Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 177

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7504

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 264

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

WN - 134: Lắng nghe

134: Lắng nghe

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Từ những gì tôi nghe được. Các chú là những hunter thuộc Công hội, đã nhận ủy thác [Bảo vệ] người này à?”

“À, đúng thế. Chúng tôi thấy một yêu cầu muộn vào sáng nay. Đó là yêu cầu về việc bảo vệ ngắn hạn cho một cuộc thương lượng công việc.

Yêu cầu nói là: Phe đối tác là một nhóm hunter 4 người. Trong trường hợp đàm phán thất bại, họ chắc hẳn hành động bạo lực.

Khách hàng muốn được thuê một số hunter giỏi võ nghệ để làm bảo vệ và đe dọa kẻ gây rối.

Nhóm hunter chỉ là 4 cô gái tân thủ trẻ măng mà khách hàng chưa gặp trước đây và chỉ mới nói chuyện vào ngày hôm qua.]

Ngay khi đọc thông báo xong, chúng tôi đã nhận ủy thác đó.

Chúng tôi nhủ bụng sẽ kiếm được chút tiền để lo bữa ăn.”

Một nam hunter vẻ như là thủ lĩnh của nhóm, trả lời Mile trong khi gãi đầu.

“Vậy thì tốt rồi. Giờ các chú đã hiểu ra tình hình rồi phải hén?

Người này đã cố cướp đi gia vị của tụi tôi, vu oan giá họa tụi tôi để có được bí mật nghề nghiệp của tụi tôi và lại còn khiến các chú thực hiện hành vi tội ác.

Bằng số lượng gia vị này, đã chứng minh được nó trái ngược hẳn với toan tính của ông ta.

Vả lại, nếu cho rằng tụi tôi là bọn cướp, ông ta đáng lẽ phải đi báo cáo với Công hội hay binh lính, đằng này ông ta lại đi thuê hunter để lấy lại hàng hóa.

Ông ta đã thuê các chú, để vu khống tụi tôi, nhằm ép tụi tôi khai ra nguồn gốc hàng của tụi tôi.

Các chú có thể làm chứng việc này với Công hội và binh lính đúng không?”

“Đúng vậy, tất nhiên phải như thế. Bằng không thì bọn tôi sẽ gặp rắc rối vì đánh giá yêu cầu thất bại hay là hậu quả làm việc có tội rồi.

Đổi lại, chúng tôi muốn cầu xin tụi cô một việc.

Tôi muốn các cô cũng làm chứng rằng bọn tôi không có lỗi hay làm bất kì hành động phi pháp nào trong việc này. Chúng tôi là bị lừa gạt.”

Mile thay mặt Xích Thệ đồng ý điều kiện và các hunter kia tỏ ra nhẹ nhõm.

“Giờ tới tên chủ tiệm này…”

Nghe nhắc tới mình, tên chủ tiệm xanh mặt.

“Ông đã biết gia vị ở đây không là hàng hóa bị đánh cắp vậy mà vẫn chụp mũ cho là tụi tôi đã cướp bóc nó. Trong khi tự ban đầu nó vẫn chưa là hàng sở hữu của ông.

Bên cạnh đó, ông cũng cố lừa dối hunter lẫn công hội bằng cách ngụy tạo yêu cầu và dụ dỗ họ thực hiện tội ác.

Ông còn gì để nói nữa không trước khi tụi tôi giao ông cho Hội và binh lính hả?”

Với sự đảo ngược tình thế của Mile, chủ tiệm trở nên tuyệt vọng.

“Eh…ehto, cho tôi xin tha được không vì chưa có gì xấu đi cả! Tôi chỉ có lòng tham một chút…”

“Ồ hay nhỉ, ông không thấy gì là xấu sao?

Ông không cho hành động của mình là tệ à?

Hoặc là đối với ông, việc này chỉ như một việc làm bình thường đến nỗi ông không cần ăn năn hối hận nào?”

Không chỉ Rena và mấy cô gái, các hunter khác cũng trợn mắt nhìn chủ tiệm như thể họ nhìn thứ rác rưởi.

“..Kk-không không, đó không phải ý tôi muốn…nó là…”

“Vậy theo ý ông tức là “tại nó không có gì là sai” nên ông mới nghĩ cách để làm hại người khác sao?

Chỉ mỗi điều này thôi, nếu mà thuận lợi theo ý ông, thì ông đã gây ra vô số chuyện tán tận lương tâm rồi…”

Nói đoạn, Mile quay qua thủ lĩnh hunter.

“Thêm một tội nữa, ông ta có ý làm hunter chúng ta đánh lẫn nhau trong yêu cầu này, đúng không. Thế Công hội sẽ giải quyết chuyện này ra sao?”

“…Đây sẽ là một hành động ác ý, gân hấn nhằm vào Công hội. Điều này hiếm thấy lắm.

Không chỉ Hội từ nay sẽ bác bỏ mọi yêu cầu bởi con người này, mà còn sẽ giao hắn cho binh lính như một tên tội phạm.

Hễ mà mọi việc theo ý ông ta, chúng tôi đã đánh nhau với tụi cô, mà chỉ là những thiếu nữ, thì chắc chắn sẽ có vài thương vong.

Tội ác này sẽ bị trị tội thích đáng.”

Nghe những luận tội giữa Mile và thủ lĩnh hunter, tên chủ tiệm không chỉ tái nhợt mặt mà còn run lẩy bẩy. Thấy vậy, Mile nghĩ nhỏ nên hỏi thêm một lần nữa cho chắc cú.

“Vậy, hà cớ gì ông lại làm chuyện vô lương tâm đó?”

Nghe Mile hỏi, chủ tiệm gắng hết sức phân trần trong khi run rẩy.

“Chuyện này, tôi chỉ là muốn có gia vị ngon mà thôi!

Không chỉ như một giải pháp tình thế mà còn là về lâu dài.

Nếu tôi có thể tiếp tục mua gia vị với giá rẻ, tôi sẽ có thể cung cấp những món ăn ngon bổ rẻ với gia vị phong phú.

Gia vị kia không phải là tốt, nhưng nó vẫn cay nồng dữ dội. Nếu tôi mua được giá rẻ, tôi có thể trộn chúng với hạt tiêu thường để chữa cháy sự khuyết hương và mùi vị, hoặc là thêm nguyên liệu khác để điều chỉnh chúng…

Miễn là tôi có gia vị giá rẻ theo cách căn bản thường xuyên, thì dân thị trấn, những người không có nhiều tiền để ăn món ăn của tôi tới bây giờ, sẽ có đủ khả năng mua những món ăn của tôi bất kì lúc nào…

Các cô là những hunter phiêu lưu phải không?

Nếu thị trấn này có 4 nữ hunter trẻ đẹp ưu tú như tụi cô, tôi chắc hẳn đã biết rồi.

Bởi vậy sớm hay muộn gì tụi cô cũng sẽ rời thị trấn này. Tôi không thể vuột mắt cơ hội.

Thế nên, xin làm ơn, ít nhất hãy chỉ tôi đường đi!

Tôi chỉ muốn biết làm sao có được loại gia vị đó…”

Chủ tiệm chống hai tay trên mặt đất, tuyệt vọng van nài.

Mile cảm thấy rắc rối.

Ông chủ tiệm hơi bị ngạo mạn này từ việc có-cho-bằng-được.

Nhưng ổng là khách hàng, bình thường dùng ngón chân để nghĩ thì vị trí của ông ở trên nhóm Mile, vốn chỉ là những cô gái trẻ người non dạ.

Vả lại ông ta cũng nghĩ cho thức ăn và khách hàng, theo cách nào đó, ông tỏ ra là người thành thật tới độ mù quáng.

Nếu các cô không nhận yêu cầu này, nếu họ chỉ mang được một số lượng [bình thường] của loại gia vị có chất lượng [trung bình], ông chủ tiệm này hẳn cũng sẽ mua theo cách bình thường và cứ làm việc như mọi ngày.

{…Việc này há chẳng phải tại vì tụi mình mang tới quá nhiều gia vị làm ông ta lạc lối và để cuộc đời ông trở nên đi vào ngõ cụt sao!}

Nghĩ vậy, Mile cảm thấy nhỏ không thể cứ để chuyện xử theo cách cũ được.

“Vậy ông định làm gì nếu bọn tôi đánh trả lại nhóm hunter được thuê?”

Chủ tiệm trả lời Mile với khuôn mặt ngơ ngác.

“Thì…khi ấy, tôi cho rằng sẽ không có trận đánh nhau nào hết bởi vì tôi nghĩ các cô sẽ chịu thua dễ dàng.

Sau đó, nếu các cô khăng khăng mình không là bọn cướp thì tôi sẽ gạn hỏi xuất xứ của gia vị để mà các cô chứng minh được mình vô tội.

Khi đó tôi sẽ lắng nghe lời lẽ của các cô.”

“Ông có ý giao nộp chúng tôi cho lính gác để tra tấn và xử đẹp bọn tôi với sự vu khống hả?”

Chủ tiệm giật mình và nói to tiếng khi nghe Mile hỏi.

“Không có! Đời nào tôi sẽ làm chuyện đó!

Chỉ cần biết được nhà cung cấp thì đối với tôi đã đủ quá rồi. Sau khi biết được, tôi sẽ thanh toán sòng phẳng cho mọi người và tôi sẽ nói [Thật xin lỗi, tôi đã hiểu lầm rồi] để kết thúc chuyện này!”

Mile tiếp tục vặn hỏi.

“Vậy thì sẽ ra sao nếu chúng tôi từ chối nói nhà cung cấp?”

“…Hả?”

“Như tôi nói, nếu chúng tôi không nói về nguồn hàng, ông sẽ làm gì khi đó? Ông định giao nộp chúng tôi cho lính gác như bọn cướp, hoặc là ông sẽ tra tấn chúng tôi để moi tin tức vậy?”

Nghe hỏi vậy, chủ tiệm chỉ biết ngơ ngác.

“…T-tôi không nghĩ việc đó.”

“ “ “ “Hả????” “ “ “

“T-tôi không nghĩ xa tới vậy…”

Xem ra, chủ tiệm này là kiểu một dạng người ngu. (dịch: chơi ngu ko bit hậu quả, như anh BảnH)

“Thôi thì, dẫu sao xác xuất điều ấy xảy ra cũng không thể nào xảy ra được.”

“ “ “ “Hả? “ “ “ “

Chủ tiệm và nhóm hunter kêu lên chưng hửng.

“Nếu chúng tôi thật sự buộc chiến đấu với họ, chúng tôi nhất định sẽ đánh bại họ và giao nộp họ cho Hội, nói rằng chúng tôi buộc lòng tự vệ.”

Khi họ nghe thấy thế, các hunter khẽ cười nhạt, giống như Mile nói một chuyện đùa vui, làm Mile thấy hơi hơi giận.

Nhỏ hỏi tất cả việc này chỉ tại vì nhỏ muốn biết dự định của chủ tiệm. Khi nghe ổng trả lời, nhỏ buộc miệng nói [không thể nào xảy ra chuyện đó] mà không để tâm gì.

Nhưng các hunter lại xem nhỏ nói đùa, làm Mile tự ái.

“Rena-san, Pauline-san!”

“Hỏa cầu!”

“Gai Băng!”

Bằng ra dấu của Mile, Rena và Pauline tạo một nhóm hỏa cầu và những kim băng nhỏ trên đầu họ, mà chỉ cần đọc mỗi tên phép.

“ “ “ “Ehhh? Vô niệm ma pháp!!!!” “ “ “

Nhóm hunter kinh ngạc.

Chưa dừng ở đó, Mile lấy ra một đồng xu và búng tay ném nó cho Meavis.

“Meavis-san!”

“Ờ!”

Thời khắc tiếp theo, Meavis vung kiếm của mình, chẻ đồng tiền và bắt nó bằng bàn tay kia.

Đúng thế, đây là chiêu thức Mile đã thực hiện trong quá khứ, [Chém Xu], ở thị trấn nơi Mile đăng kí làm một hunter.

Những hunter ở chỗ ấy đã chứng kiếm kỹ thuật của Mile và đặt tên nó là [Chém Xu].

Meavis nghe giai thoại về Mile từ cô tiếp tân viên, đã tra hỏi Mile và học chiêu thức này.

Nhưng mà, dẫu chỉ là trò mèo, nhưng đấy là chuyện không phải ai cũng dễ dàng bắt chước được mà không có tài lẫn được dạy dỗ.

Meavis có thể thực hiện kĩ xảo này dễ dàng hơn người khác bởi lẽ cô đang dùng kiếm mà Mile tạo ra thôi.

“ “ “ “Hả?” “ “ “

Các hunter thấy 2 miếng tiền đồng trong lòng bàn tay của Meavis, tròn mắt kêu lên kinh ngạc.

Họ nhìn vào những hỏa cầu nhỏ và kim băng lở lửng trên đầu hai pháp sư, Rena và Pauline, mà không ngừng tăng số lượng.

“ “ “ “Họ vẫn còn chưa xong phép???” “ “ “

Nhận biết được về sức mạnh của [Xích Thệ], các hunter tái nhợt mặt khi nghĩ xem họ sẽ bị sao nếu đấu với Xích Thệ.

“Woa, mỗi người tụi cô còn trẻ mà đã có sức mạnh đáng kinh ngạc tới mức độ này…Phục thật đấy, nhóm các cô có một kiếm sĩ tài năng, 2 pháp sư mạnh ngang hunter bậc B…mà nhỏ trông rất là nhỏ thế này, nhỏ là đầu não của nhóm hả?”

Mile nghe thủ lĩnh hỏi, lắc đầu mình.

“Không đâu, đầu não của nhóm là Pauline-san cơ. Tôi chỉ ví như một đứa con nít so với cậu ấy. Tôi vừa là pháp sư lẫn kiếm sĩ.”

Rena bèn nói chen từ ở bên.

“Nhỏ Mile đó mạnh nhất trong số bọn tôi, cả về kiếm thuật lẫn ma thuật.”

“ “ “ “Cái gì? “ “ “ “

…Đáng sợ. Những cô gái trẻ này thật khủng khiếp. 5 nam hunter không hẹn mà cùng chung ý nghĩ.