Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

0 0

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4532

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1321

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

18 43

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

543 1437

[201-300] - Chương 285: Tôi Cũng Có Người Hẹn

Chương 285: Tôi Cũng Có Người Hẹn

“Vậy thì chúng ta cứ sinh mãi thôi.”

Hà Phương cười nói.

Tần Quảng Lâm nhìn nụ cười của cô, mím môi, không nói gì nữa.

Dù cô có chứng bệnh gì, cũng phải giúp cô ấy chữa khỏi mới được.

Rảnh rỗi phải tìm bác sĩ tâm lý xem sao…

“Sao con cứ lơ đễnh thế?”

Trên bàn ăn, mẹ Tần nhìn dáng vẻ của Tần Quảng Lâm không khỏi lên tiếng hỏi.

Thường ngày khi các cô ăn được một nửa, Tần Quảng Lâm đã bắt đầu ăn bát thứ hai rồi, nhưng hôm nay cậu ấy lại ăn từ từ từng miếng một, còn chưa hết bát đầu tiên.

“Không có ạ.” Tần Quảng Lâm hoàn hồn, bưng bát lên ăn sạch sành sanh, rồi lau miệng nói: “Con ăn xong rồi.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Hà Phương hỏi.

“Buổi trưa ăn nhiều quá rồi.”

“Ăn thêm chút nữa đi.”

Hà Phương cầm bát của anh đứng dậy lại múc thêm một bát, sau đó gắp mấy đũa thức ăn phủ lên trên.

“…Được rồi.”

Nhìn Tần Quảng Lâm bưng bát lên ăn lần nữa, Hà Phương trầm ngâm suy nghĩ.

Tên này không đúng lắm, sao thế nhỉ?

Hình như từ tối qua khi mình từ chối anh ấy là đã có chút buồn bực rồi… Tính kỹ lại thì hình như đã hơn một tuần không cho anh ấy chạm vào mình.

Đàn ông…

Hừ.

Tần Quảng Lâm phát hiện Hà Phương đang nhìn mình, hỏi: “Em nhìn gì vậy?”

“Không có gì.”

Hà Phương lắc đầu, cúi xuống ăn cơm.

Ăn cơm xong.

Hai người khoác tay nhau ra ngoài đi dạo tiêu cơm, bước trên vỉa hè giẫm lên tuyết đọng kêu lạo xạo, mặt trăng chỉ còn một vành khuyết treo trên trời, không có nhiều ánh sáng.

“Năm nay về quê ăn Tết sớm chút đi.”

“Hả?”

“Ở nhà thêm một thời gian, thư giãn… Em ở đây một mình cũng khá buồn chán mà.”

Chả trách cứ muốn mình ở nhà vẽ tranh…

“Ừm… Nghỉ Tết anh cũng sẽ đến chúc Tết sớm hơn, ở bên nhà em vài ngày nữa, hoặc là nhân dịp Tết chúng ta lại đi du lịch giải tỏa căng thẳng?” Anh tiếp tục nói.

“Thật sự muốn em đi sao?” Hà Phương bĩu môi.

Hờn dỗi gì chứ… Chẳng phải chỉ là hơn một tuần không làm chuyện đó thôi sao.

Mới hơn một tuần thôi mà, sau này có lúc tên này phải hối hận.

“Em ở đây cũng chẳng có gì hay ho cả…” Tần Quảng Lâm nói.

Hà Phương trong lòng cười lạnh một tiếng, liếc xéo anh nói: “Vậy là hết hứng thú rồi sao?”

“...”

Tần Quảng Lâm vô cớ gãi đầu, cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

“Tính sau đi, về nghỉ ngơi thôi.”

Hà Phương kéo anh rẽ một vòng, chầm chậm dạo về chỗ ở, lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm gội rửa.

“Sao lại sớm thế?”

Tần Quảng Lâm ngạc nhiên, “Không đi phòng gym à?”

“Tối nay không đi.”

“...”

Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Tần Quảng Lâm sờ túi, lén lút xuống lầu đặt camera hành trình về chỗ cũ, sau đó quay lại tìm bảng vẽ chuẩn bị cập nhật tài khoản công khai, Hà Phương xem cái này lúc nào cũng vui vẻ, chắc hẳn sẽ có ích cho vấn đề của cô ấy.

Mỗi người hạnh phúc đều có một trái tim u sầu, càng cười rạng rỡ mỗi ngày, vết thương trong lòng càng đau đớn…

Anh nhớ lại câu nói đọc được trên vòng bạn bè, không khỏi cảm khái.

Quả là danh ngôn chí lý.

Người mười mấy tuổi mà đã hiểu nhiều đến thế, đúng là thần đồng.

“Anh vẽ gì thế? Còn không đi tắm?”

Hà Phương tắm xong nằm lại lên giường, thấy anh ở đó cặm cụi vẽ vời, lên tiếng giục.

“Anh không vội, em ngủ trước đi!”

“Em ngủ trước ư? Anh chắc không?” Hà Phương trong lòng thấy buồn cười, người này lại bắt đầu giở trò dỗi hờn rồi.

“À? Em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi… Cái này của anh còn phải vẽ một lúc nữa.” Tần Quảng Lâm lắc lắc bút, soạt soạt vẽ lên giấy.

“...”

Đợi đến khi xong xuôi bức vẽ, anh cất giấy bút vươn vai, quay đầu nhìn Hà Phương còn đang nằm trên giường chơi Đấu Địa Chủ, tự tìm đồ ngủ lạch bạch đi vào phòng tắm.

Tối qua anh không ngủ suốt đêm, hôm nay chỉ ngủ một giấc ngủ trưa ngắn, từ gần một giờ đến bốn giờ, tổng cộng mới hơn ba tiếng đồng hồ, Tần Quảng Lâm vừa chui vào chăn là đã bắt đầu buồn ngủ, vừa ngáp vừa ôm Hà Phương lại gần.

Khóe môi Hà Phương lộ ra một nụ cười, kết quả là thấy anh hôn cô một cái, nói chúc ngủ ngon, rồi nhắm mắt bắt đầu ngủ.

“...Đừng ngủ.”

“Hả?”

“Thời gian vẫn còn sớm mà.” Hà Phương dùng bàn chân chạm vào chân anh.

“Buồn ngủ lắm rồi, ngủ nhanh đi.”

Tần Quảng Lâm ôm chặt sau gáy cô vào lòng mình, nhắm mắt muốn ngủ bù.

“Dậy đi, đừng ngủ.”

“Làm gì vậy?”

“Anh nói xem?” Hà Phương ghé sát tai anh hỏi.

Quả nhiên là đang hờn dỗi, rõ ràng buổi chiều đã ngủ trưa đến hơn bốn giờ, mà bây giờ mới mười giờ đã nói mình rất buồn ngủ rồi.

Hừ, đàn ông.

“Hôm nay buồn ngủ lắm rồi, mai đi, mai đi.” Tần Quảng Lâm kéo cô xuống một chút rồi ôm lại cho chặt, chuyện này không thể làm qua loa được, phải dưỡng sức đã mới tốt.

“Không được… Không được ngủ, anh mau tỉnh dậy cho em.”

Hà Phương không chịu, xoa nắn mặt anh phá phách, nhất quyết không cho anh ngủ yên.

“Ôi trời…” Tần Quảng Lâm bất lực, mở mắt nhìn cô, “Không phải đã nói ai động vào người kia là chó con sao?”

“...”

“Ngoan, ngủ nhanh đi.”

“Gâu.”

“...”

...

Ngày hôm sau, cuối tuần.

Tần Quảng Lâm mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mãi đến gần mười hai giờ trưa mới tỉnh dậy.

Mở mắt ra thở dài một hơi, anh đấm lưng ngồi dậy, tìm quần áo mặc vào, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xào nấu xèo xèo, bên ngoài thơm lừng.

“Đói rồi à?” Hà Phương trong bếp nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười ngọt ngào: “Thấy anh ngủ say nên không gọi, làm thẳng bữa trưa luôn rồi.”

“Ừm, thơm thật.”

Tần Quảng Lâm vào nhà vệ sinh xả nước ầm ầm, dụi mắt đi tới hôn cô một cái, “Làm món gì thế?”

“Trứng ôm hàu, hẹ xào tôm sông, hành lá xào cật heo…”

“...”

Không biết là do tâm lý hay quả thật có tác dụng, Tần Quảng Lâm ăn xong bữa cơm đầy sinh lực này, xoa bụng cảm thấy mình lại sống lại rồi, tràn đầy năng lượng.

Người trẻ mà, ngủ một giấc nghỉ ngơi một chút, rồi ăn một bữa no nê, cái gì cũng giải quyết được.

“Bức tranh hôm qua anh vẽ em đã xem chưa?”

Tần Quảng Lâm hỏi Hà Phương đang rửa bát trong bếp.

“Xem rồi, rất hay.”

“Có… phong cách chữa lành không?”

“Rất chữa lành.”

“Vậy thì tốt, anh đi xem bình luận… Chắc chắn còn một đống giục cưới.” Tần Quảng Lâm từ ghế sofa đứng dậy, ợ một tiếng, lê dép lạch bạch đi vào phòng ngủ mở máy tính.

Máy tính khá cũ kỹ, khởi động mất hơn ba mươi giây, đợi đến khi nó hiện ra màn hình nền, cửa sổ bật lên của tin tức QQ như đã hẹn mà xuất hiện.

Chuột bị giật một chút, anh di chuyển nó lên góc trên bên phải vừa định nhấn dấu X, rồi dừng lại.

“Nửa đêm điện thoại báo cảnh sát bí ẩn, lại cứu một gia đình ba người…”

Nửa đêm… điện thoại…

Tần Quảng Lâm vốn rất nhạy cảm với hai từ khóa này, không hiểu sao lại nhấp vào mục tin tức giống hệt tiêu đề giật gân này.

Mười phút sau.

“Anh đi đâu đấy?” Hà Phương đang giặt quần áo ngoài ban công, thấy Tần Quảng Lâm mặc áo khoác, tiện miệng hỏi.

“...Tiêu Vũ hẹn anh ra ngoài, em ở nhà đàng hoàng nhé.”

Tần Quảng Lâm đáp một tiếng, tìm chìa khóa xe rồi chạy lạch cạch xuống lầu khởi động xe.