Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

WN - 136: Quán trọ (1)

136: Quán trọ (1)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Thị trấn kế tiếp có vẻ hơi xa, chúng ta chắc tối nay không tới được đâu. Dù trời còn sớm, nhưng tối nay tụi mình hãy nghỉ ngơi ở lại nhà trọ trong thị trấn này đi.”

Đã ba ngày trôi qua từ khi các cô gái rời thị trấn mà họ bán gia vị. Đêm đầu tiên, họ nghỉ lại ở một ngôi làng nhỏ, hai đêm khác họ cắm trại ngoài trời.

Trên đường, thỉnh thoảng họ đi săn bắn, tiêu diệt quái vật nhỏ yếu, thu thập nguyên vật liệu, vân vân… Xích Thệ vẫn đi được vào buổi đêm, nhưng do không vội vàng gì, Rena quyết định ở lại nhà trọ thị trấn trong tối nay.

Họ hiện đã vượt qua biên giới và ở đây là một nước láng giềng của đất nước quê hương của Mile, và chỗ này là [một thị trấn nhỏ trong miền giáp với biên giới của nước khác].

Bây giờ thì Mile không phải lo lắng về có người truy đuổi từ quê nhà của mình và các cô nàng cuối cùng thấy an tâm hơn.

“Trấn này nhỏ thật đấy, hễ có được 2 hay 3 nhà trọ thì hay rồi, chúng mình có thể lựa chọn nơi tốt nhất.”

Mọi người gật đầu đồng tình với Rena.

Chất lượng của những tiện nghi nhà trọ sẽ ảnh hưởng đáng kể tới tình trạng thể chất của họ vào buổi sớm mai lên đường; giống như thái độ phục vụ với khách hàng, chất lượng nấu ăn, độ êm ái của giường nệm, sự yên tĩnh của giấc ngủ và cứ thế mà tính…

Lữ khách bao giờ cũng trả tiền xứng đáng với nhà trọ có chỗ nghỉ tuyệt nhất.

Họ sẽ thấy bực mình và chuyện thật vô nghĩa nếu họ hối hận vì đã chọn một nhà trọ rẻ tiền chỉ để tiết kiệm 10-20% giá tiền thay vì ở lại một nhà trọ tốt hơn nhiều.

Tuy vậy, họ không thể quyết định một phía xem nhà trọ nào tốt hơn, bởi tại một nhà trọ có rất nhiều điểm ăn tiền, ví dụ như món ăn ngon, có nhà tắm, giá cả phải chăng, hay là phục vụ chu đáo…

Nên cốt yếu, các cô cần phải quan sát tỉ mỉ và lựa cho đúng.

Do là một thị trấn nhỏ, chỗ này không có chi nhánh Công hội hunter mà chỉ có văn phòng đại diện.

Đối với một hunter thông thường, đây là nơi để bán mồi săn cùng nguyên liệu, để kiếm tiền tại chỗ hoặc kiếm điểm lên hạng. Xích Thệ thì khác, bọn cô không cần bán đồ ở tại một thị trấn miệt thôn dã khi mà giá bán ra bị rớt giá. Vả lại nguyên liệu sẽ không thoái hóa nếu cất trong Hộp Đồ của Mile, nên họ chỉ cần đợi tới thành thị lớn để bán.

Song các cô quyết định vẫn ló mặt ở văn phòng công hội. Chỉ có trời mới biết được là liệu có thứ gì hấp dẫn ở một chốn xa lạ hay không, vả lại họ cũng cần biết thêm tin tức.

Các cô gái ngó xem bảng thông báo và xác nhận… không có cái gì hết. Tin quan trọng, yêu cầu thú vị, phần tốt trong nhiệm vụ…chả có cái gì.

Chỉ toàn là những ủy thác chung chung bình thường và nhiệm vụ liên tục.

Đúng vậy, mấy cái như là săn goblin, thỏ sừng hay thu thảo mộc làm thuốc ấy.

“…Thôi thì tụi mình ở lại một đêm và sáng mai sẽ lên đường đi nha?”

‘Ô de’, các cô gật đầu đồng tình.

Nhưng mà đã ở tại đó, thì bọn cô không chỉ kiếm thông tin ở bảng thông báo thôi đâu.

Đúng vậy, một nhiệm vụ quan trong khác nữa là [Kiếm thông tin xem nhà trọ nào tốt].

Xích Thệ sau khi dò hỏi về nhà trọ ở bàn tiếp tân công hội và bảng thông báo thì rời đi.

“…Thế nghĩa là sao?”

Ra khỏi văn phòng, Rena lên tiếng hoang mang khi Xích Thệ đang thả bộ trên đường.

“Thì…mình nghĩ tụi mình nên tự kiểm chứng cho chắc ăn…”

Pauline đáp lời cho Rena.

Thật sự, tin tức về nhà trọ mà các cô nghe ở văn phòng công hội rất là kì lạ.

Ở thị trấn này dường như có hai nhà trọ.

Thế cũng được đi. Điều này trong phạm vi mong đợi. Nhưng mà, khi tụi cô hỏi [Nhà trọ nào tốt hơn?], ý kiến liền chia làm hai luồng.

Đầu tiên, Meavis hỏi một nam thanh niên, cô ấy được khuyên nên tới [Lời cầu nguyện của Thiếu nữ ].

Tuy đây chỉ là một văn phòng nhỏ, song các cô cho rằng người thuộc tổ chức Hunter sẽ không đi gạt hunter khác chỉ vì một chuyện nhỏ như con tép, vậy nên tụi cô quyết định tin tưởng.

Nhưng vừa khi các cô định đi tới [Lời cầu nguyện của Thiếu nữ], một nữ nhân viên mới độ thanh xuân lên tiếng nói, [Tụi tôi không đề nghị Lời cầu nguyện của Thiếu nữ đâu, [Gấu hoang] tốt hơn nhiều].

Không ai trong họ tỏ vẻ nói xạo, mỗi người đều tin chắc rằng nhà trọ họ để nghị là tốt nhất.

Nếu thật vậy, thì bất kể đằng nào xấu hay tốt, chắc hẳn phải có một chút khác biệt về cảm thụ của cá nhân. Nếu đúng vậy, thì lựa chọn nghiêng theo thanh niên có độ tuổi gần với các cô sẽ là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà một cô gái trạc 15-16t là bạn đường của cậu ta đang ngồi bên cạnh bác bỏ nó. Vả lại cô ấy bác bỏ mạnh nữa là đằng khác, [Mọi người đừng đến Lời cầu nguyện của Thiếu nữ! Tốt hơn nên đến ở [Gấu hoang] ấy!]

Nghe thế, một chú thanh niên tầm 30t lên tiếng, [Tuyệt đối phải đến Lời cầu nguyện của Thiếu nữ!], và một hunter luống tuổi liền xía vô chuyện, [Anh nói sao? Ngu hay sao mà chọn cái đó chứ! Chọn [Gấu hoang] tốt hơn nhiều!]…

Mọi người không ai có tâm trạng xấu, nhưng câu hỏi của [Xích Thệ] đã khiến họ cãi vả giống như 2 fan-group, họ không hề bỏ tranh chấp với lẫn nhau.

“Coi bộ sự khác biệt có vẻ không đến từ sở thích lẫn một chút khác biệt của hai nhà trọ à.”

“Đúng thế, mọi người đều quả quyết, [Tuyệt đối nên đến cái của họ, cái kia xấu]. Thật khó tưởng người ta sẽ phản ứng như thế chỉ vì một chút khác biệt.”

Rena nghĩ một chốc để suy xét lời của Pauline và Meavis. Cuối cùng…

“Được rồi, đổi kế hoạch. Tụi mình sẽ ở hai nhà trọ trong hai đến. Phải xem tại sao tỷ suất ưa chuộng lại phân chia tới độ người ta tranh cãi nhiều như thế.”

Rena hoàn toàn cười theo mode [Chuyện này vui à nha!].

“Mình cũng thấy tò mò. Mình muốn biết chính xác tại sao đánh giá lại khác nhau bởi nhiều người. Có lẽ việc này sẽ giúp ích cho việc điều hành tiệm của nhà mình.”

“Hay ghê. Mình muốn chuyện gì đó thú vị và nó có liền đây. Mình sẽ tham gia.”

Pauline và Meavis nói nhiệt tình.

“Quyết định vậy đi. Trước hết, tụi mình sẽ ở lại [Lời cầu nguyện của Thiếu nữ].”

Sau khi Rena nói xong, Pauline và Mile bắt đầu cất bước. Meavis khẽ nhún vai và theo sau.

~godblessme~

Họ đến tại [Lời cầu nguyện của Thiếu nữ]. Thuận tiện làm sao, nhà trọ [Gấu Hoang] nằm chỉ cách đó 20 bước chân.

“Sao mà…?”

Đó là một sự ngạc nhiên nhưng ở một thị trấn nhỏ lẻ thế này, mọi cái thiết thực đều có lẽ nằm ở trung tâm làng.

Những tổ chức chính yếu như là văn phòng hunter, văn phòng thương mại, phố mua sắm, vân vân…đều đối mặt con đường chính. Dựa trên những điều kiện khác nhau, lẽ đương nhiên chủ nhà trọ sẽ nhắm tới mục tiêu là khách thập phương hơn là dân địa phương, đó là lý do hai nhà trọ duy nhất nằm ở trung tâm trấn.

“Phòng bốn người, có phòng trống không?”

“Xin chào quí khách. Có chứ ạ. Chúng tôi còn phòng trống đây!”

Sau khi các cô nàng bước vào nhà trọ, Rena lên tiếng hỏi, một cô gái tầm 15-16t ở quầy tiếp tân, ứng đáp bằng một nụ cười. Được, ghi 1 điểm, thái độ phục vụ khách hàng không tệ.

“Úy, gộp cả bữa ăn, là 2 đồng vàng sao?”

Rena kinh ngạc một chút sau khi kiểm tra giá cả từ cô gái nhà trọ.

Cái này hoàn toàn đắt tiền thật, nó là 5 đồng bạc / người / một đêm, tương đương 5000 Yen.

Giá này đúng là đủ khi ở một khách sạn kinh doanh tại Nhật Bản hiện đại, nhưng nào có giống khách sạn hiện đại, chỗ này không có lò sưởi điện, không có tủ lạnh, không TV truyền hình cáp, không điện thoại… nên tiền dành cho đồ dùng trong phòng phải khác chứ. Với lại từ đầu, đây là phòng bốn người thay vì 4 phòng đơn đấy nhá.

Dù vậy, nửa số người ở văn phòng hội đã khen ngợi chỗ này, nên chắc hẳn nó có điểm tốt nào đấy. Bên cạnh đó, các cô tới đây để tím sự hứng thú, nên họ không định chuyển nhà trọ chỉ bởi vì tiền hơi mắc.

Dĩ nhiên, bởi lẽ phải thanh toán trước, Rena lấy ra một túi cột dây và đưa hai đồng vàng nhỏ cho cô gái tiếp tân.

“1 chậu nước nóng là 4 đồng bạc và một khăn cho thuê là 1 đồng bạc ạ.”

“Sao đắt vậy!”

4 cô gái vô tình đồng thanh lên tiếng thay vì nói thầm.

Thế nhưng, cô gái kia không phản ứng, có lẽ cô đã quá quen với loại phản ứng này.

“Về bữa ăn tối, ở kia có dán menu trên tường. Dùng lúc nào cũng được, nhưng gọi món sẽ ngưng lúc chuông tối rung (21h).”

Nghe nói thế, các cô đi qua ngó menu…

[Súp nấu rau cải: 1 đồng bạc

Bữa ăn rau xào: 1 đồng bạc

Hai bánh mì và thịt hầm: 1 bạc lớn cộng hai đồng bạc nhỏ.

Thịt orc chiên/quay: 3 đồng bạc cộng 5 bạc nhỏ

Bia: 5 đồng bạc nhỏ]

“Đây là chém người không cần dao kéo có phải không????”

Cô gái nhà trọ mỉm cười không chớp mắt khi 4 cô nàng la làng một lần nữa.