「Là sao hả!」
Tiếng quát giận dữ của Kaede vang dội khắp phòng y tế với âm lượng cực lớn.
「Chị đã nói là nó trở lại bình thường rồi mà! Rõ ràng là nó đã biến mất rồi cơ mà!」
Cô em gái của tôi vừa ôm háng, vừa đẫm lệ dồn ép người đối diện, dĩ nhiên là.
Thủ phạm chính, chị Yuuko.
Tại sao người này lại ở trường, rồi thì. Sau đó đã xảy ra chuyện gì, rồi thì.
Tôi rất muốn giải thích chi tiết tình hình, nhưng bây giờ không phải lúc.
Nếu chỉ nói ra vấn đề quan trọng nhất, thì có lẽ,
「Lại nữa rồi, cái chim chim lại mọc ra rồi, à」
Câu lẩm bẩm của chị gái đã nói lên tất cả.
「…...Ư…...ư…...ưư…...」
Chỉ trong buổi sáng hôm nay thôi, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy nước mắt của Kaede bằng cả mười năm cộng lại.
Dù thường ngày luôn bị em ấy đối xử nghiêm khắc, nhưng lòng tôi vẫn đau như cắt.
「Hừm… hừm hừm…………」
Ngay cả chị gái tôi có lẽ cũng đồng cảm, nên không có vẻ gì là phấn khích trước ‘kết quả bất ngờ’ cả.
Kaede đang dùng hai tay siết chặt vạt váy, nhưng.
Chị Yuuko cứ nhìn chằm chằm vào đó, đăm chiêu suy nghĩ một lúc.
Một lát sau, chị mở miệng nói một câu.
「Ha ha~… xem ra, nó chưa hoàn toàn trở lại như cũ nhỉ」
「‘Xem ra’ là sao! Thật là! Vô trách nhiệm!」
「Xin lỗi, xin lỗi. Không, chị thật sự thấy có lỗi mà」
「Cả lời nói, thái độ và biểu cảm! Tất cả mọi thứ đều quá hời hợt! Em, suýt chút nữa là cuộc đời em tiêu tùng rồi đấy!」
Trong lúc lễ khai giảng, nó đột nhiên mọc ra mà.
Vèo một cái! Ngay từ đầu đã ở trạng thái năng lượng tối đa.
Một tình huống mà ngay cả đàn ông cũng khó xử, huống chi một cô gái mới vào nghề làm sao có thể đối phó ngay được.
Nếu tôi không phải là người đầu tiên nhận ra từ trên sân khấu, thì không biết mọi chuyện đã ra sao.
Có lẽ bây giờ, hình ảnh đáng xấu hổ đó đã bị một học sinh có ý thức kém về an ninh mạng dùng điện thoại chụp lại và phát tán khắp nơi rồi.
Mà… có lẽ ngay cả trong tình huống đó, chị Yuuko cũng có thể giải quyết được.
Nhưng đối với tôi, tôi không muốn gia đình mình phải gặp phải chuyện như vậy.
Phát hiện ra tình thế khó xử của Kaede, tôi ngay sau khi kết thúc bài phát biểu đại diện đã xin phép giáo viên rằng ‘em họ tôi có vẻ không khỏe’, rồi đưa Kaede đến phòng y tế nơi chị Yuuko đang chờ… sự tình là như vậy.
「Thì đã bảo xin lỗi rồi mà. Chị sẽ trả em lại như cũ sớm nhất có thể」
「Nghĩa là không thể trả lại ngay được sao!?」
Trong lúc chị Yuuko bị Kaede đang vừa giận vừa khóc dồn ép, tôi xin giải thích thêm một chút.
Về những diễn biến trước đó mà lúc nãy tôi đã bỏ qua.
Tại sao chị Yuuko lại ở trường.
Yasumi Chiaki, người đã trở thành con gái, đã làm thế nào để có thể đến trường.
Thời gian, quay ngược lại trước lễ khai giảng…
Nào, hãy bắt đầu hồi tưởng quá khứ.
Tôi, người chỉ mặc độc một bộ đồ thể dục mượn của Kaede mà không có cả đồ lót, khi đến trường đã được chị Yuuko lái xe đưa đi cùng với Kaede.
Lúc đó, trong xe, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện như thế này.
Chị Yuuko, vừa vui vẻ cầm lái, vừa bắt chuyện với tôi đang ngồi ở ghế phụ.
「Này này Chiaki, tên con gái của em, tính sao đây?」
「Em muốn dùng tên hiện tại. Em thích nó」
「Ở trường mới, có người quen nào từ hồi cấp hai không?」
「Chỉ vài người thôi ạ」
「Ừm, vậy thì chắc được thôi. Chắc không ai nghĩ là cùng một người đâu.───Được rồi, quyết định vậy đi. Em từ bây giờ là Yasumi Chiaki, giới tính nữ, là chị em họ với Kaede, trước đây sống ở xa, nhưng để theo học trường này, từ nay sẽ sống chung nhà trong ba năm. Nhớ kỹ thiết lập này đấy!」
「‘Yasumi Chiaki’ phiên bản nam sẽ biến mất, về chuyện đó, nếu có ai hỏi thì phải làm sao ạ?」
「Cứ nói là đột nhiên nổi hứng đi du học nước ngoài đi」
「Với một lý do qua loa như vậy… liệu họ có tin không?」
「Chị nghĩ những người càng thân với Chiaki thì sẽ càng tin đấy.──Kaede thấy sao?」
「Nhân tiện đây, em muốn cậu ta chết ở nơi du lịch luôn cho rồi」
Sao lại nói những lời như vậy chứ?
Tôi lườm em ấy qua gương chiếu hậu, Kaede ngồi ở ghế sau không một chút hối lỗi mà quay mặt đi chỗ khác.
Chết tiệt… vừa mới hết điểm yếu là lại trở về như cũ ngay.
Kaede, không thèm nhìn về phía này, nói,
「Mà khoan… thay vì chuyện tên con gái thế nào… em nghĩ còn có vấn đề quan trọng hơn chứ?」
「Ừm… đúng là vậy」
Đã trở thành con gái rồi, làm sao mà đến trường được?
Cô bé Yasumi Chiaki, vốn dĩ không có học bạ.
Trước vấn đề được đưa ra quá muộn màng này, chị gái tôi vừa ung dung đánh lái, vừa nói,
「Phư phư phư, đồ ngốc. Chuyện vặt vãnh đó, với ta chẳng là vấn đề gì cả! Chị gái đã lo liệu ổn thỏa cả rồi, cứ yên tâm mà đến trường với bộ dạng đó đi!」
Ngược lại tôi lại thấy bất an hơn.
Lần nào cũng vậy, giải thích quá ít.
「Mà hiệu trưởng ở đó, là bạn cùng lớp của ta, hơn nữa đã tuyệt đối phục tùng ta từ hai mươi năm trước rồi」
「Là bạn thuở nhỏ của chị Yuuko thì đúng là tệ thật… tội nghiệp」
Kaede thật lòng cảm thấy thương hại.
Chị gái bị chửi bới thì chẳng thèm để tâm,
「Sáng sớm đã gọi điện làm phiền nó rồi. Các em cũng phải biết ơn đi đấy」
「…...Em nghĩ điểm cần thấy có lỗi không phải ở đó đâu ạ」
「À, đúng rồi. Từ hôm nay ta cũng sẽ đến trường của các em. Với tư cách là giáo viên y tế」
Vì chị ấy nói một cách thản nhiên, nên cả tôi và Kaede đều phản ứng chậm mất một nhịp.
「Chị Yuuko… là giáo viên y tế? …...Là sao ạ?」
「Có ổn không vậy? Chị nhát người lắm mà」
Chị cả nhà tôi là một người cực kỳ nhút nhát trước người lạ, đến cả nhân viên giao hàng cũng không dám ra gặp.
Lý do là ‘Thấy sợ nên không thích!’.
Tôi không thể nào tin được chị ấy có thể làm việc ở trường.
Khi chúng tôi bày tỏ sự nghi ngờ và lo lắng, chị Yuuko cười nham hiểm,
「Dĩ nhiên là không ổn rồi, nhưng đành chịu thôi. Là một nhà khoa học điên thiên tài, ta phải quan sát vật thí nghiệm ở cự ly gần nhất có thể」
Vật thí nghiệm, dĩ nhiên là cô bé Yasumi Chiaki đã bị biến thành con gái.
「Yên tâm, dĩ nhiên vẫn có một giáo viên y tế chính thức khác. Ta chỉ đơn thuần là đảm bảo chức danh và địa điểm hoạt động thôi」
Phòng y tế thứ hai ở khu nhà cũ.
Đó chính là căn cứ mới của nhà khoa học điên thiên tài Yasumi Yuuko.
Có thể nói là phiên bản chi nhánh của viện nghiên cứu tà ác.
「Phư phư phư… lát nữa phải mang thiết bị đến ngay mới được… Chiaki, em cũng phải giúp một tay đấy!」
「Cứ giao cho em」
「Chị Yuuko」
Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi tạm dừng, Kaede lên tiếng.
「Nếu chị làm việc ở trường, nhân cơ hội này, sao chị không sửa lại thói quen sinh hoạt ngày đêm đảo lộn đi ạ?」
「Hừm… vậy thì từ hôm nay, sẽ về nhà ngủ đàng hoàng…」
「Chín giờ tối phải đi ngủ. Chế độ ăn uống cũng phải cải thiện. Toàn ăn đồ ăn vặt thì không tốt cho cơ thể đâu… Chị? Có nghe em nói không ạ?」
「Ưư………… Cứu chị với Chiaki」
Cứ như vậy.
Yasumi Chiaki đã trở thành con gái làm sao để đến trường.
Vấn đề lớn mà tôi đang lo lắng, trước một sự phi lý còn lớn hơn, đã bị cuốn trôi đi một cách vô vọng.
Kết thúc hồi tưởng quá khứ,
「Đã-bảo-rồi-mà! Không điều tra nguyên nhân thì làm sao mà giải quyết được chứ!」
「Hừ, ‘không gì là không thể’… chị đã nói một cách tự tin như vậy cơ mà!」
Cuộc tranh cãi của hai chị em tôi vẫn còn tiếp diễn.
「H-Không phải là không thể! Chỉ là cần thời gian và sự chuẩn bị thôi!」
Vừa viện cớ như một đứa trẻ, chị Yuuko vừa run sợ trước khí thế của cô em út.
「Hừm~, đã đến nước này thì đành chịu thôi」
Chị ấy chỉ thẳng ngón tay về phía đối phương,
「Kaede, em cũng phải hợp tác với thí nghiệm!」
「Cái…」
「Nếu thu thập đủ dữ liệu thí nghiệm, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cách để hoàn toàn trở lại cơ thể con gái thôi」
「Sớm muộn!? Thật là…」
「Đó là con đường nhanh nhất để trở lại hình dạng ban đầu đấy」
「Khư………… gừ………………!」
Kaede nắm chặt tay, đứng bất động nghiến răng.
「Em hiểu rồi… nếu chỉ có cách đó… em, bất cứ điều gì cũng!」
「Ừm, ngoan ngoãn là tốt. Vậy thì bắt đầu thí nghiệm ngay thôi!」
Chị Yuuko nở một nụ cười rạng rỡ, chỉ vào háng của Kaede,
「Trước hết, hãy chữa cái tình trạng đó đi」
「…...C-Chữa được sao ạ? Chị nói là cần thời gian mà…」
「Ý chị là cần thời gian để ‘đảm bảo nó không bao giờ mọc lại nữa’, còn chỉ để trở lại trạng thái trước khi tái phát thì chị nghĩ có thể làm được ngay」
「! Phương pháp là…」
「Đó là………………」
Chị Yuuko đột nhiên khoanh tay, ra vẻ suy nghĩ một cách đầy ẩn ý.
Một lát sau, chị mở miệng,
「…...Chị muốn hỏi Chiaki」
「Hả? Em? Tại sao ạ?」
Bị gọi tên đột ngột, tôi chỉ vào mặt mình tỏ vẻ hoang mang.
「Em có phải chuyên gia gì đâu, làm sao mà dạy được gì chứ?」
Trước câu hỏi của tôi, chị gái tôi, má hơi ửng hồng, lẩm bẩm.
「Cách làm cho cái chim chim đang to trở nên nhỏ lại」
「………………………………」
Xin hãy cùng tôi suy nghĩ.
Cái này, trả lời thế nào bây giờ?
「Ừm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ừm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~」
Tôi khoanh tay rên rỉ.
Lý do tôi bối rối dĩ nhiên không phải là ‘không biết nên không dạy được’.
Mà là ‘biết nhưng mà, cực kỳ khó dạy’.
Tôi, sau khi suy nghĩ hơn ba mươi giây, đã thử câu giờ.
「…...Vậy, cái đó… làm nó nhỏ lại… thì sẽ trở lại như cũ à? Hoàn toàn trở lại cơ thể con gái」
Tôi có cảm giác như một cái chim chim xìu xìu sẽ còn sót lại.
「Chắc là vậy」
Chị Yuuko nói.
Câu giờ cũng chẳng được, nhưng đã bị nói như vậy thì tôi không còn cách nào khác ngoài việc chuẩn bị tinh thần.
「…...Được thôi, tôi sẽ dạy cho」
Tôi bắt đầu một cách trang trọng.
「Con quái vật đã phình to đến hơn hai mươi centimet… cách để trấn áp nó」
「Đừng có nói kiểu kỳ cục như vậy!」
Nói thẳng ra thì em còn giận hơn nữa chứ.
Tôi nhìn chị gái, nói bằng một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
「Có ‘phương pháp khó khăn nhưng chắc chắn’ và ‘phương pháp dễ thử nhưng không chắc chắn’──」
「Dĩ nhiên là phương pháp chắc chắn rồi!」
Tôi đã nghĩ là chị sẽ nói vậy…
Tôi, nghĩ đến cuộc trò chuyện sắp bắt đầu, lòng trĩu nặng.
「Vậy thì lại góc phòng một chút đi」
「Gì vậy? Gì vậy chứ…?」
Tôi ôm vai chị gái, rời xa Kaede.
Rồi, tôi từ từ thao tác trên điện thoại, cho chị xem một màn hình nào đó.
「Gì đây? Cái này là?」
「Là sách điện tử truyện người lớn mà em sở hữu」
「Học sinh cấp ba mà cầm mấy thứ này là không được đâu!」
「Chỉ có nhà khoa học điên là em không muốn bị nói vậy thôi! Em cũng đã phải đưa ra một quyết định khó khăn lắm đấy!」
「Cho người chị gái mối tình đầu xem thứ này là có ý gì???」
「Vì giải thích bằng lời thì không thể nào được, nên em đang cố gắng dạy qua manga đó chứ. ‘Làm thế này thì nó sẽ nhỏ lại’──」
「Hả~~~~~~?」
Chị Yuuko, vừa đỏ mặt vừa đọc tiếp ‘cách làm nhỏ lại’…
Với vẻ mặt nghiêm túc, chị nói một câu.
「Ai làm cái này?」
「Dĩ nhiên là chị rồi, chị là thủ phạm mà」
「Không không không không! Tuyệt~~ đối không!」
Chị Yuuko vừa khóc dở mếu dở vừa từ chối.
Trớ trêu thay, đó lại là một câu thoại giống như trong truyện người lớn.
Cuộc trao đổi của chúng tôi, đối với những người lành mạnh hoàn toàn không đọc truyện người lớn, có lẽ sẽ không hiểu chút nào… nhưng!
Tôi sẽ không giải thích thêm… xin hãy thông cảm…
Chị gái vẫn còn đang khóc dở mếu dở, sụt sịt mũi,
「…………Ch-Chiaki làm đi?」
「Người giải thích cho Kaede là chị đấy nhé?」
「Cái này giải thích thế nào được chứ! Bị giết mất!」
「Đó cũng chính là cảm giác của em lúc nãy đấy!」
Sau một hồi cãi vã,
「Xin lỗi… cuộc trò chuyện bất ổn cứ lọt vào tai, em thấy rất bất an…」
「Hí!」
Bị Kaede đột ngột gọi, chị gái giật nảy mình.
「K-K-Không có gì đâu! Chỉ là phương pháp khó khăn kia thực sự quá khó, nên chúng ta sẽ thử cách khác thôi…!」
「V-Vậy sao ạ… xin hãy làm nhanh lên… cái đó… em thấy khó chịu…」
Chắc là khó chịu lắm.
Từ nãy đến giờ, háng của Kaede vẫn duy trì trạng thái năng lượng tối đa.
Thực ra tôi đã âm thầm hy vọng.
‘Biết đâu nó sẽ tự nhỏ lại?’.
Như mọi người đều biết (nếu lỡ như không biết thì xin lỗi), đó là cách đối phó cơ bản khi nó đột nhiên to lên.
Nhưng có vẻ không được.
Không có dấu hiệu suy giảm gì cả.
「Đành chịu thôi… hãy thử ‘phương pháp dễ thử nhưng không chắc chắn’」
「L-Là phương pháp gì ạ?」
Kaede tiến lại gần, như muốn nói ‘Lần này em cũng sẽ nghe!’.
「Ừm, có thể nghĩ ra vài cách…」
Lần này, nói với chính chủ cũng không có vấn đề gì.
Tôi, ừm, gật đầu, rồi giơ ngón trỏ lên.
「Nhắm mắt lại và nghĩ đến khuôn mặt của người mà em ghét nhất」
「‘Người ghét nhất’………?」
「Đúng vậy, nghĩ đến khuôn mặt của một kẻ mà chỉ cần nhìn thôi đã thấy chán ghét… làm cho tâm trạng u ám. Có thể sẽ có hiệu quả. Dù không chắc chắn」
Kaede lắng nghe lời khuyên nhẹ nhàng đó một cách nghiêm túc.
Em ấy, vừa nhìn thẳng vào tôi… vừa suy nghĩ một lúc.
Nhắm chặt hai mắt,
「Em sẽ thử」
Chắc là em ấy đang nghĩ đến khuôn mặt của kẻ đáng ghét.
Khuôn mặt của Kaede đang trong trạng thái kích động, có lẽ là do tức giận, càng trở nên đỏ bừng như lửa.
Một lúc sau…
「S-Sao rồi…? Nó biến mất chưa…?」
Háng của Kaede, đã có sự thay đổi.
Có, nhưng mà…
「…………………………………………」
Trước sự việc xảy ra, tôi thậm chí không thể trả lời, chỉ biết chết lặng.
Thay vào đó, chị Yuuko lẩm bẩm bằng một giọng run rẩy.
「N-Này… nó không phải to hơn à?」
「Hả? Sao có thể…」
Kaede, vừa mở mắt ra đã cứng đờ người.
Với khuôn mặt đỏ như quả táo.
Trong tình huống hoàn toàn phản tác dụng một cách khó hiểu, chị Yuuko hỏi một cách ngạc nhiên.
「Em, rốt cuộc đã tưởng tượng ra cái gì──」
「Em không biết!」
Cuộc náo loạn lắng xuống mười phút sau đó.
Cuối cùng, thứ trấn áp được con quái vật giận dữ, không phải là lời khuyên nhẹ nhàng của tôi, cũng không phải là sự cống hiến như trong truyện người lớn. Mà là một biện pháp vật lý hơn.
「Ồ, lần này biến mất thật rồi?」
「…...Vâng. …...Có, vẻ, là vậy…...」
Kaede đang ngồi trên ghế, dùng một chiếc khăn bọc túi đá, đặt lên vùng bị ảnh hưởng.
Thật là đơn giản… nhưng có vẻ như chườm lạnh đã có thể trấn áp được nó.
Hừm, lạ thật… thực sự, khi nó nhỏ lại thì sẽ biến mất.
Khoảnh khắc biến mất, nó trông như thế nào nhỉ…?
Cũng không thể bảo em ấy cho xem… Hỏi thì chắc sẽ giận…
「Phù… n-ngay từ đầu… làm thế này có phải hơn không…」
Kaede thở ra một hơi mệt mỏi. Giọng nói của em ấy ẩn chứa sự nhẹ nhõm.
「Ừm, dù sao thì… chúng ta đã biết được cách đối phó tạm thời rồi」
Một bước tiến rồi đấy, chị Yuuko nói.
「Nếu mang theo thứ gì đó để chườm lạnh, thì có thể đến trường mà không có vấn đề gì. Mà, chắc sẽ có nhiều điều cần chú ý đấy」
「Vâng, đúng, vậy… về điểm đó, em thấy yên tâm rồi」
「Ban ngày, chị sẽ ở đây. Có chuyện gì thì cứ đến. Để đề phòng, thay đồ cũng ở đây luôn đi. Chị sẽ bịa ra lý do nào đó để không bị nghi ngờ. Nhà vệ sinh cũng ở đó」
「Vâng… mà… không lẽ… cả Yasumi-kun cũng vậy sao?」
「Dĩ nhiên rồi, không thể để em ấy thay đồ cùng với các bạn nữ được」
Thỉnh thoảng chị ấy lại trở nên tỉnh táo.
Tự ý thay đổi giới tính của người nhà, rồi đột nhiên nói những lời bình thường, tôi cũng khó mà phản ứng.
「T-Tôi sẽ phải… thay đồ cùng với cậu ta sao!」
「Có sao đâu, là anh em mà」
「Hoàn toàn không ổn chút nào! Thay đồ cùng phòng với người mình ghét nhất──」
Ngay lúc đó, hự! Kaede như nhận ra điều gì, quay ngoắt lại nhìn tôi,
「Tôi có rất nhiều người ghét cay ghét đắng!」
「…...Ờ, ờm」
Một lời tuyên bố quá bí ẩn.
「Mà này, Yasumi-kun, cậu──」
Như để ngăn tôi suy nghĩ sâu hơn, Kaede tiếp tục dồn dập.
「Tại sao lại không mặc áo ngực!」
「Vì không có」
「Khư…!」
Bị đáp lại một câu trả lời hoàn hảo, Kaede nghiến răng trong tư thế phòng thủ.
Trong khi đó, tôi cực kỳ bình tĩnh,
「Những thứ còn thiếu thì hôm nay sẽ lo liệu, từ ngày mai sẽ ổn thôi」
「……………………」
Kaede nheo mắt lại như muốn nói điều gì đó.
Tôi nhếch mép cười,
「Bài phát biểu đại diện học sinh mới cũng đã thành công mỹ mãn──ừm, đối với một ngày đầu tiên làm nữ sinh trung học, thì quá tốt rồi! Phụt, quả là mình」
「…...C-Cái… cái…」
「Cái gì?」
「Làm gì có chuyện đó! Lên sân khấu với bộ dạng vô liêm sỉ như vậy…!」
「K-Không không… cúc áo bị bung ra là sự cố ngoài ý muốn mà…」
「Việc cậu không mặc áo ngực, cả trường đều nhận ra đấy!」
「…...Chỉ bị nhìn từ xa thôi nên an toàn?」
「Hoàn toàn không an toàn! Nó đã được chiếu cận cảnh trên màn hình lớn của nhà thi đấu! Chắc chắn mọi người đã nghĩ cậu là một con ngốc diễn thuyết không mặc áo ngực rồi!」
Không an toàn à… Đúng rồi nhỉ, có một cái màn hình lớn.
「Chuyện đã qua rồi thì thôi. Cứ tiếp tục đi」
「Chính vì cái điểm đó nên tôi mới ghét cậu… hừ… mà, Yasumi-kun bị mọi người xung quanh nghĩ thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến tôi」
Kaede quay mặt đi và bắt đầu chuẩn bị ra về.
Ngay lúc đó, chị Yuuko lên tiếng.
「Kaede, đợi một chút」
「Có chuyện gì ạ?」
「Đi mua sắm với Chiaki đi. Một mình nó chắc cũng không biết cần những gì đâu」
「Cái…」
Kaede nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ chán ghét.
Trước cô em gái như vậy, tôi chắp tay,
「Nhờ em cả đấy!」
「…...Hà. Em hiểu rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị những thứ cần thiết để sống như một người phụ nữ」
Kaede buông thõng vai như đã từ bỏ.
「Không thể để một cô bạn cùng lớp… đến trường với bộ dạng như hôm nay một lần nữa」
Yasumi Chiaki và Yasumi Kaede. Hai anh em cùng nhau đi mua sắm.
Đó là một tình huống kỳ lạ, không biết đã bao nhiêu năm rồi mới có.
Sau khi về nhà chuẩn bị, chúng tôi bắt tàu điện từ ga gần nhất và đến một trung tâm mua sắm ở Koshigaya.
Vừa ra khỏi ga là có thể nhìn thấy ngay, hai chị em cùng nhau đi bộ đến đó.
Tôi, trong bộ dạng mũ lưỡi trai và đồ thể dục, bước đi với tâm trạng phấn khởi.
Vừa ngó nghiêng xung quanh,
「Trời nắng đẹp quá! Đúng là một ngày hẹn hò tuyệt vời! Nhỉ, Kaede!」
「………………………………」
Kaede hoàn toàn lờ đi người chị gái thân thiện, cứ thế đi thẳng một mạch.
「Này, Kaede」
「……………………」
「Kaede ơi~」
Kaede đang đi thẳng về phía trước, đột nhiên dừng lại, vẫn quay lưng về phía tôi,
「…...Gì vậy」
「Đừng đi trước xa thế. Lâu lắm rồi anh em mình mới hẹn hò, đi cạnh nhau đi」
「Không phải hẹn hò. Chỉ là đi mua sắm cùng vì hoàn cảnh bắt buộc thôi」
「Nắm tay nhé~?」
「Không nắm」
Thẳng thừng.
「Nào, đi thôi. Chuyện không thích thì làm cho nhanh」
Nói vậy chứ em ấy cũng giảm tốc độ đi bộ.
Dự đoán ‘Kaede dịu dàng với con gái’ có lẽ là đúng.
「Trước hết là quần áo của Yasumi-kun」
Tại khu bán quần áo nữ.
「Tôi sẽ chọn tất cả, không phiền chứ」
「À, giao hết cho em… anh cũng không biết」
「Vậy, hãy đợi ở trước phòng thử đồ」
「Vâng」
Tôi, một cô gái mới vào nghề, chỉ có thể nghe theo lời của một cô gái kỳ cựu.
Tôi ngoan ngoãn chờ đợi, nhìn cô em gái nhanh nhẹn di chuyển từ xa.
Một lúc sau, Kaede mang đến một vài bộ quần áo.
「Yasumi-kun, hãy thử bộ này」
Soạt.
「Vâng」
「Cả cái này và cái này nữa」
Soạt soạt.
「Vâng vâng」
「Còn, cả cái này, cái này và cái này nữa… nhé」
Soạt soạt soạt.
「…...Vâng ạ」
Bị đưa quần áo liên tục, tôi hơi bị áp đảo.
Tôi vào phòng thử đồ, kéo rèm lại.
「Size thế nào ạ?」
「Tất cả đều vừa khít. Giỏi thật… từ khi có cơ thể này anh chưa đo size, mà em lại biết…」
「Chỉ là tình cờ thôi. Em chọn bằng mắt, vừa hay nó vừa.──Quan trọng hơn, hãy cho em xem trực tiếp. Chỉ tự khai báo thì không chắc chắn」
「Ừm」
Tôi kéo rèm ra một lượt, khoe bộ dạng đã được chưng diện cho Kaede xem.
「Ta-da, thế nào! Đáng yêu không~?」
Tôi khoe khoang hết cỡ.
Mà, với Kaede thì chắc là sẽ nhận được những lời phủ định như ‘Bình thường’ hay ‘Không’, tôi đã nghĩ vậy, nhưng.
「Ừm, rất hợp với cậu đấy」
「…...V-Vậy à. Cảm ơn」
Bị khen với vẻ mặt nghiêm túc, tôi thấy bối rối.
À… ngầu thật đấy, con bé này.
Thế này thì khối người theo.
Tôi cảm thấy hơi nóng.
Tôi thấy ngượng ngùng, rời mắt khỏi em gái, rồi nghịch nghịch tóc mình.
Sau đó, mất hơn ba mươi phút, tất cả việc thử đồ đã xong…
「Vậy, thanh toán xong rồi chúng ta đi đến ‘chỗ tiếp theo’」
「Hả? Vẫn còn mua nữa à?」
「Dĩ nhiên」
「Mấy bộ lúc nãy mang đến… mua hết à?」
「Tôi đã nói rồi mà. Đã trở thành con gái rồi, thì phải sắm đủ quần áo tối thiểu chứ」
「…...Vâng ạ」
Thế này là tối thiểu…
Quần áo con gái, cần nhiều thật đấy.
Tôi bị em gái dẫn đi, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Cảm giác như một con búp bê thay đồ.
Kaede, với sự khéo léo như thể đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, chọn những bộ quần áo đáng yêu hợp với tôi, rồi đưa cho tôi. Tôi cứ thế thử đồ theo lời em ấy, rồi cho em ấy xem──
「Ấn tượng người lớn, rất tốt đấy」
「Sự kết hợp này, là mốt bây giờ đấy」
「Hể… dáng đẹp thì mặc gì cũng hợp nhỉ」
Ôi… đây là mơ sao?
Kaede đó. Cô em gái siêu ngầu và cực kỳ nghiêm khắc với anh trai.
Đang nghiêm túc chọn quần áo cho tôi, và có lẽ là từ tận đáy lòng──khen tôi.
Với một khuôn mặt siêu đẹp như hoàng tử trong manga shoujo.
Ở lối vào trung tâm mua sắm, chính tôi đã nói đùa, nhưng.
Hoàn toàn là hẹn hò rồi còn gì???
Hay là mua sắm của con gái với nhau là như thế này???
「Hừm…」
「Sao vậy, Yasumi-kun」
Vẻ mặt lạnh lùng. Xem ra chỉ có mình tôi là ngượng ngùng.
Tôi, như để che giấu,
「Từ nãy đến giờ toàn mua quần áo đắt tiền」
「Không cần lo. Tiền, tôi đã nhận từ chị Yuuko rồi」
「V-Vậy à」
Lúc thanh toán, người trả tiền cũng là Kaede.
Một cảnh tượng bí ẩn, một siêu mỹ少女 mua sắm quần áo đắt tiền cho một siêu mỹ少女 khác.
Không biết các nhân viên cửa hàng đang nghĩ gì nhỉ…?
「T-Tiếp! Tiếp theo đi đâu?」
「Để xem………… Tiếp theo là…………」
Kaede, người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhíu mày một cách khó chịu.
「…...Khu bán đồ lót, ạ」
Tôi, người cho đến hôm qua vẫn là con trai, cùng em gái đi mua sắm ở khu bán đồ lót.
Ngay cả tôi, một người lạc quan, cũng cảm thấy khó xử trong tình huống này.
「…………Vậy, cứ theo trình tự như lúc nãy」
「Rõ」
Quá khó xử, đến mức cuộc trao đổi trở nên giống như của điệp viên.
Tôi đứng chờ trước phòng thử đồ.
Kaede, dù má ửng hồng nhưng vẫn nhanh chóng chọn áo ngực, quần lót… các thứ cho tôi.
Với khí thế gạt phăng sự hỗ trợ của nhân viên cửa hàng.
Một lúc sau, em gái tôi quay lại, xấu hổ đưa ra Mấy Thứ Đó.
「Yasumi-kun… cái này」
「Ừ-ừm」
Trao đổi những lời tối thiểu, rồi kéo rèm lại.
Cứ thế lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ mua đồ lót thôi.
──Cứ tưởng vậy, nhưng.
「…...Kaede, xin lỗi」
「Gì vậy ạ?」
「…………………………Anh không tự mặc áo ngực được」
「…...Ực」
Ngay cả qua lớp rèm, tôi cũng cảm nhận được sự khổ sở của Kaede.
「Tôi… vào… giúp nhé?」
「Nhờ em」
Với cảm giác có lỗi, tôi đồng ý, Kaede nhắm chặt mắt, bước vào phòng thử đồ.
「Yasumi-kun… quay lưng lại đi」
「Vâng」
Tôi xoay người lại, trong chiếc gương trước mặt là hình ảnh Yasumi Chiaki trong bộ đồ lót.
Phía sau là hình ảnh của Kaede.
「…...Vâng, được rồi đấy」
「Cảm giác khó chịu quá… cách mặc này đúng thật không?」
「Vì em đang nhắm mắt! Chắc là đúng!」
「Ừm… mở mắt ra một chút kiểm tra giúp anh được không? Chắc chắn cách mặc sai rồi. Khó chịu lắm」
「…………………」
Kaede có vẻ đang phân vân sâu sắc, nhưng một lúc sau, qua gương, tôi thấy em ấy mở mắt ra.
「…...Thế này là đúng rồi. Cảm giác khó chịu… rồi sẽ quen thôi」
「Vậy à…」
Quần áo phụ nữ, nói chung là mặc vào thấy khó chịu.
Mặt khác, cái nào cũng cực kỳ đáng yêu, chỉ cần thay đồ thôi đã thấy vui rồi.
Cảm giác biến hình hoàn toàn là một thứ chưa từng có trước đây.
Tôi nhìn hình ảnh của mình trong gương,
「Kaede, sao? Có hợp không?」
Ngay lúc hỏi, Bốp! Em gái tôi đập đầu vào tường.
「Đột nhiên sao vậy!?」
「Không có gì. Thử xong thì gọi tôi」
「À, à…」
Hành động kỳ quặc lúc trước, như thể chưa từng xảy ra…
…...Rốt cuộc là sao vậy?
「Còn lại thì ở nhà tự tập đi. …...Tôi không giúp nữa đâu」
「…...Trán, đỏ lên rồi kìa」
「…...Hừ」
Kaede im lặng, đặt một túi chườm lạnh lên trán.
Nhân tiện──
Vật dụng di động này, sẽ trở thành vật bất ly thân của Kaede, và được em ấy yêu thích sử dụng trong một thời gian dài sau này.
Sau khi mua sắm xong ở trung tâm thương mại, chúng tôi xách những túi giấy trên đường về.
Bộ quần áo tôi đang mặc là bộ được chọn ở cửa hàng đầu tiên.
「Hôm nay vui thật đấy!」
「Cậu có tỉnh táo không vậy? Tôi nghĩ đây là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời」
「Đối với anh, đây là ngày tuyệt vời nhất. Cùng em gái đi mua sắm, đi dạo trên phố. Cảm giác thật hoài niệm」
「……………………」
Đối với Kaede có lẽ là một tai họa.
Nếu vẫn là con trai, thì hôm nay đã không phải là một ngày như thế này.
「Yasumi-kun… không phải cậu không có hứng thú với mua sắm, hay quần áo mới sao?」
「Cho đến hôm qua thì có lẽ là vậy」
Trở thành con gái như thế này.
Mặc quần áo mới đi dạo trên phố.
Chỉ một việc đơn giản như vậy, lại vui đến thế.
Niềm vui tươi mới, đã nâng cao tinh thần của tôi.
Chính lúc đó.
Đột nhiên, có bóng người chặn đường đi của chúng tôi.
「Chào em~」
「Đi chơi với bọn anh không?」
Hai người đàn ông cao to. Trông có vẻ là học sinh cấp ba… hay là sinh viên đại học?
「C-Cái này… không lẽ…」
Đang đi dạo trên phố, đột nhiên, bị người khác giới bắt chuyện.
「Là cái gọi là tán tỉnh sao!」
Tôi bất giác, mắt sáng rực lên.
「U-hyo~! Làm sao đây Kaede! Anh, lần đầu tiên trong đời được theo đuổi~~~~~!」
「Bị con trai theo đuổi mà vui sao?」
Bị em gái nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.
「Thật lòng thì cũng phức tạp lắm! Nhưng là một trải nghiệm mới mẻ! Oa~ oa~ oa~, thật sự có người nói những câu thoại này à~!」
Trong lúc tôi đang quan sát hai người đàn ông với vẻ thích thú, cổ tay tôi bị nắm lấy.
「Này, giỡn mặt à?」
「A, xin lỗi」
Hoàn toàn là thái độ như đi sở thú.
Bị nhìn với thái độ như vậy, họ cảm thấy khó chịu cũng phải thôi.
「Nếu thấy có lỗi, thì đi theo bọn anh」
「Phụt, tôi từ chối!」
Dù sao thì tôi cũng đã tập gym để rèn luyện.
Để được các cô gái yêu thích. Dù chẳng có hiệu quả gì.
Tôi cố gắng gạt tay người đàn ông đang nắm lấy mình ra, nhưng,
──Ơ, tên này khỏe hơn mình.
Thất bại thảm hại. Ngay lúc đó, tôi vừa lo lắng vừa nhận ra.
「C-Cái…!」
Cơ thể này, bị yếu đi nhiều quá!
Không thể nào… con gái, sức tay yếu đến vậy sao…?
Tôi chết lặng. Có lẽ họ nghĩ tôi đang sợ hãi, hai người đàn ông cười nhếch mép, tiến lại gần.
Nhưng, ngay lúc đó.
「Gừ!」
Thay cho tôi, Kaede mạnh mẽ gạt tay người đàn ông ra.
「Với người đó…」
Cứ thế đẩy ngã đối phương, rồi đứng chắn giữa hai người đàn ông và tôi.
「Đừng có chạm vào」
Như một đòn kết liễu, một cái lườm.
「Đ-Đừng có nghiêm túc thế chứ…!」
Thật tuyệt vời, đã đuổi được hai kẻ tán tỉnh đi.
Cứ như một anh hùng trong manga shoujo.
Được em gái bảo vệ.
Nếu là Yasumi Chiaki của ngày hôm qua, chắc hẳn đã cảm thấy nhục nhã.
Nhưng, tôi của ngày hôm nay, lại không nghĩ như vậy.
Chỉ là, chỉ là…
「Yasumi-kun… cậu có sao không?」
「…...Ừ-ừm」
Trước Kaede đã ngầu lòi cứu mình, tôi chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Oa… oa…
Gì thế này… Ngực…
Cảm giác nóng ran trên mặt như bị say nắng, còn mới mẻ hơn cả lần đầu bị tán tỉnh rất nhiều.
Cơn đau nhói trong lồng ngực, hoàn toàn khác với sự rung động mà tôi tưởng tượng.
Tôi không thể nhận ra được bản chất của nó.
Hức, nước mắt trào ra.
「N-Này… sợ đến thế à? A… Yasumi-kun, đừng khóc… làm sao đây」
「…...Không phải, không phải như vậy」
Không phải vì sợ, cũng không phải vì an tâm, cũng không phải vì nhục nhã.
Lý do thì không biết.
Vậy mà nước mắt cứ tuôn ra không ngừng,
「A… tay, sưng lên rồi. Phải chườm lạnh. Đồ cũng đưa đây… đi được không?」
Một tiếng hét không thành lời, đang sôi sục trong đầu tôi.
Sau đó, làm thế nào để về đến nhà… tôi không nhớ rõ.
Vì tôi cứ ngơ ngác, như người mộng du.
「Này này… bất ngờ quá mức rồi đấy」
Chị Yuuko ra đón chúng tôi ở cửa, mắt mở to tròn kinh ngạc.
「Các em… nắm tay nhau về à. Tình hình gì đây. Mới ngày đầu tiên đi học cấp ba mà đã rủ nhau đi uống rượu rồi à?」
「L-Làm gì có chuyện đó… chỉ là biện pháp bắt buộc thôi」
Kaede bị hỏi, nắm chặt tay tôi đang ngơ ngác, giải thích.
「Là, Yasumi-kun… bị không khỏe」
「Hừm…」
Chị Yuuko, nhìn tôi đang thẫn thờ, rồi nhìn ra ngoài cửa, tiễn chiếc xe đang chạy đi.
「Thế là bắt taxi về à」
「Đúng vậy. Em nghĩ nên đưa đến cho chị Yuuko xem hơn là đưa đến bệnh viện」
「Quyết định đúng đắn. …...Nhưng mà, cái này… này, Chiaki」
Chị Yuuko, thì thầm vào tai tôi.
「Em nói là giấc mơ của em là được các cô gái yêu thích, và mục tiêu đầu tiên là Kaede──em đã nói vậy một cách tự đắc, đúng không」
──Chị Yuuko, hỗ trợ tốt lắm đúng không?
Nếu tôi còn tỉnh táo, hoặc là tôi của một thời gian rất lâu sau này.
Chắc chắn tôi đã hét lớn phủ nhận ‘Không phải! Không phải như thế này!’.
‘Em muốn Kaede! Rung động! Với em!’.
Tôi của bây giờ, chỉ biết ngây người trước cảm giác lần đầu tiên.
Cuộc sống trung học của cặp song sinh chúng tôi.
Đêm đầu tiên đáng nhớ, cứ thế trôi qua…
Thoáng chốc, buổi sáng ngày thứ hai của cuộc sống trung học đã đến. Hoặc có thể nói theo cách khác.
Buổi sáng ngày thứ hai trở thành con gái.
「Ừm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~! Ngủ ngon quá!」
Nào, hôm nay cũng cố gắng hết mình thôi!
Ánh nắng ban mai của mùa xuân len lỏi qua rèm cửa. Một ngày đẹp trời.
Ký ức của ngày hôm qua có vẻ… mơ hồ từ sau khi mua sắm xong.
Ừm! Có cảm giác như không nên nghĩ sâu xa!
Vừa tận hưởng cảm giác của bộ đồ ngủ mới toanh, tôi vừa đi đến phòng rửa mặt, rửa mặt──
「…...A」
「…...Ực」
Tôi bất ngờ gặp Kaede.
「Chào buổi sáng, Kaede!」
Tôi như thường lệ, chào một cách thân thiện.
Nếu là Kaede của thường ngày, thì sẽ hoàn toàn lờ đi, hoặc liếc một cái lạnh lùng.
Và, Kaede của ngày hôm nay thì sao,
「…...Ổn rồi chứ? Sức khỏe ấy」
Dịu dàng! Khác hẳn mọi khi!
Tại sao? Trong ký ức đã mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?
Tôi hơi run sợ,
「À, à… cực kỳ khỏe mạnh」
「Vậy sao」
Nói một cách lạnh lùng, Kaede đi lướt qua tôi.
Giọng nói thờ ơ, là thứ tôi đã quá quen thuộc…
Ngược lại tôi lại thấy yên tâm.
Sau đó là bữa sáng ở phòng khách. Bữa ăn của nhà Yasumi là theo lịch phân công.
Thực đơn sáng nay là salad và súp do em gái tự làm.
Chị Yuuko thường nhiều ngày không về nhà, nhưng từ hôm nay, chắc sẽ có nhiều cơ hội ăn cùng nhau hơn.
「Phà… bình thường thì giờ này chị mới bắt đầu ngủ đây. Không ngờ đến tuổi này lại phải đi học… cuộc đời thật khó lường」
Chị ấy nói vậy với đôi mắt ngái ngủ.
Trong bữa ăn, không có cuộc trò chuyện nào với Kaede. Em ấy như để tránh mặt tôi, đã ra khỏi nhà trước.
Thực ra, tôi đã định ép em ấy đi học cùng.
Tại sao lại không thành công ư…
「Khư… khư… chết tiệt, cái thứ gọi là áo ngực này…! Thật là phiền phức!」
「Chiaki, em………… vụng về đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cái này, chỉ cần mặc vào thôi mà」
Không không, chuyện đó khác chứ.
Về mặt kích cỡ…
Độ dễ mặc cũng… khác, rất khác… đúng không…? Chị Yuuko, lúc đang cố mặc áo ngực… có bị… tuột ra không?
Dĩ nhiên, tôi không thể nói ra câu thoại liều mạng như vậy, nhưng,
「A~, chị làm đi!」
「Thiệt tình, hết cách với em…」
Xem ra những ngày tháng tu luyện sẽ còn tiếp diễn một thời gian.
Và.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi mặc vào bộ đồng phục có size lớn hơn hôm qua.
Giống như bộ đã mặc trong lễ khai giảng, đây là bộ tạm thời mượn của trường.
Chắc sẽ mất vài ngày nữa bộ đồng phục vừa vặn với tôi mới được giao đến.
Tôi đi qua con đường rợp bóng cây phong của Kaede, hiên ngang đến trường.
「Chào buổi sáng~!」
Tôi vừa chào một cách vui vẻ vừa bước vào lớp 1-1.
Vì hôm qua có nhiều chuyện, nên hôm nay mới là lần đầu gặp mặt các bạn cùng lớp.
「Chào buổi sáng!」
「Yasumi-san, chào buổi sáng!」
「Hôm qua, bài phát biểu ngầu lắm đấy~」
Vân vân, cả nam và nữ đều có phản ứng cực kỳ tích cực.
Đến mức chính tôi cũng phải bối rối.
「Ồ…?」
Nếu không nhầm, đây có lẽ là buổi sáng thân thiện nhất trong lớp học từ trước đến giờ trong cuộc đời tôi.
Dĩ nhiên hồi cấp hai, Yasumi Chiaki phiên bản nam cũng là một hội trưởng học sinh được toàn trường yêu mến.
Về mặt tình cảm thì hoàn toàn không được yêu thích, không được tỏ tình, không nhận được thư tình ngọt ngào, cũng không được tung hô bằng những tiếng reo hò phấn khích… không có một sự kiện lãng mạn nào cả!
Không có, nhưng!
Kể một câu chuyện dài ở đây thì cũng kỳ, nên không thể nói ra căn cứ được──nhưng tôi tự tin là mình đã được mọi người yêu mến.
Bởi vì tôi là người đàn ông số một Nhật Bản mà.
Tuy nhiên… tuy nhiên.
Những học sinh bắt chuyện với ‘tôi’ của ngày xưa, không có nụ cười hạnh phúc đến vậy.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, đã không có cảm giác mạnh mẽ rằng ‘Ồ, hình như mình được yêu thích lắm thì phải?’.
「C-Đây là sức mạnh của mỹ少女 sao?」
Tuyệt vời.
Ph… phư phư, phu ha ha ha! Tuyệt vời! Thật là áp đảo!
Đây chính là sức hút của tôi mới, của New Chiaki…!
Nói cách khác, ngoại hình-là-sức mạnh! Đây chính là quy luật tuyệt đối của thế giới…!
「Thiệt tình, Kaede, dọa người ta…」
Bị nghĩ là một con ngốc diễn thuyết không mặc áo ngực──vì em ấy nói vậy, nên tôi đã hơi căng thẳng một chút.
Hoàn toàn không có vấn đề gì──thậm chí, có vẻ như tôi có thể độc chiếm sự yêu thích của cả lớp ngay trong ngày đầu tiên.
Khụ khụ khụ… phư phư phư…
Nào, hãy xem đây, Kaede! Cô em gái và cũng là đối thủ đáng gờm của ta!
Lớp 1-1, không phải là em──mà là ta, Yasumi Chiaki-sama này sẽ thống trị!
「Mọi người, một lần nữa──tôi là Yasumi Chiaki! Từ giờ mong được giúp đỡ!」
Trong những tiếng nói ấm áp, tôi tiến về chỗ ngồi đã được chỉ định trước.
Nhân tiện, chỗ của tôi là ở phía sau chéo của chỗ Kaede──
「Kaede-sama! Em…! Em đã ngưỡng mộ chị từ rất lâu rồi!」
Bị một cô gái tỏ tình đột ngột!?
Hả? Hả? Hả~~~?
B-Bắt người ta gọi mình là ‘Kaede-sama~’ cơ đấy!
Không thấy xấu hổ à???
Tôi ném một ánh mắt thù vặt.
Kaede, với vẻ uy nghiêm như có hiệu ứng hoa hồng đỏ nở rộ,
「Cảm ơn. Em đã biết tôi từ trước sao?」
「A, xin lỗi vì lần đầu gặp đã thân thiết như vậy! Năm ngoái, lúc đi thi đấu xa của câu lạc bộ… em đã nhìn thấy chị…」
「Vậy à… thảo nào, tôi thấy có vẻ quen quen」
Kaede, mỉm cười dịu dàng với cô gái đang bối rối.
Chỉ cần vậy thôi, đối phương đã đỏ mặt như sắp nổ tung.
Và rồi,
「Kyaa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♡」
Một tiếng hét ngọt ngào và phấn khích.
Là thứ mà tôi, trong suốt cuộc đời chưa từng một lần nhận được.
Từ cuộc trao đổi đó, các cô gái bắt đầu tụ tập lại bên cạnh Kaede.
「A~, chỉ có mình cậu là được thôi à~!」 rồi thì 「Tớ cũng thế, tớ cũng thế!」.
「Kaede-sama, em sẽ lập fan club!」 rồi thì…
Cái gì thế kia~? Tôi không ngồi vào chỗ được~?
「Gừnưưư……………………!」
Tôi cắn ngón tay vào ngực áo.
…...Ngực tôi thấy khó chịu quá.
Cảm giác thất bại quen thuộc này…
「Một năm tới, mong được mọi người giúp đỡ」
Chỉ cần Kaede chào một câu như vậy, một tiếng reo hò lớn như trong một buổi hòa nhạc thần tượng đã vang lên.
Bỏ qua tôi, Kaede đã hoàn toàn thống trị lớp học này.
Giống như hồi cấp hai.
「V-Vô lý…」
Đã trở thành siêu mỹ少女 giống nhau, đáng lẽ phải có điều kiện ngang bằng chứ…?
Không thể chấp nhận được… tại sao nó lại được con gái yêu thích đến vậy!
Bởi vì, nó còn chưa làm gì cả mà!
Được yêu thích hơn cả tôi, người đã có một bài phát biểu ngầu lòi… không phải là lạ sao?
Nó dùng phép thuật “mê hoặc” à?
Chẳng lẽ nó tiết ra một loại pheromone chỉ có tác dụng với con gái!
「Kaede-san, bọn tớ cũng vậy, mong được giúp đỡ!」
「Tớ, được học cùng lớp với Kaede-sama là tốt quá rồi~!」
「Xin lỗi… xấu hổ lắm… đừng có chạm nhiều quá…」
「Cả lúc ngại ngùng cũng đáng yêu~~~~~♡」
Gừ~, sao hôm nay, cảm thấy khó chịu hơn mọi khi thế nhỉ!
Tôi, phồng má nhìn cảnh tượng ‘Fan Club Yasumi Kaede mới’ được thành lập, nhưng…
「Mà này, từ hôm qua tớ đã thắc mắc rồi!」
「Họ Yasumi, trong lớp này có hai người đúng không?」
Đột nhiên, một chủ đề liên quan đến tôi bắt đầu.
「Đó là…」
Trên khuôn mặt hoàng tử của Kaede, xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Với vẻ mặt như không muốn giải thích,
「Là chị em họ ạ」
「Sống cùng nhau đấy」
Tôi chen vào giữa đám đông.
Đứng cạnh Kaede một cách tự nhiên,
「Mối quan hệ như chị em ruột」
Tôi đặt tay lên vai em gái.
「Nhỉ, Kaede」
「……………………」
Sao lại làm mặt khó chịu thế?
Xung quanh, nơi vừa mới ồn ào, đã trở nên im lặng khi tôi xuất hiện.
Chắc là họ đang chờ xem Kaede sẽ trả lời thế nào.
Kaede, sau một hồi lưỡng lự, nhẹ nhàng gạt tay tôi ra.
Cứ như thể đang phủi một hạt bụi trên vai.
Và rồi,
「Với… Yasumi-kun này, tôi cũng giống như mọi người, chỉ mới gặp thôi. Liệu có thể trở thành mối quan hệ như chị em hay không… tôi cũng chưa biết. Nhưng tôi mong rằng, chúng ta sẽ cùng nhau… có một cuộc sống học đường tốt đẹp」
Không muốn nói là thân thiết với Yasumi Chiaki. Hơn nữa, muốn giải quyết ổn thỏa tình hình này.
Đó là một sự lựa chọn từ ngữ mà (chỉ có tôi!) có thể cảm nhận được ý đồ đó một cách rõ ràng.
Phụt, đồ ngại ngùng.
Ý đồ của Kaede, dĩ nhiên là các bạn trong lớp không hiểu được.
Không khí lại trở nên ồn ào,
「Oa~, cảm giác như chị em mỹ少女~♪」
「Một phép màu khi cả hoàng tử và công chúa đều có mặt trong lớp…」
「Ê~, sao lại gọi là Yasumi-kun, thú vị ghê」
Vân vân, các phản ứng khác nhau bắt đầu bay ra.
Nhân tiện, về việc Kaede gọi tôi là ‘Yasumi-kun’ như con trai, thực ra tôi cũng khá lo lắng… nhưng đã được chấp nhận bằng một câu ‘thú vị ghê’.
Nữ sinh trung học, qua loa quá nhỉ?
「Vì có hai người cùng họ nên đang phân vân không biết gọi thế nào」
「‘Kaede-sama’ và ‘Yasumi-kun’ được không?」
Nếu cứ để yên thì sẽ thành ra như vậy. Tôi vội vàng,
「Đừng mà」
「Ê~, tại sao?」
「Đó là… ừm… là ‘cách gọi đặc biệt’ chỉ được phép dành cho Kaede thôi」
Tôi nói ra một lý do cực kỳ qua loa phù hợp với nữ sinh trung học.
「Vì vậy, hãy gọi tôi là Chiaki-sama──」
「Kya~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!」
Gừ~, sắp thủng màng nhĩ rồi.
Lời tôi định nói tiếp, đã bị tiếng reo hò của các nữ sinh trung học át đi một cách dễ dàng.
「‘Cách gọi đặc biệt’ đấy! Dễ thương quá!」
「Vậy~ thì~, bọn tớ, những người thấp kém, sẽ gọi cậu là Chiaki-chan nhé!」
「Mong được giúp đỡ, Chiaki-chan~」
「…...À, à… mong… được giúp đỡ」
Ngay cả tôi cũng thường bị nói là ‘quá năng động’…
Vậy mà lại không theo kịp được sự siêu năng động của tập thể nữ sinh trung học…
Dù chống cự vô ích, cách gọi của tôi ở trường đã trở thành ‘Chiaki-chan’…
Sự tò mò của các cô gái trong lớp không hề suy giảm, câu hỏi tiếp tục được đặt ra.
「Bài phát biểu trong lễ khai giảng, ý nghĩa là gì vậy!?」
「Đang tuyển bạn trai à~?」
「Cậu nói là bạn gái cũng được đúng không」
Ai cũng quá mạnh mẽ, làm tôi hơi run sợ…
Nhưng, chỉ có chuyện này, là phải nói rõ ràng.
Cũng là để thực hiện giấc mơ của tôi.
「Tôi, từ trước đến giờ chưa từng yêu ai. Vì vậy, ở trường cấp ba, tôi muốn tích cực yêu đương」
「Hừm hừm」
「Ra là vậy~」
Các cô gái chuyển sang tư thế lắng nghe.
Ngoan ngoãn là tốt.
Liếc nhìn, các chàng trai cũng đang dỏng tai nghe.
「Vì chưa từng yêu, nên đối tượng yêu đương của mình cũng không biết. Tôi là con gái, nhưng…」
Vì vốn là con trai.
「Biết đâu lại rung động với con gái thì sao」
「Hể~」
「Thế nên mới có bài phát biểu đó à~」
Được rồi, xem ra đã bổ sung cho bài phát biểu một cách khéo léo.
「Vì vậy, tôi, người đang trong quá trình tìm kiếm mối tình đầu, một lần nữa mong được giúp đỡ」
Đang tuyển người yêu đấy! Cứ chiều chuộng tôi đi!
Tôi nói với ý đồ đó, nhưng phản ứng của các bạn cùng lớp lại khá thờ ơ.
Cả nam và nữ, đều đồng loạt ‘hể~’ ngây người, làm ra vẻ mặt như đó là chuyện của một thế giới khác không liên quan đến mình.
Hoàn toàn không có ý thức là người trong cuộc nhỉ, các cậu.
Toàn bộ học sinh, đều là ứng cử viên người yêu vinh dự của tôi, Yasumi Chiaki-sama này cơ mà.
Mà lý do đó, đã nhanh chóng được phát hiện.
Bởi vì một cô gái nào đó, như thể đại diện cho cả lớp, đã nói một câu như thế này.
「Vậy thì tốt quá rồi, Chiaki-chan」
「Hử? Tại sao?」
「Vì cậu đang sống cùng với người ngầu nhất trường đúng không?」
「………………………………」
「Chắc sẽ sớm có mối tình đầu thôi?」
「…………………………………………………………………………………………」
Dù đang trong cuộc trò chuyện, tôi đã dừng lại một cách bất thường, và không thể cử động trong suốt sáu mươi giây.
Mười giây đầu tiên, là vì đó là một ý tưởng quá bất ngờ.
Bốn mươi giây tiếp theo, là vì đã tưởng tượng ra cảnh mình và Kaede trở thành một cặp đôi yêu nhau, và phải chịu một gánh nặng tinh thần bí ẩn.
Và mười giây cuối cùng là… chấp nhận.
Mọi người trong lớp, không có ý tưởng rằng mình sẽ trở thành người yêu của Yasumi Chiaki-chan, một mỹ少女 cấp vũ trụ.
Chỉ là theo kiểu, nếu là với Kaede, một mỹ少女 hệ hoàng tử siêu cấp, thì sẽ rất hợp nhau.
C-Cái này không ổn. Không ổn chút nào…
Bức tranh tương lai tôi sẽ được yêu thích trong lớp đang sụp đổ…
Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, cảm giác khủng hoảng dâng cao.
Mặc kệ tôi, Kaede lặng lẽ đứng dậy.
「Xin lỗi. Tôi xin phép ra ngoài một chút」
Em ấy, vừa mang theo hiệu ứng hoa hồng, vừa đi về phía cửa.
「…...Tôi và Yasumi-kun, sẽ không trở thành mối quan hệ như mọi người nghĩ đâu」
「Việc cô ấy, rung động với tôi… là không thể nào」
Thì thầm với ánh mắt u buồn, rồi đi đâu đó mất.
A… Dù đã rời đi một cách cực kỳ ngầu lòi…
Chắc là bị các cô gái vây quanh, nên cái chim chim lại mọc ra rồi.
Chà… mày, không có tiết tháo gì cả…?
Cứ như vậy, biểu cảm của tôi, người đang lo lắng cho phần dưới của em gái, rốt cuộc…
Từ các bạn cùng lớp, đã được nhìn thấy như thế nào.
「Sự xa cách thật đáng trân trọng…」
「Kaede-sama… thật đau lòng…」
「Dễ thương quá!」
Đối với họ, có vẻ như họ đang nhìn thấy một thứ hoàn toàn khác với tôi.
Cái gì thế này.
Và, ngay khi Kaede vừa ra khỏi lớp, một nữ sinh khác bước vào.
「Chào buổi sáng!」
Cô ấy, trong bộ đồng phục mặc xộc xệch, vừa tỏa ra nụ cười và sự quyến rũ đáng ngưỡng mộ, vừa đi thẳng về phía này.
Một thân hình đầy đặn không thể tin được ở tuổi mười lăm.
Khí chất tỏa ra, là sự lộng lẫy không thua kém gì người nổi tiếng.
Sự phóng khoáng và sự giáo dục tốt, tồn tại một cách không mâu thuẫn, chính là phong thái của một nữ sinh đứng đầu đẳng cấp trong lớp.
Khác với Kaede uy nghiêm quyến rũ nữ giới, đây là một mỹ少女 loại hình thu hút nam giới cực mạnh.
Cô ấy, người tôi cực kỳ quen thuộc, dừng lại trước mặt tôi đang ngồi, rồi đột nhiên tắt ngấm biểu cảm.
Quay lưng lại với mọi người, lạnh lùng nhìn xuống tôi, và nói để chỉ mình tôi nghe được──
「Này… mày, ra đây nói chuyện」
Bắt nạt à?
Tôi vừa hồi hộp vừa bị dẫn đến nhà vệ sinh nữ vắng vẻ.
Khoảnh khắc này chính là, thử thách lớn nhất của ngày thứ hai làm nữ sinh trung học.
Tôi biết điều đó, nhưng,
‘Oa~, cái này mình đã thấy trong manga rồi~!
‘Thật sự có… diễn biến này à!’
Cảm động trước trải nghiệm lần đầu không thể nào xóa nhòa.
Chắc chắn hai mắt tôi, đang lấp lánh.
「…...Trông có vẻ vui nhỉ?」
Kẻ bắt nạt đang nghi ngờ──cách nói này không hay lắm.
Cô ấy chắc chắn, không phải làm điều này vì muốn bắt nạt tôi.
「K-Không có chuyện đó đâu」
「Hừ, mà… cũng được」
Nói vậy chắc cô ấy sẽ hiểu.
Cô ấy là, Nishiarai Mei.
「…...Thế, mày là cái gì?」
Là người bạn thuở nhỏ quen biết hai anh em chúng tôi, và.
Thời cấp hai, dưới chính quyền hội trưởng Yasumi Chiaki, đã giữ chức phó hội trưởng hội học sinh──
Là người cộng sự đáng tin cậy của tôi.
Tại nhà vệ sinh nữ, tôi bị cấp dưới cũ dồn vào chân tường.
Dù là cộng sự của mình, cũng không thể tùy tiện tiết lộ bí mật được.
Trước hết, để thăm dò, tôi thử giả vờ ngây ngô.
「‘Là cái gì’ thì tôi cũng chịu. Tôi là, Yasumi Chiaki. Là chị em họ của Yasumi Kaede, trước đây sống ở xa, nhưng để theo học trường này, từ nay sẽ sống chung nhà trong ba năm」
「Cái tao muốn hỏi, không phải là mấy chuyện vớ vẩn đó!」
「Vậy, mày muốn hỏi gì」
「Mày là ai? Chi-kun, đã đi đâu rồi?」
Giọng của Mei, ẩn chứa sự tức giận và nghi ngờ, và… sự bất an không thể che giấu.
Điều đó cũng phải thôi. Đối với Mei, tình hình hiện tại, không chỉ là khó hiểu.
Người bạn thuở nhỏ, anh trai của bạn thân, và là cấp trên cũ đáng kính Yasumi Chiaki, một ngày nọ đã biến mất.
Bị một người phụ nữ cùng tên thay thế.
Một câu chuyện giống như truyền thuyết đô thị đáng sợ.
Trong tình huống đó, lại trực tiếp tra hỏi tôi, người rõ ràng là thủ phạm…
Trăm nghe không bằng một thấy.
Nishiarai Mei, là một người như vậy đấy.
Thật là đau lòng. Phải đáp lại tình bạn nồng cháy đó bằng sự giả dối.
「Ch-Chi-kun thì…」
Tự gọi biệt danh của mình, thật là xấu hổ.
Tôi, dù khả năng suy nghĩ bị suy giảm bởi tình huống kỳ lạ.
Vẫn nghĩ ra được một lời bào chữa hoa mỹ.
「Hình như đột nhiên nổi hứng đi du học Úc rồi」
「Hả… v-vì sao?」
「…...Vì thích, gấu koalaとか」
「À…………………… có vẻ đúng」
Mei tin một cách sâu sắc.
Hình như vừa rồi tôi bị phản ứng một cách thiếu tôn trọng thì phải?
「Chi-k… Chiaki và, mày cùng tên là vì sao?」
「Là tình cờ」
「…...Mày nghĩ cứ nói vậy là được à?」
「Không còn cách nói nào khác. Phụt──cùng tên với ta đây, anh trai của Kaede chắc hẳn là một người đàn ông tuyệt vời… một người đàn ông trong những người đàn ông!」
「Cả lời nói và hành động cũng giống hệt…」
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm.
Không ổn… bị nghi ngờ rồi…
Chắc là cô ấy sẽ không nghĩ đến việc ‘cấp trên cũ đã trở thành con gái’ đâu, nhưng…
Tôi vừa để che giấu, vừa tò mò, hỏi cấp dưới cũ của mình.
「Nghe nói là một hội trưởng học sinh siêu đẹp trai, được toàn trường yêu mến đúng không?」
「Bị gọi là Lãnh chúa ngốc đấy」
「Hả………… thật sao?」
Lần đầu tiên tôi nghe đấy?
「Mà, chắc chắn là được mọi người yêu mến. Kiểu như một con koala có năng lực làm việc?」
「H-H-Hừm~~~… vậy à… hình ảnh công chúng trong trường là koala… thậm chí không phải là loài người…」
Kaede thì được gọi là ‘Hoàng tử băng giá’ hay gì đó…
C-Cái này… không thể nào…………
Mọi người! Xin lỗi vì một ví dụ đột ngột!
Trong gacha của game mobile, quay xịt, tiêu tốn rất nhiều tiền tiêu vặt, vậy mà…
Vẫn không thể nào từ bỏ được. Mọi người có kinh nghiệm như vậy không?
Tôi, bây giờ, đang có cảm giác như vậy.
Cố gắng kìm nén nước mắt,
「Anh Chiaki~, siêu đẹp trai thế mà~, nghe nói không được yêu thích………………」
Như đang quay thêm một lượt gacha, tôi hỏi.
「Lý do đó là gì mày biết không?」
「Vì ngốc chứ sao」
Con nhỏ này! Nhớ đấy!
「…...N-Nhưng mà, là thủ khoa của khối, trong cuộc bầu cử hội học sinh cũng thắng áp đảo mà…?」
「Tiếc là, thông minh và có năng lực với ngốc là hai thứ có thể cùng tồn tại đấy」
「Gừnư…」
Tôi, người có chủ nghĩa không hoảng loạn.
Nhưng đang phải chịu một tổn thương tinh thần như bị đấm liên tục vào bụng.
「N-Nhưng mà! Ít nhất là chưa từng được tỏ tình một lần nào cũng lạ quá chứ!? Đẹp trai hơn cả mấy thần tượng ngoài kia mà! Nếu có một chàng trai tuyệt vời như vậy ở cùng trường thì? Ít nhất cũng phải có một cô gái nào đó ‘Em thích Chiaki-sama!’ chứ… đúng không?」
「Sao mày lại cố chấp thế!?」
「Ồn ào! Là trao đổi! Tao cũng đã nói cho mày nhiều thứ rồi, thì cũng phải cho tao biết chứ!」
「Tại sao, ‘không có một cô gái nào thích Chi-kun’… nhỉ」
Khẽ cười, Mei cười một cách gian xảo, rồi nháy mắt.
「Với những đứa con gái mê muội như vậy, phó hội trưởng là tao đây có trách nhiệm dạy cho chúng nó biết ‘lý do không nên hẹn hò với hội trưởng ngốc’」
「…...M-Mày… mày…………」
「Trước khi có nạn nhân, tao đã làm cho tất cả vỡ mộng rồi!」
Mei tỏ vẻ hài lòng, như thể đó là một công việc tốt của mình.
「Thủ phạm là mày à!」
「Oa! Gì vậy!?」
Mei ngạc nhiên khi bị tôi túm cổ áo.
Xem ra từ khi có cơ thể con gái, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc.
Tôi, run rẩy bàn tay đang túm cổ áo,
「Ưgưưư…………! Tệ quá… tệ quá…!」
「Đ-Đột nhiên đừng có khóc chứ! Không hiểu gì cả!」
Ngay lúc những giọt nước mắt mà tôi đã cố kìm nén trào ra──
「Các người đang làm gì vậy」
Cánh cửa mở ra một cách mạnh mẽ, một trận bão tuyết dữ dội thổi vào… cứ như thể vậy.
Ngay khi tôi vừa khóc, người xuất hiện là Kaede.
Em ấy nhìn quanh với vẻ mặt nghiêm khắc.
「Nghe nói cậu bị Mei dẫn đi, tôi vội vàng đuổi theo thì… đây là gì vậy?」
Tôi, ôm lấy cánh tay em gái như để dựa dẫm, chỉ vào thủ phạm đã biến thanh xuân của tôi thành màu xám.
「Kaede~! Em bị nó bắt nạt~!」
「Uêêêêêêêêêêêêê!?」
Mei mắt tròn xoe kinh ngạc.
Kaede lườm cô ấy một cái,
「Mei?」
Rồi gọi tên. Chỉ cần vậy thôi, Mei đã co rúm lại, giơ hai tay lên như đầu hàng.
「Không không không phải! Tao chưa bắt nạt mà!」
「Vậy, tại sao cô ấy lại khóc?」
「Tao kể chuyện ‘cứu những cô gái đáng thương bị lừa bởi vẻ ngoài của hội trưởng ngốc’… thì nó khóc」
「………………Một lý doくだらない gấp trăm lần so với dự đoán」
Khôngくだらない! Tuyệt đối khôngくだらない!
Chuyện tôi lúc đó có thể yêu được hay không thì không nói, nhưng,
Thành tích cuộc đời ‘hồi cấp hai đã được con gái tỏ tình’ là thứ không bao giờ có thể có được nữa đâu!
Chết tiệt… chết tiệt… sao lại có thể…
Tôi vừa ôm chặt cánh tay em gái, vừa khóc những giọt nước mắt cay đắng.
Ngay lúc đó,
「A, chuyện đó, bây giờ không quan trọng!」
Mei, với vẻ mặt gấp gáp, hét lớn về phía Kaede.
「Kaede! Rốt cuộc là sao! Từ hôm qua đến giờ cứ lờ tin nhắn của tao! …...Chiaki… Chi-kun… đã bỏ tao đi du học… đó là nói dối đúng không!?」
「…...Xin lỗi, thật sự, có rất nhiều chuyện… nên đã giải thích cho Mei muộn」
Kaede lúc đó, mang một vẻ mặt đau buồn.
「Là… Yasumi-kun thì…」
「Chi-kun thì sao!?」
「Ở Úc, đã bị gấu koala ăn thịt rồi」
Cái nguyên nhân cái chết vớ vẩn gì vậy…!
Không thể tin được.
Đã là học sinh cấp ba rồi, mà còn có kẻ tin vào một lời bào chữa ngớ ngẩn như vậy──
「Hức… hức… hức…! Thật… thật là…」
Có!?
Hả? Không lẽ, không lẽ tôi… bị nghĩ là có thể có nguyên nhân cái chết này…
「N-Này… Kaede, vì mày mà nó khóc rồi kìa…!」
「N-Nói vậy thì em biết làm sao… một lời bào chữa hay ho như vậy, làm sao mà nghĩ ra ngay được!」
「Thì cũng không thể là bị koala ăn thịt được chứ… chúng nó là loài ăn cỏ mà…」
Trong khi cặp song sinh chúng tôi đang có một cuộc trò chuyện pha lẫn sự trốn tránh thực tại,
「Hức… hức… hức… hu hu hu~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!」
Mei đang khóc nức nở, thương tiếc cho cái chết của Yasumi Chiaki.
「Tao… vẫn, vẫn……… với nó…」
「Chưa kịp nói ra mà~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!」
Xung quanh tôi từ hôm qua đến giờ, toàn là khóc lóc và ồn ào.
Những giọt nước mắt của tình bạn nồng cháy, đang thiêu đốt lồng ngực chúng tôi bằng cảm giác tội lỗi.
Tôi và Kaede, nhìn nhau gật đầu,
「Mei! Xin lỗi!」
「Yasumi-kun… vẫn còn sống」
Cứ như vậy…
Mới ngày thứ hai của cuộc sống trung học, đã có thêm một người biết được thân phận thật của tôi.
「…...Hả?」