153: Di chuyển
===================================
http://ncode.syosetu.com/n6475db/153/
“Vậy nhé, chúng em xin phép.”
Pauline nói hướng tới Felicia và khẽ cúi đầu.
[Xích Thệ] kết thúc thủ tục và rời đi khỏi Hội.
Felicia choáng váng mất một lúc và khi hồi tỉnh lại, cô nàng đánh mắt ngó tới một nhóm hunter hạng B đang ngồi ở một cái bàn trong góc, nhóm [Vuốt Bạc (Bạch Nhân Trảo)], và cho tín hiệu.
Ứng với điều đó, 5 người đàn ông đứng dậy cái rụp trong nháy mắt.
Hai kiếm sĩ, một võ sĩ cùng hai pháp sư.
Từ tiền đội cho tới pháp sư ở hậu đội, họ đều ăn mặc giáp ngực màu-bạc, dĩ nhiên đó là nguồn gốc ra cái tên nhóm của họ.
Họ là nhóm hunter hạng B, họ thừa sức với tình hình tài chính, họ đều là những tay chuyên chức lão thành, vả lại họ không thuộc hàng đuổi theo sau những cô gái nhỏ. Họ chỉ ngồi ngó xem những hunter khác huyên náo song họ thực sự ấn tượng với màn chém xu khi nãy.
Và bây giờ, họ nhận được lệnh từ Felicia. [Lo hết vụ này], [Theo chúng đi], nên họ rời đi trong vội vã.
[Lo hết vụ này] là viết tắt của [Những ai mà bị nhìn bởi người này nghĩa là đã vô phương cứu chữa]
Và dĩ nhiên, những hunter không định trả treo với chỉ thị được tiếp tân Felicia đưa ra.
Felicia suy tính. “Nhóm hunter nào mà đi hoạt động ở bên ngoài, họ sẽ cần chuẩn bị vật dùng cần thiết. Và [Vuốt Bạc] đây là nhóm duy nhất trong tình trạng họ có thể đi ra ngoài bất kì lúc nào.” Felicia hiểu và chỉ định họ.
[Vuốt Bạc] nhanh chóng rời khỏi hội và họ bắt gặp được [Xích Thệ] ngay trong tầm mắt tức thì. Các cô nàng xem ra đã đứng lại và nói chuyện gì đó. Từ dòng chảy chuyện đối đáp mà các thành viên [Vuốt Bạc] nghe thấy ở hội trước đó, họ tránh việc tiếp xúc trực tiếp với các cô gái, chỉ đi theo từ đằng xa.
“Rồi, chúng ta sẽ di chuyển bằng [Sonic Move (Đi siêu thanh)].”
“””Ooo!”””
Những cô gái khác hưởng ứng lời của Rena. 4 cô [Xích Thệ] nhanh chóng chuyển sang chế độ di chuyển, [Sonic Move].
Đầu tiên hết, Rena, Pauline, Meavis tháo gỡ trang bị của họ, như kiếm, trượng và ngay cả túi đeo giả đang khoác trên lưng. Mọi thứ chuyền tay cho trước mặt Mile. Mile đoạn cất vào Hộp Đồ của nhỏ, sau đó lấy ra những bình nước nhỏ đưa cho mọi người.
Đúng vậy, [Sonic Move] là tối giản hóa hành lý [Xích Thệ] đang mang nhằm tăng lên tốc độ di chuyển của họ.
Kể cả khi đụng phải bọn cướp đường, thì chỉ mất có vài giây thôi để Mile lấy ra vũ khí và đưa cho mọi người. Huống hồ, vũ khí thật sự không thành vấn đề nếu họ chỉ dùng ma thuật. Miễn là các cô gái rảo bước trên đường cái dễ quan sát, chắc chắn sẽ không phát sinh nguy hiểm lớn nào.
“Đích đến, núi Golem Đá, [Xích Thệ] đâu, xuất phát!”
“Ê ê, họ đã bắt đầu đi rồi. Chúng nó đang làm gì thế?”
“Thôi, đi luôn đi!”
[Vuốt Bạc] theo đằng sau [Xích Thệ] ở một khoảng cách bình thường. Nhưng, nhanh chóng sau khi họ đi, họ mới nhận ra.
“Nhanh quá…”
“Đi như vầy, chúng ta không theo kịp đâu!”
“Không sao. Họ chỉ là những tiểu cô nương chân cẳng ngắn, họ không thể giữ tốc độ này lâu được. Họ chỉ tạm thời tăng tốc độ lên một chút. Sớm muộn gì họ sẽ chậm lại.”
Đó là những gì [Vuốt Bạc] mong muốn nghĩ. Dĩ nhiên, họ lại sớm nhận ra.
“…Ê này, là tôi hoa mắt hay sao mà tụi nó không thấy mang hành lý gì hết vậy?”
Cánh đàn ông trên thực tế đã không chú ý thấy tại vì họ theo sau từ một cự ly nhất định. Và nếu với khoảng cách đó mà họ nhận ra đi nữa, họ cũng không thể phân biệt chi tiết rạch ròi của mấy cô gái.
Nhưng thực sự như người kia nói, mấy cô nàng kia không thấy mang gì trên lưng.
“Nhưng tôi chắc chắn thấy khi họ rời hội, họ có mang đồ trên lưng mà.”
“Ngay từ đầu, đã chẳng có hunter nào có thể đi ra ngoài mà không mang hành lý rồi, huống hồ lại tới chỗ như là Núi Golem Đá nữa.”
“________”
Thêm điều nữa, vận tốc di chuyển của [Xích Thệ] trái lại chưa cho thấy sự chậm xuống kể cả sau một thời gian dài.
Một người đàn ông cho dù khỏe tới cỡ nào, nhưng đi đường phải vác theo lỉnh kỉnh nào là vũ khí áo giáp, nào là thức ăn nước uống, đồ cắm trại, nhiều đồ khác trên lưng, thì vô kế khả thi để họ theo kịp tốc độ của các cô nàng, những người rảo bước đi nhẹ nhàng khỏe ru với chỉ bình nước mang ở hông…
[Vuốt Bạc] trong khi đó họ đều trang bị áo giáp bạc, mà làm nên tên tuổi của nhóm họ. Kiểu áo giáp khắp-mọi-mặt không chỉ gia tăng sức phòng ngự, mà còn là một bằng chứng thống nhất của nhóm, và cũng là niềm tự hào của họ. Nhưng xui thay, điều ấy giờ đây đang kéo chân họ.
Giáp kim loại sáng bóng loáng đẹp đẽ thì nặng lắm.
Đó là nguyên do vì sao hầu hết hunter chỉ mặc giáp bằng da. Nhưng, dù biết kiến thức là vậy, song đây là nguyên tắc nhóm [Vuốt Bạc] đã đặt ra, đến cả pháp sư đứng ở hậu đội cũng buộc phải mặc giáp bạc cho đồng bộ với anh em.
Nguyên tắc của họ nhấn mạnh vào sức phòng hơn là giảm thiểu sức người, để chắc chắn rằng mọi người sẽ sống sót. Nó chưa bao giờ là một lựa chọn dở, bởi vì nhờ có vậy mà họ lên được hạng B.
Lựa chọn này có lẽ là tốt nhất cho nhóm [Vuốt Bạc]. Song giờ đây, họ bị tổ trác.
“…Đừng nhanh nữa mà. Tôi đi không nổi nữa. Xin lỗi anh em. Tôi sẽ cố gắng bắt kịp mọi người sau khi mấy cô gái đó nghỉ chân…”
Một pháp sư bị hạ gục.
“Tôi đầu hàng. Bỏ tôi lại đây và anh em cứ đi trước đi. Khi họ hạ trại, xin đợi ở mặt đường lộ và chờ chúng tôi tới.”
Pháp sư thứ hai cũng bỏ cuộc.
Vốn dĩ, pháp sư không khỏe mạnh như mấy chú tiên phong. Và không giống pháp sư của các nhóm khác, pháp sư nhóm [Vuốt Bạc] cũng mặc giáp bạc. Điều ấy có ích hễ khi có trận đấu, nhưng đó là một gánh nặng ngớ ngẩn vào lúc di chuyển mà mang vác hành lý.
“Móa! Tốc độ của họ không chậm lại gì cả..”
Một lúc sau khi hai pháp sư nghỉ chơi, và viên thủ lĩnh phàn nàn, nhóm mấy cô gái ở đằng trước họ đột nhiên co giò bỏ chạy.
“____Nani____?”
Khoảnh cách giữa họ rộng ra thêm.
“Khônggg! Đừng thêm nữa mà! Tôi hết xí quách rồi!”
“Ba~k..! Nếu chúng ta quay về, Felicia sẽ… Anh em hiểu chứ? Ý tôi Felicia đã nói [Lo vụ này]…”
“Anh vẫn còn nói được sao…Tốt thôi, thủ lĩnh, anh cố gắng chạy theo họ đi. Khi tới chỗ họ hạ trại, làm ơn đợi bọn tôi nha.”
“____”
Mọi người [Vuốt Bạc] sau cùng đã hiểu. Vào lúc đó, nữ kiếm sĩ mà có vẻ là thủ lĩnh của [Xích Thệ] đã nói, [Mọi người không theo nổi tốc độ của bọn tôi đâu].
Đó không là những lời kiêu ngạo để cười nhạo những hunter khác, mà đơn giản sự thật chỉ có một mà thôi.
~godblessme~
“Mile ơi, đã tới lúc ngừng chưa?”
“Ehhh!”
“Bà định cắt đuôi nhóm đằng sau chứ gì? Nhìn là biết rồi. Chứ không thì sao bỗng dưng bà lại bảo [Tự nhiên mình có hứng chạy quá, chúng ta chạy đi?].”
“Ahahaa….”
Mile gãi đầu với việc Rena nhận ra sự thật.
“Mình mệt rồi. Đi bộ một lát đi, có được không?”
Pauline cảm thấy muốn khóc. Thể hình cô không phù hợp với vận động đường trường trong số bộ tứ. Và như thế, Mile bảo họ đi bộ.
~godblessme~
Tầm hoàng hôn ngày hôm sau, Xích Thệ đến nơi gọi là Núi Golem Đá.
Đối với hunter bình thường, chặng đi này sẽ mất nhiều thời gian. Nhờ có bản đồ nhận được ở Công hội với sự chỉ dẫn của người đi đường mà họ đến đây được thuận lợi.
Cả cho là vậy, bọn cô cũng không thể đi vào núi khi trời tối được.
Họ quyết định cắm trại đêm và đến vào khoảng sáng tới trưa ngày hôm sau. Dù có cách biệt nửa ngày, song khác biệt giữa hành động vào ban trưa với một thể xác mệt rã rời và hành động lúc buổi sáng sau khi nghỉ ngơi tốt là rất lớn.
“Được rồi, nhằm làm việc chăm chỉ vào ngày mai, chúng mình nên nghỉ ngơi tốt hôm nay. Đầu tiên là làm bữa ăn cái đã…”
“…Sau đó sẽ là chuyện [Dân gian Nhật bản] đúng không!”
Điều gì đã khiến Mile phải ham kể chuyện đến vậy…?