Chương 281: Gọi anh đi
Cùng với việc kỳ nghỉ đông ngày càng đến gần, Hà Phương càng lúc càng bồn chồn không yên, luôn suy nghĩ điều gì đó.
Tần Quảng Lâm thấy cô lại nhìn chằm chằm vào tờ lịch thất thần, cũng không lên tiếng làm phiền cô, lặng lẽ lấy đống bài tập cô mang về ra giúp chấm bài.
Bài tập của học sinh tiểu học, lại còn là bài tập môn Ngữ văn, chỉ là một công việc máy móc, chép thơ cổ chép bài khóa, tóm lại ngoài chép ra thì vẫn là chép, thỉnh thoảng sẽ có vài bài nhật ký, khiến người đọc dở khóc dở cười.
“Cái này là viết bằng hai cây bút.”
Tần Quảng Lâm với ánh mắt tinh tường, trực tiếp tìm ra bài làm lười biếng đặt sang một bên, đợi Hà Phương đến chỉ cho cô xem.
Ngày mai chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo rồi.
“Anh quen tay như vậy, chắc không ít lần làm chuyện này nhỉ?” Hà Phương cầm lên xem xét kỹ lưỡng mới nhìn ra mánh khóe.
“Cô giáo ngữ văn ngày trước của chúng tôi cực kỳ quái đản…” Tần Quảng Lâm tặc lưỡi một tiếng, liếc nhìn Hà Phương, bỗng nhiên im bặt.
Cô ấy khi đối mặt với học sinh không biết có hóa thân thành phù thủy già, mặt lạnh tanh mắng mỏ người khác không ngừng không.
Rất có thể.
“Nói đi chứ, sao lại không nói nữa?” Hà Phương liếc anh một cái.
“Thiên hạ thầy cô giáo đều là người một nhà, không nói nữa…”
Tần Quảng Lâm bẽn lẽn sờ mũi, nhìn thấy Hà Phương đặt cuốn bài tập đó xuống dưới cùng chồng bài, lại hả hê cười cợt: “Ngày mai em sẽ quản cậu ta thế nào?”
“Thì cứ quản như vậy thôi… biết đâu mấy chục năm sau, cậu ta còn sẽ nói với vợ mình rằng: ngày xưa cô giáo ngữ văn của tôi, ba la ba la thế này thế nọ.”
“…”
Hà Phương cất bài tập xong, thấy không có việc gì để làm nữa, đi vòng ra sau lưng Tần Quảng Lâm dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho anh: “Cưới một cô giáo, anh có đặc biệt đắc ý không?”
“Có gì mà hay… Được rồi, cũng hơi đắc ý một chút.” Tần Quảng Lâm nửa nhắm mắt ngả lưng vào ghế, quả thật cảm thấy rất thoải mái.
Ngày ngày đứng trên bục giảng la mắng những học sinh không nghe lời, rồi về nhà lại biến thành dáng vẻ vợ hiền, nghĩ thôi cũng thấy tuyệt.
“Vậy anh có thể nghe lời cô giáo không?”
Tần Quảng Lâm cảnh giác mở mắt, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Em muốn làm gì?”
“Anh cứ nói là có nghe hay không đi.”
“Không nghe.”
“Vậy không xoa bóp nữa.” Hà Phương buông tay ra quay người đi, rồi lại quay lại dùng sức bóp mạnh vai anh một cái: “Phục vụ anh cả buổi trời công cốc!”
“…”
Tần Quảng Lâm hé miệng ra, vốn muốn nói là nghe lời vợ, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại khép lại.
Chuyện quan trọng chắc chắn sẽ không vòng vo như vậy, lại còn nhiệt tình nịnh bợ, nhìn bộ dạng cô ấy, chín phần chín là những chuyện kỳ quặc không đâu vào đâu, ví dụ như bắt anh ta ở nhà vẽ tranh.
Tốt nhất là không nên mở miệng.
Nhìn nhìn tờ lịch, rồi lại nhìn Hà Phương, Tần Quảng Lâm trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ: “Em không phải là… nhớ nhà rồi đấy chứ?”
“Hả?” Hà Phương nghi hoặc.
“Anh thấy em thường xuyên xem lịch, kỳ nghỉ đông này có về nhà đón không?”
“Không có, em chỉ tính xem khi nào được nghỉ đông, rồi ở nhà nấu canh đại bổ cho anh, miễn là anh không ngày nào cũng lải nhải mình sẽ giảm thọ.”
Hà Phương nói xong cởi giày leo lên giường, kéo chăn đắp lên, nói: “Anh đừng chạm vào em thì sẽ không giảm chứ gì?”
“Không chạm, ai mà thèm chạm chứ--”
“Anh nói đó.”
“Anh nói.”
“Nói lại lần nữa.”
Hà Phương cầm điện thoại mở chức năng ghi âm, nằm sấp trên đầu giường thò cánh tay ra bảo anh lặp lại: “Nói, ai mà động vào ai thì người đó là cún con.”
“Ai mà động vào ai thì người đó là cún con.” Tần Quảng Lâm nói với điện thoại một cách đường hoàng.
Không biết ai mới là người thích chạm vào ai, hừ.
Anh sờ sờ thắt lưng, quyết định một tuần không động đậy bừa bãi, phải bồi bổ cơ thể cho tốt.
Còn về sau một tuần… cô ấy chắc chắn sẽ quên chuyện ghi âm này.
“Ai mà động vào ai thì người đó là cún con… Ai mà động vào ai thì người đó là cún con.”
Hà Phương bấm mở ghi âm nghe hai lần, cười híp mắt nằm lại trên giường: “Mau lên đây chuẩn bị ngủ thôi.”
“Em đừng động tay động chân với anh đấy nhé.”
Tần Quảng Lâm dặn dò một câu, lê dép bông vào nhà vệ sinh đi giải quyết, trở lại tắt đèn phòng ngủ rồi chui vào trong chăn.
“Không phải nói là không chạm sao?” Hà Phương hỏi.
“Ôm cũng không được ôm sao?” Tần Quảng Lâm ôm cô lại siết chặt tay thêm một chút: “Đâu phải là chạm kiểu đó.”
“Hừ, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đêm mùa đông, chăn ấm nệm êm, luôn khiến người ta muốn nghỉ ngơi sớm, mới vừa qua mười giờ, hai người đã ôm nhau ngủ thiếp đi.
Đêm, an lành.
…
Kỳ nghỉ đông đến đúng hẹn bốn ngày sau đó, Tần Quảng Lâm sợ Hà Phương ở nhà buồn chán, nên đặc biệt mua một cuốn sách dạy nấu ăn chuẩn bị tặng cô.
Buộc cuốn sách dạy nấu ăn bằng sợi dây tinh xảo thành hình nơ bướm đặt lên ghế phụ lái, anh lái xe đến cổng trường, đón Hà Phương tan làm ngày cuối cùng.
“Quà sao?”
Hà Phương mở cửa xe liền nhìn thấy sách dạy nấu ăn, híp mắt liếc anh một cái, cầm lên đặt vào ghế sau.
“Anh đã tinh chọn tỉ mỉ để tặng em, chúc mừng kỳ nghỉ đông.”
Tần Quảng Lâm hì hì cười một tiếng, món quà này cũng chỉ là đùa thôi, mua về lúc chán thì giở ra xem, không xem thì vứt sang một bên, lúc nào rảnh rỗi lại nhặt lên.
Giống như con xúc xắc việc nhà cô ấy tặng vậy.
“Đi hướng đó.” Hà Phương chỉ tay về hướng ngược lại đường về nhà, mắt thì liếc nhìn vỉa hè bên cạnh.
“Đi đâu?”
“Đi đến nhà học sinh thăm gia đình một chút, nhanh thôi.”
“Ôi chao~ không biết học sinh xui xẻo nào đây… Là cái người lần trước dùng hai cây bút viết bài tập ấy hả?” Tần Quảng Lâm có chút hả hê.
Chuyện giáo viên đến thăm nhà học sinh thế này… đặt vào bản thân thì rất khó chịu, nhưng đặt vào người khác thì lại quá là thích thú.
“Không phải… dừng lại phía trước một chút.”
Hà Phương chỉ huy Tần Quảng Lâm tấp xe vào lề dừng lại, mở cửa xe xuống xe vẫy tay: “Tiểu Viên!”
Trên vỉa hè, một cô bé đeo cặp sách dừng bước, ngoảnh đầu nhìn quanh, cho đến khi Hà Phương gọi thêm một tiếng nữa, mới xác định được nguồn gốc âm thanh, hướng về phía Hà Phương nở một nụ cười tươi: “Cô Hà!”
“Lại đây, cô đưa con về.”
“A?”
Tiểu Viên chạy bước nhỏ đến, nhìn chiếc xe trước mắt có chút dè dặt: “Cô ơi con…”
“Mau lên xe đi, vừa hay cô đến nhà con ngồi chơi một lát, làm một chuyến thăm gia đình.”
Hà Phương gọi cô bé ngồi vào hàng ghế sau, bản thân cũng không về ghế phụ lái, mà ngồi cùng cô bé, hướng về Tần Quảng Lâm nói: “Hẻm Hòa Viên, đi thẳng hai đèn giao thông phía trước rồi rẽ phải.”
“Ồ.”
Tần Quảng Lâm đáp một tiếng, lái xe từ từ tiến về phía trước, qua gương chiếu hậu nhìn cô bé vẫn còn chút dè dặt, cười nói: “Bé con học lớp mấy rồi?”
“Lớp ba.”
“Ừm… cô giáo có dữ với con không?”
Tiểu Viên ngón tay nắm chặt góc áo, ngẩng đầu nhìn Hà Phương một cái, lắc đầu nói: “Cô Hà tốt lắm ạ.”
Hà Phương không vui liếc Tần Quảng Lâm một cái: “Lái xe cẩn thận!”
Tần Quảng Lâm lắc lắc đầu, đỗ xe trước đèn giao thông: “Tiểu… Tiểu Viên phải không? Con họ gì vậy?”
“Dạ họ Hướng.”
“Hướng Tiểu Viên… thật hay.” Tần Quảng Lâm khen một tiếng, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Sau này nếu có thể sinh một đứa con gái thì tốt quá…
Tiểu Viên cúi đầu lén lút liếc Hà Phương một cái, ngập ngừng nói: “Chú là bạn trai cô Hà ạ?”
“Ơ… đúng vậy.” Tần Quảng Lâm quay đầu lại cười với cô bé: “Gọi là anh thì tốt hơn.”
“…”
Xe rất nhanh đi qua hai đèn giao thông, sau khi rẽ phải theo lời Hà Phương nói, liền chậm rãi chạy sát vào lề đường, tìm xem hẻm Hòa Viên là cái nào.
Đây vẫn là nửa khu làng trong phố, chưa phát triển xong, con đường phía trước càng đi càng hẹp, đến bên cạnh một đống rác lớn, Hà Phương cuối cùng cũng lên tiếng.
“Dừng ở đây đi.”
Tần Quảng Lâm nghe lời dừng xe, hạ cửa kính xe thò đầu ra nhìn, bị mùi hôi thối của đống rác xộc vào nên vội vàng đóng lại, Hà Phương đưa Tiểu Viên xuống xe, dặn dò anh đợi ở đây một lát, rồi đi theo sau Tiểu Viên đi về phía trước.
Anh có ý định đi theo xem sao, nhưng thấy Hà Phương và cô bé đi chưa được mấy bước đã rẽ vào một nhà dân, liền dẹp bỏ ý định, có chút buồn chán nhìn ngó xung quanh.
Hẻm Hòa Viên số 116.
Tấm biển màu xanh lam đóng trên tường quá cũ kỹ, lại còn bị bẩn che khuất một phần, Tần Quảng Lâm nhìn nửa ngày mới nhìn rõ con số cuối cùng rốt cuộc là 8 hay 6.
Cô bé trông ngoan ngoãn như vậy, chắc không phải là phạm lỗi gì rồi chứ?