183: Kẻ báo thù (1)
=============================
“Hắn vẫn còn đi theo tụi mình à?”
“Có vẻ vậy…”
Rena trả lời câu hỏi của Meavis.
Ngày hôm nay, Xích Thệ đến khu rừng này, dự tính săn orc hay orge trong rừng bởi vì không có nhiệm vụ nào hứng thú.
Orge sẽ cho thù lao và điếm cống hiến tốt, trong khi orc đủ ngon để bán làm nguyên liệu.
Nếu là một đội nhóm hunter trung bình, họ nên rút lui sau khi đánh hạ một con orc.
Cả cho như đội ngũ có 5 hay 6 người, thì họ chỉ có thể mang nhiều nhất giá trị vật liệu chừng một con orc là cùng.
Phần lớn tiền thưởng từ một con orc là giá cả bán vật liệu, đó là chi trả cho việc khuân vác vật liệu orc từ rừng về thành phố, không phải là tiền trả cho việc giết orc.
Nó là Hợp Lý.
Thế nhưng, một điều như vậy thì không thành vấn đề với Xích Thệ vốn đã có Mile. Nên họ thường kiếm được vượt mức bình quân.
Dĩ nhiên, nó không chỉ hạn định cho orc hay orge, bất cứ gì thuộc về con mồi đều có thể thành lợi nhuận bởi vì quái vật luôn luôn là yêu cầu vĩnh viễn, và nguyện vật liệu có thể bán được tốt.
Nên, bọn cô đi loanh quanh trong rừng một cách thư giãn và săn những con mồi [chạm trán ngẫu nhiên] mà họ gặp phải.
Hễ mỗi lần mà cứ dùng phép để tìm kẻ địch thì không vui thú gì hết.
Chính vì lẽ đó, mọi người toàn lực chú tâm tìm kiếm mồi săn, họ sẽ không gặp cảnh bị đột kích bất ngờ.
Rena không có ma thuật tìm kiếm giống như Mile, nhưng cô nàng thận trọng theo bản năng…có người nào đó đang theo dõi họ, đã có nhiều dấu hiệu đáng nghi ngờ.
Rena có thể nói kẻ bám đuôi xem chừng là một tay nghiệp dư đi một mình.
Mile không dùng phép tìm kiếm vì nhỏ cho rằng để mọi người cứ mãi dựa dẫm vào nhỏ là không hay.
Vả lại, cũng bởi vì lần này đối phương có vẻ là người nghiệp dư.
Rena có lẽ đoán được điều Mile suy nghĩ tại vì nhỏ không hề báo liền tức thì.
Dẫu cho là trường hợp nào, thì các cô gái không nên ỷ lại quá nhiều vào Mile để tìm kẻ địch.
“Thế này thật phí cả thời gian. Tụi mình nên xử lý hắn trước. Tụi mình chẳng thể săn siết gì nếu mà có người cứ bám đuôi như vậy.”
“Loại trừ vật cản đường đúng không?”
Paulline đối đáp với Rena.
Bất chấp đối phương có là tay nghiệp dư, thì cung tên, giáo ném của họ cũng có thể thành vấn đề.
Các cô gái không thể đấu orge với tấm lưng phô bày làm đích nhắm cho kẻ địch được.
Huống chi, còn có một xác suất kẻ đeo bám cố ý giả vờ làm một kẻ nghiệp dư.
Do tại duy nhất có một người, xác suất ấy rất thấp, nhưng chưa bao giờ là con số không, nên các cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tụi mình có thể phục kích ở cái cây to kia.”
Rena chỉ vào một cái cây lớn và ba cô gái gật đầu đồng ý.
(…Eh?)
Kẻ đi theo bực bội trong giây lát.
Sau khi các cô đi khuất sau cái cây, bóng dáng của họ liền hoàn toàn mất hút giây sau đó. Họ nên xuất hiện lại ở bên kia cái cây, nhưng bóng dáng của các cô không thấy kể cả sau vài chục giây.
Kẻ theo đuôi cố gắng tra xét khúc sau của cái cây, trong khi thận trọng dè chừng khoảng cách, song hắn vẵn không thấy một ai.
“Đâu rồi? Tụi nó đâu rồi?”
Kẻ đeo bám thốt lên tiếng không ngờ khi xông xáo sục sạo phía sau cái cây mà hắn đã mất dấu mục tiêu và nhìn quanh quất.
Nhưng, hắn không thể tìm thấy gì.
“Tụi nó trốn ở chỗ trời đánh nào vậy…?”
“Đây này!”
“Uwa!”
Bị giật mình bởi Rena, người đột nhiên nhảy xuống từ cái cây, kẻ đeo bám ré lên. Hắn hiện nguyên hình là một cô gái khoảng cỡ 10t.
Tiếp sau Rena, Mile và Meavis phóng xuống đất, nhanh chóng bọc hậu đằng sau cô gái lạ và bao vây nhỏ cùng với Rena.
Paulline có thể leo lên nhờ Mile nâng đỡ, nhưng cô nàng không nhảy xuống như mọi người. Cô chậm rãi từ từ tụt xuống cái cây.
Sau cùng, Paulline không mong chờ nhận huấn luyện đặc biệt từ việc nhảy xuống cái cây này như Meavis. Cô nàng đeo vẻ mặt không hài lòng ý nói [Không hay gì đâu].
“Cô là ai?”
“Bạn có chuyện chi muốn nói với bọn mình à?”
“Em nên ăn nói thành thật, em gái dễ thương.”
“Xương khớp mình…ui da đau…”
Cô gái lạ nhướng mày tới Paulline, người phá bĩnh bầu không khí, và gò má cô đỏ lên một chút khi nhìn chăm chú vào Meavis.
Và Mile thấy được rồi.
“Không hiểu sao, mình thấy không bất ngờ về điều này.”
“Vậy thì, tại sao cô lại theo tụi tôi?”
“Hả? Ai mà biết! Tôi chỉ tình cờ đi loanh quanh đây thôi mà.”
Tuy rằng cô gái lạ phủ nhận, nhưng tụi cô há có thể cho qua sao.
“Ồ, một cô gái nhỏ đi lang thang trong rừng...lại còn một mình…
“Tôi đang tự hỏi sao cô hoảng lên khi mất dấu tụi tôi thế?”
“Uuu…”
Rõ ràng là cô gái thấy không trốn tránh được nữa, cô nhìn chằm chằm vô Rena.
“Tại cô đó, kẻ thù của Nii-san!”
“Ehhhhhhhhhh?”
Rena chưa hề sát nhân kể từ khi gặp nhóm Mile ở trường đào tạo. Nhưng nếu như cô nàng lén lút đi giết người trong khoảng thời gian hành động độc lập vào những hôm nghỉ, thì đấy lại là một câu chuyện khác.
Những người bị giết bởi Rena được cho rằng chỉ có nhóm ăn cướp đã giết nhóm hunter [Hồng Lôi], mà đã cưu mang Rena.
Nhưng đó là chuyện nhiều năm về trước.
Bây giờ với Xích Thệ, tất cả bọn cướp bị bắt đều giao nộp cho hội. Chấp cả cô gái nhỏ này là em gái của một tên cướp, để cô bé tới báo thù cho anh, chuyện vậy là nhóm Xích Thệ chưa hề nhìn thấy.
Bên cạnh đó, cô gái nên cảm ơn tụi cô vì đã bắt giữ chứ không giết cướp.
Còn 1 điều nữa, cô gái không nhìn vào bộ ba Mile, chỉ trừng mắt với Rena.
Thế nên tự nhiên, Rena là người bóp não nhăn trán nhiều nhất.
“Tại sao chỉ mình tôi thôi? Nếu cô ghim hận, thì có cô nàng tâm đen đằng kia…”
“C-cc-cậu đang nói cái gì thế, Rena!”
Paulline phản đối Rena, một cách mãnh liệt nhất.
Như thường lệ, bầu không khí hoàn toàn sụp đổ.
Mile canh chừng cô gái trong lúc Rena và Paulline vướng bận đối phó với nhau. Meavis giữ ánh mắt vào cô gái là một cách cẩn thận.
Cô gái nhỏ khoảng chừng 10t, không mặc giáp da của hunter. Cô bé mặc đồ như một cô gái phố thị bình thường, chỉ trang bị một con dao nhỏ đeo ở hông.
Một con dao là công cụ cần thiết để cắt cây cối và đối phó goblin hoặc quái vật kiểu kobold khi chúng xuất hiện.
Hễ khi vào rừng, dù cho bạn là hunter hay không, lẽ tự nhiên bạn nên mang vũ khí phòng thân.
Nhưng nếu đụng mấy quái vật mạnh như orc thì sao?
Một cô gái nhỏ quyết định đi vào rừng một mình, cô hẳn đã có sự chuẩn bị kĩ càng.
Cô gái không đội mũ trùm hay mũ bê rê, hoặc mũ gì đấy.
Để tóc búi cục hả?
Tóc cô gái hơi hơi làm thành hai búi cầu phân chia tóc thành trái phải.
Đúng vậy, với kiểu tóc như những cô gái Trung Hoa mặc đồ Trung Hoa trong anime, nó hơi bị khác thường ở đây.
Màu tóc cô ấy nâu đỏ, mắt vàng…Mile cảm giác hình như đã thấy nhỏ ở đâu đó.
“Tất cả là lỗi ở cô!”
Có lẽ không chịu được Xích Thệ mãi rủ rỉ rù rì, cô gái rốt cuộc hô to.
“Kyle-niisama luôn luôn ôm chặt lấy tôi, nhưng giờ anh ấy đã ngừng ôm tôi từ ngày đó.
Dù cho tôi cố ôm lại anh ấy, anh ấy bỗng dưng thấy sợ và cứ đẩy tôi ra thôi.”
Vừa nói, cô gái vừa thút thít.
“Đ—đó là cái gì? T-tôi đâu có biết ai tên Kyle!”
Rena cũng kêu lên, vì nhỏ không hiểu.
“Ý…”
Tới chỗ này, ba cô gái, Paulline, Mile cùng Meavis, sực nhớ người tên Kyle mà cô gái lạ nhắc.
Chỉ có mỗi Rena là không hiểu.
“C-cô còn dám nói thế! Không chỉ cô làm tổn thương trái tim của Kyle-niiisama, mà cô còn quên hết mọi việc như là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đúng là đồ xấu xa! Đồ độc ác! Đồ ác quỷ!”
“Kyle là sao? Đó là ai?”
Cứ làm thế thì chuyện sẽ chẳng tiến triển tới đâu.
Một cách hữu ý, Mile ra dấu cho Rena với ngón trỏ ‘choi choi’, chỉ vào mặt cô gái.
Sau khi Rena nhìn vô mặt cô gái, Mile chĩa hai ngón trỏ và đặt nó ở hai bên đầu của nhỏ.
“…C-cậu đang bắt chước quỷ gì thế? Ngón tay? Như sừng ngọn….”
Rena xoay lại để nhìn mặt cô gái lạ lần nữa.
Hướng mắt của Rena chĩa trực tiếp vào hai búi tóc trên đầu cô gái nhỏ.
“A à, ra chuyện là như vậy…Thế sao cô không nói phức ra từ đầu cho rồi đi!!!”
Đấy, rõ ràng là câu chuyện cậu thiếu niên ma tộc đã đấu với Rena và bị đánh bại. Dường như tiểu cô nương ma tộc này là em gái của cậu ấy.
Xem ra cô bé che giấu sừng của mình bằng búi tóc và ngụy trang thành nhân loại.
Bộ ba Mile, Paulline với Meavis khi ấy thì nghĩ.
(À, rõ tất nhiên rồi, trải qua chuyện ấy, làm sao mà cậu ta không bị ám ảnh bởi việc bị một cô gái bốc lửa ôm cho được…)
Dĩ nhiên, điều này cũng là một vấn đề to lớn đối với nữ nhân, người sẽ thành người yêu của cậu ta về sau, cũng như đứa em gái brocon.