207: Giáo phái
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyện tiếp sau đó, đám đàn ông ngoan ngoãn trả lời nghi vấn của Mile.
Bộ họ tin tưởng Mile là dị thần sao?
Hay bởi vì họ sợ hãi [tồn tại này có thể bẻ gãy chấn song của ngục giam dễ dàng và khoan lỗ vô đầu họ]?
Chưa có gì chắc chắn nhưng…với Mile, nhỏ không quan tâm chuyện ấy.
Chỉ cần lấy thông tin dễ dàng, chúng nghĩ sao thây kệ chúng.
Và chuyện chúng kể như sau.
Xa hơn về phía đông của đất nước này, là vương quốc Brandel, quê hương của Mile.
Tiếp tục xuôi theo phía đông, là tới quê hương của Meavis và Pauline, vương quốc Tyrus.
Bởi vì Rena trải qua cuộc đời bưng gánh hàng rong rầy đây mai đó với cha mình, quê cha đất tổ của Rena hoặc thậm chí là nơi nhỏ chào đời cũng không được biết nốt.
Vì lý do nào đó, mà cha Rena cũng không kể cho con mình.
Tân tín ngưỡng này đột nhiên xuất hiện ở một nước nằm xa về phía đông.
Học thuyết của giáo phái kể về cuộc chiến giữa thần thế giới này với thần dị giới từ thời thượng cổ xa xưa.
Những ai nghe chuyện này sớm nhận ra.
Rằng nó có nội dung đồng dạng với những thần thoại lưu truyền của người elf và người lùn.
Tuy nhiên, có một số điểm hoàn toàn khác biết.
Trong thần thoại của người elf và người lùn, Thần thế giới này là công lý và thần dị giới là dị đoạn tà giáo.
Trái lại, tín ngưỡng này không thể thấy đúng hoặc sai trong các thần.
Đối với họ, nếu thần thế giới này đã ruồng rẫy họ và bỏ đi, thì họ thà rằng chào đón những thần mới còn hơn.
Đối với họ, tốt hơn là đón nhận sự bảo hộ của thần mới.
Và thần thoại elf và người lùn nói, [Người elf, người lùn, nhân loại, thú nhân và ma tộc đã hợp tác với nhau bảo vệ thế giới mà các cựu thần đã bỏ đi], trong khi tín ngưỡng giáo phái này răn dạy, [Nhân loại nên phụng hiến các tân thần, những chủng tộc khác là kẻ thù].
(Nếu tín ngưỡng trỗi dậy trở nên phổ biến, mình tự hỏi liệu nhân loại có nhắm các chủng tộc khác làm mục tiêu hay không?
Tại sao họ lại không thèm mời chào?
Mình đoán chắc gây ác cảm sẽ thành học thuyết dễ ăn nhập hơn…)
Mile đã cho rằng đó là một giáo phái có vấn đề, nhưng lại một lần nữa, giáo phái đó quả không suy nghĩ logic.
Bởi vì tồn tại nhân loại chắc đã mất đi thần thoại truyền thống của họ.
Nhưng nếu họ dựng chuyện từ thần thoại người elf và người lùn, họ nên nghĩ kiểu [thần thoại chỉ lưu hành trong tộc của họ, không có quan hệ tới con người].
Tại sao nó thành ra như thế này?
Có phải con người hoàn toàn thay đổi cách họ nhìn nhận không?
Những gã này có vẻ là chẳng biết gì cả.
Nhưng mà, nội dung trùng hợp với khát khao của chúng, vì lợi ích thế giới này. Và học thuyết có nói họ chỉ cần đầu nhập vào mà thôi.
Tín ngưỡng không đòi hỏi hiến dâng một khoản tiền nào, họ không có bổn phận đi chiêu mộ thành viên, chỉ có bản thân họ là được cứu vớt, cầu nguyện rằng họ có thể nhận được bảo hộ từ tân thần thông qua nghi lễ.
Và hôm đó, họ đã thực hiện một nghi lễ vĩ đại nhất.
Một nghi lễ mở cánh cổng tới thế giới khác và mời gọi các vị thần mới.
Song song đó, họ hiến tế những chủng tộc đối địch, hòng làm các tân thần lắng nghe điều ước của họ.
(Cuối cùng, nó vẫn là hiến tế aaaa! Mà không, mình đã biết điều ấy rồi. Vấn đề ở đây là…)
“Thế ai là người nghĩ hay tạo ra phép nghi lễ ấy hả?”
“À vâng, nó là một phép thuật do sáng lập viên đã chết của giáo phái tạo nên…chúng tôi tuy không hiểu hết ý nghĩa, nhưng phép đó chuyển tiếp thế giới khác trong khi giữ nguyên hình hài thế giới cũ.
Ngoài ra, phép này không chỉ là lời nói, nó nhất thiết phải có những lời cầu nguyện mạnh mẽ tới Thần trong khi niệm chú…”
(Ồ, hóa ra là vậy! Mình vẫn chưa biết nguyên nhân nguồn gốc của nó nữa, nhưng…)
“Ta hiểu rồi. Ta đã hỏi xong điều ta muốn biết. Vậy thì, vĩnh biệt nhá!”
“Á, xin ngài khoan đi đã!”
Mile đã xong việc muốn làm ở đây và bấm bụng âm thầm rút lui nhưng nhỏ bị gọi lại bởi tên cầm đầu.
“…Có việc gì?”
“K..không có, à..có…Chúng tôi là tín đồ của ngài, xin ngài làm ơn ban cho chúng tôi bảo hộ ạ! Xin giúp chúng tôi thoát khỏi nơi này!”
Đúng vậy, nếu họ nhận được bảo hộ của thần, điều ấy có nghĩa họ sẽ thành sứ đồ của thần.
Từ việc bị coi là tội phạm, họ có thể thành [Sứ Thần]
Nhất định, một pha lật kèo ngoạn mục!
Rõ ràng, họ cho rằng [Dị Đoan Thần] là một vị thần chân thực của thế giới khác, à không, có vẻ họ hằng mong là như thế.
“…Làm gì có chuyện đó!”
“Hả??????”
“Khi mấy hunter tới rừng để săn, có mấy con thỏ rừng nói với họ rằng, [Thỏ chúng tôi là tín đồ của hunter, làm ơn cho chúng tôi đối xử ưu đãi và cấp cho chúng tôi địa vị cai quản khu rừng]. Các người nghĩ những hunter sẽ làm gì?”
“------------”
“Rồi tiếp, nếu là người khác ngoài ta, chúng sẽ bị xơi tái trước. Bọn thỏ sừng ngốc nghếch dám xuất hiện trước mặt và đòi hỏi hunter!”
“____________”
“Đây thậm chí còn chưa phải là bản thể cuối cùng của ta. Nếu các ngươi nhìn thấy bản thể thực của ta, tinh thần các ngươi sẽ không thể chịu nổi và chết bất đắc kì tử…Mấy người muốn xem không?”
Zu~za~za~za~za~!
Bọn bắt cóc buông tay khỏi song sắt và lui lại ép lưng chúng sát tường.
(Ngon lành, té thôi!)
Nghĩ rồi, giống y lúc xuất hiện, Mile tạo kết giới ngụy trang.
“…B—biến mất rồi?????”
Sau đó Mile ung dung đi xa trong khi đám đàn ông thẫn thờ trên nền nhà giam với vẻ mặt phức tạp, pha lẫn tuyệt vọng lẫn nhẹ nhõm.
(Như vậy là, mình nghĩ chúng sẽ không thử sử dụng phép không gian nữa. Hoặc hy vọng là vậy…)
Ma thuật kia xem ra chỉ có thể kích hoạt với rất nhiều pháp sư làm việc cùng nhau.
Vậy thì, nếu những gã kia bị phân tứ tán tới nhiều nơi trong vai trò tội phạm nô lệ, chúng sẽ không thể thực hiện phép ấy nữa.
Chúng có lẽ làm được lần nữa sau khi thi hành xong án phạt hoặc kiếm thêm nhiều tín đồ, nhưng điều đó khó tránh khỏi tai mắt của quan chức và ánh mắt thân nhân.
Nếu chúng làm điều gì mờ ám nữa, chúng có thể bị loại bỏ bởi bàn tay của họ hàng thân thích.
Khi một thành viên gia đình là tội phạm, kẻ dã tâm triệu hồi Tà Thần bằng cách hiến tế một cô bé bị bắt cóc, đồng nghĩa với tội giết người, không nghi ngờ gì danh dự gia đình họ sẽ bị vấy bẩn.
~godblessme~
Về tới nhà trọ, Mile khe khẽ vào phòng, cố gắng không gây tiếng động.
Nhỏ dọn kết giới ma pháp và quấn mình trong một tấm khoác đen.
Mile nắm tay nắm cửa phòng, nhẹ nhàng vặn và chầm chậm mở cửa….
“HIYAA!”
Ba cô gái, Rena, Meavis, Pauline, đều ngồi trên ghế và nhìn chằm chằm vô cửa.
“-------------”
Mile lặng lẽ đóng cửa lại. Như thường lệ.
Rena ra cử chỉ ngón tay ngoắc nhỏ lại.
Mile đầu hàng, bước lại gần.
“Việc này nghĩa là sao đây chị hai?”
“Um…thì là…”
Rena trừng mắt giận dữ.
“Bọn mình đã nói đi nói lại điều này rồi phải không? Đừng có giấu diếm và lẻn đi một mình, Mile!”
“O-ờ.”
Meavis nói với ánh mắt hơi buồn bã.
“Lại lần nữa sao? Đã là lần thứ bao nhiêu Mile bỏ mình lại hả?”
Pauline nói như sắp khóc.
“Lần này chị hai đi làm chuyện gì vậy? Tôi đã bảo, có làm thì cả bốn làm cùng nhau cơ mà!”
Vừa nói, Rena vừa đứng bật dậy khỏi ghế, sấn tới gần bóp lắc vai Mile.
Tấm áo khoác đen rơi xuống sàn và bộ dạng Mile trong bộ đồng phục bơi nhà trường lộ tẩy.
“_____(1 phút im lặng)______”
“…C-cậu có thể làm một mình lần này.”
“Cho phép mình xin kiếu lần này luôn nhé.”
“Nó còn khủng khiếp hơn cả đồ thể dục! Lần này mình xin rút luôn!”
“Mọi người giải tán!!!”
Và bộ ba phóng ngay lên giường không một chút trì hoãn. Họ bắt đầu ngáy o o.
“…Eh?”
Mile, người đang soạn tinh thần ăn cơn mắng mỏ nghiêm khắc, ngơ ngác khi nhỏ được thả ra quá nhanh.
“..Ehhh?”
Nhưng chẳng hiểu sao, nhỏ không vui tẹo nào hết.
“…Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?”
***===***
Lời bàn:
Do khác biệt nhận thức, người thế giới này thấy mấy bộ đồ thiếu vải như đồ bơi bikini, đồng phục bơi nhà trường... còn khiêu dâm hơn cả mấy người khỏa thân lõa thể, nên mấy mụ Rena sợ chết khiếp =))
Mời bạn tìm đọc: [Tác phẩm từ xứ Hako, bị triệu hồi đến thế giới khác, cuộc chiến đơn độc của Kẻ Vô Dụng để tìm nơi mình thuộc về. một câu chuyện đầy kịch tính về một anh hùng bất đắc dĩ.]