Chương 32 Đàn ông đúng là đồ lợn
Tần Quảng Lâm cảm thấy mình không còn trong sáng nữa.
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ thấy việc ăn nước bọt thật kinh tởm.
Thế nhưng bây giờ hoàn toàn không có chút kháng cự nào, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào khiến cậu có chút say mê.
Thậm chí khi Hà Phương lùi lại, cậu còn cảm thấy chưa thỏa mãn, hai người hóa ra có thể thân mật đến thế.
Ai nói con gái là nước làm ra?
Rõ ràng là đường làm ra mà!
“Đủ chưa?” Hà Phương khẽ cắn môi dưới hỏi.
“Đủ rồi.”
Tần Quảng Lâm cảm thấy rất ngượng ngùng, tay không biết đặt vào đâu, tim đập dữ dội, quay đầu nhìn sang hai bên, rồi lại không nhịn được mà nhìn cô.
Đôi môi đó mềm mại, dường như có thể tan chảy ra vậy.
“Nhìn dáng vẻ cậu có vẻ vẫn chưa đủ sao?” Hà Phương không động đậy, chỉ nhìn cậu.
“Đủ rồi!” Mặt Tần Quảng Lâm đỏ bừng, vội vàng leo xuống giường ngồi cạnh bàn học.
Không đỡ nổi, phụ nữ thật sự quá đáng sợ… Hèn chi người xưa nói hồng nhan họa thủy, trước kia cậu còn không cho là đúng, định lực kém còn đổ lỗi cho phụ nữ, để phụ nữ gánh tội.
Giờ Tần Quảng Lâm đã hiểu, người xưa quả không lừa ta, đây không phải là thứ muốn kháng cự là có thể kháng cự được…
Nghĩ đến đây cậu chợt động lòng, không nhịn được nói: “Sao cậu lại…”
Trông có vẻ thuần thục đến vậy?
“Hửm?”
“Dường như rất giỏi…” Tần Quảng Lâm dùng tay khoa tay múa chân hai cái, không hỏi thành lời.
Hà Phương hiểu ý cậu, ngồi trên giường nhìn cậu nghiêng đầu một cái, “Là bẩm sinh.”
“Cái này… thôi được.” Tần Quảng Lâm không hề xua tan nghi ngờ, cũng không tiện hỏi thêm, đành gật đầu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ấy sắp tốt nghiệp đại học rồi, có yêu đương cũng rất bình thường, chỉ cần không quá đáng, thì đây cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.
“Nhìn tớ này.” Hà Phương từ trên giường chạy xuống đứng trước mặt Tần Quảng Lâm, một đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cậu, trên má còn vương chút ửng đỏ vừa rồi――điều này khiến cậu không nhịn được muốn làm lại hành vi thân mật lúc nãy.
Tần Quảng Lâm ngẩng đầu nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
“Cậu là bạn trai đầu tiên của tớ, vừa rồi cũng là lần đầu tiên.” Hà Phương giơ một ngón tay lay lay trước mắt cậu, “Con gái trưởng thành sớm hơn con trai, biết không?”
“Ờ… tớ biết.” Tần Quảng Lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của cô, không còn đoán mò nữa.
“Hừ, cậu vừa nãy chắc chắn đang nghĩ lung tung.” Hà Phương liếc cậu một cái, lại chạy về giường nghịch dây buộc tóc hình gấu trúc nhỏ, “Vì phần quà này nên tớ không so đo với cậu đâu.”
“Đâu có.” Tần Quảng Lâm khẽ phản bác, nhưng nghe có vẻ không có khí thế.
“Xì, tớ còn không hiểu cậu sao?”
Hà Phương dùng dây buộc tóc mới buộc tóc lại, lắc đầu qua lại hỏi cậu: “Đẹp không?”
Tần Quảng Lâm phát hiện thứ cậu mua này đúng là khá đẹp, có điều đeo vào trông hơi trẻ con, hôm khác sẽ mua cái tốt hơn rồi bảo cô ấy thay cái khác.
“Đẹp lắm.” Cậu khen một câu, do dự một lát lại nói: “Thật ra… để xõa tóc đẹp hơn.”
“Thôi được, vậy lát nữa tớ lại buộc.” Hà Phương lại kéo dây buộc tóc xuống, “Cũng chỉ có cậu mới thấy để tóc xõa là đẹp thôi.”
“Vốn dĩ như vậy đẹp hơn mà.” Tần Quảng Lâm cảm thấy gu thẩm mỹ của mình chắc chắn không có vấn đề.
Đùa à, người vẽ tranh lại không biết cái gì mới đẹp sao?
“Lại đây.” Hà Phương đeo dây buộc tóc vào cổ tay, sau đó bất mãn vỗ vỗ giường, “Cách tớ xa thế là sợ tớ ăn thịt cậu à?”
Tần Quảng Lâm khẽ ho một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, chủ yếu là sợ mẹ Tần lại vào nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ gì đó, muốn khóa cửa lại thì lại trông như có tật giật mình.
Tuy nhiên mẹ Tần cũng chỉ đẩy cửa một lần, vừa rồi mang dưa hấu vào cũng đã gõ cửa rồi, chắc sẽ không còn lỗ mãng như vậy nữa.
“Cậu có muốn ăn không?” Hà Phương chống người nửa nằm trên giường, tay cầm một quả ô mai hỏi cậu.
“Không ăn.”
Tần Quảng Lâm cảm thấy thứ này chua lè mùi vị không ngon, vẫn là cái kia ngon hơn… Cậu hồi vị một chút, có chút thèm thuồng nhìn đôi môi đỏ mọng của Hà Phương.
Hỏng rồi hỏng rồi, lần này cậu triệt để bị cô ấy đánh bại rồi.
Hà Phương từng quả từng quả ăn ô mai, Tần Quảng Lâm cứ ngây người nằm trên giường nhìn cô ăn.
“Chưa đủ.”
Không biết qua bao lâu, Tần Quảng Lâm đột nhiên buột ra hai chữ.
“Cái gì?” Hà Phương ngẩn ra.
“Ừm…” Tần Quảng Lâm cảm thấy má hơi nóng lên, chột dạ dời mắt đi, sau đó lại cố gắng bình tĩnh dời mắt về, “Chưa đủ.”
Cứ như thể đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, lần đầu tiên thử đã không thể dứt ra được.
Hà Phương nhả hạt ô mai vào túi rỗng, cười nói: “Vậy cậu lại đây đi.”
Tần Quảng Lâm được cho phép, tim đập thình thịch tiến lại gần, kết quả lại bị ánh mắt tràn đầy ý cười của cô nhìn cho đứng khựng lại.
“Cậu nhắm mắt lại.”
Hà Phương ngửa đầu nằm trên giường, “Được rồi, tớ nhắm rồi.”
Tần Quảng Lâm thỏa mãn bò qua hôn, lát sau uất ức ngẩng đầu lên, “Mở miệng ra.”
“Gọi cô Hà.” Hà Phương nhắm mắt cười trộm.
Cố ý!
Tuyệt đối không thể bị cô ấy uy hiếp!
Nhục nhã quá, Tần Quảng Lâm giận đến mức này đây, cúi đầu lại hôn lên.
Một lát sau, cậu lại ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Cô Hà.”
Sự nhục nhã trước nụ hôn không đáng kể gì.
“Bạn Tần.” Hà Phương cười đưa tay ôm lấy cổ Tần Quảng Lâm, chủ động kéo cậu xuống.
Vị ô mai chua lè lúc này cũng trở thành sự hưởng thụ.
…
Cuối cùng Tần Quảng Lâm cảm thấy đủ rồi mới tách ra, đỏ mặt nhìn cô bạn gái ngọt ngào này.
Thư thái, dễ chịu, đời người nên dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt.
“Tay thối làm gì đấy?” Hà Phương mở mắt véo cậu một cái.
“Hửm?” Tần Quảng Lâm cúi đầu nhìn một cái, sau đó vội vàng nằm sang một bên.
“Biết ngay cậu không ngoan mà.” Hà Phương bất mãn chỉnh lại vạt áo bị cuốn lên.
“Bản năng thôi.” Tần Quảng Lâm ngượng nghịu nói, chính cậu cũng không biết là sao.
“Đồ lợn.” Hà Phương dùng sức vỗ một cái vào tay cậu, “Đủ rồi chứ?”
“Chưa đủ lắm…”
Sao có thể đủ được, sẽ nghiện mất!
“Chưa đủ cũng không cho nữa.” Hà Phương nhìn dáng vẻ cậu có vẻ hơi tức giật giật, quay lưng nằm sang một bên, “Hôn xong là chạy, còn chẳng ôm tớ.”
Tần Quảng Lâm thân mật hai lần, cũng không còn rụt rè nữa, nghe vậy liền xích lại từ phía sau ôm lấy Hà Phương, vùi đầu vào tóc cô hít một hơi thật sâu, “Tớ yêu cậu.”
“Trước khi hôn là thích, hôn xong là yêu rồi sao?” Hà Phương tiếp tục bất mãn.
“Cái này không liên quan đến việc hôn hít.” Tần Quảng Lâm ôm chặt cô hơn, “Tớ muốn mãi mãi ở bên cậu.”
“Hừ, đàn ông.” Hà Phương bị hơi thở của cậu phả vào cổ ngứa ngáy, vặn vẹo hai cái quay đầu nhìn cậu, “Lại thế nữa à?”
“Thật sự là bản năng thôi.” Tần Quảng Lâm cảm thấy oan ức, “Tớ không nghĩ lung tung đâu.”
“Có nghĩ cũng vô ích, không thể nào.” Hà Phương quay đầu lườm cậu một cái, “Ngoan ngoãn chút đi!”
“Cậu đừng động đậy là được rồi.”
Tần Quảng Lâm tuy bản năng thích cô ấy cựa quậy cọ xát, nhưng vẫn vô cùng kiềm chế không nghĩ lung tung.
Thật sự rất thích người trong lòng này, nhất định phải cưới cô ấy về sưởi ấm chăn đệm.
Nghĩ đến sau này có thể sống chung dưới một mái nhà, ngày ngày hôn hít ôm ấp, một cảm giác hạnh phúc dâng trào từ tận đáy lòng, Tần Quảng Lâm cảm thấy như vậy thì thật sự viên mãn, đời người không còn gì hối tiếc.
“Lỗ rồi!” Hà Phương đột nhiên lại véo cậu một cái, “Mới gọi có một tiếng cô Hà mà đã bị cậu làm hỏng rồi.”
“Sao lại nói là làm hỏng được.” Tần Quảng Lâm bất mãn, “Cho dù có, thì cũng là cậu trước…”
“Cậu nói nữa xem!” Hà Phương cắn một cái vào cổ tay cậu, “Tay thối!”
“…”
Tần Quảng Lâm im miệng, cái này quả thật lý đuối.
Vùi mặt vào tóc Hà Phương lười biếng không muốn động đậy, trong lòng cậu đang tính toán làm sao để nhanh chóng cưới cô ấy về nhà.
Người tốt như vậy ngàn vạn lần không thể để chạy mất, phải nhanh chóng biến thành của riêng mới được.