Chương 35: Bé Thỏ con đã khai khiếu
Không biết là do Hà Phương cơ thể khỏe, hay là xoa bụng nhỏ thật sự hiệu quả, mãi một lúc lâu sau cũng không đau nữa.
Tần Quảng Lâm ngồi bên giường thấy cô ấy có lẽ không sao rồi, liền cầm lấy cốc định rót thêm nước nóng cho cô.
"Đừng rót nữa, không uống đâu." Hà Phương nằm trên giường nói.
"Cứ rót đi đã, uống hay không thì cứ để đó." Tần Quảng Lâm không dừng bước, ra ngoài rót đầy cốc nước rồi mang vào đặt cạnh đầu giường, nghĩ một lát rồi lại đậy nắp lại.
"Có muốn xoa thêm chút nữa không?" Anh vẫn không yên tâm.
"Muốn lợi dụng tôi thì cứ nói thẳng đi." Hà Phương lườm nguýt, quay lưng đi không thèm để ý đến anh.
"Lòng tốt lại bị coi như gan lừa phổi lợn."
Tần Quảng Lâm nằm trở lại giường, từng chút một lại dịch đến ôm lấy Hà Phương, cách lớp quần áo đặt tay lên bụng cô nhẹ nhàng xoa bóp, "Bây giờ còn có anh ở đây, đợi em về rồi mà đau bụng thì xem ai xoa cho em đây."
"Hừ, đồ heo thối." Hà Phương lại cầm điện thoại lên chơi, lát sau liền chống người dậy kéo cánh tay còn lại của Tần Quảng Lâm qua, kê dưới cổ làm gối, "Suốt ngày sờ soạng con gái người ta, không biết xấu hổ à anh."
"Không phải là em cứ trêu chọc anh à, người đáng phải xấu hổ là em mới đúng."
Khi hôn môi, anh đã cạy mãi không mở được miệng cô, còn bị ép gọi cô là cô Hà thì mới được hôn như ý muốn, Tần Quảng Lâm trải qua chuyện này đã hết sĩ diện rồi, dù sao thì cũng đã mất hết rồi.
Đúng vậy, đã hết rồi, ít nhất là trước mặt Hà Phương anh đã mất hết thể diện rồi, dứt khoát không cần nữa.
"Tôi trêu chọc anh hồi nào?" Hà Phương bất mãn, "Rõ ràng là anh cứ trêu chọc tôi, đồ lưu manh."
"Em mà nói nữa là anh thật sự lưu manh đấy." Tần Quảng Lâm dùng hai ngón tay "đi" trên giường về phía Hà Phương mấy bước.
Bốp!
Hà Phương vỗ mạnh vào tay anh một cái, "Anh dám!"
"Hừ."
Tần Quảng Lâm chỉ dọa cô thôi, những chuyện vô liêm sỉ như thế anh không làm được, ít nhất là bây giờ còn chưa làm được.
Nói thì vô tư, nhưng thật sự làm ra chuyện quá đáng là không tôn trọng Hà Phương, đương nhiên lúc hôn môi thì cái "tay heo" đó hoàn toàn là bản năng vô thức, không tính.
"Hết 'đậu' rồi." Hà Phương thở dài một tiếng đặt điện thoại sang một bên, "Tại anh hết!"
"Lần này anh có nói gì đâu, sao lại trách anh được?" Tần Quảng Lâm cảm thấy cơ thể mềm mại nhỏ bé này ôm mãi không đủ.
"Anh ở cạnh tôi làm ảnh hưởng đến phong độ của tôi!"
Hà Phương nghĩ nghĩ lại cầm điện thoại lên bấm mấy cái rồi đưa cho anh, "Tôi muốn dùng tài khoản của anh chơi."
Tần Quảng Lâm cũng không bận tâm, nhận lấy điện thoại nhanh chóng nhập tài khoản mật khẩu của mình, nhìn thấy còn hơn ba vạn 'đậu', đây là số 'đậu' còn lại từ hồi đại học, sau khi tốt nghiệp anh không động đến nữa.
"Nhiều 'đậu' thế này!" Hà Phương reo lên mừng rỡ.
"Đây." Tần Quảng Lâm đưa điện thoại qua, chợt trong lòng nảy ra một ý, liền giơ tay cao lên.
Hà Phương với tay hai cái nhưng không với tới, "Anh làm gì thế?"
"Muốn chơi không?" Tần Quảng Lâm cười.
Không cạy được miệng còn phải gọi là cô Hà, chuyện này nhất định phải trả thù lại.
Hà Phương quay đầu lại lườm anh.
"Nè." Tần Quảng Lâm bĩu môi ra hiệu cho cô, "Hôn anh một cái như vừa nãy ấy."
"Mấy chuyện này sao mà học nhanh thế." Hà Phương tiếp tục lườm Tần Quảng Lâm, rồi lại ngẩng đầu nhìn điện thoại, "Không chơi nữa!"
Nói xong quay đầu đi không thèm để ý đến anh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nuốt trôi cục tức, bèn cắn một cái vào cánh tay anh.
Một khi người ta đã không còn sĩ diện, vậy thì chẳng có gì có thể trêu chọc được anh ta nữa.
"Vậy thì anh tự chơi vậy." Tần Quảng Lâm bắt đầu một ván, cố tình để cô nghe tiếng nhạc leng keng, "Ván này vận may thật tốt, chậc, hoàn hảo."
"Cướp địa chủ."
"Nhân đôi."
"Ba lá với một."
"Bỏ qua."
"Ra bài lớn hơn."
Hà Phương bịt tai lại, quay đầu lườm anh đầy hung dữ.
"Trò này chơi hay thật đấy." Tần Quảng Lâm mặt đầy tán thưởng, "Em muốn chơi không?"
"Không muốn!"
"Muốn chơi thì em cứ nói anh biết, em không nói làm sao anh biết em muốn chơi chứ? Em muốn chơi thì anh cho em thôi mà, đâu phải em... Ưm!"
Mềm mại thơm tho của Hà Phương lướt một vòng trong miệng anh, cô lau lau miệng rồi lại lườm anh, "Đưa đây!"
"Xem ra là em rất muốn chơi, cho em chơi đấy." Tần Quảng Lâm hài lòng đưa điện thoại cho cô, "Sắp thắng rồi đấy, thấy anh tốt với em chưa này."
"Hừ!" Hà Phương nhéo anh một cái, cầm điện thoại lên nhìn ba vạn 'đậu' lại vui vẻ trở lại, "Anh còn nợ tôi mười vạn nữa đấy, đừng quên đấy!"
"Ba vạn này có thể trừ vào số tiền nợ kia được không?"
Nếu là bảy vạn thì sẽ dễ hơn rồi.
"Mơ đẹp đấy, ba vạn này là tôi vừa mới đổi được đấy." Hà Phương kéo tay anh đặt lên bụng nhỏ, để anh tiếp tục xoa bóp.
"Ừm..." Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ, cúi đầu lại gần hỏi: "Anh hôn lại em một cái như vừa nãy, ba vạn này có thể bù vào mười vạn kia được không nhỉ?"
Thật kỳ lạ, sau khi đã hết sĩ diện, thế giới đột nhiên trở nên đầy màu sắc.
Hôn môi thật sự gây nghiện mà, chuyện này không biết là ai đã phát minh ra, phúc lợi cho toàn nhân loại, ồ không, trừ mấy 'chú chó độc thân' ra nhé, đối với họ thì đây chính là sát thương chí mạng.
"Anh nằm mơ giữa ban ngày đấy." Hà Phương còn chẳng thèm nhìn anh, "Dám hôn bậy là anh chết chắc rồi, mười vạn sẽ thành một trăm vạn đấy."
"..."
Tần Quảng Lâm đành ngừng ý định hôn lại, bực bội nằm trở lại ôm lấy Hà Phương, một lát sau lại không yên phận nữa, kéo bàn tay nhỏ của cô qua rồi hôn hít một hồi.
Không hôn mặt, không hôn môi, hôn hôn bàn tay nhỏ thì luôn được mà.
Cả người Hà Phương đều thơm lừng, thật muốn cắn cô một cái.
"Anh đang gặm chân giò à?" Hà Phương ghét bỏ lau nước bọt lên người anh.
"Cho dù là chân giò thì cũng là chân giò thơm mà." Tần Quảng Lâm không mấy bận tâm.
"Tay anh mới là chân giò đấy." Hà Phương từ chối không cho anh chơi với bàn tay nhỏ của mình, cô còn phải chơi Đấu Địa Chủ nữa mà.
"Được rồi, anh là, anh là."
Tần Quảng Lâm ôm lấy cô, cảm thấy mình có chút mê mẩn, sao lại có thể thích đến thế chứ?
Hình như có người nói, khi hai người có tình cảm với nhau mới bắt đầu hẹn hò thì tình cảm là nồng nhiệt nhất, giống như rượu mạnh vừa mới ủ xong, sau đó theo thời gian trôi đi, tình cảm sẽ từ từ lắng đọng, hoặc là trở nên nồng nàn và đậm sâu, chuyển hóa thành tình thân, hoặc là trở nên nhạt nhẽo rồi chia tay.
Hoặc có lẽ còn một khả năng khác, Tần Quảng Lâm đang suy nghĩ liệu có phải trước đây mình bị Hà Phương trêu chọc và kìm nén quá lâu rồi không, bây giờ một khi được giải tỏa thì phản ứng quá dữ dội?
Kệ đi, dù sao thì thích là đúng rồi.
Tần Quảng Lâm lại bắt đầu xoa bụng nhỏ cho Hà Phương, căn bệnh này phải giúp cô ấy chữa khỏi hoàn toàn, vừa nãy mặt cô tái mét, chắc là đau lắm.
Đợi tối nay sẽ nghiên cứu kỹ thêm những cách khác, phòng khi lần sau lại đau thì phải xoa mãi mới đỡ.
"Anh đúng là đồ heo thối mà." Hà Phương đột nhiên lại buột miệng nói một câu.
"Ừm, anh là đây." Tần Quảng Lâm đồng tình, "Đồ heo thối đang xoa bụng cho em đây này."
"Hừ, nhanh thế đã không còn biết xấu hổ rồi." Hà Phương khẽ làu bàu.
Tần Quảng Lâm không hiểu sao có chút ngượng nghịu, "Thế hay là anh lại ngại ngùng một chút nhé?"
"Đáng lẽ không nên để anh nếm được mùi ngọt." Hà Phương tiếp tục làu bàu, "Trước đây vui hơn nhiều."
"Chẳng vui tí nào." Tần Quảng Lâm bị cô nói một câu lại nhớ đến chuyện không cạy được miệng cô, đúng là vết nhơ cả đời, sau này chắc chắn sẽ bị cô đem ra mà trêu chọc.
"Tôi mặc kệ, anh phải ngoan ngoãn một chút." Hà Phương càng nghĩ càng tức, mọi chuyện sao lại thành ra thế này chứ?
Bé Thỏ con đáng yêu sao bỗng nhiên lại sắp biến thành sói xám rồi, thế này sao được?
Vẫn còn chưa chơi chán đâu!
"Anh vẫn luôn rất ngoan mà."
Tần Quảng Lâm cảm thấy đây là thích, chứ không phải không ngoan.