Chương 192: Tôi cũng bị cảm rồi
Tháng Tám đã là cuối hè, nắng như đổ lửa, hơi nóng bức người.
Kể từ chuyến đi đến núi Sửu, Tôn Văn vẫn luôn im ắng không có động thái gì, Dư Lạc vẫn thường xuyên ghé qua hỏi han, Giang Linh Linh thì lại yên tĩnh hơn hẳn, cho dù thỉnh thoảng có việc cũng trông rất bình thường, Tần Quảng Lâm thì vui vẻ tự tại, thong dong làm việc.
Bộ truyện tranh anh phụ trách đã hoàn thành, đã giao cho Trần Thụy đăng tải, nhưng hiện tại vẫn chưa có khởi sắc gì, không quá nổi cũng không quá chìm, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là tệ.
Studio lại có thêm một họa sĩ, trình độ hạng hai, may mắn là kinh nghiệm rất đầy đủ, đã làm trong ngành này vài năm, coi như là một điều tốt, nhưng đi kèm với đó cũng có chuyện xấu, Trần Thụy lại mở rộng thêm hai dự án series, khối lượng công việc lập tức tăng lên đáng kể.
Vốn dĩ việc khá ít, có thêm việc cũng không sao, chủ yếu là lo lắng đến lúc đó dự án quá nhiều, Tôn Văn một ngày nào đó bỏ đi, vừa vặn chọc trúng chỗ hiểm của studio, động mạch lớn phun máu ào ào, không ai cứu được.
Văn phòng khó mà yên ổn được... Tần Quảng Lâm cảm thán, dọn dẹp đồ đạc xong chào hỏi đồng nghiệp, xách túi tan làm.
Về đến chỗ ở của Hà Phương, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi cơm thơm lừng, anh vứt túi lên ghế sofa, lẻn vào bếp vòng tay ôm lấy eo Hà Phương, ghé đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu.
"Thơm."
"Cánh gà thơm hay em thơm?"
"Cả hai đều thơm, em thơm hơn."
Hà Phương bị anh chọc cho cổ ngứa ngáy, không nhịn được nghiêng đầu cọ cọ, "Đừng giỡn nữa, mau rửa tay đi, chỉ còn một món này thôi, sắp xong rồi."
"Ừm... Ơ?"
Tần Quảng Lâm đưa tay lên sờ sờ, mới phát hiện Hà Phương hôm nay không mặc đồ ngủ mà là trang phục chỉnh tề, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, "Mặc trang trọng thế này, hôm nay em ra ngoài à?"
"Đúng vậy."
"Cũng không sợ nóng à..." Anh không "kiếm chác" được gì nên hơi thất vọng, xoay mặt Hà Phương lại, hôn mạnh một cái vào đôi môi nhỏ của cô, trong tiếng cằn nhằn bất mãn của cô, anh quay người đi rửa tay.
Thời gian ăn cơm ở đây càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng có cảm giác như ở nhà, lúc đi làm quấn quýt một lát, tan làm về có thể nhìn thấy cơm nước nóng hổi và người mình thích, thật thoải mái.
Đặc điểm lớn nhất của "nhà", chính là sự ổn định.
Giống như một bến cảng, bất kể lúc nào nó cũng ở đó chờ đợi bạn.
Vội vàng múc cơm xong, Hà Phương món cuối cùng cũng đã xào xong bưng ra, Tần Quảng Lâm rửa đũa rồi đưa cho cô, bưng bát lên bắt đầu ăn.
"Em tìm được việc rồi, đợi trường học khai giảng, huấn luyện một chút là đi làm."
"À?" Anh bưng bát ngây người, "Nhanh vậy sao?"
"Nhanh chỗ nào, em nghỉ ngơi hai tháng rồi đó."
Hà Phương mỉm cười gắp một miếng cánh gà bỏ vào bát Tần Quảng Lâm, chu chu đũa nhìn anh, "Tần lão gia nuôi em hai tháng, vẫn chưa nuôi đủ à?"
"Chưa nuôi đủ, như vậy rất tốt, anh thuê em làm ngự tiền đầu bếp trưởng của anh, kiêm luôn người ngủ cùng."
"Xì, cái gì mà ngủ cùng, nói khó nghe quá."
"Anh, anh là người ngủ cùng, được chưa." Tần Quảng Lâm đã quen với hình ảnh Hà Phương ở nhà viết tiểu thuyết mỗi ngày, đột nhiên nghe cô nói muốn đi làm, trong lòng còn có chút không cam lòng, "Em cứ chuyên tâm viết tiểu thuyết làm một đại tác gia không tốt hơn sao?"
"Thế sao anh không ở nhà làm một đại họa sĩ đi?"
"Anh cũng muốn làm, nhưng cũng phải làm được mới được chứ." Anh nhún vai, "Kim ốc tàng kiều thật sự rất tốt, em ngoan ngoãn để anh cất giấu đi thì tốt biết mấy... Nơi làm việc ở đâu?"
"Lần trước em đưa anh đi xem rồi đó, bên đường Thần Hi." Hà Phương chỉ chỉ về một hướng, "Chính là trường tiểu học ở chỗ ăn mì ván và đi dạo công viên lần đó."
"Xa như vậy sao?!"
"Yên tâm đi, em vẫn ở đây, sẽ không chuyển đến đó." Cô buồn cười giúp Tần Quảng Lâm lại gắp một miếng rau, "Ăn cơm đi."
"Không phải..." Tần Quảng Lâm đột nhiên ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn cô, "Em rõ ràng nói là kỳ nghỉ hè sẽ đưa anh về nhà, bây giờ học sinh tiểu học đều sắp khai giảng rồi, bố vợ của anh đâu rồi?"
"Ừm?" Hà Phương nghiêng đầu, "Hay là... đợi kỳ nghỉ đông?"
"...Đồ lừa đảo."
"Hì hì, được rồi được rồi, em thật sự quên mất rồi, đợi... đợi Quốc Khánh đi, vừa đúng dịp nghỉ lễ Quốc Khánh đưa anh về gặp bố vợ mà anh ngày đêm mong nhớ."
"Thật sao?"
"Thật."
"Được được." Tần Quảng Lâm lập tức lại vui vẻ trở lại, chỉ khoảng một tháng nữa, sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.
Gặp xong bố vợ, hai người coi như đã thành công một nửa, bất kể là ở cùng hay gì đi nữa, đều danh chính ngôn thuận, Hà Phương đuổi cũng không đi được anh.
Ăn tối vui vẻ xong xuôi, Hà Phương bưng bát đũa vào bếp rửa, Tần Quảng Lâm ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào ấm nước, đợi nước sôi rồi mở nắp ra để nguội.
"Em đây coi như đã báo đáp đại ân đại đức của Tần lão gia nuôi em hai tháng rồi đó."
"Không đủ, em phải lấy thân báo đáp mới được."
"Kiếp sau em làm trâu làm ngựa cho anh..."
"Lấy thân báo đáp."
"Vậy thì anh hời to rồi, ngày nào cũng bắt em sưởi ấm chăn cho anh."
"Anh giúp em sưởi cũng được mà." Tần Quảng Lâm cười hề hề cầm lấy chiếc túi của Hà Phương trên bàn nhìn trái nhìn phải, "Túi này em đeo hồi đi học đúng không, cũ đến thế này rồi, mua cái mới đi."
"Cũ rồi dùng quen thoải mái hơn."
"Đi làm rồi mà vẫn dùng túi thời học sinh." Anh bĩu môi, "Đi làm thì đeo cái mới, anh giúp em chọn một cái, đến quảng trường Thịnh Thiên hay tìm trên Taobao?"
Dù sao cũng không thể để cô ấy đeo cái túi cũ thời đi học đi làm, bạn gái phải được cưng chiều, nuông chiều mới được.
"Lại định lãng phí tiền của em sao?"
"Em còn chưa đưa anh đi gặp bố vợ, nói đúng ra thì vẫn là tiền của anh, anh có quyền quyết định."
Tần Quảng Lâm lắc lắc túi về phía cô, "Em tự chọn, hay là anh mua? Nếu mua cái không đẹp thì đừng trách anh nha."
"Được thôi, hôm khác em tự lên mạng xem thử, gửi link cho anh." Hà Phương cho anh cơ hội thể hiện, lại không muốn anh mua quá đắt, liền như vậy đồng ý, "Cái gu thẩm mỹ tệ hại của anh thì đừng có mà lo lắng, mua về em cũng không đeo."
Nghĩ lại thì đúng là nên đổi túi rồi, cũ thì không đến nỗi, túi xách này chỉ thỉnh thoảng ra ngoài đeo một chút, dùng một hai năm cũng không rõ ràng cũ đi, nhưng cái túi đó hồi đi học đựng đồ không nhiều nên mua rất nhỏ, đợi đi làm rồi đựng đồ nhiều hơn sẽ không đủ dùng.
"Hừ, gu thẩm mỹ của nghệ sĩ đều đi trước thời đại, em không hiểu cũng bình thường... Ê, đây là cái gì?" Tần Quảng Lâm lật ra một vỉ thuốc viên màu trắng, trên đó đã thiếu hai viên, có chút nghi hoặc lắc lắc về phía Hà Phương, "Em không khỏe chỗ nào sao?"
"Khụ... hơi cảm." Hà Phương lau tay đi ra, vờ như không có gì liếc mắt một cái.
"Thuốc cảm trông như thế này sao? Thuốc đặc trị à?"
Tần Quảng Lâm cạy ra một viên bỏ vào tay xem kỹ, "Tối qua anh cũng hơi bị lạnh, tối quên tắt điều hòa rồi..." Nói xong anh liền chuẩn bị ném vào miệng, "Ăn mấy viên?"
"Anh làm gì đó?!"
Hà Phương nhanh tay lẹ mắt chụp một cái vào tay anh, viên thuốc tách một tiếng rơi xuống đất, lăn vài cái rồi mất hút, "Ngốc hay không, thuốc cũng dám uống bừa."
"...Sao phản ứng lớn vậy?" Tần Quảng Lâm vẻ mặt ngơ ngác, ngơ ngác nhìn cô giật lấy cả vỉ thuốc.
"Anh đợi chút." Hà Phương quay người về phòng ngủ, lúc đi ra lại thì trên tay đã đổi thành một vỉ thuốc con nhộng, "Cảm thì uống cái này, có tác dụng nhanh."
"Vậy cái vừa nãy của em..." Anh nghi ngờ nhìn Hà Phương, Thuốc đặc trị gì mà quý giá đến thế?
Vứt đi còn không cho mình uống?
"Khụ... cái đó..."
Hà Phương đôi mắt đảo loạn xạ khắp nơi, dùng ngón tay cuộn cuộn lọn tóc mái rũ xuống, "...phải khi kháng thuốc rất cao rồi mới uống được, anh cứ uống cái này trước, đợi khi nào sinh ra kháng thuốc thì mới uống cái kia, nếu không sau này anh bị cảm cũng không có cách nào chữa được."
"Thật sao?" Tần Quảng Lâm nghi ngờ.
"Thật đó." Hà Phương mặt mày nghiêm túc gật đầu.
"Anh cứ coi như anh tin đi." Anh nhún vai, Hà Phương không nói cũng không có cách nào, "Cái này uống mấy viên?"
"Hai viên."