Vòng luân hồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8171

Chương 1: Prologue

Sau kết thúc thì luôn là bắt đầu.

Bầu trời xám xịt, mưa phùn lất phất và một khu vườn cằn cỗi. Bầu không khí rùng rợn và bộ đồ ngủ bẩn thỉu. Vết thương trên cổ trở nên đau rát khi hòa vào nước mưa. Người làm vườn sẽ sớm phát hiện ra cô nếu không quay về biệt thự sớm. Một lần nữa, lại kết thúc trong sự thất bại. Cô nghiến răng. Rốt cuộc lần này sai ở đâu? 

Trái ngược với hành lang ẩm thấp bên thì trong căn phòng lại rất ấm áp. Ngọn lửa chập chờn như đang nhảy múa trong lò sưởi và lớp lông dày trên giường có thể giúp cô tránh khỏi cái lạnh. Cô cởi quần áo bẩn ra và ném vào lò sưởi. Tuy nhiên, thay vì bị nuốt chửng bởi ngọn lửa thì việc quần áo ẩm ước đã khiến ngọn lửa bị dập tắt ngay lập tức.

Cô bắt đầu buôn những câu từ mà một tiểu thư không nên nói rồi lấy cái đèn dầu gần giường. Khi cô đổ dầu vào lò sưởi, ngọn lửa một lần nữa bùng lên và thiêu rụi bộ đồ ngủ. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc gương, thứ đang phản chiếu một thân thể không một mảnh vải che thân. Một lần nữa, lại thất bại.

Cô ngồi vào một chiếc ghế được làm bằng gỗ mộc. Giấy và mực đã ở sẵn trên bàn. Cô im lặng nhìn chằm chằm vào chúng một cách vô cảm, sau đó cầm lấy cây bút. Sau khi ngòi bút được bao phủ hoàn toàn bởi mực, cô bắt đầu để từng vết mực thấm vào tờ giấy.

Tên tôi là….

Cô dừng bút. Chính xác là vì điều gì? Không gì cả, chỉ là cô hiểu rất rõ dù có viết tiếp thì cũng cũng vô ích thôi. Cô cảm thấy thật chán nản, lần này cô đã ngh- không, từng giây từ phút! Cô điều nghĩ như vậy suốt 10 năm. Cô đã cố gắng thích nghi với việc này trong 30 năm và thêm 20 năm sau, cô chỉ nghĩ về cái chết của mình sẽ như thế nào. Sau đó, cô ấy đã trải qua 5 năm trên giường gần như vô hồn. Và sau đó…

Karen Haier.

Cô ấy đã xuyên vào một cuốn sách.

Và cô đã bị mắc kẹt tận 117 năm.

* * *

Cuốn sách chỉ đơn thuần là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Karen, con gái duy nhất của một lãnh chúa sẽ kết hôn với họ hàng của mình là Dulan Llyord, để duy trì thái áp nhỏ đó. Karen, một cô gái luôn mơ về một tình yêu thuần khiết và chân thật đã phá vỡ hôn ước như bao nhân vật nữ chính khác.

Cô không thể yêu người đàn ông gầy gò, hôi hám với đôi mắt xấu xa đó. Hành động của cô đã khiến gia đình sụp đổ và Karen trở thành hầu gái của tiểu thư quý tộc. Khi cốt truyện diễn ra, cô đã phải lòng vị hôn phu của phu nhân, Raymond và kết hôn với anh ta sau khi trải qua đủ mọi thử thách. Cuốn tiểu thuyết là một câu chuyện dài trong một năm, vì vậy Karen đã làm theo từng bước chính xác được viết trong đó và thành công trong việc kết hôn với Raymond, đương nhiên là cô sẽ nhận được một kết thúc có hậu. Kết thúc có hậu… ở chương cuối cùng.

Vậy nếu đã đến chương cuối cùng thì cô có trở lại không? Phải, cô đã trở lại… trở lại ban đầu, cái chết của cô đã được mô tả ở trang tiếp theo, một trang giấy chưa bao giờ được công bố. Cô đã bị đầu độc. Đôi mắt của cô mờ dần khi cơn đau rát tràn lan khắp cổ họng. Khi cô mở mắt lần nữa, trời đã rạng sáng, và cô lại ở trong vườn. Cô run lên vì sợ hãi.

Sau đó, với sự quan tâm hết mực mà người đàn ông đó dành cho cô, khiến cô một lần nữa phải lòng Raymond. Anh ôm lấy Karen đang sợ hãi trong vòng tay, khi đôi mắt của cô trở nên nặng nề và mọi thứ bỗng nhiên tối đen. Lại một lần nữa, cô lại nhìn thấy bầu trời đó, cô lại đang ở trong khu vườn đó. Lần này, cô thậm chí không thể tìm ra lý do cho cái chết của mình.

Lần thứ ba, cô quyết định không dính dáng đến Raymond nữa. Karen đến lễ cưới của anh với một người phụ nữ khác và vỗ tay với tư cách khách mời nhưng cái chết lần này còn kinh khủng hơn. Cơ thể của cô bị những con ngựa của đoàn diễu hành đám cưới dẫm lên đến mức nát bấy. Toàn thân cô bị xé nát, khuôn mặt biến dạng đến nỗi không thể nhận ra, các khúc xương vỡ nát hòa trộn với những phần thịt đã thấm đẫm máu. Điều tương tự vẫn xảy ra sau đó. Mặc dù cái chết luôn thay đổi nhưng kết cục vẫn luôn lập đi lập lại. Tử thần luôn đem cô đi rồi lại trả cô về.

Với hy vọng sống sót, một vài năm trước cô đã thực hiện lại cốt truyện ban đầu. Cô vẫn tiến hành lễ đính hôn và lễ cưới Dulan một cách an toàn. Tuy nhiên, cô vẫn thức dậy ở trong khu vườn. Rốt cuộc là tôi đã quay trở lại vì đã chết hay trở lại vì câu chuyện đã kết thúc? Cô ấy hoàn toàn không thể hiểu được.

Sau một khoảng thời gian cô đã học được một số luật.

Thời hạn là 1 năm. Khu vườn mưa phùn luôn là nơi bắt đầu.

Sau khi trôi qua một năm, Karen sẽ chết vì một lý do không rõ và sẽ quay trở lại từ đầu.

Cô ấy có thể bắt đầu lại với những thứ mà cô ấy đã học được trước khi kết thúc.

Nhờ định luật thứ ba, cô bắt đầu tin rằng mình không mơ. Mặt trên của một đồng tiền vàng, số 116 đã được viết. Cô ấy đổi chữ số cuối cùng thành 7 và nhìn lên trần nhà. Bây giờ cô thậm chí không thể nhớ được hình dáng ban đầu của mình.

Cô đã sống với tư cách là Karen hơn 100 năm. Khi tuổi tinh thần của cô ấy lớn hơn tuổi thể chất của mình, cô ấy từ bỏ hy vọng được thoát ra khỏi cuốn sách.

“Sẽ tốt hơn nếu thần chết đưa tôi đi.”

“Xin đừng nói những lời như vậy, thưa tiểu thư. Tôi thậm chí không muốn nghĩ về một thế giới không có người.”

Cô hầu gái da ngăm, Nancy, đang chải tóc cho Karen và trả lời. Cô nghĩ về thế giới nơi có những quý cô nổi tiếng với làn da đen. Có phải là 100 năm về trước? Ký ức của cô chợt thoáng qua một cách mơ hồ. Thật nực cười khi gọi chúng là ký ức vào thời điểm này.

Bất cứ khi nào cô gọi người hầu gái thân cận ấy, Karen đều nhận ra rằng cô không thuộc về thế giới này. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Nancy cúi đầu xuống, cô đã bị ấn tượng với việc cô hầu gái bất giác rùng mình vì bị từ chối.

Trong thế giới này, nếu người hầu không cúi đầu và quay lưng lại với chủ nhân, họ sẽ phải bị trừng phạt. Những người da đen thì lại bị đối xử thô bạo gấp trăm lần, dù là trẻ hay già. Trong suốt 117 năm cuộc đời, Karen đã chứng kiến điều này. Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua giá trị của con người sẽ thay đổi, giờ họ là những kẻ thấp kém nhưng điều đó đâu có nghĩa là sau này họ vẫn là kẻ thấp kém?

“TIểu thư không thích người đó đến vậy ư?”

Cô không thích? Đối với cô, từng người một đều giống như những vết mực trên trang giấy. Cuộc sống của họ thật vô nghĩa, thậm chí là phù du. Tuy nhiên, mực chưa từng vô hại. Một người sẽ chết nếu uống phải mực, chúng sẽ thấm vào từng nội tạng và từ từ ăn mòn mọi thứ. Giống hệt như những vết mực đang từ từ bóp chết các nhân vật vậy. Một số người sẽ có được niềm vui nhưng niềm vui ấy thậm chí không thể kéo dài trong một trang, cảm giác thật mỉa mai.

Trong thâm tâm, cô đang cười khúc khích. Cô không thích việc chia sẻ da thịt với Dulan trên giường giống như vẻ ngoài của anh ta vậy. Đó lại là một vài năm sau khi cuốn sách cứ đảo ngược, cô chọn kết hôn với anh ta. Anh ta là một kẻ nói lắp vụng về và diện mạo lại xấu xí, không có chút tinh thần trẻ trung nào.

“Anh ta trông thật xấu xí.”

“…Ôi chúa ơi.”

“Nếu người yêu của cô trao đổi phần dưới với tên đó thì ta sẽ thay đổi suy nghĩ.”

“…Người học những điều này ở đâu vậy? Cô hầu gái nào đã dạy cho người tất cả những điều này? ”

“Đừng cứng nhắc như vậy chứ. Đó chỉ đơn thuần là lời bông đùa của một thiếu nữ 17 tuổi thôi, người thậm chí chưa từng tiếp xúc với một người đàn ông. “

“Tại sao tiểu thư lại nói điều này với tôi, vì tôi là người đã chăm sóc tiểu thư từ khi còn nhỏ? Tôi chưa từng dạy người những điều này… Dù sao thì sau 10 năm kết hôn, sẽ không có việc gì phải làm ngoài việc này.”

Điều đó không hề đúng.

“Liệu Dulan có thể tồn tại trong 10 năm?”

“Một năm thì sao? Sau đó, người sẽ có nhiều thời gian hơn. Hãy đứng dậy để tôi siết chặt eo của người nào. Với một vòng eo thon thả, ai mà biết được, có lẽ sẽ có cơ hội kiếm được một người đàn ông tốt hơn ngài Dulan. ”

“… Hugh!”

Nếu không có chiếc áo nịt ngực chết tiệt này, tôi đã có thể tận hưởng mọi thứ nhiều hơn nữa. Cái áo nịt ngực hình xương cá voi này khiến tôi muốn chửi thề, tôi thực sự muốn nhai nát cái thứ chết tiệt này. Tôi không thở được. Tôi ghét nó.

“Nancy, hình như ta đang sống trong thời đại của những người phụ nữ khiêu gợi.”

“Vậy thì tiểu thư sẽ là người gầy nhất trong số tất cả. Đối với một vòng eo nhỏ nhắn như vậy, những người khác sẽ chẳng thể so với người đâu.”

Không, Nancy. Thành thật mà nói, ta là một kẻ háu ăn.

Thịt mỡ, tráng miệng đầy đường, ta muốn tất cả các loại thức ăn tan chảy trong miệng mình. Nhưng thức ăn ở thế giới này không hợp với khẩu vị của ta. Có rất nhiều hạt trong bánh mì và thịt quá nhão. Vì muối quá đắt nên trước khi cưới Raymond, ta chỉ có thể ăn thức ăn với muối mỗi tuần một lần.

Đây cũng là một trong những lý do lớn nhất khiến tôi thích Raymond – anh ấy cho tôi ăn những món ngon. Anh ấy cũng là một quý ông biết rằng thức ăn ngon và tình dục tốt có liên quan với nhau. Cô ấy thì thầm những lời không thể nói thành tiếng.

“Hôm nay tiểu thư cũng không định đi nhà thờ sao?”

“Ta sẽ phải chịu đựng lời cầu nguyện phiền phức đó 5 lần mỗi ngày sau khi kết hôn. Nhưng không phải bây giờ nên có lý do gì mà ta phải đến đó? ”

Dulan là một quan chức mới được bổ nhiệm và có vẻ như anh ta sẽ được trao giáo phái của vùng này cùng với thái ấp của Gia đình Haier. Khi nghĩ về anh, người luôn niệm danh Chúa ngay từ ngày đầu tiên kết hôn, cô muốn nôn.

“Người trông thật tuyệt. Tôi đã bên cạnh tiểu thư từ khi người còn nhỏ và hôm nay tiểu thư dù hơi khác thường ngày một chút nhưng người hãy nhớ là tất cả mọi người đều lo lắng trước cuộc hôn nhân của họ nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.”

Ta thực sự không ổn chút nào, Nancy.

Ta chưa bao giờ ổn dù chỉ một lần trong 117 năm.

Giờ là sinh nhật lần thứ 17 của một người thiếu nữ xa thủ đô. Việc này không có gì đáng để mừng cả. Thậm chí còn hơn thế nữa, trong trường hợp của Karen khi cuộc hôn nhân của cô đã được định sẵn khi họ đều bỏ ngoài tai lời nói của cô ấy. Cơ sở giao thông của thái ấp thật khủng khiếp. Sẽ phải mất tận một ngày trên xe ngựa, thậm chí là đến thái ấp gần nhất, vì vậy hội trường đặc biệt yên tĩnh.

Họ hàng chỉ liên lạc qua thư từ và hành động đó cũng chỉ mang tính chiếu lệ. Những người hầu lảng vảng xung quanh hội trường và các nhạc sĩ được đưa đến với nghĩa vụ chơi những bài hát nhưng họ lại cố tình làm lệch nhịp cứ như họ đang muốn nói- tôi muốn kết thúc chuyện này sớm và đi nhận tiền- khá là không nhiệt tình.

Ngay cả trong tình huống như vậy, Karen vẫn luôn là tâm điểm ở trên sân khấu. Không phải vì cô ấy là người quan trọng nhất hội trường này, mà là vì vẻ đẹp của cô. Mái tóc đỏ được cắt tỉa bởi bàn tay khéo léo của Nancy, những gợn sóng tự nhiên đang phủ lên bờ vai cô.

Chiếc áo corset bó sát làm nổi bật vòng eo thon thả và bộ ngực của cô lại tương phản với điều đó. Mặc dù đó là cơ thể của một cô gái 17 tuổi nhưng nó vẫn quyến rũ đến nghẹt thở. Ngay cả những người đàn ông đang cạn năng lượng nhưng khi họ gặp Karen, cũng sẽ trở nên tràn đầy sức sống và miệng tràn đầy câu từ.

Mặc dù Karen đã đến gặp từng người một nhưng cô ấy vẫn nhận thức rõ điều này. Vì cô ấy được coi là ‘phụ nữ sắp kết hôn’, họ không dám tiếp cận cô ấy một cách công khai và trong số họ, nếu Karen nói ‘Tôi không muốn kết hôn’ họ sẽ ngay lập tức lao về phía cô ấy. Và tuôn ra những giọt nước mắt của sự phấn khích và vui mừng. Khoảng chừng 7 năm, cô dành thời gian với việc tiếp xúc với các người đàn ông khác. Nhưng cô cảm thấy mệt mỏi với nó sớm hơn cô ấy mong đợi. Nhiều người có mùi hôi và một số không chăm sóc lông mu đúng cách, điều đó thật kinh tởm.

Cô ấy nên dành thời gian cho cuộc đời này như thế nào? Kết hôn với Raymond cũng được và dành thời gian chăm sóc những người sống ở Fief, đọc tất cả những cuốn sách mà cô có thể tìm thấy và tránh xa những món ăn có mùi vị khủng khiếp.

“Ka-Karen Haier. Ngay cả khi …chồ- em đến mà em vẫn sẽ giữ một bộ mặt nghiêm khắc như vậy ư?”

“Vẫn chưa.”

“.….Đính hôn”

“Sao cũng được nhưng chúng ta vẫn chưa thật sự bắt đầu.”

Dulan, hôn phu của Karen.

Dulan đến với một chiếc áo choàng đen để tham dự bữa tiệc sinh nhật của vị hôn phu trên danh nghĩa của mình. Đây là một tình huống kỳ lạ. Dù đã quen với điều đó, nhưng khi cô nghe thấy mọi tiếng xì xào xung quanh, khi nhìn thấy cách ăn mặc và diện mạo của anh, Karen cau mày vì cảm thấy không hài lòng. Điều cô thực sự không thích là những lời thì thầm và những người nhìn chằm chằm vào cô mà không có chút tế nhị nào.

Thật là xấu hổ. Dulan mới bước vào hội trường chỉ một lúc trước nhưng anh lại thu hút được rất nhiều sự chú ý, đương nhiên không phải anh ta đẹp trai hay có tước vị cao mà là vì quần áo anh ấy đang mặt không thích hợp với sự kiện chút nào. Một số vết bùn còn sót lại trên ống quần của anh ấy. Có thể ngửi thấy mùi thuốc và nồng nặc rượu, nó khá tanh và hôi cứ như đang tra tấn mũi của người ngửi thấy vậy.

Đôi mắt to tròn ấy không hề có chút sức sống nào và quầng thâm dưới mắt anh ấy chạy dài đến má. Trẻ em đã khóc khi nhìn thấy anh ta và một số người giúp việc cũng rất sốc và đôi mắt đó lại một lần nữa dán vào Karen. Tất nhiên, đối với Karen người đã quen với nó suốt hàng trăm năm, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên.

“Em đang…. Suy nghĩ- gì thế?”

 “Tôi đang nhận thức được một điều kinh khủng.”

Anh ta nhìn chẳng khác gì cây sào, thân hình gầy guộc lẫn việc không một đồng dính túi và những chiêu trò làm tình khủng khiếp. Karen ghét anh ta đến tận xương tủy. Tuy nhiên, cô ghét bản thân mình vì đã căm ghét anh ta nhiều như vậy. Cô cảm thấy thật nực cười khi sự tức giận của mình lại hướng về người đàn ông vốn dĩ nằm ở trong những trang giấy.

Nếu anh ta là một người đàn ông quyến rũ trong cuốn tiểu thuyết này thì sẽ không bao giờ xảy ra bất kỳ sự kiện nào.

Một suy nghĩ nực cười. Tại sao lại để cho người đàn ông như này tồn tại? Cho dù cô kết hôn với người đàn ông này thì cũng vô ích. Khi cuộc hôn nhân của cô và anh ta kết thúc cô vẫn quay lại khu vườn ấy, cơn tức giận của cô lên đến đỉnh điểm. Mọi thứ đều vô nghĩa. Cô cố gắng từ bi với người khác và cũng cố gắng sống như một nữ tu để giữ khoảng cách với mọi người.

“Không có lý do gì để sống.”

 “Vậy thì k-kết hôn.”

 “Phần lớn các cô gái sắp kết hôn điều cảm thấy lo lắng và thất vọng khi mọi ý nghĩ ngây thơ tan thành mây khói, những lo lắng đó sẽ biến mất sau khi kết hôn. Những ý nghĩ như là ‘tôi là công chúa và sẽ có một anh chàng bạch mã hoàng tử đến để đưa tôi vào lâu đài vào cuộc sống cổ tích’ sẽ không còn tồn tại nữa nhưng đó đâu có nghĩa là họ cũng sẽ không cảm thấy hụt hẫng? ”

“.…Tôi cũng cảm thấy như vậy…”

“Mọi thứ đều đã được định sẵn và chúng ta phải chấp nhận điều đó đúng chứ?” Karen trả lời khi những lời phàn nàn đang tuôn trào trong cô. Kể cả khi anh ta nói lấp thì những lời mà anh định nói với tôi sẽ là ‘em sẽ phải cưới anh, nên việc nằm trong những mộng tưởng đó cũng chẳng có ích gì.’

 “Cũng đ- đại loại như vậy.”

 Nếu những lời phàn nàn mà cô muốn nói chỉ như vậy thì đã tốt hơn rồi.

Tôi chỉ muốn già đi. Nếu không thì hãy để tôi chết. Không…. Tôi chỉ ghét nơi này. Cô đã chán ngấy nơi này. Chán ngấy những cuộc trò chuyện liên tiếp lập đi lập lại giống hệt nhau, chán ghét những sự kiện lặp đi lặp lại trong 100 năm thậm chí là cái thứ nói lắp chết tiệt đang đứng trước mặt cô lúc này.

Khi cô ấy đang cố kìm nén tiếng thét đang sắp tuôn trào từ miệng mình, Karen nhẹ nhàng bĩu môi và bắt chước một cô gái 17 tuổi một cách hoàn hảo. Anh chàng 25 tuổi Dulan có phần kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô và lặng lẽ thu lại những lời nhận xét đầy mỉa mai của mình. Anh tin rằng Karen chưa trưởng thành và việc cô ấy hành động như vậy là đúng.

Trong tất cả các cuộc đời của mình, không một ai coi Karen như một con người 117 tuổi nên cô ấy không thấy cần phải hành động như một người chính chắn.

Karen, một tiểu thư trẻ đẹp với mái tóc đỏ và đôi mắt tím – một cô gái với nét đẹp vĩnh cửu.

Âm nhạc bắt đầu.

Với vẻ mặt ủ rũ, Karen nắm lấy tay anh ta. Bắt đầu từ bước dễ dàng nhất. Dulan luôn tỏ ra vụng về khi nhảy và Karen thì không muốn tỏ ra là mình giỏi hơn anh ta vì hiện giờ ý nghĩ đập nát lòng tự trọng của một nhân vật trong trang sách đối với cô thật nực cười, vì vậy cô đã khéo léo dẫn dắt anh ta.

Mặc dù cô ấy không chắc chắn về con số chính xác, nhưng đó gần như là lần thứ 69 cô ấy khiêu vũ với Dulan. Cô giữ chặt eo anh và quay lại.

Lần này, ai sẽ là kẻ giết cô?

Đối với Karen hiện tại, cô rất quan tâm về cái chết của mình và nó trở thành một sự kiện thú vị. Ngay bây giờ, ở một mức độ nào đó Karen đã có thể tự định hướng cái chết của mình. Khi vòng quay tử thần tiếp tục, ký ức của cô ấy trở nên hỗn độn và mọi người cũng trở nên mơ hồ đối với cô ấy. Từ những nghi ngờ tầm thường như ‘tôi đã nói chuyện với người đó’ cho đến những nghi ngờ về việc bị sát hại với những mối hận thù chồng chất.

Tuy nhiên cô ấy đã sống, cô ấy sẽ chết và sẽ phải bắt đầu lại tất cả một lần nữa. Nhưng điều mà cô ấy ghê tởm nhất là những cuộc trò chuyện tương tự. Karen mong muốn có những sự khác biệt càng nhiều càng tốt. Ở những ngọn đồi không có bạo loạn hay chiến trận này, chính trị là thứ kích thích nhất.

Tôi sẽ ổn với bất cứ điều gì nếu có một thứ gì đó có thể khiến tôi thấy giải trí. Lần này, tôi sẽ làm gì đây? Đó là sinh nhật lần thứ 17 cũng như sinh nhật lần thứ 117 của cô.

Cô phải đợi một tháng nếu muốn gặp Raymond – trong cuốn tiểu thuyết thì chỉ là một vài trang. Cô đã chán cái thế giới không có tầm quan trọng và chiều sâu này. Thật nực cười, vì nhân vật quan trọng nhất, Dulan, lại quá kém hấp dẫn và Karen, người sẽ kết hôn với anh ta quá xinh đẹp và cái sự kiện này chỉ để độc giả nhận ra rằng nữ chính là một người phụ nữ năng động với cái đẹp độc nhất vô nhị. Và như thế phần giới thiệu về cô kết thúc.

 “Tôi sẽ không yêu cầu em yêu tôi, Karen Haier. Chúng ta… là họ hàng… n-nhưng nếu chúng ta không kết hôn, thái ấp sẽ bị trả lại… về nước… chúng ta phải k-kết hôn với để ngăn chặn…”

 “Cả tôi và anh đều nhận thức rất rõ về vấn đề này. Nên anh không cần phải đặc biệt giải thích điều này với tôi. “

 “.…V-vậy thì ít nhất hãy cười. Bởi vì mọi… người trong… biệt thự này đang chế giễu tôi. ”

Cổ tay cô đau đớn dần khi tên khốn đó nắm lấy quá mạnh. Có vẻ như cổ tay cô ấy đã bị bầm tím rồi. Karen rất ghét nỗi đau- ngay cả khi cô đã trải qua nó nhiều lần nhưng cô ấy luôn ghét nó khủng khiếp. Cô ước mình có thể dừng lại cái vòng luân hồi chết tiệt này. Khi cố gắng quên đi sự khó chịu đang dậy sóng trong mình, Karen đặt tay còn lại lên ngực Dulan.

“Không phải như vậy đâu, Dulan.”

“Tôi không thể chịu đựng được điều đó khi họ coi tôi như một kẻ ngốc.”

Anh ta gầm gừ nhưng điều đó khiến Karen cảm thấy buồn cười. ‘Ngốc’ một từ dễ thương như vậy không phù hợp với anh ta một chút nào. Niềm tự hào của anh ấy rất cao nhưng lòng tự trọng lại thấp đến bất ngờ. Cô đã nhìn thấy bộ dạng này nhiều lần. Sự hẹp hòi của chàng trai trẻ này không bao giờ thay đổi kể cả sau khi anh kết hôn với Karen. Dù sao thì đây vốn là bản chất đã được thiết lập của anh ta.

Có thể đó là vì Karen không phải là người bạn đời trong câu chuyện cổ tích mà anh ta đã đọc hoặc sau một vài năm kết hôn anh ta sẽ đủ trưởng thành hơn để nuôi dạy một đứa trẻ và đứa trẻ đó đã trở thành một người cha. Có thể sau một thời gian dài anh ấy sẽ như vậy nhưng ai mà biết được. Tuy nhiên, Dulan mà Karen biết là một chàng trai trẻ bị dày vò bởi mặc cảm. Cô chưa từng chứng kiến thời gian trôi qua của anh ta với đứa con nên suy nghĩ về điều đó đối với cô thật vô nghĩa. Trong khung thời gian rập khuôn của Karen, mọi thứ vẫn như cũ.

Cô hồi tưởng về khoảng thời gian đó khi cô nghĩ rằng một cuộc hôn nhân viên mãn với Dulan Llyord, người bị bỏ lại một mình sau lễ đính hôn, người có trái tim đã tan vỡ hẳn là chìa khóa để thay đổi mọi thứ. Có vẻ như Karen cũng chưa trưởng thành vào thời điểm đó hay là cô ấy chỉ đang cố gắng bám trụ vào niềm tin đó? Cô thậm chí không chắc nó đã xảy ra bao lâu rồi. Tâm trí cô trong 100 năm giống như một cuốn sách được lật đi lật lại rất nhiều lần.

Ngay cả khi Karen thì thầm những lời yêu thương với anh ấy, anh ấy vẫn sẽ nghi ngờ. Không giống như Raymond, người đã tiến bước đầu tiên với cô, hứa hẹn tình yêu của cô mà không muốn đáp lại bất cứ điều gì và cống hiến hết mình cho cô một cách vô điều kiện. Dulan trái ngược với Raymond.

Hồi đó thế nào? Karen đã suy nghĩ về cách sống ở kiếp này. Cuốn sách mà cô chỉ mới đọc một nửa được đặt mua từ biệt thự của Raymond. Ngay bây giờ nó thậm chí còn chưa được xuất bản. Liệu tôi sẽ hoàn thành cuốn sách đó? Nhưng cuộc gặp với Raymond vẫn còn rất xa.

Ngay bây giờ là thời điểm quan trọng để tách khỏi Dulan một cách hợp lý. Karen biết ít nhất 30 phương pháp để lừa Dulan và hoàn toàn làm ô nhục anh ta. Nếu cô không làm theo ý anh ta và cứ thật vô cảm, thì cuộc hôn nhân sẽ kết thúc. Nhưng cô ấy đã thử nó một vài lần, vì vậy nó không còn thú vị nữa.

Cách nào tôi chưa từng thử?

Vì bây giờ không phải là lúc xảy ra bất kỳ sự kiện nào nên Karen chủ yếu nhàn nhã. Thời tiết không tốt lắm, nên không thích hợp để đi lang thang trong vườn. Khi không có ai tiếp cận cô và không có chuyện gì thú vị xảy ra, cô chỉ còn lại một mình với một số người giúp việc và một vị hôn phu xấu xí.

Trong đầu cô luôn tràn ngập sự chán nản. Lúc này, từ thiếu nữ 17 tuổi, cô đã biến thành một người hơn 100 tuổi. Một khoảng thời gian dài mà chỉ cô ấy mới biết đến. Dù đó là gì, cô ấy cũng muốn làm một điều gì đó khác biệt – một điều gì đó độc đáo lần này.

“Tối nay, hãy đến phòng của tôi.”

Giờ nghĩ lại, hôm nay cô vẫn chưa chơi đùa với Dulan. Sau một ngày, anh ta đã mệt mỏi và kiệt sức. Do đó, anh ta nhìn như không còn một chút năng lượng nào. Chưa kể, anh ta đã trở nên xấu xí hơn so với trước đây khi trưng bộ mặt thất vọng đó. Khi cô ấy nhìn anh ta, Karen tự hỏi, Tại sao không sử dụng anh ta để giảm bớt sự buồn chán của tôi?

Dulan cau mày khi nghe những lời của Karen. Liệu anh ta sẽ tức giận hay buôn lời chửi rủa cô là một người phụ nữ dâm dục? Nhưng trái với những gì cô mong đợi, Dulan nói, “….Cô định thả một bầy chó và nhốt tôi với chúng lần nữa ư?”

“Ôi trời.”

“Chết tiệt, chẳng phải cô đã làm điều tương tự với tôi vào ngày lần sinh nhật thứ 10 sao?”

Có thiết lập này ư? Sự hứng thú làm cho tâm trạng của cô ấy tốt hơn. Cô chưa bao giờ biết rằng Karen ban đầu có một khía cạnh như vậy. Mặc dù tin tức chỉ gây ra một khoảnh khắc vui vẻ vụn vặt nhưng Karen đã cười thích thú khi biết được điều gì đó mới.

“Vậy thì chúng ta hãy rời đi ngay sau buổi khiêu vũ hiện tại.”

“Tại sao?”

 “Ý anh là gì, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới sớm hơn một chút.”

 “.…Tôi không h-hiểu lắm.”

Cô véo ngực anh qua lớp quần áo. Một tiếng rên nhẹ đã được nghe thấy. Mặc dù không có tình yêu nhưng không điều đó đâu đồng nghĩa với việc không có dục vọng? Cô biết rất rõ về anh ta.

“Anh có ghét một người vợ như thế này không?” Với một nụ cười, cô che nửa dưới của anh bằng chiếc váy sang trọng của mình.

Tại sao anh ta lại cảm thấy khó chịu trước hành động này? Tại sao anh ta lại rùng mình sợ hãi? Khi thân thể được chiếc váy che lại khiến hắn cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cảm giác như có thứ gì đó đang kích động trái tim của hắn và hắn ta đang ngộ nhận rằng hơi ấm của cơ thể khi chạm vào nhau khiến hắn trở nên thoải mái. Cảm giác này chỉ thoáng qua nhưng điều đó chứng minh rằng anh ta cảm thấy cuộc đời u ám của mình đang trở nên sống động. 

Dù sao thì anh ta cảm giác như có một bác sĩ kéo anh khỏi tay của thần chết vậy, anh đang được sống lại một lần nữa. Cái cảm giác thăng hoa được đẩy lên tận trời cao chỉ để mắc kẹt tại vùng đất này. Rất nhiều đàn ông có kỹ năng nhảy chẳng khác gì một cành cây khô nên suy cho cùng kỹ năng nhảy của Dulan không hề quá tệ.

Trái ngược với Karen xinh đẹp lộng lẫy, Dulan gầy gò và xanh xao với chiếc mũi xanh như chim ưng- ngay cả tính cách anh ta cũng rất nhàm chán. Nhưng anh ấy có một tài năng thiên bẩm đó là đối chất hay còn gọi là phản biện, chỉ cần một lời nói nhỏ của Karen thôi anh cũng có thể bắt bẻ một cách điêu luyện. Nhưng có một sự thật không thể phủ nhận rằng Dulan mới là người thường xuyên bị chế giễu và trở thành trò cười của người khác dù là lúc anh đang khinh thường người khác đi chăng nữa. Vì không có bất kỳ tài năng nào trong việc quản lý thái ấp, nên anh ấy hầu như phải dựa vào cha của Karen. Bởi vì cái tư thế cúi gập người trở thành một thói quen nên mọi người đều nghĩ anh ta là một kẻ thấp hèn.

Người ta nói đúng thời gian có thể thay đổi suy nghĩ của một người. Lý do cô cảm thấy rằng ngay cả Dulan cũng đáng yêu là vì thời gian đã trôi qua quá nhiều khiến suy nghĩ của cô cũng phải thay đổi để làm quen với những điều đó. Những ngày đó, hầu như suy nghĩ của cô chưa bao giờ thay đổi nhưng cô bây giờ đây, đã già dặn hơn Dulan rất nhiều, cô nhận thấy sự u ám, nhút nhát, bản chất của anh ta và môi trường mà anh ta đã lớn lên, nơi đã khiến anh ta trở nên như thế. Vì vậy, nếu nhìn theo cách riêng của cô ấy, anh ấy có vẻ dễ thương.

*****

 “…Đau?”

Không có sự chần chừ trong lời nói của anh, thay vào đó anh ta có vẻ tự hào với chính mình. Sau khi anh nhìn thấy những vết máu trên người Karen, sự cương cứng của Dulan trở nên rõ rệt. Phản ứng của anh ta như vậy khiến Karen khó nén khịt mũi lại.

Chắc chắn rất khó khăn. Đàn ông, ngay cả khi chán nản với thực tế là họ không hấp dẫn thì họ cũng ghét phải thừa nhận điều đó với phụ nữ. Hầu hết đàn ông đều như vậy, do đó họ càng bị ám ảnh bởi sự trinh trắng của phụ nữ- họ không muốn người khác phát hiện ra sự kém cỏi của mình.

Karen trở nên tò mò liệu người chồng sắp cưới của cô có lòng trắc ẩn hay không. Karen nhận thức rõ rằng ngay cả khi anh ta học trong một tu viện, không có gì chắc chắn rằng sự từ bi mà anh ta có và hơn thế nữa, Dulan chỉ là một linh mục trên danh nghĩa mà thôi. Không giống như Raymond.

Liệu anh ta đã từng so sánh mình với người khác? Karen nhớ lại lần đầu tiên cô quan hệ xác thịt. Đó là một thời gian khá dài trước đây. Có phải lần đầu là Raymond? Trí tưởng tượng và trí nhớ của cô đã bị phá vỡ bởi một tiếng ồn. Âm thanh từ tiếng bước chân của những người giúp việc ở bên ngoài. Họ đang tìm kiếm cô ấy. Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc.

Karen tò mò muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu họ nhìn thấy cô ấy trong bộ dạng này. Ngay cả khi họ đã được xác nhận là đã đính hôn nhưng nếu bị phát hiện thì hầu hết họ sẽ không quan tâm đến Dulan. Điều gì sẽ xảy ra nếu tình trạng của căn phòng được tiết lộ? Cô cũng muốn nhìn thấy những người hầu gái vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc. Lúc này, cô đếm số người dành tình cảm cho mình bằng đầu ngón tay. Cô cũng muốn nhìn thấy họ bối rối.

Anh ta đang vuốt ve eo cô một cách vụng về, Karen ghét nhất điều đó. Nhưng cô cảm thấy ngạc nhiên vì chính bản thân cô thấy rằng những tiếng rên rỉ của anh và cảm giác được ôm chặt trong vòng tay của anh không quá tệ. Vì phát hiện thú vị này, cô ấy đã rời khỏi tư thế và mất đi cảm giác. Cảm giác sung sướng trên giường không chỉ đến từ sự ma sát của hai thân dưới. Khi cô ấy hiểu mục đích của cái ôm mà anh làm, Karen đã được đưa trở lại.

Cô ấy có tức giận không? Nó không quan trọng, mặc dù. Toàn bộ sự việc đã kích thích cô. Điều chưa bao giờ xảy ra đối với cô trước đây trong một thời gian dài- chơi với Dulan vào chính ngày đầu tiên. Họ đã đi ngủ ngay sau khi kết hôn.

Nếu nhớ lại thì khi đó anh ta khá là biến thái. Cô ấy phải thử một số trò chơi như nhỏ giọt sáp. Khi nhìn thấy Karen trong im lặng trầm ngâm, Dulan nghĩ rằng cô ấy đã bị sốc vì ngạc nhiên.

Vì vậy, anh ta đang cố gắng biện minh cho mình bằng cái giọng nói lắp ấy. “E-em là người đã kéo tôi vào.”

Tại sao anh không nói rằng tôi đã cưỡng hiếp anh? Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc. Tôi cần phải đi tắm rửa.

Sự dục vọng đã biến mất sau khi được giải tỏa. Karen, người đang nhìn Dulan cảm lo lắng, cau mày khi cô ngửi thấy mùi từ anh ta. Tên này thậm chí còn không thèm gội đầu ngay cả khi bị dính mưa ư?

Như mất hết sức lực, anh bị Karen đẩy ra. “Đi tắm đi, đầu anh bắt đầu bốc mùi rồi đó.”

 “…? H-Hôi lắm hả? ”

 “.…”

Tôi nên làm gì lúc này? Cô tự hỏi bản thân, khi nhìn lên trần nhà. Vì cô ấy đã cho đi tất cả sự giàu có của mình cho cư dân nên niềm hứng thú của cô ấy đã sống chỉ bằng cách đọc sách.

Biệt thự của Raymond đã được đề cập gần như ở cuối cuốn tiểu thuyết, vì vậy cô ấy chỉ có thể ở đó trong một khoảng thời gian ngắn. Thời gian cô nhàn nhã trên chiếc giường êm ái kia, trải qua hàng trăm năm nếu tính theo ngày cũng không nhiều.

Trong thời đại này, không có nhiều nơi mà một người phụ nữ có thể đến và Karen đã chán khi luôn ở lại một chỗ. Karen nghĩ về một chuyến đi dài khi cô ấy dỗ dành Isela, nhưng suy nghĩ đó cũng bị loại bỏ. Cô ấy muốn một chuyến đi chỉ với hai cô gái. Tuy nhiên, cô sẽ phải dẫn theo ít nhất năm người giúp việc.

Cô ấy nhìn theo bóng dáng của Dulan, người đang bước ra với vẻ mặt trầm ngâm về điều gì đó và nói: “Hãy hộ tống tôi một cách đàng hoàng.”

Bởi vì tôi cần phải nhảy thêm 3 bài hát nữa. Ngoài ra, theo cốt truyện, anh ta sẽ đạp vào chân của một cô hầu gái và ngã xuống và hất rượu lên đầu cô ấy trong cơn thịnh nộ, do đó bị cười nhạo khi những người khác có mặt và lúc đó cô ấy sẽ bị sốc bởi tính khí bạo lực của anh ta.

“.….En.”

“Và chú ý những bước chân của anh.”

“.…….”

Cho dù anh ta có dùng sức phù hợp với đôi chân của mình hay không, điều gì sắp xảy ra đã xảy ra. Cô tặc lưỡi, Karen đã giúp Dulan. Mặc dù đã đi trên chân của cô hầu gái, nhưng anh vẫn cố gắng không đổ rượu lên người cô.

*****

“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”

“Mm, đang suy nghĩ về tương lai của mình.”

Nancy, người mang bữa sáng, thở dài thườn thượt khi thấy Karen bị phân tâm- cô ấy không thích Karen lúc nào cũng làm đầu óc mình nặng nề.

“Xin đừng cố tiếp tục suy nghĩ trong một thời gian dài. Thời gian trôi qua một cách vô nghĩa như thế này không phải là một mất mát sao? Mọi thứ sẽ ổn khi thời gian trôi qua, vì vậy hãy cứ tận hưởng. Được chứ?”

Đã hơn 100 năm trôi qua nhưng không có gì là ổn cả.

“Um…”

“Tiểu thư, đó là cái gì vậy?”

“Cái gì?”

“Thứ trong tay người.”

“Ô, cái này?”

Karen bất chợt giấu đồng xu mà cô tìm được nhưng nghĩ lại thì cô thực sự không cần phải giấu nó vì vậy cô đã lấy nó ra lại. Cuối cùng, thứ này có ý nghĩa đối với riêng Karen nhưng đối với những người khác chúng thật vô giá trị.

“Ta mang theo cái này như một tấm bùa hộ mệnh.”

“Cho dù người suy nghĩ lâu như vậy nhưng sẽ chỉ có một cách nào đó thôi, đúng không? Được rồi, bây giờ hãy nhanh chóng ngừng suy nghĩ của người lại và ăn sáng. Áo nịt ngực cần phải được thắt chặt, vì vậy đừng ăn nhiều .”

Tốt rồi? Karen nắm chặt đồng xu. Thứ duy nhất ở bên cô ấy trong suốt 117 năm qua chỉ là một đồng xu. Đó là một cuộc sống không có bất kỳ phương hướng nào nhưng sống như thế này không phải là xấu. Khi đến thời điểm, cô sẽ ngủ chung giường với Dulan và học thần học với anh. Khi đang suy nghĩ, Nancy giật lấy đồng xu và ném nó đi.

“Nhìn này, món ăn hôm nay là đuôi. Bây giờ, hãy thưởng thức đồ ăn của người”.

Sau đó, lần này, cô ấy có thể cố gắng làm một số hành động khủng khiếp.

Nancy, người luôn muốn có một cuộc sống mạo hiểm, trầm ngâm nhìn khi cô đổ đầy nước nóng vào cốc.

Đối với Karen, cuộc sống tẻ nhạt đến mức cô cảm thấy mình sắp phát điên. Sau hàng tá lần cố gắng, cô càng chắc chắn rằng cuộc hôn nhân với Raymond không phải là một giải pháp. Cô ấy bám vào đủ mọi phương pháp. Làm việc thiện cũng là một trong số đó. Cô ấy thậm chí còn cố gắng bán tất cả tài sản của mình- và thực hiện một chiến dịch gây quỹ.

Dù vậy, kết cục vẫn luôn như vậy. Không, điều đó còn tồi tệ hơn- cô ấy thậm chí còn bị giết bởi một người đàn ông vô gia cư mà cô ấy đã giúp đỡ nhưng cô phải công nhận rằng làm việc thiện khá là nghiện. Mặc dù cô đã từ bỏ nó vì không phải là một giải pháp nhất định nhưng cô luôn suy ngẫm về cách để giúp đỡ người khác cũng như việc bản bản thân sống một cuộc sống hạnh phúc. Không thể chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng nên cô ấy cứ luôn bước đi lang thang cho đến khi bàn chân trở nên sưng tấy. Điều đó không xứng đáng cũng như một nỗ lực không có kết quả.

Nếu làm việc thiện là điều thú vị thì việc làm việc ác chắc cũng ly kỳ hơn.

Để một hành động được coi là ‘ác’, nó phải là một việc khá ghê tởm. Cô ấy nên làm gì? Karen cười khúc khích khi nghĩ về việc chinh phục thế giới. Nhưng khi xem xét phạm vi di chuyển của mình và số tiền cô có, Karen phải từ bỏ điều đó.

Có khoảng 20 người hầu trong dinh thự. Họ nghe lời cha cô nhưng không đủ vâng lời để giết một người nào đó theo lệnh của cô. Để khiến cho một người biến mất vĩnh viễn thì cô cần phải nỗ lực khá nhiều.

Karen tặc lưỡi khi nhớ về vô số câu chuyện mà ở đó những người hầu và người giúp việc thề sẽ trung thành với cái giá phải trả của mạng sống ngay cả khi họ không làm gì thực sự liên quan đến lời thề đó cả. Cô chỉ có một năm. Ngay cả khi cô ấy muốn khuấy động điều gì đó, điều lớn nhất mà cô ấy có thể đạt được là bắt nạt những người hầu. Tất cả đều quá tầm thường.

Cô muốn thực hiện tội ác trên quy mô lớn. Mặc dù cô ấy đã thử động chạm vào lửa nhưng những người làm vườn đã dập tắt nó rất sớm. Vì vậy, nỗ lực thiêu rụi mọi thứ của cô ấy thất bại. Tự hại mình cũng vô ích. Khi đến chương cuối cùng của cuốn sách.

Cô ấy đã trở thành một người thực vật sau khi ngã từ cầu thang xuống. Nằm trên giường mà không nói được lời nào, cuộc sống của cô lúc đó giống như một lời nguyền, khi chết đi cô lại càng cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi nhắc về những khoảng thời gian đó, Karen cảm thấy thèm đồ ăn vặt. Sẽ không có người nào chăm sóc người thực vật một cách chân thành. Khi cô mở mắt ra trước mặt trời, cô nghĩ về việc tìm cách trả thù những kẻ đã giết mình, nhưng ý tưởng đó là vô nghĩa nên cô đã từ bỏ.

Cũng không có lý do gì để cô trừng phạt người mà cô chưa gặp, ngay cả khi cô nghiêm túc trong việc trả thù, mục tiêu cũng quá nhiều. Thậm chí, Nancy đã từng cắn vào cổ… đột nhiên, dòng suy nghĩ của Karen dừng lại. Trả thù?

Trả thù, đúng vậy, trả thù.

 “.…..Ah.”

Trong suốt thời gian qua, cô nghĩ rằng cô đã cố gắng làm tất cả những gì có thể. Tuy nhiên, điều đó đã sai. Cũng giống như việc cô ấy đã không thể làm quen với Dulan vào chính ngày đầu tiên, có rất nhiều sự lựa chọn mà cô ấy chưa thử. Với lời than phiền về những bất trắc của cuộc đời, cô thấy lạ là tại sao mình lại không bao giờ cố gắng trả thù cho chính mình.

Những gì có thể thay đổi một người hoặc thậm chí là cả thế giới chính là khuấy động những người trong đó. Ban đầu, cô ấy đã đọc cuốn sách, sau đó gặp gỡ mọi người và nó trở thành vòng tuần hoàn. Cô phải yêu. Cô lang thang 100 năm để tìm kiếm tình yêu. Đó là những ngày buồn chán. Những ngày không có ý nghĩa.

Tình yêu không phải là câu trả lời. Cô cảm thấy chán ngấy với những câu hỏi. Bây giờ đã đến lúc trả thù. Đó là một câu hỏi không thú vị và không có câu trả lời, nhưng bây giờ, cô ấy sẽ tìm kiếm sự báo thù của độc giả. 

 “Ah!”

Điều mà cô ấy chưa bao giờ làm!

Karen nghĩ ra một trò tiêu khiển mới. Nó nhấn chìm cô trong niềm vui sướng. Tại sao tôi lại chưa từng thử nó cho đến bây giờ?

Không phải tình yêu ảnh hưởng đến con người nhiều nhất.

Đó là cái chết.

Với sự tái sinh lần thứ 117 của cô ấy, thời gian đã được đặt lại vào sinh nhật thứ 17 của cô. Câu chuyện lại bắt đầu vào sinh nhật lần thứ 17 của Karen, người trở nên tâm thần vào năm 117 tuổi. Vào kiếp thứ 117 của mình, Karen Haier quyết định trở thành một kẻ sát nhân.

Với kế hoạch mới này, Karen tràn đầy sức sống.

Tại sao cô ấy chưa bao giờ cố gắng giết người khác một lần? Cô thích thú đến mức không rảnh suy nghĩ nhiều. Cô ấy chết trong 100 năm, rồi lại chết, và cứ chết ngày một nhiều hơn, nhưng tại sao cô ấy không giết người khác trước? Bởi vì cô là nữ chính, bởi vì cô luôn là bên phải chịu đựng.

Mặc dù đã phân tích kỹ lưỡng nhưng việc giết người dường như không dễ dàng như vậy.

Thực ra thì nó cũng là một điều tốt. Khó khăn cáng khiến con người ta tỏa sáng.

Cô ấy thậm chí không có sức để bắt một con gà. Cô chưa bao giờ nâng một thứ gì đó nặng hơn một cuốn sách. Cô đến nhà nguyện bằng xe ngựa và nếu cô cần leo những bậc thang dài, những người hầu của cô sẽ bế cô lên. Quan trọng nhất, cô ấy chỉ có một năm. Vào lúc đó, nếu cô ấy không khiến cơ thể mềm nhũn này trở nên mạnh hơn thì mọi thứ sẽ vô ích.

Nếu là một đứa trẻ thì có thể dễ dàng nhưng không có trẻ sơ sinh nào trong dinh thự. Những người hầu mang thai không được phép làm việc, vì vậy không có chuyện trẻ sơ sinh ở trong dinh thự. Có một cậu bé làm vườn, nhưng chắc chắn cậu ấy khỏe hơn Karen rất nhiều.

Bộ sưu tập trong thư viện khá lớn nhưng không có cuốn sách nào có thể giúp cô giết người. Tại thị trấn nhỏ đó, vụ giết người cuối cùng đã diễn ra trước khi Karen chào đời. Karen cảm thấy rằng việc giết người bằng tay của chính mình sẽ rất khó khăn trong thời điểm này, vì vậy trong một giây phút, cô ấy trở nên chán nản nhưng nhanh chóng nó chuyển thành niềm vui và sự phấn khích.

Có vô số cách để giết một người. Bản thân cô ấy đã chết theo rất nhiều cách. Cô ấy là sách giáo khoa, cô ấy là bằng chứng sống, nên giải pháp là chính Karen.

Ngoài sự buồn chán, Karen không sợ gì cả. Ngay cả khi cô ấy bị bắt, vì cô ấy là vĩnh cửu, tất cả những gì cần thiết là phải thiết lập lại. Hơn nữa, cô ấy nhận thức rõ ràng về thói quen và thị hiếu của người dân trong thời gian dài đến kinh khủng. Cơ hội là vô tận. Ai nên là người đầu tiên? Karen lục lại trí nhớ của mình với trái tim đập thình thịch.

Isela là người được cô nghĩ đến đầu tiên, vị hôn phu của Raymond, đang ở trong tình thế cạnh tranh với Karen. Karen nhớ lại cô ta đã cố làm nhục cô như thế nào. Isela đã quấy rối Karen, khi cô ấy nghĩ về việc Karen sẽ cướp Raymond khỏi cô ấy. Hơn nữa, Isela có nhiều điểm yếu. Cô sẽ trở thành người hầu gái của Isela trong tương lai và dành cả tá thời gian với cô ta, do đó, Isela là một đối thủ dễ dàng.

“.… Sẽ bị bắt ngay lập tức.”

Cô là người giúp việc thân cận của cô ấy nên bất kể ai xem xét vụ án, cô ấy sẽ là nghi phạm số 1. Sẽ thật tuyệt nếu cô ấy có thêm thời gian.

Cô không sợ án tử hình. Cô sẽ bắt đầu lại nếu cô chết. Dù sao thì đó cũng là điều cô ấy muốn. Tuy nhiên, sự phấn khích của cô sẽ giảm đi nếu cô ấy thất bại ngay từ đầu. Để làm cho nó trở thành một trải nghiệm hấp dẫn hơn, cô ấy phải giết càng nhiều càng tốt.

Karen cảm thấy tự hào khi nghĩ đến việc mình sẽ trả lại tất cả những gì mình đã phải chịu đựng. Cô nghĩ đến những người có thể bị giết một cách dễ dàng- Raymond dường như là mục tiêu khó khăn nhất. Raymond là một người đàn ông có tước hiệu Sir gắn liền với tên của mình.

*Sir là một danh hiệu được ban cho kỵ sĩ.

Karen cũng đã chứng kiến anh ta đối đầu với 6 người đàn ông khỏe mạnh một mình. Tuy nhiên, Raymond, người đã yêu Karen sẽ uống bất cứ thứ gì cô ấy đưa cho anh ta. Với suy nghĩ này, Karen cảm thấy phấn chấn.

Tuy nhiên, Karen hy vọng rằng Raymond có thể giúp cô giải trí trong một thời gian dài. Khi anh ta cưỡi ngựa vào giữa mùa hè, cô có thể đánh gục anh ta bằng cách cho con ngựa ăn cỏ độc. Nếu may mắn, anh ta sẽ thoát chết chỉ với một cái cổ bị gãy. Karen biết Raymond rõ như lòng bàn tay. 

Nếu đúng như vậy, thì vấn đề về thân hình nhỏ nhắn của cô ấy chỉ khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn mà thôi. Cô ấy nắm chặt tay và thả lỏng nó với một nụ cười khúc khích và cài một phụ kiện vào tóc. Raymond nên để sau… trước khi gặp Raymond, cô ấy nên đối đầu với vị hôn phu hiện tại của anh ấy- Isela Evans.

Raymond sẽ lao đến giải cứu cô ấy nếu Karen gặp nguy hiểm, giống như tất cả những lần đó. 

Đó chỉ là một câu chuyện tình yêu sáo rỗng. Tuy nhiên, lần này sẽ khác. Karen nhìn vào gương với trái tim đập thình thịch. Một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân, với đôi má ửng hồng và đôi mắt long lanh ở trong chiếc gương đang nhìn lại cô.

Đây sẽ là chuyến phiêu lưu đầu tiên của cô trong vô số thập kỷ. Karen nghĩ về lần đầu tiên cô gặp Raymond, hàng trăm năm trước.

Anh là giấc mơ hoàn thiện của mọi cô gái.

Một hiệp sĩ với mái tóc vàng và sâu sắc. Giàu có và đẹp trai, mặc dù hoàn toàn tàn nhẫn với những phụ nữ khác. Với một nụ cười nhẹ, Karen chải tóc. Người đàn ông mà một cô gái mong muốn không phải là một người đàn ông tốt bụng với tất cả phụ nữ, hay đúng hơn, anh ta chỉ nên mềm lòng với mỗi mình cô. Ở khía cạnh này, Raymond rất hoàn hảo.

Raymond là một hiệp sĩ chỉ tồn tại cho Karen.

Mặc dù Karen luôn mong ước về một tương lai, nhưng điều cô ấy muốn thấy nhất là Raymond sau khi cô ấy qua đời.

Chàng hoàng tử thân yêu của tôi, liệu anh sẽ cảm thấy như thế nào trước cái chết của tôi? Anh sẽ trả thù những người đã giết tôi? Anh sẽ rơi nước mắt vì tôi cho đến khi anh rơi vào trầm cảm? Hay anh sẽ chia sẻ phần đời còn lại của mình với một cô gái nào đó và hoàn toàn quên mất tôi?

Cá nhân Karen cảm thấy rằng trường hợp đầu tiên là dễ xảy ra nhất. Trong suốt cuộc đời của mình, Raymond không bao giờ cho phép Karen bị tổn thương dưới bất kỳ hình thức nào. 

Nhưng điều gì sẽ xảy ra sau cái chết của cô ấy? Cô vô cùng muốn chứng kiến điều đó. Đáng buồn thay, cô ấy không thể.

Karen đã chết trong tay Verdick vài lần. Verdick, cha của Isela, đã thành công trong việc giết Karen vào ngày đám cưới của cô với Raymond, khi các điều kiện đã chín muồi.

Karen cảm thấy cổ họng mình nhói lên khi nghĩ về ông ta. Cô nhớ rằng ông ấy đã vướng vào một số kiếp của cô, ngay trước khi cô trút hơi thở cuối cùng.

Raymond sẽ làm gì với Verdick? Anh có thể làm gì? Karen bất ngờ tràn ngập niềm khao khát được gặp anh.

Trong những năm đầu tiên của mình, khi cô đã sống với quan niệm sai lầm rằng Raymond là giải pháp, cô đã nghĩ ra nhiều cách khác nhau để có một kết thúc có hậu với anh ta. Ngay bây giờ, cô nghĩ rằng nếu cô có cơ hội giết người, thì đó phải là cách nhẹ nhàng nhất nhưng đáng sợ nhất.

Verdick đã dùng một chiếc rìu có rỉ sét và chém liên tục vào cổ Karen. Karen sau đó đã hét lên một cách đau đớn vì các cơ của cô ấy gần như bị đập nát nhưng cô lại không thể chết ngay lập tức mà thay vào đó phải chịu cơn đau kinh hoàng cho đến khi xương cổ của cô bị đập nát hoàn toàn. Trong kiếp này, cô sẽ mài lưỡi rìu và chờ đợi để tặng lại chính vết cắt mà ông ta đã dùng để giết cô.

“Thực sự ông không ngần ngại giết tôi theo nhiều cách khác nhau.”

Tuy nhiên, tôi giờ đây sẽ không phải là người duy nhất phải chết.

Karen cười thành tiếng. Nụ cười của cô ấy thật sáng chói và tỏa ra một hương thơm mê hoặc lòng người.

*****

“…Vì vậy, đừng bao giờ phạm tội. Tội nhân sẽ rơi xuống vực thẳm của địa ngục vĩnh cửu, không bao giờ trở lại được. Nếu ngài thuần khiết như một con chim bồ câu thì… ”

Khi cô ngáp, Karen cố gắng hết sức để không nhắm mắt. Một bài giảng nhàm chán là liều thuốc ngủ tốt nhất. Chưa kể, bài giảng này cô đã nghe hơn trăm lần. Giọng nói của Karen không bao giờ đến được với Chúa. Tuy nhiên, cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Đối với những bí ẩn của thế giới như tiếng nói Siêu việt, Tầm nhìn, sự xuất hiện của nhà tiên tri và những gì không nằm trong phạm vi khoa học.

Sự im lặng là thứ duy nhất cô nhận được. Không hề có câu trả lời. Những lời cầu nguyện tuyệt vọng của cô đã không bao giờ được người lắng nghe. Cô muốn hiểu và muốn được thuyết phục. Khi cuộc sống của cô lặp đi lặp lại, cô chỉ có thể từ bỏ hết lần này đến lần khác.

Khi nào tôi có thể quay lại? Khi nào thì giấc mơ này kết thúc? Khi nào tôi có thể thoát ra khỏi địa ngục này? Cho tôi xem bằng chứng. Ít nhất, người hãy nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao tôi lại là người phải chịu đựng sự dày vò này.

“Đừng xúc phạm điều thiêng liêng…., Karen Haier. ”

Đứng trên góc nhìn của người lắng nghe anh thì liệu anh có nghĩ rằng điều đó xúc phạm hơn không? Nghĩ đến những người khác phải nghe bài thuyết trình lắp bắp này, Karen lạnh lùng đẩy vai Dulan nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ từ phía sau đi lên, cô ấy dừng lại và hơi cúi đầu. Isela cúi đầu chào lại.

“Làm thế nào tiểu thư có được nó vậy?”

“Haha, tiểu thư thật là tinh mắt.”

Họ trao nhau một lời chào chân thành và một nụ cười nhẹ. Karen nhếch mép cười khi thấy Isela mặc một chiếc váy màu bạc, không phù hợp để mặc đến nhà thờ.

Cô không hề thay đổi. Dù chỉ một chút.

Karen, người đã quyết định dành cả cuộc đời này để giết người, đã tưởng tượng ra cảnh cổ của Isela bị thắt lại với dây thừng và lơ lửng giữa không trung trong chiếc váy màu bạc này.

“Cô Haier, cô có thích vòng cổ của tôi không?”

“Vâng. Cha của cô chắc hẳn đã mua nó cho cô. Nó thật đẹp…”

 Quá hợp với cô ấy rồi. Cô nên bị treo cổ.

“Haha. Không phải là từ cha tôi. Thứ này đã được tặng bởi vị hôn phu của tôi. Nghe nói cô Haier cũng sẽ kết hôn sớm, cô cũng nhận được cái gì chứ? ”

 “……”

Này, đừng nản lòng. Cô nhìn Dulan đang mang khuôn mặt đỏ như củ cải, cô thở dài. Đối với một người đàn ông về làm rể cho một lãnh chúa phong kiến, làm sao anh ta có thể chuẩn bị những món quà đắt tiền? Quý cô đây đang nói ra sự thật mà tất cả mọi người đều biết, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

“Ôi trời, tôi xin lỗi. Tôi thốt lên mà không cần suy nghĩ. Xin hãy tha thứ cho tôi ”.

“Người đang nói gì vậy? Chiếc vòng cổ thật sự rất đẹp. Tôi hy vọng tiểu thư có thể đeo nó thường xuyên hơn. ”

Mặc dù tôi sẽ là người nhận được chiếc nhẫn của anh ấy.

“Tôi rất vui.”

Isela, Isela. Không có gì ngạc nhiên khi cô không thể.

Ngay cả khi cô muốn quấy rối tôi, cô cũng không thể. Mặc dù cô giàu có nhưng địa vị của cô thấp hơn tôi. Nhìn xung quanh đi, Isela. Mọi người đều thương hại tôi vì bị ‘bắt nạt’.

Trong bầu không khí như vậy, mắt Karen hơi ngấn lệ.

“Ham muốn vật chất… là không-không đúng,” Dulan lên tiếng.

“.….”

Tại sao anh lại dội một gáo nước lạnh cho sự nỗ lực của tôi?

Với sự khó khăn, Dulan chỉ trích Isela. Nhưng càng làm vậy, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Karen cau mày. Tại sao anh lại phiền phức như thế? Karen không muốn anh ta làm gián đoạn kế hoạch xâm nhập vào biệt thự của Isela và Raymond của cô.

“Tôi sẽ đi trước vậy.”

Khi anh ta liếc nhìn Isela đang bĩu môi, Dulan nói với một khuôn mặt thẳng thắn, “Tôi chỉ có k-khả năng làm được ít nhất là đến mức này.”

Tuy nhiên, Karen nghĩ rằng sẽ dễ dàng thu phục được Raymond hơn nếu cô trở thành góa phụ.

Bất cứ ai nhìn thấy Karen lần đầu tiên đều sẽ bị choáng váng trong giây lát. Khi quý cô Haier bước qua cánh cửa, những người khác sẽ cảm thấy đau khổ, không phải vì cô rời đi không đúng lúc mà là vì nhìn thấy Karen xinh đẹp đang khóc với trái tim tan nát. Mặc dù cô đã đính hôn từ khi còn nhỏ, nhưng đã có rất nhiều người để tâm đến cô.

Nhưng bất cứ khi nào điều đó xảy ra, lãnh chúa Haier sẽ bảo vệ Karen một cách an toàn khỏi mọi con mắt tò mò. Ngay cả khi bị mọi người chỉ trích rằng họ không hợp nhau, thì hôn ước của họ vẫn không bao giờ kết thúc. Vì vậy, lãnh chúa Haier đã có thêm rất nhiều ân oán.

_____

Hôm nay, khi nhìn thấy Karen cười rạng rỡ giữa những bông hoa mùa xuân nở rộ, mọi người đều cảm thấy muốn giết chết Dulan.

Mái tóc đỏ rực của cô gợi cho người ta nhớ đến một bó hoa hồng đỏ đã nở rộ. Thay vì một nụ cười lịch sự, một nụ cười chân thành nở trên khuôn mặt đang lẩn tránh của Karen thì những bước đi của cô ấy như một nàng tiên đang nhảy múa giữa mùa xuân. Mùa xuân đã đến. Đôi chân của cô ấy dường như mỏng manh đến nỗi chúng có thể bị nghiền nát ngay cả bởi những cánh hoa.

Đôi mắt cô ấy phản chiếu rõ cả một bầu trời. Khi mọi người nhìn thấy những bước chạy vui đùa của cô ấy, họ dừng lại những gì họ đang làm và nín thở. Đã bao lâu rồi tiểu thư không cười như vậy? Đó là một ngày đáng để ăn mừng. Mùa xuân như đến ôm trọn hương hoa.

Cô gái đẹp nhất dưới trời cười vì thích thú.

Karen đã thành công trong lần giết người đầu tiên của mình.