Vũ trụ thiên ma 3077

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Daraku no Ou

(Hoàn thành)

Daraku no Ou

Tsukikage

Dù tôi chả ước ao mẹ gì cái đó cả.

21 0

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

108 426

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

15 33

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

158 1680

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

128 1257

Tập 02 - Chương 33: Thiết Thi Quỷ Ông - Iron Zombie Necromancer (4) – Huyền thoại bất diệt

Hôm đó, bầu trời trong xanh và rực rỡ hơn bao giờ hết.

Trên hành tinh này, do môi trường ngập tràn khí độc, một năm cũng chỉ có một đến hai ngày hiếm hoi có thể thấy được bầu trời quang đãng như vậy. Cô bé tám tuổi, đang ở cùng gia tộc mình, ngước nhìn bầu trời rộng lớn, đôi mắt lấp lánh vẻ kinh ngạc.

Bỗng nhiên, cô bé nhận ra bàn tay của mẹ đang run rẩy. Bàn tay ấy siết chặt lấy tay cô đến mức đau nhói. Khuôn mặt của mẹ, chưa bao giờ cô thấy đáng sợ đến vậy, đang hướng về bầu trời với ánh mắt đầy căng thẳng.

Chỉ đến lúc đó, cô bé mới nhận ra có một con tàu vũ trụ khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Nó lớn đến mức dường như che kín cả bầu trời. Trên mũi con tàu, một biểu tượng quen thuộc được khắc họa rõ ràng.

Trước cảnh tượng đó, cô bé không khỏi thốt lên đầy thán phục. Nhưng bàn tay của mẹ vẫn run rẩy không ngừng.

Ở đâu đó, cha xuất hiện, nắm lấy tay cô bé và mẹ, rồi kéo họ đi. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô bé chỉ biết nép chặt vào lòng cha, sợ hãi để mặc ông dẫn đi.

Bình thường, cha luôn mỉm cười hiền từ, vỗ về khi cô sợ hãi. Nhưng hôm nay, khuôn mặt ông đầy vẻ căng thẳng, liên tục hô hoán về một nơi nào đó.

Cô bé hoảng sợ trước dáng vẻ xa lạ ấy và bật khóc. Nhưng kỳ lạ thay, cha không dỗ dành cô như mọi khi.

Từ xa, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện. Đứng trước cửa khoang của một con tàu vũ trụ cá nhân nhỏ, cô ta hét lớn về phía họ.

Cha và mẹ cũng lớn tiếng gọi người phụ nữ ấy. Nhưng cô ta chỉ lắc đầu kiên quyết. Khuôn mặt của cả hai người lập tức trầm xuống.

Từ đằng xa, những người trong gia tộc đang chạy tới. Không hiểu sao, vẻ mặt của họ cũng đáng sợ không kém cha mẹ cô bé.

Mẹ tháo chiếc vòng cổ mà bà luôn trân quý, đưa nó cho người phụ nữ. Cô ta nhận lấy và cẩn thận nhét vào túi.

Sau đó, cha bế cô bé lên và đưa cho người phụ nữ. Cô bé gào khóc, giãy giụa, không muốn rời khỏi vòng tay của cha. Nhưng ông chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi dứt khoát đẩy cô ra.

Cô bé bị giữ chặt trong bàn tay rắn chắc của người phụ nữ, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ đang dần khép lại, thấy cha mẹ ngày một xa.

Phía sau họ, những người thân trong gia đình—những người mà trước nay luôn chào đón cô bé bằng những nụ cười hiền hòa—giờ đây không chút do dự vung đao tàn sát lẫn nhau.

Đúng lúc đó, thế giới bỗng nhiên bừng sáng.

Một luồng ánh sáng chói lòa bao phủ cả bầu trời. Bản năng khiến cô bé lập tức giơ tay che mắt. Ngay giây tiếp theo, một chấn động kinh hoàng ập đến.

Tiếng nổ vang rền. Con tàu rung lắc dữ dội. Cô bé tuột khỏi tay người phụ nữ, lăn lộn trên sàn tàu.

Dù may mắn không bất tỉnh, cô bé vẫn đờ đẫn đứng dậy, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới con tàu vũ trụ khổng lồ đang lơ lửng trên bầu trời, từng cột sáng liên tục giáng xuống mặt đất. Giữa những luồng sáng thần thánh ấy, vô số bóng người có hình dạng tựa thiên thần đang đáp xuống.

Một rung chấn kỳ lạ lan ra khắp khoang tàu. Cô bé bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

Con tàu đang bay lên không trung.

Lúc này, cô bé mới hoàn toàn tỉnh táo và vội vàng tìm kiếm cha mẹ qua ô cửa sổ.

Giữa những người trong gia tộc, hai người họ đang đứng quay lưng vào nhau, chiến đấu giữa vòng vây.

Ánh mắt họ chạm vào ánh mắt cô bé giữa khoảng không.

Dù toàn thân đẫm máu, họ vẫn mỉm cười với cô.

Rõ ràng, họ hẳn phải đau đớn tột cùng, vậy mà... nụ cười trên môi họ lại rạng rỡ hơn bất kỳ ai trên thế gian này.

Họ khẽ thì thầm với cô bé.

“Chúng ta yêu con.”

Cô bé đờ đẫn nhìn họ.

Cho đến khi bóng dáng cha mẹ, ngày càng nhỏ dần giữa không trung, cuối cùng bị một con quái vật khổng lồ, đỏ rực, nóng bỏng nuốt chửng.

Lời thì thầm ấy vẫn vang vọng mãi bên tai cô bé.

Từ trong con tàu đang không ngừng bay lên, cô bé tận mắt chứng kiến con quái vật lửa nuốt trọn hành tinh nơi cô từng sống.

Và rồi, cô nhìn thấy không gian vũ trụ.

Không gian vũ trụ rộng lớn, tràn ngập những con tàu khổng lồ.

Tất cả đều mang một biểu tượng quen thuộc trên mũi tàu.

Một huy hiệu khắc hình hành tinh xanh, được trang trí bằng vòng nguyệt quế.

Mãi sau này cô bé ấy mới hiểu được ý nghĩa của biểu tượng ấy.

Một biểu tượng vô cùng đáng ghét nhưng cũng vô cùng đáng sợ.

Nó có tên là "Chính phủ Nhân loại".

“Aaaahk!”

Se-ryeong hét lên và bật dậy.

Trần nhà trắng toát hiện ra trước mắt cô. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong cơn hoang mang, Se-ryeong dần nhớ lại… Trước đó cô đã bị Thiết Thi Quỷ Ông đánh bại.

Chuyện gì đã xảy ra? Đây là đâu? Mình đã chết rồi sao?

Khi vô số câu hỏi mơ hồ liên tục dội lên trong đầu, đột nhiên có ai đó lao vào ôm chặt lấy cô.

“Chị Se-ryeong!”

“...Hả?”

Một cô bé android lao đến, mặt sưng húp vì khóc quá nhiều, ôm chầm lấy cô với những giọt nước mắt vẫn chưa kịp khô.

Vẫn chưa thể nắm bắt tình huống, Se-ryeong ngượng ngùng vòng tay ôm lấy cô bé.

‘Khoan đã, tay mình…?’

Cô nhớ rất rõ—cánh tay phải đã bị chặt đứt, còn tay trái thì nát vụn.

Thế nhưng, khi Se-ryeong nhìn xuống, hai cánh tay cô lại nguyên vẹn. Cô chớp mắt liên tục.

Dựa vào tình hình hiện tại, có vẻ như bằng cách nào đó cô đã được cứu và chữa trị. Nhưng rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?

Dù tò mò muốn biết, nhưng nhìn Sun-ja vẫn đang vùi mặt vào lòng mình mà nức nở, cô không nỡ hỏi ngay.

Chính lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh.

“Tỉnh rồi à.”

Se-ryeong giật mình quay phắt lại.

Một người đàn ông trông khoảng đầu hai mươi, với gương mặt góc cạnh, đậm chất Đông Á. Anh ta có một vẻ đẹp mạnh mẽ, đầy nam tính.

Cô lại chớp mắt.

Gương mặt này… Cô không nghĩ rằng mình sẽ thấy nó ở đây.

“Lão… già?”

Mok-jin gập cuốn giáo trình tiếng Anh lại, tạo ra một tiếng cạch khô khốc.

“Ngươi đã hôn mê suốt bốn ngày. Trong thời gian đó, Sun-ja lo lắng lắm đấy.”

Không phải tiếng Anh được dịch qua máy phiên dịch, mà là một thứ tiếng Anh cứng nhắc và vụng về đến khó tin.

Tuy nhiên, Se-ryeong không hề để ý đến sự thay đổi đó của Mok-jin. Vẫn trong trạng thái ngơ ngác, cô cất giọng đầy hoang mang:

“Lão… lão già, sao ông lại ở đây…?”

“...Tôi sẽ giải thích.”

Hức.

Sun-ja rút mặt ra khỏi ngực Se-ryeong, khịt khịt mũi rồi lên tiếng. Dù vậy, hai cánh tay cô bé vẫn siết chặt quanh eo Se-ryeong, chưa chịu buông ra.

.

.

“...Cảm ơn vì đã cứu tôi.”

Sau khi nghe Sun-ja giải thích mọi chuyện, Se-ryeong cúi đầu cảm tạ Mok-jin.

Bọn họ đúng là từng trải qua những chuyện không bình thường cùng nhau. Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là mối quan hệ vài ngày ngắn ngủi.

Bao lâu nay không một lời liên lạc, vậy mà đột nhiên cô xuất hiện, không báo trước, cũng không giải thích, chỉ đơn giản là cầu cứu.

Trên đời này, có bao nhiêu người sẵn sàng dang tay giúp đỡ trong tình huống như vậy?

Se-ryeong hiểu rõ hơn ai hết—việc chìa tay ra trong một hoàn cảnh có thể tiềm ẩn nguy hiểm là điều khó khăn đến nhường nào.

Chính vì vậy, cô càng biết ơn Mok-jin hơn.

“Dù là một mối nhân duyên nhỏ bé, nhưng với ta, nó lại có ý nghĩa vô cùng lớn lao. Làm sao ta có thể thờ ơ trước khó khăn của các ngươi được? Ta đã lo lắng không biết một kẻ như ngươi bị tàn phế thì sẽ ra sao. Nhưng xem ra y thuật thời đại này quả thực khiến Hoa Đà cũng phải rơi lệ. Ngươi có thể bình an đứng dậy thế này, thật là may mắn.”

Có vẻ như nói tiếng Anh vẫn còn lúng túng, Mok-jin liền bật lại bộ phiên dịch.

Một vết thương nghiêm trọng đến mức cụt tay, vậy mà chỉ trong bốn ngày đã gần như hồi phục hoàn toàn? Khi nhìn thấy tình trạng của cô lúc đầu, Mok-jin đã bị sốc nặng.

“Nhưng mà, chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tín hiệu bị nhiễu nên bọn em không thể liên lạc được, đành phải gọi ngài Mok-jin đến giúp. Vậy mà đột nhiên tên quái vật như Thiết Thi Quỷ Ông—một đại ma đầu của thế hệ trước—xuất hiện, làm bọn em suýt thì đứng tim đó…”

Mắt ngấn lệ, Sun-ja nhìn Se-ryeong và hỏi.

Đối với La Sát, bọn họ chỉ nghĩ đây là một tổ chức buôn người tầm thường trong hắc đạo, không ngờ lại là một cơn ác mộng giữa ban ngày.

La Sát chỉ có mỗi Se-ryeong là người có năng lực chiến đấu thực sự. Vì vậy, khi nhận nhiệm vụ, họ luôn tính toán mức độ nguy hiểm một cách cẩn thận. Nếu có chuyện gì xảy ra với Se-ryeong, bọn họ sẽ không thể làm được gì cả.

Sự việc lần này chỉ liên quan đến những vụ mất tích của dân thường, không phải võ lâm cao thủ. Hầu hết các môn phái đều hạn chế động vào người dân để tránh sự can thiệp của Chính phủ Nhân loại. Chính vì vậy, bọn họ mới kết luận rằng thủ phạm chỉ có thể là những băng nhóm nhỏ trong hắc đạo, chẳng thuộc về môn phái nào cả.

Se-ryeong đâu phải người dễ dàng nhận nhiệm vụ của Hoa Sơn phái mà không cân nhắc?

Trước câu hỏi của Sun-ja, sắc mặt Se-ryeong trở nên nghiêm trọng.

Thiết Thi Quỷ Ông không có mặt ở đó một cách ngẫu nhiên.

Ngay từ đầu, hắn đã biết cô sẽ đến. Và hắn đã nhắm vào cô.

“…Lão quái vật đó đang âm mưu điều gì đó.”

Có gì đó ở đây.

Buôn người, hàng loạt vụ mất tích của trẻ em, những kẻ ngụy trang thành băng nhóm hắc đạo, Thiết Thi Quỷ Ông, Thiết Cương Thi, Cường Thiết Cương Thi, và Sinh Cương Thi…?

“...Không lẽ nào.”

Sắc mặt Se-ryeong cứng lại.

Cô lập tức ngẩng đầu lên.

“Sun-ja, liên lạc thẳng với chưởng môn Hoa Sơn ngay. Ngay lập tức.”

“Ơ? Nhưng mà, đại tỷ, bây giờ chị vẫn còn cần nghỉ ngơi mà…”

“Không có thời gian để lãng phí đâu!”

Se-ryeong quát lên.

Trước sự thay đổi thái độ đột ngột của cô, hai người còn lại chỉ biết trơ mắt nhìn. Nhưng Se-ryeong lại tiếp tục lên tiếng, với giọng nói đầy chắc chắn, dù trong lòng cô thực sự không muốn tin vào điều đó.

“Lão già điên đó… Hắn đang bắt cóc bọn trẻ để biến chúng thành Sinh Cương Thi…!”

.

.

Bên trong một phòng thí nghiệm bí ẩn, những bể nuôi lớn chứa đầy dung dịch màu xanh lục sủi bọt.

Hắn mở mắt ra.

Từ trong lớp bọt khí cuộn trào, một người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm ra phía trước bằng đôi mắt mờ đục.

Nhưng chỉ vài giây sau, ánh sáng dần hiện lên trong đôi mắt ấy. Hắn vung tay, giật đứt những thiết bị gắn trên đầu mình rồi tiến về phía mặt kính của bể nuôi.

Thình. Thình. Thình.

Những nắm đấm liên tục giáng xuống tấm kính dày.

Bao nhiêu lần rồi?

Cuối cùng, trên bề mặt kính xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Nhưng chẳng mấy chốc, những vết nứt đó nhanh chóng lan rộng ra.

Hắn nhìn chăm chăm vào lớp kính sắp vỡ vụn rồi dồn toàn bộ sức lực vào cú đấm cuối cùng.

Rầm!

Một tiếng nổ chát chúa vang lên.

Bể nuôi bị phá vỡ hoàn toàn, hàng loạt mảnh kính vỡ văng ra khắp nơi.

Dòng dung dịch đặc quánh tràn xuống nền phòng thí nghiệm.

Giữa những mảnh vỡ và chất lỏng nhầy nhụa, người đàn ông từ từ đứng dậy.

Hắn vẫn còn bối rối, đôi mắt vô định nhìn vào khoảng không trước mặt.

Chính lúc đó—

Beep! Beep! Beep!

Tiếng còi báo động chói tai vang lên, kéo theo sự xuất hiện của một nhóm binh sĩ vũ trang.

Họ ập vào phòng thí nghiệm với vũ khí sẵn sàng.

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông vừa thoát khỏi bể nuôi, những họng súng lập tức hướng về phía hắn.

Từ lối vào, một giọng nữ trưởng thành vang lên:

“Đội đột kích! Báo cáo tình hình ngay!”

“Báo cáo! Thể R-02 đã thức tỉnh!”

Người dẫn đầu nhóm binh sĩ vẫn không hạ vũ khí khi báo cáo.

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài từ phía người ra lệnh bên ngoài.

R-02… chẳng phải đó là “cơ thể dự phòng” được chuẩn bị phòng trường hợp ngài ấy tử vong sao?

Ngay sau đó, từ lối vào, một người phụ nữ bước vào.

Cô ta trông khoảng giữa tuổi ba mươi, khoác trên mình một bộ suit bó sát thường dành cho nam giới, tôn lên từng đường nét cơ thể. Cặp kính gọng mảnh càng làm nổi bật vẻ sắc sảo trên khuôn mặt.

Tiếng giày cao gót của cô ta vang vọng trong căn phòng.

Cô tiến lại gần người đàn ông đang trần truồng, đứng đó với ánh mắt vô hồn.

Đúng lúc đó, đôi mắt hắn dần có hồn trở lại, rồi quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Chỉ trong một khoảnh khắc, người phụ nữ đã nhận ra—

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Hắn chính là ngài ấy.

Ngay lập tức, cô cúi đầu cung kính.

“Chào mừng ngài trở lại, chủ nhân.”

Người đàn ông nhìn xuống cô ta một lúc lâu, rồi cất giọng trầm khàn:

“Liên lạc với Cốc Chủ ngay. Có chuyện quan trọng cần bàn.”

Giọng điệu của hắn không có chút gượng gạo nào, như thể đây là một mệnh lệnh hiển nhiên.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Người phụ nữ cũng đón nhận mệnh lệnh ấy như một lẽ tự nhiên.

Người đàn ông khẽ lẩm bẩm, giọng mang theo chút mệt mỏi:

“Ba mươi năm gây dựng thân xác, lại để nó tiêu tán thế này… Việc thiết lập lại quyền truy cập gốc sẽ là một cơn ác mộng đây.”

Dù sao thì, vẫn còn tốt hơn là mất mạng.

Người đàn ông—Thiết Thi Quỷ Ông Lichel Akamond—đạp lên những mảnh kính vỡ, bước ra khỏi phòng nuôi cấy.

.

.

(Thông tin)

-Gia tộc và toàn bộ người thân của Se-ryeong đều bị Chính phủ Nhân Loại sát hại. Cô là người sống sót duy nhất.

-Tuy nhiên, mục tiêu báo thù của Se-ryeong không phải là Chính phủ Nhân Loại. Cô có một kẻ thù khác, và đối với chính phủ, cô không đủ căm hận để báo thù—chỉ có sự sợ hãi mà thôi.

-Se-ryeong hôn mê trong bốn ngày. Cánh tay phải bị chặt đứt và cánh tay trái bị nghiền nát của cô đã được Thần Y AI chữa lành hoàn toàn.

-Sun-ja không rời khỏi giường bệnh của Se-ryeong dù chỉ một giây trong suốt thời gian cô bất tỉnh.

-Mok-jin ngày nào cũng đến thăm Se-ryeong trong giờ thăm bệnh. Một phần là vì quý mến cô, nhưng quan trọng hơn là… ông không có gì để làm và quá chán.

-Robert đã đến thăm trong ba ngày đầu, nhưng đúng hôm Se-ryeong tỉnh lại thì lại có việc đột xuất nên không thể đến. Vì vậy, sau này anh ta bị cô cằn nhằn oan ức một trận.

-Se-ryeong đã cảm động trào nước mắt khi thấy Mok-jin đến cứu mình, dù theo cô thì giữa họ không có nhiều duyên phận.

-La Sát đội vốn luôn làm việc theo nguyên tắc an toàn tuyệt đối. Trường hợp như lần này, khi phải đối mặt với kẻ địch nằm ngoài khả năng đối phó, là một ngoại lệ hiếm hoi.

-Thiết Thi Quỷ Ông bắt cóc trẻ em để biến chúng thành Sinh Cương Thi. Lý do hắn chọn trẻ em là vì chúng dễ tẩy não hơn.

-Hắn sử dụng bí thuật thôi miên cổ xưa, khắc chế con người bằng cấm chế để biến họ thành Sinh Cương Thi.

-Thiết Thi Quỷ Ông thực sự đã chết. Tuy nhiên, hắn đã sao lưu ý thức vào không gian điện não, rồi tái sinh nhờ thể xác dự phòng.

-Kỹ thuật này gần như bất khả thi, nhưng hắn đã kết hợp võ công đặc biệt, bí thuật và công nghệ để thành công.

-Tuy nhiên, sau khi hồi sinh, hắn cần thời gian để thiết lập lại quyền kiểm soát đối với đám Cương Thi và Sinh Cương Thi.

-Hắn đã duy trì thể xác của một lão già suốt 30 năm kể từ sau Chính Tà Đại Chiến.

-Rachel Akamond—thư ký kiêm trợ lý của hắn—là một Android do chính hắn tạo ra. Cô ta giống như con gái của hắn và đã phục vụ hắn suốt 30 năm.

-Trong số các thể xác dự phòng của hắn, có cả thể xác nữ. Lý do ư? Vì đó là sở thích của hắn.