Vòng luân hồi

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 3

<Der Freischütz >

___________

Fun fact (từ nhà dịch Anh): Tiêu đề của phần này (마탄 의 사수) có thể được dịch thành 「The marksman with magic bullets = Mũi tên thần」 nhưng nó cũng đề cập đến 「Der Freischütz」, một vở opera của Đức của Carl Maria von Weber kể về câu chuyện của một thợ săn trẻ tên là Max.

Cảnh báo từ nhà dịch Anh: Resetting Lady lấy ý tưởng từ vở này khá nhiều nên nếu bạn không muốn bị spoil thì đừng xem video hay đọc bài phân tích về vở opera này (bản phân tích hay tóm tắc hầu như là tiếng Anh nên chỉ cần copy phần tựa đề của chap này dán lên google là được.)

Link về người sáng tác: Carl Maria von Weber

Vở opera: Der Freischütz

_______

“N-người không thể.”

Người đánh xe trông rất ngạc nhiên.

“Từ khi nào mà anh có thể ra lệnh cho tôi vậy?”

“Nếu Milord – cha của người- hoặc ngài Dullan biết được điều này, thì tôi e rằng mình sẽ chết mất, thưa tiểu thư…”

Đó không phải việc cô cần quan tâm. Đôi mắt Karen tối sầm.

Thực ra Karen cũng không muốn gây náo động. Đây là một trong những việc khó khăn nhất đối với cô — sự kiện của cuốn tiểu thuyết, những gì cần phải xảy ra.

Karen phải đến thị trấn. Có nhiều lý do để「Karen」 ra ngoài. Rạp xiếc đã đến thăm, với một ban nhạc nổi tiếng và những thương nhân nắm bắt cơ hội kinh doanh.

「Karen」dụ người đánh xe đưa cô đến đó, vì cô ấy muốn đến thị trấn và tham quan. Đồng thời Hội Evans cũng ở đây, những chiếc xe ngựa ra vào liên tục trong những ngày này, cho nên đây là thời điểm tốt nhất cô có thể tận hưởng chuyến đi chơi của mình.

Cha và vị hôn phu của cô đều bận và Isella không có thời gian dành cho cô cùng với lý do tâm trạng đang tồi tệ. Trong lúc những người hầu đang bận rộn,「Karen」 không có ý định quanh quẩn ở đây.

Karen thực sự chỉ muốn quanh quẩn nhưng với tư cách là nhân vật chính, cô ấy có việc phải làm. Mọi thứ sau đó sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu đi theo lối này. DÙ sao thì, Karen phải vào vai một cô gái trẻ không thể chịu đựng được cảm giác buồn chán và bỏ nhà đi trong chốc lát.

Tóc của cô được tết khéo léo, chiếc váy dù đã cũ nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch và bông hoa được in trên đó cũng tạo nên điểm nhấn. Cô khoác một chiếc áo choàng bên ngoài, được làm bằng vải thô. Trông cô cũng không quá tồi tàn nhưng mặt khác, đây không phải là bộ quần áo mà một cô gái trẻ thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ mặc.

Khi trưởng thành, cô thực sự không thể vừa ý với những thứ cũ kĩ kia nữa. Gạt bỏ những lời phàn nàn tràn ngập trong thâm tâm, khi mặc chiếc váy trái ngược với sở thích của mình, Karen cho biết rằng cô sẽ đi vào trung tâm thành phố mà không có người hộ tống.

Như một điều hiển nhiên, gương mặt nhăn nhó của người đánh xe trông giống như có thứ kinh hoàng gì đó được nhét vào miệng anh ta. Khi cô nói rằng mình sẽ bí mật ra ngoài, người đánh xe nghĩ đây sẽ là một trò đùa thú vị mà cô ấy dùng để trêu chọc người làm nếu đó không phải lời nói thật. Nghĩ đến con đường gồ ghề và độ dốc lớn như vậy, việc lẻn ra ngoài thực sự là một nhiệm vụ bất khả thi.

Nhớ lại cuộc phiêu lưu ở rừng, nơi cô nhìn thấy một con lợn rừng bị thủng ruột và cô đã nháo nhào cả lên với người đánh xe. Dù sao thì trong mấy ngày này, chẳng phải anh cũng không có nhiều việc để làm sao?

Cô cố gắng thuyết phục anh ta rằng cô sẽ trở về bằng một chiếc xe ngựa ở thị trấn nhưng không có ích gì. Cô giậm chân hai lần, Karen đe dọa người đánh xe.

“Anh nhận lương từ ai?”

“Từ Milord. Không phải từ người đâu, thưa tiểu thư. ”

Và giờ, một bên tay của cô vươn lên. Khóe môi Karen nhếch lên khi cô ấy đưa tay ra.

“Còn cái này thì sao?”

Trong bàn tay cô là tiền. Người đánh xe mở to mắt trong giây lát nhưng ngay sau đó anh ta nhắm mắt lại. Anh muốn nhận lấy nó nhưng anh vẫn đủ sáng suốt để hiểu được rủi ro rất cao.

“Tôi có thể bị sa thải…”

Kéo dài như vậy có nghĩa là anh ta sẽ chấp nhận lời đề nghị miễn là có nhiều tiền hơn nhưng Karen phớt lờ gợi ý này vì cô ấy rất muốn ra ngoài và tiêu tiền thoải mái.

“Ehhhh, cơ hội đồng ý là bao nhiêu?”

“Nhưng nếu tiểu thư ra ngoài một mình và có chuyện gì xảy ra, tôi chắc chắn sẽ bị sa thải mất.”

‘Cô ấy đến tuổi trưởng thành được bao lâu rồi?’ Nhìn thấy người đánh xe lắc đầu, với đôi lông mày nhíu lại, Karen cau mày và dậm gót một lần nữa. Tôi muốn ra ngoài! Hành động của cô ấy thể hiện rõ lời nói than vãn chưa thoát ra khỏi miệng.

Anh lắc đầu vì mệt mỏi, người đánh xe mở miệng.

“Nhưng nếu tôi quay lại một cách lặng lẽ mà không gây ra bất cứ rắc rối nào thì sao? Tôi chỉ muốn thay đổi nhịp độ và anh cũng có thể kiếm thêm thu nhập. Thành thật mà nói, đây… là vùng nông thôn. Khi nào thì tôi mới có được cơ hội này? ”

“Ngay cả khi nơi này chỉ là một thái ấp, thì tiểu thư cũng đã trưởng thành mạnh khỏe, có rất nhiều điều mà nơi khác không thể mang lại.”

“Sao, ý anh là một phụ nữ đi đến một quán rượu?”

“Không, không phải… Không nhất thiết phải như vậy, nhưng…”

“Mặc dù nơi đó chỉ là vùng nông thôn nhưng gần đây mọi người hầu như đều nói những điều thú vị ở đó, cho nên tôi rất tò mò được tận mắt nhìn thấy nó.”

“Vậy thì hãy đi với Ngài Dullan.”

“Tôi không muốn!”

Thấy Karen nhiệt thành từ chối lời đề nghị như vậy, người đánh xe tặc lưỡi.

“Phụ nữ ở một mình thật nguy hiểm. Vì vậy,… ừm, nếu tiểu thư thực sự muốn đi, hãy đi với người hầu của người. ”

“Mọi người đều quá bận.”

Người đánh xe và Karen nhìn chằm chằm nhau trong chốc lát. Ánh mắt bên kia nói, ‘Và cô vẫn quyết định rời đi dù biết rõ điều này!’ trong khi nâng mặt một cách ngượng ngùng, ánh mắt bên này nói, Đó chính xác là lý do tại sao tôi bí mật đi ra ngoài!

“Chỉ là, mọi người đều rất bận, chà… đôi khi nghỉ ngơi không phải là sai. Ừm, nếu là người giúp việc riêng của tiểu thư, cô ấy sẽ không phải phụ trách việc dọn dẹp trang viên hoặc nấu nướng trong nhà bếp, ngay cả khi người giúp việc đó đi ra ngoài một chút với tiểu thư…”

Aha.

Cô ấy đã trải qua cuộc đối thoại này hàng chục lần trước đây nhưng cảm thấy giống như một cái gì đó đã biến mất. Có điều gì đó đang làm cô thấy khó chịu— à, đúng rồi. Cuộc đối thoại thông thường lẽ ra phải tiếp tục như thế này.

Nhưng cô ấy không có ở đây ngay bây giờ. Karen đặt tay lên trái tim đang nhộn nhịp của mình. Cô nên tiếp tục như thế nào? Lá bài tiếp theo của cô ấy là gì? Đây là một canh bạc. Cô ấy nên đi con đường nào.

“Anh… thích Donna, phải không?”

“Hả?”

Người đánh xe trông thấy rất bối rối. Da anh đỏ dần lên.

“Đó- Không phải vậy! Không, nhưng, tại sao, đột ngột như vậy… ”

“Vậy là anh không thích cô ấy?”

“Không, không phải như thế đâu…”

“Ôi trời ôi trời. Mặt anh đang đỏ bừng. Chàng trai trẻ này.”

“…Tôi hơn tiểu thư mười tuổi.”

“Và anh cũng hơn Donna mười tuổi!”

Trước vẻ mặt đỏ như trái cà chua, Karen nhếch mép. Biểu cảm của người đánh xe đã hoàn tác. Không ai đủ sức để chống lại một người vừa là cấp trên vừa có sắc đẹp cả. Bầu không khí nhanh chóng dịu đi.

“Xin lỗi xin lỗi. Tôi không có ý trêu chọc anh. Những ngày này mọi người đều rất bận rộn. “

“……”

“Cho nên, tôi muốn tặng những đứa trẻ đó một số món quà. Tôi nghe nói hiện nay có rất nhiều thứ mới đang được bán, vì vậy tôi muốn đi tham quan một vòng.”

“…Tiểu thư thực sự không thể đi một mình.”

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ đi tìm Donna. Cô ấy có thể đi với tôi. ”

“Dù vậy, cả hai người đều là phụ nữ, cho nên cô vẫn không thể.”

“Tốt thôi, tôi hiểu rồi.”

Cô giơ hai tay đầu hàng.

“Tôi cũng sẽ đi chơi với một người hầu nam. Thật khó để sống với thân phận phụ nữ. “

Cô bỏ lại người đánh xe đang mặt đỏ. Trong khi tránh ánh mắt của những người giúp việc cao cấp, Karen đến gọi Donna, người đang ngủ gật ở một góc của khu hầu gái.

Cuộc đối thoại vừa phải, hài hước mức bình thường, than vãn cũng bình thường, một kết thúc đơn giản.

Helen, người quản gia, tiễn Donna đi cùng Karen với một tiếng thở dài. ‘Tôi còn nhiều việc phải làm nhưng người vẫn nằng nặc ra ngoài chơi!’ Trong khi đó, Bowen vừa kiểm tra thời gian vừa đội mũ, nhấn mạnh rằng họ nên trở về trước giờ ăn tối.

“Nhanh lên!”

Với giọng nói đầy phấn khích, Karen gọi người hầu gái và phục vụ đi về phía cỗ xe.

Đây là lần thứ x cô đi chơi, cơn gió thoáng mát lướt qua tóc cô. Không khí trong lành và sạch sẽ. Cô được dìu vào trong xe và cô thấy Donna đang chạy với vẻ mặt phấn khích. Bowen phía sau cô thì chậm hơn, trông có vẻ trang nghiêm hơn.

Cùng với nụ cười của cô gái lẫn giọng nói tươi sáng vang lên gần xe ngựa. Khi nghe thấy nó, Karen cố gắng nhếch khóe môi lên. Giờ đây là niềm vui. Cô đã cười.

Sau một vài nỗ lực, cô cũng chỉ có thể duy trì một nụ cười trước khi Donna lên xe ngựa. Cô ấy làm ầm lên khi ngồi xuống và nhìn ra cửa sổ, nói rằng cô ấy rất mong đợi chuyến đi.

Karen cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lẩm bẩm rằng cô cũng rất phấn khích.

Câu chuyện đã thay đổi. Đây là điều mà cô ấy có thể hạnh phúc. Trong chuyến đi này, cô ấy đã luôn đi chơi với Nancy. Cuộc đối thoại sẽ khác như thế nào nếu chỉ thay đổi người giúp việc đi cùng cô ấy? Sẽ có những dòng mới. Có lẽ cô có thể đến một nơi mới. Ngay cả đại dương mà cô ấy khao khát được nhìn thấy.

Chuyến đi này rất quan trọng. 「Sự cố chủ đích」 và 「cuộc gặp gỡ đầu tiên」 sẽ diễn ra trong chuyến đi chơi này. Tiếp đó, sự kiện người đánh xe bị mắng mỏ và đuổi việc rất tầm thường.

Người đánh xe tên là gì? Karen không buồn nghĩ thêm, dù sao thì cô ấy cũng không nhớ được tên. Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi này, anh ta sẽ là một nhân vật biến mất trong câu chuyện.

Nhưng cô biết rõ một điều.

Karen nhắm mắt lại. Và sau một vài giây, cô thở ra một hơi dài.

Người đánh xe hầu như đỏ mặt mỗi khi nhìn Nancy.

Luôn luôn. Trong hơn một trăm năm.

*****

Công việc làm ăn phát đạt.

Donna sinh ra và lớn lên ở nơi này và khi họ đặt chân đến, đôi mắt của cô ấy mở to và nói rằng nơi này không như thế này chỉ cách đây vài giây. Trước đây không có con đường nào như thế— hay đúng hơn, nó từng là một bãi rác.

Họ đi đến đâu, cô ấy đều thốt lên. Những thay đổi diễn ra nhanh chóng. Chắc chắn rồi, gia đình Evans, những người vừa mới đến đây, tiếp tục cuộc săn lùng của họ.

“Nhìn kìa, ở đằng kia, trời ơi… Một gánh xiếc lớn như vậy đã đến thị trấn này.”

“Đúng.”

Thay vì chọn anh đào hộ gia đình Hare, gia đình Evans đang cố gắng giành lấy lãnh thổ cho mình. Đó là lý do tại sao thái ấp đã được phát triển với tốc độ điên cuồng như vậy nhờ vào sự giàu có và kỹ năng khổng lồ do Evans đổ ra.

Các cư dân của thái ấp rất bối rối nhưng họ không thể cưỡng lại những trò giải trí và sự giàu có đang được cung cấp và họ đang âm thầm ủng hộ gia đình Evans.

Ngay cả Donna, người không thể che giấu sự thù địch của mình đối với gia đình Evans, cũng thể hiện sự phấn khích trước cảnh tượng mà cô ấy đang nhìn thấy. Cô cầu xin Borwen.

“Xin lỗi… Ông Borwen…”

“……”

“…Vâng.”

Khi hai cô gái nhìn Borwen với đôi mắt sáng ngời, anh buộc phải kiểm tra thời gian một lần nữa và mua vé, nhắc nhở họ không nên về muộn.

“Vẫn còn một chút thời gian, chúng ta hãy tham quan thị trấn thêm một chút nữa,” Karen nói.

“Vâng.”

Số lượng người tăng lên và người cha già của Karen – không giỏi kinh doanh – lẫn vị hôn phu vụng về của cô đã bị những tên thương nhân từ thành phố bắt nạt. Cô biết sự thật nhưng cô ấy không có ý định can thiệp ở lần này.

Mọi thứ rất suôn sẻ, gia đình Hare đang rơi vào cảnh hoang tàn. Đối với Karen mọi thứ chỉ là chuyện nhỏ. Gia đình sẽ phá sản, mọi thứ sẽ bị tịch thu, bữa ăn của họ sẽ dở tệ, Dullan sẽ trở về tu viện trên núi và lãnh chúa thái ấp sẽ chết trong đau đớn.

Một bi kịch vừa đủ để tăng thêm vẻ đẹp đáng thương cho nữ chính.

“Đường phố đông người quá!”

Borwen vội chạy theo sau hai cô gái trẻ đang tấp nập giữa dòng người trên phố. Khi Karen và Donna chọn cái này cái kia, Borwen là người trả tiền và bưng đồ. Sau đó, khi anh quay đầu lại, họ đã ở cửa hàng đằng kia.

Người phục vụ nhanh chóng bị rút hết năng lượng.

“Tsk, tsk. Dù đàn ông có làm những việc tiện lợi hay đơn giản thì sức chịu đựng của họ cũng phải có giới hạn thôi.”

Donna mỉm cười khi bước vào cửa hàng mũ trước, sau đó là Karen. Không vào cửa hàng, Borwen đứng đợi bên ngoài – thật khó xử cho anh ta khi bước vào vì cửa hàng chỉ bán đồ cho phụ nữ.

Đầy những loại vải mềm mại, đồ trang trí hài hòa và các kiểu mũ khác nhau, một nơi thích hợp cho sự phấn khích. Ngoài những chiếc mũ, họ còn bán các phụ kiện và dụng cụ may vá rẻ tiền.

Karen là con gái của lãnh chúa thái ấp, cho nên cô ấy chưa bao giờ thật sự ‘mua’ đồ. Những món đồ tốt nhất sẽ ưu tiên trao cho lãnh chúa. Thay vì mở cửa hàng riêng như thế này, những thợ may với tay nghề tuyệt vời và những công nhân lành nghề đáng lẽ phải được làm việc trong dinh thự.

Tuy nhiên, ngoại trừ chất lượng của các mặt hàng, cô cảm thấy có một sức hấp dẫn độc đáo khi đi vòng quanh như thế này. Là một sự thú vị khác. Thay vì mua đồ cho bản thân, cô chỉ nhìn người hầu hoặc mua đồ cho họ.

Giữa những tấm màn, Donna thì thầm khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Người hầu nam không làm nhiều việc và họ chỉ gây phiền nhiễu khi cố gắng trông thật ngầu.”

“Có thật vậy không?”

“Vâng.”

“Nhưng tất cả họ đều làm công việc liên quan đến thể chất, phải không?”

“Bưng trà, xách hành lý hay mở cửa khi có khách?”

“Tại sao cô lại nổi giận vậy?”

“Có rất nhiều công việc trong ngày nhưng nghĩ lại thì. Chúng tôi được góp mặt trong chuyến đi chơi này đều là nhờ vào tiểu thư. “

Cô đội một chiếc mũ và quay lại.

“Không nên lấy cái đó.”

Donna trở nên ủ rũ và lấy một chiếc mũ khác. Chiếc mũ vành lớn màu xanh da trời trông khá hợp với mái tóc nâu của Donna. Khi nhìn vào gương, cô mỉm cười như thể cô ấy hiểu rõ điều đó nhưng Karen lắc đầu.

“Mùa hè sắp tới sẽ rất nóng, vì vậy một chiếc mũ rơm sẽ tốt hơn một chiếc mũ làm bằng vải. Vành mũ có thể che được khuôn mặt của cô nhưng vải sẽ khiến nó ẩm ướt, tóc cô sẽ dính đầy mồ hôi.”

“Mùa hè sắp tới rồi sao?”

Chính xác mà nói, cô không thể so sánh nó với 「những mùa hè khác」 vì cô không biết bất kỳ điều gì. Tuy nhiên, cô biết rằng những người hầu, thương nhân và mọi người khác sẽ vực lộn với cái nóng trong khi xắn tay áo và ra ngoài mà không mặc áo lót.

“Vâng, đó là là lời khuyên của tôi. Dù sao thì, cô nghĩ gì về Borwen? ”

“Không phải là tôi không thích ngài Borwen.”

Khi so sánh chiếc mũ màu xanh da trời với chiếc mũ làm bằng rơm, Donna liếc nhìn người phục vụ.

“Chỉ là… tôi nghĩ rằng có quá nhiều người phục vụ trong trang viên so với số lượng người giúp việc. Trên thực tế, phục vụ có việc làm ít hơn hầu gái, phải không? Người giúp việc có quá nhiều việc phải làm trong ngày, như rửa bát, chuẩn bị bữa ăn, dọn dẹp và thay ga giường. Trong khi đó, tất cả những gì phục vụ phải làm là ăn mặc, mở cửa và đôi khi là xách hành lý, nhưng hnhh. Họ thậm chí còn được trả nhiều tiền hơn, hnngh. ”

“Là vậy sao.”

Có phải do sự phù phiếm của cha cô không? Hoặc có lẽ đó là đáp án của quá trình xây dựng thế giới ở cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Trong tâm trí cô, những gì còn lại của những từ mô tả cuộc sống của Karen là một ký ức cũ kỹ đến nỗi có thể so sánh với tro tàn.

Những ký ức hằn sâu trong cô như thể chúng bị ngọn lửa thiêu đốt và thậm chí sau một trăm năm, chúng vẫn nhói lên khi tiết lộ sự tồn tại của mình.

Dường như không có bất cứ điều gì y chang tiểu thuyết ngoài số lượng người giúp việc. Cô cười khúc khích, hủi tay khi Donna nhìn cô ấy một cách kỳ lạ.

Đây có thể được gọi là lỗ hỏng không? Nhưng thật quá vĩ đại khi gán sự quản lý yếu kém của cha cô thành lỗi của đáng tạo hóa.

“Mới đây không lâu, Sera nói rằng cô ấy đã bị tiểu thư Isella mắng khi chuyển một bức điện. Cô ấy thể hiện y như mình là người trả lương cho chúng tôi!”

Vài tháng nữa, cô ấy sẽ là người trả lương cho cô. Karen lại cười khúc khích. Cô hầu gái này, Donna có cái miệng khá thẳng thắn. Có phải là vì cô vẫn còn non nớt và cô ấy chỉ là một người phụ trách giặt giũ nhỏ bé?

Tuy nhiên, cô cảm thấy hài lòng hơn khi có những đoạn hội thoại mới để xóa đi sự nhàm chán. Donna, người đi cùng cô cũng có phần thưởng xứng đáng như một cuộc trò chuyện lảm nhảm hiện giờ.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Trong khi đưa bức thư, Sera đã bị mắng vì đưa nó bằng tay thay vì đặt nó trên khay.”

“Ôi trời.”

“Chẳng khác nào cô ấy đang ghét việc chạm vào chúng tôi, lạy chúa.”

“Ồ phải rồi, chúng tôi không có bất kỳ cái khay nào cho bức thư.”

“Uh… tôi-không phải vậy… Oh… Tôi xin lỗi.”

Vì từng quen biết với Nữ bá tước, nên Karen biết rất nhiều quý tộc cho rằng việc chạm vào cơ thể là thiếu tôn trọng nhưng cô không muốn nói với Donna về điều đó.

Thay vì ân cần nói cho cô ấy biết về sự khác biệt trong giai cấp, Karen lại đổ lỗi cho sự nghèo khó của gia đình. Ở một vùng quê như thế này, thì đương nhiên là phải có những luật lệ về phong tục tập quán, cho nên thật vô nghĩa khi đưa ra những lời khuyên như vậy.

“Tôi đang nói đùa.”

“Uh…”

“Hahaha.”

“…Hohoho.”

Dù rất khó xử nhưng cả hai đã cười phá lên một cách sảng khoái.

Cuối cùng, những người cùng đi với cô đã được cho đủ thời gian. Ngay cả khi có thời gian dành cho đối thoại, thì Karen vẫn sẵn sàng dành hơn một nửa cuốn tiểu thuyết cho Isella hơn là Raymond.

Tuy nhiên, tầm quan trọng của Raymond với tư cách là một nhân vật chính đương nhiên cao hơn so với Nancy, Donna và Isella. Thậm chí tầm quan trọng của Dullan còn lớn hơn cả những cô hầu gái vì nguyên bản là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

(Trong nguyên tác toàn là cuộc chiến dành nu9 từ na8 nên na8 có nhiều lời thoại hơn.)

“Thay vào đó, hãy thêm một số vải trang trí trên mũ. Không phải hoa – ruy băng. “

Nhưng lần này, Nancy và khuôn khổ một nhân vật phụ của cô đã trở nên nổi bật hơn. ‘Ngay bây giờ’, thay vì Raymond, Nancy trở thành sự say mê trong cuộc sống hàng ngày của Karen một cách mãnh liệt hơn.

Bất cứ khi nào cô mở mắt vào buổi sáng, cô ấy luôn nhìn thấy khuôn mặt của Donna, không phải Nancy và cô ấy sẽ cảm nhận được sự hoàn thành.

Trước đây cô cho rằng đó là một sự thay đổi vô nghĩa vì tất cả những người giúp việc đều giống nhau nhưng vì Donna chỉ là một người giúp việc giặt giũ và chưa bao giờ làm người giúp việc riêng nên đôi tay của cô không được mượt mà như Nancy. Cô ấy cũng hơi đanh đá nhưng cô luôn rất vui vẻ và Karen thích sự ngây thơ của cô gái mười tám tuổi đó.

Trên tất cả, cô tự hào việc mình đã thay đổi thiết lập của nhân vật.

Vì vậy, trong khi cho Nancy hoặc Donna thời gian và tình cảm, Karen thích thú khi nghĩ đến việc dùng dao cắt vào bụng cô hầu gái bất cứ lúc nào.

Mặc dù cô có thể bị coi là một người độc ác nhưng trái tim xinh đẹp này không hề giả dối cho nên không có gì cần phải lo lắng.

“Không phải vậy.”

“Xong rồi…”

Nhưng lần này, chiếc ống giảm thanh mà Donna cầm lên thực sự không hợp với cô, nên Karen chỉ vì lý do đó mà ngăn cô lại. Nó trông giống như một cái khăn bịt miệng dành cho bà già nhưng Donna vẫn không từ bỏ nó.

“Không thể nào, cô thực sự định chọn nó…?”

“Huh? À, trông nó có đẹp không? “

“Nó không. Mọi góc đều không.”

“Thực ra thì, tại sao chúng ta không đưa nó cho Missus Deere?”

“Ai?”

“Huh?”

“Cô có ghét Missus Deere không?”

“Không, không phải như vậy… Thưa tiểu thư, đó là Missus Deere.”

Là ai?

Karen bối rối.

Khoảnh khắc Donna hỏi tại sao cô không biết đó là ai, mặt Karen đỏ bừng. Cô lướt qua các nhân vật trong tâm trí mình — những người hầu của trang viên, người dân thị trấn mà cô biết, thậm chí có cả những người trong xã hội thượng lưu mà Donna không biết. Nhưng không có ai tên là Missus Deere.

Thấy Karen bối rối, Donna cười như thể để trêu chọc cô.

“Ồ, thưa tiểu thư. Cô ấy là gia sư riêng của người trong khoảng tám năm. ”

“Gia sư… riêng?”

Cô không thể nhớ. Donna ngạc nhiên hơn khi thấy vẻ mặt bối rối của Karen.

“Cô Deere… chà, phép xã giao và khiêu vũ mà tiểu thư có… tôi thực sự không biết nhiều về nó, nhưng… cô ấy đã dạy tiểu thư thứ này và thứ kia. Người thực sự không nhớ à? ”

“À, à. À phải rồi… cô Deere. “

“Vâng vâng. Tôi nghĩ tiểu thư đến đây vì bà ấy sống gần đó ”.

Không đời nào cô ấy không nhớ. Karen không có ký ức đó. Cô hơi sửng sốt vì cô đã sống với tư cách là 「Karen」 hơn một trăm năm dù chỉ có một năm lặp đi lặp lại không có hồi kết.

Một gia sư riêng. Cô biết rằng phòng của gia sư nằm bên cạnh phòng cho những đứa trẻ nhưng nó đã để trống trong một thời gian dài như vậy, cho nên cô không cần thiết phải vào trong đó.

Nhưng thậm chí hơn một trăm năm trước, không có ai được gọi là gia sư của「Karen」. Không, sau khi cô ấy trở thành Karen.

Không thể có chuyện cô gái của một lãnh chúa thái ấp chỉ sống với một người hầu gái và không có gia sư. Giống như nam giới, phụ nữ được dạy nghệ thuật tự do, mặc dù họ sẽ không theo học thêm ở tu viện hoặc trường đại học. Đây là những điều mà Isella hoặc những người giúp việc như Donna không thể dạy.

“Cũng lâu lắm rồi nhưng cảm giác thật kỳ lạ khi người luôn ở đó lại không còn ở đó nữa. Tiểu thư cũng không nhìn thấy cô ấy mỗi ngày nữa, phải không? ”

“Đúng vậy, đã khoảng một trăm năm.”

“Xin lỗi?”

Nhìn Donna cười, Karen nói thêm rằng không có gì lạ khi cô ấy không nhớ. Nhưng tất nhiên, Donna chỉ tiếp tục cười và nói, “Đương nhiên rồi.”

Trong một trăm năm, Karen chưa bao giờ nghe thấy cái tên Missus Deere. Cô rời trang viên Hare trước khi bước sang tuổi mười bảy và cô chưa bao giờ vào cửa hàng này với Nancy.

Đối với Donna, đó chỉ là một vài năm trước đây nhưng với Karen, đã hơn một trăm năm trước. Sự thật thì cô ấy chưa từng trải qua.

Mặc dù gia sư đã ở trong trang viên được tám năm nhưng cô đã không được nhắc đến dù chỉ một lần vì cô ấy không phải là một nhân vật quan trọng.

Karen không thể không ngưỡng mộ cuộc sống tươi đẹp không hề bị vạch sẵn đường đi nước bước của cô ta.

Một cuốn tiểu thuyết chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Nhiều cuộc gặp gỡ và vô số sự kiện thường không quan trọng nhưng chúng luôn được ưu tiên hơn trong cuộc đời của Karen.

Biểu cảm của cô trở nên cứng ngắt vì không muốn sự phấn khích này lộ rõ.

“Đúng vậy, vậy thì tốt nhất là tặng gì cho cô ấy?”

“Cô ấy vẫn còn trẻ, cho nên không phải màu hồng sẽ tốt hơn sao?”

“Vậy sao?”

Karen hỏi về Missus Deere trong khi lựa chọn thứ này thứ kia, kiệm lời. Donna đã tán gẫu rất nhiều về cô gia sư kia nhưng Karen chỉ chọn lọc được ít thông tin mà cô ấy nghĩ rằng mình sẽ cần.

Missus Deere là bạn của mẹ Karen. Cô ấy trước đây thuộc tầng lớp trung lưu và đã làm gia sư của Karen trong tám năm. Giống như hầu hết các gia sư khác, cô ấy có tầm vóc khác so với những người hầu gái, cô ấy chủ yếu dành thời gian cho Karen, lãnh chúa và bà chủ thái ấp.

Người ta nói rằng sau khi mẹ của Karen qua đời, cô gia sư đã nghỉ việc và nhận tiền trợ cấp để trang trải cuộc sống hàng ngày. Ngoài ra, cô ấy có một mối quan hệ đặc biệt tồi tệ với Nancy.

“Thưa tiểu thư, người có biết rằng Nancy là một người gypsy trước khi cô ấy trở thành một người hầu gái không?”

“Ừm… tôi nghĩ là tôi đã…”

“Cho nên, cô ấy đã cố gắng đuổi Nancy đi vì nghĩ rằng Nancy rất bẩn.”

“Ôi Chúa ơi.”

“Đó là lý do tại sao… Ồ, tại sao chúng ta không đi đến cửa hàng kế bên?”

Tất cả mọi thứ, Karen cứng người và cô cảm thấy hơi lo lắng. Cô ấy không biết bất cứ điều gì về người này mà cô ấy cho là nhìn thấy hàng ngày trong tám năm, cho nên cô ấy không thể chuẩn bị bất cứ gì. Cô ấy trông rất kỳ quặc. Tuy nhiên…

Trong khi do dự vì không thể nghĩ ra một lý do chính đáng, may mắn thay, Borwen đã vào cửa hàng ngay lúc đó. Đã đến lúc biểu diễn xiếc.

*****

“Nó thực sự xấu xí.”

“Vậy sao?”

“Donna, im lặng.”

Bỏ qua những lời nói của Borwen, Karen háo hức nói chuyện với Donna về con vượn và nhận xét về sự xấu xí của nó. Cô không thể tin được rằng lại có một con vật xấu xí như vậy.

Karen chưa bao giờ đến rạp xiếc trong cảnh ‘đi chơi’ này.

Khi cô đi chơi với Nancy, không phải là vào ngày này, cho nên lúc đó họ sẽ xem một trong hai ban nhạc mances hoặc nhạc sĩ đường phố. Cô ấy không đến cửa hàng bán mũ, cũng không đi xem xiếc.

Cô vẫn nghĩ rằng giết Nancy là một điều tốt nhưng trong lần lặp lại tiếp theo, cô quyết định đến đây một lần nữa với Nancy vì nó quá thú vị. Đây phải chăng là một khung cảnh thú vị đáng để xem? Nancy cũng nên thấy điều này.

“Nancy… Nancy cũng thích nó, phải không?”

“Sao cơ?”

“Tôi đang nói về Nancy.”

“Có ai ghét xem cái này không? Um, nhưng tôi không biết về Nancy. Cô ấy vốn là một người gypsy, cho nên có lẽ cô ấy đã làm điều này trước đây? ”

“Sẽ ra sao nếu chúng ta xem nó một cách yên tĩnh?” Borwen phê bình.

“Tôi sẽ im lặng đây, tsk.” Donna trả lời.

Nghĩ lại thì, Karen không biết nhiều về Nancy. Đúng. Cô ấy đã bao giờ làm điều gì đó như thế này chưa?

(làm việc trong đoàn xiếc)

Mặc dù vậy, thay vì mặc đồng phục hầu gái, Karen khó có thể tưởng tượng Nancy mặc đồ hở hang bên cạnh những người phụ nữ khác, biểu diễn những trò lố lăng trong không khí. Cô ấy luôn mặc bộ quần áo của người hầu gái.

Một người phụ nữ với mái tóc vàng bạch kim mỉm cười và vẫy tay. Khuôn mặt của cô ta tỏa sáng với lớp trang điểm dày nhưng Karen lại hướng ánh mắt về phía cơ bắp săn chắc của người phụ nữ. Cô cố gắng tưởng tượng khuôn mặt của người phụ nữ sẽ trông như thế nào dưới lớp trang điểm.

Sau đó, người phụ nữ tung mình lên không trung. Chiều cao có lẽ là ba tầng so với mặt đất, nhưng nhìn được sự do dự nào trên gương mặt của cô.

Cô đã ném mình như vậy trước đây. Nó cũng cao đến mức đó. Cô cầu nguyện cho một cái chết nhanh chóng. Người phụ nữ lúc này đang xao xuyến. Thân hình của cô, khi cô ta đang rơi xuống, rất đẹp. Cô ta đang mỉm cười. Khi người phụ nữ ngã xuống, Karen đã khóc.

“Kyaaa!”

Thình thịch

Ngay sau một vòng xoay, người đàn ông đang đợi ở phía dưới đã bắt được cô và ném cô trở lại ngay lập tức. Cô ta tỏa sáng, như một con chim trắng. Một lần nữa, ai đó từ trên cao đã bắt được cô.

Tâm trạng Karen sa sút không ngừng. Điều cô chờ đợi ở phía dưới không phải là sự hồi sinh, mà là mùi máu tanh và sự mong đợi hồi hộp lẫn khủng khiếp về một cuốn sách được đóng lại. Không có bàn tay để nắm giữ. Cô chỉ rơi không ngừng.

“Tôi thực sự nghĩ rằng cô ấy sẽ ngã.”

“Tôi cũng vậy.”

Thực ra, cô thực sự mong đợi điều đó. Cầu mong cổ cô ta bị gãy, có thể tiếp nối bi kịch của cô.

Dù sao thì 「sự cố xúi giục」 sẽ xảy ra vào ngày hôm nay. Nên sẽ không sao nếu cô ta bị ngã? Karen thất vọng. Và cô có cảm giác ghen tị lạ lùng đối với rạp xiếc – khi mọi người nhìn thấy cái chết ngay trước mắt họ, nghe thấy tiếng cười của họ xen lẫn tiếng cười của chính cô.

“… Hự.”

Đừng nghĩ về nó. Chỉ cần thưởng thức khung cảnh trước mặt thôi.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy điều này, cho nên sẽ thật tiếc nếu cô ấy không cảm thấy thích thú với cảnh tượng này. Không giống như những lần trước, Karen đã có thể ngồi ở chỗ ngồi tốt nhất, thưởng thức buổi biểu diễn với đồ uống vì lần này cô đang đi chơi với người hầu. Cô ấy không chạy trốn.

“Tiểu thư không thể uống thứ gì đó quá mạnh trong ngày. Và đặc biệt là cô, Donna, cô vẫn còn nhiều việc phải làm khi chúng ta quay trở lại.”Borwen mắng.

“Uwah… cái này… quá…”

“Vậy thì tôi sẽ uống bia.” Karen nói.

“Ổn thôi.”

Borwen gọi một nhân viên đi ngang qua, anh ta nhận được một ly bia đầy.

“Còn tôi thì sao?” Donna hỏi Borwen.

“Không.”

“Haha…”

<Tiếp theo là niềm tự hào về rạp xiếc của chúng tôi! Xin hãy cho một tràng pháo tay nồng nhiệt!>

“Ồ…”

“Đó là cái gì?”

Tiếng reo hò vang lên dữ dội xung quanh họ và kèm theo đó là âm thanh nặng nề buồn tẻ.

Một con vật lạ bước vào.

Đó là một con thú khổng lồ màu xám. Con quái thú mà cô ấy chỉ đọc trong tiểu thuyết và miệng của cô ấy bất chợt mở ra.

Ngà voi là phần tô lên sự sang trọng của nó nhưng nó một con vật sống. Màu xám bao phủ khắp thân xác to lớn của nó dường như không phù hợp với màu ngà sáng chút nào. Hình ảnh một con vật to lớn, tao nhã trong tâm trí Karen, mà cô mơ hồ tưởng tượng, đã bị phá vỡ.

<Con vật này được gọi là voi và nó sử dụng mũi như một bàn tay. Nó cũng uống nước bằng mũi! Mọi người sẽ không bao giờ tìm thấy động vật nào khác có thể uống nước bằng mũi. Ai muốn thử?>

“Nhưng hồi đó tôi đã suýt chết vì nước ở mũi.”

“Hả? Làm gì có cái chết nào mà ngu như vậy chứ? ”

“…Hãy im lặng và chỉ quan sát.”

Đó là một con vật phi thường hoàn toàn khác với những con vật thường xuất hiện trong thái ấp, như hươu, nai, chim và lợn rừng. Nó không có lông và đôi tai của nó còn to hơn cả một cái trống khổng lồ.

Nó không có màu sắc nhã nhặn như cô từng tưởng tượng nhưng nó vẫn có một sức hút kỳ lạ riêng.

Con voi đã thực hiện nhiều thủ thuật khác nhau để chứng minh nó thông minh đến mức nào và khi nó cử động mũi, nó có một chuyển động hoàn toàn khác biệt so với các loài động vật khác. Như thể đó là một bàn tay, chiếc mũi được sử dụng để lấy và đưa đồ vật.

Giữa hàng ngàn khán giả đang cổ vũ, Karen cũng đưa tay ra. Cô muốn chạm vào chiếc mũi dài của nó.

“Nguy hiểm. Xin đừng làm vậy. “

Borwen thu tay lại của Karen.

Phiền phức. Cảnh này nhất định phải xảy ra và mọi người nhất định phải chết. Tất nhiên điều đó rất nguy hiểm cho Karen. Nhưng cái chết là một điều tầm thường đối với cô. Những người can thiệp vào những việc cô làm chẳng qua là chướng ngại vật cho việc giải trí của cô ấy. Cô rụt tay lại và đưa tay về phía con vật một lần nữa.

Cô ấy giao tiếp bằng mắt với con voi. Karen cảm thấy thú vị khi đôi mắt của con thú khổng lồ lại nhỏ như vậy. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô mỉm cười.

Con voi lớn sau đó tiếp cận cô. Karen đưa tay ra. Liệu nó sẽ bắt lấy tay cô bằng mũi?

Bumb.

Bumb.

Bumb

Bumb

“Tên khốn này!”

Bước chân của nó không dừng lại.

Người huấn luyện nhận thấy hành vi bất thường của nó. Anh ta đâm bên hông con voi bằng một ngọn giáo nhỏ. Sau đó, khi máu chảy ra, một người phụ nữ hét lên khi nhìn thấy nó.

Tuy nhiên, dù xuyên thủng lớp da dày thì con voi vẫn không ngừng bước về phía trước. Người huấn luyện dùng giáo đâm nó một lần nữa nhưng vũ khí đã rơi ra ngay lập tức.

Những bước chân to lớn tiếp tục bước xuống sân khấu. Con quái vật tiến đến chỗ ngồi của khán giả và đến gần cô hơn. Karen tràn ngập niềm vui. Một người nào đó trên khán đài cuối cùng cũng đứng dậy, hét lên, nhưng đã quá muộn.

Người huấn luyện hét lên và chặn đường của nó, làm chuyển hướng sự chú ý của nó- nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Anh ta không thể ngăn con voi được nữa.

Bumb.

“Không thể!”

“AAACK!”

Rắc, rắc.

Âm thanh lớn khủng khiếp. Máu bắn tung tóe. Người đàn ông cầm giáo, bị nghiền nát.

Trong vài giây, cảnh tượng kinh ngạc khiến đám đông tê liệt tạo ra một sự im lặng đến chói tai.

Không ai cử động. Cho đến khi người bấm chuông hét lên.

“Ra khỏi đó ngay! Nhanh!”

Sau đó, tiếng la hét nhanh chóng tràn ngập ở nơi này. Mọi người chạy về phía lối ra. Tuy nhiên, những người sợ hãi đã không suy nghĩ được gì và hoàn toàn sụp đổ.

Trong nháy mắt, họ đã liều mạng nắm lấy mắt cá chân của nhau. Ghế rơi xuống đất và không ai quan tâm.

Pandemonium đã tan vỡ trong cái lều xiếc đó. Tạo nên một địa ngục trần gian.

“Thưa tiểu thư! Bên này!”

Borwen đứng dậy và dỡ bỏ những chiếc ghế chặn đường trước mặt Karen và Donna. Tuy nhiên, chỗ ngồi tốt mà họ có được lại quá xa so với lối ra.

Bất kỳ chiếc ghế hoặc bất kỳ người nào đều quá nhỏ so với con voi, cho nên con quái vật khổng lồ tiếp tục tiến về phía Karen mà không có bất kỳ sự can thiệp nào. Có một nhân viên rạp xiếc cản đường nhưng con voi chỉ dùng mũi cuốn anh ta đi và tiếp tục lê bước về phía trước.

Không gì có thể ngăn cản nó. Karen nhìn chằm chằm vào con voi. Cái mũi đó khá khỏe. Cô ngạc nhiên về nó.

“Ah-“

“KYAAAAA!”

Một đứa trẻ đã phấn khích và chỉ vào con voi nhưng xương của đứa trẻ nhanh chóng lòi ra khi bị nghiền nát bởi con voi. Bàn chân nặng nề của nó cũng đáp xuống một người phụ nữ, người đã cố gắng đưa đứa trẻ ra khỏi nơi này. Nhiều chiếc ghế đã bị hỏng.

Con voi đang nhanh chóng đến gần. Karen ngẩng đầu lên. Borwen đang chặn phía trước Karen và Donna. Cơ thể khổng lồ của nó từ từ tiến về phía trước, nó và Karen chạm mắt một lần nữa.

Con voi quỳ xuống. Karen vẫn chưa nhận ra.

Cô ấy đã cười.

Có ai đó che mắt cô.

Nó kêu lên tiếng gầm rú kinh khủng và Karen muốn lấy móng tay cào vào đôi bàn tay che khuất mắt mình. Bịt tai tôi lại, đồ ngu! Tuy nhiên, thay vì chịu đựng sóng âm lớn như này thì cô phải lấy tay bịt tai lại ngay lập tức.

Nhưng tiếng ù tai vẫn làm cô thấy khó chịu. Có một tiếng ‘bíp bíp’ khe khẽ vang lên trong đầu cô. Sau đó, cô nghe thấy tiếng súng.

Ồn ào quá, dừng lại đi, tôi đã nói ồn quá mà! Bỏ đi. Bỏ nó một mình!

Tiếng hét của trái tim cô ấy không một ai nghe được.

Mùi thuốc súng xộc vào mũi, vừa mở mắt ra cô liền ho khan.

“Ah…”

Như mong đợi. Phải. Con voi ở ngay trước mặt cô, thân hình to lớn của nó bao trùm lấy cô. Cơ thể xám xịt của nó có nhiều lỗ và máu loang lổ khắp nơi. Đúng như dự đoán, nó không thể khác được. Karen bước lại gần nó.

Ngay cả một con vật to lớn như thế này, dù nó có sức mạnh lớn như vậy thì Cuộc sống của nó cũng kết thúc khi nâng đồ vật lên và nghiền nát mọi người. Hàng chục viên đạn găm vào da nó nhưng khi cô dừng lại sau bước đầu tiên của mình, cô nhìn thấy phát đạn chính xác ở giữa đầu nó.

Rõ ràng là một người đặc biệt nào đó đã làm điều đó. Kiểu nhân vật này không thể dành cho bất kỳ ai được.

Karen đến gần con voi. Hơi thở của nó vẫn chưa dừng lại. Nhưng ngay cả khi được điều trị, nó vẫn sẽ không sống sót. Thay vì chữa trị, một con vật đã làm hại con người nên sẽ không được phép sống.

Da của nó dày. Nhưng đạn lại có thể xuyên qua lớp da ấy. Ngay cả khi cô không chạm vào nó, cô cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của nó. Karen đưa tay ra. Cô muốn chạm vào chiếc mũi dài của nó.

“Lùi lại!”

Ai đó— không, Karen biết đó là ai.

Anh thô bạo nắm lấy cánh tay và khiến cô loạng choạng ngã về phía sau. Những người quý tộc cũng làm hỏng cuộc vui ở một nơi như thế này. Người đàn ông này là cận thần của Raymond, Xenon. Anh ta ở đây, tất nhiên là nên ở đây, anh chàng này cũng ở đây. Một lần nữa, lần này, anh ấy ở đây. Nó chỉ là không vui… 

Karen nhìn về phía nơi phát ra âm thanh ban đầu của một tiếng súng.

Anh ấy ở đây. Con quỷ vàng. Tay thiện xạ với những viên đạn ma thuật.

Raymond.

Người yêu hơn trăm năm của cô. Nam chính của cô ấy. Hiệp sĩ của cô ấy.

Người đàn ông thậm chí còn không biết mặt cô ấy ngay bây giờ.

Khoảng cách giữa họ khá xa nhưng không thể nào cô không nhận ra anh.

Cũng không có chuyện anh ấy không để ý đến Karen.

Cô quay đi. ‘Bây giờ’ không phải lúc để ý đến anh ta. Nếu anh ấy đủ gần khi giúp đỡ cô thì Karen sẽ bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy nhưng vì anh ấy đã giúp đỡ từ xa nên cô ấy sẽ ‘không’ biết và ngừng quan tâm.

Đây là cách cuộc gặp mặt đầu tiên diễn ra. Nhưng hơn cả Raymond, Karen muốn nhìn thấy con vật trước mặt cô, để xem mũi của nó cử động trước khi chết.

Ắc! Xenon thô bạo nắm lấy vai Karen. Nhìn thấy bàn tay của anh trên người cô, cô nói.

“Bỏ ra.”

“Mẹ… tránh ra đi, phụ nữ.”

“…Tôi sẽ tha thứ cho sự xấc xược của anh. Nhưng anh mới là người cần phải tránh ra.”

Borwen sau đó lao vào và đứng giữa Xenon và Karen.

“Cảm ơn ngài đã loại bỏ nó. Tiểu thư vẫn còn trẻ, vì vậy… ”

“Chết tiệt, vậy thì hãy giáo dục cô ấy tốt hơn! Tránh ra!”

Khi Xenon trả lời đại khái với người hầu, anh ta biết rằng cô gái sẽ làm phiền, cho nên anh ta chỉ nạp đạn vào khẩu súng của mình mà không nói gì thêm. Karen lại bịt tai và Xenon đã hoàn thành nó.

“Tôi là người hầu của trang viên Hare, Borwen Lewis.”

“Xenon.”

“Ah…”

“Tôi chỉ là một thợ săn, vì vậy anh có thể yên tâm.”

“Xin đừng nói vậy. Thay mặt ngài lãnh chúa, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến mọi người vì đã cứu cô gái trẻ này và để ý đến tình hình. Xin vui lòng cho phép tôi mở rộng vinh dự được mời hai người đến dinh thự. Ngài sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”

“Không phải chủ nhân của anh nên là người nói điều đó?”

Trước những lời nhận xét đầy mỉa mai sau đó, Borwen vội vàng quay sang Karen.

Tuy nhiên, không thể tìm thấy Karen ở bất cứ đâu bên trong lều xiếc.

“Donna! DONNA! Tiểu thư đang ở đâu?! ”

“À, vậy à. Bây giờ cô ta là một đứa trẻ mất tích cần được tìm kiếm… cô gái trẻ đó đang làm đủ mọi thứ phiền phức. ”

Xenon nhún vai và thay vào đó nhìn về phía chủ nhân của mình đang đứng. Xenon không thể nhìn rõ anh ta nhưng nếu là chủ nhân của anh, sẽ nhìn thấy anh rõ ràng.

Anh ta là một tay súng bắn tỉa cừ khôi với đôi mắt tuyệt vời.

“Haa…”

Karen trốn thoát và chạy đến một con hẻm nhỏ như mê cung. Cô đã đi bao nhiêu lần quanh những con đường phức tạp này. Nếu không phải bây giờ thì sẽ khó có cơ hội khác để tự mình di chuyển, cho nên cô phải nhanh chóng rời khỏi đó. Hơi thở hổn hển của cô dịu đi khi cô bước xuống con hẻm tối.

Cô đã rời xa Raymond và Borwen bị phân tâm sẽ bị đám đông ở đó giữ chặt, cho nên anh ấy sẽ không thể đi theo dấu vết của cô. Cô cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này. Không có cơ hội nào khác để chuyển sang khung cảnh độc lập trong tương lai xa gần. Liệu cô ấy có thể một mình gặp người tên Missus Deere này không?

“Có lẽ hôm nay sẽ khác.”

Rốt cuộc, cô ấy cũng nhìn thấy một con vật mà cô ấy chưa từng thấy trong một trăm năm nay.

Cô nghĩ về cái chết của con vật khổng lồ. Đó là một con quái vật bí ẩn chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ xưa. Sau khi sống ở một đất nước ấm áp rất xa, con vật bí ẩn đã nghiền nát tất cả những người đó chỉ bằng đôi chân của nó, như thể họ là những con bọ bị nghiền nát đến chết giữa các trang sách. Rất giống cô ấy.

“…Urk.”

Cô buồn nôn. Đó không phải là cảm giác tội lỗi nhưng cô ấy cảm thấy tồi tệ một cách kỳ lạ. Tình bạn thân thiết? Đồng cảm? Karen đã cố gắng nói cho nó biết nhưng không có lý do nào thực sự thích hợp.

Tuy nhiên, ngày này khiến cô chắc chắn rằng nhiều thứ đã thay đổi. Nhìn thấy những thứ mà cô ấy chưa bao giờ thấy, người ta chết khi họ không nên. Nếu sự vắng mặt của Nancy đã thay đổi nhiều như vậy, có lẽ đây là cơ hội để tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của cô.

Nhà của gia sư nằm cạnh cửa hàng của người thợ mũ. Khi một con đường mới được mở ra như ngày hôm nay, cô có thể đến nhà Missus Deere trước khi chuỗi sự kiện tiếp theo được sắp đặt như cũ.

“Ah.”

Cô dừng bước.

Nếu cô muốn đi xa hơn, đây là một con hẻm mà cô sẽ ‘có nguy cơ bị tấn công tình dục’. Vẫn chưa đến lúc, phải không? Cô ấy đã nhìn vào mặt trăng. Chưa, chưa đến lúc. Khó có thể gọi đây là một cuộc đời nhưng vì cô đã từng trải qua những sự kiện tương tự, nên ở một mức độ nào đó, cô ấy có thể đoán được tương lai của cuốn tiểu thuyết.

Ngay cả khi âm mưu bị sắp đặt ở chỗ này hay chỗ kia thì khi Karen gặp nguy hiểm trong chuyến đi chơi này, Raymond vẫn sẽ đến và cứu cô ấy. Nó cũng giống như khi cô ấy quay lại lần nữa sau khi chết.

Diễn biến cốt truyện nhẹ nhàng và phổ biến nhất là để Karen xem các buổi biểu diễn đường phố với Borwen và Nancy. Sau đó, ai đó sẽ sờ soạng mông của Karen nhưng Raymond đã bắt được điều này và ngăn chặn nó. Nếu nó nghiêm trọng hơn, thì trong con hẻm này…

“Em đang rất chán chường phải không? Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Nó sẽ bắt đầu bằng cách tán tỉnh như thế này. Karen nhìn người đàn ông kể lại những dòng sáo rỗng mà cô đã cảm thấy mệt mỏi. Đã lâu rồi cô ấy không đến con hẻm này. Đã mười hai năm rồi sao? Không, mười ba năm?

“Đừng làm như thế.”

“Đừng làm gì? Tôi đã làm gì?”

Karen bị ép vào tường. Có một bàn tay nắm chặt lấy tóc cô. Hơi thở của anh thật kinh tởm. Chân phải của người đàn ông ép vào giữa đùi cô.

“Ồ, em hình như được đối xử trong một gia đình khá giả phải không, hm? Em có hàm răng đẹp và làn da trắng. Tôi chắc nửa dưới cũng vậy, đúng không? ”

“Tôi ăn uống đầy đủ, ngủ đúng cách và tắm cũng đúng cách.”

“Hãy nhìn cô gà này đang nói lại.”

Trong khi cười khúc khích, một người đàn ông khác đã chặn con hẻm để Karen không thể bỏ chạy.

“Này, không phải cô ta trông rất giống con gái của một gia đình giàu có sao?”

“Hay để tôi nếm thử.”

Phần dưới của người đàn ông đang khá sưng lên. Không hiểu sao cô lại nhớ đến con voi lúc nãy.

“Pfft.”

“Tại sao lại cười, em thích nó?”

“Em hình như không biết mình đang ở trong tình huống nào.”

Một con voi, một con voi! Karen không thể kìm lại được hình ảnh phản chiếu của mình.

“Anh ấy… hehehe…”

“Có vẻ như cô ta bị điên.”

“Ai quan tâm, nó không giống như vợ của anh thì phải.”

Quần áo của cô đã bị rách. Karen ổn với điều đó vì cô ấy đang mặc bộ quần áo rẻ tiền nhất của mình.

Có một lần lặp lại trong quá khứ khi cô ấy đi vào rừng. Đó là khoảng thời gian mà cô ấy sợ hãi khi gặp Raymond. Cô vào rừng mong chờ một cuộc sống không tình yêu, không gặp ai, không chết.

Và sau đó, cô ấy không bao giờ vào rừng nữa. Những nguy hiểm trong rừng khác với những nguy hiểm mà cô phải đối mặt trong thành phố. Karen đã bị đâm bởi ngà của một con lợn rừng. Và Raymond đã cứu cô ấy.

Lúc đó, Karen vừa bực bội trong lòng vừa nghĩ Tại sao tên này lại ở vùng quê này thay vì thành phố? Mặc kệ cô cảm thấy thế nào, cuối cùng Karen đã phải uống rất nhiều thuốc giảm đau và các loại thuốc khác và cô đã tìm đến Raymond. Cuối cùng, cô ấy bị ốm vì vết đâm cũ và chết.

“Ah, thật khó chịu khi nghĩ về điều đó. Tôi không thể tin rằng điều này đang xảy ra. Lần sau, tôi sẽ không đi theo cách này mà sẽ đi đến một nơi khác.”

“Lần tới? Đã quá muộn để nghĩ đến điều đó rồi, cô gái trẻ ạ. “

Người đàn ông cười khi nghe những lời của Karen. ‘Ý cô ta là gì, lần sau?’ Người đàn ông không có ý định cho cô một cơ hội như vậy. Nhưng Karen đã phủ nhận điều đó. Có vẻ như cô ấy đang nói với chính mình vì giọng điệu của cô quá bình tĩnh.

“Huh? Ồ, không, không phải đâu. Vẫn chưa muộn. “

Trước sự phát triển khó lường của cuộc trò chuyện, nét mặt của người đàn ông méo mó khi anh ta dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu.

“Con nhỏ điên này đang nói gì vậy?”

“Này, đừng làm những việc vô bổ nữa mà hãy ‘làm’ nó đi. Tôi cũng sẽ ‘làm’ cô ta. “

Khi cô nghĩ về khoảng thời gian cô ấy có vết thương đó, cơn giận dữ của Karen dâng lên.

“Hãy nghĩ về nó, Hans. Anh sẽ thấy tức giận hay không nếu đó là anh? “

“Cá-Gì cơ? Tại sao cô biết tên tôi— ”

“Không không. Đừng chú ý đến điều đó. Cái đó không quan trọng.”

“Cái quái gì vậy, Hans, anh—”

“Anh có vợ. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không quan tâm khi anh bị bắn chết? Cô ta sẽ tái hôn sau một tháng nữa. “

“Sao?”

“Tôi biết. Anh cũng đang tức giận phải không? Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy tức giận. Dullan đã chia tay với tôi sau khi thấy tôi hôn một chàng trai khác. Chắc chắn là vậy nhưng anh ta đã học ngành y, anh ta lẽ ra nên công bằng với tất cả mọi người phải không? Nhưng anh ấy đã tàn nhẫn với tôi và không muốn tôi kết hôn với anh ấy, cho nên anh ấy thậm chí không đối xử đúng mực với tôi, tôi không biết. Dù sao thì cuối cùng tôi cũng đã chết nhưng… không sao, dù sao thì điều đó cũng không quan trọng. Sẽ tốt hơn nếu vết thương có ít mủ. Sơ cứu ban đầu rất quan trọng, vậy việc Raymond mang lại những nhân viên y tế tốt nhất thì có ích gì? Đó là khi đã quá muộn. Gã ngu đó đã từ bỏ tôi ngay lập tức chỉ vì tôi đã trở thành phụ nữ của một người đàn ông khác, haa. ”

“H-Hans, con chó cái này điên thật…”

“Câm miệng lại!”

Thwack

Cánh tay của người đàn ông chạm vào đầu của Karen.

Đau quá. Nhưng Karen lắc đầu một cái, rồi lại ngẩn lên. Cô không thể kiềm chế ham muốn nói chuyện.

“À, Thomas, con trai anh sẽ là người rửa bát trong nhà chúng ta. Nhưng anh ta thực sự rất tệ. Lần trước, à, những gì tôi đang nói đến bây giờ là kiếp trước trong cuốn tiểu thuyết này. Hiện giờ, con trai anh đang bận giúp việc cho chủ tiệm bánh. Thật đáng thương. Cho nên, tôi để mắt đến đứa trẻ đó. Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ chết vì STD. ” 

(STD: Bệnh lây truyền qua đường tình dục)

“G-Gì cơ? Con khốn này… ”

Tóc cô bị túm.

“Hans, cậu có biết để duy trì mái tóc này khó như thế nào không? Đó là kiệt tác của Nancy. ”

“Chết tiệt!”

Xem xét kĩ lưỡng.

Karen bịt tai lại. Bởi vì lần này, cô đã đoán trước rằng sẽ có tiếng súng nổ ra.

“…Keugh.”

“Ha, haa.”

“Anh ta ở …”

Có chuyện gì thế?

Cô ấy không nghe thấy tiếng súng nào. Đầu Karen bị đập vào tường và cô thấy Thomas rút dao ra. Cô ấy đã ước lượng thời gian sai? Thông thường, sau khi trượt khỏi Nancy, Karen sẽ bị lạc và kết thúc ở đây, nhưng…

Đúng như dự đoán, rất khó để ước tính thời điểm thích hợp vì Nancy được tung vào sân thay Donna. Nancy luôn ở bên cạnh cô ấy, vì vậy sẽ dễ dàng nhớ thời gian hơn nếu cô ấy đánh giá hành động của Nancy. Karen rên rỉ.

“…Ughr.”

Cô cảm thấy một cơn đau khủng khiếp bùng lên. Một con dao được đặt ở đó. Karen định hét lên nhưng Hans đã bịt miệng cô lại. Đau quá! Tôi nói rằng nó rất đau! Tôi sẽ chết!? Tôi thực sự sắp chết? Ngay khúc đầu? Có thật không!?

“Ha… ahh…”

Anh ta vặn con dao.

Bang!

Sau đó cô mới nghe thấy tiếng súng. Nó rất muộn. Mọi thứ vốn dĩ nên như thế này. Karen cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Họ đã cưỡng hiếp tôi trước đây nhưng họ chưa bao giờ tra tấn tôi. Điều này sẽ xảy ra nếu gia đình của họ bị nhạo bán và thật ngạc nhiên khi những người đã giết và hãm hiếp người khác vẫn có tình cảm dành cho gia đình của họ. Nếu thường tình thì họ thậm chí không yêu gia đình của họ nhiều như vậy.

“Này, điều gì đã khiến anh tức giận…? Ah, anh đã chết rồi. ”

Karen nhìn ánh mắt đằng sau của Hans đang thả lỏng. Đó là một cái chết không đáng kể cho một nhân vật tầm thường. Anh ta chết như khi anh ta sống, như một con côn trùng.

Hans, ngày nào anh cũng đánh vợ và hãm hiếp cô ấy như thế này. Tuy nhiên, anh cảm thấy như bị phản bội khi nghe tin cô ấy sẽ tái hôn không? Đó là lý do tại sao anh tức giận? Anh có ghét nghe về cuộc sống của vợ mình sau khi anh qua đời không? Tương lai mà anh không thể nhìn thấy? Hay không phải, chỉ vì anh vừa bị xúc phạm? Xin lỗi nhưng tôi không muốn làm điều đó với anh. Miệng anh thối chết đi được.

Và khi Karen nhìn thấy thức ăn dính trong răng của Hans, cô ấy nhắm mắt kinh tởm. Karen nhắm mắt lại và cố gắng nhớ lại những điều dễ chịu. Điều gì sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn? Lần này cô nhìn thấy một con voi. Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một con bằng xương bằng thịt.

Chà, có lẽ tôi có tài huấn luyện động vật. Điều đó sẽ rất vui.

Karen nghĩ về con voi đang đến gần cô. Cuối cùng, cô không biết liệu con voi có làm hại mình hay không. Trong lần này, cô không thể đoán được con voi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống này như thế nào.

Tuy nhiên, điều cô chắc chắn là lần này bản thân Karen sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Isella đã yêu cầu, trong một bức thư gửi cho Raymond, cô muốn gặp anh nhưng ban đầu anh ấy đã từ chối. Tuy nhiên, theo dự đoán, anh sẽ bí mật đến đây vì lo lắng.

Giờ đây, chuỗi sự kiện này đã được diễn ra một cách nhanh gọn, Karen có thể mong đợi một nguy hiểm khác sau lần này và sau khi cãi nhau với người đánh xe và nhìn xung quanh với Borwen và Nancy. Nhưng lần này là với Donna chứ không phải Nancy.

Không giống như Nancy, người thích âm nhạc, Donna rất tò mò và nhất quyết muốn xem xiếc. Cho nên, hiện tại, người ta dự đoán rằng nguy hiểm sẽ xảy ra trong hoặc sau rạp xiếc.

Và kết quả là cả trong lẫn ngoài đều tràn ngập nguy hiểm nhưng Karen lại không ngờ nó đến mức này.

Tuyệt vời hơn khi gặp Raymond, những phản ứng cục thể như thế này xảy ra bất cứ khi nào Karen hành động. Sau khi được giải cứu lần đầu tiên tại rạp xiếc, cô tự hỏi liệu mình có nên kết thúc lịch trình của ngày hôm nay ở đó hay không. Cô đã bỏ tâm tư vào nó quá nhiều. Tuy nhiên, cô ấy đã làm những gì cần làm, đó là gặp mặt trực tiếp với Raymond.

“…Ow.”

Bên cạnh tôi là cảm cảm giác đau đớn. Lần sau cô nên tránh con đường xem xiếc. Tuy nhiên, cô ấy vẫn muốn chạm vào mũi con voi và cô cảm thấy sự tiếc nuối của mình sẽ tồn tại khá lâu. Đúng như dự đoán, lòng tham quá mức sẽ khiến chính cô bị thương.

Cô cũng muốn bí mật xem xét người tên Missus Deere nhưng cô ấy không biết rằng mục tiêu này sẽ trở nên khó khăn đến vậy. Tuy nhiên, đây là một cảnh tượng tuyệt vời. Nếu có thể tiếp tục nhìn thấy những thứ như thế này, cô nghĩ chết đi sống lại mấy lần cũng không sao. Có cảm giác như cô ấy có thể cầm cự được nhiều hơn nữa.

“Cô ổn chứ?”

Karen nhắm mắt lại. Cô không muốn gặp anh lúc này, người đàn ông này quá quen thuộc với cô.

“Tôi không tin là mình đã nhìn thấy một người như anh trong lực lượng cảnh sát ban đêm. Anh thậm chí không giống như một thợ săn. “

“…Sự hoài nghi trong tình huống hợp lý là trách nhiệm của mọi quý tộc nhưng tôi không muốn nó xuất hiện trong tình huống này.”

Karen cố gắng mở mắt ra và nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ. Như thể cô thực sự nghi ngờ anh ta, cô cố gắng nhìn anh ta như thể anh ta không phải là người đàn ông mà cô đã biết trong một trăm năm. Nhưng vì cô ấy bị một con dao đâm vào bên hông, một cách trẻ con, cô muốn bám vào anh ta và phàn nàn với anh ta như thể họ là một cặp vợ chồng già. Anh đến quá muộn. Anh cũng đến quá nhiều.

Không nhận thức được điều đó, nước mắt cô ấy trào ra ngay cả khi cô không diễn. Bị đâm rất đau. Thật khó thở.

“Như anh thấy, máu của tôi không đủ xanh để được gọi là quý tộc. Cảm ơn vì đã cứu tôi. Nhưng giống như những gì anh đã thấy trong hoàn cảnh của tôi… huk, huuk, ugh… Tôi không ở trong một hoàn cảnh an… ugh… ”

Raymond dùng một tay ấn vào hông cô để cầm máu. Tay kia, anh vỗ nhẹ vào lưng Karen để xoa dịu hơi thở hổn hển của cô.

Anh ghét những người phụ nữ hay khóc nhưng việc chăm sóc một người bị thương là lẽ tự nhiên đối với anh vì anh là một người lính. Anh ấn xuống khi xoa dịu cô. Trong khi làm như vậy, thật ngạc nhiên khi anh đang an ủi một phụ nữ trẻ chứ không phải một người lính dưới quyền của anh nhưng anh ta không thể rời tay khỏi cô ấy.

“Thuộc hạ của tôi sẽ sớm đến đây và anh ấy có một loại thuốc cầm máu. Cỗ xe của gia đình Hare cũng đã được gọi đến. “

“…Anh biết tôi là ai.”

“Tôi định đến thăm không chính thức. Nhưng nó không thể được giúp đỡ. Tôi là Raymond Saytes. Tôi là chỉ huy của Chivalric Order of the Raven, chuyến thăm của tôi đến nơi này hoàn toàn là vì lợi ích cá nhân. ”

Là một quý tộc thực sự rất rắc rối. Cô đang khóc vì đau và trong khi hỏi cô ấy có sao không, nên gọi bác sĩ nhưng cuối cùng thì đây – ngay cả trong hoàn cảnh của anh ấy, một cuộc điều tra về vị trí, tên và mục đích thăm khám của nhau đã được bắt đầu. Khó chịu này, đau khổ này, sự tẻ nhạt này. Karen muốn buông bỏ mọi thứ.

“Cô Hare, hôm nay cô đi chơi có vui không?”

“Khi tôi bị đâm bởi một con dao?”

“…Tôi xin lỗi. Đó không phải là ý của tôi. Thật khó để tôi an ủi người khác vì tôi không giỏi ngôn từ. “

Raymond, một hiệp sĩ, giống như một kẻ ngốc chỉ khi đứng trước Karen Hare. Tất nhiên, điều này quá hiển nhiên. Karen thở dài. Những lời thoại lặp đi lặp lại không hề thú vị chút nào. Cô biết anh chỉ đang cố gắng an ủi và xoa dịu cô nhưng nếu có thể, cô muốn nắm chặt lấy mái tóc vàng của anh và kéo nó.

“Mặc dù đó là một chuyến đi chơi không có mục đích nhưng tôi đã ở một nơi trong khoảng mười năm mà không tham gia một cuộc phiêu lưu nào.”

Và Karen không còn cách nào khác là thốt ra những lời kinh khủng đó.

“Nhưng thật vui vì tôi đã ra ngoài.”

“Đúng. Cô thích điều gì nhất ở chuyến phiêu lưu này? ”

“Tôi đã nhìn thấy một con voi.”

“Được rồi.”

“…Nó thật tuyệt vời, cho nên tôi thích nó.”

“Đó là một sự ban ơn.”

Cô đã nhìn thấy một con vật mà cô chưa từng thấy trước đây. Vì trải nghiệm đó, cô có thể chết đi sống lại vô số lần. Cuộc sống chẳng là gì so với những điều thú vị.

“Gia đình cô đang rất lo lắng. Hãy quay trở lại. “

“…Vâng, được rồi. Chia sẻ tiếng cười là một đức tính tốt nhưng chia sẻ lo lắng là điều không nên.”

Raymond luồn cánh tay còn lại của mình xuống dưới chân để nâng cô lên, vẫn dùng một tay ấn vào bên hông cô. Bên trong chiếc váy làm bằng vải thô, những sợi dây phong phú và đắt tiền rơi xuống thành hình tuyệt đẹp.

Khi Karen được bao bọc bởi vẻ đẹp như tranh vẽ, Raymond nhấc bổng cô ấy lên và đi về phía xe ngựa. Giống như một chú rể cõng cô dâu yêu dấu của mình, anh dẫn cô ấy đi trên con đường, như thể hứa hẹn một tương lai mới tươi sáng ở phía trước.

“…Ha.”

Mặc dù đối với cô thì sẽ không bao giờ có tương lai với anh ta trong suốt một trăm năm qua nhưng dù sao thì nó chắc chắn sẽ diễn như vậy.

Thật vô ích khi tin tưởng anh ta. Dù vậy, đã có lúc cô muốn tiếp tục dựa dẫm vào anh.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Dưới ánh trăng, mái tóc vàng của anh ta dường như sáng như vàng nguyên chất nóng chảy và hai tròng mắt của anh ta cũng lấp lánh một cách kỳ lạ.

Bước chân của anh rất trang nghiêm và anh ấy không hề loạng choạng ngay cả khi có Karen trong tay, như thể cô ấy nhẹ như lông vũ. Nhìn anh với một biểu hiện kỳ lạ, Karen nhắm mắt lại như thể cô đã ngất đi.

Tại thời điểm này, anh đã phải lòng cô.

Và cũng chính lúc này, tất cả những gì Karen muốn là chiếc áo ren yêu thích của mình không bị rách.

*****

“Chúa ơi, liệu cuối cùng anh có dành chút thời gian với vị hôn thê hay than vãn của mình nữa không hay không, thưa ngài?”

“Hóa ra là như vậy.”

Raymond trả lời với một biểu cảm khó hiểu. Ngay từ đầu anh đã không muốn đến đây và cũng không có thiện cảm với hành vi của Verdic Evans, cho nên Xenon không thể hiểu tại sao anh ấy lại đi đến tận đây.

Bất chấp sự suy sụp đến tan nát của gia đình, Raymond xuất thân là một quý tộc nên không bao giờ để lộ mặt yếu của mình với cấp dưới. Gương mặt đó của anh ta khiến Xenon hơi mất tinh thần một lúc.

Nhưng ngay sau đó, anh tự hỏi liệu chàng hiệp sĩ trẻ tuổi này có điểm yếu nào không và thay vì nuôi dưỡng bất kỳ cảm xúc nào như ghen tị với anh ta, anh quyết định coi Raymond như một người được thần thánh ban tặng món quà từ lúc sinh ra. Nếu Xenon gạt ý kiến cá nhân của mình sang một bên, thì Raymond là một người khá giỏi – không, anh ấy là một ông chủ tốt.

Khả năng của Raymond thật tuyệt vời. Và anh ấy cũng hào phóng trong việc cho đi và công bằng trong phán xét. Anh là một hiệp sĩ không thực hành tinh thần hiệp sĩ như định nghĩa của tầng lớp quý tộc mà ngược lại, anh ta thấm nhuần những giá trị lý tưởng mà người dân thường mong muốn.

Anh ta là một tay bắn tỉa.

Xenon là cận thần của Raymond nhưng hiếm khi có một cận thần như Xenon lại hợp tác chặt chẽ với một hiệp sĩ như vậy và khi Raymond mang nước cho anh ở khoảng cách gần, anh vẫn cảm thấy miễn cưỡng. Bất cứ khi nào Raymond về nhà, anh ấy sẽ trực tiếp phân phát nước và một số thức ăn cho các hiệp sĩ đang mệt mỏi và anh ấy có xu hướng thực hiện nhiệm vụ một mình.

Nghề bắn tỉa không hẳn là công việc của một nhà quý tộc. Giết người khác trong khi che giấu bản thân bị coi là điều ô nhục không chỉ đối với kẻ thù mà còn đối với các quý tộc ở quê nhà.

Công việc bẩn thỉu. Những gì mà các quý tộc tham gia trong cuộc chiến là một trận chiến của trí tuệ và chiến lược, cũng chỉ cần sử dụng lời nói, họ có thể tàn sát hàng loạt binh lính và chiếm đoạt vô số tài sản.

Mặt khác, Raymond chỉ hành động một mình trong suốt cuộc chiến, nằm dài trên mặt đất. Vào ngày thứ hai, khi anh ta tiến về phía trại quân địch và bắn vào cổ con trai đầu lòng của Bá tước Githdin, mọi người chỉ trích anh ta. Anh chàng đó là một người nổi tiếng. Anh ấy là một nhà soạn nhạc nổi tiếng và tất nhiên, mặc dù đó không phải là vì vợ của anh ấy thì anh ấy vẫn đi chiến tranh vì một phụ nữ.

Ngay ngày hôm sau, tất cả mọi người đều im lặng khi đầu của vị bá tước phẫn nộ bị bắn. Một tháng sau, 300 binh lính địch phải diệt vong và mọi người trở nên phấn khích tột độ.

Sáu nam tước và vô số hiệp sĩ đã bị giết. Có tin đồn rằng rõ ràng anh ta đã ký hợp đồng với một ác quỷ và biệt danh được gán cho anh ta được sinh ra bởi sự pha trộn giữa truyền thuyết và sự đố kỵ.

Tay thiện xạ với những viên đạn ma thuật.

Trong cuộc chiến đầu tiên anh ấy tham chiến, đây là biệt hiệu mà anh ấy nhận được.

Anh ấy có một đôi mắt tốt. Tính cách của anh ấy, sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của anh cũng tuyệt vời nhưng thị lực của anh đặc biệt đáng chú ý đối với Xenon, anh ấy là thợ săn trước đây. Thị lực của Raymond có thể so sánh với mắt diều hâu trên bầu trời.

Anh ấy thậm chí còn không sử dụng ống nhòm, nói rằng có nguy cơ bị bắt nếu ánh sáng bị phản chiếu. Khi nghe tin có sự cố trong rạp xiếc, ngay trong lúc mọi người đổ ra khỏi lều, anh đã lập tức chạy vào trong để giải quyết tình hình.

Xenon cảm thấy tự hào bởi đỉnh cao của sự cao quý trong con người mà anh ta đang phục vụ.

“Hicc… tiểu thư, hãy mở mắt ra.”

Đó là lý do tại sao Xenon cảm thấy bối rối khi anh ta làm điều gì đó khá khủng khiếp với cô tiểu thư non trẻ của gia đình Hare. Xenon chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy nó nhưng anh không thể tin rằng cô đang ở trong tình trạng này.

“Hnngh … Đó là lỗi của tôi.”

“… Donna, im lặng.”

Cô gái nằm bên trong chiếc xe ngựa đang rục rịch với gương mặt tái nhợt vô cùng. Và cách biểu đạt mà Xenon chưa từng thấy ở Raymond, chàng hiệp sĩ đã ở bên cạnh cô trong khi chặn vết máu chảy ở bên cạnh cô.

Ở phía bên kia của cỗ xe, một người phục vụ đang lo lắng cầu nguyện với hai bàn tay đan vào nhau. Người hầu gái đang nắm tay tiểu thư Hare với khuôn mặt đẫm lệ.

Bây giờ tiểu thư quý tộc đã trở nên như vậy, hẳn là bọn họ đang lo lắng về hình phạt sẽ đến với mình. Xenon tặc lưỡi và thông cảm cho họ. ‘Vì một cô gái chưa trưởng thành mà ngay cả Ngài Raymond cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này.’

Thực tế là việc anh bồn chồn như vậy có nghĩa là họ có một mối quan hệ thân thiết nhưng Xenon không quan tâm đến điều đó vì mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới rất phức tạp. Điều anh ấy tập trung và nên quan tâm là, giống như những người hầu khác, là Raymond, hiệp sĩ mà anh ấy đang phục vụ.

“…Xin lỗi, thưa ngài. Không phải anh đã nói rằng anh sẽ không gặp tiểu thư Isella sao? “

“Đúng là vậy.”

“……”

Sau đó, Xenon thậm chí không thể tiếp tục với câu hỏi, ‘Vậy tại sao anh lại đến đây?’ Có thể là anh ấy thực sự chỉ muốn đến. Có lẽ anh ấy đến để xoa dịu sự lo lắng của vợ sắp cưới. Hoặc có thể anh ấy quan tâm đến đất nước đang xảy ra chiến tranh, ở đây bên kia dãy núi.

Hoặc có lẽ nó cũng có thể là để đáp ứng yêu cầu của Verdic — dù sao thì anh ta cũng là một nguồn tài chính khổng lồ. Hay là, để xem khuôn mặt của con gái Enid, người đã nổi tiếng vì vẻ đẹp của cô ấy.

Xenon ngạc nhiên khi thấy cô ấy trẻ hơn anh tưởng tượng nhưng cô ấy thực sự là con gái của Enid. Cô ấy trông còn đẹp hơn thế. Vì sự việc là như vậy, cấp trên của Xenon cũng là một người đàn ông như bao người khác, cho nên việc anh thích cô ấy là bình thường. Sự yêu thích của anh ấy đối với cái đẹp là đương nhiên.

Thật không thoải mái khi ở cùng một người bị thương trong xe ngựa. Xenon muốn hỏi Raymond điều gì đó nhưng anh không thể nói ra. Anh ấy còn có nhiều câu hỏi khác nhưng ngay cả khi họ ở một mình, Xenon vẫn sẽ không thể cất lời.

“Huu…”

“Thưa tiểu thư, người ổn chứ?” người giúp việc hỏi.

“Không.”

“Uh… hng…”

“… Nó không đi sâu vì áo nịt ngực, cho nên cô sẽ ổn thôi,” Raymond nói.

“……”

“Cho nên không phải chúng ta nên cởi nó ra trước sao?” Raymond đề nghị.

Và Karen trả lời, “…Ôi trời, thật lén lút.”

“T-thưa tiểu thư!” cô hầu gái kêu lên.

“Đó chỉ là một trò đùa. Vì chúng ta gần đến nơi rồi, hãy cứ đi và… mặc dù vậy.”

Khuôn mặt của người phục vụ trở nên trắng bệch.

“K-Không phải anh đã nói rằng tiểu thư sẽ ổn chứ?”

“Ý tôi là vết thương không thể làm cô- nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ bằng một vết cắt giấy thôi.”

Nhìn thấy Raymond cố gắng làm cho Borwen bình tĩnh lại, Karen không nói nên lời.

“Chà, quả nhiên anh là một hiệp sĩ. Nếu là anh, một cú đâm như thế này chẳng là gì cả… ha, haa. ”

“…Tôi không có ý mỉa mai. Tôi chỉ muốn nói rằng ngoài tình trạng nguy kịch, cơn đau sẽ rất lớn.”

“Tôi không hề mỉa mai đâu… thứ lỗi cho tôi vì nói không đầu không đuôi như vậy… đau… ”

“Hãy ở yên.”

Xenon không thể chịu nổi cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa họ. Anh ta không nghi ngờ gì về nhiệm vụ của mình như một cận vệ. Tuy nhiên, khả năng phán đoán và hiểu biết của anh ta với tư cách là một thợ săn không thể bị kìm hãm vì tình huống này. Ngay cả khi anh ta cố gắng đề cập đến vợ sắp cưới của cấp trên, cấp trên vẫn không trả lời.

Raymond chặn bên chảy máu của cô gái và an ủi cô vừa phải. Đổi lại, cô gái an ủi những người hầu của mình và cảm ơn họ sau đó đùa giỡn với hiệp sĩ khi bị đâm bởi kẻ tấn công.

Phong thái đáng yêu và linh hoạt của cả hai dường như giống như một thứ gì đó ngoài một vở kịch sân khấu và họ toát ra một bầu không khí yên bình một cách tinh tế mặc dù đang ở giữa tình huống khẩn cấp.

Họ giống như nữ quý tộc và hiệp sĩ mà Xenon đã nghe kể từ khi anh còn trẻ. Ngay cả cô hầu gái bên cạnh cũng ngưỡng mộ bọn họ, giống như cảnh này là một câu chuyện tình được viết sẵn trên sân khấu vậy.

Nhưng Xenon chắc chắn rằng Raymond chắc hẳn đã theo dõi cô kể từ khi cô gái lẻn ra ngoài. Khi nói rằng phải tìm một cô gái, anh ta đi lên một tòa nhà cao, nhìn xung quanh và kiểm tra mọi vị trí. Ngay cả trong khoảng cách mà Xenon có thể nhìn thấy, tiểu thư Hare đã bị hai người đàn ông dồn vào chân tường.

Chúa ơi, đó là một cảnh tượng. Xenon đã chuẩn bị chạy đến, anh thề trong từng hơi thở nhưng khi nhìn thấy hình bóng của cấp trên, anh ta nghĩ rằng sau cùng thì mình sẽ không cần phải lao tới nữa. Có vẻ như anh không cần phải cứu cô. Anh ta giơ súng lên và nín thở.

Hai tiếng súng vang lên.

Ngài Raymond cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc ưu tiên mạng sống của tiểu thư gia đình quý tộc hơn là hai kẻ tấn công trong một con hẻm nhỏ. Nếu Xenon tự mình ngăn cản nó, mọi thứ sẽ kết thúc bằng cái chết của anh nhưng khi nhìn thấy Raymond giải quyết nó, miệng anh ta có vị đắng.

Thái độ chẳng khác gì một quý tộc. Nhiều người sẽ nghĩ rằng anh ấy là một hiệp sĩ thực thụ. Nếu bất cứ ai dám cả gan làm điều gì đó nguy hại thì tên đó sẽ biết rằng mình đáng chết.

Đúng như dự đoán, cậu nên đi theo sau cấp trên của mình, người luôn ở phía trước. Mặc dù Xenon có cảm giác bị chìm xuống nhưng tình hình cũng đã được giải quyết.

Raymond không ra lệnh cho Xenon bắn súng của mình mà thay vào đó lại để Xenon lại gần cô gái để xử lý đống hỗn độn.

“…Hu, cái gì thế này. Vị trí của tôi là như thế sao. Mấy người cũng đừng thù dai tôi, cho nên… hả? ”

Xenon càu nhàu rằng không thể giúp được gì trong khi anh đang cố gắng xử lý những xác chết, nhưng khi đang làm vậy, anh ta hoảng sợ khi nhìn thấy tình trạng mà người phụ nữ, người mà Raymond đã ra lệnh cho anh ta đi tìm, đang ở bên trong.

Rõ ràng ngài đã cố tình để cô ấy bị thương.