Sáng hôm sau, tôi rời nhà để đi làm, và khi tôi đang ngồi trong xe đang đỗ gần nhà, thì lập tức tên Takeru đó tới nhà tôi liền.
Chậc, vừa mới đi là tới liền luôn hả?! Tụi bây nứng tới mức nào thế?
Vợ tôi tươi cười mở cửa, kéo tay tên đấy vào nhà. Cứ như thể hai người họ là một cặp mới cưới vậy, tôi phát ra tiếng cười khô khốc.
Chết tiệt, không biết có nên đi bây giờ hay không nữa?!
"Mà... khoan, không được. Phải bình tĩnh lại đã..."
Là căng thẳng, là buồn bã, hay là mình hồi hộp với những gì sắp xảy ra đây, trước mắt mình biết một chuyện là thần kinh của mình đang rất phấn khích.
Từ giờ tôi sẽ đi bắt cảnh ngoại tình. Có thể, tôi sẽ gặp cảnh còn sốc hơn tưởng tượng. Nên là tôi phải hành động một cách bình tĩnh nhất có thể.
Hít một hơi thật sâu, tôi cẩn thận xác nhận lại kế hoạch hành động của mình từ bây giờ và trấn tĩnh lại bản thân.
Các món đồ để trấn giữ hiện trường ngoại tình, như là băng keo, súng phòng thân, khăn tắm... đã xong. Động cơ xe vẫn ổn không có gì xảy ra, hệ thống định vị đã đặt điểm đến tiếp theo và đã bắt đầu hướng dẫn đường đi. Chuẩn bị các tài liệu ngoại tình cũng như bức thư tôi sẽ để lại khi rời khỏi nhà, xong.
Và trong khi tôi đang loay hoay tính toán lại, thì đã khoảng chục phút trôi qua.
"... Được rồi, đi thôi nhỉ."
Chuẩn bị xong, tôi đậu xe trước cửa nhà.
Tôi lặng lẽ mở cửa, chộp lấy cây súng điện phòng thân mà tôi đã chuẩn bị và lẻn vào phòng ngủ của tôi với Himari.
「Ư! A! Hơ! Hơ! Hưm~~!」
Dù cửa phòng ngủ đang đóng, nhưng tiếng rên như dã thú vẫn van khắp nhà.
Tôi nhịn cơn buồnn nôn, và lặng lẽ mở cửa.
Sau đó, cái nóng và độ ẩm khiến tôi khó thở, tiếng kẽo kẹt của giường va vào phòng, và cảnh ngoại tình đau đớn của vợ tôi thực tế đến mức tôi muốn lao vào.
"Aaaaaaaaaaaaa! Himarii! Himariii!!!"
Takeru, đối tác ngoại tình đang nằm trên vợ tôi dập và gọi tên cô ta.
Trông hai con thú quấn lấy nhau mải mê địt trong khi tạo ra những tiếng động lớn và rên rỉ, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi.
Tôi nhanh chóng tiếp cận hai người đang địt nhau, dí súng điện vào gã bạn tình đang nằm trên vợ tôi rồi bật công tắc.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!"
Với một tiếng hét kì lạ, tên bạn tình của cô ta, Takeru gục xuống bụng cô ta như một sợi dây bị cắt. Có lẽ vì bị chích điện vào sau gáy, nên hắn vẫn còn ý thức, nhưng vai và cánh tay của hắn co giật và không thể nói được gì.
"Ể, gì? Gì vậy?"
Vợ tôi bối rối trước tên bạn tình tự dưng mất sức. Sau đó, có vẻ như cô ta đã nhận ra sự tồn tại của tôi.
Khi bắt gặp ánh mắt của nhau, chúng tôi như thể đứng hình. Nhưng mà, vì tôi đã chuẩn bị trước đó, nên tôi định thần lại trước cô ta.
Tôi tiếp cận người vợ không thể cử động vì bị tên bạn tình đè lên, và nhét khăn tắm đã cuộn lại mà tôi chuẩn bị từ trước vào miệng cô ta, dùng băng dính bịt lại.
Dĩ nhiên, cô ta vẫn còn ý thức nên có phản kháng lại, nhưng có vẻ giống như phản xạ có điều kiện. Khi tôi bắt đầu dùng băng keo trói tay chân của người vợ không chung thuỷ và gã bạn tình thì cô ta bắt đầu kháng cự một cách tự nhiên. Nhưng mặc kệ, tôi tiếp tục siết chặt cô ta.
"Ưm... Ưm...!!"
"Ê, đừng có chống cự. Không là tôi giết cô và thằng bạn trai của cô đó?"
Cả bản thân tôi cũng phải nghi ngờ là tôi có phải đang ăn cướp hay không nữa, nhưng hiệu quả của lời đe doạ quá lớn, nên cô ta tái mét mặt, chỉ biết rên rỉ chứ không chống cự gì thêm. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi ra từ đôi mắt đang mở to của vợ tôi.
Ê ê, đừng có đùa với tôi, kẻ khóc phải là tôi này.
Thỉnh thoảng tôi thăm hỏi sức khoẻ của tên Takeru bằng cách chích điện sau gáy với vẻ đầy đau khổ. Dù vậy, khi nhận ra, tôi đã khóc.
Chắc Himari cũng đã nhận ra, mà cô ta ngừng rên rỉ, mà nhìn tôi một cách đầy ngạc nhiên.
Tôi bắt đầu lẩm bẩm.
"Tôi ấy, yêu Himari lắm đó. Nhưng mà ấy, chính vì yêu em, nên khi biết được tin em phản bội tôi, tôi đã đau khổ đến mức muốn chết quách cho rồi. Tôi mất ngủ rất nhiều đêm, đến cả ăn cũng nôn hết ra ngoài. Công việc thì không tài nào tập trung được gì, đến cuối cùng tôi đã gục ngã ra nền nhà. Để rồi giờ này lại chứng kiến cảnh ngoại tình, đau đớn thật sự đấy. Cô tin không? Cứ mỗi lần tôi chợp mắt, thì cảnh vợ tôi và một tên đàn ông xa lạ đầm đìa mồ hôi địt nhau ầm ầm đấy? Lẽ nào tôi đã điên rồi sao..."
Giọng tôi phát ra đều đều và bình tĩnh.
Tôi còn rất nhiều điều muốn nói khác, nhưng tôi không thể tốn thời gian cho lúc này được.
"Tôi đã bị Himari, người tôi luôn yêu phản bội rất nhiều năm, không chỉ thế, đến cả cuộc hôn nhân này cũng là giả dối, có thể cả đứa con của tôi cũng đã bị phá chỉ để Himari được ngoại tình... Giờ tôi, đến sống cũng mệt mỏi lắm rồi..."
Tôi lợi dụng việc vợ tôi không nói được gì để dặm mắm thêm muối để thể hiện sự đau buồn của mình và sát muối cho cô ta. Nào là ngoại tình lâu năm, kết hôn giả tạo, phá thai các kiểu, theo quan điểm vợ tôi thì hẳn cô ta cũng không thể chịu nổi nhỉ?
Đúng như dự đoán, người vợ tôi không thể cử động do bị trói với tên bạn tình nằm trên người cô ta, hơn nữa còn bị bịt miệng đang rên rỉ với vẻ mặt đỏ bừng trước vô số lời nói mà bản thân cô ta không thể bào chữa.
Hưmm, đã quá đi!!!!!!!
Tôi nhịn cười, và diễn kiểu sắp tận thế.
"Tôi ấy... sắp chết rồi. Nên là, ít nhất tôi cầu xin Himari. Cho đến khi tôi chết, Himari có thể im lặng được không?"
Tôi lấy điện thoại của mình ra, và phát đoạn video cảnh vợ tôi và tên bạn tình đang chịch nhau.
"Nếu thế, tôi hứa sẽ không gửi mấy cái bằng chứng này cho những người có liên quan. Xin lỗi, vì tôi đã làm gián đoạn con đường tình duyên của Himari rồi... Nhưng mà, từ giờ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa đâu..."
Tôi ngầm đe doạ "Chuyện hôm nay Himari phải giữ im lặng, nếu không tôi sẽ tiết lộ tất cả."
Tiếp theo, tôi lấy ra giấy tờ li hôn đã điền hết.
"Dĩ nhiên, tôi không ngại nộp giấy li hôn ngay lập tức..."
Himari vợ tôi bắt đầu la hét to lên. Giọt nước mắt cô ta rơi ra là gì đấy? Mặt thì đỏ bừng, lại còn không ngừng rên rỉ.
Tôi đánh mắt lên tên Takeru, bạn tình của cô ta.
A, thằng này. Đang giả vờ ngất xỉu để nghe chuyện tụi tôi à? Vừa nãy tôi còn thấy nó hé mắt ra cơ. Mà đến lúc này, tôi cảm thấy như đã hình dung ra được nhân cách của thằng khốn này rồi.
Hơn nữa, tôi bực mình với cảnh Takeru để lộ cặp mông lép đang nằm đè lên bụng vợ tôi, nên tôi lấy ra cái đồ chơi của vợ tôi giấu, và đâm mạnh vào đít của tên Takeru.
Và hắn rống lên.
Tôi bồi thêm quả súng điện vào cái đầu của hắn đang cong người như con tôm. Trông như cái cầu bấp bênh ấy.
"I á á á á á á á á á... M-Mày... L-Làm... cái... quái..."
Tên Takeru dường như đã hết hơi do bị dòng điện hành hạ qua lại và bị đâm vào đít liên tục. Mặc dù hắn đã cố giả ngu với tôi, nhưng chắc là do đau ở đít, hắn run rẩy trong khi kéo căng cái eo ra, làm tôi cười gần chết.
Tôi dùng chân đá mạnh vào cái sextoy để nó chui sâu hơn vào đít tên Takeru.
"Í é é é é é é é é é!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Cái sextoy bị đâm lút cán, trong khi tên Takeru hét lên như muốn chết, thì đầu hắn ngẩng lên như con tôm. Tôi quấn băng keo xung quanh cái sextoy thành hình dạng cái quần lót và cố định chắc chắn để cái đồ chơi không bị rớt ra.
"Phư... À, xin thất lễ."
Vừa nói tôi vừa dí súng điện vào hắn. Takeru gục xuống.
"Mà, tao đã đi xa tới mức này rồi, nhưng tao nghĩ tốt hơn là mày nên giữ im lặng chuyện hôm nay đấy. Còn nếu vẫn muốn bép xép, thì đừng nói là ở rể, công việc, vị trí, được người thân hỗ trợ cho tới giờ cũng không còn đâu đúng không? Hơn nữa, mày còn đi ngoại tình nữa mà..."
Tôi mở hình ảnh trên điện thoại của tôi và đưa trước mặt Takeru.
"Nếu mà người nhà mày biết vụ này, thì cả con gái của mày cũng sẽ rất buồn đấy. Đứa con gái dễ thương giống mày lắm đúng không? Nếu chuyện này mà rần rần ra ngoài, thì con bé sẽ không dám gặp ai mất."
Thứ hiển thị trên màn hình điện thoại tôi là ảnh một cô gái có vẻ là con của tên Takeru đang bước vào nhà Kamachi cùng với một cậu bé mặc đồng phục học sinh có cổ thẳng đứng.
"Cái...!"
Sau khi xác nhận vẻ mặt của hắn đang hốt hoảng, tôi dí súng điện vào cổ hắn thêm lần nữa, và nói lời cuối cùng với vợ tôi.
"Vậy thì, Himari, cảm ơn em vì tất cả. Và tôi cũng xin lỗi em, vì đã không thể mang hạnh phúc đến cho em. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để có thể bảo vệ Himari trước mọi sóng gió, nhưng có vẻ tất cả chỉ là độc đoán của mình tôi mà thôi. Nên là, ít nhất tôi sẽ không yêu cầu phí bồi thường. Nếu để tôi yên, thì tôi cũng sẽ không làm phiền hai người làm gì đâu. Vậy nhé, chúc em được hạnh phúc."
Tôi nghĩ lời tôi nói rất xạo sự, nhưng tôi rất thoả mãn khi thấy Himari rên rỉ điên cuồng khi nhìn tôi.
Tôi quay lưng và bỏ đi.
Rời phòng ngủ, và tôi để lại bức thư ở trước cửa ra vào.
Sau đó, vừa ra khỏi cửa nhà, tôi phóng xe vội vã như thể tôi là một tên tội phạm đang tẩu thoát khỏi hiện trường gây án.
"Chết thật! Chết chết!!!!"
Giọng nói phát ra từ miệng tôi khàn vì phấn khích, thỉnh thoảng tôi hét lên mà chả có ý nghĩa gì. Tôi dùng mọi cách để thể hiện niềm vui của bản thân. Chắc là thuốc an thân đã sắp hết tác dụng rồi, tôi tự hỏi liệu tôi có thể an toàn mà sủi không đây.
Không, nhưng mà, tôi đã nghĩ rất nhiều, như là không nên dùng bạo lực, phải làm theo trình tự đã vạch ra. Mà thôi, tôi có cảm giác như mình đã đạt được thành tựu là đã làm được điều mình muốn rồi.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng tôi đã làm một điều ngu ngốc. Có là ngoại tình đi nữa, thì tôi cũng đã gây ra bạo lực, cuối cùng như thể tôi đã thừa nhận sự ngoại tình của họ và chạy trốn. Mà, thoải mái vẫn là thoải mái.
Tôi cảm thấy như sự cay đắng, nỗi nhục nhã mà tôi đã gánh chịu trong vài tuần qua phần nào đã nguôi ngoai khi tôi trói chặt, và xúc phạm lòng tôn nghiêm của bọn họ. Dù kết quả có ra thế nào đi nữa, thì với một kẻ nhu nhược như tôi thì đó là một thành công tốt đẹp đấy chứ.
Nói là thế, nhưng từ giờ tôi sẽ thể hiện rằng mình là một kẻ nhu nhược, chạy trốn khỏi tất cả.
Tuy không có tiền bồi thường hay các chế tài để xử lí bọn chúng. Nhưng tôi đã có trong tay quả bomb (Bằng chứng ngoại tình), vừa đơn phương nói lời chia tay, đe doạ rồi hành hung, cắt đứt mọi liên lạc. Sau đó tôi ám chỉ rằng tôi sẽ tự sát bằng lời nói hay bức thư mà tôi để lại, rồi sủi đi nơi khác...
Có thể hơi ngây thơ, nhưng đây là những gì mà tôi có thể làm rồi.
"Nghĩ lại thì, mình đã trói chúng và cứ thế đi nhỉ... Mà dù gì cũng là băng dính, nên chắc không sao đâu ha?"
Mà, có sao đi nữa cũng là chuyện tốt cho chúng ha? Chuyện cũng đã diễn như vậy, nếu trót lọt thì tôi sẽ lên máy bay vào vài hôm nữa.
Trước mắt, tôi sẽ về nhà cha mẹ vậy. Thành thật mà nói, tôi không hề muốn gặp thể loại cha mẹ độc hại bị ám ảnh bởi tiền bạc đâu, nhưng tình huống hiện tại thì rất hợp với tôi, nên tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ trong lúc này vậy.
Mất vợ, thôi việc, bỏ nhà, từ bỏ thành phố mình đã quen thuộc... Ôi, chắc chắn tôi sẽ hối hận đây. Dù hiện tại có ổn đi chăng nữa, tôi có thể vẫn phải chịu đựng những cơn PTSD hoặc khó ngủ. Nếu hết tiền, thì chắc chắn tôi sẽ đi đòi tiền bồi thường.
Nhưng mà ít nhất thì vào lúc này tôi đang rất thoả mãn. Giờ thì đành chấp nhận và sủi đi vậy.
Khung cảnh quen thuộc dần qua đi, thành phố quen thuộc nơi tôi sống cũng dần về phía xa. Tôi định để lại những gì không cần thiết ở nhà hết rồi.
Tôi lái xe với tâm trạng nhẹ nhõm hơn, nhưng trong lòng lại có cảm giác như có một lỗ hổng to lớn.