VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

(Đang ra)

The Villainess Who Was Dumped Got Married into My Family, a Mob Noble from the Frontier, and Turns Out, She’s an Amazing Capable Wife?

Tera

Giờ đây, khi phải chia sẻ cuộc sống với người đã được số phận an bài cho bi kịch, Ragna bị cuốn vào bánh xe số phận đầy trớ trêu Liệu anh có thể viết lại những kết quả đã được định sẵn của thế giới nà

6 3

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

56 414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

2 6

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

11 47

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

400 1039

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

210 1716

Vol 7 - Chương 3

Chương 3

Thế hệ Năm, Phần 3

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Dagger-chan, thành viên thứ hai của thế hệ năm Live-On, ra mắt, và mọi thứ dường như đang diễn ra khá suôn sẻ với cô ấy. Nguy cơ cô nàng “vỡ vai” lúc nào cũng lơ lửng và vẫn đáng lo, nhưng thật lòng mà nói, tôi chẳng thể trách cô ấy được. Chắc hẳn Dagger đang vui như mở hội khi được trở thành một phần của Live-On, nhất là với tiền sử fan cứng như cô ấy. Cô ấy như đang tỏa sáng thật sự. Sự nhiệt huyết chân thành kết hợp hoàn hảo với thiết kế nhân vật dễ thương đã giúp fanbase của cô nàng tiếp tục tăng trưởng đều đặn.

Tôi cũng không phải ngoại lệ trước sức hút đó. Cái cách cô ấy ngước nhìn tôi, miệng reo “Sư phụ! Sư phụ!”—đáng yêu đến mức nguy hiểm. Nếu mà cái “sư phụ” đó không phải viết tắt của “chuunibyou master” thì tốt biết bao.

Nhưng thôi, cái tật đó rồi cũng khiến tôi thấy dễ thương. Cuối cùng thì, Dagger-chan đơn giản là dễ thương, và thế là đủ để biến cô ấy thành một thiên thần ở Live-On.

Hôm nay, tuy nhiên, không phải ngày của Dagger-chan. Một tháng trôi qua nhanh chóng cũng đánh dấu thời khắc được mong chờ: màn debut của thành viên thứ ba và cũng là cuối cùng của thế hệ năm Live-On.

“Nghe này, Ehrai-kun, chỉ cần cho chị được chạm vào ngực em một cái, chị sẵn sàng dâng cả thân này.”

“Cả thân, hả? Rất tốt. Em chắc rằng ngay cả một cơ thể như của chị cũng sẽ bán được giá cao trên thị trường chợ đen~.”

“Nghe như là em định moi nội tạng chị ấy. Ý chị không phải thế—không phải thế đâu. Ít nhất thì nhận chị làm thú cưng của em đi? Không nghi ngờ gì một mẫu vật như chị là hàng hiếm đấy.”

“Chị xinh đẹp chứ chẳng gì khác, vậy nên có lẽ chúng ta nên nhồi bông và trưng bày chị thì hơn. Một tiêu bản Sei-sama có thể sẽ trở thành điểm nhấn đấy.”

“Khôoooong! Đừng nhồi bông hay trưng bày chị! Trừ khi là theo kiểu đó!”

“Các người đang nói cái quái gì vậy?” Tôi không nhịn được phải xen vào.

Ngồi cùng tôi trong buổi watch party hôm nay là Sei-sama và Ehrai-chan, hai kẻ vừa tung hứng cái màn đối thoại mà tôi không rõ là bạo lực tởm lợm hay bậy bạ tởm lợm hơn. Lý do tôi có mặt hôm nay là vì Sei-sama rủ rê, nhưng sau cái vụ vừa rồi, tôi bắt đầu thấy hối hận. Đáng sợ thật sự khi chỉ trong chớp mắt, câu chuyện bình thường biến thành cái thứ trời đánh này. Không có StroZero bên cạnh, tôi cảm thấy như Yamcha—một con người tầm thường giữa đám Saiyan.

“Sei-sama, chị nên hạ mức quấy rối tình dục xuống một bậc đi thì hơn,” tôi nói. “Không thì Shion-senpai sẽ nổi giận đấy, hiểu không? Với lại sao hai ‘chim cu’ kia không tổ chức watch party riêng cho nhau đi?”

“Tui chị làm thế rồi khi Tadasu-kun và Dagger-kun debut. Hai người xem riêng với nhau cũng vui, nhưng chị và Shion đều nghĩ rằng sẽ không hay nếu bỏ mặc những người còn lại. Ngoài ra, cô ấy chưa bao giờ phàn nàn về hành vi của chị. Chắc chắn cô ấy hiểu—rằng chị chỉ có mắt dành cho cô ấy thôi.”

“Nhắc thêm một từ sến súa nào về Shion-senpai nữa là em đuổi chị ra khỏi watch party này liền,” tôi cảnh cáo.

“Em định đá chị ra khỏi watch party của chị á?!”

“À, cả Shion-senpai nữa,” Ehrai-chan thêm vào. “Có hơn gì đâu, suốt ngày bô bô muốn làm mẹ của tất cả mọi người. Nhất định là giữa họ có cái gì đó sâu xa hơn những gì thể hiện ra ngoài~.”

Sei-sama khẽ bật cười khinh khích. “Hay lắm, Ehrai-kun.”

“Nhưng cái màn sến sẩm đó cũng làm em ngứa mắt, nên đừng tưởng em bỏ qua nha~,” Ehrai-chan tiếp tục. “Trái hay phải?”

“Trời ạ, chị e rằng sẽ không dễ dàng nhường thận cho em đâu,” Sei-sama đáp.

“Làm thế nào mà chị biết em ấy đang nói đến thận vậy trời?” Tôi há hốc mồm trước độ ăn ý của hai người này.

Ehrai-chan và Sei-sama. Dù trông chẳng có gì hợp nhau lúc đầu, nhưng thực tế thì độ ăn ý của họ không thể phủ nhận. Cái hút khán giả chính là sự tung hứng của cả hai: Sei-sama sẽ thản nhiên buông một lời gợi mở táo bạo, và Ehrai-chan, với trí óc sắc bén cùng chiếc lưỡi còn bén hơn, sẽ nhẹ nhàng đập tan nó thành muôn mảnh. Một combo hoàn hảo, thứ mà ai cũng mong chờ mỗi khi họ collab.

Ehrai-chan, Ehrai-chan... Một lần nữa phô diễn kỹ năng giao tiếp thượng thừa, huh? Mải nghĩ, tôi lẩm bẩm: “Hmm...”

“Hm~?” Ehrai-chan nhận ra ngay. “Awayuki-senpai, senpai lẩm bẩm cái gì thế~?”

“Chắc nói luôn cũng được vì mình đang off stream, nhưng em nhớ hôm chúng ta gặp ngoài đời không? Chị vẫn chưa hết sốc vì cái độ khác biệt của em.”

“Hảaa? Khác biệt gì cơ~? Ngoài Ehrai Sonokaze này thì em còn là ai nữa chứ~?”

“Giờ nghĩ lại,” Sei-sama chen vào, “Chị vẫn chưa gặp Ehrai-kun ngoài đời bao giờ. Em ấy ngoài đời thế nào?”

“Thế nào á?” Tôi trả lời. “Một ikemen đẹp trai đến chết đi được đấy!”

“Oh, thực sự à?” Sei-sama khẽ ừ. “Vậy thì chúng ta giống nhau rồi đấy, Ehrai-kun.”

“Không, không,” Ehrai-chan phủ nhận. “Em chẳng giống như vậy đâu. Và Sei-sama, chỉ cần chị dám đánh đồng em với chị thêm một lần nữa, em sẽ đánh cho chị nhừ tử~. Đó là từ cấm thứ tám đấy, nhớ chưa?”

“Ghê gớm thật,” Sei-sama giả vờ run. “Khoan, ‘từ cấm’ là gì? Là đánh đồng em với chị á?”

“Dù sao thì cái buổi trò chuyện đó cũng vui mà, chúng ta tám xuyên suốt mà chẳng biết đối phương là ai.” Tôi nói.

“Kusa. Ehrai-kun đúng là hài thật. Em ấy lúc nào cũng khiến tôi ‘smoking my grass off’.”

“Ý là ‘laughing my ass off’! Nói ‘smoke’ với ‘grass’ trong cùng câu nghe cứ như dính líu đến cần sa ấy!” Ehrai-chan cáu.

“Xin lỗi, trượt... lưỡi.”

“Cứ xem em cắt cái lưỡi của chị ra rồi chị còn dám láo không nhé...”

Cuối cùng, tôi chẳng thấy có gì đáng lo về Ehrai-chan. Nếu tôi còn chịu được cái kiểu hóa-thân-thành-hiệu-trưởng-mẫu-giáo (từ mới chế) của cô nàng kiểu Crayon Shin-chan thì còn gì tôi không tiêu hóa nổi nhân cách đời thực của cô ấy chứ.

Trong lúc chúng tôi tán chuyện trên trời dưới đất, thời gian trôi nhanh như bay. Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ debut. “Lạ thật nhỉ, chỉ ngồi xem mà cũng thấy hồi hộp,” tôi lẩm bẩm.

Sei-sama bật cười khẽ. “Đúng thế. Nói về hồi hộp, Awayuki-kun, hôm nay không có StroZero sao? Dù em không stream, nhưng sao không phá lệ một lần? Hãy tận hưởng màn hỗn loạn sắp tới cùng chị đi.”

“Chị ấy nói đúng đấy~. Chị chắc chắn muốn bước vào màn cuối cùng của thế hệ năm với đầu óc tỉnh táo à?”

“Nghe hai người nói thì cũng hợp lý, nhưng thật ra, tôi vẫn còn chút hy vọng. Tôi muốn tin vào tân binh cuối cùng này.”

Cả Sei-sama và Ehrai-chan đều ồ lên khó hiểu.

Tôi đã bám víu vào tia hy vọng đó từ cái ngày định mệnh khi tôi uống rượu và cam chịu—ngày Dagger-chan khiến tôi bất ngờ. “Kiểu như, ừ thì, debut của Dagger-chan hơi choáng thật, nhưng không thể phủ nhận là cô ấy dễ thương thật sự. Điều đó cho tôi hy vọng rằng có lẽ Live-On không chỉ quăng đại mọi thứ vào nồi lẩu thập cẩm—mà có thể họ đang lựa chọn nguyên liệu thượng hạng và nấu ra một món lớn lao. Đó là lý do tôi muốn tin vào tân binh này—tin vào Live-On!”

“Ra vậy.” Sei-sama gật gù. “Chị chưa từng nghĩ theo hướng đó, nhưng có lẽ em nói đúng.”

“Awayuki-senpai,” Ehrai-chan chen vào, “cách nói đó hay đấy!”

Tôi cười khẽ, đầy tự mãn. “Việc tôi không uống StroZero hôm nay là một tuyên bố im lặng. Một sự đoàn kết cho niềm tin rằng Live-On vẫn còn chân thành.”

Live-On thân yêu, tôi tin vào các người. Giờ thì, khi màn cuối cùng bắt đầu, hãy cho tôi thấy các người có gì nào!

Khi stream sáng lên, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là chiếc bảng đen lớn chiếm trọn nền sau. Rồi một âm thanh quen thuộc: tiếng kéo cửa trượt vang lên bên tai phải. Từ cùng hướng đó trên màn hình, một avatar thanh lịch mặc vest sải bước vào. Sau khi khẽ đằng hắng, cô chuyển sang màn giới thiệu với chất giọng Nhật rõ ràng, rành mạch nhất có thể:

“E hèm. Chào buổi sáng, cả lớp! Cô tên là Churiri-sensei, và cô vô cùng háo hức được trở thành giáo viên mới của các em từ hôm nay!”

Không thể nhầm lẫn được. Bảng đen, cửa kéo, phong thái—chúng tôi đang ở trong một lớp học tiêu chuẩn. Nghĩa là nhân vật của cô ấy chắc chắn là—

“Cô ấy là giáo viên~!” Ehrai-chan reo lên.

“Quả đúng vậy,” Sei-sama phụ họa. “Một giáo viên. Mẫu nhân vật phụ không thể thiếu trong eroge.”

“Đừng bao giờ nói cô ấy là nhân vật phụ trước mặt cô ấy,” tôi nghiêm mặt.

“Em hiểu sai rồi, Awayuki-kun. Chính cái tính ‘phụ’ đó mới làm giáo viên trở nên quyến rũ. Họ mang đến một thoáng cấm kỵ, một chút nồng nàn mà món chính không thể nào có được.”

Cô... nói đúng. Không đời nào tôi để cô ấy biết, nhưng cô ấy nói đúng thật.

Bỏ qua eroge, Live-On chưa từng có kiểu nhân vật giáo viên—hay sensei archetype, đúng hơn—nên đây là một làn gió mới. Nhân vật giáo viên thì tuyệt mà! Tôi có cả một danh sách dài những sensei yêu thích từ các anime tôi từng xem.

Đúng vậy, sensei thì tuyệt thật.

...Họ đều rất tuyệt, nhưng cô nàng này thì... có gì đó không ổn. Phần chào hỏi tươi tắn của cô ấy lúc đầu để lại ấn tượng khá tích cực, nhưng càng nhìn, ấn tượng đó càng lung lay.

Đầu tiên, nếu cô ấy là giáo viên, vậy thì tại sao mái tóc lại... lộn xộn đến thế? Và thứ hai, nếu giọng nói thì vui tươi còn tóc thì điên rồ, tại sao đôi mắt lại trống rỗng, vô hồn, chìm trong quầng thâm đen sạm?! Trông không ổn chút nào!

: G-Good morning?

: sensei ổn chứ?

: mắt cô ấy nhìn dedge...

: trông như sắp gục tại chỗ vì làm việc quá sức rồi debut lại với tư cách linh hồn lol

: nhìn có tí 2meirl4meirl

: ngay trước mặt salad của tôi...

Tôi từng thấy đôi mắt vô hồn trước đây rồi, nhưng đôi mắt này thì khác—ám ảnh, hoàn toàn không còn sự sống...

“Đáng sợ... Đáng sợ quá...” Ehrai-chan lẩm bẩm.

“Awayuki-kun, bỏ qua vụ này đi được chưa?”

“Không, chưa được! Còn quá sớm để bỏ cuộc! Giáo viên kiệt sức là một trope kinh điển mà, đúng chứ? Đúng kiểu gap moe ấy! Ở trường thì tỏ ra mạnh mẽ, về nhà thì sụp đổ! Chúng ta có thể khai thác điều đó!”

Ừ thì có thể thật, nhưng vẫn không giải thích nổi tại sao cô ấy lại trông như vậy. Thôi kệ, đừng nghĩ nhiều!

“Nhưng mà, tên gọi chỉ là tên thôi, đúng không nào? Vì hôm nay là ngày đầu tiên gặp nhau, tôi muốn chia sẻ với các bạn một câu chuyện đặc biệt về bản thân mình!”

Đ-Đừng! Đừng nói chuyện vui vẻ với nụ cười tươi gượng ép như thế trong khi đôi mắt lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác! Cái vẻ hạnh phúc giả tạo đó đang làm tim tôi tan nát!

“Một sự thật thú vị: Tôi vốn không phải đến từ Trái Đất! Tôi đến từ một nơi rất xa ngoài vũ trụ!”

Xin lỗi, cái gì cơ?

“Nhưng đừng lo, tôi là vị khách ngoài hành tinh thân thiện nhất mà các bạn từng gặp! Các bạn thấy đấy, khi tôi còn là một bé alien, tôi đang đi trên tàu vũ trụ thì đột nhiên xảy ra một vụ nổ lớn, có lẽ giết chết tất cả mọi người trên tàu trừ tôi. Các bạn biết không, lúc đó tôi đã lén trốn vào khoang thoát hiểm để chơi, vô tình cứu được mạng mình. Dù tôi không bị thương, nhưng khoang đã bị hỏng trong vụ nổ, khiến nó không thể hoạt động. Tôi cứ trôi dạt mãi trong vũ trụ rộng lớn và trống rỗng, cho đến khi tôi tưởng rằng mình sẽ trôi dạt mãi mãi, thì tôi bắt gặp nó—Trái Đất! Tôi tìm thấy ngôi nhà mới và sống ẩn mình giữa các bạn từ đó đến nay!”

: amazing lol

: đáng sợ là cô ấy kể chuyện đó một cách bình thản ghê

: dậy đi cưng, lore mới của Live-On vừa thả rồi

: không chịu dừng lại ở việc làm cô ấy thành giáo viên đúng không, Live-On

: kakarot!!!!!

: nhầm alien rồi ông ơi

“Tên của tôi ở đây là ‘Churiri’, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong tên thật dài ngoằng của tôi ở ngoài không gian! Phần còn lại thì quá khó để nói bằng bất kỳ ngôn ngữ nào của Trái Đất. À, còn tóc của tôi? Đương nhiên là không giống người thường rồi. Chỉ riêng việc sống chung với nó mỗi ngày đã đủ vất vả rồi...”

“Vậy ra đó là lý do tại sao tóc cô ấy có màu ánh ngọc trai khó tả thế kia~,” Ehrai-chan nói.

“Vậy còn đôi mắt và quầng thâm dưới mắt thì cũng là do alien à?” Sei-sama thêm vào.

“Ah!” Tôi kêu lên. “Thì ra là thế! Sei-sama, chị đúng là đồ ngốc!”

“Thật sự nó phiền lắm ấy. Nhìn tôi mệt mỏi thế này là hiểu.”

“Tôi rút lại lời vừa nói, chị đúng là đồ ngốc thật!”

“Nhưng em nói ‘đồ ngốc’ hai lần rồi? Không phải em nên gọi chị là thiên tài trước khi rút lại sao?”

“Em thích khi mọi người thân nhau như thế này~.”

: hóa ra cái mặt đó là do tập luyện à

: nếu không có đôi mắt đó thì chúng ta có thêm một khuôn mặt dễ thương rồi...

: cũng còn đỡ hơn nhiều trường hợp khác

“Giờ thì! Với câu chuyện u ám đó tạm gác lại, hãy nói về chủ đề chính nào. Ý tôi là, thứ mà tôi sẽ dạy.”

Ồ, có vẻ cô ấy sẽ chuyên về một môn học cụ thể. Tôi tự hỏi đó là môn gì. Tiếng Nhật, có thể chăng? Khoan, không lẽ một alien lại dạy con người ngôn ngữ của chính họ? Tôi nghĩ mãi nhưng chẳng ra.

Với một động tác khoa trương, cô ấy tuyên bố: “Tôi... sẽ dạy cho các bạn tất cả những điều kỳ diệu về tình yêu.”

Tình yêu~,” Ehrai-chan ngân nga.

“Tình yêu, hả?” Sei-sama nhướn mày.

“Hừm, tình yêu,” tôi lẩm bẩm.

Cả ba chúng tôi chớp mắt ngạc nhiên. “...Tình yêu?”

Tại sao... Tại sao tôi lại nghe thấy nhạc boss vậy?!

: ?!

: uh-oh, có phải sắp bắt đầu không?

: Live-On lừa chúng ta hiệp một, không ngờ còn lừa luôn hiệp hai

: thôi lên xe, server mở rồi

: không, tôi nghĩ thực ra họ sắp đóng game luôn đấy

: sau giờ học mới là nơi Live-On phát huy mà

“‘Nhưng Churiri-sensei!’ có thể một số bạn đang nghĩ, ‘tình yêu đâu phải môn học!’ Khoan đã, các học sinh yêu quý của tôi. Hãy bắt đầu với một câu hỏi đơn giản nhé: Các bạn nghĩ tình yêu là gì? Đừng ngại, cứ trả lời thật tự nhiên. Không cần phải hoàn hảo đâu.”

: uhhh

: hai người được số phận đưa đến với nhau!

: kiểu chăm sóc ân cần ấy? idk

: nói chung là có tình cảm lãng mạn với nhau?

“Đều sai hết.”

Hả?!

“Ôi trời, có vẻ tôi hơi mạnh lời rồi. Xin thông cảm nhé, tôi còn mới, aha ha... Ừm. Ý tôi là đôi khi, các bạn loài người quá thiển cận khi nói đến tình yêu. Các bạn chỉ nghĩ về nó như những cảm xúc, và điều đó thật đáng tiếc, bởi vì tình yêu thực sự là một khái niệm phong phú và sâu sắc hơn nhiều, chắc chắn không thể được định nghĩa bởi thứ vô giá trị như cảm xúc con người—không đời nào.”

: YABE

: haha, tôi gặp nguy hiểm rồi

: có ai vừa bắt đầu run bần bật không?

“Hãy bắt đầu đơn giản. Tình yêu là một khái niệm. Nó chẳng liên quan gì đến cảm xúc—cũng không phải là một thứ tuyệt đối. Nó có thể xuất hiện ở khoảnh khắc này, biến mất ở khoảnh khắc khác. Tùy vào người quan sát, tình yêu có thể mang vô vàn hình dạng và ý nghĩa. Các bạn còn theo kịp chứ?”

: không

: cảm giác như mình vừa lạc vào một buổi giảng ở UTokyo

: ý bạn là một giáo phái mờ ám

: cái này có phải triết học không đấy?

: Không có điều tuyệt đối trong cuộc đời... aha! cô ấy đang nói về Samurai 8

: tình yêu là samurai 8 à?!

: nghiêm túc thì tôi chưa bao giờ thấy mình bối rối đến thế này

“Tôi đã làm các bạn mất dấu rồi sao? Thật đáng thương...”

: ê! cô giáo vừa gọi học sinh đáng thương đấy! dù chỉ là học sinh ảo nhưng vẫn tính nhé!

: lmao

: tôi không muốn hiểu nữa

“Nhưng đừng lo, tôi ở đây để giúp các bạn với tư cách là giáo viên của các bạn. Sao chúng ta không làm một ví dụ để hiểu tình yêu rõ hơn nhỉ? Hôm nay, chúng ta sẽ nói về ‘Cục gôm và chiếc bút chì.’ Trên màn hình của các bạn sẽ có hai hình ảnh: một cái bút chì kim, và một cục gôm.”

: nói là không muốn dạy mà vẫn dạy. đúng là giáo dục bắt buộc

: cô ấy mang đạo cụ :skull:

: bút chì với gôm thì liên quan gì đến tình yêu?

“Trong hai hình ảnh này, có thật nhiều tình yêu! Đó, về cơ bản, là điều tôi muốn truyền đạt!”

: ?!

: hả?

: LOL?

“Giờ, để tôi giải thích theo cách mà những bộ não bé nhỏ của các bạn có thể hiểu. Trước hết, hãy nghĩ về bút chì và cục gôm—và về việc một thứ không thể tồn tại mà không có thứ kia. Một cây bút chì thì có ích gì nếu những nét vẽ của nó không thể tẩy? Một cục gôm thì tồn tại để làm gì nếu nó không thể, ừm, tẩy? Sự phụ thuộc này, mối quan hệ này—nếu không phải là tình yêu, thì là gì?”

+++

Bút chì: “Chỉ vì có em, Gôm à, anh mới có thể trở thành con người anh nên trở thành.”

Gôm: “Ôi, Bút chì, như thể chúng ta sinh ra là để dành cho nhau vậy.”

+++

“Và, cảnh kết thúc! Nhưng tình yêu không chỉ có thế. Còn cái gôm bé tí dính ở đuôi bút mà chẳng tẩy nổi thứ gì thì sao? À, nó sẽ xuất hiện khi cục gôm chính bị bỏ quên ở nhà.”

+++

Bút chì: “Gôm yêu dấu, em ở đâu?! Anh làm sao sửa lỗi này nếu thiếu em bên cạnh?! Đang định viết ‘chick,’ anh lại viết thành ‘dick’ mất rồi! Cứ thế này thì anh sẽ bị coi là một cây bút chì dâm đãng mất thôi...”

???: “Đừng lo, Bút chì thân yêu.”

Bút chì: “Ai nói đó?!”

???: “Trên này này.”

Bút chì: “Gôm Đuôi?! Thật sự là em sao?”

Gôm Đuôi: “Đúng vậy, Bút chì. Xin hãy dùng em.”

Bút chì: “Nhưng đây... Đây là lần đầu của em! Để anh là người làm hoen ố vẻ đẹp trắng trong của em... Sao anh có thể làm vậy chứ?”

Gôm Đuôi: “Không sao đâu, Bút chì—em muốn điều đó. Ôi, bao lâu nay em đã dõi theo anh từ trong bóng tối khi anh tìm sự an ủi nơi vòng tay của một cục gôm khác giỏi hơn. Nhưng giờ đây, khi em cuối cùng có thể giúp anh, anh có thể cho em thực hiện một mong ước ích kỷ này chứ?”

Bút chì: “Gôm Đuôi...”

+++

“Và cảnh kết thúc! Hành động cảm động của Gôm Đuôi rõ ràng đã lay động trái tim Bút chì. Bị cuốn vào sự quyết tâm của cô ấy, trong phút giây bốc đồng, Bút chì và Gôm Đuôi đã cùng nhau trải qua một đêm nồng cháy. Tình yêu, một lần nữa, lại nở rộ trước mắt chúng ta. Nhưng chưa hết—vẫn còn nhiều tình yêu nữa ẩn giấu trong hai hình ảnh này. Có lẽ vài học sinh tinh mắt đã nhận ra rồi? Tôi tất nhiên là đang nói về—”

+++

Gôm: SNIFF “Ôi, Bút chì! Sao anh có thể làm vậy? Anh có cố che giấu, nhưng em biết mình đã thấy gì rồi! Những vết nhòe không thể nhầm lẫn nơi... mông anh... Bằng chứng rõ ràng của sự phản bội! Sao anh lại bị con hồ ly đó dụ dỗ?!”

???: “Lau khô nước mắt đi, Gôm thân yêu.”

Gôm: “Cậu... là vỏ bọc của mình?!”

Gôm Cover: “Đúng thế. Là mình đây, người bạn cũ quen thuộc của mọi người: vỏ bọc tẩy MONO.”

Gôm: “Nhưng... tại sao...?”

GômCover: “Vì mình sinh ra là để bảo vệ cậu. Đó là ý nghĩa tồn tại của mình.”

Gôm: “Vậy suốt thời gian qua...? Nhưng tại sao bây giờ mới xuất hiện, sau từng ấy năm lặng lẽ?”

Gôm Cover: “Ha ha ha... Vì có lẽ đây là tất cả những gì mình có thể làm. Mình từng tự nhủ sẽ mãn nguyện khi chỉ đứng ngoài cổ vũ cậu và Bút chì—ít nhất là mình đã nghĩ vậy. Nhưng hôm nay, mình không thể kìm nén nữa. Aha ha ha. Mình làm mọi chuyện rối tung lên rồi, phải không?”

Gôm: “Không, không hề! Nhưng mình hiểu rồi. Vậy là cậu luôn ở bên mình, âm thầm che chở... Cảm ơn cậu.”

+++

“Và—UOOOOHHHH! Quý giá! Thật quý giá! Mong manh, thoáng chốc, nhưng đẹp đẽ! Một tình yêu chân thực, không lẫn với cái thứ gian dối, nhơ nhuốc mà loài người các ngươi thể hiện!”

Tôi cứng họng.

Cái quái gì—tôi nhắc lại, CÁI QUÁI GÌ—con nhỏ này đang nói vậy?! Cảm giác diệt vong bủa vây, tôi tuyệt vọng cầu cứu Ehrai-chan. “Eh-Ehrai-chan...”

“Cái quái gì—con nhỏ này đang nói vậy?”

K-Không! Đừng nói em cũng thế, Ehrai-chan!

Khoan, đúng rồi! Nếu có ai hiểu chuyện này, thì phải là con biến thái số một Live-On! “Sei-sama!”

“Cái quái gì—con nhỏ này đang nói vậy?”

Không... Không thể nào... Ngay cả Sei-sama cũng không biết cô ta đang nói gì á?!

“Ahem! Vậy là kết thúc phần luyện tập. Thế nào? Dễ hiểu mà, đúng không? Đây mới là tình yêu đích thực. Không phải cái thứ bắt chước nông cạn mà các ngươi nhầm tưởng bấy lâu nay.”

: ( д゚) (つд⊂) DỤI DỤI (;゚д゚) (つд⊂) DỤI DỤI(;゚Д゚) ...?! (つд⊂) DỤI DỤI DỤI DỤI DỤI (д)

: nope. nope nope nope nope nope

: tôi hiểu mong muốn tạo cú chốt hạ hoành tráng, nhưng mà cái này thì...

: dattebayon't

: không một cây kusa nào còn sót lại. kẻ mới đến, chỉ bằng một nhát chém, đã biến cánh đồng xanh tươi này thành sa mạc hoang tàn

: nhìn kìa. chẳng phải trông như thứ gặt cỏ sao?

: người ta nói rồi, gieo gì gặt nấy. và chúng ta đã gieo, umm...

: chưa từng thấy người ngoài hành tinh, nhưng chắc con nhỏ này là một đứa đấy

“Này, đồ BEEEEP cuồng StroZero kia. Nằm yên đi, tao tới đây.”

“Cái gì?!” tôi hét lên.

“Không phải câu chị muốn nghe từ người vừa lên lớp chị chuyện nói tục đấy,” Sei-sama nói.

Tôi không điên thật chứ? Ehrai-chan đang giận... tôi á? Vì cái gì mới được chứ?!

“Chị không thể ngậm cái mồm trước buổi stream hả?! Giờ nhìn xem chuyện thành ra thế này. Chị định sửa sai kiểu gì?!”

“Xin lỗi, gì cơ?! Không lẽ em đang đổ hết lỗi cho chị?!”

“Biết không,” Sei-sama chen ngang, “hồi đó chị đóng vai giáo viên một lần. Người ta bảo chị ứng khẩu một câu mở đầu. ‘Nếu lắng nghe kỹ, mấy đứa sẽ nghe những gương mặt quá khứ thì thầm di sản của họ cho mấy đứa. Nào, cúi sát vào. Nghe chưa? Carpe Penem. Chộp lấy dương vật đi, học trò; biến cuộc đời thành huyền thoại,’ chị nói giữa một đám sinh viên trần truồng. Có vẻ chị nói trúng tim đen, vì ai cũng đờ đẫn nhìn chị và phải quay lại cảnh đó.”

“Cái gì vậy, Ehrai-chan?! Chính em còn đồng ý với chị! Em còn bảo câu đó hay cơ mà!”

“Vì nếu không đồng ý, chắc chắn chúng ta ăn cú xui nguyên cây! Em phải cố kìm không gọi chị ra để giữ một chút cơ hội! Và cái chuyện ‘mọi thứ như món hầm’ ấy à? Nghe hay nhỉ, từ người mà đóng góp duy nhất cho buổi tiệc là StroZero!”

“K-Không phải chị! Em nghĩ chỉ mình chị tức chuyện này sao?! Ehrai-chan, đồ vô tâm!”

“Hả?! Muốn mất ngón tay hả, con chuột nhắt?!”

“Đồ đầu đất! Đồ tồi! Tôi ghét em!”

“Muốn mất ngón nào? Em có nhiều lựa chọn cho chị đấy.”

Sei-sama lại xen vào. “Không ngờ có ngày tôi chứng kiến một cuộc cãi nhau giữa học sinh tiểu học và trùm xã hội đen, nhưng đây chúng ta đang ở. Biết không, tôi cũng từng đóng phim yakuza một lần. ‘Mất ngón hay nhận cái này vô đít,’ tôi nói, rồi đeo strap-on và quất tới bến. Nóng bỏng thật.”

“Hmph!” Tôi hậm hực. “Biết gì không? Tôi nói thẳng luôn! Mọi người cứ bảo hai người là cặp đôi hoàn hảo, nhưng nghe như trò đùa ấy! So với Ehrai-chan, chị chẳng là gì ngoài đất dưới móng tay em ấy, Sei-sama!”

“C-Cái gì cơ! Đất dưới móng tay tôi còn thấy bị xúc phạm vì câu đó đấy~!”

“Hử?” Sei-sama lẩm bẩm. “Chẳng phải tôi mới là người nên thấy bị xúc phạm sao?”

Phù, tôi bình tĩnh hơn sau khi trút hết đống bực bội vô nghĩa đó. Quay lại buổi stream—chúng ta đang nói về gì nhỉ? Gì mà tẩy với bút chì và mông tẩy ấy à? Ugh, nhức đầu chỉ vì nghĩ đến thôi.

“Trời ạ, vẫn khó hiểu sao?” con nhỏ ngoài hành tinh kia nói. “Giơ tay lên nếu ai hiểu—có ai không?”

Im lặng.

“Haizz, người Trái Đất.”

: HẢ?!

: đến trong hòa bình, cái mông!

: đúng là lời kẻ xâm lăng ngoài hành tinh sẽ nói.

: giờ thì tôi CHẮC Live-On hiểu nhầm ‘newbie’ thành cái khác rồi

: ‘newbie? new breed? aliens!’ --Live-On, chắc vậy

: Tôi muốn gặp quản lý của cô ngay lập tức

: Hareru: “tôi có thể uống nước lộn đầu!” Chủ tịch: “Kabaddi!”

: Lạy Chúa, làm gì có quản lý nào

“Nhưng không sao! Kết thúc thời gian bên nhau, tôi hứa các ngươi sẽ hiểu tất tần tật về tình yêu! Đó là lý do tôi ở đây!”

Nghe không đúng chút nào—mà thật ra, từ đầu đến cuối chẳng có gì ở con nhỏ này là đúng cả. Các ngươi bảo chúng tôi phải làm senpai cho người này á? Rằng có khả năng không bằng 0 là tôi phải collab với cái thứ kinh dị Lovecraft đội lốt VTuber này á?!

...Cột lý trí của tôi đang tụt không phanh.

“Được rồi, đó là tất cả về giáo trình. Chúng ta còn thời gian đến hết giờ chào lớp để hỏi đáp nhanh. Ai có câu hỏi không?”

:

:

:

: ờ... còn chuyện tình yêu bình thường giữa, biết đấy, con người với nhau...

: một chiến binh dũng cảm xuất hiện

“À, cái trò lừa đảo mà loài người gọi là ‘mối quan hệ’ ấy à?”

Hả?!

“Các ngươi thấy đó, tôi ghét con người. Ghét cay ghét đắng. Con người thậm chí không nên được coi là sinh vật sống nếu hỏi tôi. Hãy nhìn thế giới quanh ngươi mà xem. Các ngươi không nghĩ loài người, tiến hóa để có bộ não to nhưng chẳng được gì khác, là một điều dị thường sao? Khi con người áp dụng trí thông minh cao cấp vào một thứ bản năng và căn bản như tình yêu, nó trở nên giả tạo. Các ngươi thấy không, tình yêu lan tỏa khắp nơi trên hành tinh này ngoại trừ chỗ mà con người chiếm lĩnh. Giờ các ngươi hiểu vì sao câu trả lời cho câu hỏi của ngươi là một cái KHÔNG to tướng chưa?”

: giáo viên chủ nhiệm á? nghe như giáo chủ tà giáo thì có

: tui cần thay quần gấp

: mẹ ơi tới đón con với con sợ quá

: ơ…sensei, có điều gì muốn nói với bọn tôi không?

: mà cô lấy tư cách gì nói thế?! ngoài việc cô là người ngoài hành tinh, cô khác gì bọn tôi hả?!

“Đúng vậy, em nói cũng đúng. Tiếc là, giống như tất cả các em, cô cũng có một thùy trán trước khá phát triển. Một bi kịch thật sự, cô biết mà—nhưng chính vì vậy nên cô chỉ ship đồ vật với đồ vật thôi. Ngay khoảnh khắc cô đưa bản thân vào mấy tưởng tượng đó, tình yêu lập tức biến mất. Nhưng điều phân biệt cô với các em, những kẻ Trái Đất ngốc nghếch, là tận sâu thẳm bên trong, dù sống ở đây bao lâu, cô vẫn là một người ngoài hành tinh—cô vẫn có thể nhìn nhận tình yêu đúng bản chất của nó.”

Ối trời ơi! Cô ấy căng thật đấy! Cảm giác bây giờ không phải “tân binh” mà là “trùm giật dây” luôn rồi!

“...Xin lỗi nhé. Cô chỉ đang áp đặt quan điểm của mình lên các em thôi—cô biết điều đó rõ mà. Tự xưng là ‘dạy’ trong khi biết thừa suy nghĩ của mình có thể nghe thật mông lung... Cô đang nghĩ gì thế này, cứ tình yêu cái này, tình yêu cái kia, lại còn lấy ví dụ toàn vô tri vô giác? Các em khó hiểu cũng phải. Cô chỉ đang châm chọc, mà để làm gì cơ chứ?”

Khoan, hả? Ai ngờ được ngay sau màn thuyết giảng đó lại là một lời xin lỗi nghe chân thành thật sự. Cú chuyển tông này sốc đến mức tôi tưởng cô ấy vừa thoát khỏi trạng thái thôi miên. Một lần nữa, cô ta làm tôi hoàn toàn mơ hồ.

“Các em thấy đấy, cô không thấy con người hấp dẫn về mặt tình dục. Thứ duy nhất cô bị hấp dẫn—và luôn bị hấp dẫn—là đồ vật. Thấy chưa? Cô khác các em. Cô... là người ngoài hành tinh.”

Ánh mắt cô như lạc về xa xăm, giọng điệu như thể cuối cùng cũng được nói ra lời giới thiệu mà bấy lâu nay cô muốn nói.

“Còn chuyện cô ghét con người thì đúng thật đấy,” cô thêm vào, bật một tiếng cười khô khốc, chua chát.

Tôi liếc qua phần chat và nhận ra không ai—kể cả tôi—biết phải phản ứng thế nào với tiết lộ này. Nhưng điều tôi biết chắc là lúc ấy, đôi mắt vô hồn cùng quầng thâm rõ rệt dưới mắt cô dường như hợp bối cảnh một cách hoàn hảo.

Chỉ giây sau, năng lượng của cô bật lại: “Được rồi! Ai còn câu hỏi gì không? Hỏi bất cứ thứ gì cũng được!”

Đúng là bọn tôi đang hơi bối rối, nhưng cũng đúng là sự tò mò vẫn tràn trề. Từng câu hỏi lác đác xuất hiện trở lại trên chat.

: tại sao ghét con người mà vẫn gia nhập Live-On?

“Hửm? Để phỉ nhổ vào mặt xã hội, tất nhiên rồi.”

“Pfff!” Cả ba chúng tôi cùng lúc phun nước vì câu trả lời quá thẳng thắn này.

“Ngay lúc tôi tưởng sẽ nghe một câu chuyện bi đát—ai ngờ quay lại Live-On ngay,” tôi nói.

“Em cũng tưởng chứ...,” Ehrai-chan thêm vào.

“Người sống trong nhà kính, các cưng ạ...”

“Im cái mồm thủy tinh của cô lại!” tôi và Ehrai-chan đồng thanh hét.

“Các em biết không, đại gia Birdman cao 1m80 và từng là rapper đấy. Cô cũng cao 1m80 này—và từng là kẻ làm bậy.”

“Cái quái gì cô vừa nói thế?!” chúng tôi lại gào.

“Trời, hai đứa này lúc nào cũng khó tính vậy à?”

: www

: bối rối hả? đừng bối rối, vì đây là tinh túy Live-On 100% nguyên chất

: nghe hợp lý đấy

“Khi bị coi là kẻ ngoài lề như cô, nó bào mòn lắm... Cô ở đáy vực khi chợt nhớ ra có một công ty VTuber tên là Live-On, nơi có thể cho cô cơ hội. Nếu đã phải sống thế này, thà cô sống không xin lỗi ai cả, cô nghĩ vậy. Xấu hổ, nhục nhã công khai ư? Kệ!”

“Còn có thể cởi mở hơn được nữa không?!” Sei-sama thốt lên.

“Chị bảo cởi mở, em gọi là buông xuôi luôn rồi~,” Ehrai-chan thêm vào. “Ngay cả em còn chưa sẵn sàng vứt bỏ nhân phẩm và hình tượng công khai.”

“Chuẩn luôn,” tôi đồng ý. “Người duy nhất trong Live-On làm thế được là Sei-sama.”

Sei-sama bật cười. “Các em nói gì vậy? Đừng ghét chị chỉ vì chị biết cách tận hưởng cảm giác nhục công khai. Nào, quay đi—đừng để mắt phải chứng kiến sự nhục nhã này.”

“Em quay đi lâu rồi, thưa sếp,” tôi chêm vào.

“Em không nhìn thật à?”

“Chị vừa bảo em đừng nhìn còn gì!”

“Ngay cả lúc chị nhục đến mức này cũng không nhìn à?”

“Khi nào chị có khoảnh khắc không nhục thì gọi em.”

“Mong đến ngày đó ghê~,” Ehrai-chan nói đùa.

“Hừm. Chẳng gì khiến chị khô hơn hai đứa kouhai lém lỉnh.”

: có ai nói tôi phải nghĩ gì với tôi không tôi cầu xin đấy

: tôi vừa háo hức vừa lo lắng cho tương lai

: câu hỏi! sensei không phải fujoshi à?

: hừm đúng ha. kiểu như...tưởng tượng mạnh quá

: ^ lol mạnh thật

“Cô không nghĩ vậy. Chủ yếu cô ghép cặp nam-nữ thôi. BL thì cũng không vấn đề gì, còn GL—ờ, GL thì còn tùy. Nhưng nói trước: đây chỉ là suy đoán của cô, không có ý đánh đồng ai cả, nhưng mấy em có biết có fujoshi ship sàn nhà với trần nhà, với bảng tuần hoàn hóa học không? Cô nghĩ khi họ làm vậy, họ vô thức biến mấy đồ vật đó thành người trong đầu. Còn cô thì ship đồ vật như chính nó... Với cả, họ chắc cũng chẳng muốn bị so sánh với cô đâu.”

: lý do cuối cùng mới là lý do thật chứ gì? lol

: khoan người ta ship sàn với trần với bảng tuần hoàn thật á?

: suỵt biết vậy thôi đừng tìm hiểu thêm

“Oh, nhìn đồng hồ đi, sắp hết giờ homeroom rồi.”

Tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm khi biết khoảng thời gian đầy màu sắc này sắp kết thúc, nhưng có vẻ vẫn còn một chướng ngại cuối cùng.

“Có một streamer mà cô muốn gửi lời cảm ơn trước khi kết thúc hôm nay. Cô chắc là cô ấy đang xem, nên xin mọi người chịu khó nhé.”

Thật hả? Cảm ơn? Ngay trên stream debut? Chẳng lẽ trước khi vào Live-On, cô đã quen ai đó rồi sao? Thú vị đây.

“Ahem! Awayuki Kokorone của gen ba! Chính nhờ cô mà hôm nay tôi mới đứng được sau chiếc bục này! Tôi không thể cảm ơn cô đủ! Cảm ơn cô!”

Ủa?

“Awayuki-kun...”

“Là em... Lúc nào cũng là em...”

“Hả? Ơ? ...Hả?”

Im lặng.

“CÁI GÌ CƠ?!” tôi hét toáng lên.

: Được rồi mấy đứa, xem nào, ai là quái vật đây... Awayuki Kokorone?!

: wwwwwwwwwwwww

: cô ta còn nhúng tay cả trước debut luôn á???

: Ở đâu có StroZero, ở đó có Awayuki. Không nơi nào thoát khỏi tầm mắt của cô ấy.

: Một anh hùng chính nghĩa, cô rong ruổi tìm những cô gái mất phương hướng trong tuyệt vọng và tiêm StroZero vào họ. Shuwa-chan chính là StroZero Rider!

: LOL chuẩn, chỉ cứu gái thôi, không đụng trai

: tôi thì thấy đi khai thác bóng tối trong tâm hồn người khác nghe ác lắm đấy

: thôi nào, cắt kiểu gì thì rider vẫn là StroZero. StroZero chính là Awayuki Rider.

: đừng vẽ cái lon StroZero nhân hóa cưỡi trên con xe Awayuki nữa tôi xin

: một con xe được nâng cấp bằng công nghệ... cybike...?

: VTuber Awayuki Kokorone wa kaizou BIKE de aru! (giọng thuyết minh OG)

: de aru cái gì mà de aru

: em nó chạy bằng StroZero nguyên chất nhé

: 440 yên một lít? chát đấy

: StroZero! Henshin!

: đặc cấp vật bị nguyền rủa Awayuki Kokorone

“Hả?! Sao lại là tôi?! Tôi không biết cô ấy, thề có Chúa! Thật ra tôi chẳng quen ai ngoài Live-On hết!” Khoan, khoan. “Nhờ tôi nhắc đến?” Khi nào? Ở đâu?

“Các em biết không, nếu không nhờ Awayuki-san, cô thậm chí chẳng biết VTuber là gì, chứ đừng nói đến Live-On. Cô ấy cứu cô khỏi rơi xuống đáy xã hội đấy. À, tất nhiên cô không quen cô ấy ngoài đời đâu.”

Tôi lục tung ký ức, cố tìm cái gì đó có thể liên quan đến điều cô ta nói, rồi bỗng nhiên, tôi nhớ ra.

“Một ngày nọ, tôi lướt mạng xã hội, tự hỏi liệu có ai giống mình không thì tình cờ thấy một clip của Awayuki-san. Nếu nhớ không nhầm, đó là clip từ buổi stream ‘Biệt đội L常識 (Common Sense Squad)’ của cô ấy.”

Dĩ nhiên. Sao mình có thể bỏ qua một điều đã khắc sâu đến thế trong trí nhớ chứ?

“Trong đoạn clip đó, Awayuki-san—”

Không.

Không.

“—đã nhắc về mình. Cái bà hủ nữ đam mê Mushiking mà cô ấy gặp ở tiệm cho thuê băng đĩa!”

“Không thể nào!!!” Tôi không thể kìm nổi giọng mình. Không phải là Cặp đôi hoàn hảo giữa Hercules Beetle quyến rũ và Elephant Beetle vạm vỡ thật sự quá đỉnh! Hai con đực lao vào nhau với những chiếc sừng cương cứng, nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương... Mushiking chính là tác phẩm BL vĩ đại nhất mọi thời đại! cái bà đó sao?!

Không đời nào. Không có một cơ hội nào mà cuộc trò chuyện đó lại trở thành nguồn cảm hứng cho một thành viên thế hệ kế tiếp.

: nguồn gốc cơn sốc: tìm thấy

: lmao cái đó hả???

: hồi đó mình chỉ nghĩ cô ta là hủ nữ mê bọ cánh cứng thôi. giờ thì nhìn xem cô ấy đã đi xa thế nào

: trời ơi awa-chan đi tuyển người cho live-on hả?

: cảm ơn Ace-sama đã mang màu xanh trở lại cánh đồng khô cằn

“Chính buổi stream đó đã giới thiệu tôi đến Live-On, khiến tôi quyết định nộp đơn phỏng vấn. Và giờ đây tôi đứng trước mặt mọi người, giảng dạy về chân ái—hay còn gọi là tình yêu khách quan, như tôi đặt tên cho nó. Được rồi! Thời gian của chúng ta hôm nay đến đây thôi. Cảm ơn tất cả mọi người! Ding dong dang dong! ♪”

Với màn bắt chước tiếng chuông trường học mà ai cũng quen thuộc, Churiri-sensei bước khỏi sân khấu sang bên trái, và buổi stream kết thúc.

“Rồi, tôi đi cho nổ tung trụ sở Live-On vì đã phản bội niềm tin của tôi đây, ai đi cùng không?” tôi hỏi.

“Được thôi, ngay sau khi em nổ tung chị trước đã,” Ehrai-chan đáp.

“Tại sao lại là chị?!” tôi hét lên.

“Chả biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cái mông em đang gặp nguy hiểm đấy!” Sei-sama nói chen vào.

“Và tại sao chị lại nói như một gã vừa đi du lịch tốt nghiệp trinh tiết vậy?!” tôi lại hét.

Mọi chuyện ổn chứ? Tôi và Sensei sẽ hòa thuận... đúng chứ?

Giữa lúc buổi trò chuyện sau stream của chúng tôi đang biến thành phiên hội đồng bắt nạt Awayuki, buổi stream của Churiri-sensei đột nhiên sống lại.

“Upsy-daisy. Cái này hoạt động chứ? Test, test.”

“Hử?” cả ba chúng tôi cùng ậm ừ.

Giọng nói đó... Không phải của Sensei, nhưng nghe quen quen đến lạ...

“Rồi! Có vẻ như ổn rồi!”

Đó là... Dagger-chan?

“Dagger-chan, bao nhiêu lần tôi đã bảo cô phải giới thiệu cho đàng hoàng rồi!” một giọng thứ hai quát. “Ahem. Xin chào các vị khán giả, tôi đây, tiểu thư duy nhất của gia tộc Miyauchi danh giá, biểu tượng anti-Live-On, Tadasu Miyauchi.”

Và Tadasu-chan?! Cái quái gì đang diễn ra thế?!

Bỏ mặc sự hoang mang trong phần bình luận, cả hai lập tức bắt đầu trò chuyện, thậm chí còn bật mô hình 3D của mình lên màn hình.

“Quả là một màn debut ra trò, ha?” Dagger-chan nhận xét.

“Cực kỳ thiếu chuyên nghiệp. Lải nhải suốt mà không cho khán giả biết gì—đã thế còn bất ổn cảm xúc nữa chứ?” Tadasu-chan thêm vào.

“Xin lỗi mọi người về Sensei nhé. Cô ấy... ừm, đúng là Sensei.”

“Chuẩn luôn. Cô ấy còn làm chúng tôi chả hiểu mình đang nói cái quái gì,” Sei-sama nói.

“À!” Ehrai-chan kêu lên. “Em hiểu rồi! Hai em ấy đến đây để đỡ đòn cho Sensei vì cô ấy hơi lố phải không?”

“Hợp lý đó!” tôi nói. “Ôi, đồng đội gắn bó thật đáng yêu!”

“Churiri-sensei đúng là tệ hại,” Tadasu-chan tiếp tục. “Không có lịch trình thì một ngày của cô ấy là toang... Chén bát chồng cả núi mà chẳng rửa...”

“Không phân loại đồ giặt, mặc nguyên đồ nhăn nhúm mới lấy ra từ máy giặt...”

“C-Cả hai đến đây để che cho cô ấy... đúng không?” tôi nói.

“Nếu ‘che’ nghĩa là ‘bóc phốt’ thì đúng đó~.”

“Khoan, hai người,” Sei-sama xen vào. “Tôi nghĩ chúng ta đang bỏ qua một thông tin quan trọng đây.”

Thông tin quan trọng gì? Khi tôi còn đang vò đầu suy nghĩ về câu nói bí hiểm của Sei-sama, thì phần chat nổ tung.

: hai người biết mấy chuyện đó bằng cách nào?

: hiểu biết dữ ta? (cười gian)

: ba người ở chung nhà à?

Ồ! Là thế sao? Chắc là vậy rồi! Hóa ra ba người này thân thiết đến mức dám công khai bóc nhau thế này sao?!

“Không phải ở chung đâu. Nhưng tôi ở cùng tòa nhà với cô ấy. Tôi hay qua nhà chơi lắm,” Dagger-chan giải thích.

“Tôi thì sống với gia đình,” Tadasu-chan nói thêm. “Nhưng Sensei bừa bộn quá nên tôi thấy có trách nhiệm phải ghé qua thường xuyên.”

“Chuyện này chờ lâu rồi, nhưng với Sensei, gen năm cuối cùng cũng hoàn chỉnh!”

“Gọi là ‘gen năm’ thôi, Dagger-chan. Nhưng cô nói đúng: thật sự là một chặng đường dài. Sau màn debut của tôi, rồi đến Dagger, Sensei đã buồn rầu suốt một thời gian. Cô ấy đúng là một ca khó nhằn.”

Tôi đã đoán được phần nào từ tháng trước rằng Dagger-chan và Tadasu-chan thân nhau, nhưng Sensei cũng vậy sao? Cũng hợp lý thôi. Với lịch debut so le, gen năm chắc quen nhau từ lâu hơn chúng tôi.

Nhưng nghĩ đến việc đó vẫn buồn cười thật. Dagger-chan, Tadasu-chan, và Sensei, hả?

“Sensei cũng không tệ toàn tập đâu. Cô ấy thật sự làm việc rất chăm chỉ,” Dagger-chan tiếp tục.

“Chuẩn luôn.”

“NÀY.”

Một giọng thứ ba, vô cùng giận dữ, bất giác làm tôi dựng hết lông gáy, bất ngờ chen ngang vào cuộc trò chuyện thoải mái của Dagger-chan và Tadasu-chan.

“À, chào mừng trở lại, Sensei,” Dagger-chan thản nhiên nói.

“Các cô đang làm gì ở đây? Tôi tưởng phần của các cô xong rồi chứ?” Tadasu-chan thêm vào.

“Làm gì ở đây á?! Đây là stream của tôi—còn các cô làm gì ở đây?! Tôi vừa qua phòng bên để khui lon cà phê uống cho thư giãn, tiện mở stream lên điện thoại xem cho vui, thì thấy ai? Chính là hai cô đó! Cà phê bắn tung tóe khắp nơi!” Churiri-sensei thở hồng hộc.

“Thở sâu nào, Chuririri-sensei,” Dagger-chan nói.

“Thêm một ‘ri’ rồi đó!”

“Chúng tôi ở đây vì cô trơ trẽn rủ chúng tôi đi cùng, đúng không, Churi-sensei?” Tadasu-chan đáp.

“Tôi rủ đến văn phòng, không phải lên stream của tôi! Và cô thiếu một ‘ri’ rồi đấy!”

“Bình tĩnh nào, Churiririririririririririririririririrrrrr—ô, tôi trượt rồi.”

“Tên thật của Churiri-sensei khó phát âm thật nhỉ, Dagger-chan?”

“Đó không phải tên thật của tôi! Đừng bịa nữa! Thôi im cả hai đứa đi trước khi bôi nhọ tôi thêm! Stream kết thúc tại đây! Lại đây!”

“Khoan, đừng động vào hàng hóa chứ!”

“Không cần vội đâu. Tiệc ăn mừng sau vẫn sẽ có mà, đừng lo.”

“Họ không cần phải biết chuyện đó!!!”

: chỉ là mấy người bạn thôi lol

: tôi ngửi thấy mùi tsundere ở đây

: tên thật churrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr?

: tiệc hả? còn vụ ghét người đâu rồi?

: tôi vừa vào đã thấy cái gì thế này

Sensei hoảng loạn cùng hai đồng đội vô tư. Giọng họ dần nhỏ đi khi Sensei kéo cả hai ra ngoài. Rồi, buổi stream kết thúc.

Một buổi stream vốn đã khó hiểu lại được khép lại bằng một màn encore còn khó hiểu hơn. Thành viên mới này quả thực là một nhân vật, nhưng...

“Tôi có linh cảm mọi thứ sẽ ổn thôi,” Sei-sama trầm ngâm.

“Đúng~ không?”

“Ừ.”

Bất chấp sự hỗn loạn, và nhờ một phần vào sự xuất hiện của Tadasu-chan và Dagger-chan, mọi thứ vẫn có vẻ ổn.

Và thế là, với ba màn giới thiệu bùng nổ cho ba streamer đầy cá tính, tấm màn đã khép lại cho màn debut của gen năm.

Bài học về tình yêu

Vài ngày sau màn debut đáng nhớ của Churiri-sensei, tôi thấy mình dán mắt vào điện thoại, gương mặt nhăn nhó trong nụ cười méo mó nhất. Lý do? Tin nhắn tôi vừa nhận được:

Churiri-sensei: Awayuki Kokorone, xem chi tiết lịch học của chị bên dưới. Hãy đảm bảo rằng chị có thể tham dự. (Em đang hỏi chị có muốn collab không. Nếu không được thì nói em biết, em sẽ xem có thể sắp xếp lại không.)

Đây... đúng là một cách mời collab đặc biệt. Cô ấy đang ra lệnh thời gian hay hỏi ý kiến tôi? Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống hay từ dưới lên? Tôi nên nhìn từ dưới lên hay từ bên cạnh? Cô ấy là pháo hoa chắc?

Hôm đó tôi chẳng có việc gì đặc biệt. Nếu là một streamer khác, chắc tôi đã nhận lời ngay tắp lự, nhưng đây… là Churiri-sensei. Tôi có thể bịa ra cả khối lý do để giải thích nỗi e dè của mình, nhưng lý do chính xác nhất thì chỉ đơn giản là: “Bởi vì đó là Churiri-sensei.” Cũng tự nhiên như cỏ mọc, chim bay, mặt trời chiếu sáng, Churiri-sensei thì… kỳ quặc.

Kỳ quặc? Ừ. Nguy hiểm? Chắc là không. Sau những gì các đồng đội của cô ấy làm trong buổi debut stream, ấn tượng của tôi về cô ấy cũng dịu đi đáng kể. Nên dù vẫn có chút cảnh giác, tôi cũng không tính từ chối. Vấn đề là liệu tôi có thể theo kịp năng lượng của cô ấy nếu bước vào với một cái đầu trống rỗng hay không. Dù cô ấy có lấn át thế nào, xét cho cùng vẫn chỉ là tân binh, còn tôi là đàn anh. Trách nhiệm của tôi là dẫn dắt buổi collab và tạo một không gian để cô ấy tỏa sáng. Nhưng đồng thời, tôi không thể để cô ấy dắt mũi được; thế thì vô trách nhiệm quá.

Giá mà tôi có thêm chút thông tin về tính cách của cô ấy, để còn chuẩn bị mà đối phó, tôi thầm nghĩ.

Và rồi tôi lóe lên một ý tưởng. “Sao không hỏi luôn đồng đội của cô ấy nhỉ? Họ quen cô ấy lâu rồi mà?”

Ngay lập tức, tôi nhắn cho Dagger-chan.

Awayuki Kokorone: Này Dagger-chan. Xin lỗi làm phiền nhé. Chị vừa nhận được lời mời collab từ Churiri-sensei, và chị muốn biết thêm về cô ấy để còn chuẩn bị trước, hoặc có biện pháp đề phòng nếu cần. Em có thể nói cho chị biết cô ấy thế nào không?

“Đề phòng” với “biện pháp đối phó”. Nghe tôi nói cứ như uyên bác lắm khi bàn về Sensei vậy.

Cô ấy trả lời ngay sau đó.

†Dagger†: Cô ấy kiểu như Sei-sama nhưng quá đà hơn!

Awayuki Kokorone: Ý em là Sei-sama không quá đà sao.

†Dagger†: Ờ thì… vậy cô ấy giống như chị, nếu chị bị quá đà ấy!

Awayuki Kokorone: Ý emlà chị vốn đã hơi quá đà rồi.

†Dagger†: Aha ha ha! Hay ghê, sư phụ! Chị hài hước thật!

Awayuki Kokorone: Hử? Chị nghiêm túc mà? Chứ em nghĩ chị “quá đà” hả? Hửm? Hửm?

†Dagger†: Ơ, không, xin lỗi sư phụ. Khoan… sao em lại gửi tin đó nhỉ? Em quên mất rồi…

Awayuki Kokorone: Chỉ chơi bài “mất trí nhớ” khi cần thôi nhỉ…

Ôi, Dagger-chan đúng là một tia nắng mặt trời. Nói chuyện với cô bé lúc nào cũng vui. Ngoài khuôn mặt dễ thương và cái kiểu hơi láu cá, cô ấy còn rất dễ thương và hết mình trong mọi chuyện, khiến tôi luôn bật cười. Cô ấy thậm chí còn làm theo lời tôi, thêm ngay ký tự † vào tên!

Khoan, khoan, tỉnh lại nào. Đây không phải lúc mải mê tán dóc. Tôi nhắn cho cô ấy là có mục đích đấy.

Awayuki Kokorone: Vậy ý em “quá đà” là thế nào?

†Dagger†: À thì… Sensei lớn tuổi hơn em với Tadasu-chan đúng không? Cô ấy sống trong xã hội đủ lâu để biết thực tế phũ phàng. Thêm nữa, cô ấy cực kỳ nghiêm túc, nên những mặt tối của xã hội cứ gặm nhấm dần dần cho đến khi chẳng còn gì sót lại.

Awayuki Kokorone: Ý em là kiểu một người trưởng thành phải đối mặt với thực tế của người lớn?

†Dagger†: Không, làm người lớn tức là vẫn còn chút quyền kiểm soát cuộc sống. Sensei giống chị với Sei-sama ở chỗ cả ba đều là những chiếc đinh nhô lên. Nhưng trong khi hai chị kịp gia nhập Live-On và phát triển trước khi bị đóng bẹp xuống, thì Sensei không kịp. Cô ấy không thoát ra được, nên giờ mới thành ra như thế.

Awayuki Kokorone: Nghe sâu sắc ghê. Và hơi u ám…

†Dagger†: Ừ, cũng tệ thật. Nhưng cô ấy không xấu đâu! Em nghĩ mấy người tốt mới dễ bị mặt tối của xã hội nuốt chửng. Giống như ngọn lửa sáng nhất thì bóng tối cũng đậm nhất ấy.

Awayuki Kokorone: Dagger-chan, sao em chỉ nói mấy câu nghe như chuunibyou vào những lúc này vậy? Để dành cho stream đi, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà.

†Dagger†: Hả, em không cố ý đâu mà!

Trời ạ, cái con bé này vụng về đến mức nào vậy.

†Dagger†: Dù sao thì… lúc nãy chúng ta nói gì ấy nhỉ? Biện pháp đề phòng đúng không? Cứ là chính chị đi! Đừng cố bắt chước năng lượng của cô ấy, chị làm tệ lắm đó! Nếu cô ấy tung ra cú lạ, cứ đón lấy! Vậy là ổn.

Awayuki Kokorone: Hmm… nghe đơn giản quá nhỉ.

†Dagger†: Tin em đi, hiệu quả lắm! Em với Tadasu-chan cũng làm vậy mà quen được cô ấy đó! Sensei dễ tính lắm, tin em!

“Dễ tính”? Con bé biết mình vừa nói gì không vậy? Chắc là biết… đúng không? Hy vọng là thế. Nhất là sau vụ nó nói về mấy chuyện bậy bạ lần trước.

Trong trường hợp này thì… Ngón tay tôi run run khi gõ tin nhắn tiếp theo.

Awayuki Kokorone: Giống như trong mấy cái doujin giáo viên ấy hả?

Heh heh heh. Dagger-chan không phải hạt dẻ khó nhằn đâu—

†Dagger†: Hả? Dou- cái gì cơ?

THÔI KHỎI!!! Tôi đập mặt xuống bàn. Trời ơi, sao nó ngây thơ đến thế nhỉ?

†Dagger†: À mà này, cái tin nhắn mời collab Sensei gửi cho chị á? Sensei nhờ em soạn giúp đó, mà cô ấy mất tận năm tiếng đồng hồ đấy! Thế mới biết cô ấy nghiêm túc thế nào!

Khoan, cái gì cơ? Tin nhắn ấy đâu rồi? Nó trông quan trọng lắm mà tôi mới chỉ kịp liếc qua thì… biến mất tiêu, chắc cô ấy xóa rồi.

Awayuki Kokorone: Khoan đã? Chị chưa kịp đọc hết mà!

†Dagger†: Xin lỗi… trí nhớ của em…

Awayuki Kokorone: Chớp mắt hai cái nếu Shukuro Tsukishima đang đứng cạnh em.

†Dagger†: Hả? Ai cơ?

Awayuki Kokorone: Ồ, chắc em chưa đọc tới phần đó rồi.

Xong phần của Dagger-chan, tôi nhắn tiếp cho Tadasu-chan cùng một câu hỏi y chang.

Miyauchi Tadasu: Sensei là một tâm hồn chân thành.

Đó là câu trả lời tôi nhận được sau một lúc, giống với những gì Dagger-chan nói.

Miyauchi Tadasu: Nhưng cô ấy cũng không còn cứu được nữa.

Rồi là một câu mâu thuẫn ngay sau đó. Tôi chẳng còn hơi sức mà ngạc nhiên nữa.

Awayuki Kokorone: Dagger-chan bảo cô ấy giống Sei-sama nhưng quá đà hơn.

Miyauchi Tadasu: So sánh kỳ quặc nhưng đúng. Nhưng theo em, cô ấy chỉ đi sai đường thôi. Cô ấy vẫn có thể tìm lại bản thân nếu chịu cố gắng.

Nghe đúng kiểu một đứa trẻ nói thật. Tôi cũng chẳng già gì, nhưng quan điểm đó thực sự đầy hy vọng.

Miyauchi Tadasu: Còn về biện pháp đối phó thì… Chị nên biết Sensei hoàn toàn mù tịt về Live-On.

Awayuki Kokorone: Hả? Thật á?

Miyauchi Tadasu: Cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến Live-On mà. Nhớ không? Người cô ấy nhắm đến là chị.

Awayuki Kokorone: Vậy ngay cả khi gia nhập rồi, cô ấy vẫn không tìm hiểu gì sao?

Miyauchi Tadasu: Quản lý bảo việc cô ấy thiếu hiểu biết sẽ làm tăng sức hút. Cô ấy có tò mò thật đấy, nhưng cố tình không tìm hiểu.

Awayuki Kokorone: Ra vậy…

Miyauchi Tadasu: Chân thành, đúng không?

Awayuki Kokorone: Ừ, đúng là vậy…

Nhưng thực sự đáng khâm phục đấy chứ. Debut sau cùng và phải chờ lâu như vậy hẳn rất khó khăn. Thực ra tại sao quản lý không cho cô ấy debut trước nhỉ? Có thể đã bớt khổ cho cô ấy nhiều. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của cô ấy, để hai người kia dọn đường trước có khi lại là lựa chọn tốt.

Sau cuộc nói chuyện với hai người này, tôi cảm thấy mình đã nắm được cách tiếp cận Churiri-sensei. Tôi nhanh chóng gửi tin xác nhận tham gia cho cô ấy.

Tôi chỉ còn phải làm một việc.

Việc của StroZero.

“Xin chào các em học sinh yêu quý! Đây là Churiri-sensei, giáo viên môn tình yêu học kiêm thành viên Gen 5 của Live-On! Giờ học sắp bắt đầu, nên hãy điểm danh nào! Xem nào... Shion Kaminari-san!”

“Có mặt!”

“Hikari Matsuriya-san!”

“Có mặt!”

“Awayuki Kokorone-san!”

“Dzô nào!” ỰC ỰC ỰC

“...”

Và thế là ngày diễn ra buổi collab đầu tiên giữa tôi và Churiri-sensei cuối cùng cũng tới! Chỉ có một học sinh thì kỳ quá, nên hôm nay là tôi, Hikari-chan và Shion-mama, ba đứa tụi mình!

“Awayuki-san?” sensei gọi.

“Hm?” tôi đáp lại.

“Em đang làm gì thế?”

“Uống bia ạ!”

“Và em không thấy có gì sai à?”

“Không hề. Thậm chí sao cô không thử nói cho em biết nó sai chỗ nào?”

“...”

: à vâng, nữ thần seiso đang quạu vì bị nhắc nhở không được nhậu trong giờ học

: học sinh cá biệt là đây chứ đâu

: đến cả Ozaki còn phải lắc đầu

: tự nhiên nhớ trường công quá

: chào mừng đến với trường cấp 3 Shuwa

“Có lẽ chúng ta bắt đầu hơi sai cách,” Churiri-sensei nói. “Thật ra, cô không biết nhiều về Live-On. Cô chỉ đọc hồ sơ chính thức và biết các em khá lập dị, nhưng mà... chuyện này là bình thường à?”

“Dạ có ạ! Hikari nghĩ thế mới ngầu chứ!”

“Dạ có ạ! Em nghĩ trẻ con khóc nhiều mới khỏe mạnh!”

“...”

: ơ giờ cô ấy trông còn mệt hơn

: cô nghiêm túc thật đấy, bả bảo trên stream solo là không biết nhiều về live-on

: chuyện này là bình thường (cứu với)

: hài là sensei lại thành người bình thường nhất ở đây

: mà không lâu đâu, thắt dây an toàn đi, cháu

“Th-Thật hả... Hừm, chẳng lẽ mình đã sai lầm khi gia nhập Live-On? Không, không, sao giờ mình lại hoang mang thế này? Mình vào đây là để quẩy mà? Ahem! Được rồi, lớp học. Trước khi bắt đầu bài giảng, cô muốn hiểu rõ hơn về các em. Ai muốn giới thiệu bản thân trước nào?”

“Sensei!”

“Vâng, Shion-san? Em muốn giới thiệu trước à?”

“Cô làm con của em nhé?”

“Câu hỏi kiểu ‘mayonnaise có phải nhạc cụ không’ là sao?!”

“Okay! Vậy từ giờ em là mẹ cô! Gọi em là Shion-mama nhé! Xin cảm ơn, em đi đây!”

“Không! Quay lại ngay! Ít nhất cũng giới thiệu tên chứ!”

“Live-On Gen 2, Shion Kaminari! Có vấn đề gì? Buồn bã mệt mỏi? Để Shion-mama hun cái cho khỏe lại!”

“Ồ, nghe hay đó!”

“Sở thích của em là mama-katsu!”

“Cô thà chết còn hơn tìm đến em lúc gặp vấn đề.”

“Ô, đừng hiểu nhầm nhé! Mama-katsu ở đây là bắt mấy đồng nghiệp làm con để em ép yêu thương họ thôi, không phải cái kia!”

“Xin vui lòng tránh xa tôi.”

: kusa

: shion-mama đang hào hứng được thêm bé mới vào bộ sưu tập

: chẳng ai nghĩ lệch cho đến khi em nói câu đó

: cái kia còn dễ chấp nhận hơn chứ

: và đây là một trong số người tốt đấy

“Không phải cô sẽ bao giờ trông mong vào mấy tên địa cầu làm gì đâu, hứ! Tiếp theo, Awayuki Kokorone-san, giới thiệu đi nào?”

“Sensei, có đúng là cô nhờ Dagger-chan giúp viết cái lời mời collab thảm họa đó không?”

“GYAAAAAAH! Sao em biết?!”

“Và có đúng là cô mất tận năm tiếng để viết nó không?”

“Cô sẽ giết nó... con nhãi đó...”

“Sensei không được nói bậy nha~.”

“Đ-Đủ rồi nhé. Cô biết nhiều về em rồi. Thực tế, cô còn thấy em hơi đáng thương nữa. Có lẽ em là một trong số ít địa cầu mà cô chịu được.”

“Sensei không được thấy tội nghiệp đứa đang nhậu trong giờ học nha~.”

Tôi nghe tiếng gân máu nổi lên. “Grrr, đồ Thánh Cãi! Thế là hết! Để sau tính với em!”

Chúa ơi, mình thích chọc mấy người chưa quen văn hóa Live-On quá. Vui cực kỳ.

“Cuối cùng, Hikari Matsuriya. Giới thiệu về mình đi nào.”

“Em là Hikari Matsuriya từ Live-On Gen 3!”

“Genmate với Awayuki-san nhỉ?”

“K-Không, không hẳn... Eh heh heh...”

“Hửm? Em ở Gen 3 mà?”

“Thì đúng là thế... nhưng em không phải genmate của chị ấy... Em là gen-nô lệ.”

“Awayuki-san.”

“Dạ thưa cô.”

“Live-On có quyền miễn trừ như lãnh thổ nước ngoài, không bị luật pháp điều chỉnh hả?”

“Không ạ.”

Hikari-chan, tôi thật sự mong cậu đừng nhìn tôi bằng đôi mắt nồng nàn bệnh hoạn như thế. Cậu vẫn có thể làm vậy, chỉ là... cho tôi thở chút được không. Tôi sắp tỉnh rượu vì cảm giác tội lỗi này rồi. Trước giờ tôi không biết mặt cậu có biểu cảm đó cho đến chuyện hôm đó.

“Hikari-chan,” tôi nói. “Cậu là genmate của tớ, là một cô gái hướng ngoại, năng động. Và chỉ thế thôi, hiểu chưa?”

“Nhưng Shuwa-chan, tất cả là lỗi của cậu. Chính cậu dạy tớ rằng nỗi đau cũng có thể đem lại khoái cảm...”

“Awayuki-san. Cô rút lại lời nói lúc nãy. Em cũng tránh xa cô luôn nhé.”

“Aha ha ha... Để em khui lon thứ hai cái...”

: gen nô lệ looooool

: đồ khốn, awayuki, đồ khốn!!!

: đừng có gây thù với awayuki nếu muốn sống sót ở live-on

: chuẩn, bả quan hệ rộng lắm

: thôi đừng đổ hết tội lên đầu shuwa-chan chứ

Mình thậm chí không nhớ lần cuối làm một màn giới thiệu đàng hoàng là khi nào nữa...

“Được rồi, điểm danh xong. Bắt đầu bài học hôm nay nào. Vì đây là buổi đầu tiên, để cho các em thấy rằng tình yêu khách quan của cô là tình yêu đúng đắn, cô sẽ dành chút thời gian phá bỏ quan điểm của các em và chỉ ra rằng từng đứa một đều sai. Cô không phải kiểu Tadasu-chan. Cô chẳng hứng thú gì với đối thoại mang tính xây dựng đâu. Hy vọng các em sẵn sàng làm stress ball cho cô, vì trời ạ, hôm nay cô có cả rổ chuyện muốn xả.”

: cô ơi lộ bản chất rồi kìa

: đi dạy đúng là nghề hợp cho người có chuyện muốn xả

: ^ đừng tin thằng trên

: vậy ra đây là người tôi hay flame war trên twitter

: tưởng tượng cảnh Miyauchi quỳ xin tha nếu đây là stream của cô ấy

“Hah. Thật hài khi các em nghĩ cô giống con công chúa bọc bông đó. Tất cả những gì cô thấy trước mặt là đám địa cầu yếu ớt với mấy quan điểm tình yêu mong manh chờ bị nghiền nát.”

“Tình mẹ là tình yêu thuần khiết nhất!”

“Tình yêu giữa chủ nhân và nô lệ là tình yêu duy nhất Hikari biết!”

“<I L0VE STR.>”

“Cô... Cô biết mình không có quyền nói, nhưng các em ổn chứ? Có cần giúp không? Cô tò mò lắm, thật sự rất tò mò muốn biết sao các em thành ra thế này, nhưng vì thời gian có hạn, cô sẽ giả vờ không quan tâm và tiếp tục bài giảng. À với cả, cô biết cô vừa bảo sẽ nghiền nát các em, nhưng thực tế là các em làm cô sợ chết khiếp.”

Dù sao thì, ở Live-On, văn hóa công ty là tự do.

“Tiếp nào... Bắt đầu với Shion-san nhé, vì em háo hức nhất phải không? Em tin không có tình yêu nào thuần khiết hơn tình mẹ, đúng chứ?”

“Đúng! Mẹ lên sóng!”

“Được rồi, hy vọng chat sẽ không ghét cô quá sau những gì cô sắp nói. Vì chủ đề này khá nhạy cảm.”

“N-Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là khi nói đến mẹ, và mở rộng ra là gia đình, vấn đề này không hề rõ ràng như em nghĩ. Tình mẹ là tình yêu chân thật? Khi ngày nào báo chí cũng đầy rẫy tin lạm dụng và bỏ bê? Làm sao thứ gì đó thay đổi tùy vào hoàn cảnh sinh ra lại được gọi là ‘tình yêu chân thật’ hay ‘thuần khiết’? Có lẽ thứ duy nhất thuần khiết ở đây là góc nhìn của em? Lập luận của em cho tình mẹ là không đứng vững—ít nhất là với loài người.”

“Grrr...”

“Đúng vậy... Thực tế, có thể em muốn bàn về khái niệm tình thân chóng vánh ở loài côn trùng, nơi chúng sinh con rồi chết ngay sau đó?”

“Grrr?”

Ngay khi tôi tưởng cô ấy chuẩn bị khẳng định quyền lực với Shion-senpai, cô ấy bẻ lái một góc chín mươi độ vào phút chót rồi lặng lẽ bước đi.

“Với lại... Khi tôi gọi cô là ‘ngây thơ’, tôi không có ý mỉa mai đâu. Tôi thực sự nghĩ việc cô yêu thương con mình là điều tuyệt vời đấy.”

“Ơ, ờ, cảm ơn?” Shion-mama đáp lại trong sự bối rối.

Rồi ngay sau đó lại bồi thêm một câu khen nhân cách đầy chân thành. Gì vậy trời.

: tại sao phải đính chính câu nói đó chứ

: hình như chị ta là người tốt thật lòng đấy nhỉ

: có khi người thuần khiết nhận ra nhau

: như kiểu cố đóng vai phản diện mà không tài nào làm nổi ấy

: giờ tự dưng thấy buồn ghê

Với quá khứ lắm rắc rối của mình, tôi tưởng ít nhất cũng có chỗ nào trong lập luận của cô ấy khiến tôi đồng cảm được, nhưng không, phá hỏng sạch trơn rồi.

“Được rồi, giờ Shion-san đã bị khuất phục, tiếp theo là Hikari-san.”

“Hikari-chan!” Shion-senpai hét lên. “Mọi thứ trông cậy vào em đó!”

“Rõ luôn!”

“Hikari-san, cô tin rằng tình yêu đích thực nằm trong một mối quan hệ chủ-tớ, đúng không?”

“Đúng thế! Làm sao có thể hết lòng phục tùng một ai đó mà lại chẳng có chút yêu thương nào xen vào chứ?”

“Hah! Ngây thơ, quá ngây thơ! Gần như ngây thơ bằng mấy người làm phụ đề cho video động vật dễ thương rồi tự tưởng tượng lời thoại của tụi nó vậy!”

“Ơ, hả?” Hikari-chan ngơ ngác. “Khoan, chuyện đó thì có gì sai?”

“Kiểu như này này, tôi đang muốn thư giãn, xem vài con thú dễ thương làm trò dễ thương để quên đi sự đời, nhưng hôngggg. Tự nhiên có người nhét vô mấy dòng chữ quái quỷ với mấy câu thoại ngớ ngẩn, giờ tôi phải ngồi đây giả vờ như mấy tiếng ‘meow’ với ‘gâu gâu’ chế đó không khiến tôi phát bực, trong khi sự thật là nó đã phá nát một video động vật vốn hoàn hảo! Đừng để tôi bắt đầu về mấy đoạn phụ đề rõ ràng chả ăn nhập gì với tâm trạng của con vật nhé, như là...” LẦM BẦM LẦM BẦM LẦM BẦM

Churiri-sensei cứ thế tuôn một tràng bất tận. “Ơ? Ơ?” Hikari-chan lẩm bẩm, cố bám theo mạch suy nghĩ.

Thiệt chứ, cái này liên quan gì đến chủ đề? Bả đến đây chỉ để xả tức thôi à?

: trời ơi bả có định thở không vậy

: tui hiểu mà, mấy cái đó cũng làm tui bực

: lạ ghê, hồi nhỏ tui thấy bình thường... có phải lớn rồi mới thành ra vậy không?

: hm, hóa ra có người như thế thật

: được rồi hiểu rồi, giờ làm ơn đừng phớt lờ hikari-chan nữa được không

“À ừm, xin lỗi nhé.” Churiri-sensei hít một hơi sau màn xả. “Nãy ta nói tới đâu rồi? À, mối quan hệ chủ-tớ chứ gì? Vậy cô là người phục tùng, đúng không Hikari-san? Ai là chủ nhân của cô?”

“Shuwa-chan chứ còn ai!”

“Awayuki-san?”

“Không ạ. Không biết cô là ai luôn, thề.”

“Hikari-san?”

“Mmm,” Hikari-chan rên khe khẽ. “Giả vờ không biết Hikari nữa đi, mommy.” GIẬT GIẬT

“Hai người không cần ta phải nói rằng đây không phải tình yêu, đúng không?”

“Chuẩn. Hoàn toàn.”

Tôi phải đồng ý. Vì lợi ích của Hikari-chan thôi. Và thôi ngay cái giật giật đó đi! Cái quái gì thế! Ai cũng biết cái trò chủ-tớ của cô chỉ là cái cớ mà, khỏi cần làm lộ liễu hơn đâu!

“Hikari-san,” Churiri-sensei đổi sang giọng đầy cảm thông, “ta không cần giải thích nhiều đâu nhỉ? Chủ nghĩa khổ dâm, quyền lực, còn nhiều lắm, nhưng nói gọn lại, đó không phải mối quan hệ bình đẳng, vì vậy chẳng phải tình yêu chân chính. Cô hiểu điều đó chứ?”

Đúng quá, Sensei! Chưa bao giờ nghe lời nào chuẩn hơn.

Nhưng Hikari-chan có vẻ chưa tin. “Tsk tsk tsk, Sensei. Không ngờ cô không nhận ra Shuwa-chan lạnh nhạt chỉ để làm Hikari vui. Còn phải rèn luyện nhiều lắm nhé?”

“Thật vậy sao, Awayuki-san?”

“Không cô ạ. Thực ra cô ấy đang bắt nạt tôi. Cứu tôi với.”

“Shuwa-chan!” Hikari-chan lập tức hét lên. “Cậu cần giúp đỡ á?! Nghĩa là cậu đang stress á?! Nghĩa là cậu sẽ giẫm lên Hikari như lần trước á?! Nghĩa là cậu đang ngỏ lời với Hikari đúng không?! Đúng không?!”

“Xin lỗi, ‘giẫm lên tôi’? ‘Như lần trước’? Awayuki-san, sau buổi này ở lại gặp tôi.”

“Đấy, vì thế mới nói masochist vô đối. Cứ giẫm lên họ, họ vẫn vui.” ỰC ỰC ỰC

: kusa

: Hikari-chan lớn thật rồi sụt sịt

: chết tiệt shuwa-chan giờ tui khát nước luôn rồi

: có phải chỉ mình tui thấy tiếng ực của shuwa-chan càng lúc càng buồn không?

: sensei làm tsukkomi o: ?

Churiri-sensei thở dài. “Được rồi, Hikari-san cũng chẳng phải đối thủ gì.”

“Shuwa-chan! Giẫm lên xác Hikari để bước tới chiến thắng đi!”

“Ha ha, né tui ra!”

Rồi, màn cuối đây, woooooo!

“Khụm. Awayuki-san là người cuối cùng. Giờ cuối cùng chúng ta cũng được đối mặt, tôi chỉ muốn cảm ơn một lần nữa vì những gì cô đã làm cho tôi.”

“Cảm ơn nghe cứ như cô là lỗi của tôi ấy, không biết có nên nhận hông nha, chief~.”

“Như tôi nói trước đó, lão alien này thấy ở cô một điều gì đặc biệt.”

“Mmm, chắc đi khám mắt đi nha, chief~.”

“Với lại, Awayuki-san, tôi nghe nói cô kết hôn với StroZero.”

“Mmm, chắc đi khám tai đi nha, chief~.”

“Được thôi! Tôi cũng đâu muốn nói chuyện với cô! Hứm!”

“Áaaa! Xin lỗi mà! Đừng dỗi, Sensei!”

“Cô đã thay đổi rồi! Awayuki-san, cô thay đổi rồi! Cô từng liều lĩnh, nhưng giờ chắc không còn nữa! Nổi tiếng chút là vứt bỏ hết! Giờ cô cũng như bao streamer khác! Những người từng làm nội dung táo bạo, thú vị, nhưng chỉ cần nổi lên một chút là biến thành mấy ông bà React Andy, suốt ngày ngồi xem video viral rồi chê bai để moi tiền người xem! Nghĩ mà xem, phải thảm tới cỡ nào mới để thứ vớ vẩn như cái tôi thay đổi mình! Và đừng để tôi bắt đầu về...” LẦM BẦM LẦM BẦM LẦM BẦM

“Trở về Trái Đất đi, Churiri-sensei!” Tôi hét lên, nhanh chóng cắt lời trước khi cô ấy tuôn thêm một bài diễn văn kỳ quặc nữa. Người đâu mà lắm chuyện thế không biết?

: Sensei cũng cần được quan tâm ghê nhỉ?

: "hứm!" (đáng yêu ghê)

: lmaooo bả đang nói cái quái gì vậy

: tôi có thể kể tên vài streamer hợp với miêu tả đó

: đây chính là sức mạnh của một người chẳng còn gì để mất

“Khụm, xin lỗi. Ý tôi là, Awayuki-san—quan điểm về tình yêu của cô khá gần với tôi.”

“Chữa cháy hay lắm Sensei! Giỏi lắm! Ờ, ‘gần’ là sao?”

“Tình yêu khách quan mà tôi theo đuổi, nói đơn giản là ghép đôi đồ vật với đồ vật. ‘Object x Object,’ hiểu chứ. Và cô, Awayuki-san, yêu StroZero đúng không? StroZero là gì nếu không phải một vật vô tri? Vậy tức là cô đang trong một mối ghép giữa người và vật: ‘Person x Object’! Ta sẽ bỏ qua chuyện ai trên ai dưới vì đó là một hộp giun chẳng nên mở ra.”

“Ý cô là sao? Tôi đang đi được nửa đường?”

“Chính xác! Và đừng nản chỉ vì mới đi được một nửa. Tôi tìm cả đời rồi, và cô là người Trái Đất gần với lý tưởng của tôi nhất!”

Hmm, lạ ghê. Nghe có vẻ là lời khen, nhưng vì lý do nào đó tôi chẳng thấy vui tí nào.

“Thế nào, Awayuki-san? Cô có dám nhảy cùng tôi không?”

“Hmm... Tôi phải nhảy kiểu gì?”

“Bằng cách loại bỏ bản thân khỏi phương trình, tất nhiên! Thay vì Awayuki x StroZero, hãy tận hưởng niềm vui của Object x StroZero! Rồi chỉ cần một cú nhảy là cô có thể thay StroZero bằng bất kỳ vật gì khác! Lúc đó, cô sẽ hiểu trọn vẹn tình yêu khách quan!”

“Mmm... Tôi không biết... Tôi không phải kiểu thích NTR đâu nha.”

“Hả? Ai nói gì về NTR?”

“Hả?”

“Hả?”

“Shion-senpai, NTR là gì vậy?” Hikari-chan chen vào.

“Chắc thứ mà em sẽ thích lắm.”

“Thật hả? Ừ, Hikari sẽ tra sau!”

“Ngừng.”

“Sao phải ngừng?! À! Đây là một kiểu trêu chọc đúng không? Tự chối bỏ điều mình yêu—ồ hô hô, Hikari hiểu rồi nha, Shion-senpai!”

“Cầu trời cho con bé này,” Shion-senpai lẩm bẩm.

: Tớ kiểu cảm thấy sensei với Shuwa-chan hợp rơ ghê ấy

: Thì họ kiểu mẹ con còn gì

: Tiếc là bây giờ họ không cùng tần số LOL

: Hikari-chan không thể bị ngăn cản

: Cũng đúng thôi, người hạnh phúc nhất thế giới thì là M mà

“Dù sao thì, thế nào hả Awayuki-san? Từ bỏ tình yêu StroZero đi!”

“Hả? Từ bỏ á? Trong khi chính tôi là người đã hứa sẽ làm StroZero-chan hạnh phúc ấy hả?!”

“Ơ-Ơ thì, nghe này... À ha! Chẳng phải StroZero quá hoàn hảo để ở bên mấy người trần mắt thịt à? Cô không muốn cô ấy phải cưới thấp hơn tầm của mình chứ?”

“Cô rút lại lời đó ngay! StroZero-chan là siêu idol của Nhật Bản! Nguồn cội của niềm vui và nụ cười cho người dân Nhật! Sao cô dám nói cô ấy quá tốt cho những người mà cô ấy vất vả làm việc vì họ chứ!”

“S-Siêu idol, thật á? Th-Thật sao? Ờ thì... xin lỗi?”

“Đích thân nói với StroZero-chan đi! Cling-clang! Đúng rồi đấy desu-troZero!”

“Đó... là cái gimmick nói chuyện của nó hả? À không, để sau. Nhưng idol thì làm sao cưới được chứ? Không ổn đâu, nhỉ?”

“Sao lại không?! Ổn mà! StroZero-chan là chỗ dựa tinh thần cho mọi người! Mỗi lần ai đó bật nắp lon bia là một siêu idol ra đời!”

“Ừ-Ừm, đúng rồi, tất nhiên rồi! Mình nói cái gì thế này, ha ha... Không, khoan, nghe chẳng hợp lý gì cả. Awayuki-san, lặp lại lý luận của cô để tôi bóc tách nó bằng facts và logic nào.”

“Không được. Tôi quên mất rồi.”

“Quên cái gì cơ?”

“Quên những gì tôi vừa nói ấy! Cô thử xả nguyên một mạch dòng ý thức xem có nhớ được gì không?! Giáo viên kiểu gì thế, hả?”

“Xin lỗi?! Thứ nhất, thế là vô trách nhiệm chết đi được. Thứ hai, cô nghĩ giáo viên làm gì cơ chứ?!”

“Hết phim rồi, xong nhé. Trả thẻ và súng đây. Xin lỗi StroZero rồi cuốn xéo đi.”

“Nếu thế mà bị đuổi việc thì chắc chẳng còn giáo viên nào sống sót mất!”

“Nhớ tôi vừa nói gì không? Tôi thì không. Thứ duy nhất tôi nhớ là vị StroZero tôi uống vào ngày này năm ngoái.”

“Cô, Awayuki-san... không bình thường chút nào. Tôi rút lại những gì vừa nói về việc cô từng liều lĩnh hơn...”

: all of my kusa

: đây mà là hội thoại thật á LOL

: cô ấy đúng là StroZero nhân hóa rồi...

: “Xin lỗi StroZero rồi cuốn xéo đi” là câu chưa từng xuất hiện trên đời

: cô ấy chả ăn nhập vào đâu hết mà vẫn hay. Tất cả cúi đầu trước chúa cứu thế Shuwa-chan!

: cô ấy như kokushi musou thành hình ấy

: tôi thích cách sensei giờ chẳng buồn che giấu bản thân nữa

StroZero-chan... Tớ làm được rồi... Tớ đã bảo vệ danh dự của cậu...

Sợi dây gắn kết này! Giữa StroZero-chan và tớ! Không ai có thể cắt đứt!

Churiri-sensei thở hắt ra thật mạnh. “Tôi... không tin nổi... Tôi thua rồi... Được thôi! Không nhân nhượng nữa—lớp học của Churiri-sensei chính thức khai giảng! Các người đang ở trong thế giới của tôi, và ở đây, lời tôi là luật! Chuẩn bị đi, vì giờ sẽ là trận quyết chiến thực sự!”

“Cô biết đấy, có thể đây là tôi nói trong lúc đầu óc còn lâng lâng sau StroZero, nhưng từ bao giờ giáo viên lại đối xử với học sinh như thế này hả?”

“Sao chúng ta không thử xem hiểu biết của các người về tình yêu khách quan được bao nhiêu? Tôi có một bài tập cho các người. Coi như bài kiểm tra xếp lớp. Có câu hỏi nào không?”

“Em, em, em, em, em, em!” ba đứa chúng tôi đồng thanh.

“Không ai à, tuyệt lắm.”

“Cô không được thế chứ!” ba đứa chúng tôi lại gào lên.

“Tôi không mắc lừa lần nữa đâu. Tôi hỏi chỉ để nghe cho giống giáo viên thôi, giờ thu lại.”

Tsk. Cô ta tinh đấy nhỉ.

“Đề bài: tìm một ví dụ về tình yêu bằng những vật dụng thường thấy ở trường. Và... bắt đầu.”

Ra vậy... Nói cách khác là cô muốn chúng tôi tạo couple như cái lần cô ghép bút chì với cục tẩy, nhưng bằng đồ vật khác trong trường. Vậy thì...

“Em, em, em!”

“Được rồi, Awayuki-san?”

“Ta có thể làm... foursome!”

“Foursome với...?”

“Với em, Sensei, Shion-mama và Hikari-chan, tất nhiên!”

“Không điểm, cảm ơn vì đã chơi.”

“Ôi cô ơi. Cô không biết rằng cho đấng tối cao Shuwa-chan điểm 0 nghĩa là cho cô ấy điểm 100 à?”

“Không quan tâm. Tôi chỉ tính câu trả lời dựa trên tình yêu khách quan. Nói cách khác, nếu có người trong đó thì loại.”

“...”

“Wa ha ha ha ha! Tôi đã nói gì hả? Giờ các người trong sân của tôi rồi, mấy người! Ngay cả Awayuki-san cũng cứng họng! Chiến thắng hoàn mỹ! Nghĩ mấy người có thể thắng tôi à?”

“...Heh.”

“Hm? Cười cái gì đấy?”

“Không, không có gì. Tôi chỉ thấy cô còn non lắm.”

“Xin lỗi?!?!”

“Cô biết không? Tôi sẽ giải thích cho cô vì tôi tốt bụng lắm. Câu hỏi của cô ban đầu khó hiểu lắm. Nhưng nhờ tôi cố tình trả lời sai ngay từ đầu, tôi đã làm rõ cho khán giả hiểu cô đang muốn tìm gì!”

“Hả?! Th-Thật sao? Nghĩ lại thì đúng là tôi nên diễn đạt rõ hơn...”

“Aha ha ha!”

“Đúng vậy. Tôi là streamer giờ mà. Tôi phải ưu tiên cho khán giả...”

“Aha ha ha ha ha ha ha!”

“Cảm ơn, Awayuki-san, rất hữu ích.”

“Aha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Muah ha ha! Mu-wa ha ha ha! “Tuyệt không? Đấy là tôi nghĩ ra tại chỗ đấy!”

“Tôi sẽ quăng cô ra cửa sổ, tôi thề đấy!!!”

: Tôi đoán được ngay

: tiếng cười đã tố cáo tất cả

: nghĩa là cô ấy quan tâm khán giả đến mức làm điều đó vô thức

: nếu câu “foursome” là cách cô ấy quan tâm thì thà đừng quan tâm còn hơn

: sensei đúng là kiểu tsukkomi o: !

: ít nhất cô ấy cũng ghi nhớ lời khuyên? đáng ngạc nhiên

“Em, em!”

Churiri-sensei thở dài thườn thượt. “Được rồi, Hikari-san? Nói trước là nếu tôi nhận thêm một câu trả lời đùa nữa thì tôi sẽ phát điên đấy nhé~.”

“Một cây bút lông bảng và một cái bàn học!”

“Ồ?! Tuyệt—đúng rồi! Thấy chưa, có khó gì đâu! Có thể em lấy ý tưởng từ cái lần tôi nói về bút chì, nhưng không sao! Giờ nói cho tôi nghe về tình yêu giữa chúng nào!”

“Cây bút... vẽ những thứ... tục tĩu và hạ nhục trên bàn...”

“Hửm?”

“Shuwa-chan... bôi bẩn bàn của Hikari... bằng cây bút của mình... Haaah. Haaah. Haaah.”

“Chết tiệt, suýt nữa thì... Ba điểm.”

“Ha! Có vẻ cậu vẫn đang dẫn đầu!” tôi reo lên.

“Dẫn cái gì? Em có 0 điểm mà,” Churiri-sensei đáp gọn lỏn.

“Em có 4 điểm cho foursome mà! Tee hee hee hee!”

“Tôi sẽ quăng cô xuống mái nhà.” Churiri-sensei thở dài. “Hikari-san, em sắp làm được rồi, cố gắng thêm chút nữa đi?”

“Cố thêm chút nữa...” cô ấy thở dốc. “Cô muốn em để cô ấy vẽ lên cơ thể trực tiếp à, khỏi cần bàn?!”

“Và tôi đã mất em rồi. Nếu em nói kiểu như: ‘Dù có chênh lệch kích thước không thể vượt qua, cây bút vẫn bị bàn cuốn hút bởi sự tận tâm của anh ấy trong việc nâng đỡ, và lăn tròn trên anh ấy để thể hiện tình cảm,’ thì có lẽ tôi sẽ cho em... ờ, 20 điểm.”

: CHỈ 20 THÔI Á?!

: cái thang điểm này kiểu gì vậy

: ngày qua ngày, danh sách fetish của Hikari-chan càng dài

“Còn Shion-san thì sao?” Churiri-sensei tiếp tục. “Có gì không?”

“Um, um... Để xem... Một... một cái đồng hồ?”

“Đồng hồ? Và?”

“Ưmmm... Ừmmm... dép trong nhà?”

“Đồng hồ và dép trong nhà?!” Hikari-chan và tôi hét lên cùng Churiri-sensei.

“K-Không à?” Shion-senpai lúng túng lắp bắp.

“Shion-san... Em còn ngược đời hơn tôi tưởng đấy,” Churiri-sensei nói đầy suy tư.

“Ngược đời với cái gì cơ? Em chẳng hiểu gì hết! Thôi bỏ đi!”

: cuối cùng cũng có Shion-mama tsukkomi. Thế giới lại cân bằng

: đáng sợ là sensei nói thế không phải để đùa đâu

: tôi cá Shion-mama chỉ nói bừa hai thứ bật ra đầu thôi hehe

: liệu có tình yêu giữa hai thứ đó không nhỉ?

: common sense đã rời khỏi khung chat

Churiri-sensei lại thở dài một hơi sâu thẳm. “Được rồi. Giờ thì để tôi cho các người ví dụ nhé. Xem nào... Tôi cần thứ gì đó đơn giản, đến mức người trần mắt thịt như các người cũng hiểu được. À, thế này nhé: ‘nhà thể chất và phòng y tế.’”

+++

Phòng y tế: “Tôi ghét anh.”

Nhà thi đấu: “Căng vậy? Tôi làm gì chứ?”

Phòng y tế: “Hôm nay lại có một học sinh được đưa đến chỗ tôi. Lỗi của anh đấy.”

Nhà thi đấu: “À, chuyện đó à? Ừ thì... đáng tiếc thật, vì tôi cũng khá thích cô đấy.”

Phòng y tế: “A-Anh nói gì cơ?! Tại sao?!”

Nhà thi đấu: “Vì nếu không có cô, tất cả học sinh đâu cảm thấy an toàn khi tập thể dục.”

Phòng y tế: “...”

Nhà thi đấu: “...”

Phòng y tế: “C-Coi như anh cũng không tệ lắm...”

Nhà thi đấu: “Xin lỗi, cô nói gì cơ? Nhiều lúc cô nhỏ nhẹ quá tôi chẳng nghe thấy gì. Phải nói từ bụng ra—từ bụng ra ấy!”

Phòng y tế: “Phiền quá đi. Mấy ông mê thể thao đúng là nhức đầu.”

Nhà thi đấu: “Nhức đầu còn hơn là phá đám, cô hiểu không? À, tôi còn thích cái cách cô trắng tinh, sạch sẽ nữa. Với lại, cô còn thơm mùi thuốc—tuyệt cú mèo.”

Phòng y tế: “Hảaaa?! Anh... Anh đúng là tệ hết phần thiên hạ! Đừng có nhìn tôi như thế nữa!”

Nhà thi đấu: “Aha ha ha ha ha!”

+++

“Thấy chưa? Thấy chưa?! Đây không phải là cái vị đắng ngọt ấy sao, cái tinh thần tuổi trẻ ấy, cái chất lãng mạn khiến tim bạn ngân nga ấy?!”

“Em chẳng hiểu gì hết, nhưng Hikari chỉ cần vui là được!” Hikari-chan nói như reo.

“Tôi thật sự phải giải thích dễ hiểu hơn à? Cứ tưởng tượng đây là Kimi ni Todoke đi.”

“Điều duy nhất hắn đưa cho cô ấy trong tình huống này là... học sinh bị thương thì có!” Shion-senpai gắt.

“Vậy thì Nisekoi!”

“Ừ, đúng là đồ giả, điểm đó thì tôi đồng ý.” Tôi cuối cùng cũng chen vào.

“Awayuki-san, em bị đuổi học.”

“?!” cả ba chúng tôi đồng thanh.

: mấy ông ở đâu khi lính mới đá senpai ra ngoài vậy?

: cái senpai còn là người kéo nó vào cơ mà LMAO

: tôi không hiểu vì sao hai cái phòng lại biết nói, và giờ thì tôi không dám hỏi luôn

“Được rồi. Được rồi. Rõ ràng là mấy đứa không theo kịp; cô sẽ đổi cách tiếp cận khác.”

Ôi Chúa ơi, sao vẫn chưa kết thúc thế này...?

“Được, tôi nghĩ tôi biết mình sai ở đâu,” Sensei tiếp tục. “Vấn đề là mấy đứa không bị kích thích tình dục bởi vật vô tri vô giác—tất nhiên là mấy đứa không giải được câu đó rồi. Lỗi của tôi; tôi đánh giá thấp độ ngốc của mấy đứa.”

“Ồ không, cô mà nói kiểu đó nữa, tôi dìm cô xuống đáy đại dương StroZero luôn.”

“Để khắc phục, cô sẽ cho mấy đứa xem những hình ảnh khiến cô bị kích thích—về mặt tình dục.”

“Phần sexy của buổi học bắt đầu rồi à?”

“Bắt đầu rồi.”

“Ôi tuyệt vời. Cô nhận tiền mặt hay quẹt thẻ?”

“Shuwa-chan, bình tĩnh lại!” Shion-senpai quát. “Ít nhất thì nhớ nổi hơn hai câu trong đầu đi chứ! Em bám vào mỗi cụm ‘những hình ảnh khiến em bị kích thích tình dục’ nhiều quá, quên mất đây là Churiri-sensei đang nói! Chuyện này không thể kết thúc tốt đẹp đâu!”

“Theo mấy người, cô ta sẽ chiếu hình gì? Một thế giới mà một thằng đàn ông cho mỗi mười tỷ phụ nữ hả?”

“Cái tỉ lệ đó không thực tế chút nào!!!”

“Ừ nhỉ, sao chúng ta còn cần đàn ông? Cho tôi và mười tỷ phụ nữ thôi. Ngon, vậy là ổn.”

“Cô có thù oán gì với thế giới hiện tại à...?”

“Shuwa-chan!” Hikari-chan bỗng chen vào. “‘Kích thích tình dục’ là gì thế?”

“Ồ? Cô bé quan tâm à?”

“Ừ!”

“Thế thì lại đây. Daddy sẽ dạy cho em tất tần tật!”

“Tôi không nuôi đứa bé này nữa đâu... Trong đầu nó toàn chuyện đó...” Shion-senpai rên rỉ.

“Ừ, tôi còn nghi nó vốn dĩ không phải là trẻ con ấy...” Churiri-sensei vừa nói vừa hoàn tất thiết lập bài thuyết trình. Bật chế độ chia sẻ màn hình trên stream, cô mở một tệp video. “Đây là máy tính để bàn của tôi,” cô nói gọn lỏn.

Video phát lên, cho thấy một thùng máy tính trông khá bình thường (máy của Churiri-sensei chăng?). Một bàn tay đeo găng bỗng xuất hiện trong khung hình và ấn nút eject gần ổ đĩa quang.

WHIRRRR

Khay đĩa từ từ trượt ra; một chiếc đĩa được đặt lên.

WHIRRRR

Nhấn nút, khay trượt vào. Vừa khi tôi nghĩ sẽ được thấy nội dung bí mật của chiếc đĩa, bàn tay ấy lại nhấn nút lần nữa.

WHIRRRR

Khay bật ra. Rồi lại nhấn.

WHIRRRR

Khay đóng; vòng lặp này cứ thế tiếp diễn.

WHIRRRR (mở)

WHIRRRR (đóng)

WHIRRRR (mở)

WHIRRRR (đóng)

WHIRRRR (mở)

WHIRRRR (đóng)

Sau vài phút cứ mở rồi đóng như thế, khay cuối cùng cũng đóng hẳn. Camera lia lên màn hình, hiển thị một trình phát nhạc. Đĩa đó là một CD nhạc. Nhưng chỉ có duy nhất một bài, tên là “Birth.” Video kết thúc mà bài hát chưa hề phát.

???

“Hả? Đây chẳng phải là thứ nóng bỏng nhất mấy đứa từng thấy sao?”

“Cái gì,” cả bọn chúng tôi đồng thanh rên.

??????

“Có hay không?” Churiri-sensei hỏi lần nữa.

“Ơm, em vừa xem cái quái gì vậy?”

“Hikari-san không tập trung à? Một video khiêu dâm về việc PC giao phối với ổ đĩa quang, rồi kết thúc bằng việc ổ đĩa phun CD vào PC, làm nó thụ thai, và đứa con được mang thai đến kỳ, rõ chưa?”

?????????

“Tôi biết, tôi biết. Video này đúng là thứ gì đó, phải không? Nếu tôi không stream, giờ chắc tôi ướt sũng rồi.”

????????????

“Chuyện buồn cười là tôi làm nhiều quá đến mức hỏng luôn ổ đĩa quang. Tin buồn thật. Giờ nó hơi lỏng lẻo, nhưng điều đó cũng sexy theo cách riêng.”

............

“Ơm, mấy đứa nói gì đi chứ? Làm ơn?”

“Cô thắng,” tôi thì thào.

“Tôi thắng?” Churiri-sensei nhắc lại.

Thế là hết. Tôi biết lấy gì mà đấu lại cái này đây?

“Hikari xin cúi đầu bái phục Sensei.”

“Tôi... Hả?”

“Cứ chờ đó, Sensei! Tôi, Shion-mama, thề rằng một ngày nào đó sẽ trở thành người có thể chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô!”

“Ơm, thật ra tôi chiếu video này là vì mục đích giáo dục, chứ không phải để hạ nhục mấy đứa, nhưng mà... tôi... tôi thắng thật à? Yay? Không hiểu sao tôi không thấy vui...”

: xin lỗi vì từng nói sensei là người tsukkomi

: không hiểu sao thứ đầu tiên tôi nghĩ tới là intro Darkness Devil

: cho tôi cách đánh bại Churiri-sensei đi

: c-cậu nói gì cơ-pi?

: ừ, tôi cũng chẳng nghĩ ra

“À, xem giờ kìa? Buổi học gần hết rồi mà tiến triển chẳng được bao nhiêu. Nhưng chắc đây là tất cả những gì Live-On làm được. Thật ra, tôi xấu hổ vì đã đặt niềm tin vào Awayuki-san.”

“Cô nói đúng. Em không hiểu. Thật ra làm sao em hiểu nổi? So với cô, cái fetish StroZero của em nhìn như trò con nít. Nhưng dù vậy, biết không? Cô vẫn ổn.”

“Ổn...?”

“Ừ. Ý tôi là, cô siêu khác biệt, đúng không? Cô phá vỡ mọi khuôn mẫu theo vô số cách. Và hơn hết, sau khi nói chuyện với cô, tôi tin chắc—cô không phải người xấu. Thế nên, ý tôi khi nói cô ổn là... À, đúng rồi. Chào mừng đến với Live-On, đó là điều tôi muốn nói!”

“...”

“Shuwa-chan nói đúng,” Shion-mama tiếp lời. “Tôi có thể đã mất vài tế bào não hôm nay, nhưng Live-On mà không có mấy thứ này thì còn là Live-On nữa không?”

“Hikari thích gặp những người khác biệt với mình! Nhờ vậy chúng ta mới học hỏi và trưởng thành!”

: chuẩn!

: thêm một cô gái Live-On hài hước nữa, càng nhiều càng tốt

: cô ấy còn có thể dễ thương nữa, ngạc nhiên ghê

: chào mừng!

: Giờ thì với đầy đủ gen năm, đây là bình minh cho một Live-On hoàn toàn mới!

Một khoảng lặng trôi qua. Rồi Churiri-sensei thở dài. “Thật sự thì... mấy đứa bị sao vậy trời...?” cuối cùng cô nói, kèm theo một tiếng cười. Không phải tiếng cười mỉa mai hay bất lực, mà là tiếng cười tràn đầy sự ấm áp và niềm vui chân thật.