184: Kẻ báo thù 2
============
“…Xin lỗi. Cái sai là ở tôi.”
Rena giờ nhận ra sự việc và xin lỗi.
Mà không, đó là một trận đấu công bình chính trực, nhỏ không cho rằng nhỏ có làm cái gì sai, nhưng mà tranh luận với một loli thì không có ý nghĩa gì.
Rena chọn cách hành xử của người lớn.
“Cô tưởng tôi có thể cho qua bằng vào việc cô xin lỗi hả!”
“Ê, con nhóc này! Đừng có được đằng chân lên đằng đầu bởi vì tôi tử tế với cô nhá…”
“Bình tĩnh đi nào…”
Và [Hành vi của người lớn] của Rena kết thúc trong nháy mắt.
“Nhưng không phải là sớm quá để Meiril-chan tới đây từ Ma quốc ư? Anh trai em chắc hẳn đã quay về từ khuya rồi mà.”
Từ chuyện Mile nghe được, loli này dường như mang tên đó. Và để tiết kiệm thời gian bằng cách giải quyết hậu quả cho Rena, Mile thử nói chuyện với Meiril.
“Đừng có coi Meiril như đồ con nít! Ma tộc như chúng ta lớn chậm hơn con người nhiều.”
“Ối, xin lỗi… Ấy không, không lẽ thực ra em già hơn mặc dù nhìn trẻ măng à?”
“Ahh…”
Meiril ngắc ngứ với câu hỏi đơn giản của Mile.
“… Thế, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Uuu…”
“Nhóc…bao…nhiêu…tuổi…hả…?”
“B—bờ—bảy—tuổi…”
Meiril thất thế trước áp lực của Rena và thú nhận.
“Gì cơ, hóa ra nhóc chỉ là em bé ư, vậy mà chị tưởng đã 10t rồi chứ.”
“Đồ thô lỗ, ai là em bé hả? Ta là thiếu nữ chính hiệu rõ chưa!”
“Rồi rồi, hiểu mà hiểu mà…”
Rena nhẹ đồng ý với phản đối của Meiril.
Dĩ nhiên, Rena không muốn đôi co với Meiril nữa, khi giờ cô biết được tiểu nữ ma tộc này mới chỉ 7t đầu, còn nhỏ hơn cô tưởng.
“Vậy, câu trả lời cho câu hỏi của Mile mới nãy là gì? Nhất định là còn quá sớm để cho em thực hiện hành trình đi từ nhà tới nơi này.”
Meiril trả lời Rena nhanh chóng.
“Thì, Beldetes-san tới để ngó xem tình hình nhóm của Kyle-niisama. Ông ấy mang 5 người đã đánh nhau với các cô về lại Ma quốc để báo cáo trực tiếp.
Sau đó Sherara thấy hứng thú chỉ bằng việc nghe chuyện, cô ấy dẫn tôi mà ở đó nghe, đi theo.
Cô ấy đang đợi tôi ở khu núi đá, để dẫn tôi về nhà sau khi tôi xong chuyện.
Giờ thì, cô đi theo tôi. Bởi vì cô cũng sẽ quay về cùng tôi!”
Meiril chỉ tay vào Rena khi nói thế.
“Haaa….”
Để trị căn bệnh ám ảnh của anh trai, dường như Meiril quyết tâm mang về Rena, kẻ là thủ phạm chính.
Bọn Xích Thệ hiểu được cảm xúc đó.
Nhưng, việc liệu Rena có ngoan ngoãn đi theo về hay không lại là một vấn đề khác.
Mà cho cả Meiril mang được Rena về Ma quốc và gặp anh trai Kyle của cô bé, bộ ba Xích Thệ nhất quyết có thể khẳng định với tự tin tuyệt đối rằng…
[Ám ảnh của cậu ta sẽ lợi hại hơn xưa và kết cục thành hết thuốc chữa luôn cho coi!!!]
“Đó là nghĩa lý gì?!”
Dù Rena phản đối ý đó, đánh giá của mọi người cũng không thay đổi.
“Nhưng mà, tôi cần chữa trị cho Niisama…
Kể từ dạo ấy, tôi không còn được ôm anh ấy nữa.
Đôi khi anh ấy cư xử thật lạ lùng, cái gì mà mềm mại, cái gì mà mùi hương ngọt ngào, thân thể nóng bỏng hay tinh thần rạo rực gì đó…
Kyle-niisama cứ mải lảm nhảm mấy cái điều mà tôi không hiểu nổi…”
“Hả…..????”
Nhóm Mile thấy hoang mang.
Đúng thế, ngay cả người chậm lụt như Mile cũng hiểu tình huống là thế nào huống hồ gì là Meavis với Rena. Pauline hả? Pauline không có chú ý.
“À, chà…đó là…”
Khác thường làm sao, Rena thấy khẩn trương.
Thì đó, nhỏ luôn luôn bị coi là con nít hoặc tồn tại nguy hiểm, chưa bao giờ được xem là [con gái].
Thực tế, chỉ có bản thân Rena không nhận thấy, chứ đâu phải là không có bất kì ai nhắm tới Rena đâu.
Luôn luôn là Rena, người không nhận thấy sự thật và tự bẻ gãy cờ của chính mình.
Tuy nhiên, Rena nhớ rằng người kia cũng giống một thiếu niên chừng 12-13t.
Và Meiril thực sự có 7t mặc dù nhìn như 10t.
“Anh trai cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Niisama 16t.”
“Cái gì????”
7t nhìn như đứa 10t và 16t trông như trẻ 12-13t.
Thế này là sao hả, sự phát triển của ma tộc!
4 cô gái nghĩ vậy, nhưng không phải là chuyện bất bình thường để cho thú hoang dã lớn lên như thổi cho tới khi chúng có thể tự lực cánh sinh để sống sót.
Trẻ ma tộc sẽ tiếp tục phát triển nhanh chóng cho tới khi cơ thể chúng đạt tầm 12-13t. Khi đó, tốc độ phát triển của họ sẽ chậm lại.
Đúng vậy, y như hình mẫu người elf.
“Ồ, vậy là trạc tuổi…”
Rena lẩm bẩm vậy.
Trên thế giới khác này, Rena và mọi người có cùng cảm quan nhận thức về chiều cao giống như người phương Tây nơi trái đất. Thiếu niên 12-13t sẽ có chiều cao trung bình khoảng 160cm.
Nên cậu trai kia to con hơn Rena đáng kể.
…Xem có vẻ hai người họ khá cân xứng.
Và cậu nhóc đó khá lịch sự.
Làm một ma tộc, lẽ tự nhiên cậu giỏi ma pháp, mạnh về sức lực, và ở nhiều trường hợp, cậu là một anh chàng khá bảnh bao.
“Uuu…”
Trong một chốc, Rena rên rỉ với má đỏ au.
“Tôi không đi!”
...Đương nhiên.
Dù sao đi nữa, Rena là một cô gái 16t và nhỏ không dự định kết hôn ngoại tộc với chủng tộc khác.
Hiện tại, cô nàng chỉ muốn nhắm tới cấp bậc một Hunter hạng B và có một tương lai triển vọng.
Bên cạnh đó, nhỏ không cho rằng mình không có cửa bắt được một nam nhân tốt hơn.
À không, với ngoại hình và ma lực của Rena, điều ấy không phải là bất khả thi.
Chỉ có bộ ngực là…ấy ấy không có, chắc hẳn có một số đàn ông có khát khao như vậy, nên là như thế.
Giống dạng gia đình Aura vậy đó.
Và rồi, các cô chật vật thuyết phục Meiril. Họ mách nước, tư vấn những biện pháp để tiếp cận anh trai của cô bé.
“Rena-san, không phải điều đó là xấu ư? Họ là anh trai và em gái…”
“Làm vậy không phải hay hơn ư? Bên cạnh đó, nó trông thú vị mà.”
“Mile, làm sao cái đó có thể hay được?”
“Meavis, đừng bảo là cậu…”
“Chà, mình cũng có một em trai, Aran. Nên mình có thể hiểu được…”
“Ehhhhhh?”
“Thế mà cũng được sao?”
“Các cậu…”
Một sự hỗn loạn.
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ bỏ việc mang cô về. Các cô đã chỉ tôi nhiều chuyện tham khảo khác nhau, nên tôi sẽ thử chúng.”
(…Nói vậy mà làm thiệt á…?)
Rena cảm thấy xấu tệ vì chỉ dạy những điều vô trách nhiệm và đổ mồ hôi lạnh.
Mile lo lắng bởi vì những ý tưởng đó khá dở hơi.
Tuy nhưng, cả hai Meavis và Pauline đang khuyên bảo giống như đó là chuyện bình thường, họ thực sự không quan tâm nhiều việc này.
“À phải rồi, tôi quên khuấy đi mất. Umm, chắc là cô phải không?
Tóc vàng và cao nhất trong bốn người!”
Meiril nói thế và chỉ vào Meavis lần này.
“Eh, tôi sao?”
Meavis ngạc nhiên.
“Đó là chuyện kiếm sĩ đã đánh với cô. Anh ta nói tôi anh ta muốn gặp lại cô. Tôi được bảo mời và mang cô theo cùng nếu có thể.
Sherara-san cũng đồng ý sẽ mang cô theo cùng vì cô ấy thích thế.”
“Hả???????????”
Trong hôm nay, Xích Thệ được rèn luyện thanh quản rất nhiều….tuy rằng họ không nguyện ý.
~godblessme~
Một lúc sao, Meiril bắn một phát đạn ma thuật làm tín hiệu lên trời. Một chút sau đó, Sherara tới.
“Lần này, các cô đã dạy tôi nhiều thứ, nên tôi sẽ cho qua việc này.
Nhưng nếu như mọi cái các cô dạy tôi không hiệu nghiệm, thì tôi lại tới nữa cho mà xem!
Bởi vì các cô vẫn còn chưa chịu trách nhiệm!”
Nói xong, Meiril bắt đầu trèo lên Sherara.
“Còn nữa, nếu có chuyện gì thú vị, nhớ kêu tôi với nha.’
Rena hô to với Sherara mà nói như thế.
“Dẹp! Lần này…à không, chúng tôi sẽ không bao giờ gọi cô hết!”
Sherara cười hehe vào Rena bực dọc, và bay đi cùng với Meiril. Tất nhiên, Meavis không đi cùng họ.
“Tất cả chuyện này là thế nào vậy trời ơi…”
“Mệt bở hơi tai…”
Rena và Meavis thấy mệt mỏi.
Và Pauline thì xụ mặt.
“Tại sao không ai muốn hỏi mình!
À không, mình không muốn dính với ma tộc hay gì đó.
Nhưng cả hai Rena và Meavis đều được hỏi han, tại sao mình lại không có?
Đối thủ của mình chả lẽ không nhớ gì tới mình sao?”
“__________”
Đối thủ của Pauline là người đàn ông đã nếm mùi vị địa ngục ở phần bên dưới và phép nước nóng.
(Không hề. Tuyệt đối luôn! Việc đó hoàn toàn hiểu được…)
Đúng vậy, tuyệt đối là không thể cho bất cứ ai nhớ tới Pauline.
“Thôi, chúng ta đi về nhé…?”
Không ai phản đối ý của Mile.
Vậy là, như thường lệ, trên tay không có con mồi nào, nhóm Xích Thệ quay trở lại thành phố.