Chương 29: Những suy nghĩ lúc độc thân có lẽ không thể duy trì được
Tần Quảng Lâm lòng giật thót, 520? Hình như có chuyện này thì phải...
"Hôm nay đừng lướt bất kỳ mạng xã hội nào, đừng đến rạp chiếu phim, quán cà phê hay các địa điểm hẹn hò khác, người khác sẽ không làm tổn thương được cậu... chỉ là không đề phòng được thằng nhóc Tôn Văn." Tiêu Vũ rất có kinh nghiệm trong việc tránh bị tống cơm chó vào mặt.
"Muỗi quá đáng thật!" Tần Quảng Lâm vừa phụ họa, vừa lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Hà Phương hẹn đi chơi, liếc nhìn Tiêu Vũ một cái lại có chút không đành lòng, thôi ăn xong rồi chiều hãy hẹn cô ấy.
Tiêu Vũ với vẻ mặt sầu não, "À ~ tôi cũng muốn có bạn gái để có thể nắm tay đi dạo."
"Ừm, nắm tay đi dạo đúng là rất tốt." Tần Quảng Lâm gật đầu, vừa nói thế tự nhiên lại đặc biệt nhớ Hà Phương.
Giá mà người đứng cạnh mình bây giờ là Hà Phương thì tốt biết mấy... Anh nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt lập tức trở nên ghét bỏ.
"Bạn gái Muỗi cũng khá xinh, bạn thân của cô ấy chắc cũng không tệ." Tiêu Vũ lại mò điện thoại ra xem nhóm chat, nghĩ về vấn đề độc thân của mình, "Tìm cách nhờ nó sắp xếp cho làm quen một chút."
"Cậu tự sắp xếp cho mình là được rồi, không cần sắp xếp cho tôi đâu." Tần Quảng Lâm vẫn còn đang nghĩ đến bàn tay nhỏ của Hà Phương, mềm mềm dễ thương lắm.
"Haizz, quen rồi lại phải tán, nghĩ lại thấy phiền." Tiêu Vũ thở dài, lại đút điện thoại về túi.
"Thế cậu muốn thế nào?" Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ, tán tới tán lui đúng là khá phiền phức.
Vẫn là Hà Phương tốt nhất, hai người rất tự nhiên ở bên nhau.
"Hay là cậu giả gái đi?" Tiêu Vũ xoa cằm nhìn Tần Quảng Lâm, "Có thể tận hưởng niềm vui được rải cơm chó cho người khác."
Tần Quảng Lâm mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, hệt như đang nhìn một thằng thiểu năng.
"Thứ nhất, cái sở thích này của cậu hơi bất thường. Thứ hai, tôi có bạn gái rồi, một cô bạn gái rất xinh đẹp, rất dịu dàng, rất hoàn hảo."
Không đợi Tiêu Vũ nói gì, Tần Quảng Lâm liền đưa hình nền điện thoại ra trước mặt cậu ta lắc lắc, "Thấy chưa."
Tiêu Vũ đầu tiên nghi hoặc, sau khi nhìn rõ người trên hình nền thì mặt đầy kinh ngạc, ôm ngực trông như bị tổn thương, "Cậu vậy mà cũng thành kẻ phản bội rồi sao?!"
"Vốn dĩ không muốn làm tổn thương cậu đâu, nhưng cậu lại cứ muốn tự tìm chết." Tần Quảng Lâm thở dài một hơi, cất điện thoại đi.
"Thù hận gì chứ?" Tiêu Vũ mặt đầy bi phẫn, "Tôi đã trốn ra tận bờ sông câu cá rồi, cậu không đi cùng bạn gái mình, lại đặc biệt chạy đến tống cơm chó vào mặt tôi sao?"
Hắn cảm thấy bị đòn chí mạng, liên minh độc thân vẫn luôn rất vững chắc đột nhiên tan vỡ, kiểu bạn bè này không chơi được nữa!
Tần Quảng Lâm mặt đầy ghét bỏ, "Thôi được rồi, tôi ngay cả bạn gái cũng chưa đi cùng, mà còn ở đây với cậu đây này."
"Cậu phải mời tôi ăn cơm, ăn bữa lớn." Tiêu Vũ oán hận nhìn Tần Quảng Lâm.
"Được, cậu tùy chọn." Tần Quảng Lâm nhất miệng đồng ý.
Ăn xong sớm thì đi tìm Hà Phương sớm, còn có thể nắm tay cô ấy đi dạo phố, nếu mưa không tiện đi dạo phố thì đi trung tâm thương mại hoặc xem phim cũng không tệ.
Không đúng không đúng, sao mình cứ nghĩ đến cô ấy mãi thế nhỉ?
Tần Quảng Lâm lắc đầu, mới gặp hôm kia thôi, hôm nay đã cứ nhớ mãi, thế này không được, phải ngăn chặn xu hướng này lại.
"Cậu cười ngốc nghếch cái gì đấy?" Tiêu Vũ nghi hoặc nhìn chằm chằm anh.
"Tôi có đang cười sao?" Tần Quảng Lâm ngây người.
Tiêu Vũ nhíu mày đưa tay quạt quạt trước mũi, "Một mùi tình yêu chua lòm."
"..."
Chẳng qua là ghen tị thôi, Tần Quảng Lâm không chấp cậu ta.
Điện thoại trong túi kêu lên một tiếng, là tin nhắn Hà Phương gửi đến, anh dùng ngón út của tay cầm ô móc vào cái xô, chừa ra tay còn lại để nhắn tin.
Chỗ ăn cơm chọn gần nhà Tiêu Vũ, trời đang mưa nên hai người đều lười đi quá xa, Tiêu Vũ đã quyết định phải chén một bữa lớn của Tần Quảng Lâm, để trả ơn anh đã vượt ngàn dặm đội mưa mang cơm chó đến.
Tần Quảng Lâm cũng không bận tâm, để cậu ta gọi món tùy thích, ôm điện thoại nhắn tin suốt đường đi còn chưa đặt xuống.
"Khụ... quá đáng rồi đấy." Tiêu Vũ gọi món xong thấy Tần Quảng Lâm vẫn còn nhắn tin, bất mãn gõ gõ bàn.
"Hừ." Tần Quảng Lâm liếc cậu ta một cái, "Nếu cậu mà có bạn gái thì chắc chắn còn quá đáng hơn tôi nhiều."
Tiêu Vũ khinh thường, "Sao có thể chứ, tôi nói cho cậu biết, phụ nữ thì phải để cho 'nguội' bớt, không thể quá nhiệt tình, nếu không chiều hư rồi thì cậu sẽ khổ thôi."
"Tôi thích thế."
"Không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt, đợi đến lúc cô ấy làm mình làm mẩy thì cậu sẽ biết hối hận thôi."
"Tôi thích."
"..." Tiêu Vũ đau đớn nhìn anh, "Cậu tiêu rồi, cậu không còn là cậu của ngày xưa nữa rồi."
Tần Quảng Lâm lười để ý đến cậu ta, tiếp tục nhắn tin vui vẻ với Hà Phương.
"Hai cậu phát triển đến bước nào rồi?"
"Ừm..." Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ, "Cô ấy đã đến nhà tôi nấu cơm mấy lần rồi."
"Cái gì?!" Tiêu Vũ kinh hãi, "Tiến triển nhanh thế sao? Bước tiếp theo có phải là đính hôn không?"
"Không đến nỗi chứ, chắc còn phải phát triển một thời gian dài nữa." Tần Quảng Lâm trong lòng cũng không chắc.
Rõ ràng trong lòng muốn phát triển nhanh hơn nữa, nhưng lại sợ quá nhanh sẽ khiến Hà Phương khó xử, quan trọng vẫn phải xem ý cô ấy thế nào.
"Cô ấy đã đến nhà cậu rồi, còn mấy lần, còn nấu cơm nữa, đây chẳng phải là gặp mặt phụ huynh rồi sao?!"
Tiêu Vũ nhận ra mình đúng là đã đánh giá thấp thằng này rồi, im hơi lặng tiếng mà chơi lớn thế này.
Nghĩ lại bản thân, thật đáng buồn, ngay cả một cọng tóc của bạn gái cũng chưa thấy, hơn nữa công việc bây giờ vừa bận vừa mệt, muốn yêu đương cũng không có nhiều thời gian... nói không chừng sau này còn phải dựa vào mai mối, thế thì quá kinh khủng rồi.
"Tôi còn chưa gặp mặt phụ huynh của cô ấy nữa mà." Tần Quảng Lâm đang nghĩ chuyện này phải đưa vào lịch trình thôi.
"Thằng nhóc cậu giấu kỹ thật đấy." Tiêu Vũ nhàn nhạt mở miệng.
"Làm gì có, tất cả là do duyên phận." Tần Quảng Lâm cảm khái, "Nói thật, tôi cũng không ngờ lại thế này..."
Duyên phận cái quái gì! Tiêu Vũ nhận ra mình đúng là tiện thật, cứ vội vàng tự mình gây khó chịu, vội vàng đưa tay ngăn Tần Quảng Lâm đang cảm thán duyên phận, "Thôi thôi thôi, nói nữa là bữa cơm này không ăn nổi nữa rồi."
Tần Quảng Lâm hiền từ nhìn cậu ta, dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến bước này thôi, đến lúc đó cậu sẽ hiểu."
"Khinh." Tiêu Vũ khinh thường, "Nói cho cậu biết, ngay cả khi tôi có bạn gái, cũng tuyệt đối sẽ không biến thành cậu như thế này đâu."
"Vì cậu vẫn chưa có bạn gái."
"..."
Quá đáng!
Tiêu Vũ xoay người lại, "Phục vụ ơi, thêm hai món nữa!"
Tần Quảng Lâm cũng không bận tâm, ăn hết là được, cúi đầu tiếp tục nhắn tin với Hà Phương.
"Uống chút gì không?" Tiêu Vũ khích, muốn trả đũa thằng này.
"Không uống."
"Bia ấy mà, không say đâu."
"Thế cũng không uống."
"Xí."
Tiêu Vũ mò ra thuốc lá và bật lửa, ngẩng đầu lên thấy biển báo cấm hút thuốc, lại đút về túi, "Cậu cứ xem, đợi tôi có bạn gái rồi, thuốc vẫn hút, rượu vẫn uống, thoải mái."
"Được, tôi chờ xem, cậu đừng có tự vả là được."
"Nhân tiện nói luôn, hai cậu phải giúp tôi." Tiêu Vũ nghĩ bụng dựa vào mình chắc không ổn lắm, "Sau này khi cô bạn gái nhà cậu dẫn bạn đi chơi, nhất định phải gọi tôi đi cùng nhé, tôi mời ăn cơm."
"Cái này cậu phải tìm Muỗi ấy, nó thích làm ông tơ nhất." Tần Quảng Lâm ngẩng đầu nghĩ nghĩ, "Bạn bè của bạn gái tôi thì tôi còn chưa gặp bao giờ, chuyện này hơi khó đây."
"Dù sao cậu đừng quên tôi là được." Tiêu Vũ không thể hút thuốc, bưng chén trà nhấp từng ngụm, "Trước khi gọi tôi thì hỏi rõ xem người ta có bạn trai chưa nhé, tôi không làm chuyện cướp bồ người khác đâu."
"Tôi cũng không thể để cậu đi cướp bồ được, thất đức biết bao." Tần Quảng Lâm bĩu môi.
Tiêu Vũ gật đầu đồng tình, "Quan trọng là còn tốn công vô ích."