143: Quán trọ (8) – Phản công
=================================
Meliza cơ hồ đi về nhà trọ [Lời cầu nguyện của Thiếu nữ] được sau khi hứng một ít sát thương; thế nhưng nhỏ không phải chỉ là một bé gái chỉ biết khóc nhè.
Là chủ nhà trọ, nhỏ đã quyết ý bảo vệ các em gái từ ngày cha mất, thay vì lo lắng cho cuộc sống bản thân mình, như một người chị tốt. Nhỏ sẽ không gục ngã với sát thương chỉ ở tầm mức này.
Nhỏ liền nghĩ biện pháp chống trả.
“Onee-chan, chị làm ơn ngừng lại đi mà…”
Tối trước đó, Meliza đang cố gắng kiếm thêm nhiều khách hành cho nhà trọ, Rafiz đã hết sức can ngăn nhưng quyết định của nhỏ không lay chuyển.
“Đây chẳng là gì hết, chị sẽ lôi kéo khách hàng tới nhà trọ của mình cho em coi!”
Có một nguyên do để Meliza nói vậy. Xét theo thường thức của nữ giới trưởng thành của thế giới này, một cái váy trên quá đầu gối được xem là [Vô sĩ, không biết xấu, có độ dài không chấp nhận được].
Hơn cả thế, Meliza đang mặc một cái áo mà người ta có thể nhìn thấy khe vực thung lũng của nhỏ, đó là một bộ đồ mất trí dành cho một loại phụ nữ trưởng thành.
Thế nhưng, nó đâu phải là lạ thường đối với trẻ em dưới 15t. Một nữ hunter muốn nhấn mạnh vào vận động thực tiễn ví như nghề trinh sát, một vũ công, một nữ người làm ở khu tắm nước nóng, vân vân…đều có thể dùng loại y phục này.
Bất quá y phục này không là thứ được ăn mặc phổ biến bởi phụ nữ trưởng thành.
Song vì các em gái và nhà trọ vững bền, Meliza sẽ không do dự đành đoạn hy sinh cả phẩm giá của mình.
Ở cửa trước, cô lưỡng lự một chặp; nhưng chỉ 1-2 giây, cô mạnh mẽ mở cửa, bước lấy 1 bước ra ngoài, rồi khi thấy được Pauline, nhỏ giật mình thoái lui.
“…Lần này cũng là lần cuối! Mình sẽ không bao giờ mặc cái loại y phục này lần nào nữa!”
Những gì nhỏ thấy là dáng dấp của con ả ngực bự kia đang nói oang oang với khuôn mặt đỏ bừng.
Bụng rốn của ả bị phơi bày tại vì cái áo được kéo căng lên ngực. Chân từ đầu gối trở xuống thì phần lớn bắp đùi được lộ rõ. Khuôn mông tròn mà người ta có thể nhận rõ ràng hình dáng dù cho có cách biệt lớp vải quần.
Đúng vậy, đó là Pauline đang ăn mặc bộ đồ thể dục quen thuộc của Mile.
(Ả là một con điếm thúi!)
M…mình không thắng nổi.
Như dự đoán, Meliza không bị đứt dây thần kinh xấu hổ, nhỏ không thể cho xem một vẻ ngoài vô liêm sĩ như thế được.
Meliza chống hai tay quì ra đất, bởi lẽ bị đánh bại hoàn toàn (Orz), nhỏ đã bị nghiền ép bởi bộ ngực của con ả ngực bự kia.
“C-câm đi cho tôi?!”
Dường như những suy nghĩ ấy bật ra thành tiếng khiến Meliza phải hét lên lớn giọng.
Meliza trở về trong nhà trọ và ngồi ôm đầu. Dĩ nhiên, nhỏ không cạnh tranh nổi với người như thế kia ngay cả khi vận dụng hết trí khôn và vứt bỏ nhân phẩm phụ nữ. Và nhỏ cũng không thể để các em gái bắt chước cô gái kia được.
Cô đã chăm chỉ vất vả vì hạnh phúc mấy đứa em gái nên làm việc như vậy là chỉ có lỗ chứ không có lãi.
Hiện nhà trọ chỉ có vài ba mống khách hàng có mặt, bao gồm cả vợ chồng ông bà lão luôn luôn quan tâm tới Aryl. Do một mình Rafia đã đủ tiếp khách rồi, nên lúc này Meliza vừa ngồi trông quầy vừa suy tính.
(Giờ nghĩ lại về qui tắc điều hành nhà trọ hiện tại của mình, mình mới thấy rắc rối. Mình luôn tự vấn mình có thể làm gì để bảo vệ được tài sản mà cha mẹ, ông bà lẫn tổ tiên mình để lại.
Nhưng hầu hết tiền tiết kiệm đã dùng cho đám tang của cha mẹ, và tiền thừa cũng đã bị bà người làm chôm mất chạy đi. Bọn mình chỉ có thể làm việc được tại vì đã vay mượn tiền không có lãi suất từ công hội thương mại.
Mình đã không có lựa chọn nào ngoài việc dùng phương pháp chơi bẩn để cạnh tranh với [Gấu hoang] trong tình trạng mắc nợ, nấu nướng bình thường và thiếu nhân lực được.
Giờ nghĩ kĩ về nó, mình không còn biết đó có phải là cách hay không nữa. Nhưng mà, nó là [Cái cần làm] cuối cùng vào ngày đó, mình nghĩ ở khi ấy, đó là biện pháp tốt nhất trong tình thế như vậy.
Trên thực tế, bọn mình đã làm việc rất tốt tới bây giờ. Bọn mình đã trả được nợ và thậm chí tiết kiệm được một món tiền nho nhỏ phòng khi khẩn cấp.
Nên, cả cho như mình hối hận, mình vẫn không hối tiếc về những gì đã làm.
Nhưng hiện nay, mình cần nghĩ ra một giải pháp để tiếp tục cho nhà trọ hoạt động.
Trả mức giá cả lại như cũ ư?
Chắc chắn, mình không cho rằng nhà trọ có thể giữ mức giá hiện tại mãi mãi.
Khách thanh niên sớm muộn gì rồi sẽ kết hôn. Các em gái mình cũng sẽ lớn và tới một độ nào đấy, nhà trọ sẽ không thể sống được bằng lòng trắc ẩn và những chi phí phi lý như thế nữa.
Nhưng mà, với cùng giá cả, liệu nhà trọ của mình có cạnh trạnh nổi với [Gấu Hoang] bằng những món ăn tầm thường không?
Ả bò nái ghê tởm đó, chị gái xinh trai đó, và con bé dễ thương nhỏ bé kia, liệu bọn mình có cạnh tranh nổi với những cô gái kia không?
Quá mạo hiểm, hoàn toàn là một sứ mệnh bất khả thi…
Tụi nó có vẻ cũng là hunter, thế nên tụi nó nói chuyện rất ăn ý với những hunter khác…
…mình không thể thắng.
Xét tất cả các khía cạnh, không có cửa nào để thắng.
Lỡ như mình không tìm ra hướng giải quyết, và cứ nhìn tình hình diễn ra như thế này, nhà trọ của mình chắc chắn sẽ sụp đổ. Mình đã trả dứt món nợ nên mình không muốn vay mượn thêm nữa.
Hơn nữa, mình biết được hội thương mại không vui gì mấy với cách nhà trọ đã làm cho tới tận bây giờ. Bởi vậy, mình sẽ không thể nhận được vay nợ với điều kiện ưu ái như không có hoặc có lãi suất thấp như hồi xưa nữa. Lúc đó chỉ là lòng trắc ẩn đặc biệt mà thôi.
Hết! Tất cả hết thật rồi!)
Sau khi phục vụ xong vợ chồng ông bà lão và họ đã trở về nhà, Meliza khóa cửa và trải qua một đêm tù túng khó ngủ.
~medmed~
Hôm sau.
Sau bữa ăn trưa và vị thực khách cuối cùng ra về, mấy chị em Meliza có thời gian thư giãn một chốc trước khi tới giờ chuẩn bị cho ca tối, bởi vì công việc dọn dẹp phòng khách và dọn giường đã xong từ sáng sớm.
Đây là thời gian rãnh rỗi tự nhiên cho [Lời cầu nguyện của Thiếu nữ], cũng như [Gấu hoang].
Meliza đã trằn trọc thâu đêm và hồi tối, à không, thực sự là cho tới dác sáng này, nhỏ đã quyết định việc phải làm và biến nó thành hành động.
Vốn dĩ việc nấu nướng, ngoại trừ đi mua sắm vật liệu, thì đều để cho Rafia. Dù Meliza có ở đó, nhỏ cũng không có nhiều đóng góp, Rafia thường tự tay làm lấy hết.
Thế nên, đối với Rafia, việc Meliza đi ra ngoài không có gì lớn chuyện.
Meliza đi thẳng tới nhà trọ [Gấu hoang]. Nhỏ đi thẳng một mạch và mở cửa tiến vào, chẳng cần gõ cửa.
“!!!”
Mọi người giật mình; chủ tiệm, vợ ông chú và [Xích Thệ] đang an nhàn dùng thức uống khi không có khách hàng.
Meliza lướt mắt nhìn qua mọi người và hô lớn.
“Cháu xin lỗi! Làm ơn tha lỗi cho tụi cháu!”
Và đấy là một cú biểu diễn nhảy và dogeza một cách điệu nghệ.
(Ồ, vậy ra ở thế giới này cũng có dogeza nữa…)
Mile bị ấn tượng bởi thứ bình thường trong thế giới ngày, vẫn y như xưa.
“ “Cai….” “
Trong tất cả những người ngạc nhiên, đáng kể nhất là ông chú gấu và Pauline.
“Ngừng lại đi! Nếu cháu muốn nghe bọn ta nói, cháu không cần làm biện pháp nham hiểm như vầy!”
“Ugu…”
Meliza rên rỉ khi nghe thấy điều đó.
Chú gấu không nhận ra lời của ông chú tương đương với việc cáo buộc cách làm việc của [Lời cầu nguyện của Thiếu nữ] là phương cách [Nham hiểm]. Nhưng Meliza hoàn toàn nhận thức rõ ràng.
“Thôi, ngừng đi dùm tôi cái!”
Pauline nói to sau lời ông chú nói.
“Mặc dù tôi đã chuẩn bị kế hoạch B lẫn kế hoạch C để hạ gục các cô, nhưng các cô bỏ cuộc nhanh như vậy thì vừa chán lại vừa uổng hết cả công của tôi rồi.”
…Đúng là hết thật rồi~
(Mình mừng là đã quyết định đầu hàng nhanh chóng, hú hồn hú vía hà!!!)
Meliza xanh mặt. Dù trời không nóng nực nhưng nhỏ đổ mồ hôi như tắm.