172: Gia đình Aura (4)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ông muốn mời các cháu tới nhà của gia đình Nam tước đặng gửi lời cảm ơn.”
Sau khi trả lại gấp đôi tiền của người cho mượn, quản gia nhà Aura, Dubbine, mời chỉ riêng Xích Thệ.
Ờ thì, ông ấy chưa mượn tiền nhiều người thành thử ra ông chỉ mất vài ba đồng vàng.
“Ơ, chuyện ấy…cháu…không thấy tốt với người quí tộc ạ.”
“Ehhh???”
Bộ ba cô gái thốt lên tiếng ngạc nhiên trước lời của Rena.
Sau khi nhìn bạn và nghĩ ngợi, Rena sực hiểu.
Nghĩ mà xem, có những quí tộc trong Xích Thệ mà cấp bậc thậm chí cao hơn cả nam tước.
Cộng thêm, họ thậm chí dành được sự quí trọng cao của hoàng gia.
Tỷ lệ bối cảnh quí tộc chiếm tỷ lệ trung bình 50-50.
Không có đội nhóm hunter khác nào ngoài Xích Thệ đạt được tỷ lệ đó.
“À…đúng thật có chuyện đó…”
Viên quản gia hiểu.
“Cảm ơn ông đã mời!”
“Hở???”
Ngay cả nhóm các cô gái cũng hợi bị ngạc nhiên với quyết định của Mile, họ biết Mile thật sự không muốn có quan hệ với quí tộc. Nhưng ở đây Mile đã đồng ý lời mời, vì vậy mọi người tán thành.
Mặc dù Nam tước là một quí tộc hạng thấp, nhưng viên quản gia đi ra ngoài với nhiệm vụ hệ trọng của chủ nhân, chính vì vậy ông ấy có xe đưa rước.
Mấy cô gái lên xe và hướng tới tư dinh của Nam tước Aura.
Quản gia Dunbine tuy ngồi xe khi đi, nhưng trên đường về, ông nhường chỗ trong xe cho Xích Thệ, còn mình thì ngồi cùng ghế với tài xế đánh xe.
Bên trong xe chỉ có một chút không gian, nên lẽ dĩ nhiên ông sẽ nhường cho các cô gái, mà là con gái lẫn khách của mình.
Bởi vì các cô là thường dân, ông cho thấy sự suy xét của mình để họ được bình tĩnh cho tới khi đến biệt thự.
“…Vậy mục đích của bồ là gì?”
Mile sẽ không ghé tới chỗ quí tộc mà vốn là mối phiền phức, mà không có lý do.
Nghe thấy Rena thắc mắc, ở trong xe, Mile đáp.
“À, mình muốn được xem căn bệnh của con gái Nam tước.
Thuốc kia chỉ là thuốc thảo dược, có lẽ nó chỉ dùng bồi bổ dinh dưỡng. Dù cô ấy có uống, nó vẫn sẽ không chữa được bệnh.
Và có lẽ, bằng kiến thức đất nước của mình, mình chắc biết cách trị căn bệnh đó.”
“À phải rồi, tui cũng nghĩ bồ sẽ nói như vậy.”
Meavis và Pauline gật gù đồng ý với Rena.
“Mila-chan, vậy là cậu sẽ dùng ma thuật chữa bệnh ư?”
“À, cái đó còn tùy vào hoàn cảnh. Nếu chúng ta làm sai gì đó, chúng ta có thể thành kẻ sát nhân ấy chứ.”
Đúng vậy, không như bị thương tích, nếu bạn dùng phép chữa trị lên người ốm, một lần thao tác xấu thôi là có thể dẫn tới bệnh đột ngột xấu hơn, khiến bệnh nhân tử vong nhanh hơn.
Đó là nguyên nhân vì sao ma thuật không áp dụng cho bệnh tật.
Bên cạnh đó, sốt và ho là những phản ứng cần thiết để cơ thể chiến đấu với bệnh tật. Khi người bạn sốt gần 40 độ, nó cần phải hạ nhiệt nhằm bảo vệ não bộ và những chức năng tái sản xuất. Nhưng khi bệnh không nghiêm trọng mà bạn lại ức chế những triệu chứng bình thường một cách không cần thiết, thì điều nguy hiểm có thể xảy đến.
Mia đã chỉ dạy Pauline một số kiến thức y học cơ bản, nên cô nàng hẳn biết được cách để dùng thuật trị liệu ra sao đó và Pauline hẳn biết được ma thuật có thể có tác dụng trị bệnh tới một mức độ.
Biết là biết vậy nhưng nó không phải là thứ mà có thể dùng một cách khơi khơi lên cho người quí tộc.
Bởi vì một khi đã dùng, chuyện thất bại là không thể chấp nhận. Nó không đơn giản là chuyện chấp nhận được nếu bệnh nhân không thấy khá hơn.
“Thì, dẫu sao, mình sẽ thử điều mình có thể…”
Mile mỉm cười trước lo lắng của các bạn.
“Mà phải rồi, Pauline-san nè, tại sao cậu lại làm điều mệt nhọc như thế kia? Nếu chỉ là 10 đồng vàng, chúng ta có thể…”
Nghe Mile thắc mắc, Pauline lên tiếng đáp giống như đó là chuyện rõ ràng.
“Ấy, làm thế là không tốt. Vì nếu chúng ta cho mượn tiền, đó không thành một thương vụ hay chuyện làm ăn gì hết.
Đúng vậy, chúng ta chỉ chiến đấu đường hoàng khi là một thương vụ, công việc rõ ràng mà thôi. Cộng thêm—“
“Thêm gì?”
“Nếu ông ấy không thể trả, chẳng khác nào chúng ta thua thiệt lớn.
Chúng ta có thể cho thân nhân hay bạn bè mượn tiền, nhưng mình sẽ không bao giờ cho mượn tiền với người mình chẳng biết rõ, dù họ gặp bất kì hoàn cảnh nào..”
(Uwaa…)
Pauline quả nhiên là Pauline.
~godblessme~
“Các cháu làm ơn đợi chút.”
Sau khi dắt các cô tới phòng khách và chuẩn bị quà bánh nước trà, Dunbine bỏ đi.
Tất nhiên ông ấy sẽ đi giải trình cho chủ nhân và hỏi xin một cuộc gặp gỡ.
“Ngon nhỉ.”
Rena nếm thử trà đen và bánh ngọt, nói ra ấn tượng của mình.
“ừ, ngon thật.”
Pauline cũng đồng ý.
Ăn đồ ngon là chuyện bình thường đối với Mile, người được chăm sóc thương yêu trong một gia đình quí tộc giàu có hồi ông ngoại và mẹ còn sống lẫn trong kiếp sống cũ cùng gia đình.
Nhưng với Rena, con gái của một người bán rong nhỏ lẻ, lẫn Pauline, con gái của một thương nhân sống đời bình dị, những món ngọt này xem ra khá là đồ xa xỉ.
“Nếu chúng ta bỏ đồ thừa, thế có tính là thô lỗ không?”
Rena cố gắng ăn thêm một góc tư nữa, rõ ràng đã nghĩ ra một cớ biện minh.
“Ấy, chờ chút đã.”
Và trong vội vàng, Mile đảm bảo phần ăn của mình vững vàng.
Mặc dù nhỏ từng ăn món ngon cả một thời gian dài, nhưng mấy năm gần đây nhỏ sống thậm chí tệ hơn cả thường dân bởi cha dượng mẹ hờ.
Bên cạnh đó, Mile dở về tiêu hao nhiên liệu, cô bé thật sự rất nhanh bị đói.
Mặc dù Mile hầu như đưa thức ăn cho người khác, lần này cũng thế, nhưng nhỏ không hề có ý cho Rena mọi thứ.
“Ê, đợi đã, cái đó…của mình mà.”
“Cậu nói cái gì thế, không phải đây là phần mình à?”
“Rena có lẽ đã ăn nhiều hơn một góc tư!”
“Gunuuuuuu…”
Pauline cũng tham gia trận chiến, và không khí trở nên xấu tệ.
“Uhm, nếu mọi người không ngại, tôi có thể mang cho mọi người thêm phần nữa… Nên… ừm…”
“Eh?”
Khi Mile và Rena quay mặt nhìn lại, đứng ở đó là một nàng hầu trong vẻ mặt khó khăn. Đúng vậy, một gia nhân tài năng sẽ không để khách quan trọng ở một mình. Dunbine đã thu xếp một nàng hầu rõ ràng.
“…Làm ơn cho chúng tôi xin lỗi!”
Pauline, người cho rằng phần của mình đã không còn như cũ, xấu hổ nói thế.
Còn Rena thì đỏ mặt tía tai.
“Năn nỉ các cậu đó, đừng làm mình thêm xấu hổ nữa…”
Rõ ràng, dường như vụ lùm xùm này là chuyện không khoan dung được với con cái nhà quí tộc lớn như Meavis.
Tuy nhiên, với con cái của nhà quí tộc khác, à không, Mile là quí tộc đặc hữu, nó dường như không là vấn đề lớn.
~godblessme~
“Cảm ơn các cháu đã đợi. Nam tước Aura thích được gặp tất cả tụi cháu đặng mà nói lời cảm ơn.”
Sau khi một mớ đồ ngọt thay phiên được dùng xong, quản gia Dunbine trở lại, và dẫn mọi người tới phòng khác.
“Mừng mọi người tới gia đình Aura. Bác là Herval von Aura.
Bác đánh giá cao sự giúp đỡ của các cháu lần này. Nhờ có các cháu mà bác có được phần thuốc đã đặt cho con gái bác, là Litoria, mà không gặp sự cố.
Và các cháu cũng ngăn được việc gia đình Aura của bác khỏi mất mặt trước cánh thương nhân.
Ồ không đúng, ngược lại, giờ chúng ta thắng trí của tên gian thương kia, danh tiếng của gia đình Aura còn lên thêm nữa mới đúng.
Bác muốn các cháu sẽ ăn trưa cùng nhà bác có được không?”
“Rất sẵn lòng ạ!!!”
Tiếng của ba cô gái vang lên trừ Meavis. Meavis chỉ biết cười trừ.
Đối với Rena và Pauline, đây là vận khí chỉ xảy mấy lần trong đời, đó là được nếm thức ăn dành cho quí tộc.
Về phần Mile, bữa ăn quí tộc đích thực đã được trải nghiệm trong [kí ức tích hợp của Adele]. Nhưng sau khi nhớ về quá khứ và sống đời của Mile, nhỏ chưa từng được nếm nó. Và giờ là cơ hội ấy.
Tất cả trừ Meavis, nhỏ từng trải cuộc đời làm con gái một Bá tước vốn được cưng chiều bởi gia đình. Nhỏ có danh dự phải giữ gìn và hẳn cũng đã mệt mỏi với dạng thức ăn kiểu này.
“À, phải rồi, chỉ dùng bữa cùng chúng ta không thôi là chưa đủ để thưởng công.
Tất nhiên gia đình Aura của bác sẽ chuẩn bị một phần đền bù thỏa đáng. Xin các cháu cứ an tâm.”
Nhưng mà, Xích Thệ thật sự không hứng thú gì với lời của Nam tước. Nam tước không nhận ra mà chỉ luôn miệng cười khi Xích Thệ chỉ có một chút ít để tâm vô nói chuyện phần thưởng, thay vào đó sự chú ý của các cô nàng toàn tập trung vào đồ ăn.
“…Nếu vậy, bác có vui lòng thưởng cho chúng cháu một nhiệm vụ chỉ định không?”
“Ồ, tất nhiên có chứ, các cháu chắc chắn không thấy phiền à?”
“Hẳn nhiên rồi ạ! Xin bác hãy làm thế.”
Khác với bộ ba mà có đầu tập trung vào thức ăn kia và phản ứng trì hoãn, Meavis, người tỉnh táo nhất nhóm, hỏi Nam tước.
Nhiệm vụ tiến cử từ một quí tộc.
Mặc dù tính là một hậu-đãi, nó vẫn được xem là một điểm lớn dùng cho thăng tiến.
Thông qua hội, một phần phí tổn sẽ bị trả, nhưng dẫu sao các cô gái không thiếu tiền.
Với Xích Thệ mà ưu tiên điểm cống hiến hơn là tiền bạc, đó không thành vấn đề lớn. Tất nhiên trừ Pauline, cô nàng là người đặt tiền bạc hệ trọng hơn là việc thăng hạng.
Nam tước cũng biết rõ về Hội hunter.
Do vậy, từ những gì Meavis đòi hỏi, ông ấy hiểu ra là Xích Thệ không gặp khó khăn chuyện tiền bạc mặc dù là nhóm các cô gái trẻ măng.
“Vậy thì hãy nói chuyện với gia đình ta ở giờ ăn. Đây là dịp tốt để gia đình bác được nghe nhiều chuyện thú vị từ nhóm nữ hunter trẻ tuổi như các cháu. Nếu chỉ có mình bác được nghe, họ sẽ lột da ta mất. Hahahaa!
Dunbine, hãy chăm sóc cho các vị khách của chúng ta cho tới khi đó.”
Sau khi Nam tước Aura nói vậy, mọi người bắt đầu đi ra.
“Ừm, hình như ông ấy đối xử rất tốt ngay cả khi khách đó là thường dân.”
“Ye, ông ấy xem ra là một quí tộc tốt bụng.”
Mile gật đầu với ấn tượng của Meavis, Rena và Pauline cũng đồng tình.
Và cho tới giờ ăn trưa, quản gia Dunbine nói nhiều thứ khác nhau về gia đình Aura.