Watashi no Hatsukoi wa Hazukashisugite Dare ni mo Ienai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

251 4530

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

23 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

287 1319

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

15 42

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

540 1437

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

84 323

Tập 01 - Chương 01

Tôi là Hachisumi Chiaki, mười lăm tuổi, sẽ lên cấp ba vào mùa xuân này.

Ngoại hình đẹp trai, học vấn xuất sắc, thể thao toàn năng, sinh ra trong một gia đình giàu có, lại còn có hai cô chị em gái siêu xinh đẹp.

Một "người có tất cả" mà ai cũng phải ghen tị.

Một người đàn ông hoàn hảo, không có điểm nào để chê, nói không ngoa thì là số một Nhật Bản.

Đó chính là tôi.

"Ahahahaahah! Hah-hah-hah-hah!"

Ngay cả tiếng cười cũng thật ngầu.

Vấn đề duy nhất của tôi là hoàn toàn không được con gái yêu thích.

Dù nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi lý do.

Hừm—chà, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra.

Một trong những điều quan trọng nhất trong đời là không được hoảng loạn.

Không được làm ầm ĩ một cách khó coi, không được mất bình tĩnh mà chạy ngược chạy xuôi.

Vì vậy, Hachisumi Chiaki sẽ không hoảng loạn vì chuyện này—đúng vậy, trừ khi có chuyện gì đó quá sức chịu đựng.

Hãy bình tĩnh, lạc quan, và mỉm cười tiến về phía mục tiêu.

Tốt nghiệp cấp hai—và, nhập học cấp ba.

Sự thay đổi lớn về môi trường chắc chắn sẽ là một cơ hội tuyệt vời.

Không chỉ với danh tiếng là một hội trưởng học sinh đáng tin cậy, ở cấp ba, tôi sẽ thay đổi hoàn toàn, sống những ngày được các cô gái vây quanh và chiều chuộng!

Với danh dự của Hachisumi Chiaki, tôi nhất định sẽ biến giấc mơ thành sự thật!

Sáng hôm sau, sau khi tôi thề như vậy—

—Khi tỉnh dậy, tôi đã trở thành con gái.

"Oaaaaa!"

Trong gương phòng vệ sinh, một cô gái xinh đẹp rạng rỡ đến mức thần thánh hiện ra.

Ngay cả khuôn mặt đang gào thét một cách khó coi cũng vẫn tuyệt đẹp.

"Hộc… hộc… hộc… hộc…"

Làn da trắng nõn, mướt mát và gợi cảm lộ ra từ bộ đồ ngủ rộng thùng thình.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, một bên vai trần nhấp nhô… ngay cả hơi thở ấy cũng thật đáng yêu.

Nếu là Hachisumi Chiaki ngày thường, chắc hẳn tôi đã vui mừng khôn xiết vì cuối cùng cũng có một đối tượng tình yêu xứng đáng xuất hiện.

Nhưng bây giờ không phải lúc cho chuyện đó.

Hoàn toàn không phải lúc cho chuyện đó!

"Ngu ngốc… Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc…!"

Hoàn toàn hoảng loạn, tôi đã chạy ngược chạy xuôi.

Tôi đã trở thành con gái.

Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại. Đó là một cú sốc như thể thế giới bị đảo lộn.

Đêm qua, chỉ vài giờ trước thôi. Tôi vừa mới thề xong…

Mục tiêu cấp ba, hay nói đúng hơn là kế hoạch vĩ đại của tôi, đang sụp đổ tan tành.

Không chỉ vậy…

"Aaaaahhh… không có! Không có không có không có!"

Tôi thọc một tay vào chiếc quần sắp tuột, lặp đi lặp lại những lời tuyệt vọng.

"Sao có thể…"

Nước mắt tuôn rơi.

Bởi vì đó là bộ phận mà tôi tự hào nhất trên cơ thể mình.

Ngay cả khi còn là học sinh cấp hai, nó đã dài khoảng hai mươi centimet rồi.

Tôi luôn nhìn nó với ánh mắt tràn đầy hy vọng rằng nó sẽ phát triển hơn nữa, rằng tôi có thể trở thành số một Nhật Bản…

"Aaaaah… cảm giác như mất đi một cánh tay đã dày công rèn luyện vậy…"

Ục… ục… tôi bật ra tiếng nức nở trong phòng vệ sinh.

Cảnh tượng đó tiếp diễn một lúc, rồi cuối cùng tôi ngẩng mặt lên.

Nhìn vào tấm gương trước mặt. Hướng về vẻ đẹp phi phàm kia, với đôi mắt đẫm lệ, tôi nửa như tự nói với chính mình,

"Phù… hức… Dù có hơi lúng túng một chút… một chút xíu thôi… nhưng!"

Tôi nói.

"Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra. Hãy bình tĩnh—hãy lạc quan lên."

Về khả năng hồi phục nhanh chóng, Hachisumi Chiaki tự tin rằng mình không thua kém bất cứ ai.

Tôi đã trở thành con gái.

Chuyện đã rồi thì đành chịu. Vậy phải làm gì đây?

Trong góc đầu, tôi bắt đầu suy nghĩ về các hướng hành động thực tế như tìm ra nguyên nhân, hay đi bệnh viện.

Đồng thời, tôi chăm chú nhìn vào gương.

"Hmm… hmm… hừ… hừ hừ… Hừ hừ hừ…"

Má của cô gái xinh đẹp ửng hồng.

"Phư ha, ha ha, ha ha ha…"

Khi tôi cười, cô ấy cũng cười. Với một giọng nói đẹp đẽ xa lạ, và một âm hưởng quen thuộc.

"Ahahahaahah! Hah-hah-hah-hah!"

Tuyệt đấy. Không tệ chút nào.

Tôi đã lấy lại phong độ rồi.

Không phải rất ổn sao, một tôi mới.

À không, xưng "tôi" như thế này không còn phù hợp nữa rồi.

"Từ hôm nay, mình là học sinh cấp ba—"

Dù gặp chút rắc rối nhỏ.

Nhưng giấc mơ thì vẫn không thay đổi.

Sống những ngày được các cô gái đáng yêu vây quanh và chiều chuộng—

"Mình sẽ có một mối tình đầu chưa từng có, một mối tình thật điên rồ!"

Và như vậy.

Tôi, Hachisumi Chiaki, đã gặp phải một rắc rối siêu cấp độ vào sáng sớm ngày đầu tiên cấp ba, nhưng đã vượt qua một cách xuất sắc.

Tự tôi cũng phải thấy, đúng là không hổ danh mình.

Để miêu tả về những thành tích tuyệt vời của tôi, trước hết—

Tôi xin phép kể về em gái mình.

Hachisumi Kaede.

Mái tóc đen mượt mà, vẻ mặt thông minh, hàng mi dài toát lên vẻ quyến rũ.

Một khí chất bí ẩn, không để lộ suy nghĩ bên trong.

Một mỹ thiếu nữ thượng đẳng, như thể là hiện thân của từ "hoa trên cao".

Hachisumi Chiaki và cô bé là cặp song sinh khác trứng—

"Anh hãy ra khỏi phòng của em."

Đối với anh trai mình, cô bé cực kỳ nghiêm khắc.

Kaede nhìn tôi lạnh lùng, ngồi trên chiếc ghế làm việc, bắt chéo đôi chân dài.

Cô bé đã mặc đồng phục, bởi vì cô bé dậy sớm, và hôm nay là ngày khai giảng cấp ba.

Vẻ ngoài cương trực và lời nói hành động trong sạch của cô bé dường như rất thu hút các cô gái cùng tuổi, được biết hồi cấp hai thậm chí còn có cả câu lạc bộ người hâm mộ trong trường.

Đúng vậy—dù là con gái, cô bé vẫn được yêu thích hơn rất nhiều so với Hachisumi Chiaki, người được mệnh danh là người đàn ông số một Nhật Bản.

À, thật đáng ghen tị, thật đáng yêu.

Đáng ghen tị, đáng tự hào.

Hừ hừ… liệu có tồn tại ai khác ngoài cô em gái này có thể khiến tôi có những cảm xúc như vậy không?

Không, dù tìm khắp thế giới cũng không có.

"Anh không nghe thấy sao? Biến đi trong một giây."

Ối. Cô em gái yêu quý đang giục giã, nên tôi xin tóm tắt tình hình.

Tôi, Hachisumi Chiaki, người đã trở thành con gái, trước tiên nghĩ rằng mình phải báo cáo tình hình hiện tại cho gia đình.

Sáng nay trong nhà chỉ có tôi và Kaede.

Không phải để khoe, nhưng tôi chưa bao giờ được em gái cho số liên lạc!

Bất đắc dĩ, tôi liều mình xông vào phòng em gái và nói to:

Với một tư thế đáng yêu dồn hết sức lực,

"Chào buổi sáng, Kaede! Nhìn nè, anh biến thành siêu mỹ nữ rồi nè ♡!"

"Vâng. Em đang bận—"

"—Anh hãy ra khỏi phòng của em."

Và đó là cách câu chuyện tiếp diễn cho đến bây giờ.

Giải thích xong.

Tuy nhiên.

Anh trai yêu quý của mình mang đến một sự kiện siêu lớn mà phản ứng lại lạnh nhạt đến thế.

Tôi lại nghĩ đó đúng là phong cách của Kaede.

Một trong những điều quan trọng nhất trong đời là không được hoảng loạn.

Đây là phương châm của Hachisumi Chiaki, nhưng Kaede có lẽ còn thể hiện điều đó hơn cả tôi.

Tôi không thể tưởng tượng được cảnh cô em gái này bối rối, mất bình tĩnh mà chạy ngược chạy xuôi.

Chắc chắn Hachisumi Kaede sẽ không hoảng loạn, trừ khi có chuyện gì đó quá sức chịu đựng.

"Đúng là em gái của mình. Ngay cả tình huống 'sáng hôm sau, anh trai biến thành chị gái' mà cũng không hề nao núng."

Tôi đã mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của em ấy sau một thời gian dài.

Thật đáng tiếc, không đúng như mong đợi. Nhưng ngoài ra thì sao.

"Anh mừng vì em đã chấp nhận nhanh chóng. Thật lòng mà nói, anh đã chuẩn bị tinh thần nếu câu chuyện trở nên rắc rối và bị gọi cảnh sát."

"Không có ai ngu ngốc đến mức không chịu nghe người khác nói như anh đâu."

Kaede vẫn ngồi, thở dài thật sâu, rồi lại nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Thật… thật sự… là Hachisumi-kun sao?"

Mọi người nghe thấy không?

Anh trai ruột, cùng huyết thống. Người anh song sinh mà đáng lẽ phải là một nửa linh hồn—lại bị gọi là Hachisumi-kun!

Khách sáo gì mà khách sáo thế!

Grừ grừ… Có lẽ mối quan hệ anh em của chúng tôi đã được thể hiện phần nào rồi nhỉ!

Thật là một tình huống đáng tiếc.

Tôi xin tuyên bố ở đây.

Dù mục tiêu cao cả nhất của tôi là được con gái yêu thích—

—Mục tiêu số một chính là em đó Kaede!

—Nhất định sẽ khiến em nói "Em yêu chị lắm, Onee-sama ♡" với giọng điệu ngọt ngào đó!

Với quyết tâm bùng cháy ấy, tôi vui vẻ đáp lời.

"Ha ha ha, đúng là anh đó. Ngạc nhiên chưa?"

"Em đã hiểu tình hình rồi. Thật rắc rối cho anh. Nào, xin mời anh ra ngoài."

Với ánh mắt lạnh như băng, cô bé vẫy tay như xua đuổi tôi.

"Trước khi ra ngoài, em có thể cho anh dùng chiếc gương lớn kia một chút được không? Anh muốn ngắm nhìn kỹ bản thân mình khi đã trở thành siêu mỹ nữ."

"…………Anh không phải là đồ ngốc sao?"

Quá gay gắt khiến tôi không thể không chùn bước. Tôi cố gắng đáp lại thật ngắn gọn.

"Chỗ nào?"

"Nhiều thứ. Tất cả mọi thứ. Ví dụ như việc anh đã đổi xưng hô thành 'watashi' (tôi/mình – dành cho nữ) rồi."

"À, nó hợp với anh mà phải không?"

"Hợp thật… nhưng anh không có chút đấu tranh nào sao?"

"Hoàn toàn không. Bởi vì xưng hô này hợp với mình và mình thấy nó rất quyến rũ."

Tôi ưỡn ngực, phần ngực giờ đã nặng hơn nhiều, và quả quyết nói.

"Nếu tình trạng này tiếp tục, có lẽ mình nên điều chỉnh cách nói chuyện một chút—tôi nghĩ vậy… tôi nghĩ vậy ạ? Tôi nghĩ thế, phải không?"

—Thế nào? Như vậy có đáng yêu không?

Tôi nghiêng đầu hỏi, và nhận lại một khuôn mặt cực kỳ khó chịu.

"Khả năng thích nghi của anh cao thì cũng tốt thôi… nhưng…"

Kaede có vẻ đã tạm dừng việc đuổi tôi ra khỏi phòng và chịu nói chuyện một chút.

"Anh định làm gì?"

Một câu hỏi thẳng thắn. Tôi cũng thẳng thắn đáp lại bằng suy nghĩ thật lòng.

"Hừ, đừng lo. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Hachisumi-kun."

Mấy năm gần đây, thỉnh thoảng Kaede lại trông cực kỳ đẹp trai.

Bây giờ là lúc đó. Với giọng nói đẹp đến mức có thể khiến mọi cô gái ngất xỉu, Kaede thì thầm.

"Em ghét anh ở điểm đó."

"Anh thì thích điểm đó ở em, Kaede à."

"…Hàizz."

Cô bé lại thở dài lần nữa. Chỉ tay về phía tấm gương lớn trong góc phòng.

"Tùy anh."

"Cảm ơn em."

Tôi không chút do dự tiến đến trước gương.

Ngắm nhìn dung mạo rạng rỡ của mình, tôi lại nghĩ.

"Hà—thật là tuyệt vời. Không ngờ tôi khi thành con gái lại xinh đẹp đến mức này…"

Tuy đã mất đi một thứ lớn lao, nhưng có lẽ tôi cũng đã nhận được một thứ có giá trị tương đương.

Khi tôi đang tràn đầy cảm giác tự hào, một giọng nói trầm thấp, đáng sợ vọng đến từ phía sau.

"…Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang tự xoa ngực mình trước gương."

"Thật tệ hại. Lại còn trưng bày hành vi biến thái lệch lạc cho người khác thấy nữa chứ."

Dù chỉ bị mắng bằng lời nói, nhưng lưng tôi cứ như bị đầy vết thương vậy.

Đúng là đồ sạch sẽ quá đáng.

"Tuy nhiên… dù đã mơ hồ nhận ra… nhưng kết quả kiểm chứng đúng như dự đoán."

"Anh đang nói gì vậy?"

"Bây giờ anh xem, anh đáng yêu kinh khủng phải không? Nếu là 'tôi' của ngày hôm qua, có lẽ đã yêu mất rồi."

"…Phải rồi."

Giọng Kaede trầm thấp, vẫn âm ỉ sự tức giận.

Tôi vẫn quay lưng về phía cô bé, lầm bầm.

"Đây là ảnh hưởng của việc trở thành con gái sao… hay là do mình vẫn ý thức được đó là chính mình… hay là… grừ grừ… quả nhiên là do mất đi 'cái đó' ư…"

"'Cái đó' là cái gì?"

"Là của quý."

"!? "

BẬT! Tôi thấy Kaede qua gương, cô bé nhanh chóng ôm lấy phía trước váy của mình.

Khuôn mặt cô bé đỏ bừng đến tận mang tai.

Đó là biểu cảm mà chúng tôi thường thấy khi còn nhỏ.

Nhưng lớn lên rồi thì hoàn toàn không thấy nữa.

Bởi vì thông thường, ngay khi tôi kích động sự sạch sẽ quá mức của Kaede một chút, tôi sẽ bị cô bé dùng hành động để bịt miệng.

Không hiểu sao hôm nay, cô bé lại không làm vậy. Không hề đá tôi một cú nào trong im lặng.

Tại sao vậy? …Có phải vì bây giờ tôi là con gái không?

"Với bộ dạng đó… đừng nói những lời tục tĩu như vậy."

Kaede vẫn đỏ mặt, phản đối tôi.

Chỉ phản đối—mà thôi.

Nghĩ lại… sáng nay Kaede có vẻ nhẹ nhàng với tôi hơn.

Việc cô bé cứ ngồi lì trên ghế từ nãy đến giờ, hoàn toàn không chịu di chuyển cũng là một điều bí ẩn.

Có lý do gì khiến cô bé không thể đứng dậy một cách tùy tiện không?

"Đang bận" mà Kaede vừa nói là gì vậy?

Hay là, chẳng lẽ cô bé này… lại dịu dàng với con gái sao?

Hàng loạt câu hỏi đáng ngờ cứ hiện lên trong đầu tôi.

"À, thôi đi."

Cùng với giọng nói bực bội của Kaede, một mảnh vải rơi xuống đầu tôi.

Tôi cầm lên, đó là một bộ đồ thể thao. Là bộ đồ ở nhà mà Kaede hay mặc.

"Mặc cái đó vào đi. Dù bên trong có là một kẻ ngu ngốc tồi tệ… thì cũng không thể để một người phụ nữ đang tuổi dậy thì cứ mãi trong bộ dạng đó được."

Ngầu đến mức tức giận.

Khi được đối xử như một người phụ nữ, tôi mới lần đầu tiên cảm nhận được lý do tại sao em gái mình lại được yêu thích đến vậy.

"…Cảm ơn em, Kaede."

Toàn bộ khuôn mặt tôi nóng ran. Đó là một cảm giác lần đầu tiên xuất hiện. Tôi cố che giấu sự bừng đỏ kỳ lạ đó,

"Vậy thì… anh xin phép làm theo lời em."

Tôi cởi bỏ bộ đồ ngủ rộng thùng thình.

Khoảnh khắc đó,

"Cái gì—"

Một tình huống đáng kinh ngạc đã xảy ra.

"Tại, tại sao lại cởi ở đây chứ!?"

Kaede, người mà ai cũng nghĩ sẽ không bao giờ hoảng loạn, lại nâng giọng và tỏ ra bối rối.

"Tại, tại sao ư…"

Tôi ngớ người ra vì quá sốc.

"…Để thay đồ chứ?"

"Anh hãy thay đồ trong phòng của mình chứ…!"

"Anh muốn ngắm nhìn kỹ cơ thể trần trụi của mình khi đã trở thành mỹ nữ trong tấm gương lớn mà."

"Đồ biến thái!"

Kaede đứng dậy, với vẻ dứt khoát như thể vứt bỏ hết hình tượng lạnh lùng và cương trực của mình,

"Ra ngoài đi! Biến ngay khỏi mắt em!"

Với đôi mắt rưng rưng, cô bé đẩy tôi mạnh về phía cửa.

Như muốn nói rằng Kaede đang có một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.

"Chờ, chờ, chờ đã…!"

Tôi hoàn toàn bối rối, mặc kệ cho bị đẩy đi—

" "A!" "

Ngay lập tức.

Cả hai chúng tôi đều đã hiểu ra tất cả.

Bây giờ, cả tôi và Kaede đều đang nhìn thấy cùng một thứ.

"A… a… aaaaah…"

Vẻ đẹp của Kaede bị nhuộm một màu xấu hổ.

Chắc hẳn tôi cũng đang có khuôn mặt tương tự, và phát ra tiếng kêu tương tự.

"…Ư… ư… ư ư ư…"

Ánh mắt chúng tôi đổ dồn vào Kaede trong bộ đồng phục.

Phần phía trước váy của cô em gái,

Đang phồng lên một cách to lớn chưa từng thấy.

Tôi hít một hơi thật sâu.

" "Oaaaaa!" "

Cả tôi và Kaede đều cùng nhau gào thét.

Đó là sự khởi đầu của những ngày tháng mà "chuyện quá sức chịu đựng" cứ liên tiếp xảy ra với chúng tôi.