Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4530

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1321

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

18 43

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

543 1437

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

86 325

[201-300] - Chương 279: Anh cũng sắm một cái đi

Chương 279: Anh cũng sắm một cái đi

Buổi sớm.

Hà Phương ngồi trước bàn phòng khách, bưng bát cháo nhấp từng ngụm nhỏ, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Quảng Lâm đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

"Anh nhìn gì vậy?"

"Không có gì."

Tần Quảng Lâm cúi đầu thổi vào bát một cái, uống một ngụm, rồi lại không kìm được mà nhìn cô.

Hà Phương thấy hơi khó hiểu, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt anh, hỏi: "Hôm qua anh ngủ muộn lắm à?"

"À... hơi muộn."

"Ồ."

Bầu không khí hơi kỳ lạ, Hà Phương nhíu mày, không phát hiện ra chỗ nào không đúng, dứt khoát không để tâm nữa.

Cái tên này cứ thích làm trò kỳ lạ.

"À... em nhớ em có hát cho anh nghe một bài hát không?" Thấy bữa sáng sắp ăn xong, Tần Quảng Lâm do dự mãi cuối cùng cũng hỏi.

Anh nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề, trên mạng ghi rõ ràng là nhạc phim gốc, mới phát hành được hai tháng.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã nổi đình nổi đám trên mạng, một bài hát như thế sao có thể trước đây vô danh tiểu tốt được?

Chuyện lạ thật.

"Bài hát gì cơ?"

"Khụ... Anh muốn~ em trang điểm cho anh~" Tần Quảng Lâm hát nhỏ một câu, tò mò nhìn cô.

Tim Hà Phương đập thót một cái, vùi đầu uống mấy ngụm cháo, rồi mới ngẩng mặt lên suy nghĩ, "... Lúc đó em đạp xe cùng anh chạy bộ hát nhiều bài mà?"

"Ừm, đúng là hát không ít."

"Nhiều bài hát như vậy làm sao em nhớ nổi đã hát hay chưa, toàn là nghe đâu đó rồi hát bừa thôi. Hồi đi học trong ký túc xá ngày nào cũng có người bật nhạc." Hà Phương liếc anh một cái, ngừng lại nói: "Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?"

"Thì có một bài hát mới..." Tần Quảng Lâm khoa tay múa chân một chút, rồi lại dừng lại, nghĩ mãi không biết nên nói thế nào.

Bài mới trùng với bài cũ ư?

Văn chương thiên hạ là một sự sao chép, âm nhạc cũng thế.

Anh bỏ tay xuống thở dài, lắc đầu nói: "Không có gì, có thể anh nhớ nhầm rồi."

"Em thấy anh mệt quá rồi, công việc bận rộn như vậy mà không ngủ sớm." Hà Phương bưng bát nhẹ nhàng thổi, vừa ngẩng mắt nhìn anh, "Có thời gian này thì nghĩ nhiều về chuyện nhà cửa đi, mày mò bài hát làm gì chứ, anh lại không làm ngôi sao."

"Chỉ là thấy kỳ lạ thôi."

Tần Quảng Lâm gãi đầu, gạt chuyện này ra sau đầu, bưng bát ừng ực uống mấy ngụm cháo lớn, gắp một đũa dưa muối nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Chuyện nhà cửa em lại không để tâm, ngày nào cũng chê chỗ này không tốt chỗ kia không đẹp, làm gì có nơi nào hoàn hảo như vậy? Chờ đến khi nào em nhận ra sự thật chúng ta là người nghèo, rồi hãy xem lại những khu dân cư đó một lần nữa."

"Là anh chưa nhận ra chúng ta là người nghèo thì có."

Hà Phương phản bác một câu, đặt bát đũa xuống lau miệng, thấy Tần Quảng Lâm vẫn chưa ăn xong, tiện tay cầm lấy chiếc mũ bên cạnh đội lên, lắc lắc đầu cho hai quả cầu nhỏ trên mũ văng vài cái, hỏi: "Đẹp không?"

"Anh mua mà, đương nhiên là đẹp rồi."

"Anh giỏi, được chưa."

Ăn xong bữa sáng dọn dẹp bàn, hai người ăn mặc chỉnh tề, Hà Phương giúp anh quấn khăn quàng cổ chỉnh lại một chút, cùng nhau khoác tay xuống lầu.

Tuyết nhỏ về đêm biến thành tuyết lớn, rơi suốt đêm, tuyết bên ngoài đã gần ngập mắt cá chân, mọi nơi nhìn vào đều trắng xóa một màu, Tần Quảng Lâm phả hơi lạnh ra dùng chổi quét sạch tuyết trên xe, ngồi vào trong xe thử khởi động, cũng khá tốt, có thể nổ máy bình thường.

"Đợi chúng ta mua nhà nhất định phải mua cái có chỗ đậu xe, có gara thì tốt nhất."

Tần Quảng Lâm vừa khởi động xe quay đầu vừa tiện miệng thêm một điều kiện vào kế hoạch mua nhà.

"Còn nói em chưa nhận ra, rõ ràng là anh chưa nhận ra sự thật chúng ta là người nghèo." Hà Phương bĩu môi hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài nói: "Cứ tiết kiệm tiền đi, chúng ta không vội mua, đến lúc đó tiền tích được nhiều rồi thì một bước là xong."

"Vừa nãy anh còn bảo em không có việc gì thì nghĩ nhiều về chuyện nhà cửa."

"Nghĩ và mua là hai chuyện khác nhau, không thể cứ nghĩ trước được sao?"

"Được rồi, mấy người học văn đúng là giỏi, nói thế nào cũng là em có lý." Tần Quảng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, "Miệng nhỏ tí tẹo nói luyên thuyên, lại đây hôn anh một cái."

"Lái xe an toàn, lái cho tốt vào."

Ra khỏi đường Nam Phi, tuyết đọng trên đường lớn đã được dọn sạch, tình trạng đường khá tốt, anh vẫn như thường lệ đưa Hà Phương đến cổng trường, nhìn cô lắc lư hai quả bông trên mũ bước vào khuôn viên trường, Tần Quảng Lâm mới khởi động xe rời đi.

Tối qua anh thức gần cả đêm, mãi đến một hai giờ sáng mới ngủ, anh ngáp dài mở hé cửa sổ xe một khe nhỏ, để gió lạnh bên ngoài lùa vào một chút, lập tức tỉnh táo hẳn, đầu óc minh mẫn hơn nhiều.

Chuyện này đúng là kỳ lạ thật... Chẳng lẽ mình thật sự nhớ nhầm rồi?

Ngón tay anh khẽ gõ theo nhịp điệu âm nhạc trong xe trên vô lăng, nghe tiếng hát quen thuộc, chuyện bài hát lại trồi lên trong lòng.

Hà Phương chính cô ấy cũng không nhớ mình đã từng hát...

Tần Quảng Lâm bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh chỉ hát nhỏ một câu, hỏi Hà Phương có nhớ đã hát bài này không, cô ấy trả lời trực tiếp là nhớ hay không nhớ là được rồi, giải thích nhiều như vậy làm gì?

Lạy ông tôi ở bụi này ư?

...Không đến nỗi vậy chứ.

Hơn nữa cũng không có lý do.

Nghĩ nửa ngày vẫn không có manh mối, lái xe mãi đến dưới tòa nhà công ty, Tần Quảng Lâm chui ra khỏi xe, bị gió lạnh buốt thổi thẳng vào mặt, mọi suy nghĩ đều bị gạt ra sau đầu.

Một bài hát vớ vẩn, sao có thể quan trọng bằng việc đi làm kiếm tiền chứ.

"Chào buổi sáng Lâm ca."

"Chào."

"Chào."

Vừa chào hỏi vừa bước vào văn phòng tháo khăn quàng cổ và mũ ra, Tần Quảng Lâm vừa cúi người lấy một cốc nước nóng ở máy lọc nước còn chưa kịp uống, Trần Thụy cũng vừa lúc đi tới, ngồi phịch xuống đối diện.

"Sao hôm nay anh đến sớm thế?" Tần Quảng Lâm ngạc nhiên, lại lấy một cốc giấy quay lại máy lọc nước, "Bên anh làm xong rồi à?"

"Xong rồi... cho tôi thêm chút nước lạnh, đừng nóng quá."

Trần Thụy chống khuỷu tay lên bàn nằm sấp nửa người, trông bộ dạng uể oải, có vẻ đã mệt bã người rồi.

Nước ấm đã pha thêm nước lạnh được Tần Quảng Lâm đẩy qua, anh ừng ực uống cạn một hơi, rồi lại đưa cốc qua, "Cho thêm một ly nữa."

Uống liền ba ly, Trần Thụy thở dài một hơi, "Ôi chao, thật là mệt chết tôi rồi..."

"Chuyện gì vậy? Mệt thế này không về nghỉ ngơi lại chạy đến đây làm gì."

"Dám nghỉ ngơi sao."

"Lại định làm trò gì nữa đây?" Tần Quảng Lâm nhíu mày, hiện tại tình hình công ty rất tốt, anh thật lòng không muốn Trần Thụy lại bày ra chuyện linh tinh gì nữa.

Gã này nghĩ ra cái gì là làm cái đó, chẳng biết ngày nào sẽ làm hỏng công ty.

"Tôi thấy anh sống hồ đồ rồi." Trần Thụy dùng ngón tay chỉ chỉ vào anh, "Xem ngày đi, còn chưa đến một tuần nữa là Tết Dương lịch, là năm 2017 rồi, năm mới đến rồi đấy."

Tần Quảng Lâm nghe anh ta nói thì hiểu ra ngay, bưng cốc nói: "Không phải là trang web chính thức hoạt động sao, tôi nhớ mà, còn tưởng chuyện gì to tát..."

"Chuyện này cực kỳ quan trọng."

Cả năm trời, gần như đều là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này, bây giờ cuối cùng cũng sắp chính thức ra mắt rồi.

Cốc cốc cốc.

Cửa văn phòng không đóng, Dư Nhạc đứng ở cửa ôm một chồng tài liệu gõ gõ cửa.

"Vào đi."

"Trần tổng, Lâm ca." Dư Nhạc chào hai người, đặt tài liệu lên bàn, ngẩng đầu nhìn nhìn quầng thâm mắt ẩn hiện trên mặt hai người này, không khỏi thầm tặc lưỡi.

Đại lão đúng là đại lão, một ông chủ một tổng giám đốc, vậy mà vẫn còn cố gắng đến thế.

Tối nay mình phải học thêm một tiếng nữa, cố lên!

"Người bên ngoài đã đến đủ chưa?"

Trần Thụy gọi Dư Nhạc đang quay người lại hỏi.

"Ừm... đến đủ rồi."

"Được rồi, vậy đi họp thôi." Anh ta đứng dậy từ ghế, bĩu môi về phía Tần Quảng Lâm, "Sắp bận rồi đấy."

"Bận rộn mới có tiền kiếm."

Tần Quảng Lâm nhún vai đứng dậy, nhìn quầng thâm mắt của anh ta cười nói: "Tôi chỉ sợ anh đột tử thôi."

"Không sao, tôi có máy đo nhịp tim, công việc sẽ được lưu kịp thời." Trần Thụy nheo mắt nhấc cổ tay lên, "Tôi đề nghị anh cũng sắm một cái đi."