Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2385

WN (2) - 173: Gia đình Aura (5)

173: Gia đình Aura (5)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ khi các cô rời nhà trọ, gặp vụ hiệu thuốc, thì đã qua một thời gian, nên tụi cô không chờ lâu để tới bữa ăn trưa.

Xích Thệ được thông báo bữa ăn đã sẵn sàng và hướng tới phòng ăn với sự dẫn đường của Dunbine.

Bất kể là đồ ngọt đưa lên thêm đã tiêu hóa hay chưa, thì bụng mọi người xem ra vẫn còn chỗ để chứa thêm món ăn quí tộc.

Trong phòng ăn, vợ chồng Nam tước, một trai một gái khoảng 17-18t và một cô gái khoảng 15-16t, đã ngồi sẵn.

Nam tước Aura, vợ ông, và…không phải, tất cả ba đứa trẻ ở đây xem ra thật sự mạnh khỏe, không có hình ảnh nào của cô gái mà giống như bị bệnh cả.

“Cảm ơn vì đã mời tụi cháu hôm nay ạ.”

Khi tiến vào phòng, Meavis chào mọi người theo phong cách quí tộc.

Do cô nàng mặc quần, nên kiểu chào không là của một tiểu thư quí tộc, mà là một quí ông.

Cô ấy còn chưa thành một hiệp sĩ, vì vậy cô không thể chào kiểu một hiệp sĩ.

Tiếp nối theo, Mile cũng chào hỏi lễ phép.

Trên thực tế, mục đích hạ thấp người, nắm váy kéo lên chỉ là hành động để ngăn chiếc váy dài khỏi chạm đất. Chính vì vậy không cần để cho Mile, người không mặc đầm dài, làm như thế.

Song có lẽ do dưỡng thành thói quen, Mile đã kéo nhẹ váy lên.

Ờ, hành động lẽ tự nhiên là dễ thương, không thành vấn đề, nhưng Mile đã cho thấy chân quá nhiều.

Rena và Pauline là thường dân, nên họ chỉ cúi đầu một cách bình thường.

Khi ngài Nam tước thấy thế, ông ấy có vẻ khá ngạc nhiên.

Người ta sẽ không đưa lời chào cho quí tộc bằng cách bắt chước kiểu quí tộc.

Ấy là hành vi bất kính với quí tộc.

Nên, giống như Rena và Pauline, họ chỉ chào hay cảm ơn bằng kiểu thường dân.

Nhưng hai cô gái kia thì khá quen thuộc với kiểu quí tộc, họ làm một cách tự nhiên như bẩm sinh.

Lẽ nào là…

Đúng vậy, trong hunter, có những người nguyên là quí tộc, và có những người tạm thời làm hunter để tận hưởng chút độc lập ngắn ngủi hoặc trui rèn bản thân cho tới khi họ thừa kế gia đình.

Còn nữa, có những đứa trẻ quí tộc với thứ bậc thấp như là con thứ ba, tư năm sáu vân vân, họ ít khi được quan tâm. Nên không phải là chuyện hiếm có để những người ấy, mà không hợp là quan viên chính quyền hay hiệp sĩ, trở thành hunter.

Nhưng bất kể những điều trên, những tiểu thư quí tộc tươi trẻ như vậy mà lại đi làm chuyện hunter là thật sự rất hiếm có.

Bất quá, dù ngạc nhiên cỡ nào, Nam tước cũng không thể hỏi han tại vì ông biết luật cấm soi mói quá khứ của hunter.

“À, xin chào mừng. Cảm ơn các cháu vì đã giúp đỡ con gái ta, Litoria, và ngăn danh dự gia đình Aura khỏi lấm bẩn trước giới thương lái. Nào, các chàu mau ngồi đi và cứ tự nhiên thưởng thức nhé!”

Tuy ngạc nhiên, nhưng Nam tước Aura vẫn thúc dục các cô ngồi xuống.

Vợ và con cái ông cũng cúi đầu chào tạ lễ với các cô gái.

Bất kể Nam tước là một quí tộc hàng thấp, cũng thật là khác thường để cho một gia đình quí tộc hạ đầu với thường dân.

Thế có nghĩa là cô con gái Litoria rất được thương yêu bởi gia đình.

Và đó cũng là nguyên do Meavis và Mile cho thấy nguồn gốc xuất thân của họ từ đầu.

Món ăn phục vụ đúng ngon.

Gia đình Nam tước chỉ ở hạng thấp trong bậc quí tộc, nên họ không có bữa ăn thịt xa xỉ mỗi ngày.

Họ không thuộc hoàng gia hay quí tộc cao cấp.

Bên cạnh đó, nếu họ làm mọi thứ theo kiểu sành ăn và chán ngấy, họ sẽ mau mập và không thể dẫn dắt binh sĩ vào thời chiến và không thể nào sống lâu.

Hôm nay, do không có đủ thời gian mua nguyên liệu mới, họ dùng rất nhiều đồ ngũ cốc và nhiều món ăn được dọn lên.

Mặc dù vậy, Rena và Pauline vẫn mãn lòng với nó.

Mile đang dùng bữa một cách âm thầm theo cung cách có từ kiếp trước và cách nhỏ học được trước khi mẹ qua đời ở kiếp này... với một tốc độ phi thường.

“Haha…”

Chỉ có Meavis là ăn và nói chuyện với gia đình Aura theo tốc độ và phong cách quí tộc thường thấy.

“Hoo, Meavis có ba anh trai lận à. Cháu không có em gái nào sao?”

“À, vâng, dạ phải.”

Chỉ có Meavis quan tâm việc nhặt thông tin trong khi ba người bạn đã nhập hồn chuyện ăn uống.

À không, Mile cũng có nghe chứ tuy rằng nhỏ đang bỏ miệng món này tới món khác.

Không cần phải giấu diếm ngay cả khi Nam tước đoán biết Meavis và Mile đến từ gia đình quí tộc, trừ khi họ công bố quê hương xứ sở và họ gia đình.

Nếu đây là hunter khác hay khách hàng, họ sẽ không vạch trần điều như thế, song nếu Nam tước biết họ cũng là quí tộc, ông ấy sẽ thấy bổn phận và không thể nói thất thố gì với quí tộc của nước khác.

Ngay từ đầu, nếu họ không muốn biết, họ sẽ không hành xử kiểu như quí tộc tự ban đầu.

Và có một nguyên nhân vì sao Meavis với Mile không giấu thân phận của họ.

Đúng vậy, đó là cần thiết nhằm có cớ xem điều kiện của cô gái tên Litorie mà ốm bệnh, phòng hờ vạn nhất Mile muốn chữa cho cô gái, họ phải cần có sự tin tưởng của Nam tước. Ngược bằng không, Nam tước sẽ không đời nào giao phó sức khỏe của cô con gái quan trọng của ông cho mấy cô gái thường dân.

Sau khi ăn uống tới một độ nhất định, ba cô nàng rốt cuộc có cảm giác no nê và bắt đầu tham gia trò chuyện với nhà Nam tước.

Tới lúc này, Meavis đã nói về những việc như là họ đến từ nước nào, về trải nghiệm của một nhóm hunter mới toanh…mà nhiều khả năng được đám trẻ nhà Nam tước thích thú.

Dĩ nhiên, Xích Thệ không nói cho gia đình Nam tước mấy sự việc như là bắt cướp mà thực ra đó là quân lính nước khác hoặc là vụ wyvern, thú nhân với Cổ Long, ma tộc vân vân…

Mile dĩ nhiên không nói như một thành viên nhóm hunter, mà là giống một cô gái quí tộc.

Cuối cùng, đề tài chính được nâng lên.

“Ủa, mà sao cháu không thấy bạn tiểu thư có vẻ cần dùng thuốc vậy ạ?”

Mile hỏi trực diện.

“Ồ, Litoria sẽ ăn trên giường của nó.

Vì con bé sẽ thấy buồn lòng nếu phải ăn một mình, nên khi tới giờ Litoria dùng bữa, chúng ta sẽ thường dùng quà bánh và uống trà trong phòng với nó.

Litoria chỉ dùng một khẩu phần nhỏ và thức ăn cũng khác, nên chúng ta làm riêng và mang tới phòng của nó.”

Nam tước cảm thấy một chút buồn rầu, và nỗi khổ não của một người cha hiện trên mặt ông. Dĩ nhiên, Mile không chỉ dừng ở đó.

“Chúng cháu đi theo có được không ạ?”

“Hử?”

Gia đình Nam tước có vẻ mơ hồ trên mặt, nhưng lúc đó, Dunbine vờ ho một tiếng ahem.

Dunbine, một quản gia kì cựu, không là người làm chuyện vô nghĩa.

Khi Nam tước nhìn vào Dunbine, ông quản gia gật đầu mạnh mẽ.

Ý Dunbine rằng ông chủ nên nhận lời. Nam tước quyết định tin vào quản gia của mình.

“Ừ, từ góc độ nước khác và kinh nghiệm từng trải, biết đâu các cháu biết gì về bệnh tình của con gái bác thì sao, các cháu hãy đi xem sao.”

1 tiếng sau đó.

Tổng cộng 9 người quây quần trong căn phòng của Litoria, con út của gia đình Aura, đó là gia đình và nhóm Xích Thệ.

Litoria là một thiếu nữ sinh đẹp, gầy gò mỏng manh mà cỡ 13-14t.

Quí tộc thường muốn chọn những cô gái xinh đẹp làm bạn đồng hành. Sau khi cưới quí tộc khác, họ có lẽ chọn những thiếu nữ xinh đẹp dân thường làm người tình hay vợ lẽ. Cũng có nhiều trường hợp họ chỉ quan tâm tới con cái sinh ra mà bỏ mặc người tình hay vợ lẽ một mình.

Nó là chuyện đương nhiên cho quí tộc có nhiều cô gái đẹp.

Đúng vậy, đó là kết quả của gây giống thượng đẳng.

Trước mặt Litoria, người nhổm dậy khỏi giường, có một bữa ăn đã chuẩn bị chỉ có một chút.

Mà thậm chí Litoria cũng không thể dùng hết lượng thức ăn nhỏ ấy.

Vả lại, hôm nay cô ấy đã dùng một tách thuốc làm từ thảo dược nghiền.

Bữa ăn này đã mang định mệnh sẽ bị bỏ sót.

Trước mặt những người khác, có bánh nướng, trà và bình trà đã được dọn sẵn. Dĩ nhiên Nam tước Aura đã báo cho con gái về sự có mặt của nhóm Mile.

“Cảm ơn các bạn nhiều lắm vì đã giúp cho mình lần này.”

Mile và Pauline nói chuyện với Litorie về nhiều thứ.

Đã lâu lắm rồi con gái mới được nói chuyện với ai khác ngoài gia đình và gia nhân mà không đi ra ngoài, Nam tước cùng vợ và các con trông rất vui.

(Thật là hay quá. Ông đã đúng, Dunbine.)

Nam tước nghĩ vậy, nhưng nỗi mừng còn quá sớm.

“Bác Nam tước, cháu có 1 yêu cầu, bác có thể cho phép làm [Bureikou] bây giờ không?”

“Eh? [Bureikou] là cái gì?”

Bỗng dưng nghe Mile hỏi, Nam tước bối rối do không hiếu cái ấy là gì.

[Bureikou], nghe thì nó thô lỗ, nhưng dĩ nhiên không phải trường hợp như vậy.

Không giống bình thường, nó là một [tiệc ăn uống không trói chặt bởi khuôn phép và ứng xử giữa thứ bậc của những người tham gia].

Mọi người không cần quan tâm về khác biệt địa vị xã hội hay ứng xử quá nhiều. Nó là một bữa tiệc xem nhẹ lễ nghi nhằm mục đích tạo ra một bữa tiệc vui nhộn.

Nói tức là, [Tôi không quan tâm về bên kia có vô lễ hay không] và [thưởng thức mọi thứ mà không cần bận tâm tới lễ tiết của bữa tiệc].

Đôi khi, một nhân viên mới đi làm tông phải sếp bộ phận hay vỗ đầu giám đốc đầu trọc là một điều nghiêm túc, nhưng chuyện là như vậy đó.

Lần này không phải một bữa tiệc, nhưng Mile không tìm thấy từ nào thích hợp, nên nhỏ đành mượn xài tạm.

Cơ mà, từ đầu, từ [Bureikou] đã không gợi cho Nam tước hình ảnh nào, nên nó không hợp lý với bất kì ai trên thế gian này, nên Mie nói cũng như là chưa nói.

Sau đó, Mile giải thích ý nghĩa là [ngay cả khi bạn làm hành động vô lễ với người khác thì họ cũng vui lòng tha thứ] mà hơi khác với nghĩa thực ở Nhật Bản. Nam tước vui vẻ đón nhận.

Thế là Mile bắt tay hành động.

“Um, cháu nếm thử một miếng được không?”

Nói vậy, Mile chỉ tay vào bữa ăn của Litoria, mà vẫn còn thừa tại vì tốc độ ăn chặm rãi của cô tiểu thư.