Về chuyện đệ tử của tôi, lúc nào không hay, đã trở thành kẻ mạnh nhất nhân loại, còn tôi, sư phụ không có tài năng nào, bị hiểu nhầm là kẻ mạnh nhất vũ trụ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

382 218

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

52 160

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

254 4746

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

187 2596

Phần 01: Chương mở đầu - Chuyện 03: Có vẻ ai đó lại đến

“Thế nào, cậu Takumi?”

Leia lần đầu gọt vỏ khoai thì chỉ còn lại một mảnh nhỏ cỡ viên bi.

Phần vỏ vứt rải rác trên nền hang thì còn nhiều thịt khoai hơn.

“Hoàn toàn không được. Tốc độ quá chậm, lại dùng lực quá mạnh.”

Tôi nhanh chóng làm mẫu, dùng dao gọt vỏ khoai.

“Ô ô ô ô, đúng là cậu Takumi.”

Khi gọt xong củ khoai mà không làm rách vỏ, Leia thốt lên tiếng đầy thán phục.

“Thật tuyệt vời. Quả là thần kỹ. Có lẽ củ khoai đó còn chẳng nhận ra là vừa bị gọt vỏ.”

Gì thế, cái lời khen ngợi đó.

Mà thôi, đã gọt khoai mỗi ngày suốt mười năm. Riêng khoản này, thì tự tin không kém đầu bếp nghiệp dư.

“Cứ từ từ cũng được. Khi nào gọt được củ khoai cho sạch, thì chuyển sang giai đoạn tiếp theo.”

“Vâng ạ, cậu Takumi.”

Leia phấn khởi đáp lại.

Tiêu. Lẽ ra nên nói làm được cái này thì tốt nghiệp thay vì nói giai đoạn tiếp theo.

Không, mà nếu nói qua loa quá, thì có khi lại bảo sẽ tự mổ bụng gì đó nữa cũng nên. Khó để thỏa hiệp.

“Tối nay làm lẩu thỏ, có món nào không ăn được không?”

“Vâng, em không kén ăn ạ.”

Leia vừa tuyệt vọng vật lộn với củ khoai, vừa gật đầu.

Củ thứ hai cũng nhỏ đi đến mà thảm.

“Nói mới nhớ, Takumi, ở đây chỉ có thịt thú nhỏ như thỏ hay sóc, sao không săn thú lớn như heo rừng hay gấu?”

Với sức của tôi, không thể nói săn heo rừng hay gấu thì khó.

“Leia, nếu săn được một con mồi to, em nghĩ có thể ăn hết toàn bộ không?”

“Ha.”

Leia làm vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó.

“Không được giết một cách vô nghĩa. Việc lấy đi sinh mạng của một sinh vật có nghĩa là phải biến toàn bộ nó thành máu thịt của mình, cùng sống tiếp với nó. Ý nghĩa là vậy ạ.”

“Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”

Thật ra thì nếu dám đối đầu với con mồi to, người bị biến thành máu thịt sẽ là tôi, nhưng vì Leia đã chấp nhận cách lý giải đó nên quyết định không nói thêm.

Nhóm lửa, đặt cái nồi lớn lên trên.

Trước tiên cho rau vào, rồi đến thịt thỏ được chặt gọn thành các miếng lớn, thả hết vào.

“Đúng là Takumi, người mạnh nhất vũ trụ!”

“A..., Leia, cái danh người mạnh nhất vũ trụ đó là do Alice lan truyền sao? Tôi chỉ là con người.”

“Lại nữa rồi, vẫn như mọi khi, cứ khiêm tốn mãi.”

Không, không phải khiêm tốn.

Đó là sự thật hiển nhiên.

“Em đã được nghe từ ngài Alice. Rằng cha của cậu Takumi là vị thần toàn năng đã sáng tạo ra thế giới này, còn mẹ là đại tinh linh bảo vệ tự nhiên.”

Cha của tôi là ông chủ quán trọ bình thường, còn mẹ là bà chủ ở đó.

Con bé Alice, đúng là toàn nói chuyện tào lao. Muốn làm gì với tôi.

Muốn nói sự thật cho Leia, nhưng vì cô ấy vui vẻ kể về tôi, nên cứ thế im lặng.

Chuyện này, nếu bị biết tất cả là dối trá, không khéo tôi sẽ bị chém mất. Nhìn những mảnh khoai tây vỡ vụn, sống lưng lạnh toát.

Quả nhiên, lẽ ra nên đính chính lại sự hiểu lầm này, nhưng đã không thể quay đầu lại được nữa rồi.

Vừa nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, vừa thật tâm cầu mong, mau chóng lấy lại cuộc sống bình yên thường ngày. Thế nhưng, như để cười nhạo mong ước đó, chuyện đó đột ngột ập đến.

“Cậu Takumi.”

Leia, người đang dùng đoản kiếm gọt khoai tây, đột nhiên rút thanh katana đeo sau lưng ra. Phừng, một hào quang có thể nhìn thấy bằng mắt thường tỏa ra từ Leia. Ngay cả tôi cũng hiểu, sức mạnh lúc này đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với trước đây. Dường như từ trước đến giờ Leia đã luôn cố hết sức để che giấu sức mạnh của mình.

Cô ấy lườm với vẻ mặt dữ như quỷ, mà từ lúc đến đây tôi chưa thấy lần nào.

Kỳ lạ là không hề thấy sợ.

Không hiểu vì sao, nhưng có vẻ, chuyện tôi chỉ là một tên tép riu đã lộ. Dù có vùng vẫy thế nào cũng không có cửa thắng.

Như đã buông xuôi tất cả, tôi lặng lẽ nhắm mắt.

“... Quả nhiên là Takumi. Sát khí như thế đang đến gần mà, không hề nao núng.”

Ư? Đang nói gì vậy?

Khẽ mở mắt.

Ánh mắt của Leia hướng qua tôi, nhìn chằm chằm về phía trước, về phía lối vào hang động.

Khẽ quay đầu lại.

Có cái gì đó.

Đứng ở đó là một phụ nữ da ngăm đen. Đôi mắt sắc phát ra ánh sáng màu đỏ.

Mái tóc bob ngắn trắng, chiều cao thì tương đương với tôi. Tuổi trông khoảng hai mươi. Thoạt nhìn, trông như con người, nhưng rõ ràng có vài điểm kỳ lạ. Trên đầu có sừng đen như của bò mọc đối xứng hai bên, và trên lưng có đôi cánh đen khổng lồ. Hơn nữa, trên đôi bàn tay to bất thường là móng vuốt sắc, đang vươn dài ra. Mặc một miếng vải trông như đồ bơi ở ngực, nhưng vì có thứ khá hoàng tráng, trông như sắp bung ra.

“Ai? Không phải con người.”

Leia bắt chuyện người phụ nữ với qua đầu tôi.

“Đương nhiên. Trông ta giống chủng tộc hạ đẳng đó sao?”

Từ người phụ nữ, luồng hào quang mạnh tương tự Leia tỏa ra. Tôi, bị kẹp ở giữa, không thể đứng dậy. Bởi vì, lỡ tè ra quần một chút.

“Ta là Chloe, con gái của vua rồng đen. Ta đến để gặp con người đã đánh bại rồng cổ đại. Ngươi là Takumi sao?”

Từng nghe nói về họ. Rồng đen là loài hung bạo và mạnh nhất trong số các loài rồng. Nếu là con gái của vua loài đó, thì chắc chắn là kẻ cực kỳ nguy hiểm. Dường như cô ta đang nhầm Leia là tôi.

Chắc là vậy rồi. Mới gặp thôi mà tôi đã tè ra quần, thì không thể nào là người đã đánh bại rồng cổ đại.

Tôi thầm cầu nguyện.

Ngài Leia, làm ơn, hãy trả lời là phải đi.

“Không thể nào là tôi. Sức mạnh của tôi nếu so với cậu Takumi thì chỉ như cát bụi.”

Lời cầu nguyện đã không được đáp lại.

“Hô, thật đáng mong đợi.”

Chloe nở một nụ cười tàn độc. Vì quá đáng sợ nên phải quay mặt đi. Quyết định vớt bọt trong nồi lẩu đang sôi.

Không quan tâm. Dù sao thì, tôi cũng chẳng làm được gì.

“Vậy, Takumi đó đang ở đâu?”

“Ngươi không biết à? Đang ngồi ngay trước mắt đấy còn gì.”

“Hể?”

Chloe bất ngờ cất giọng dễ thương.

Sau khi nhìn tôi, cô ta dời mắt, nhìn quanh. Sau khi xác nhận không có ai khác ngoài tôi và Leia, cô ta lại nhìn về phía tôi và chỉ tay.

“Ê, đây á?”

Chloe há miệng, chết lặng, đứng đó.

Tôi không quan tâm và dồn sức vớt bọt trong nồi.

Tập trung toàn bộ thần kinh vào việc đó.

Ít nhất, thì muốn ăn bữa tối cuối cùng.

Nghĩ vậy, tôi đã cố hết sức.