Về chuyện đệ tử của tôi, lúc nào không hay, đã trở thành kẻ mạnh nhất nhân loại, còn tôi, sư phụ không có tài năng nào, bị hiểu nhầm là kẻ mạnh nhất vũ trụ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 60

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 783

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 24

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 13

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 113

Phần năm Chương năm - Chuyện bên lề Cô ấy, nhện và Chloe

“Mọi người ơi, bữa sáng xong rồi, dậy đi nào”

Ta hoảng hốt tỉnh giấc khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô ấy.

Ta cảm nhận được rằng mặt trời đã bắt đầu mọc khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong hang.

“Quần, quần áo! Phải nhanh lên, á, áááá”

Nếu muộn, ta sẽ bị bỏ bữa sáng và bị phạt nặng.

Tuy nhiên, vì bình thường ta không mặc quần áo nên không thể thay đồ nhanh được.

‘Chloe, cô ăn mặc hở hang và không biết xấu hổ. Hãy mặc cái này vào đi’

Ta cau mày nhận lấy chiếc váy liền màu đen được đưa cho cùng với lời nói đó.

“Ừm, ta là rồng mà. Mặc quần áo thì hơi… K, không, tôi xin cảm ơn và sẽ mặc nó, vâng”

Khi bị cô ấy lườm, ta tuyệt đối không thể chống cự.

Ta đành ngoan ngoãn nhận chiếc váy và mặc vào, nhưng…

“A, không được rồi, cánh vướng quá không qua được, đuôi, phải cho đuôi vào lỗ trước đã!”

Mỗi sáng, ta đều vật lộn với việc thay đồ.

Nếu biết thế này, ta đã nên ra khỏi hang cùng với ngài Takumi.

“...Không, không thể được. Cô ấy chắc chắn biết điều gì đó về ông và chị Karna”

Trên người cô ấy có mùi của ông, con rồng cổ đại đang mất tích.

Hơn nữa, mùi của chị Karna, thứ mà đáng lẽ Azathoth đang giữ, cũng còn lại rất đậm.

Ta đã thử hỏi cô ấy một cách khéo léo về ông nhưng cô ấy cứ khăng khăng không biết gì.

“Đừng có coi thường cái mũi của ta. Chính ta đã tìm thấy ngài Takumi mà”

Ta nhất định sẽ tìm ra bằng chứng và tìm thấy ông và chị Karna.

...Mà, bây giờ thì đành phải ngoan ngoãn tuân theo thôi.

“Nào, còn mười giây nữa là bị phạt nhé. 10, 9, 8…”

“Oái, chờ, chờ một chút!”

Dù mới mặc được một nửa, ta vội vàng chạy đến bàn ăn.

Chiếc váy vướng vào chân khiến ta ngã nhào.

“Vậy là bị bỏ bữa sáng và chống đẩy 1000 lần nhé”

Nagisa, người đã đi mua thực phẩm ở làng Takumi dưới chân núi, trở về và nói với vẻ chán nản.

“Hay là cứ mặc quần áo mà ngủ đi?”

“Hừ, hừ, làm vậy thì lòng tự trọng của một con rồng không cho phép, vả lại, thật ra ta không muốn mặc quần áo. Khi ở dạng người, những chỗ quan trọng đã được vảy che rồi. Tại sao mọi người không hiểu cho ta chứ”

Vì không thể nói với cô ấy nên ta vừa chống đẩy vừa trút hết bực tức lên Nagisa.

“Mà, cô ấy rất nghiêm khắc về chuyện đó. Chắc là… V, vậy thôi, Chloe, cố lên nhé”

Không biết từ lúc nào cô ấy đã đứng sau lưng Nagisa.

Nagisa vội vàng bỏ đi như chạy trốn.

Chắc là cô ấy đã đến rất gần mà không hề hay biết.

Sự hiện diện của cô ấy mờ nhạt như không khí.

Nếu không dùng mũi để cảm nhận như ta thì sẽ không nhận ra cho đến khi nhìn thấy.

“Chloe, chống đẩy xong chưa?”

“...Còn một trăm lần nữa là xong”

“Chính xác là còn 98 lần. Thật thà là tốt”

Làm sao mà cô ấy đếm được nhỉ?

Năng lực của cô ấy thật khó lường.

Đó là một sức mạnh khó chịu và kỳ lạ, khác với Azathoth, Alice và cả ngài Takumi.

“Tuy nhiên, cách nói chuyện đó không được hay cho lắm. Có vẻ như khi phấn khích cô sẽ nói giọng Kansai, chúng ta hãy sửa cả cái đó nữa”

“Giọng Kansai?”

“À, ở đây gọi là giọng rồng nhỉ. Vì ở đây chỉ có cô Chloe nói được thôi nên chúng ta hãy phong ấn hoàn toàn nó đi”

Chỉ có ta nói được?

Điều đó có nghĩa là ông, chị Karna và tất cả mọi người trong tộc rồng đều không có ở đây?

Ta nghiến chặt răng, cố nén những lời muốn nói và tiếp tục chống đẩy.

“Đó là mệnh lệnh à? Nếu không tuân theo thì sao?”

“Không phải là mệnh lệnh đâu. Giống như một lời đề nghị thôi. Không tuân theo cũng được, nhưng trong trường hợp đó chúng ta không thể sống cùng nhau được nữa”

Ý là cút đi à.

Từ hang động này?

Hay là từ thế giới này?

“...Có lẽ không thể ngay được nhưng tôi sẽ sửa dần dần… ạ”

“Được, được, vậy là tốt rồi. Chloe rất ngoan ngoãn, tôi rất có cảm tình đấy”

Thật khó chịu.

Ta tức điên lên.

Ta muốn đấm cho một phát ngay lập tức nhưng không hề có chút hình dung nào về việc sẽ thắng.

Chưa phải lúc.

Phải ở bên cạnh, quan sát và tìm ra điểm yếu nào đó của cô ấy thì mới có thể chống lại được.

“...Chống đẩy xong rồi ạ”

“Vâng, vất vả cho cô rồi, bữa sáng tôi đã hâm nóng và để sẵn ở đó. Ăn xong thì để bát đĩa vào bếp nhé”

“Vâng, tôi hiểu rồi”

Nếu nghe lời, cô ấy sẽ cung cấp cho ta những bữa ăn ngon hơn cả ngài Takumi và đối xử tốt với ta.

Tuy nhiên, ở đó không có sự bình yên như khi ở cùng ngài Takumi.

“Hử? Mùi gì đây?”

Sau khi cô ấy đi, ta chợt ngửi thấy một mùi hương chưa từng ngửi thấy.

Một mùi hương còn lại rất nhẹ.

Một mùi hương không có ở thế giới này.

Vậy mà lại có cảm giác thân quen.

Tại sao một mùi hương không có ở thế giới này lại có cảm giác thân quen?

“...Đúng rồi, giống hệt mùi lúc đó”

Ta đã từng ngửi thấy một lần khi còn rất nhỏ, đến mức không còn nhớ rõ.

Là lúc nào nhỉ.

Khi ta còn nhỏ, chị Karna đã dắt tay ta đến đó.

Sâu trong động thạch nhũ lớn được bao quanh bởi quặng ngọc lục bảo.

Hai đứa chúng ta đã lẻn vào căn phòng bí mật mà chỉ có ông mới được vào.

Ta không nhớ có gì ở đó.

Không, có lẽ ta đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.

Ta chỉ nhớ chị Karna bị ông mắng té tát và mùi hương thoang thoảng này.

“Có gì đó, chắc chắn ở đó có gì đó”

Nếu đi bằng dạng rồng thì từ đây chưa đến một giờ.

Ngay bây giờ…

“Hử?”

Không biết từ lúc nào, một thứ gì đó lấp lánh đã quấn quanh đầu ngón tay út của ta.

Đó là một sợi chỉ mỏng trong suốt, kéo dài ra tận bên ngoài hang động.

“Cái gì đây? Từ lúc nào mà bị dính cái này? Tơ nhện? Nhớ lại thì, lúc nãy trên vai cô ấy có một con nhện”

Đây có phải là một lời cảnh báo không?

Nếu con nhện đó là tay sai của cô ấy thì nếu ta rời khỏi đây, có thể sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

“Dù vậy cũng phải đi thôi”

Ta ra khỏi hang, cởi bỏ bộ quần áo chật chội.

Quả nhiên, đây là một lời cảnh báo.

Ngay lúc đó, sợi tơ nhện siết chặt lấy ngón tay út của ta.

“Ồn ào quá, ta phải đi!”

Ta phớt lờ lời cảnh báo và biến hình thành dạng rồng.

Vảy bao phủ toàn thân, và từ đôi cánh trên lưng, ta bắt đầu hóa khổng lồ…

“Ơ, ơ?”

Không được, không thể hóa khổng lồ được!

Không những thế, cánh còn nhỏ đi thì phải?

Cái gì thế này!?

Vảy cũng đang bong ra!!

Cộp, một thứ gì đó rơi xuống đất.

“Không, không thể nào”

Trên đầu ta không còn chiếc sừng, biểu tượng của loài rồng.

“Ta, ta biến thành người rồi”

Không hiểu sao, từ đầu sợi chỉ vẫn còn nối với ngón tay út của ta, một con nhện đen xuất hiện.