137: Quán trọ (2)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cái giá trên trời ở đây là thế nào?”
Sau khi vào phòng, Rena lên tiếng bực bội về giá phòng.
“Nhưng chúng ta vẫn không biết được vì sao nhà trọ vẫn nhận được đánh giá cao ngay cả với mức giá đó.
Chúng ta cần phải bóc trần được sự huyền bí của nhà trọ này.”
Meavis và Pauline gật đầu đồng ý với Mile.
“Còn may là, nhờ có ma thuật sạch sẽ, chúng ta không phải mất thêm tiền vô ích….”
“Nhưng với bữa ăn thì không được. Bí mặt chắc có lẽ được bật mí ở bữa ăn nên chúng ta sẽ không dùng thức ăn trong Kho của mình.”
Rena và Pauline trông lúng túng với khi Mile nói.
Họ đã không kiếm được gì nhiều từ công việc cho tới giờ. Song có những lần Xích Thệ đã kiếm bộn tiền từ vụ wyvern tấn công, vụ Thằn lằn đá, vụ hộ tống đoàn thương nhân, vụ thú nhân Cổ long. Họ không có xoàng xĩnh 10 hay 20 đồng bạc cắc như những hunter khác.
Tuy nhiên, mọi thành viên của Xích Thệ đều là người nghèo, tất nhiên trừ Meavis ra.
Mà đối với Meavis, gần đây cô nàng bắt đầu gần mực thì đen, và nhận thức về tiền bạc đã trở nên không giống các cô tiểu thư quí tộc nữa.
Nhưng khi nghe thấy thế, bạn sẽ tự hỏi vậy với Mile, đứa cháu duy nhất của quí tộc, người thừa kế lãnh địa, sẽ thấy ra làm sao. Nhưng mà không ai đá đụng tới đề tài này.
Meavis là con gái quí tộc. Pauline là con gái một thương nhân. Rena là con gái người bán rong. Và Mile…chỉ là [Mile]. Nhỏ kêu là [Mile] tại vì không hề có hoàn cảnh gắn kết nào với tên của nhỏ. Nhỏ là một…con người, thế thôi. Đối với 3 cô nàng khác, Mile là thế trong Xích Thệ.
“Băn khoăn chẳng có ích gì. Đi ăn tối sớm xem sao!”
Họ thật sự không biết liệu có bí mật trong bữa ăn ở nhà trọ, hay là nơi này làm kinh tế trong tình trạng thiếu lương thực, nhưng không có lý do nào để họ phản đối phát biểu của Mile. Và mọi người hướng đến phòng ăn ở tầng trệt. (Dịch: thiếu thức ăn nên giá cao),
“Hả????”
Phòng ăn đầy ứ người.
Họ dường như không giống khách lưu trú, mà kiểu như dân bản xứ tới để dùng bữa.
Thế là tốt. Điều này hẳn chứng minh nhà trọ có tiếng tới nổi ngay cả người bản xứ cũng tới để dùng bữa.
Nhưng mà, các cô nàng hơi thấy không thoải mái trước cảnh tượng phòng ăn.
“…Toàn là thanh niên trai trẻ không thôi…”
Pauline lẩm bẩm.
“ ” “A….” “ “
Pauline, người trước nhất trở nên nhạy cảm với những cái nhìn chòng chọc của mấy thanh niên vô ngoại hình của mình, là người đầu tiên nhận ra việc này.
Đúng vậy, dù số lượng khách hàng đông đảo, nhưng không có khách nữ hay trẻ em nào khác hơn Xích Thệ. Lẫn không có người già nào. Tất cả đều là khách nam từ 15-16t và người lớn khoảng 30t.
Giờ mới nhớ, ở văn phòng hội hunter, chỉ có đàn ông trên 30 là đề nghị tới [Lời Cầu Nguyện Của Thiếu Nữ] trong khi tất cả nữ giới và người già đều nhấn mạnh đi tới [Gấu hoang].
“Coi bộ đây là lý do vì sao đánh giá lại phân chia như thế…”
3 cô nàng gật đầu đồng tình với Mile.
“Dù sao cũng thôi vậy, tụi mình hãy thử món ăn của họ cái đã. Chúng ta sẽ chẳng kết luận được gì nếu còn chưa thử.”
Giống như Rena nói, 4 cô gái ngồi vào một bàn trống và gọi món.
“Súp nấu rau cải, hai dĩa rau xào, 2 bánh mì và thịt, thịt orc chiên, mỗi thứ hai phần!”
Tuy thức ăn cao giá, Rena vẫn không giảm khối lượng thức ăn. [Dù có phàn nàn cái gì, thì cứ ăn khi mà muốn ăn], đó là nguyên tắc của Rena. Mile cũng tương tự.
Tất nhiên, những thứ Rena mới đặt không chỉ cho một mình nhỏ ăn. Đó là gọi món cho mọi người Xích Thệ để nếm đủ thứ vị và ăn đủ nhiều.
Tuy vậy, điều này không có nghĩa họ sẽ không gọi thêm lát sau.
Cô gái nhân viên nhận gọi món từ Rena chuyển sang cho nhà bếp, và có tiếng nhận đồng ý từ bên trong. Đó là tiếng của một cô gái nhỏ.
-_______________-
Sau khi thấy món ăn bày ra trên bàn, bốn cô gái Xích Thệ cạn lời.
“Cái này trông thường thường sao ấy nhỉ?”
“Không đâu, mình thấy số lượng còn nhỏ hơn bữa thường nữa cơ!”
Pauline bác bỏ lời Mile ngay lập tức. Không giống Mile, Pauline không hổ là dân kinh doanh nhà nòi.
“Mùi vị..bình thường, và nguyên liệu nấu ăn cũng là đồ thường thấy…Úi chà, nhiều khả năng họ thậm chí dùng thịt rẻ chất lượng thấp và lại còn dùng ít thịt nữa nè…”
Meavis nói vậy sau khi xem qua mấy món dùng thịt.
“Biết đâu họ dùng rất nhiều gia vị với nêm nếm tinh tế thì sao. Thôi, mọi người dùng thử đi…”
~godblessme~
“ “ “ “Chà……” “ “ “
4 cô gái cùng nhau đều mang vẻ mặt ý nhị.
“Không hề có hương vị nào, không phải không hài lòng nhưng mà…”
“Nói thẳng ra là không ngon lành đại đi?”
Pauline nói tiếp theo sau lời Meavis.
“Phải phải, giống y như nấu nướng của Meavis hồi trước…”
Nghe lời Mile nói, Rena ngộ ra một biểu cảm thích đáng.
“…Món ăn của kẻ nghiệp dư?”
“ “ “Đúng nó đó!!!” “ “
Dù sau, đó là thức ăn được phổ biến ăn ở đây, 4 cô gái cứ lặng lẽ ăn tiếp. Tại sao món ăn bình thường này lại có mức giá cao và tại sao nó lại có được nhiều khách hàng? Đã nghĩ nát óc, nhưng các cô không thể giải quyết được bí ẩn này.
Sau một lúc, khi kha khá người dùng xong bữa và túm tụm nói chuyện, có một cô bé cỡ 7-8t xuất hiện từ nhà bếp bắt đầu làm việc vặt như là lấy dĩa hay lau bàn. Và tất cả thực khách đều nhìn cô bé bằng ánh mắt trìu mến. (dịch: lũ lolicon )
Thêm nữa, khi hết thời gian gọi món, sau khi hoàn tất món gọi cuối cùng, một cô gái khoảng 12-13t xuất hiện từ nhà bếp và trò chuyện cùng khách hàng trong khi phụ cô bé nhỏ dọn dẹp. Rõ ràng từ giọng nói và nội dung trò chuyện, cô gái này tỏ ra là người đứng bếp.
Lẽ tự nhiên [Món ăn nghiệp dư ] sẽ do một người nghiệp dư nấu ăn. Nhưng mà ở đây có lẽ xứng đáng gọi là [Món ăn nghiệp dư được nấu bởi một cô gái nhỏ dễ thương].
Đúng vậy, được ăn những món mang ý nghĩa của một cô gái nấu cho người thương hoặc là tấm lòng của cô con gái nấu cho một người cha quả thật là…
4 cô nàng Xích Thệ thấy vậy phần nào vỡ lẽ ra.
Cô gái khoảng 15-16t dường như là người lớn nhất trong số ba người, người nhận gọi món và hiện ngồi ở quầy tiếp tân để tính toán khách hàng, đang trở vào.
À không, vai tró đó là cần thiết, nên không có gì là kì. Nhưng đám Mile thì nghĩ.
((((Sao lại không để người lớn nhất nấu ăn vậy?))))
Câu hỏi đó nhanh chóng được giải quyết vào khắc kế, bằng cách lắng nghe trò chuyện giữa khách khứa với cô gái phụ trách nấu ăn.
“…Nhưng Rafia khổ cực quá, còn nhỏ vậy mà đã tự mình nấu ăn hết cả rồi.”
“Ahaaha…nếu onee-chan mà làm nó, nhà trọ tụi cháu sẽ sụp đổ mất.”
Xích Thệ hiểu ra tức thì và nhìn chăm chú cô gái lớn bằng ánh mắt thương hại.
“Thôi qua đi. Chuyện dạo này sao rồi? [Gấu hoang] vẫn còn tiếp tục quấy rối hả?”
((((Hả?))))
Tình hình bỗng chốc có biến đổi.
Các cô dỏng tai lên nghe ngóng.
“À, đúng vậy, không có khác gì…”
Với khuôn mặt buồn bã sụp xuống, cô gái trả lời theo cách ráng làm vui.
“Được rồi…tuy ba mẹ mấy đứa đã qua đời, nhưng cố đừng để thua những người đó. Cố hết sức lên! Chúng ta đứng về phía các cháu, Rafia-chan!”
Nam thực khách ở những ghế khác cũng lên tiếng đồng thanh.
Mile và Xích Thệ hiểu ra.
Tại sao chỗ nghỉ này; không có tiện nghi lẫn thức ăn thì bình thường, ấy không, đối với món ăn, hoàn toàn là sự thất vọng; và bất chấp thu tiền đắt hơn bình thường, lại có nhiều khách hàng và nhiều người đề cử đến vậy.
“…Sau cùng cửa hàng của mình không tham khảo được gì hết!”
Pauline trông thất vọng. Rena và Meavis cũng dường như thất vọng khi đó tỏ ra không là một bí ẩn lớn.
Nhưng Mile lên tiếng trong lúc các cô hãy còn nghĩ ngợi.
“Nguyên do như vậy, tất nhiên là mình hiểu được. Nhưng mà, tại sao khách hàng chỉ giới hạn trong các thanh thiếu niên? Bình thường, nếu các bồ nói về lòng trắc ẩn, người già và phụ nữ sẽ mủi lòng nhiều hơn mới phải chứ…?”
“ “ “Á…” “ “
Xem ra bí ẩn vụ này chưa hoàn toàn được giải quyết hết.