03: Tới trường
Tóm tắt: Trên đường tới trường ở vương đô, Adele suy nghĩ và bắt đầu tập ma thuật. Thế nhưng, bất ngờ là, dù cô giả định mình là bình thường theo như Thần cho thì phép cô tạo ra mạnh ngoài sức tưởng tượng. Adele suy ngẫm về điều ấy cả cho tới lúc nhận phòng kí túc xá.
Hành trình trên xe ngựa tới Vương đô, ngày thứ hai.
Adele và hành khách khác đang cắm trại trên đồng cỏ bên đường.
Đây không phải chuyến đi của người giàu. Những người trên xe ngựa ngủ mà không cần phải trả thứ như là hóa đơn khách sạn.
Nam hành khách thì rất lịch sự, họ nhường chỗ trên xe cho phụ nữ, trong khi tự họ thì ngủ dưới thảm cỏ.
Adele cũng được bảo ngủ trên xe, nhưng bởi vì cô không muốn ngủ kiểu cá mòi đóng hộp trên chiếc xe hẹp, cô xuống xe và ngủ bên ngoài.
Bởi vì người khác có thói ngủ xấu, tiếng ngáy họ không thể chịu nổi.
Ồ, nói về nó, có một kì kiểm tra…. Adele nhớ những gì cha cô nói.
Ban đầu, thường dân cần phải đậu bài thi để được vào trường. Quí tộc thì không có nên họ không lo.
Lần này, bởi vì Adele không được phép xưng họ gia đình cô, nên Adele vốn ban đầu không phải làm kiểm tra, thì nay lại vướng bận việc làm bài thi ở Vương đô, hoặc bởi vì cha cô không muốn trả, hoặc cảm thấy đúng hơn [để cô vào không cần kiểm tra sẽ cho thấy cô là con gái quí tộc, nhưng, sẽ lộ là quí tộc và xưng tên họ, vì vậy để giữ bí mật thì cô sẽ bị đối xử như con thường dân] là ra yêu cầu vô lý đối với trường học. Hay có chăng, nếu Adelê bị từ chối, thì sẽ không rắc rối để dùng nó như cái cớ đuổi cô ra khỏi nhà. Cô nghĩ nó có thể là vậy.
Dù sao đi nữa, đó là lý do vì sao Adele chính thức thành một thường dân, mặc cho ban đầu không làm kiểm tra, thì nay lại có bổn phận kiểm tra cùng với các quí tộc tham dự phải thi.
Tất nhiên, nó không chỉ là bài thi đầu vào, mà còn đánh giá năng lực xếp loại. Sau khi nhận bài thi cùng với tầng lớp quí tộc, bạn sẽ hiểu vị trí tế nhị của mình. Hoặc Adele nghĩ là như vậy, cô không bận tâm người lớn chung quanh nghĩ gì.
Bởi vì chẳng có thứ gì làm được bây giờ, Adele quyết định thực hành ma thuật.
Ma thuật.
Là một từ phấn khích.
Với Misato không có bạn bè nào, anime mà cô xem ở trường tiểu học là về ma thuật, trường trung học, rồi cao trung, trong giờ giải lao, cô cũng chỉ biết anime và game về ma thuật. Vậy mà, nơi thế giới này, bạn có thể tự mình dùng ma thuật. Còn gì vui hơn chứ, ma thuật!
….nhưng cô hiểu.
Chắc chắn, có những người có thể dùng ma thuật như đã thấy trên anime cách đây đã lâu. Kiểu như pháp sư triều đình, thành viên đội pháp sư, pháp sư mà thuộc về Hội pháp sư hay Hội Hunter.
Nhưng bây giờ cô chỉ mới 10 tuổi thôi. Theo trí nhớ của Adele, ma thuật cô ấy là trung bình của một pháp sư, định nghĩa [trung bình] mà đến từ một cô gái nhỏ chưa trải qua huấn luyện gì, rất là nhạt nhòa.
Có thể sinh ra lửa đủ để thắp đống lửa, có thể sinh nước vừa đủ 1 cốc.
Không đúng, chừng đó đã đủ kinh ngạc rồi. Sau cùng, bởi vì cô không phải lo về nước trong khi di chuyển, hành lý sẽ giảm đi đáng kể. Cho phần lớn người không thể dùng ma thuật, thì phàn nàn như vậy chắc ăn là sẽ bị ném đá. Với sự tôn trọng, Adele chẳng nói gì với Thần đã làm khả năng cô trên trung bình tí chút.
Mà có lẽ, vì giá trị trung bình giữa [người không thể dùng ma thuật] và [người có thể dùng giỏi ma thuật] là [người dùng được ma thuật] chăng, Adele cho là vậy.
Ma thuật thế giới này, tuy có phân loại cụ thể như hỏa thuật hay thủy thuật, thì pháp sư cũng không được xếp loại hỏa pháp sư hay thủy pháp sư. Do bởi tinh linh không chia ra kiểu như thủy tinh linh, hỏa tinh linh mà là chung chung.
Tất cả ma thuật được gây ra bởi cùng kiểu nanomachine.
Do đó, khi một người truyền ý chí họ vào nanomachine, hiện tượng xuất hiện sẽ phản ánh ý chí ấy. Dù là ý niệm bị ánh xạ bởi sóng Tư Niệm hay không. Dù là nanomachine có ghi nhận sóng Tư niệm hay không. Dù là nội dung ý chí có được nhận hay không. Dù là hiện tượng mong đợi có thể thành hình thấy được hay không. Và dù có hay không nó xung đột với thông tin phân loại.
Vì thế, không cần phải phân chia phù hợp học ma thuật phụ thuộc vào phân loại, mà là điểm mạnh và điểm yếu. Vấn đề đó là nằm ở trên mường tượng người thi hành. Người mà có ý chí mơ hồ hiển nhiên sẽ có thời gian khó khăn để hình dung hóa lượng lớn nước thành băng đá. Tuy nhiên, nói chúng, một pháp sư giỏi sẽ có thể dùng mọi ma thuật đáng kể. Thiểu số pháp sư cũng có thể tương tự.
Thực hành ma thuật mà Adele (chỉ Adele) biết duy chỉ có trong trí nhớ.
Tự bản thân cô (Adele+Misato) cũng chưa bao giờ thử lấy một lần. Nên tốt nhất là thử nó một lần.
Adele nghĩ vậy, nên rồi có thử thủy thuật.
Dùng hỏa thuật về đêm quá là chói sáng, không hề có dịp cho điều đó. Ở khía cạnh ấy, thủy thuật thì cảm thấy an toàn hơn. Ngẫu nhiên, cũng là hay khi để bản thân thưởng thức. Bởi vì đường đi này cách xa con sống, nước chỉ giới hạn để cho uống.
Do cô không có quan hệ tốt đẹp với hành khách khác, cả hai Misato lẫn Adele, không nghĩ đến kết quả họ phô diễn thủy thuật để giúp các hành khách khác.
Adele lấy ra một cái khăn từ túi mà đã mang xuống từ chiếc xe rồi đi xa một chút vào trong bóng cây. Chiếc xe đang đậu ở đây vì có một chút xuống dốc đồi ở phía đối diện.
Adele nhớ lại cái lần cô dùng ma thuật trước khi nhớ về kí ức của Misato, giơ tay ra và tung phép.
“Nước, tụ tập bên ta! Tạo bóng nước1”
Nanomachine, yoroshiku!
Doppaaaaaaan!
“Gyaaaaa!!”
Adele bị kéo vào lăn xuống đồi bởi nước, sau một chút, cô bị phát giác bởi những hành khách khác những người nhanh đến xem chuyện gì xảy ra.
Kì cục. Sao lượng nước lại lớn quá chừng….
Adele thay đồ lót sau khi hành khách khác vắt quần áo của cô, một phụ nữ lớn tuổi cả nghĩ cho mượn quần áo rộng thùng thình để Adele mặc.
Hiển nhiên, phép thì không sai. Ý nghĩa ở đây, nếu lượng lớn nước từ phép cũng không là sai lầm, thì nó đã sinh ra một phép mới và mạnh hơn.
Vậy thì, có phải số ma lực là quá nhiều? Có chăng lượng ma lực tăng lên vì trí nhớ của Misato trở lại?
Khả năng là vậy, vì ma lực của cô được cho là [bình thường].
Từ những gì cô biết trước khi trí nhớ trở lại, vì cô không ra ngoài biệt thự nhiều, tài liệu học tập tôi đọc chủ yếu là sách. Nghĩ từ thường thức của cô, độ tuổi trung bình 10 năm thì không có đủ ma lực để sinh ra lượng nước đó. Kể cả khi là [bình quân] hay [mặc định] cũng là sai số lượng.
Tệ đấy, Adele nghĩ.
Ngày mai, cô sẽ đến Vương đô và trường. Không có thời gian thực hành nữa. Ý cô là, nếu cô làm bát nháo lần nữa, những hành khách khác sẽ nổi giận với cô. Những gì còn lại để tìm ra nguyên nhân chỉ là cách thiền định, vậy chỉ còn cách làm nó thực sự ở buổi kiểm tra.
--o0o0o--
Vào buổi chiều hôm sau, chiếc xe an toàn đến ở Vương đô, Adele nmang hành lý cô vào trường. Tuy gọi nó là hành lý, thì chỉ là một cái túi mà thôi, cực nhẹ.
Trường mà Đứa khó ưa đó dự học, Adorei, thì gần Lâu đài hơn, có nghĩa nó nằm ở trung tâm Vương đô. Còn Adele đi tới trường Ekland, nằm gần cổng tường Bắc của Vương đô, nghĩa là nó thuộc ngoại ô. Vì cổng chính Vương Đô là cổng Nam, nên trường Ekland ở chốn hang cùng ngõ hẻm. Sự khác biệt của hai trường đã hiện lên rất là sinh động.
Từ điểm dừng cuối của xe chờ, Quảng trường Trung tâm, Adele cuối cùng cũng tới Trường Ekland sau khi lội bộ cả đoạn đường dài. Adele đi qua cổng trường học sau khi cho xem thư chấp nhận, chú gác cổng bảo cô nên đi tới kí túc xá nữ.
Liệu cô sẽ được chiếu cố bởi bà quản lý tử tế hay nghiêm khắc?
Điều đó sẽ quyết định số phận 3 năm tới.
…..khi cô gặp quản lý.
Một phụ nữ trung niên đeo kính vẻ nghiêm khắc.
Bà quản lý nhìn chăm chú vào Adele trong khi cô chào hỏi, rồi bà đưa chìa khóa phòng cho Adele.
“Hành lý nhiêu đây thôi sao.”
“V, dạ, đúng vậy ạ.”
“Bên trong?”
“Đồ lót, dụng cụ tắm và đồ để viết.”
“Hết rồi à?”
“Dạ…”
“Vậy à…”
Bà quản lý nghĩ nó chốc lát, rồi bà tiếp tục.
“Nếu em muốn làm việc cuối tuần, cứ nói với ta.”
Có lẽ, bà ấy tương đối là người tốt, có chăng, cô cũng không biết.
Trong khi nghĩ ngợi, Adele cúi chào, rồi đi tới phòng mà cô được giao.
Phòng của cô.
Độ rộng khoảng 4 tatami. Vậy mà một chút ít của không gian 2 tatami đã bị chiếm cứ bởi một cái giường, phần còn lại để một cái tủ, bàn và ghế, thế là chật ních.
Có lẽ vì phòng cho trẻ 10-13 tuổi, nhờ trời, bởi vì nó là phòng riêng. Adele đã thõa mãn với phòng này. Ít nhất, sẽ nhiều thoải mái hơn khi sống ở đây thay vì ở nhà.
Sắp xếp hành lý trong vòng 40 giây. Để dụng cụ tắm lên đầu cái tủ, bỏ đồ lót vào một chỗ, để đồ viết lên trên bàn, thế là xong. Có lẽ 40 giây là quá dư để hoàn thành.
Lễ nhập học bắt đầu 4 ngày sau.
Ngày mốt là kiểm tra trình độ cùng với nhóm quí tộc, 3 ngày sau đó thì đồng phục và tài liệu học sẽ được phát, còn có mô tả về lễ khai giảng. Ngày mai là ngày tự do duy nhất.
Adele nằm dài trên giường và chìm đắm vào suy tưởng.