185: Săn fairy (Tiểu tiên)
===========================
Hôm nay là ngày nghỉ của Xích Thệ.
Bất kể là lễ lịch bình thường hay không, Xích Thệ vẫn nghỉ làm một ngày mỗi 6 ngày. Đó là ngày xả hơi của họ.
Không cần buộc xáp nhập ngày nghỉ của họ với ngày nghỉ của công chúng, nên Xích Thệ đặt ra ngày nghỉ tự do theo tình huống thứ tự họ nhận được.
Và lần này, các cô quyết định được 5 ngày nghỉ.
Mọi người có thể hoạt động cá nhân tự do, không cần một mực đi chung.
Bất kể các cô có thân thiết với nhau thế nào, thì chút đỉnh thời gian riêng tư vẫn là cần thiết.
(Chắc là ở đâu đó quanh đây…)
Mile, dựa vô tin tức cô đã tìm kiếm ở đây ở kia, đi sâu vào một khu rừng gần một ngôi làng nhỏ thuộc một lãnh thổ xa xôi, cách trở với kinh thành mà nhóm Xích Thệ đang ở trọ.
Hễ mà Mile đi một mình, nhỏ có thể di chuyển một quãng đường dài trong một đoạn thời gian ngắn bằng tốc độ cao, mặc cho đường xá có xa xôi thế nào.
『Nano-chan!』
『Vâng!』
『Chúng ta sẽ bắt đầu từ ở đây』
『Đã hiểu!』
Và nanomachine bắt tay hoạt động, mặt đất trước mặt Mile rung ring và bắt đầu hình thành một hình dáng.
Nó cao khoảng 20cm, hình dạng một cô gái có lông vũ.
Một hình ảnh rất chính xác về fairy mà Mile thiết kế căn cứ vào việc học từ những quyển sách cũ và tô màu đàng hoàng.
Ờ mà, vì nanomachine đã biết hình ảnh thực tế của fairy, họ lập tức biến tấu theo chỉ đạo của Mile và làm nó gần giống như là người thật.
Do Mile không chuyên tâm nghe nanomachine từ đầu, nên đó là vì sao hành động của nanomachine hóa ra giống thế này.
Nanomachine muốn Mile dựa vào họ nhiều hơn, nhưng tất nhiên, họ cũng biết nguyên nhân vì sao Mile không làm như vậy. Họ tôn trọng ý muốn của Mile, song họ vẫn cố gắng hết mình để giúp Mile càng nhiều càng tốt.
Mà vì lý do nào đó, lông cánh của hình nhân fairy này bị tơi tả, y phục cũng lấm bẩn bởi máu.
*Đập cánh*
Nó hoạt động rồi. Rõ ràng, nó không đơn thuần là một hình nhân, mà là một golem.
『Đủ không ạ?』
『Yeah, hoàn hảo! [Một bà mẹ hoàn hảo]!”』
[Một bà mẹ hoàn hảo] là một câu trích dẫn từ một sô truyền hình mà Mile xem ở kiếp trước.
Cuộc đời Misato đã chấm dứt trước khi nhỏ có thể dùng nó lấy một lần, nhưng Mile có thể dùng Nhật ngữ đặc quyền dành cho nanomachine, người có thể hiểu ý nghĩa thông qua sóng suy nghĩ.
Sau đó Mile cột một sợi tơ mỏng, vô hình và chắc chắn, vô lưng của fairy golem nhỏ. Cô nàng đã làm nó, bằng sợi dây mà nhỏ dùng câu cá dạo trước, trong đầu.
『Bắt đầu nào!』
『*Mama~*!』
Fairy golem, được điều khiển bởi nanomachine theo ý nghĩ của Mile, nhảy loi choi với sợi tơ.
『Golem golem…!? Gowappa 5 Gōdam
!?』
Mile thì thầm gì đó mà chính nhỏ cũng không hiểu được.
Đúng vậy, Mile không thể dùng cách lấy được thông tin bằng cách [Lắng nghe nanomachine]
Nên, nhỏ buộc làm theo cách gián tiếp này với sự giúp sức của nanomachine.
Bên cạnh đó, ở trong Xích Thệ, Mile phải thận trọng nếu muốn dùng cách này.
Trong đời sống, Mile phải không gây cho ai khó chịu hay ảnh hưởng xấu tới người ta, không vì mục đích kiếm lợi mà chỉ là tìm niềm vui cho mình. Nhỏ thiết lập một nguyên tắc xem coi khi nào nhỏ mới nên xin sự hợp tác của nanomachine.
Và nó cũng vì nhỏ nhận thấy nanomachine sẽ khó bảo nếu như họ không được dự phần làm việc sau một thời gian dài.
~godblessme~
“Vô ích quá đi~”
Mile đã thay đổi nhiều địa điểm và lặp đi lặp lại, nhưng tình hình không khả quan hơn mấy.
Đúng thế, trong khi Mile ẩn nấp bởi ngụy trang, người khác nhìn vô có thể thấy fairy golem bay lòng vòng bằng sợi tơ vô hình.
Mile đã tính đi gặp fairy thứ thiệt vào ngày nào đó từ cái lần nhỏ biết được họ có tồn tại trên thế giới này.
Thời xưa, dường như người ta đã gặp gỡ fairy, những mẩu chuyện khác nhau có thể tìm thấy trong ghi chép.
Một trẻ em đi lạc trong rừng nhận được mật hoa, thức ăn và được dẫn về ngôi làng gần đó. Một người làng gặp khó khăn được fairy chỉ bảo giải pháp.
Thế nhưng, fairy dường như dần dần biến mất khỏi cuộc sống con người vì một số ít kẻ dã tâm bắt giữ và buôn bán fairy, cố gắng kiếm tiền bằng cách đem fairy làm thú quí hiếm.
Nhưng dù vậy, fairy không thực sự tuyệt chủng, họ chỉ ngưng việc xuất hiện công khai, hẳn là có một cách thức để gặp họ.
Thí dụ như, cách Mile đang làm bây giờ đây nè.
Rồi ngay khi Mile tính bỏ cuộc khi mặt trời đang lặn.
“Có chuyện gì vậy, sao bạn xơ xác và máu me vậy?
Khiếp quá, cánh bạn tả tơi hết cả… Bạn bị bọn người bắt giữ sao?
Đừng lo gì nữa, hãy tới chỗ ẩn nấp của chúng ta mà trốn thôi…”
Một fairy xuất hiện từ đâu chẳng rõ.
Fairy đó đang vỗ lông cánh nhỏ.
Và khi nói thế, fairy ấy tiến gần tới fairy golem và đỡ thân nó một cách lo lắng, chắc có lẽ muốn giúp đỡ fairy golem.
*Gaba~!*
“Kyaa!”
Fairy giật mình hét lên, khi con golem bất thình lình chụp mạnh nhỏ bằng hai tay.
“Bu…buông ra đi! Bạn sẽ làm hai đứa mình bị rơi! Không sao đâu mà! Làm ơn bình tĩnh lại đi!”
Dường như fairy vẫn nghĩ golem là một đồng bào bị thương hoảng sợ.
Nhưng nhanh chóng, phần lưng của golem banh ra, những sợi chỉ mỏng bên trong bung ra cột lấy tay chân của fairy.
Fairy rốt cuộc nhận ra bên kia không phải là bạn bè mà là một quái vật có hình thù giống fairy. Mặt cô hóa xanh lè và cô bắt đầu hét lớn.
“Gyaaaaaaaaaa!”
Và khi đó, Mile từ chỗ nấp từ tốn kéo sợi chỉ, mà gắn vào golem đã bắt được fairy, về phía mình.
Đúng thế, nhỏ đã biết trong kiếp trước về [Tình bạn fairy].
Chính vì vậy, nhỏ đã dùng một golem bắt chước fairy đang bị thương, hòng dụ dỗ fairy thứ thiệt lo lắng cho bạn mình.
Thật sự là đồ ác quỷ.
Không có gì để nghi ngờ nữa, fairy sẽ mất niềm tin vào con người càng lúc càng nhiều hơn.
“Cứu với! Có ai không! Xin đừng ăn thịt tôi!”
Vì đối phương dùng tay chân và tơ để bắt con mồi, fairy xem ra nghĩ rằng nó là một quái vật nhện có hình thù giống fairy.
Khỏi nói cũng biết mục đích ngụy trang của con quái vật để bắt mồi là gì?
Một là ăn thịt.
Hai là làm con mồi tê liệt ngừng cử động bằng chất độc rồi đẻ trứng.
Fairy chỉ có thể nghĩ tới 2 khả năng ấy.
Nhưng dù bị bắt dính, kẻ săn mồi vẫn chưa làm bị thương hay giết fairy, dường như nó mục đích là bắt sống cô.
Fairy nghĩ tới nhiều khả năng là xác xuất mục đích thứ hai, cô nàng thậm chí hét càng to hơn bởi do định mệnh đó còn tệ hơn cả cái chết.
“GYAHHHHH! Cứu tôi với! Có ai không! Làm ơn cứu tôi với!”
Thấy fairy hoảng loạn, Mile bước ra cố gắng trấn an nhỏ.
“Không sao đâu mà. Chị không là ma quỷ gì đâu. Chị chỉ là một người bình thường. Nên, em không cần phải sợ…”
Nghe thấy lời Mile, fairy ngừng la hét.
“C—con người?”
“Đúng, chị là người.”
“GYOHHHHH!?”
Fairy hét lên tiếng còn to hơn cái hét trước và bỗng dưng tắt tiếng.
Khi Mile nhìn kĩ lưỡng hơn, fairy kia mắt đã trắng dã còn miệng thì thổi bong bóng, cô nàng xem ra đã ngất xỉu.
Rõ ràng, đối với fairy, chuyện bị bắt bởi con người còn đáng sợ hơn việc bị ăn sống hay bị cấy trứng bởi quái vật.
Mile rút ra kết luận sau đó [fairy thật sự sợ con người quá chừng!]