Chúng luôn chỉ nói sự thật.
Đó là lý do vì sao, những chú chiên con dại khờ lại sa vào cám dỗ và lạc lối.
Hỡi những tôi tớ của Chúa, những người tin vào Thượng Đế.
Xin đừng lắng nghe những gì mà chúng nói.
Kẻ nào nghe lời của lũ quỷ ắt sẽ phải nếm trải sự diệt vong.
- Trích đoạn từ chương 3, Những lời răn của Telmere -
***
Cecil Lionelta.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, sinh ra và lớn lên tại nhà thờ trung ương của Darkana, thủ đô của Lyriam.
Mái tóc dài màu nâu nhạt uốn lượn gợi nhớ đến cánh đồng lúa mì bát ngát, đôi mắt to tròn và sống mũi cao khiến cho những ai nhìn vào không khỏi cảm thấy niềm vui tràn ngập trong cuộc sống.
Sự tồn tại của Cecil khơi dậy mong muốn bảo vệ của những người xung quanh.
Ban đầu thì Julius cũng không khác bọn họ là bao. Tuy nhiên, trước sự tán tỉnh đáng yêu không ngớt của Cecil, anh dần nhận ra tình cảm của mình dành cho cô.
Vào ngày hôm đó 8 năm về trước, anh đã không nghe theo lời dạy của Chúa và cuối cùng đã phạm phải tội lỗi không thể tránh khỏi.
Dù không được mọi người chúc phúc, anh và cô vẫn tổ chức một đám cưới nho nhỏ.
Đứa con gái đáng yêu của họ sau đó cũng đã chào đời, thừa hưởng đôi mắt trong trẻo giống Cecil và mái tóc vàng tuyệt đẹp của Julius.
Có phải vì anh đã quá hạnh phúc?
Chúa đã trao cho anh một khổ ải đầy bi kịch đến tột cùng.
Ngày hôm ấy, cách đây 5 năm, cả thế giới của Julius đã sụp đổ.
Cơn ác mộng của ngày hôm đó đè nặng lên trái tim anh như một lời nguyền. Julius cuối cùng đã không thể chịu đựng thêm nữa và bỏ trốn, bất kính cho rằng đó là ý muốn của Chúa.
***
"Haa... Haa... mới sang thu mà trời đã trở lạnh thế này rồi. Trên đường đi, em cứ ngỡ mình sẽ chết cóng thật mất."
Thấy ‘cô ấy’ tự ý vào nhà và nói chuyện phiếm, Julius cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.
Chắc chắn rằng cô đã rời xa anh vào cái ngày mà anh không bao giờ muốn nhớ lại.
Vậy thì điều này có hợp tình hợp lý không?
Phải chăng, Chúa đã tỏ lòng thương xót và ban cho cô ấy một phép màu nào đó?
Julius đã ôm một hy vọng hão huyền. Tuy nhiên, sau khi nhìn thẳng vào gương mặt cô, anh đã nhận ra mình thật ngu ngốc.
Trong sáng và thuần khiết.
Đôi mắt xanh sáng ngời phản chiếu linh hồn của Cecil, không bao giờ phai mờ trước những biến động của thế gian.
Nhưng hãy nhìn đôi mắt của người phụ nữ trước mặt anh bây giờ.
Chúng trông giống hệt Cecil, nhưng lại đục ngầu mất đi vẻ tươi sáng ban đầu.
Cảm nhận được ánh mắt dính dớp đang chăm chú nhìn mình, Julius sau cùng cũng đã kìm nén cơn giận và mở miệng.
"...Cái thể loại trò đùa nực cười gì vậy, con quỷ khốn kiếp?"
Anh siết chặt nắm tay, tỏa ra nguồn năng lượng thanh khiết và uy linh.
Con quỷ liếc nhìn bộ dạng ấy rồi cất tiếng.
"Sao ngươi phải nghiêm túc như vậy, Julius? Đừng như thế nữa, hãy tận hưởng khoảnh khắc này. Nhìn đi, đây chính là hình ảnh của người vợ sống mà ngươi hằng ao ước trong mơ đấy."
Julius nhìn con quỷ với ánh mắt ghê tởm.
Trong khi đó, nó lại lấy tay che miệng và cười khúc khích.
Anh tức giận đến mức đã định sử dụng sức mạnh thần thánh, nhưng đã hoãn lại trước những lời tiếp theo của nó.
"Những gì ta nói là sự thật đó thôi? 'Quỷ dữ không bao giờ nói dối' Đây không phải là câu mà các ngươi yêu thích trong Kinh Thánh còn gì? Thân xác này là vợ của ngươi. Hãy chạm vào bàn tay ta đi, ngươi không cảm nhận được cô ấy sao?"
Trước lời nói của con quỷ, năng lượng tỏa ra từ nắm tay anh đột ngột tiêu tán không còn dấu vết.
Con quỷ nhẹ nhàng nắm lấy tay Julius và áp bàn tay anh lên má.
"Cảm giác ấm áp này, hương thơm này, hãy nhắm mắt lại và cảm nhận, thân thể của tình yêu ngươi, Cecil."
Anh không còn nghe thấy những lời tiếp theo của con quỷ ấy nữa. Đây là thứ cảm giác mà dù có chết anh cũng không thể nào quên được.
Qua hơi ấm tỏa ra từ bàn tay, anh đã cảm nhận được cô, người phụ nữ mà anh luôn một mực nhớ nhung.
Đức tin của anh bị lung lay.
Ôi Chúa của con, người luôn trao cho con thử thách.
Xin hãy ban cho con nỗi đau để con không nuốt phải chén rượu độc ngọt ngào đang bày ra trước mặt mình.
Anh cắn chặt môi dưới làm máu rỉ xuống.
Julius tỉnh táo lại, thô bạo hất tay con quỷ ra, nhìn chằm chằm vào nó và nói.
"...Nơi an nghỉ của vợ ta hẳn đã được Giáo hội Telmere quản lý nghiêm ngặt, sao ngươi có thể đoạt lấy thân xác của cô ấy?"
"Ah... ah... đứa trẻ tội nghiệp. Con người vốn là những sinh vật không đáng tin cậy. Ngươi đã quá tin tưởng vào họ rồi. Thật là đáng yêu, hehehehe."
"Ngươi nói vậy là có ý gì!"
Thấy gương mặt anh đỏ lên vì tức giận, con quỷ thì thầm.
“Ta đã nhận được một lời nhờ vả. Từ một người trong giáo hội, từ một kẻ thực sự căm ghét ngươi."
Một cơn ớn lạnh lan rộng ra khắp trái tim của Julius.
Con rắn độc thè lưỡi về phía tên bề tôi của Chúa đang bối rối.
"Hãy đánh cược với ta, đứa con của Rom. Ngươi không khao khát giành lại thân xác quý giá của cô ấy sao?"
"...Ngươi muốn gì?"
"Đơn giản lắm. Đây là phương pháp truyền thống của ma quỷ, đã tồn tại từ khi ánh sáng của tạo hóa chiếu rọi trên trái đất này."
“……”
Con quỷ liếm môi, nó đưa tay lên vuốt ve má Julius như thể đó là một loại trái cấm ngon ngọt.
"Một trò chơi đơn giản: Ta sẽ làm ngươi mê muội, còn ngươi sẽ phải cố gắng mà chịu đựng. Nếu ngươi có thể kiên trì vượt qua được một năm, thì đó sẽ là chiến thắng của ngươi, hehehehe."
Những kẻ phạm tội dị giáo thường hay nói “Bọn ta tin là mình sẽ thắng cược”.
Những con chiên ngạo mạn rời khỏi vòng tay của Chúa và nhảy vào miệng rắn, cho rằng họ sẽ tạo ra sự khác biệt.
Ngay cả Julius, một người đã tiêu diệt vô số tà giáo và ma quỷ, cũng đã lao đầu vào.
Dù cho anh biết rằng, bản thân mình rồi cũng sẽ bị nó nuốt chửng.
***
Trong căn phòng nhỏ có khung cửa sổ bị hỏng nằm cuối dãy hành lang tầng một.
Đây là nơi mà khi xưa cậu bé cùng lũ trẻ trong xóm dùng để đột nhập vào căn biệt thự.
Lúc này đây, một người đàn ông cao ráo với mái tóc vàng xõa dài đang quan sát những tia sáng len lỏi qua kẽ hở trên khung cửa sổ ốp gỗ. Anh đắm mình trong suy nghĩ.
Hành vi dị giáo mà anh đã phạm phải vào đêm qua sẽ không bao giờ được Chúa dung thứ.
Anh đã đặt cược với ác quỷ.
Julius nhìn dòng thánh lực thanh khiết tỏa ra từ bàn tay và cố gắng phỏng đoán ý muốn của Chúa.
Phán quan dị giáo là những kẻ thanh tẩy tà giáo và quỷ dữ dưới danh của Thượng Đế.
Họ thiêu cháy cái ác bằng ngọn lửa thánh được ban cho bởi Chúa Rom.
Kể cả khi gia đình có bị quỷ dữ chiếm hữu, với tư cách là một phán quan, họ phải dứt khoát thiêu rụi chúng nhằm thể hiện sự uy nghi của Đấng toàn năng.
Huống hồ chi, đây còn là thân xác của một người phụ nữ đã chết. Chỉ vì đã không nở lòng thiêu xác cô, Julius thậm chí đã dấn thân vào con đường tà đạo.
Liệu những người trong giáo hội, những kẻ gọi anh là Nỗi khiếp đảm của Lyriam, họ sẽ phản ứng như thế nào khi phát hiện ra điều này?
Julius chậm rãi đứng dậy, trên môi nở một cười tự diễu.
Suốt từ nãy đến giờ, phía bên ngoài phòng cứ phát ra những tiếng động ầm ĩ.
Ngoại trừ anh ra thì kẻ còn lại trong dinh thự này chỉ có một con quỷ chết tiệt.
Mới sáng sớm mà nó đã định làm ra cái thứ tà thuật gì vậy?
Julius mở cửa với niềm hy vọng rằng con quỷ đó sẽ không dùng cơ thể của Cecil để làm ra những điều quái đản. Tuy nhiên, khung cảnh hiện ra trước mắt anh lại ngập tràn bọt trắng xóa.
Và ở giữa căn phòng khách, cô quỷ với tay áo được xắn lên và trên má dính đầy nhọ nồi đang cần mẫn lau sàn.
Cảnh tượng này hoang đường đến mức làm anh quên mất cơn thịnh nộ của mình, Julius ngỡ ngàng và cất tiếng hỏi.
“...Ngươi đang làm gì vậy hả?”
Con quỷ nhìn Julius, nó thẳng lưng lên và đặt tay lên hông, rồi sau đó nó nói với vẻ mặt tự mãn.
“Hehehehe, ngươi không thấy sao? Ta đang quyến rũ ngươi đó.”
“Ta chưa từng thấy một con quỷ nào lại đi quyến rũ người khác bằng miếng giẻ rách và bọt nước.”
“...? Sao ngươi nói điều hiển nhiên vậy. Suốt cuộc đời mình, ta chưa từng bắt gặp một sinh vật nào lại đi quyến rũ người khác bằng giẻ rách và bọt cả. Nhóc con ơi, ngươi ngốc lắm đó.”
Trông thấy con quỷ mỉm cười khoái chí với vẻ xem thường mình, Julius lại càng hoang mang hơn.
“Vậy tại sao ngươi lại đi làm cái đống trò mèo vào buổi sáng như thế này?”
“Không phải những tên đàn ông loài người đều yêu thương người vợ siêng năng làm việc vào sáng sớm của họ sao? Để có thể chinh phục được một người như ngươi, ta đã quyết tâm trở thành một người vợ mẫu mực. Sao nào, có thấy thích không?”
Julius lặng lẽ ngước đầu lên nhìn trần nhà.
Một bóng bóng bọt bự tổ chảng, không chịu nổi sức nặng của nó và rớt cái bụp lên má anh.
Julius lau đi vết bọt dính trên má, sau đó anh từ tốn mở lời với cô quỷ đang chưng ra vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.
“Cecil…”
“Sao thế? Nhìn ta khiến ngươi nhớ đến vợ mình hửm? Ngại cái gì chứ, cứ tận hưởng cảm giác này thỏa thích đi. Nếu ngươi muốn thì ôm chặt lấy ta cũng được này.”
“Cecil không phải là người phụ nữ sẽ làm mấy cái trò vớ vẩn vào sáng sớm như vậy.”
Nghe được những lời đó, Julius đi ra ngoài, bỏ mặc con quỷ đang đứng bất động với tư thế dang rộng hai tay.
Squeak…
Bang!
Cánh cửa đóng lại cái rầm, để lại một bầu không khí yên tĩnh trong căn nhà.
Khi những bóng nước rơi lộp bộp từ trần nhà xuống đầu con quỷ, nó chầm chậm chớp mắt hai cái rồi cất tiếng.
“...? Tên đó không ưa điều gì vậy nhỉ?”
Con quỷ vẫn đứng lặng thinh với tư thế bất động, một lúc sau nó lại mỉm cười tự tin, giơ cao cây chổi và hét lớn.
“Phải rồi ha! Giờ là ban ngày nên mình phải chuẩn bị bữa sáng, mình lại quên béng đi mất! Hehehehe, bảo sao mà hắn ta lại cáu gắt thế. Kể từ giờ mình sẽ không mắc lỗi nữa đâu.”
Ở giữa căn nhà tối tăm và bừa bộn, một con quỷ đang đứng đó, khẳng định chắc nịch vào phán đoán sai lầm của mình.
Cô là một trong 24 con quỷ bị Chúa Rom bỏ rơi, là một tồn tại gieo rắc tai ương từ thời đại của các vị thần và được gọi với cái tên là Cơn ác mộng của Hoàng đế, cơ mà… cô quỷ này chưa từng một lần tán tỉnh đàn ông.
***
Julius rời khỏi nhà và đi tản bộ trên đường.
Anh không nhịn nổi trước hành vi đần độn của con quỷ đáng khinh đó nữa nên đã tức tối rời khỏi nhà.
Có lẽ bởi vì đó là thân xác của cô ấy… nên dù cho cách nói chuyện, tính cách và hành động của nó đều khác biệt, nhưng mỗi khi nhìn thấy con quỷ, anh cảm thấy như rằng Cecil đã sống lại.
Julius gạt bỏ cơn cám dỗ đang ngấm ngầm chiếm lấy tâm trí mình.
Anh cần phải giải thoát thân xác của Cecil khỏi sự chi phối của quỷ dữ. Cho dù điều đó đồng nghĩa với việc anh phải phạm tội và bị đày xuống địa ngục.
Julius quyết định củng cố quyết tâm của mình bằng cách đi tới nhà thờ, nhưng trên đường anh lại gặp những người dân làng và phải chào hỏi họ một cách máy móc cho đến tận giờ trưa.
.
.
.
“...Và sau đó, Chúa Rom toàn năng đã xua đuổi lũ quỷ vào cõi bóng đêm và ban ân huệ cho mặt trời để quỷ dữ không bao giờ có thể tiếp xúc với ánh nắng trong suốt quãng đời còn lại của chúng.”
Julius đến nơi vào buổi trưa, cửa nhà thờ lúc này đã và đang mở toang. Anh thận trọng bước khẽ vào trong và nhìn thấy một dám trẻ đang ngồi chen chúc. Trước mặt lũ trẻ, sơ Emily đang viết một câu trong Kinh Thánh lên bảng và nhiệt tình rao giảng lời Chúa.
“...Các phán quan dị giáo đều mang trong mình ngọn lửa thánh thiêng liêng và họ hành quyết lũ quỷ dữ dưới danh của Chúa. Nào các con! Buổi học ngày hôm nay kết thúc tại đây, các con về nhà ăn trưa đi nhé, đừng có mà tham chơi rồi chạy lung tung. Nghe rõ lời sơ nói chưa?”
“””Dạ!”””
Những đứa trẻ ngồi trước bảng đen khi nghe thấy thông báo kết thúc buổi học đồng loạt hét lớn, chúng thu dọn dụng cụ học tập, nhanh nhảu chạy qua Julius rồi phóng vèo ra ngoài nhà thờ.
Julius ngắm nhìn khung cảnh đó, anh nhớ về bản thân mình hồi còn bé và nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Emily bước đến bên Julius, nhìn anh và vui vẻ lên tiếng.
“Chẳng phải bọn trẻ trông giống hệt con hồi bé sao? Nghe ta nói “ăn trưa đi các con” là lại chảy nước miếng rồi phóng vùn vụt đi hết cả. Nhìn chúng như vậy làm ta cứ liên tưởng đến con và Krail.”
Nghe vậy, Julius mỉm cười cay đắng và đáp.
“Con ngoan hơn, chỉ có tên Krail mới láo nháo thôi.”
Sơ Emliy mở to mắt ngước lên nhìn anh.
“Con… đang giỡn chơi thôi đúng không?”
“...Con luôn nói thật lòng.”
“....”
Đây là những gì diễn ra tiếp theo, Julius đã phải vật vã ngăn sơ Emily khóc lóc và cố lôi anh đến gặp cha Brukin vì nghĩ rằng anh bị điên.
Phải chăng đây chính là hình phạt mà Chúa giáng xuống do anh đã cấu kết với ma quỷ?
…Hôm nay thật là một ngày mệt mỏi.
.
.
.
Sau khi anh cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, sơ Emily cảm thấy nhẹ nhõm và rời đi làm việc.
Julius quan sát bóng lưng của vị nữ tu đang rời đi một lúc rồi lại trở về với vẻ mặt vô cảm, anh bước đến quỳ xuống trước bức tượng lớn của vị Chủ thần Rom được đặt trong nhà thờ.
Kế đến, Julius cúi đầu kính cẩn và chắp tay trước ngược, anh thành tâm xưng tội với Chúa.
‘Thưa Chúa, ngày hôm qua tên bề tôi này đã phạm phải một tội lỗi bất dung thứ với tư cách là phán quan dị giáo. Con xin sám hối bằng cái chết của mình. Nhưng nếu Chúa thương xót, xin Người hãy bao dung vợ con Cecile, mong người ban cho con sức mạnh để vượt qua cám dỗ.
Xin hãy cho phép con được hoãn hình phạt của mình lại một thời gian, cho đến ngày con lấy lại được trọn vẹn thân xác của cô ấy.’
Qua việc chấp nhận ván cược với ác quỷ, anh đã bước vào một cuộc chơi không còn đường nào để quay trở lại. Nhưng Julius đã thành tâm cầu nguyện, mong rằng mình có thể lấy lại trọn vẹn thân xác của người vợ quá cố.
Ngọn lửa trong tim anh vẫn đang rực rỡ sáng cháy.
***
Sau khi anh đã cầu nguyện xong với Chúa, Julius mở mắt và trông thấy một cô gái tóc đen đang nhìn anh từ bên cạnh.
“Em đang làm gì vậy, Thalia?”
Đáp lại câu hỏi của Julius, Thalia xoắn lọn tóc mềm mại rồi ngập ngừng mở miệng.
“Ừm… em tính mời anh đi ăn trưa với em, nhưng mà, hmm… vì anh đang cầu nguyện, cho nên là em đành đứng đợi kế bên.”
Có chuyện thì cứ nói ra cũng được mà, Julius nhớ đến khía cạnh rụt rè của cô từ nhỏ mà không khỏi lắc đầu.
“Lần sau có việc cần thì cứ gọi thẳng tên anh ra đi, Thalia. Dù đã lâu không gặp nhưng chúng ta chả phải vẫn là gia đình của nhau sao?”
Thalia đang mải mê nhìn vào mặt Julius, đỏ bừng hai má rồi lúng túng đáp.
“Ah… vâng! Tiền bối, chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé?”
“Vậy còn cha Brukin với sơ Emily?”
“Hai người đó nói họ sẽ không ăn vì giờ bận bịu lắm. Em nghe nói phía nhà thờ trung ương đang có rắc rối, nhưng bên đó lại không chịu khai báo vấn đề nội bộ gì cả…”
Có lẽ là bởi vì cơ thể của Cecil đã bị đánh cắp?
Julius quyết định sẽ tìm hiểu về vấn đề này sau, anh đứng dậy và bắt đầu đi ra ngoài nhà thờ.
“Dù đã muộn rồi nhưng chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé, Thalia.”
“Ah… vâng! Cùng đi thôi ạ, hehehehe..”
Thalia bám sát Julia như một chú cún, đi theo anh và phát ra những tiếng cười ngộ nghĩnh.
Nó tạo ra cảnh tượng về một người đàn ông với vẻ mặt vô cảm đang bước đi phía trước và đồng hành phía sau là một người phụ nữ phấn khích như chó con.
Những người dân làng nhìn họ đi ngang qua và mỉm cười hạnh phúc.
Mười năm trước, tên nhóc cầm đầu băng đảng trẻ ranh trong xóm cũng đã từng nắm tay cô bé đi lang thang khắp chốn.
Dù rằng giờ đây tính cách, tuổi tác và chức vụ có thể đã thay đổi, nhưng trong mắt người dân nơi này, hai người vẫn mãi là những đứa nhỏ lém lỉnh của ngôi làng Kente.
***
-Tạch.
Người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu nâu búng nhẹ tay một cái và những bóng bọt biến mất không để lại dấu vết.
Ngay sau đó, những sợi chỉ đen bò lên từ dưới chân và quét sạch đám nhọ nồi dính trên người cô, khiến cho làn da trắng nõn của cô lại mịn sáng.
Cô đợi mãi mà vẫn chả thấy bóng dáng tên bề tôi ngu ngốc của Chúa quay trở về.
Anh đang đi đâu thế? Loanh quanh ở chốn phương nào?
Sao anh lại bỏ rơi người vợ thân thương của mình như thế này?
Con quỷ cười nhẹ và từ từ mở cửa căn biệt thự.
Trước mắt cô là con đường nhỏ tắm mình trong ánh nắng rạng rỡ.
Dõi theo những chiếc lá úa tàn đung đưa trên cành cây, ngân nga một giai điệu ngọt ngào và thong thả từng bước chân, cô quỷ hí hửng đi tìm chồng.