Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

WN - 148: Elf

148: Elf

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Ơ, ô…ông có cần gì ạ?”

Mặc dù Mile nói chuyện được bình thường với Tiến sĩ Kulereia, nhưng không biết sao nhỏ thấy ngắc ngứ khi nói chuyện với nam người elf.

Nhưng Rena hiểu cảm giác ấy rất rõ.

Tại vì tụi cô đã mặc nhiên coi Tiến sĩ Kulereia như một người thường. Có lần vì lỗ tai của cô ấy bị che khuất trong tóc, họ đã tưởng lầm cô là con gái của một Hội chủ luôn. Nên cả sau khi biết được Tiến sĩ là người chủng tộc elf, Xích Thệ vẫn không đổi đối xử của mình.

Nhưng mà với nam nhân này thì đó là chuyện khác, vì ngoại hình của ông là elf từ đầu tới chân.

“Không phải hả? Các cô gái, các cô có biết Kulereia không…?!”

(Ông chú elf ngạc nhiên kìa….à không, mình còn chưa rõ tuổi tác của ông chú cơ mà. Gọi chú ấy bằng [chú] sẽ bất lịch sự lắm. Nhưng chú ấy là một người elf, tuổi thực hẳn phải già lắm …)

“Mấy cô gặp cô ấy ở đâu thế? Nó có mạnh khỏe không?”

“A, có chứ. Cô ấy đầy tràn năng lượng. Tụi cháu thấy ở…”

Rena bóp vai Mile, người định trả lời.

“Cậu đang làm gì vậy, nói tin tức của nữ nhân khác mà không được phép cho một người đàn ông mà chúng ta chưa rõ thân phận là không được hiểu chưa?!”

“Á~”

Đúng thế, thông tin cá nhân trên thế giới này là nghiêm ngặt lắm.

Về nguồn gốc, hunter ghét người nào hỏi về quá khứ hay khả năng của họ, nên rắc rối thường xảy ra bởi vì điều ấy. Rồi theo thời gian trôi quá, tập quán ấy trở thành một luật bất thành văn rằng [Dò hỏi thông tin cá nhân của hunter phải được phép của chính chủ hoặc người có liên quan được cho phép].

Và nếu như họ từ chối bị điều tra, những hunter khác phải kiềm chế không được điều tra trừ khi nó là tối cần thiết.

Dĩ nhiên, luôn luôn cần có một sự xác thực tín nhiệm của hai bên cho những việc như là làm thuê hay lập giao kèo hợp đồng.

Nhưng chuyện đây là chuyện khác. Nó là hỏi [Tin không cần thiết mà không quan hệ với công việc hunter].

Vả lại con người không nắm rõ những sâu xa trong xã hội huyến bí của người elf. Xích Thệ cũng không ngoại lệ.

Vì sao Tiến sĩ Kulereia đang sống trong xã hội loài người và làm việc như một học giả nghiên cứu mặc dù người elf không sống chung với con người?

Tại sao cô ấy rời nơi định cư của người elf?

Có thể nào tại vì xung đột mối quan hệ giữa cô ấy với thân nhân họ hàng?

Hoặc là có cừu địch?

Sau cùng, dù Mile không biết thứ gì về người elf, nhưng nhỏ không thể nói cho người khác nghe tin tức về Tiến sĩ mà không được Tiến sĩ cho phép.

Hành vi đó có thể chỉ dẫn cho bọn rình rập biết được vị trí của nạn nhân đang cố gắng chạy trốn.

Tự thân Mile đã trải nghiệm rắc rối do những kẻ rình mò ở kiếp trước. Kí ức xấu của nhỏ khi đó hồi sinh và nhỏ phản xạ niệm phép.

“Nước nóng và cùm băng, phong to…[Úi(da)!]…”

Rena gián đoạn niệm chú của Mile bằng cách bổ (cạnh bàn tay) thẳng vào đầu nhỏ.

“Đợi đã, khoan khoan, ta không phải là người đáng ngờ đâu!”

“Kẻ khả nghi nào mà chẳng nói vậy.”

“Chà, vậy tôi biết nói sao đây?!’

“Ông ấy là người mờ ám à?”

“!!!!????”

Mọi người nhìn quanh và mới thấy, các hunter trong công hội đã đặt tay lên kiếm hay thủ trượng. Xích Thệ và người elf đã bị vây quanh bởi các hunter. Bởi do Mile niệm chú phép thuật ở giữa công hội, và chuyện xảy ra như là sắp có đánh nhau, nên việc này không thể tránh khỏi.

“Xin lỗi, tôi xin lỗi! Chúng tôi chỉ giả vờ đùa với một người quen thôi. Tôi chỉ là đang đùa! Phải thế không hả bác?”

“Eh…ồ..ờ, đúng thế. Đúng là vậy. Là một trò đùa thôi!”

Trong giây lát lúng túng, người elf bất ngờ trước lời của Mile, nhưng nhanh chóng hiểu ra và nói leo với các cô gái. Không hổ là một người sống lâu.

Ku~

Pu~

Kusu~kusu~

Mọi người thả lỏng cảnh giới, nhấc tay khỏi vũ khí và cười đùa, sau đó tản mác về chỗ cũ của họ.

Hunter không được phép gây sự làm rộn ở công hội. Bình thường vụ này họ nhất định sẽ bị ăn chửi. Nhưng trong vụ này, một bên là người elf tuổi tác có vẻ đã cao và bên kia là những thiếu nữ xinh xắn dễ thương, các hunter anh chị cha chú không dám vứt đi mặt mũi ra để mắng người già hay các cô gái trẻ. Nói cách khác, họ trưng ra sự tử tế của các hunter tiền bối bằng cách cười gạt đi để giải tỏa không khí căng thẳng.

Bên cạnh đó, một số người đã thấy rõ hành xử của 4 cô gái. 4 cô chỉ là thận trọng với người xa lạ từ lúc đầu, nên họ hiểu tình hình.

Trên thực tế, họ nên khiển trách các cô như một hướng dẫn giáo dục, nhưng xem ra điều ấy không cần thiết.

“Mile! Bà! Bà đang nghĩ cái gì vậy hả? Dùng ma thuật ngay ở trong hội. Đừng có kêu ca về việc bị tấn công tập thể bởi các hunter khác rõ chưa?”

Mặt Rena đỏ bừng lửa giận.

Sau khi nhận nhiều sự chì chiết từ Rena, Mile tạm dừng yêu cầu vận chuyển và Xích Thệ chuyển tới một góc ăn uống trong hội cùng với ông bác

“Thế, bác muốn gì vậy?”

Mile hạ cảnh giác với bác người elf và hỏi.

“À, ta xin lỗi. Thực ra, ta nghe cô bé nói định gửi gì đó bằng xe chuyển phát của công hội tới Vương quốc Tyrus, nên ta muốn hỏi nhỏ xem liệu có thể gửi ké quá giang đồ của ta không ấy mà…”

“À!”

Gừi đồ quá giang.

Nếu là một văn kiện nhỏ, thư tín, vân vân…chi phí sẽ không thay đổi bởi một kích cỡ và một trọng lượng cố định. Vì vậy, nếu bạn gom hết mọi thứ vào một gói hàng, nó chỉ tính duy nhất một lần gửi.

Sau đó, người đầu tiên nhận gói hàng, sẽ tự mình chuyển phát vật đi quá giang sau khi xem gói hàng, hoặc là họ có gửi lần nữa với một chút phụ phí.

Hễ người nhận thứ hai ở trong cùng thành trấn hoặc cùng quốc gia, chi phí hầu như sẽ giống với lần gửi đầu.

Nếu hàng chuyển phát này ở trong cùng thành phố, thì đã có rất nhiều trẻ em dưới 10t thường chầu chực ở công hội để làm công việc ngon ăn này với chỉ vài đồng tiền bạc nhỏ. Đó là lý do vì sao hễ ai mà thấy có người chuyển phát hàng tới cùng thành phố họ muốn, họ liền sẽ hỏi xin quá giang để giảm thiểu chi phí.

“Rồi đó, cô bé thấy sao?”

“Miễn là bác nhận trả phân nữa chi phí thì được.”

Đối với Mile, việc này không bất tiện.

Tại đích đến của Mile là đích của người ấy, nên không hề có nguy hại nào. Nếu phí vận chuyển giảm được phân nữa, nhỏ còn mừng nữa là.

“Ồ, ta thật sự cảm ơn! Bởi vì hầu hết tộc chúng ta sống tự cung tự cấp, chúng ta không có nhiều tiền tệ mà con người sử dụng. Đặc biệt là người sức khỏe yếu và người già thì hiếm khi đi ra bên ngoài làng.

Giờ thì ta có thể mua chút đỉnh quà cáp với tiền thừa và trở về nhà.”

Mile cũng mỉm cười với ông bác trở nên vui vẻ.

“Về chuyện tiểu nữ Kulereia…”

Ông bác elf đưa một phong bì niêm kín cho Mile, và trong khi Mile mở bao gói và bắt đầu viết ghi chú về hàng đính kèm, ông bác lên tiếng nói.

“Nhỏ không cần nói cho ta biết cô ấy sống ở đâu, nhưng ít nhất cho ta biết nó có mạnh khỏe không. Nếu cô ấy khỏe mạnh, thế là ta đã thỏa mãn rồi.”

“Quan hệ của ông với Tiến sĩ là gì vậy?”

Dù Rena hỏi thô lỗ, nhưng ông bác elf…dường như tên là Elsatok, trả lời bình thản.

“Ta chỉ là một công dân bậc cha chú có qua lại với gia đình cô ấy.

Tiểu thư Kulereia là một người nổi tiếng trong số người thành niên của toàn tộc. Mọi người đều muốn con cái của họ lớn lên giống như quí cô ấy và họ thậm chí trang trí cả búp bê hình cô ấy trong phòng con cái của họ…”

“Ehhhhhhh…”

Mọi người, bao gồm cả Mile đang viết, thốt lên kinh ngạc.

Không đúng, Tiến sĩ Kulereia dễ thương là đúng. Nhưng là một người elf, cô ấy không là mỹ nhân sắc nước hương trời gì.

Cô ấy thậm chí rời bỏ làng người elf và đến sống ở chỗ con người. Tính cách cô ấy không thực sự là đặc biệt. Và đã được mệnh danh là Tiến sĩ, cô ấy hẳn đã đủ tuổi người lớn. Nhưng tụi Xích Thệ thật không hiểu rõ vì sao Tiến sĩ Kulereia lại nổi tiếng.

Bác elf giải thích với mọi người đang thắc mắc.

“Elf là một chủng tộc sống lâu, và trẻ em người elf nói chung trở nên ít phụ thuộc vào cha mẹ khi họ ở khoảng 40-50t. Và khi họ bắt đầu sống tự lập, dần dần họ sẽ không thích cha mẹ họ xía vô đời sống của họ nữa và rời nhà.”

((((Quá chậm………! Bỏ cha mẹ lúc ấy là quá trễ rồi!!!!))))

“Tuy vậy, quí cô Kulereia vẫn bám lấy cha cô bất kể qua bao nhiêu năm. Mọi người đều GATO với cha của cô ấy….”

“Á à…”

Mọi người nhớ rằng lúc họ giải cứu cho Tiến sĩ khỏi khu khai quật và chạy trốn khỏi đó. Lúc Mile tưởng lầm Tiến sĩ là con gái của hội chủ đã nói rằng, [Cha cô là người yêu cầu bọn tôi tới giải cứu], khi ấy cô ấy đã phản ứng hơi nóng bỏng một tí, gò má và mắt cũng đỏ ửng…

“Cô ấy chắc hẳn là yêu cha mình lắm…”

“Ừ, ai cũng thấy là cô ấy yêu quí cha mình mà.”

Khi Mavis và Pauline đang suy ngẫm, Mile bất thình lình lại la lớn lên 1 từ không hề tồn tại ở thế giới này..

“FATHER-CON rồi!”