Chương 39: Những ngày đó phụ nữ là phái yếu
Trong mối quan hệ giữa hai giới, phụ nữ bẩm sinh đã ở thế yếu, dù cả hai đều trơ trẽn, người thiệt thòi vẫn là phụ nữ, đàn ông thực sự không sợ gì cả — trừ một màu sắc nào đó.
Tất nhiên Tần Quảng Lâm không nghĩ được nhiều đến vậy, anh đang nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành Hà Phương.
Cứ như lúc ở rạp chiếu phim đang trêu ghẹo nửa chừng thì đột ngột dừng lại, chiêu này của Hà Phương còn ghê hơn, vừa để anh nếm chút mật ngọt đã đóng sập cửa rồi, nghiện rồi có được không hả?
"Anh sẽ thắng cho em hai mươi vạn đậu," Tần Quảng Lâm ôm cô từ phía sau, lẩm bẩm.
"Không đủ."
Không phải là không được, mà là không đủ, Tần Quảng Lâm thầm mừng trong bụng, "Anh thắng cho em ba mươi vạn."
"Gấp đôi," Hà Phương bị hơi thở của anh làm cho sau gáy ngứa ngáy, cô vặn vẹo đầu cọ cọ vào người anh.
Tần Quảng Lâm do dự, sáu mươi vạn phải chơi rất lâu mới được, còn phải xem vận may nữa, "Nhiều quá!"
"Siêu gấp đôi," Hà Phương bất mãn nâng giá, ai cho phép anh mặc cả?
"Được được, nhưng cái này chỉ tính là nợ thôi nhé, trước khi chưa thắng đủ thì cũng có thể làm cái kia mà." Tần Quảng Lâm cố gắng tranh thủ nụ hôn của Hà Phương.
Hà Phương nghĩ nghĩ, "Vậy thì phải siêu siêu siêu siêu gấp đôi mới được."
"Nhiều siêu thế này, là bao nhiêu rồi?" Tần Quảng Lâm không tính ra được, chỉ biết đó là một con số rất lớn.
"Em lười tính lắm, anh cứ nói có được không đi." Hà Phương rất không hài lòng vì anh không đồng ý ngay lập tức.
"Được." Tần Quảng Lâm đồng ý, dù sao cũng không giới hạn thời gian, cứ từ từ mà chơi, miễn không chậm trễ việc là được.
"Thế thì tạm được."
Hà Phương lúc này mới hài lòng, dù sao cũng không thể mãi không cho anh hôn, nhân cơ hội đưa ra thêm điều kiện mới là quan trọng nhất, "Biết mình sai ở đâu chưa?"
"Biết rồi." Tần Quảng Lâm cảm thấy mình lại mở khóa thêm một kỹ năng mới, dỗ dành.
Con gái mà, cứ phải nhường nhịn một chút, không được quá đáng, nhỡ mà trơ trẽn quá làm cô ấy sợ chạy mất thì sao.
"Sai ở đâu?" Hà Phương định đưa kế hoạch "huấn luyện" trở lại đúng quỹ đạo.
"Ừm..."
Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ, quả thực không biết trả lời thế nào, hôn hít chắc chắn không thể nói là sai được, nhỡ cô ấy thuận thế lại đổi ý thì sao...
Sự việc bắt nguồn cũng là do cô ấy tự ngồi lên đùi anh trước, lẽ nào phải nói sai ở chỗ mình trơ trẽn không biết ngại ngùng sao?
"Anh lại do dự rồi!" Hà Phương bất mãn, "Có phải anh thấy mình không sai không?"
"Em sai hết rồi."
Điều này hình như là kỹ năng chung của đàn ông, khi không tìm ra lỗi ở đâu thì cứ phủ nhận bản thân hoàn toàn, làm qua loa cho xong miễn là cô ấy vui vẻ.
"Hừ, sau này biết phải làm gì chưa?"
"Biết rồi." Lần này Tần Quảng Lâm không hề do dự chút nào.
"Vậy bây giờ phải làm gì?" Hà Phương hỏi.
"Hôn sao?" Tần Quảng Lâm thăm dò nói.
"Vừa nãy nói suông hết rồi à!" Hà Phương véo anh, "Đi thắng đậu cho em mau!"
"Không phải còn ba vạn sao..."
Tần Quảng Lâm từ chối, game làm sao mà vui bằng Hà Phương được, muốn giúp cô ấy thắng thì cũng phải đợi lúc anh ở một mình rồi thắng, bây giờ đang ôm thế này ai rảnh mà chơi cái game tồi tệ đó chứ.
"Chỉ còn bốn nghìn thôi," Hà Phương đưa điện thoại cho anh xem, "Cái tài khoản hôi hám của anh xui xẻo quá."
"Cái gì?!" Tần Quảng Lâm kinh ngạc, "Buổi chiều em mới chơi có một lát mà thua nhanh vậy!"
"Ai bảo tài khoản của anh vận may kém, toàn bốc phải bài xấu." Hà Phương không thể nào thừa nhận trình độ của mình kém được, dù có thua thì cũng nhất định là do Tần Quảng Lâm hại.
"Vậy thì đừng chơi nữa." Tần Quảng Lâm xoay người cô quay lại đối mặt với mình rồi ôm chặt, "Để anh ôm em một lát cho đã."
Hà Phương không kháng cự, cô cũng rất thích cảm giác được Tần Quảng Lâm ôm vào lòng, toàn thân ấm áp, trong hơi thở đều là mùi hương từ người anh.
Có một người để dựa dẫm thật sự rất tốt, dù bây giờ anh ấy vẫn còn chút non nớt, nhưng cảm giác an toàn thì vẫn vậy.
"Anh thích em." Tần Quảng Lâm ôm Hà Phương tựa như một chú mèo con, đầu quả tim anh ngọt ngào như dính mật.
"Không cho hôn thì lại thành thích rồi," cô vùi đầu vào ngực Tần Quảng Lâm khẽ lầm bầm.
"Anh yêu em." Tần Quảng Lâm sửa lời, Hà Phương thế này thật quá đáng yêu.
Không biết có phải vì đến "tháng" rồi không, hôm nay cô ấy trở nên mềm yếu dịu dàng, nhất là sau khi đau bụng, hoàn toàn không còn vẻ mạnh mẽ trước đó nữa, làm gì cũng như đang làm nũng.
"Thế thì tạm được, thưởng cho anh một chút." Hà Phương đưa bàn tay nhỏ ra trước mặt anh.
Tần Quảng Lâm nắm bàn tay nhỏ, hôn mạnh một cái, "Còn gì nữa?"
Hà Phương nghiêng tai lắng nghe nhịp tim của Tần Quảng Lâm, thỏa mãn ôm chặt lấy anh, "Hết rồi."
Chỉ cần một chút phần thưởng là đủ, không thể để anh ấy được đằng chân lân đằng đầu.
"Chúng ta sẽ luôn tốt đẹp như thế này chứ?" Tần Quảng Lâm cảm thấy mình thật sự yêu cô ấy đến mức tận cùng.
"Cái đó còn phải xem anh có làm em giận không, nếu em giận thì em sẽ không chơi với anh nữa đâu."
"Đảm bảo sẽ không." Tần Quảng Lâm trịnh trọng như thể đang thề, anh dừng lại một chút, "Em cũng phải nói với anh chứ."
"Nói gì?"
"Tại sao em lại thưởng anh?" Tần Quảng Lâm không tin là cô ấy không biết mình muốn nghe gì.
"Tại sao á?" Hà Phương giả vờ ngây ngô.
"Nói em cũng yêu anh chứ."
"Em cũng yêu anh."
"Không phải, em cố ý!" Tần Quảng Lâm bất mãn, "Nói lại đi."
"Nói gì?"
"Nói anh yêu em."
Hà Phương cười trộm, "Ừm, em biết rồi."
"Em còn thế nữa là anh hôn em đấy nhé!" Tần Quảng Lâm ghé sát tai cô thì thầm đe dọa.
Ấy, câu này hình như hơi quen quen?
"Anh dám bắt nạt em thử xem?" Hà Phương không chấp nhận bị đe dọa, nhất định phải nắm chặt quyền chủ động trong tay.
Tần Quảng Lâm do dự một chút, quyết định vẫn nhường cô ấy, nhưng lại không muốn nhận thua, dứt khoát cầm bàn tay nhỏ của cô ấy lên, hôn mạnh một cái vào lòng bàn tay.
Hà Phương cảm nhận lòng bàn tay tê dại ngứa ngáy, đắc ý hừ một tiếng, "Coi như anh biết điều."
"Anh vốn dĩ là đang nói về bàn tay mà." Tần Quảng Lâm xoa xoa tóc cô, nói hay không nói thật ra cũng không quan trọng, dù sao thì bản thân anh biết là được rồi.
Hà Phương nhắm mắt tựa vào lòng Tần Quảng Lâm không nói nữa, lặng lẽ tận hưởng cảm giác được hơi thở anh bao bọc, mãi đến rất lâu sau mới khẽ mở lời, "Em yêu anh."
Tần Quảng Lâm hơi bất ngờ, "Nghe không rõ lắm, em nói lại lần nữa đi?"
"Em yêu anh." Hà Phương bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa, "Hài lòng chưa?"
"Ừm, hài lòng rồi." Tần Quảng Lâm vui vẻ đưa tay ra trước mặt cô, "Anh cũng thưởng em một chút."
"Bỏ cái móng heo thối của anh ra." Hà Phương gạt tay anh ra, "Em mới không thèm hôn."
"Không muốn thì thôi vậy." Tần Quảng Lâm rụt tay lại tự mình hôn một cái, "Thơm thật."
"Người hôi thối thì sẽ không tự thấy mình hôi thối đâu," Hà Phương nhắm mắt nói, "Phải để người khác thấy thơm thì mới được."
"Anh thấy em thơm lắm mà." Tần Quảng Lâm cúi đầu hít một hơi thật sâu, "Chỗ nào cũng thơm."
Khóe miệng Hà Phương khẽ cong lên, "Đương nhiên rồi, em là Lạc Thần chuyển thế mà, anh được hời rồi đấy."
Có những điều sẽ vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là thay đổi thời gian và địa điểm mà thôi.
Tần Quảng Lâm cảm thấy mình đúng là đã vớ được món hời lớn, nhưng thế này vẫn chưa đủ, anh ôm Hà Phương khẽ lay động, "Lạc Thần ơi Lạc Thần, bao giờ em dẫn anh về nhà em xem chơi đi?"
"Không phải đã nói rồi sao, thắng cho em mười vạn đậu."
"Vậy sau khi đi xem xong thì bao giờ mới có thể tiến hành bước tiếp theo?"
"Bước tiếp theo là gì?"
"Đương nhiên là lấy sổ nhỏ rồi." Tần Quảng Lâm hận không thể bước thẳng đến bước cuối cùng.
"Xem anh thể hiện thế nào đã, dù sao em cũng không muốn nhanh như vậy." Hà Phương bĩu môi.
"Sao lại không muốn?" Biểu cảm của Tần Quảng Lâm sụp đổ.
"Hừ, đến lúc đó mà có sổ nhỏ rồi thì anh sẽ nắm chắc em trong tay, muốn bắt nạt thế nào cũng được, tuyệt đối không đời nào!"
"Anh làm sao có thể bắt nạt em được chứ!"
Tần Quảng Lâm cảm thấy oan ức, anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó cả mà?