Khốn kiếp! Con đĩ này, mày được lắm!
Trong khi tôi đang phải đi cày việc cả ngày nghỉ, thì nó lại rủ trai về nhà tôi, rồi làm cái chuyện để mồ nhôi nhễ nhại cả ra.
Tôi run rẩy trong khi phát tệp video lưu một cách hớ hên trong desktop ở nhà.
Mà, nói thẳng ra thì tôi đã nghi ngờ cô ta từ nửa năm trước rồi.
Bởi vì vợ tôi từ dạo đó trở đi, dù tôi có nói chuyện gì với cô ta đi nữa thì cô ta cũng chả thèm để tâm đến gì, đến cả việc nhà cũng chả thèm làm, cả sinh hoạt vào buổi tối cũng chả buồn…
Hơn nữa, cô ta còn trang điểm kĩ hơn trước kia, làm thêm cũng về muộn hơn mọi khi, điện thoại thì lúc nào cũng kè kè bên mình, không nghi ngờ mới là lạ ấy.
Đó là lí do vì sao tôi mau chóng tìm căn nhà để thuê.
Sau đó tôi sẽ tìm cho ra bằng chứng ngoại tình của cô ta! Vợ tôi gần đây mới đổi điện thoại mới, nhưng cái điện thoại cô ta dùng đó giờ chứa đầy video và ảnh ghi lại cảnh cô ta hành sự, cả email với lịch sử tin nhắn giữa cô ta và đối tác ngoại tình (Vì không phải là điện thoại thông minh nên không có lịch sử LINE), đã thế trong tủ quần áo cô ta lại có cả mấy cái bộ đồ lót dâm đãng với mấy cái sextoy…
Cảm giác tồi tệ đến mức tôi tưởng sắp chết tới nơi. Hay nói đúng hơn là, trước khi nhận ra thì tôi đã đứng trước bồn tắm đầy nước nóng với cây dao làm bếp trên tay.
Nhưng khoảnh khắc sau đó, tôi bật khóc nức nở. Gào thét mà khóc. Khóc trong nghẹn ngào…
Mặt tôi đầm đìa nước mắt nước mũi, miệng ứa đầy nước bọt, tôi còn tiểu tiện ra sàn và nôn mửa tại chỗ. Vợ tôi và tên đối tác ngoại tình đang nhễ nhại mồ hôi, mùi tinh trùng và dâm thuỷ vấy bẩn ra giường và trao nhau từng nụ hôn nồng cháy… Còn tôi thì một mình đây với cảm giác thất bại của một kẻ rác rưởi…. Tôi tuyệt vọng với sự cách biệt như trời đất này.
Sau khi khóc một hồi lâu, tôi vào bồn tắm. Tắm táp xong tôi ra ngoài, và một mình tôi chuẩn bị bữa tối. Không, tôi phát sợ với cái thói quen này thật sự. Tôi không nghĩ ngợi được gì, cứ thế mà làm những việc như thường lệ dù là chuyện đã thành ra thế.
Với vẻ mặt vô cảm, tôi vào trong bếp, thò tay vào tủ lạnh để lấy nguyên liệu cần thiết trong khi đang để tâm đến cái nồi đang bật lửa. Thế nhưng đang chuẩn bị lấy đồ ăn ra, thì bảng phân công việc gia đình lọt vào tầm mắt của tôi…
A, đúng rồi, hôm nay cũng đâu phải đến phiên tôi nấu ăn đâu…
Gần đây vợ tôi bận đi ngoại tình đến nỗi mà cô ta hoàn toàn không có thời gian để làm việc nhà mà, cô ta còn không thèm để ý tôi đã làm hết thay cho cô ta nữa là…
Hơn nữa, giờ này rồi thì tôi cũng chả còn hứng để ăn gì nữa, vừa thầm tự trách mình sao mà như thằng ngu, tôi dẹp mớ nguyên liệu vào trong tủ lạnh. Chắc bạn cũng biết là khi cô ta về nhà sẽ càm ràm gì tôi rồi đó.
Nhìn lên đồng hồ, thì đã là 10 giờ tối rồi. Gần đây, thường là còn chục phút nữa sang ngày mới thì vợ tôi mới về nhà. Không biết cô ta đã làm gì ở đâu đó nhỉ…
Mặc dù có cái suy nghĩ khó chịu như thế, nhưng tôi thật sự không biết phải làm gì sau này nữa. Hay nói đúng hơn, là tôi không biết phải làm gì mới trọn vẹn đây. Tại vì tôi không thể nói chuyện này với ai cả, vốn dĩ tôi còn không có ai thân quen đến mức có thể giãi bày.
Cứ thế, tôi đau đầu suy nghĩ ít lâu. Trước mắt thì tôi đã sao chép toàn bộ dữ liệu trong điện thoại của vợ tôi và các video làm tình trên desktop để làm bằng chứng ngoại tình. Đồng thời, tôi cũng thử kiểm tra xem cuộc đối thoại của hai người họ.
Trời ạ… Vậy là, đám này đã ngoại tình sau lưng tôi tận một năm rồi đó hả…
Tuy tôi không nhận ra, nhưng tôi chắc chắn rằng người vợ đang lừa dối và sống với tôi bằng vẻ mặt lãnh đạm, không hề nghiêm túc nhìn tôi gì cả.
Tôi hối hận tột độ khi cưới một con vợ tệ hại này, nhìn đoạn tin nhắn giữa vợ và tên đấy khiến tôi chỉ muốn che mắt lại, đồng thời tôi tự trách tại sao lại không tìm hiểu quá khứ của cô ta sớm hơn.
Nhưng mà, đã thế này rồi thì sao không cho mọi người xem một phần tin nhắn luôn nhỉ?
Takeru: 「Cuối tuần này, thằng chồng ngu si của em làm ngày nghỉ đúng không? Thế anh sẽ chiều em ở phòng ngủ vợ chồng em nhé?」
Himari: 「Đừng có nói chồng của người ta là ngu si! Mà, tiền khách sạn cũng đắt nên cuối tuần này đến nhà em cũng được.」
Mọi người chắc cũng hiểu rồi nhỉ?
Có vẻ như thằng Takeru này là đối tác ngoại tình, và Himari là vợ của tôi đấy.
Tên này không ngừng lăng mạ tôi, nhưng lại dửng dưng dùng nhà người khác như phòng trọ thay vì đến khách sạn tình yêu… Tên này đúng là điên thật rồi. Giờ cảm xúc của tôi vượt qua cả giận dữ và buồn bã, nó trở thành một thứ gì đó rất đáng sợ. Giờ suy nghĩ của tôi như nào tôi cũng chả biết nữa.
Và sau đó, ngoài những tin nhắn đấy ra, còn có một loạt hình ảnh và video sex cực kì phản cảm, không thua kém gì phim 18+ trong một năm qua đầy rẫy.
Hỏng, tôi không thể xem tiếp được nữa. Coi tiếp nữa thì cơn buồn nôn tới nữa mất…
Tôi cảm thấy máu đang ứa ra từ đỉnh đầu, mí mắt tôi cơ giật và tầm nhìn dần mờ đi. Tôi vội hít sâu vào, và chờ đợi thể trạng dần bình phục…
Tôi cảm thấy như mình sẽ bị gục ngã vì chóng mặt và thiếu máu bất cứ lúc nào, tôi đúng là thảm hại quá đi mà…
Tuy nhiên, ngay cả trong tình huống như vậy, điện thoại của tôi vẫn nhẫn tâm phát video cảnh vợ tôi, Himari cùng với đối tác ngoại tình của cô ta, Takeru ôm ấp nhau.
Tiếng thịt va vào nhau, tiếng nước ẩm ướt, tiếng kẽo kẹt của giường, tiếng rên rỉ như thú hoang…
Đầu óc tôi bấn loạn lên mất. Hay nói đúng hơn, tại sao tôi lại coi ba cái này làm gì cơ chứ?
Tôi bấm nút ngừng video bằng đầu ngón tay yếu ớt run lẩy bẩy và nằm xuống ghế sofa trong phòng khách.
Tôi nhìn đồng hồ, thì đã là một giờ khuya rồi, mà vợ tôi vẫn chưa về nhà.
“Ha… Cô… độc ác…”
Ha, tôi cố nói thành tiếng “Độc ác…”, nhưng không hiểu sao giọng tôi khàn đi. Mà, tôi còn không phát thành tiếng nữa cơ. Chết dở, tôi mà bị chứng mất năng lực ngôn ngữ thì tính sao đây. Cứ thế này thì đến cả thẩm vấn hay nói chuyện còn không thể nữa là.
Và ngoài cửa–
Himari, người vợ ngoại tình đáng kính của tôi đã đến viếng căn nhà này.
“Em về rồi-”
Tôi nghe thấy giọng cô ta kéo dài ra chiều mệt mỏi.
Mẹ mày, con đĩ cái nhà mày làm cái gì đến độ mệt đến thế hả!
Trái ngược lại với cảm xúc muốn chửi rủa, nhào vào dần một trận cho đã, tôi hoảng hốt ôm chiếc đệm trên đầu và quay sang bên. Tôi giả vờ ngủ để cô ta không thấy mặt tôi.
Thành thật mà nói, đối mặt với Himari trong thể trạng lúc này là chuyện bất khả thi. Hơn nữa, tôi còn chưa sẵn sàng gì, nên là tôi đành phải chạy trốn lúc này.
Thế nhưng, người vợ đáng kính của tôi còn không thèm để tâm đến tôi đang giả vờ ngủ ngoài phòng khách, cứ thế cô ta vào bồn tắm, và lập tức vào phòng ngủ luôn.
Trời ơi… Tôi cảm thấy như chuyện đã chấm dứt hoàn toàn rồi.
Mọi khi tôi cũng chẳng đến ý đến chuyện này. Nửa đêm cô ta mới mò về nhà, chồng mình không có trong phòng ngủ mà cũng chả buồn đi tìm, cứ thế lăn ra ngủ như chết một mình…. Thôi, vậy là chấm dứt rồi. Cô ta còn không quan tâm đến tôi còn sống hay là đã chết nữa là…
Cảm giác như hi vọng và lòng tự trọng mà tôi đã giữ trong suốt thời gian qua đã bị phá hủy tan thành từng mảnh vụn.
Không hiểu sao, người tôi đột nhiên mất hết sức lực.
Hơn nữa, khi tôi ở một mình trong phòng khách rộng lớn này, đầu óc tôi cứ quay vòng vòng với sự tức giận và nỗi buồn dữ dội. Đầu tôi nóng quá, chắc là máu đang dồn lên não đây mà. Cứ thế này thì tôi không thể nào ngủ được mất…
Nên là kết cuộc, tôi thức trắng đêm đó. Trong căn phòng tối tăm, tôi ôm đầu, gặm nhấm nỗi đau dớn và tiếp tục lo lắng cho sau này.
?