02: Tái sinh 2
Tóm tắt: Misato xin Thần làm cô thành người trung bình so với bình quân thế giới. Mặc dù Thần khuyên răn nhưng cô vẫn khăng khăng không lay chuyển. Rồi Misato đầu thai. Cô trở thành Adele von Ascham, con gái 10 tuổi của nhà Tử tước. Kí ức cô được Thần làm nhớ lại khi lên 10 và rồi Misato hay còn là Adele bắt đầu cuộc sống mới. Khốn thay, mẹ và ông ngoại cô chết bí ẩn bởi bọn cướp. Cha cô mang về một nữ nhân khác cùng một đứa con gái của bà ta. Adele nhanh chóng nhận ra điều gì xảy ra, rồi cô đồng ý đến học một ngôi trường nghèo ở vương đô thay vì trường giàu như đứa em kế sẽ dự học. Trên chuyến đi, Adele nghĩ về cái trung bình của cô.
=======
“Xin hãy làm năng lực của tôi thành trung bình!”
“Hả….”
Trước lời của Misato, người thanh niên tự xưng là Thần há hốc mồm nhìn.
“Không được, thế giới mà cô sẽ tái sinh kém xa thế giới của cô đó biết không? Trị an rất tệ, cướp cũng tràn làn trong thế giới kiếm và ma thuật, còn có ma thú nữa. Nếu cô không có khả năng vượt trội, thì tính mạng của cô sẽ….”
Dù cho Thần có lo lắng, quyết định của Misato vẫn không suy xuyển.
“Không, sao cũng được. Năng lực, dáng vẻ hay bất cứ thứ gì khác khi tôi sinh ra, xin hãy để nó thành trung bình của thế giới đó đi ạ. Tôi sẽ tái sinh thành một con người ở thế giới đó, đúng không? Là một người có năng lực trung bình, lần này, tôi sẽ có thể có được hạnh phúc bằng sức mạnh của chính mình... Mà với lại, chỉ với kiến thức hiện đại thôi cũng đã đủ lợi thế cho tôi đúng không?"
Trước ý chí kiên định của Misato, Thần không nói gì và gật đầu.
“Ta hiểu rồi. Ngoài ra, ở thế giới đó, ta đang thực hiện một sự can thiệp qui mô lớn như một thử nghiệm, kết quả là ma thuật có thể dùng được tại đó đấy. Các nanomachine<ref>med: siêu vi cơ khí</ref> mà đã đã rải ra sẽ tự động phát triển đến một nồng độ nhất định, nó phản ứng với các sóng Tư Niệm<ref>med : 思念</ref> của sinh vật để gây ra các hiện tượng khác nhau, ví dụ như biến đổi hóa học, biến đổi vật lí, v.v... À vâng, với cô thì hiện tượng đó có thể xem như giống hệt với ma thuật vậy.
Thực ra, ở thế giới đó nền văn minh đã sụp đổ vài lần, toàn bộ công nghệ đều bị mất đi và chỉ còn vỏn vẹn vài người sống sót, vậy nên ta đã phải thực hiện các thử nghiệm và biện pháp khắc phục trên diện rộng, nhưng nanomachine trong hình thái bọ ma thuật lại trở nên quá phổ biến. Mặc dù mức độ tái thiết nền văn minh đã đạt đến một mức độ nhất định, thế nhưng, tiến trình đó đã bị trì trệ.
Thế nên nó được xem là một thất bại nặng nề, là một thế giới bị bỏ rơi mà không có ai coi sóc. Chúng tôi cảm thấy có chút trách nhiệm, nhưng mọi người nơi thế giới đó đều sống theo cách họ muốn, nên nó cũng chẳng phải nơi tệ hại lắm. Tuy nhiên, vì nền văn minh tiếp tục bị đình trệ vô thời hạn, nên trị an ở đó rất kém, có rất nhiều hiểm nguy, và con người có thể nói là rất dễ chết…”
(Không, thế giới đó cũng không hẳn là quá tệ, nhỉ?)
Misato ngẫm nghĩ, mà, chỉ có đàn ông mới đi ra ngoài thường xuyên để làm việc, nên mình không nghĩ sẽ có nhiều hiểm nguy cho phụ nữ, những người thường không đi ra ngoài thành. Misato tự thuyết phục mình vậy.
Thay vì được dịch chuyển với hình dáng cũ, mình sẽ sinh ra như một đứa trẻ sơ sinh ở thế giới nói trên, nên lúc này đâu cần nghe chi tiết về thế giới đâu. Bởi thông thường, mình sẽ được học một cách từ từ như một đứa trẻ ở đó. Nghĩ vậy, Misato không hề có ý định lắng nghe nhiều về thứ này thứ kia. Vì thế nên, sau khi nghe lời giải thích tối thiểu của Thần, Misato cũng không hỏi gì thêm.
“Vậy rồi, ta sẽ bắt đầu tiến trình tái sinh. Cặp vợ chồng sẽ thành cha mẹ cô là một cặp đã được định sẵn là không có con, nên không cần phải lo lắng cho linh hồn của đứa trẻ đáng lí sẽ được sinh ra đâu. Một trứng thụ tinh đã được chuẩn bị cho cô. Vậy giờ, ta chúc cô có một cuộc sống hạnh phúc.... ta cầu nguyện rằng chúa sẽ ...à, ai mới là chúa đây, thật kì cục phải không. Ta thực sự biết ơn cô. Nhờ có cô, ngày mà mọi người trên Trái Đất bước lên một tầm cao mới sẽ tới. Chúc cô một cuộc sống tốt đẹp…”
Và giờ, Misato là đứa con duy nhất của nhà Tử tước Ascham, Adele von Ascham, 10 tuổi… hay đáng lẽ ra là vậy.
Nhưng rõ ràng là nó có vẻ hơi kì lạ.
Việc kí ức của cô trở lại lúc cô 10 tuổi cũng không có gì sai cả. Tuy cảm thấy có hơi trễ một chút, nhưng để có thể chấp nhận linh hồn của một cô gái 18 tuổi thì gánh nặng đè lên thể xác và tâm trí của một đứa trẻ sơ sinh sẽ là rất lớn, vậy nên hãy cứ để cho đứa trẻ được thoải mái chơi đùa. Bởi nếu không thì đứa trẻ đó sẽ gặp rất nhiều trở ngại, ví dụ như trong việc học chữ. Thế nên, kí ức trở lại khi cô đã lớn một chút sẽ tốt hơn nhiều.
Tuy vậy, khi cố nghiền ngẫm “trí nhớ của Adele” trong đầu cô…
Cách đây 2 năm. Trong một bữa tiệc ở một biệt thự láng giềng mà cha mẹ cô đáng lẽ sẽ tham dự, bỗng nhiên, tình trạng sức khỏe của cha cô lại đột ngột xấu đi. Ông ngoại vội vã thay mặt cha cô tham dự, và rồi trên đường về, ông và mẹ cô bị lũ cướp tấn công và thiệt mạng.
Thông thường thì an ninh ở đấy rất tốt, đã mấy năm rồi mà không có cướp xuất hiện và cũng không có mất mát gì, nhưng chẳng hiểu sao lũ cướp lại xuất hiện chỉ một lần duy nhất như vậy.
Ngày hôm sau đám tang, một người phụ nữ chuyển đến dinh thự tử tước, người phụ nữ đó mang theo một cô gái cùng tuổi với Adele.
Và rồi, cha và người phụ nữ đó xuất hiện trong bữa tiệc và đứa con gái tên Prissy (Nghĩa là Đồ khó ưa) mà bà ta mang theo được giới thiệu là con của tử tước.
Adele bị bỏ rơi ngay tại chính dịnh thự của tử tước.
Phần lớn những người hầu đều bị thay thế, những người duy nhất còn lại như trước kia, là các đầu bếp.
“…Có lẽ tình hình là như vậy”
Mỉa mai thay, ở kiếp trước, chỉ có cha mẹ và em gái là nguồn động viên tinh thần của cô, còn ở thế giới này, họ lại như là kẻ thù.
Cả cha mẹ, cả đứa em kế – có lẽ là đứa con ngoài giá thú của cha – đều xem Adele như không tồn tại, Adele luôn bị xem là đứa ngốc, ngày ngày đều bị làm trò cười hay bị bắt nạt.
Nhưng, 3 ngày sau. Cứ như để nhổ cái gai trong mắt họ, Tử tước và mẹ kế quyết định cho Adele đi học tại một trường nội trú ở Vương đô. Thời gian khởi hành dự kiến sẽ là ba ngày sau, và Misato, à không, Adele cũng rất vui mừng.
Rồi 3 ngày sau đó.
Không hề được gia đình tiễn đưa, Adele bước lên chuyến xe ngựa hướng tới Vương đô. Và tất nhiên là, Adele không được phép ngồi trên xe ngựa của nhà Tử tước. Cô cũng chẳng có bao nhiêu hành lý, chỉ là một vài bộ quần áo, vật dụng tắm và đồ dùng cá nhân.
Điểm đến là trường Eklanh ở Vương đô. Nó là một ngôi trường dành cho con thứ của các quý tộc nghèo có địa vị thấp hay con của các thương gia hoặc thường dân xuất sắc được nhận học bổng.
Còn có một ngôi trường khác ở Vương đô, nơi con cháu hoàng gia, quý tộc và con trai của các thương nhân giàu có theo học. Thực ra thì đứa em kế…có lẽ vì nó là con của cha, nên chắc là em của cô… sẽ đến học ở đó vào tuần sau và cha mẹ sẽ đi cùng nó đến Vương đô. Tất nhiên là trên một chiếc xe ngựa sang trọng của nhà Tử tước. Và trong thời gian học, nó sẽ được sống trong một ngôi biệt thự sang trọng của gia đình tử tước ở Vương đô.
Trong lúc rảnh rỗi trên chiếc xe ngựa, Adele dành thời gian để nghĩ ngợi, bởi chắng có việc gì để làm.
(Biết ngay mà, chắc đây là cách để họ vứt bỏ mình đây mà. Chẳng cần con của vợ trước nữa, chỉ cần đứa con của người vợ sau chứ gì. Còn mình, mình hiểu rằng Đồ khó ưa đó là một đứa con ngoài giá thú, và đứa trẻ đó, vì nó không có dòng máu nhà Tử tước nên nó không có quyền được thừa kế. Bởi vậy, mình mới là người thừa kế. Do đó, nếu mình không tồn tại, Đồ khó ưa đó sẽ là người phù hợp nhất với vị trí đó, nhỉ.)
Mà, giờ cô chỉ mới là một đứa trẻ. Giết cô thì cũng chẳng được gì. Để cô làm một món đồ dự phòng, hoặc để gả đi trong một cuộc hôn nhân chính trị, mới nhìn qua thì có vẻ như sẽ thuận lợi hơn nếu để cô được sống.
Thực ra, lúc được nhập học, cha mẹ đã nói với Adele rằng [cô bị cấm xưng tên họ Ascham]. Rõ ràng, cha đang xem như ông không hề có Adele và định biến Đồ khó ưa thành con gái đầu của ông. Còn với Adele thì [chắc có lẽ nó còn có ích, tạm thời tha cho nó], cô nghĩ rằng như thế thì ít ra còn tốt hơn là phải chết.
Adele sẽ được học nhiều thứ về thế giới này trong vòng 3 năm tới ở trường, rồi dự định sẽ sải cánh bay đi ngay khi cô tốt nghiệp. Bởi dù cô có trở lại dinh thự nhà Tử tước, cô cũng sẽ tiếp tục bị hành hạ hoặc sẽ bị bán cho một lão già trung niên nào đó dưới hình thức một cuộc [hôn nhân chính trị] mà thôi. Bằng cách nào đó, cô phải kiếm tiền và kiếm cách chạy trốn. Đó là mục tiêu của Adele ở trường học.
(Nhưng mà, sao mình lại được sinh ra trong một gia đình quí tộc nhỉ? Mình đã nói là muốn năng lực và mọi thứ khác ở mức trung bình mà, nhưng sao...Ah!
Adele đã thắc mắc về việc đó từ nãy đến giờ, và rồi cô cũng đã tìm ra được câu trả lời.
Hoàng tộc, Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước.
Nô lệ, Thường dân, Tùy tùng, Nam tước, Tử tước.
Thứ 5 từ trên xuống, thứ 5 từ dưới lên. Phải, đúng là ở giữa thật ... um ... đâu phải thế này đâu!
Còn số lượng người trong từng giai cấp nữa thì sao! Ngoài ra, nó còn chẳng phải giá trị trung bình nữa, nó thậm chí còn không ở [trung tâm]. Trung bình phải là trung tâm của tất cả thành phần, chứ không phải là giai cấp ở chính giữa. Mà nếu có nhầm thì ít nhất cũng phải để nó về [mặc định] chứ.
Mà ngay từ đầu, giá trị trung bình, trung tâm hay cả mặc định đều là [thường dân]. Thế quái nào lại trở thành như thế này chứ.
Bởi do cô mệt mỏi vì suy nghĩ, nên từ ngày thứ hai, Adele bắt đầu làm một con búp bê từ một miếng gỗ mà cô đã nhặt được. Tài năng và đôi tay khéo léo từ kiếp trước của cô vẫn còn nguyên vẹn ở kiếp này.
Con dao nhỏ mà cô dùng để làm nó là thứ mà con gái quí tộc luôn mang theo. Để một ngày, nếu chẳng may bị lũ cướp hay đàn ông tấn công thì họ sẽ dùng nó để tự sát trước khi bị làm nhục.
Không đúng, thay vì tự sát, mình nghĩ là nên dùng nó lên đối phương hơn, nhưng giờ mình sẽ dùng nó để cắt miếng gỗ này, việc trước giờ nó chưa từng làm. Mà thật lạ là mảnh gỗ bị cắt dễ dàng như miếng bơ, phải chăng là vì chất lượng con dao, hay là do gỗ….
Và rồi khi con búp bê gỗ dần thành hình, nó phần nào lại giống với thứ mà thế giới này gọi là [hình nhân] hơn là một con búp bê gỗ.
Thấy cảnh một cô gái nhỏ cắt miếng gỗ với một con dao, supa supa, tâm trí những hành khách khác như mây mù….liệu cô gái sẽ không cắt phạm vào tay chứ?