Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

WN - 006: Tôi là một cô gái bình thường 2

006 Tôi là một cô gái bình thường 2

Ngày sau ngày làm việc đầu tiên của Adele.

Hôm nay là ngày kiểm tra chia lớp cho con em quí tộc được tổ chức,

Tuy nói là quí tộc, nhưng chỉ là trẻ em quí tộc bình thường, khác với đứa em kế Khó Ưa sẽ đi tới trường cao cấp của cô, Adorei. Trẻ em đến trường Ekland hầu như là quí tộc rất nghèo, không có cơ hội thừa kế, hoặc trở nên có ích trong các cuộc hôn nhân chính trị, hay là họ không có gì đặc biệt hứa hẹn so với con của một gia đình thương nhân bình thường. Dù vậy, nó vẫn giúp họ sẵn sàng trong tương lai bằng cách cho họ quan hệ với các gia đình thương nhân quyền lực, và là một tình cảnh nơi mà một cô gái nên thử lấy lòng một cậu con trai của một gia đình thương nhân thành đạt.

Tuy nhiên, dù có nói điều đó với một đứa trẻ 10 tuổi, chúng có lẽ cũng chẳng thể hiểu được.

Cụ thể, khi một người là quí tộc, họ sẽ thấy bản thân họ khác biệt với thường dân, và đứa trẻ thường thường sẽ đắm chìm trong quyền lực.

Với Adele, cô cảm thấy nhẹ nhõm là cô không hề khác biệt với những người khác.

So với những thứ mà Đồ khó ưa được nhận thì đồ của cô chỉ là hàng chất lượng kém. Ngoài chuyến đi đáng kể trên xe ngựa, quần áo cô cũng hệt như của một đứa con gái của một quí tộc thấp nhất và nghèo nhất.

Hơn nữa, sau tai nạn gần đây khi cô “giặt đồ bằng nước…”

Chúng đã không thành giẻ rách hoàn toàn chỉ bởi vì một dì tử tế đã cho cô đồ thay.

--o0o0o--

Trước hết là kiểm tra viết.

Lịch sự tóm lược của đất nước, tên các vị vua và các vĩ nhân khác, kiến thức về các quốc gia láng giềng, Cư xử và Lễ nghi, toán học, đạo đức, vân vân….

Kiến thức của Adele trước khi thức tỉnh là đáng kể, vấn đề này dễ dàng được giải quyết với Adele hiện thời, người có thể nhớ lại được hết các chi tiết…Bởi vì gia đình bỏ mặc Adele nên hầu hết thời gian cô chỉ giành cho việc học tập.

Về môn Toán học, dùng kiến thức kiếp trước, dễ như ăn cháo.

Adele giải quyết từng vấn đề bằng hết sức mình. Cô phải vào lớp hạng cao nhất. Nếu cấp độ lớp học quá thấp thì cô sẽ trở nên rất chán.

Chăm chỉ học hành rơi vào hạng mục “bình thường”. Mặc dù khi nói đến việc thi cử thì luôn luôn có người sẽ đạt hạng nhất.

Thật sự mà nói, thứ bậc lớp mà bạn ghi danh thì được quyết định gần như hoàn toàn trong kiểm tra viết này.

Khó mà dạy dỗ được nếu trình độ các học sinh trong lớp không đồng đều với nhau. Tỷ dụ, học sinh tiểu học và trung học mà trộn lẫn với nhau thì thật khó để dạy cả hai đồng thời được.

Mặt khác, kĩ năng thực tiễn thì không giống nhau. Một lớp chỉ toàn nghiệp dư và một lớp chỉ toàn chuyên nghiệp, thì cực kì khó để dạy cả hai. Bởi vì mọi người luôn cần giúp đỡ lẫn nhau.

Nếu một lớp có sự pha trộn giữa nhữn người nghiệp dư và chuyên nghiệp, thầy hướng dẫn có thể tập trung vào những người cần giúp đỡ và giao vài việc giúp người tay mơ cho những ai thành thạo. Hơn nữa, bằng cách quan sát người giỏi chỉ người dở, giảng viên có thể nghĩ ra cách để dạy người giỏi.

Nói cách khác, trong ma thuật và võ thuật, khi lớp học không được chia theo cấp độ kĩ năng thì sẽ rất thuận tiện cho giảng viên. Với những học sinh có năng lực thì cũng khá dễ, nhưng nó rất phiền nhiễu và thiếu hiệu quả cho việc luyện tập của họ.

Trên hết, dù cho bạn không dùng được ma thuật thì bạn vẫn phải học lớp ma thuật.

Trong tương lai, sẽ có khả năng họ sẽ có một pháp sư là một cấp dưới, hay nếu họ thành một binh sĩ, thì cũng có lúc một pháp sư có thể sẽ thành đối thủ của họ. Hiểu biết về ma thuật trở nên cần thiết, kể cả khi chính bạn không thể dùng ma pháp.

Sau bài thi viết là bài thi thể chất.

Cô thực sự không có ý định tham gia kiếm học bổng thể chất. Nó chỉ là cần để cho thấy người đó là một người khỏe mạnh và có thể tham dự lớp đấu luyện mà không có vấn đề.

Adele cẩn thận chọn lựa trang bị được chỉ định. Rất ư là cẩn thận.

Tuyệt nhiên là quan để nếu cô không thể hiện một kết quả kì cục ở đây.

Đó là bởi vì, Adele đáng ra phải được coi như là “một cô gái rất là thường” ở đây.

Thế nên, cô cẩn thận ghi nhớ số trẻ con trước cô và điều chỉnh kết quả cho phù hợp với chúng. Như thế thì mọi người hẳn sẽ có thể coi cô ấy là “người thường” thôi.

Rồi cuối cùng là thi ma pháp.

Khoảng 30% dân số có thể dùng ma thuật. Những người có thể kiếm sống với nó là khoảng một phần ba. Nói cách khác là khoảng 1 trên 10 người. Với 2 phần 3 số có thể dùng ma thuật còn lại thì ít ra họ cũng có thể đốt đống lửa trại hay không cần phải mang theo một bình nước. Nó cũng có chút thuận lợi.

Với Adele trước khi thức tỉnh, nếu cô tập luyện thì cô có thể vừa vặn đứng vào trong số 10% đó trong tương lai, chính là cấp độ như vậy. Tuy vậy trong thế giới này vẫn có vài người được ưu ái. Nên nếu mà Adele đón một chuyến xe đi vào sa mạc, và nếu như có sự cố nào xảy ra thì cô vẫn có cơ hội tốt hơn để sống sót trở về. Quá đủ để dùng nó (dùng ma thuật) mà kiếm miếng ăn rồi.

Tuy nhưng, ma thuật lúc này của Adele….

Để cho an toàn, tốt hơn là không thực hiện ma pháp gì cả.

Nhưng rồi nó hóa ra lại bất tiện. Bởi nếu cố gắng cũng đâu có sai gì, mình muốn tập luyện chỉ một tí thôi. Thêm nữa, nếu giả vờ không dùng nó, thì khi mình tình cờ bất cẩn dùng sẽ gây ra nhiều tình huống rồi mình sẽ rơi vào tình huống đáng sợ không tránh nổi mất.

Sau cùng, lúc trước Adele đã có thể dùng nó, nên quả nhiên điều này sẽ là kế sách khôn ngoan.

Adele nghĩ như vậy, cẩn thận quan sát ma thuật của một người trước cô đã sử dụng để cẩn trọng điều chỉnh ma thuật của chính mình cho xấp xỉ tương đương.

(Bởi vì sức mạnh là 1/6800, và sức mạnh là bình thường với con người, nên mình sẽ thử quanh 1/10000, rồi điều chỉnh và hạ thấp nó xuống thêm nữa đến ngang mức xa sức mạnh của người ở trước!)

Basun!

Quả hỏa cầu với đúng chính xác kích thước bắn ra, và Adele thở phào nhẹ nhõm. Chẳng thể gọi nó là một phép hỏa cầu được, nó chỉ ở cùng cấp độ một cục than cháy ảm đạm.

…Tuy vậy, mọi người, bao gồm cả giáo viên, đều trừng mắt vào Adele, với miệng nữa há hốc.

“Việc đó, ma thuật không niệm chú….”

(….Chết mồ, mình quên mất đọc thần chú…)

Thực tế việc niệm chú phép là không cần thiết, miễn là sóng ý nghĩ được gửi đi. Với những người không thể hình dung ra hình ảnh từ góc độ động lượng phân tử hay biến đổi hóa học hay nguồn cung cấp ôxi thì câu thần chú [Xoáy lửa, hội tụ và trở thành thứ nghiền nát kẻ thù!] sẽ điều khiển sóng ý nghĩ. Cần phải tạo ra một dòng chảy suy nghĩ hay sóng ý nghĩ, nên sẽ dễ hơn nếu đọc to nó lên.

Đương nhiên, dù là cũng có thể niệm chú trong đầu, nhưng rồi sóng ý nghĩ sẽ bị khóa chặt trong đầu và làm giảm sức mạnh phát ra đáng kể, bởi suy nghĩ trong đầu cũng chẳng rút ngắn được bao nhiêu thời gian, nên nó phần lớn được chỉ dùng để tấn công bất ngờ.

Adele chỉ tưởng tượng kết quả của hiện tượng, rồi nó diễn ra tức thời mà không kịp chớp mắt. Thực hiện với sức mạnh y hệt người ở trước cô.

Mà ngay cả khi nó có cùng sức mạnh, thì việc “không niệm chú” chỉ mình nó thôi đã khá khác biệt với người ở thế giới này rồi.

Thật là tốt khi mọi người chỉ hiểu là cô thực hiện nó mà không cần niệm chú, nhưng thậm chí điều đó cũng đủ để cho thấy Adele là một người thông thạo hơn xa cả độ tuổi cô ấy.

(Ây chà chà, giờ thì lỡ làm mình rồi……Không, nhưng không phải cũng có nhiều người có thể dùng ma thuật vô niệm sao? Mọi người chỉ không dùng nó thôi….Nó chỉ tình cờ chỉ ra là mình giỏi về phép Hỏa cầu, và chỉ có cái đó là có thể dùng tức thời và không cần niệm, thế thôi! Mình chỉ là cô gái bình thường! Phải!)

Các học sinh mới đột nhiên bắt đầu thì thầm với nhau, cũng như khi giáo viên nhìn họ, tất cả họ đều mang vẻ mặt kinh ngạc. Việc này có lẽ cô sẽ nghe rất nhiều từ giờ trở đi.

Mọi sự có thể nói là không có vần đề gì đặc biệt, bài kiểm tra năng lực tới hồi kết thúc. Học sinh ở khu tập luyện sau đó giải tán, Adele đi về kí túc xá.

Cho tới khi khu tập luyện còn độc nhất một cậu trai,

Con trai thứ năm của gia đình Nam tước nghèo, Kelvin von Barium…

Gia đình Barium thì nghèo. Tuy nghèo nhưng Nam tước là loại tráng kiện đã có 3 trai 1 gái với cô vợ, hơn nữa còn động tay chân với một nàng hầu để rồi có thêm 2 trai và 1 gái nữa. (QDuy: Ăn tạp dữ -___-)

Nam tước, kẻ lăng nhăng khi nói đến quan hệ nữ nhân, ít ra không là một người tệ bạc. Nàng hầu tiếp tục nhận lương và ông đón tiếp lũ trẻ ấm cúng, và chúng được đưa đến sống trong biệt thự như thể chúng là những đứa con hợp pháp. Người vợ hợp pháp chưa từng đối xử tệ với lũ trẻ, và yêu chúng đúng mực như thể chúng là anh chị em con của họ.

Tuy vậy, đáng thương làm sao là họ nghèo.

Dù là con của vợ chính được gửi tới trường cao cấp Adorei, thì cũng đâu đủ tiền để gửi con của nàng hầu tới đó.

Con trai cả là người thừa kế. Con trai thứ hai thì để đề phòng lỡ có chuyện gì xảy đến với người con trai cả. Con trai thứ ba là một hiệp sĩ hay thậm chí là một cận vệ hoàng gia, thậm chí có thể là viên chức cao cấp, là một món hời, nếu mọi thứ tốt đẹp cậu ta thậm chí có thể kết hôn với con gái của một gia đình nam tước hay tử tước. Sự kì vọng vào họ là rất nhiều.

Nếu các con gái lớn lên xinh xắn, họ có lẽ thành cô dâu của con trai các gia đình thương nhân giàu có hay quí tộc. Để cải thiện xác xuất xảy ra điều ấy dù chỉ chút ít, họ phải đi tới các cơ sở giáo dục tốt kể cả khi điều ấy có nghĩa là gia đình họ phải bỏ công sức.

Với những nguyên do đó, đi tới ngôi trường hạ cấp Ekland này, thì chỉ có anh trai Kelvin, con trai thứ 4, và cậu ta mà thôi. Đúng như những gì bạn nghĩ.

Tuy vậy, người con trai thứ 4 có tài năng ma thuật rất cao.

Tài năng ấy đủ để nuôi sống cậu ấy, hay đúng hơn, đủ để thành một quan pháp sư triều đình.

Và họ đã quyết định rằng sẽ cho người con trai thứ 4 nhanh chóng vào trường Adorei, cuối cùng, người duy nhất vẫn tiếp tục đi đến học viện cấp thấp Ekland là Kelvin.

Trong bảy anh chị em, chỉ có mình cậu ta.

Tại sao! Vì lý do nào!

Kelvin nuôi mối hận với những bất công của thế giới, tâm trạng cậu đầy bão tố.

Tuy vậy, cậu hiểu sự hợp lý không thể khác được ấy. Chẳng có cách nào khác.

Gánh nặng tài chính của việc gửi con tới học viện cao cấp thì chẳng thể nào là nhỏ được.

Bao gồm học phí nhập học lớn, học phí trong ba năm, chi phí cho tài liệu học tập, rồi tiền ăn, chi phí nội trú, tiền quần áo, và vân vân cho bảy người…..Chẳng thể nào chi nổi cho tất cả được. Có lẽ họ sẽ lâm vào khốn khó với học phí con trai thứ 4.

Dù vậy, chi phí ở học viện thấp chỉ khoảng 1/10 của cơ sở cao cấp, nếu đem so sánh. Bên cạnh đó cậu còn là con trai nàng hầu nữa.

Người vợ hợp pháp, không hề than phiền hay có ý xấu, đã xin lỗi. Nếu mà cậu phàn nàn về nó, cậu sẽ bị phạt là cái chắc.

Thôi được, vậy thì cậu sẽ thành người đứng đầu ở đó!

Cậu sẽ thành người mạnh nhất và cho những người ở trường cao cấp thấy rõ!

Cậu tự tin với thân thể này và cậu đã nhờ anh trai cập tập luyện. Trước hết, cậu sẽ cho thấy sức mạnh ở kì kiểm tra nhập học.

Kelvin nghĩ vậy. Nhưng mà…..

Sau khi cậu lập kỉ lục cao nhất, cô gái mà nhìn nó chăm chú liền cho ra kết quả tương tự và biểu diễn theo cách tuyệt nhất.

Tuy cậu đã làm hết sức để phá vỡ giới hạn bản thân, cô gái đó nhìn cậu và xoay sở làm y hệt số lần. Hơn nữa, dù trông như là cô ấy có thể làm nhiều hơn thế nữa, cô ấy vẫn đột nhiên tỏ ra mệt mỏi và ngừng ở số lần hệt như cậu.

Ném lao, nhảy xa, và cả chống đẩy cũng y như nhau cả.

Mọi thứ đều dừng ngay tại kỉ lục của cậu. Tuy là cậu chỉ hơi trên tí xíu.

Hơn nữa, cách dùng ma thuật…!

Khỉ họ! Dịch vật! Mẹ kiếp!

Đừng coi thường cậu!

Cậu sẽ hơn cô ta. Cậu sẽ vượt qua con bé đó.

Kelvin von Barium.

Đây là khoảnh khắc mà mục tiêu ba năm học ở trường của cậu được lập nên.