“...Vì thế, Chúa Rom đã giáng lời nguyền của chân lý vĩnh hằng và ban đặc ân cho mặt trời, khiến cho lũ quỷ không bao giờ có thể đi lại dưới ánh nắng được nữa.”
Trong một buổi học về ma quỷ, Krail nghiêng đầu và hỏi vị linh mục.
“Thưa cha, nếu chúng ta muốn biết ai đó có phải là quỷ hay không, chẳng phải chúng ta chỉ cần kêu người đó khai ra là được rồi sao?”
Vị linh mục già liếc nhìn cậu nhóc Julius đang ngủ gật phía sau Krail, và rồi ông trả lời.
“Hmm, Krail hỏi hay đấy. Theo như Kinh Thánh có viết thì quỷ dữ không thể nói dối. Tuy nhiên, chúng đã nghĩ ra một chiêu trò xảo quyệt để lách qua lời nguyền của Chúa.”
Thấy những mầm non nhìn mình với ánh mắt lơ mơ như không hiểu ý, vị linh mục già đặt ra một câu hỏi.
“Các con nghĩ vì sao mà ma quỷ lại thèm muốn cơ thể của người sống và cả người chết?”
“Hmm… chắc là do chúng thấy thịt người là một món ăn ngon và hợp khẩu vị?”
Cả lớp cười phá lên trước câu nói của Krail.
“Haha, đó là một câu trả lời thú vị. Quả thật, lý do lũ quỷ thèm muốn cơ thể của con người là để ăn. Tuy nhưng, việc ăn ở đây không phải là để xoa dịu cơn đói giống như chúng ta.”
Lũ trẻ nín thở và lắng nghe những lời tiếp theo.
“Lý do quỷ dữ cố nuốt lấy thân xác của con người là để hòa lẫn “sự tồn tại” của chúng vào cơ thể loài người.”
“Nghĩa là sao vậy ạ?”
“Khi quỷ chiếm được xác người, chúng bắt chước không chỉ ở vẻ ngoài mà còn ở “sự tồn tại” của họ. Nói cách khác, trừ khi chúng tự phơi bày ra bản chất xấu xa hoặc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, chúng sẽ trông hoàn toàn giống con người. Vì lũ quỷ đã đánh lừa con mắt của Chúa và mạo danh linh hồn, nên sẽ là không ngoa khi chúng tự nhận mình là chủ của thân xác mà chúng chiếm hữu.”
“Có cách nào tống khứ lũ quỷ ra khỏi thân xác mà chúng chiếm hữu không ạ?”
Một người trong lớp nêu lên thắc mắc, vị linh mục sau đó khẽ lắc đầu.
“Ngoại trừ việc đặt cược với ma quỷ và giành lại cơ thể, thì không có cách nào để cưỡng ép tách chúng hết… đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người đã bỏ mạng trong cuộc chiến 20 năm trước. Tiếc thay, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thiêu rụi toàn bộ xác của họ.”
“Quỷ dữ là những thực thể đáng bị xóa sổ không phải vì chúng không thể nói dối, mà là vì chúng dùng những lời lẽ thâm hiểm và tinh vi để lừa dối con người.”
“‘Ta không bao giờ nói dối’, đó là câu cửa miệng của loài quỷ, hôm nay học đến đây thôi. Lâu rồi mới lại đến mùa hoa nở rộ thế này, chúng ta hãy nghỉ huấn luyện một bữa và đi dự lễ hội…”
Drurrruk!
Vị linh mục già chưa kịp nói hết câu thì Julius đã bật dậy khỏi ghế và háo hức lao ra ngoài lớp học. Krail dõi theo bóng dáng thằng bạn chí cốt đang dần khuất dạng, khỏi đoán cũng biết là thằng đấy muốn đi chơi với Cecil rồi. Cậu thở dài một hơi và quay đầu nhìn về hướng cửa sổ.
Đó là vào một ngày tháng Năm, khi những bông hoa khoe sắc thắm, tỏa hương thơm ngào ngạt trong nắng ấm.
***
Ở phía bàn ăn bày ra hai đĩa bít tết thơm ngon nóng thổi.
Người phụ nữ với mái tóc màu than được buộc gọn ra sau lưng và đôi mắt đen sáng lóng lánh, ngồi ngó qua ngó lại giữa đĩa bít tết và người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện.
Nhìn cô hành xử như một chú cún đang chờ mệnh lệnh của chủ nhân, Julius cất giọng ân cần.
“Ăn nhanh thôi nào, không thì bít tết sẽ nguội hết đấy.”
Nghe Julius nói vậy rồi từ tốn thái thịt, Thalia cũng cầm dao lên và cố gắng làm theo anh, nhưng cô lại lớ ngớ và chẳng thể cắt bít tết được như ý.
Julius thầm quan sát cô, sau đó anh đổi đĩa bít tết được thái đẹp mắt cho cô và mở lời.
“Hồi nhỏ em dùng dao không khéo. Cho nên mỗi khi ăn thịt, anh đều sẽ thái giúp em như vầy. Vậy mà qua bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
“Ah… em cảm ơn anh, tiền bối… ah…”
Nhìn Julius cười tươi khi nhớ đến bản thân cô thời thơ ấu, Thalia rồi chỉ còn nước đỏ mặt, cúi đầu xuống và xiên thịt lên ăn.
Sau khi nhấm nháp tách cà phê tráng miệng sau bữa ăn, Thalia lại một lần nữa lên tiếng.
Cô nhìn lướt qua bàn tay trái của Julius trong khi nói.
“Vậy anh tính ở lại làng bao lâu?”
Trông Thalia rụt rè và cố bắt chuyện với mình, Julius cảm thấy tội lỗi nguôi ngoai đi một chút, anh pha trò châm chọc cô như khi hai người còn là con nít.
“Mấy tên trong nhà thờ hẳn phải thù anh dữ lắm, nói đúng ra là anh bị họ giáng chức rồi, nên có lẽ anh sẽ ở lại nơi này một thời gian. Chắc Thalia thấy không vui khi anh về làng sống đâu ha?”
“Ah… không phải đâu mà! Anh về làng làm em vui lắm đó! Nếu có thể thì anh sống ở đây hết đời luôn cũng được ạ.”
Thấy Thalia vùng vẫy tay và loay hoay bào chữa, Julius mỉm cười đáp.
“...Hết đời thì khó đấy, nhưng anh nghĩ rằng chúng ta có thể ở bên nhau thêm một năm nữa.”
Không biết vì cớ sao, dáng vẻ của Julius khi nói những lời ấy có chút đượm buồn. Thalia nhìn anh mà lòng cứ dấy lên nỗi bất an.
***
“Cha Brukin, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Emily, một trong hai linh mục duy nhất của làng Kente, cô hỏi khi nhìn thấy nét mặt của Brukin đanh lại vẻ nghiêm túc.
“Sốc thật sự, cái tên luôn giữ chữ tín và phụ trách việc đưa tin tức từ thủ đô đến chúng ta ấy, gã đắp chiếu mất tiêu rồi.”
Brukin liếc xéo cái gương vỡ đặt ở cuối góc phòng nhỏ, ông thở dài rồi gãi đầu.
Sơ Emily cúi xuống nhìn chằm chằm vào cọng tóc dưới chân và nói.
“Gương của Telmere không phải là một món đồ dễ vỡ, rốt cuộc cha đã làm gì vậy? Đừng nói là do tóc rụng nên cha nổi cáu rồi phá của đấy nhé.”
“...Ta không phải là người làm vỡ nó, phía bên kia đã cố ý ngắt liên lạc nên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Nhưng mà Emily à, hình như lời con nói có ý gì đó châm biếm ấy nhỉ, hay do ta già rồi nên lú lẫn?”
Emily chột dạ, lảng mắt sang tránh ánh lườm của cha Brukin và đứng nghịch nghịch lọn tóc.
“Dẫu sao đi nữa, nếu bên phía giáo hội làm vậy hẳn là họ phải có lý do riêng. Con cũng không chắc nhưng mà họ có thể sẽ sớm liên lạc lại với chúng ta.”
“Ta đã định lén đi hỏi cậu bạn ở thủ đô về tình hình của Julius, nhưng giờ thì gay to rồi đây.”
“Thế thì cha lấy bút ra viết thư cũng được. Giờ Julius đã trở về, còn Krail cũng đã trở thành một phán quan đặc cấp, nên trao đổi thư từ với nhau cũng không thành vấn đề. Tiện thể cha hỏi thăm sức khỏe thằng bé luôn cũng tốt mà?”
“Không phải do các điều luật dành cho phán quan của nhà thờ trung ương đâu.”
“Vậy thì vì sao ạ?”
“Là vì chỉ thị cuối cùng của giáo hội trước khi gương vỡ.”
“Chỉ thị đó là gì?”
“Họ bảo chúng ta phải ‘im hơi lặng tiếng’.”
“...Đó là lệnh chờ vô thời hạn. Có chuyện nghiêm trọng nào nổ ra bên phía giáo hội ư? Lẽ nào, một cuộc chiến thảm khốc tương tự 20 năm trước lại sắp tái diễn…”
“Thế cho nên ta nghĩ mình phải vác xác đến thủ đô, ngồi chôn chân ở chốn làng quê này thì nắm sao được tình hình ở nơi đó chứ. Ta sẽ bỏ qua chỉ thị của giáo hội và tìm hiểu cho ra lẽ…”
“Cha đi luôn sao? Thế còn việc nội vụ của nhà thờ thì cha tính sao đây?”
“Việc nào khó đã có sơ Emily lo, ta tin tưởng giao phó mọi trọng trách cho con đấy.”
Sau khi vỗ mạnh vào vai Emily, Brukin với lấy chiếc áo choàng rách rưới trên giá treo và khoác vào người, ông lôi từ dưới bàn ra một cái túi nặng trĩu và rồi bắt đầu chậm rãi đi bộ ra ngoài cửa.
“Nhớ ghé qua chào Julius và Thalia đó nha!”
Trong lúc đang bối rối vì quyết định chóng vánh của Brukin, Emily chợt để ý đến mẫu giấy nằm trên bàn.
[Hóa đơn từ nhà trọ Những Cô Gái Của Cánh Đồng Lúa Mì]
[Về khoản phí 5000 bạc yêu cầu chi trả từ nhà thờ….]
“Nè! Lão già thần kinh!!! Phắn về đây ngay!!”
Trước tiếng gầm rú của Emily, Brukin gồng thánh lực rồi cong cẳng lên chạy như bay.
Ông lão dạy dỗ Julius từ thuở còn bé này á, ổng nối danh khắp làng là một báo thủ mục sư, hành động không ăn nhập gì với tuổi tác hết.
***
Sau một bữa trưa thư thả, Julius đứng ngoài ánh nắng buổi xế mà trong đầu cứ luẩn quẩn những chuyện đã xảy ra vào hôm qua.
‘Ta sẽ làm ngươi mê muội, còn ngươi thì phải cố gắng mà chịu đựng. Trò chơi đơn giản lắm đúng không.’
Ánh nắng gay gắt rọi xuống như muốn thiêu cháy toàn bộ cơ thể anh, chúng tựa hồ như là lời quở trách của Chúa cho sự đần độn và dại dột của chính anh vì đã không thể buông bỏ thân xác của người vợ đã khuất, và lại còn đặt cược với ma quỷ.
Thalia vừa đi vừa trò chuyện ríu rít kế bên và dắt anh đi đâu đó, nhưng những lời cô nói chỉ như gió thoảng qua tai.
Đêm đến, anh sẽ phải về nhà và gặp lại con quỷ ấy. Cho nên ít nhất là vào ban ngày, anh cần cẩn thận vạch ra một chiến lược nhằm ứng phó trước những cám dỗ sẽ xảy đến…
Và khi bước vào khu chợ làng với Thalia, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến anh ngỡ ngàng đến nổi cứng đờ cả người.
Cô ấy đang ở nơi này, người con gái với vẻ đẹp của một nàng tiên giáng trần. Mái tóc màu nâu của cô óng ả, được tết gọn gàng và xõa nhẹ theo chiều gió.
Chiếc váy dài lay động theo từng nhịp cô đi, toát lên một vẻ đẹp thanh thoát.
Đôi mắt xanh đục ngầu như chứa chan cả thế giới, ánh nắng ấm áp soi trên những bước chân lững thững.
Mùi hương của Cecil năm nào lại phảng phất ùa về.
Julius đứng ngẩn ngơ, chăm chú dõi mắt vào khung cảnh này hồi lâu.
Chờ đã, còn ánh nắng thì?
Anh hướng đôi mắt đờ đẫn lên nhìn về phía bầu trời.
Đã quá giờ trưa và ánh trời đang dần chuyển sang sắc chiều. Nhưng, điều đó có nghĩa rằng mặt trời vẫn đang ban phát ân điển của Chúa ra khắp thế gian.
Hiện tại có một con quỷ đang chiếm lấy cơ thể của Cecil.
Cứ đà này thì thân xác của cô ấy sẽ bị ánh mặt trời thiêu rụi!
Julius cảm thấy ngực mình như quặn thắt lại, anh vội vàng cởi áo choàng và tuyệt vọng lao đến.
Cô quỷ đang đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Julius chạy tới, cô liền mừng rỡ lên tiếng.
“Ah, tìm thấy ngươi rồi, Juli–”
Ngay trước khi ác quỷ kịp dứt lời thì Julius đã ném áo choàng phủ kín mít lên đầu cô.
Hành động bất ngờ che mất tầm nhìn này khiến con quỷ hoảng hốt và vung tay loạn xì ngầu.
“N-ngươi đang làm gì vậy? Mau thả ta ra!”
Julius ôm chặt không cho con quỷ cự quậy và cố gắng kéo chiếc áo choàng xuống khỏi đầu.
Rồi còn cái khu chợ vốn đang huyên náo, thấy cái tình huống kỳ quái này là giờ lại im phăng phắc hết cả.
Thalia đang chạy đến từ đằng xa thì liền sững người rồi ngã nhào xuống đất.
Julius khẽ răn đe cô gái đang vật lộn trong vòng tay anh.
“Ngươi tính đốt xác của Cecil à? Rốt cuộc ngươi nghĩ cái quái gì mà lại ló mặt ra đường vào thời điểm như này hả?”
Cô quỷ đang bị anh giữ chặt cố gắng mở miệng biện hộ, nhưng xui cái là cổ nói hổng có nên hơi.
“Ah không, ban ngày… ta… hhmp…ta không sao đâ… heup-eup!”
Julius nhấc cô lên định lôi về nhà, nhưng ác quỷ liền vặn người uyển chuyển như một chú mèo, và thế là cô đã tuột khỏi tay của anh.
Mái tóc nâu bồng bềnh tung bay trong gió, tô điểm thêm cho thần thái duyên dáng và thanh lịch của cô khi tiếp đất.
Chẳng mấy chốc, mọi người ai nấy đều ồ lên trầm trồ và cả khu chợ đầy ắp những tràng pháo tay khen ngợi.
Julius vội vàng ngoảnh đầu lại, nhưng anh không ngờ rằng Cecil vẫn bình an vô sự dưới ánh nắng chói chang.
Ác quỷ không hề bị ảnh hưởng bởi ánh thái dương.
Đầu óc anh trở nên trống rỗng trước khủng cảnh phi thường vượt ngoài lẽ thường tình này.
Julius đã tàn sát vô số con quỷ, nhưng anh chưa từng nghe hay nhìn thấy một con quỷ nào lại có thể di chuyển dưới ánh mặt trời.
Trong lúc anh đang cố gắng nắm bắt tình hình, chủ tiệm bánh Finn, với hơn 15 năm kinh nghiệm chinh chiến trên thương trường, tiếp cận và lên tiếng hỏi.
“Quý cô đây là ai mà lại có thể khiến cho tên nhóc Julius chạy vồ đến ôm lấy ôm để thế kia?”
Ánh mắt của mọi người ở khu chợ đều đổ dồn về phía ác quỷ, trông chờ được nghe cô giải thích.
Khi Thalia vừa mới vực dậy sau cú ngã và nuốt nước bọt, cô quỷ mở miệng.
“Xin lỗi quý dị vì đã làm rùng beng lên nhé. Chồng tui chắc là ảnh cô đơn lắm á. Mới không gặp nhau có một buổi sáng thôi mà ảnh đã nhớ tui thế này rồi, hehehe.”, cô quỷ che miệng và phát ra một tiếng cười đặc trưng.
Thalia hiểu luôn vấn đề và ngã lăn ra ngất ngay tại chỗ.
Còn dân làng thì nghe xong liền náo động cả lên.
“Vãi cứt! Julius kết hôn á?!”
“Thalia bất tỉnh nhân sự rồi! Ai đó gọi sơ Emily mau lên!”
“Thằng như Julius mà cũng đi lấy vợ à? Đây là cái tin sốc nhất mà tôi từng được nghe trong 10 năm nay đấy!”
“Ủa? Kia chẳng phải là lão Brukin sao? Ê, cha xứ! Mau trả nợ cho bọn tôi đi chứ!”
Chủ tiệm bánh Finn quàng tay qua cổ Julius và lắc người anh qua lại.
“Nếu có một cô vợ xinh xắn như thế thì phải báo sớm chứ! Cứ im ỉm cái mồm không nói với ai, thằng ranh này đáng yêu khiếp.”
“Sao cơ, Julius kết hôn rồi? Ta biết là các phán quan ở giáo hội trung ương không được phép liên lạc bừa bãi, nhưng mà có việc trọng đại như thế thì cũng phải lén mà báo một tiếng đi chứ! Con làm ông già này tủi thân quá đi mà.”
Brukin đang phóng đi như bị vong đuổi, đột ngột chạy lùi về và tám chuyện với Julius.
“Tìm thấy rồi! Lão già thối tha!!!”
Nghe thấy tiếng la ó ở phía sau, Brukin lại cong giò lên chạy thụt mạng.
Giữa khu chợ đang còn náo loạn, Julius chỉ mãi dõi theo đôi mắt xanh vẩn đục của một người.
“Ngôi làng này sôi động và tuyệt vời lắm, mình à.”
Những lời mà Julius từng khao khát được nghe thấy ở nơi này, giờ lại vẳng vào tai anh.
Ah… giá như cô ấy thật sự là Cecil, thì anh sẽ còn hạnh phúc biết nhường nào.
Nơi quê hương mà anh luôn muốn cùng cô trở về, cùng nhau vun đắp nên những kỷ niệm thật quý giá.
Ác quỷ đã làm vấy bẩn tất cả những ước mơ ấy…
Đây là hình phạt dành cho anh vì đã đi ngược lại với ý muốn của Chúa sao?
Mặt trời vẫn chỉ nhẫn tâm giáng ánh nắng xuống anh và cô một cách vô tình như vậy.
***
Thalia đã hồi tỉnh sau cú sốc khi được sơ Emily dùng thánh thuật chữa lành.
Nhưng khi thấy Cecil tới gần vẫy tay và chào hỏi, Thalia lại xỉu ngang thêm lần nữa.
Còn người dân thì quyết định tổ chức một lễ hội nhân dịp Julius trở về cũng như để chúc phúc cho hôn nhân của anh với Cecil.
Cô gái với đôi mắt mờ đục nở một nụ cười nhẹ nhàng trong khi ngắm nhìn cảnh sắc vui tươi của ngôi làng.
.
.
.
Quỷ dữ sẽ thực hiện những ước mơ của bạn ngay cả khi bạn không cầu xin chúng làm như vậy.
Dù cho những ước mơ ấy có bị méo mó, vấy bẩn và bị hủy hoại.
Đó cũng là lý do mà chúng ta gọi chúng là ác quỷ.
Và cô ấy, cũng là một con quỷ tàn ác đối với Julius.