175: Gia đình Aura (7)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chỉ bằng những triệu chứng mà Mile nghe kể, Mile sẽ không sao nghĩ ra nổi tên của căn bệnh.
Nhưng mà, rất nhiều người biết cách chẩn đoán bệnh phù nề, với chỉ bằng cách gõ lên đầu gối hay móng chân.
Ai ai hẳn cũng đã trải nghiệm việc bị bác sĩ gõ đầu gối để kiểm tra bệnh khi còn là một trẻ nhỏ.
Đối với Misato, nhỏ cũng từng làm việc ấy với em gái.
Mile bảo Litoria mặc lại quần áo và rời phòng cùng với Willoma.
“Ngài nam tước, cháu xin được hỏi yêu cầu tiếp theo!”
Nghe thấy tiếng Mile, gia đình Nam tước, mà đang đợi mong mỏi trong tuyệt vọng với quản gia Dunbine và nhóm Rena, xuất hiện.
“Cho phép cháu được gặp bếp trưởng và cháu muốn hỏi xem họ làm bữa ăn cho Litoria cho tới giờ như thế nào.”
“..À, cái đó được. Bác hiểu rồi, hãy đi theo bác.”
Rồi họ tới nhà bếp.
Tất cả người gia đình Nam tước trừ Litoria cộng thêm nhóm Xích Thệ đều xếp hàng trước nhà bếp, nhóm đầu bếp không khỏi xanh mặt họ.
Trong bất cứ trường hợp nào, ông chủ của họ cùng với thành viên gia đình lẫn khách khứa đều ghé tới nhà bếp, chẳng khác nào nói với họ đã có chuyện rắc rối.
Đúng vậy, ví dụ như lời phàn nàn về thức ăn của thực khách chẳng hạn.
Một quí tộc đang bị mất mặt trước khách mà ông ấy đã mời về món ăn mà họ đã nấu nướng.
Tất nhiên, bếp trưởng không thể không nghĩ tới tình hình gay go cỡ nào.
“D..dạ…ông chủ…có chuyện…sao ạ…”
Mile cúi đầu tới bếp trưởng chỉ biết nói lắp bắp.
“Cháu xin lỗi, cháu muốn chú kể cháu nghe chú làm bữa ăn cho Litoria như thế nào ạ?”
“Hả?”
Bếp trưởng ngỡ ngàng.
“Chú không phải thật tình làm ra nó, chỉ cần giải thích cho cháu từng bước theo trật tự. Kiểu như chú cắt ở đây, chỗ này lột vỏ, hoặc giải thích theo trình tự…”
“A, rõ rồi. Chú hiểu rồi!”
Đó là một đề nghị dễ dàng.
Đặc biệt là cho những ai sợ bị đổ vấy bởi tính cẩu thả.
“…luộc rau với nước sôi cặn kẽ nè, ninh mềm, để ráo, rồi làm thành súp (canh), ngâm trong…”
“Ừ hử…”
“Rửa thịt bò xắt bằng nước…”
“Eh, chú rửa à?”
“A, đúng vậy, thân thể Litoria-sama ốm yếu, nên bọn ta không rửa kĩ thì cũng nấu thật kĩ.”
“_______Cháu thấy có thịt heo trong bữa ăn. Tại sao Litoria-sama chỉ ăn thịt bò?”
“À, việc đó thì…thực tế con gái bác từng thấy sự kiện mổ heo ở làng trong lãnh địa cũ của ta trước khi chuyển tới kinh thành. Sau việc đó, nó không ăn thịt heo được nữa.”
“Tới cả mức độ ấy sao…có nguyên liệu nào khác mà Litoria-sama không ăn hay chú để bạn ấy không ăn không?”
“Có chứ. Bởi vì nơi này xa biển, hải sản không được phục vụ giống như hầu hết mọi người. Vả lại Litoria cũng không ăn nó.
Tiểu thư còn không ăn lương thực chủ yếu như bánh mì, bắp, vị mạnh và mùi mạnh như hành tây, hành lá, củ tỏi, gừng và cứ vậy.
Và tiểu thư chỉ ăn một lượng nhỏ thịt bò, rau, trứng, nấm và sữa, vân vân…”
“Ừm…được rồi. Cảm ơn chú nhiều lắm.”
Sau đó Mile rời nhà bếp chung với mọi người.
“…Vậy..là sao?”
Họ không biết nguyên do, nhưng dù sao, họ cảm thấy như họ không làm sai hoặc là bị đổ lỗi. Món ăn an toàn.
Vừa khi nhóm đầu bếp thở phào vì tưởng như thế, cô gái tóc bạc trong nhóm quay lại cửa bếp và nói.
“A đúng rồi, tất cả người nấu ăn vui lòng đến luôn nha.”
“Ehhhhhhhh!”
Trong phòng Litoria.
Gia đình Nam tước, bao gồm Litoria đang ở trên giường, quản gia Dunbine, Xích Thệ và ba người trực nấu nướng đều có mặt.
Quản gia và các người nấu thì đứng hầu.
Mile đứng lên từ ghế mà nhỏ đang ngồi và nhìn lướt từng người một lượt.
“Nào, 10 phút cuối của sô diễn, hãy vén bức màn bí ẩn này!”
Những người khác nghe không hiểu ấy là gì, trừ nhóm Xích Thệ đã nghe cụm ấy nhiều lần.
Nhưng không có ai mà không biết phải xử sự thế nào và không ai lên tiếng thắc mắc.
“Cháu đã hiểu căn bệnh mà Litoria mắc phải.”
“Ehhhhhhhh!”
Những tiếng kêu sửng sốt dấy lên và mọi người tròn mắt cùng nhau.
“Mi..Mile, cậu hiểu gì về thuốc thang không đấy?”
“À, đủ dùng thôi…”
Kể cả Mile là kẻ nghiệp dư khi nhắc tới kiến thức y học, nhưng cũng không phải là lời nói dối khi nhỏ trả lời thắc mắc của Rena như cách này.
“Cháu nói có thực không?”
“Vui lòng hãy nghe cháu nói tới kết thúc ạ.”
Mile hơi khó chịu vì Nam tước vô ý cắt phần biểu diễn của nhỏ.
“Trước hết, cháu nghĩ bệnh này tên là [Bệnh tê phù] ở nước cháu.”
https://khoahoc.tv/benh-te-phu-beriberi-18628
“Bệnh tê phù à?”
“Đúng vậy. Đây là căn bệnh gây nên chủ yếu do thức ăn.”
“Hả?”
“Ehhhhhhhh???”
Nam tước hét lên và 3 đầu bếp biến sắc mặt.
“Ê…các ngươi, các ngươi đã làm Litoria ăn cái gì…!”
Nam tước hét lên với bộ mặt ác quỷ, ba đầu bếp bò mọp ra sàn.
“Nói ta nghe! Các ngươi làm Litoria ăn gì và âm mưu của các ngươi là gì? Lẽ nào có quí tộc đằng sau các ngươi…”
Mile giơ tay và kiếm chế Nam tước trước khi ổng có hành động thái quá.
“Khoan đã bác ơi, họ không có lỗi. Họ không làm Litoria ăn gì bậy bạ đâu!”
Nghe thấy vậy, ba đầu bếp biết ít nhất cô gái tóc bạc dường như bảo vệ họ và họ nhìn Mile bằng ánh mắt hy vọng.
“Trái lại, bác có thể nói họ không làm ra những đồ ăn mà Litoria phải nên ăn.”
“Cái gì???????”
Thế là kết tội hay biện hộ, đằng nào mới là đúng? Cùng thời điểm, cả Nam tước và cánh đầu bếp thấy hoang mang dữ dội.
“Ấy, để cháu giải thích từng bước cho!”
“Làm quách từ đầu có phải được hơn không!”
Rena cà khịa và Mile bắt đầu nói.
“Trước hết, nhằm để con người sống được manhj khỏe, chúng ta cần ăn nhiều loại thức ăn khác nhau theo một cách cân bằng, mọi người hiểu được điều đó không?”
Ở thế giới này, tuy sự phân biệt về dinh dưỡng còn chưa được nghiên cứu. Nhưng nhiêu đó lẽ tự nhiên được hiểu như qui luật chung nhất, nên mọi người đều gật đầu.
“Và, chúng ta tuy ăn nhiều loại thức ăn nhưng thực tế, trong bản thân rau quả và thịt cá, chúng vẫn chứa đựng [những thành phần cần thiết cho con người] mà khác với lẫn nhau.”
“Eh? Đừng nói bác là…”
Như mong đợi từ gia chủ của một gia đình quí tộc, Nam tước dường như đã thấy được kết luận chỉ bằng cách nghe tới mức này.
“Bác hiểu rồi đấy. Bữa ăn kiêng cữ của Litoria-sama chứa rất ít dạng [cần thiết cho con người] đó.
Giống như thành phần sống mà bình thường có trong khi ăn, hay là thành phần dễ hòa tàn trong nước và yếu với nhiệt, hay thành phần có mùi và vị mạnh…
Với những thành phần như thế, bác không thể cứ rửa nước, nấu nướng, làm đi làm lại kĩ lưỡng được.
Thêm nữa, đầu bếp đã bỏ đi nước cốt, khiến cho gần như không còn gì trụ lại.
Litoria-sama lại còn không thích ăn thức ăn dậy mùi như hành tây mà giúp ích cho việc hấp thu thành phần…
Vậy nên, nếu bạn ấy thay đổi thói quen ăn uống, căn bệnh của bạn ấy tất nhiên sẽ bình phục.
Vì không ai trong gia đình bác cần ăn kiêng đặc biệt, sau khi bạn ấy khỏi bệnh, sẽ không có vấn đề nào để cho bạn ấy ăn chung bữa cùng mọi người.”
“Oooohh, oooohhh, cháu nói có thực vậy không?”
“Tuyệt đối đúng ạ. Tuy cháu không thể nói lúc nào bạn ấy sẽ bình phục, nhưng cháu tin không hề có chuyện nhầm lẫn ạ.”
Với việc nghe được giải thích từ Mile, gia đình Nam tước, ngài Nam tước, vợ cùng các con vỡ òa nước mắt trong lúc họ cố che đi chúng.
Ở trên giường, biểu cảm của Litoria trở nên tệ hơn. Hóa ra, căn bệnh tra tấn cô tới độ cô đã sửa soạn chết lại chính là do sự ăn uống của cô.
“K…không thể nào…
Cái này…căn bệnh khiến tôi dần tê bại và mất đi sức lực…
Bởi vì tôi thích ăn cái này mà không ăn cái kia…
Bởi vì tôi mà….”
“Vậy giờ nhà bác nên làm gì đây tiểu thư Mile?”
Bà Nam tước hỏi Mile cách điều trị.
“À, tạm thời thì…bữa ăn tối của Litoria-sama nên là… Vì không có cá, hãy để bạn ấy ăn hai lát thịt heo, đậu, bắp, bánh mì, hành củ, hành lá, tỏi, tỏi tây…
Đừng rửa thịt nhiều, tăng số lượng rau ăn sống như xà lách, vân vân…
Và sử dụng lại nước luộc thịt mà đừng có bỏ nó.
Cũng đừng thêm rượu trong nước uống.
Nó không có tác dụng diệt khuẩn và quá nhiều chất cồn là không tốt cho căn bệnh.”
“Tụi chú đã rõ!!!”
3 đầu bếp đứng lên và chạy tới hướng nhà bếp với tinh thần hăng hái.
“Eeeeeeeeeehh! Tôi giờ phải ăn như vậy sao!”
Litoria kếu lên tiếng tuyệt vọng trước những nguyên liệu mà Mile thu xếp.
“Đừng có mà kêu ca nữa!”
Cha mẹ, anh chị, toàn gia đình Litoria hét lên với cô lần đầu tiên trong hôm nay. Litoria giật mình trùm chăn và co ro sợ hãi.