210: Litoria (5)
~~~~~~~~~~~~~~~~
“Litoria-chan, có phải em vừa đăng kí làm hunter không?”
“Đúng vậy. Em được nhảy lên hạng D luôn. Giám sát viên nói rằng ma thuật của em tuyệt như hạng C. Thậm chí cận chiến với chùy gai hạng nặng của em cũng đạt hạng C nốt.
Dù vậy em còn thiếu kiến thức về hunter lẫn thường thức thế giới. À không, em chưa hề có kinh nghiệm đấu với quái vật lẫn đối kháng cá nhân thực sự.
Nên em trước tiên sẽ bắt đầu từ hạng D ạ…”
Bốn cặp mắt của bốn người Hầu cận Nữ thần sáng chói lóa. Nó y như những điều họ nghe được từ Mile. ( 4 người vì Telyucia phải giữ thể diện cho nhóm)
Ngon thật là ngon.
Một con mồi quá thơm…Ấy, không đúng. Một ứng viên quá ngon lành cho nhóm.
“Ôi, em làm chị nhớ lại hồi đó ghê…cái lần bọn chị thành lập nhóm Hầu cận Nữ thần này và đăng kí làm hunter…”
Telyucia thành công kết nối chủ đề với màn giới thiệu của họ. Và, cứ thế, trải qua nhiều mẩu chuyện khác nhau, cô ấy một cách tự nhiên truyền đạt tính cách và sức hút của nhóm họ.
(Quả nhiên đúng là gừng càng già càng cay!!!)
Ba người, Mile, Meavis cùng Pauline, thấy ấn tượng bởi cách nghĩ kỹ càng của Telyucia. Trong khi đó, Rena thì thầm nhỏ giọng.
“Thật đúng là Oneesama ~dessu!”
(Quỷ thần ơi, Rena bị ma nhập rồi!!!)
Rồi thì, sau rất nhiều lời nói ngon ngọt, những từ quyết định cuối cùng bung ra.
“Litoria-chan, em có muốn gia nhập nhóm Hầu cận Nữ thần của tụi chị không?”
(Tới rồi! Tới rồi!!!)
Bốn thành viên Xích Thệ bồn chồn cầu mong cho đại sự thành công.
Litoria chớp mắt với lời mời bất ngờ ngoài dự kiến.
“A….à…ừm, em sung sướng với lời mời của chị nhưng em muốn ở cùng với các bạn bè, là nhóm Xích Thệ ạ.”
Litoria đáp lại trong phút bối rối.
Telyucia, tất nhiên, đã chờ mong lời đáp ấy. Nên cô quay sang mỉm cười hỏi Mile.
“Bọn chị có thể kết nạp Litoria-chan không?”
“Xin chị làm ơn làm phúc nhận đi ạ!!!”
“Ehhhh?”
Litoria nghe nhóm Mile đồng thanh đáp và thấy sốc.
Nhìn thấy Litoria như vậy, Meavis bào chữa.
“Ấy ấy, bọn này ý nói là, bọn này đã có ba người là pháp sư. Nếu bọn này nhận cậu, nó sẽ là nhóm có bốn pháp sư, điều đó sẽ khó cho mình vốn là một tiên phong đứng trước…”
“Uuuu…”
Litoria, lẽ dĩ nhiên, không biết rằng Mile cũng có thể đóng giỏi vai trò làm quân tiên phong.
Cổ cho rằng Mile có thể biết võ vẽ về kiếm để tự vệ giống như cách cô dùng vũ khí của mình. Chủ chức nghiệp của Mile là pháp sư, nên Litoria không bác bỏ.
Trong bất cứ trường hợp nào, chùy gai của Litoria được đánh giá cao bởi lực phá hoại, nó không cần nhiều kĩ xảo.
Một cú quật có thể đánh pay kiếm kẻ địch, khiên giáp và thậm chí đập nát xương thịt kẻ thù.
Nó còn là thứ mà người dùng sẽ không thích xài nhiều lần.
Nên, đối với Litoria, chùy gai chỉ được công nhận như một biện pháp tự phòng vệ.
Hơn nữa, Rena và Pauline đã giải thích họ sẽ đi lang thang rầy đây mai đó, trong khi Hầu cận Nữ thần là thường trú ở thành phố này.
Sẽ tốt hơn cho Litoria nếu cô ở gần bên gia đình mình càng nhiều càng tốt. Đã chắc như vậy, Telyucia thả ra vũ khí cuối cùng.
“Litoria-chan, em muốn gia nhập Xích Thệ bởi vì em muốn ở cùng với bạn bè, có đúng vậy không?”
“Vâng chị, họ là những người bạn đầu tiên của em…”
Telyucia mỉm cười dịu dàng với Litoria.
“Đúng là vậy, nếu em tham gia nhóm Xích Thệ, em có thể có bốn người bạn. Nhưng nếu em vào Hầu cận Nữ thần, em có thể có năm người bạn.
Em có thể ở với tụi chị mãi mãi. Em cũng có thể sống với gia đình. Trong lúc đó, em có thể tiếp tục mối quan hệ bạn bè với bốn người Xích Thệ, và em cũng có thể gặp họ bất kì lúc nào.”
“A…”
Litoria kinh ngạc dùng hai tay che miệng.
(Ăn nói khéo quá!!!!!)
Bốn nàng Xích Thệ cộng quản gia Dunbine kinh ngạc với sự khéo léo của Telyucia.
Cho Litoria, Xích Thệ là ân nhân đã chữa bệnh cho cô, nhưng đó chỉ là họ mới gặp nhau có vài ngày và có vài giờ chuyện trò.
Họ vẫn chưa có làm việc gì cùng nhau, họ chỉ ngồi nói chuyện trên giường và ghế.
Đúng, Xích Thệ chỉ là [mấy bạn gái trạc tuổi nói chuyện bằng vai phải lứa với nhau].
Litoria bị ám ảnh bởi họ là [những người bạn mà cô kết bạn đầu tiên]. Nên không nhiều ý tứ, nó phải là Xích Thệ chứ không phải ai khác.
Rồi Telyucia nhẹ nhàng chìa tay ra trong khi Raselina hai tay nắm lấy tay Litoria. Tashia đang mỉm cười với cô.
“Bọn chị cần em, Litoria.”
Willine thì thầm một lời giết người vào tai cô.
Còn Firii, cô bực tức bởi vì mọi người trong nhóm đã ăn chặn hết vai trò và lời để nói mất rồi.
“Uaaua…e..em…”
(Nhận ngay luôn đi!!!!!!!)
Dường như tiếng nói con tim từ hai phe Xích Thệ cùng Hầu cận Nữ thần có thể đồng thời được nghe thấy bởi người ở chung quanh biết được ý định của họ.
“E..em sẽ gia nhập Hầu cận Nữ thần!”
“H-hân hạnh…Chào mừng em tới nhóm Hầu cận Nữ thần, Litoria!”
“Cậu làm được rồi! Chúc mừng!!!!”
“Uuuoooo!!!”
Tiếng hò reo từ Hầu cận Nữ thần, Xích Thệ, nhóm hunter và nhân viên Công hội dậy sóng cùng nhau.
Nhóm nhân viên Hội thật sự rất vui sướng vì tiểu thư quí tộc đã gia nhập nhóm Hầu cận Nữ thần, vốn có xác suất tử vong thấp và quan hệ đối lập giới tính.
Chủ yếu cho sức khỏe của họ.
Dunbine cũng gật đầu hài lòng ở phía sau.
(YAY! Bạn ấy đổ rồi!)
Mile có một suy nghĩ khác ý nghĩa trong một khoảnh khắc.
(Được rồi, chúng ta đã né được mũi tên!)
Meavis nghĩ tới những điều khủng khiếp.
(Chắc chắn tụi mình đã mất một món hời, nhưng cái giá ấy không có gì để là tiếc cả!)
Pauline, cô nàng vẫn cứ như vậy.
(Với Litoria, tốt hơn cậu ấy nên gia nhập Hầu cận Nữ thần và ở nhà. Huống chi còn có chị Telyucia-san nữa, không thể nào sai lầm được…)
Và chẳng biết sao, duy nhất có Rena là nghĩ chuyện đúng đắn.
Thật hợp lý.
Nó là kết quả tốt nhất cho mọi người, sẽ không có ai phàn nàn. Và Mile mong ước mọi chuyện sẽ kết thúc như thế.
“À phải rồi, ta quên nói với các cô! Gia đình của tiểu thư Litoria có một bữa tiệc hôm nay. Mọi người ở nhóm Xích Thệ cũng như nhóm Hầu cận Nữ thần vừa mới thành bạn với tiểu thư đều được mời. Xin hãy tới và tham dự cùng chúng tôi.”
Bất chợt, Dunbine vội vàng lên tiếng nói.
À đâu, đó cũng là lời hứa hẹn cho tất cả những ai đã cho ông ấy mượn tiền hồi trước nữa.
Mà từ giờ trở đi, hình tượng Litoria hăng hái sẽ được nhìn thấy khắp ngõ ngách trong thành. Và khi cô ấy bắt đầu làm công việc hunter, Litoria sẽ bận rộn việc học hành của tiểu thư quí tộc lẫn tri thức của hunter.
Nếu có dịp để ăn mừng, đó sẽ là bây giờ.
Một tiểu thư lá ngọc cành vàng, trừ phi cô ấy ốm bệnh nằm giường, còn không cô ấy sẽ hoàn toàn bề bộn công việc.
Những bài học đa dạng, từ lịch sử quí tộc trong nước, gia huy và việc ghi nhớ kiểu như nhớ tên tuổi và dòng dõi của tất cả quí tộc lớn tới nhỏ, nhớ danh hiệu hoàng gia, nhớ quan hệ tôn ti trật tự… hay tới những bài học tổng hợp, kiến thức nghệ thuật, quân sự kinh doanh, vân vân…tất cả phải hoàn hảo.
Đó chính là quí tộc học…
May mắn thay, à, không biết đó là việc hên hay xui, nhưng có nhiều hơn là đủ thời gian cho Litoria, người hàng ngày ở trong phòng vì bệnh, có thể hấp thụ kiến thức.
Nên việc học hành của cô đã tiến xa vượt độ tuổi, bất quá, quí tộc thật sự vĩnh viễn không thể nào chấm dứt được cái sự học của họ.
“Eh? Litoria, em từng bị bệnh sao?”
Telyucia thấy lo lắng, Litoria luýnh quýnh xua tay trước mặt cô.
“Không đâu, à không, em bệnh nhưng đã khỏe mạnh rồi! Bởi vì em đã hiểu nguyên nhân gây bệnh, nên nó sẽ không xuất hiện nữa. Chị không cần phải lo. Giờ em có một cơ thể mạnh khỏe hoàn hảo nha!
Việc này cũng là nhờ ơn các bạn nhóm Xích Thệ!”
“Ồ, thế hả, vậy thì chị mừng cho em.”
Telyucia thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó trước khi…
“Đúng vậy chị ạ, mấy bạn Xích Thệ giỏi lắm, họ chữa bệnh cho…”
Phải, Telyucia nhớ đã nghe câu chuyện đó. Mới dạo gần đây mà.
“Ủa, chuyện này, không không. Đừng nói chị là…”
Bại lộ rồi. Điều Mile và mọi người giấu diếm, giờ đã không còn ý nghĩa che dấu nào hết.
“Đúng đấy. Bạn ấy là con gái của Nam tước Aura, Litoria Van Aura!”
“Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeerkk!”
Phải, người ở Hầu cận Nữ thần không nghĩ tới việc Litoria là một tiểu thư quí tộc.
Nàng hầu gái đã chạy mất dép, giỏi nhất, họ chỉ cho rằng Litoria có vẻ bề ngoài giống một cô chủ, có lẽ là con gái của một thương gia hạng trung.
Mà quí tộc thì sao, Litoria cũng có thể là con gái kém bậc ưu tiên, con của vợ bé chẳng hạn.
Hoặc bằng không, Litoria sẽ không được chấp phép đi làm một hunter, và chẳng có gia đình quí tộc nào không ngăn cản cô con gái dòng chính của họ đi làm việc ấy cả.
Nên họ nghĩ, Litoria là một cô gái đáng thương, bị hắt hủi.
Cô hẳn nhiên là một thiếu nữ xinh đẹp, nên họ đang tự hỏi rằng liệu có nhân tố tiêu cực nào làm cho cô không thể được gả làm dâu hay không.
Ví dụ, cô đau ốm rất nhiều chẳng hạn…
Cho một hunter, cô có thể được che chở bởi đồng đội, nên nếu cô có lực chiến đấu, điều đó sẽ không sinh ra nhiều vấn đề. Nếu chuyện đó không đi quá giới hạn chịu đựng của mọi người thì okê, không sao hết.
Tuy nhiên, làm cô dâu của thương gia thì khác, chuyện đó có một chút be bé vấn đề, hoặc không thì là sai lầm chết người.
Với lại, trên đời này làm gì có vụ một tiểu thư quí tộc biết vung quật một cây đại chùy làm bằng sắt hồi nào đâu.
Họ cũng đinh ninh Dunbine chỉ là một người quen biết.
Họ không bao giờ tưởng tượng ra cô là con gái của vợ cả một quí tộc.
“Bọn tôi bị--bị…”
Lẽ tự nhiên, Telyucia trừng mắt nhìn vô Mile, người biết thông tin nhưng chẳng hé môi. Cơ mà Mile đâu có nói dóc lời nào.
Cô nhỏ chỉ không kể sự việc mà không như là có lợi cho nhỏ để dụ Hầu cận Nữ thần cắn câu thôi.
Nên sự tình này không là gì với Mile.
Và từ đầu Mile cũng nghĩ, cho dù nhỏ huỵch tẹt chuyện Litoria là con gái của quí tộc từ đầu câu chuyện đi nữa, thì Hầu cận Nữ thần có lẽ vẫn sẽ chấp nhận Litoria, bởi vì họ là một nhóm như vậy.
Nhưng, dù vậy, Mile đang làm bộ không biết gì khi huýt sáo và né cặp mắt “bắt đền cho chị đi” của Telyucia.