Chồng tôi xông vào hiện trường ngoại tình, và đơn phương nói lời chia tay và bỏ đi trong khi trói tôi và Takeru lại.
Hai chúng tôi bị bỏ lại căn phòng đó vật lộn trối chết trên giường, cố gắng tháo băng keo trói tay chân chúng tôi lại với nhau.
"Khốn... Khốn kiếp... Mông tôi... Chó má mày..."
Mỗi khi tôi cử động, thì Takeru giật bắn lên và khóc trên người tôi.
Trong tư thế bị Takeru đè và trói như này, tôi không thể thấy gì, nhưng có vẻ như Takeru bị chồng tôi làm gì đó với mông anh ta. Nên là anh ta cứ liên tục than về cái mông.
Phải nhìn bản mặt khóc của tên nhân tình ở khoảng cách gần, đỏ bừng và nhăn nheo như một con khỉ đã khiến tôi nhận ra rằng thật kinh tởm với bản thân khi đã có mối quan hệ với tên đàn ông như thế này.
"Ư... Mông tôi... Tại sao... tao lại... phải bị đau như này... M-Mày đấy! Tại mày không quản lí thằng chồng mày nên mới lộ ra đó! Đi chết mẹ đi, đồ con đĩ!"
Vì miệng tôi bị nhét khăn tắm, nên tôi lại càng bị hắn ta chửi ngược lại, tôi thật sự rất muốn nói lại hắn ta.
Vốn dĩ, từ ban đầu hắn là kẻ đã thả thính tôi, đã thế lại còn coi chồng tôi như một thằng ngu, ban nãy trong tình thế cấp bách vậy mà giả ngất để sủi trách nhiệm, vậy mà giờ nói như thể mình hay lắm?
Nhưng mà, rốt cuộc hắn vẫn là phường lừa dối. Ích kỉ kiêu ngạo, khi gặp chuyện thì chỉ biết chạy trốn, hoàn toàn không thể đáng tin được ở tên này.
Ôi, bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự rất ghét bản thân mình... Vì tôi, cũng có khách gì hắn đâu...
Có lẽ vì thế, mà đến lúc này rồi tôi vẫn còn muốn đuổi theo chồng. Mặc dù đã muộn, tôi vẫn muốn đuổi theo anh, dù biết anh sẽ không tha thứ, nhưng tôi vẫn muốn tạ tội, và nhận hình phạt thích đáng.
Tôi đúng là một ả đàn bà ích kỉ nhỉ... Tự mình phản bội chồng, tự mình hối lỗi, tự mình cho là sẽ được anh tha thứ.
「Anh ấy... Sắp chết rồi.」
Nhưng mà, những lời nói của chồng vẫn còn văng vẳng trong tôi, như thể muốn nhắc rằng tôi là một con ả lăng loàn.
Chồng sắp chết rồi sao... Chỉ riêng việc đó, không được phép xảy ra!!
Bị thúc đẩy bởi những tưởng tượng tồi tệ nhất, tôi cố để phá đoạn băng trói tay tôi lại.
Kết cuộc, cho đến gần bình minh hôm sau tôi mới được giải phóng...
Takeru và tôi kiệt sức đến mức không thể di chuyển một lúc lâu, nhưng tôi đã gắng gượng để đi uống nước và chữa trị vết thương.
Takeru bị chồng tôi lấy cái sextoy đâm vào mông và dán cố định lại bằng băng keo, cứ như cái quần lót vậy, hắn chiếm đóng cái bồn tắm tận ba tiếng để lấy ra.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!? M-Máu! Máu từ mông tôi! Mông tôi thành ra sao vậy nè trời!? Bẹn với mông phát ban cả rồi!!"
Takeru hét lên trong tuyệt vọng, ồn ào chết đi được.
"Ê! Trách nhiệm của chồng mày đấy, mau thanh toán tiền chữa trị mông của tao đi!"
Takeru tự mình la ó, nhưng giờ tôi không có rảnh. Từ nãy giờ tôi đã cố liên lạc với chồng tôi qua điện thoại, nhưng không có ai bắt máy. Hay là đang bị huỷ sim?"
Cứ thế này, thì có thể cả đời tôi sẽ không thể nói chuyện được với chồng mất. Không, dẹp qua bên vụ đó, có thể chồng tôi sẽ chết thật không chừng....!
"L-Làm sao giờ đây... Chồng... Chồng sẽ chết mất...!"
Takeru đáp lại với lời lẩm bẩm của tôi.
"Hay! Thằng rác rưởi đó đi chết đi! Nó mà còn sống thì tao sẽ giết nó đấy! Sau đó tao sẽ giao nó cho cảnh sát! Dám làm tao phải để mắt thế này à!!"
Takeru hét lên trong phấn khích.
Tôi cảm thấy đau đầu với những hành động và lời nói khiến tôi muốn hỏi hắn liệu hắn có biết tình hình của mình không. Tôi là một con đần, nhưng Takeru thì lại ngu hơn. Tuy nhiên, chính vì tư duy ấu trĩ đó, mà tôi không thể kiềm chế dục vọng của bản thân, mà để cái hạ bộ đi ngoại tình như này... Đúng, tôi cũng chả khác gì hắn ta.
"T-Tóm lại, phải đi tìm chồng cái đã... Đ-Đúng rồi, báo cảnh sát!"
Đang căm phẫn tên Takeru, tôi đột nhiên trở nên bình tĩnh và nảy lên suy nghĩ đi báo cảnh sát, hay là yêu cầu tìm kiếm người. Chuyện hắn sủa kinh trời nãy giờ tính ra cũng là gợi ý cho tôi đấy nhỉ.
"Hả? Ê, này, này, này! Đợi đã! Đợi đã! Đừng có báo cảnh sát! Chắc chắn sẽ phiền phức lắm đó! Thôi đi!"
Takeru bắt đầu hoảng lên. Điểm tốt tôi dành cho hắn ban nãy, có vẻ như chỉ ở cái mồm của hắn.
"Hả!? Chồng em giờ đi mất rồi đó!? Nhỡ như, anh ấy chết thật thì sao! Giờ không phải là lúc để đôi co nữa!?"
Khi nhận ra, tôi đã chực khóc. Gì đây chứ, đến cả tôi cũng không biết vì sao tôi khóc...
"Tao biết để tế tao à! Chuyện vợ chồng chúng mày thì tự xử đi! Không liên quan tới tao, đừng có lôi tao vào!"
Anh nói gì thế!? Anh là người liên quan trực tiếp mà! Thôi được rồi, tự tôi sẽ đi báo cảnh sát!"
Tôi không quan tâm đến kẻ vô trách nhiệm như thế nữa-- Và khi nghĩ thế, tôi đang cố gọi 110 bằng điện thoại của mình, nhưng Takeru đã giật từ tay tôi.
"Ê, đừng có đùa tao! Tao là quản lí cấp cao của công ti đấy, không phải hạng như mày đâu! Tao còn có con tao nữa! Đừng có lôi tao vào!"
Tôi điên cuồng giật lại cái điện thoại, đương nhiên là Takeru cũng đe doạ ngược lại tôi.
"Trả lại đây! Trả lại đây!"
"Ấy, khoan đã, bình tĩnh lại đi! Đừng có cào cấu nữa... Đau!!"
Tôi đấm mạnh vào mặt và đầu của Takeru, cấu mạnh vào cánh tay của hắn.
Bàn tay của tôi sau cú vung mạnh đã bị bầm tím và sưng phồng, móng tay cũng bong ra và đầy máu nhưng tôi không bỏ cuộc cho đến khi lấy lại điện thoại.
Có lẽ bị dồn ép bởi cơn điên cuồng của tôi, mà Takeru dần lùi về phía sau và chạy ra khỏi phòng ngủ.
"B-Bị lộ ra thì đến cả mày cũng chết đó! Mày sẽ bị vợ tao và ông bà già vợ kéo đến xử và đòi tiền bồi thường đó!? Một đứa đi làm thêm như mày lấy đâu ra mà trả!? N-Nên là, nghĩ kĩ lại đi--"
Với khuôn mặt sưng phồng và mắt bị bầm tím, Takeru cười một cách kì quặc.
Vậy là, hắn ta định đe doạ tôi sao? Cho dù chồng tôi đang trên bờ vực của cái chết thế này...
"Bây giờ có ra sao cũng mặc! Tiền bồi thường gì đấy tôi sẽ thanh toán! Nên mau trả điện thoại lại đây!"
Nghe những lời nói đanh thép của tôi, Takeru bối rối vô cùng.
Ngay sau đó, Takeru vừa thét lên vừa chạy vào phòng tắm và bỏ điện thoại của tôi vào nước.
"Khoan đã!? Anh làm gì thế!!"
Tôi hốt hoảng lao tới nhưng Takeru đã ngăn tôi lại.
"Này, bỏ cuộc đi... Dù gì, chồng em cũng không có gan đi chết đâu. Hơn nữa, từ nay về sau tụi mình có thể đường đường chính chính hẹn hò mà không bị thằng chồng nhu nhược của em phá rối đấy? Anh sẽ chiều em còn hơn cả trước giờ nữa kìa, anh cũng sẽ chu cấp cho em một khoảng tiền nữa mà."
Takeru gượng gạo cười. Đến giờ này mà còn muốn tiếp tục ngoại tình? Không, sai rồi, Takeru lúc này chỉ muốn đánh trống lảng cho qua thôi, hắn chỉ đang cố để tránh né thiệt hại cho bản thân...
Tôi đã nhận ra rằng cách đối phó vào những lúc căng thẳng như này thì dù có ngoại tình hay không đi nữa cũng phản ánh nhân cách của con người. Những kẻ ngoại tình sẽ không bao giờ tuân theo lẽ thông thường, không chung thuỷ và luôn cho mình là trung tâm.
Tôi thầm chửi rủa hắn trong khi đang tranh cãi.
Chồng tôi đang đau khổ, mất tích, và có thể anh ấy sẽ tự tử, tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu như tôi không phản bội anh, nếu như tôi không theo ý hắn, thì mọi chuyện đã không thành ra thế này...!
"T-Thôi thì anh về đi! Anh cũng đâu muốn người nhà của anh phát hiện ra đúng không! Nên là mau về đi!"
Tôi rất muốn phản biện lại, và cũng có điều tôi rất bực bội. Tôi rất muốn đòi bồi thường cái điện thoại đã bị nhấn nước chỉ vì cái lí do ích kỉ của Takeru. Nhưng mà, bây giờ tôi đang lo về chồng nhiều hơn.
"Chậc! Không cần nói anh cũng về đây! Cơ mà nhá... Trước đó thì...!"
Takeru chọc tay vào bồn tắm và lấy cái điện thoại đã bị nhấn nước ra, rồi đập mạnh nó vào thành bồn tắm hết lần này tới lần khác, khiến nó bị hỏng hoàn toàn mới thôi.
Ể, hắn đang làm gì thế? Hắn bị điên thật rồi sao?
Sau đó, Takeru nói với tôi khi đang cạn lời.
"V-Vậy là giờ không còn chứng cứ ngoại tình nhá! Giờ tôi với cô chả có liên can gì tới nhau nữa!"
Với vẻ mặt đắc thắng, Takeru dường như đã quên việc tôi mới đổi điện thoại gần đây, tôi cảm giác như hắn chỉ có thể thấy những gì trước mắt hắn mà thôi. Tên này đúng là một kẻ nhát cấy mà.
"Ờ rồi. Thế thì mau về đi cho tôi nhờ!"
Đến phút cuối, Takeru vẫn liên hồi nói "Tôi không có liên can gì đâu đấy!" và rời khỏi nhà tôi.
Tuy là cuối tuần, nhưng hắn đã ngủ đêm mà không báo trước, đã thế mặt hắn sưng tấy do cú tát và vết cào cấu đầy trên người. Từ bây giờ cuộc sống tên Takeru sẽ khó khăn lắm đây.
Tôi khoá cửa với quyết tâm sẽ không bao giờ để hắn vào đây thêm lần nào nữa.
Sau đó...
"Hể? A! Đ-Đây là, thư...!"
Ở cửa ra vào, tôi để ý thấy một phong bì trắng có viết "Gửi Himari".
Là chữ... viết tay của chồng sao...
Người tôi run lên, nước mắt tuôn trào.
Vì móng tay tôi đã bị bong tróc, bê bết máu nên tôi đã dùng ngăn tay dọn dẹp để bức thư không bị vấy bẩn.
Bên trong là một tờ giấy viết thư, bắt đầu với câu gửi Himari, những nỗi buồn, nỗi đau khổ của chồng cũng như lời xin lỗi đến tôi, anh có viết rằng đừng có tìm kiếm anh nữa. Sau đó, anh để lại lời chia tay.
「Gửi Himari.
Anh xin lỗi vì đã khiến em đau khổ trong những năm qua. Em đã có một người đàn ông em hẹn hò từ trước khi kết hôn với anh nhỉ?」
Đối với Himari, khi anh biết được em ngoại tình thì em cũng khó xử lắm nhỉ...
Đang đọc giữa chừng, tôi chực trào khóc. Để bức thư không bị nhoè đi bởi nước mắt, tôi vừa để bức thư ngang mặt và tiếp tục đọc.
「Những đoạn video ngoại tình thì thôi, nhưng anh thật sự rất sốc khi biết được chuyện... em đã phá đi đứa con giữa anh và em chỉ để tận hưởng chuyện làm tình với nhân tình...
Kể từ khi anh biết được con người thật sự của Himari, anh đã không thể tin một ai được nữa, và anh rất buồn vì không thể trở lại là mình của trước kia...
Anh giờ chắc cũng không ổn tới nơi rồi. Thành thật mà nói, thì anh không dám tin là mình có thể sống tiếp được nữa. Nên anh mong em đừng có tìm kiếm anh làm gì.
Anh thật lòng cầu chúc người anh yêu có được hạnh phúc... Vĩnh biệt em.」
Tôi gào thét không biết bao nhiêu lần trước bức thư.
Sai rồi! Anh hiểu lầm em rồi! Em không có ngoại tình trước khi kết hôn đâu! Đây không phải là cuộc hôn nhân giả tạo! Người em yêu từ trước đến nay vẫn chỉ có mình anh mà thôi! Em không hề phá thai đứa con giữa anh và em! Em luôn muốn có được một đứa con với anh cơ mà... Em xin lỗi... Em xin lỗi... Em xin lỗi anh...!
Tôi gào thét đến khan cả giọng, nhưng đến giờ này thì không thể đến được với chồng tôi. Hơn thế, lời lẽ từ một kẻ đã lừa dối, phản bội chồng mình suốt năm qua thì chỉ là lời biện hộ mà thôi... Vốn chỉ là lời độc thoại của bản thân, hoàn toàn không có sức thuyết phục gì.
"Không, bây giờ mình phải... báo cảnh sát về chồng mình mới được..."
Tôi đi vào phòng khách và chạy đến điện thoại bàn.
Tôi gọi cho đồn cảnh sát gần nhất để tìm người chồng đã mất tích.
Sau đó, khi được chuyển đến bộ phận phụ trách, tôi đã giải thích hoàn cảnh về chồng tôi trong khoảng 1 giờ, nhưng họ đã nói rằng bức thư từ chồng tôi là chứng cứ cho thấy anh ấy chủ động tránh né, nên họ không thể chủ động tìm kiếm anh ấy.
"M-Mình phải làm sao đây..."
Thử gọi người thân hỏi, tự mình đi tìm hay nhờ thám tử, rất nhiều ý tưởng nảy ra trong đầu nhưng tôi rất vội nên không thể nghĩ được gì thấu đáo.
Sau đó, trong lúc đang hoảng loạn và cô đơn, thì tôi nghe thấy tiếng mở khoá ở cửa nhà. Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ hay là tên Takeru lại quay lại, nhưng hắn làm gì có chìa khoá nhà tôi.
Ể... Thế nghĩa là...!!
Chồng tôi, chồng tôi đã trở về rồi! Anh đã đi đâu vậy! Em lo cho anh lắm đó! Em xin lỗi anh! Em sẽ làm bất cứ gì anh muốn, nên hãy cho em được ở bên anh nha!
Rất nhiều suy nghĩ nảy ra và đã khiến tôi chực khóc, và tôi chạy như bay đến cửa nhà.
--Tôi mở cửa ra.
Sau đó, người mở cửa bước vào là... cha mẹ của chồng tôi.
Hể, tại sao? Vậy là sao cơ chứ?
Tôi đã giữ khoảng cách với gia đình chồng theo ý kiến của chồng tôi. Thế nên tôi chỉ gặp họ khoảng năm lần, thành thật mà nói thì tôi không rõ họ là người như nào nữa.
Nhưng mà, với đôi mắt nhìn trừng trừng vào tôi, thì tôi đã biết họ đến đây vì lí do gì.
"Cái thứ, con đĩ lăng loàn này!"
Tôi nghe thấy một âm thanh khố khốc, và tầm nhìn của tôi mờ đi một bên. Chỉ sau khi tôi té xuống sàn, thì tôi mới nhận ra rằng mình đã bị tát vào má. Tầm nhìn bị mờ và má tôi nóng ran cả lên.
"Ê, này mẹ nó. Tự dưng lại đánh người ta thế không được đâu. Himari-san, con không sao chứ?"
Mẹ vợ tôi phỗng mũi, và cha chồng tôi đang ôm bà ấy lại đằng sau.
Đúng như tôi nghĩ, họ đến đây vì chuyện tôi ngoại tình sao. Nhưng mà, vậy thì chồng tôi giờ đang ở nhà cha mẹ anh ấy...
"C-Cha ơi! Mẹ ơi! C-Chồng con, chồng con đang ở bên nhà cha mẹ đúng không!?"
Tôi đứng dậy và choàng tóm lấy họ, vai hai người giật bắn lên và cứng đờ với vẻ ngạc nhiên.
"X-Xin hãy cho con biết! Tất cả đều là lỗi của con! Nên chồng con mới bỏ nhà đi mất rồi ạ!!!"
Dù không thể nói là tôi đã lớn tiếng với họ, nhưng tôi đã mất bình tĩnh và nắm chặt quần áo cha mẹ chồng, lắc họ một cách tuyệt vọng.
"N-Nó có về nhà... R-Rồi lại đi"
"N-Này, bình tĩnh lại cái!"
Cha mẹ chồng đang bị tôi túm lấy lắc lư và trả lời.
Tôi có phần an tâm. Vậy là chồng tôi đã từng về nhà cha mẹ anh ấy rồi. Nhưng mà, anh ấy lại đi nữa là sao...?
"T-Thưa, anh ấy lại đi nữa là sao ạ?"
Cha mẹ chồng đẩy tôi ra và ngăn tôi không hỏi nữa.
"Xin lỗi nhưng chúng tao đến đây không phải để trả lời câu hỏi của mày."
"Cha mẹ đến đây để thực hiện theo đúng trách nhiệm của cha mẹ thôi."
Cha chồng chìa màn hình điện thoại ra cho tôi xem.
Bên trong đang phát cảnh tôi và Takeru đang ôm lấy nhau...
"Cái con đĩ lăng loàn nhà mày!"
Mẹ tôi lại tát tôi.
Gì chứ. Đoạn video ngoại tình phát ra, bị cha mẹ chồng phát hiện, và bị tát, vốn biết cha mẹ mất bình tĩnh như thế này cũng là lẽ đương nhiên, nhưng từ ban đầu tôi đã cảm thấy hành động và lời nói của mẹ chồng có gì đó giả tạo.
Tôi đã phản bội chồng, nên suy nghĩ như thế này với mẹ chồng thì thật thất lễ... Nhưng quả nhiên, đây không phải là bộ mặt thật sự của mẹ.
Trước mắt, những cảm giác nghi ngờ với mẹ chồng... tôi đành phải nhịn không nói ra.
"Mau đi chuẩn bị trà cho chúng tao đi! Mày chả nhạy bén gì cả!"
"Thôi nào, mẹ nó... Vậy thì, cha xin phép vô nhà nhé?"
Cha mẹ chồng đẩy tôi ra và vào nhà.
Tôi mau chóng cảm thấy bất an và sợ hãi ngay khi cha mẹ chồng xuất hiện, là những người gần như tôi mới gặp lần đầu, và cũng là những người tôi khó có thể đối mặt nhất trong tình cảnh như này.
"Đau quá..."
Sau đó, ngay lúc này đây, những ngón tay của tôi nhuốm máu bên trong đôi găng tay cao su bắt đầu đau nhói.
Từ lúc đó, tôi liên tục bị buộc tội không chung thuỷ từ cha mẹ chồng, đã thế tôi không nghe bất cứ điều gì về chồng tôi.
Hơn nữa, để tránh tôi dùng sai mục đích số tiền bồi thường vì đã phản bội chồng và cha mẹ chồng, tất cả sổ tiết kiệm, thẻ, các loại trang sức quý giá của tôi đều bị tịch thu.
Tôi biết tất cả đều vì tôi mà ra, nhưng tôi sốc khi mình thật sự không được tin tưởng đến thế.
Nhưng mà, tôi nhận ra rằng tôi vẫn đang xem nhẹ những gì tôi đã làm.
Và từ đây, địa ngục thật sự của tôi đã bắt đầu...
----------------------------------
P/S: Địa ngục tới rồi đê!
P/S 2: Dạo này càng lục mớ netorare trên web tiểu thuyết của Nhật, thì càng ít thấy bộ nào hay, nên không biết sau này như nào nữa.