Về chuyện đệ tử của tôi, lúc nào không hay, đã trở thành kẻ mạnh nhất nhân loại, còn tôi, sư phụ không có tài năng nào, bị hiểu nhầm là kẻ mạnh nhất vũ trụ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

382 218

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

52 160

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

254 4746

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

187 2596

Phần 01: Chương 01 - Chuyện 07: Thật sự mọi người đều tốt bụng (ngoại trừ Nurhachi)

“Kể từ hôm nay, cậu bị trục xuất khỏi tổ đội.”

Mười năm trước, trên đường đi chinh phục đại mê cung sa mạc, được chiến sĩ Rick nói như vậy.

Một người lãnh đạo ít nói, điềm tĩnh và lạnh lùng. Cuối cùng đã không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, không bao giờ cởi bộ giáp đen của mình trong mọi hoàn cảnh.

Đã biết từ lâu, bản thân là gánh nặng của tổ đội. Đúng hơn là nghĩ rằng, thật ngạc nhiên khi mọi người lập tổ đội với một kẻ vô năng như tôi cho đến giờ.

“Hiểu rồi. Tối nay, sẽ thu dọn hành lý rời đi.”

“Không được, đi ngay bây giờ.”

Bên cạnh Rick, tăng lữ, Sasha đã nói vậy. Đã được cứu sống biết bao nhiêu lần bởi ma pháp hồi phục mà cô ấy sử dụng. Luôn chữa trị cho tôi mỗi lần tôi cận kề cái chết mà không hề phàn nàn.

“Muốn nấu cho mọi người lần cuối, nhưng không được sao?”

Những việc mà tôi có thể làm cho mọi người chỉ là việc vặt, mang vác hành lý và nấu ăn.

“Ê, thật sự thì... Kh, không, không được! Hãy đi ngay!”

Dù có vẻ dao động trong giây lát, nhưng Sasha nói dứt khoát với tôi.

“Vậy sao, cảm ơn vì tất cả. Hãy chăm sóc tốt cho Alice nhé.”

Khi vào trong lều, Alice đang ngủ say ở một góc. Nếu tôi cứ thế này mà biến mất, thì liệu Alice có khóc không? Nhưng, con bé có lẽ sẽ quên ngay chuyện về tôi thôi.

Nhẹ nhàng xoa đầu, dù đang ngủ, nhưng Alice nở nụ cười hạnh phúc.

Bỏ đồ đạc của bản thân trong lều vào túi. Quyết định để lại kiếm và khiên. Có lẽ sẽ không bao giờ dùng đến.

“Chờ đã.”

Khi vừa ra khỏi lều thì bị đạo tặc Bats chặn lại. Anh ta có khả năng nhận biết nguy hiểm xuất sắc, đã nhiều lần cứu tôi khi sắp bị sập bẫy.

“Chiếc vòng cổ đó là của Nurhachi. Để lại.”

Không được phép tháo ra dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó là chiếc vòng cổ có gắn chuông mà Nurhachi đã đưa và nói như vậy. Tuy nhiên, nếu rời tổ đội, thì điều đó có vẻ cũng chẳng còn quan trọng.

“Hiểu rồi. Tháo đây.”

Lúc vừa nói vậy, vừa đưa tay lên vòng cổ.

Chiếc chuông đột nhiên phát sáng, chiếu rọi khắp nơi.

“Chết tiệt, ma pháp dịch chuyển, mụ già đó, đã nghe lén rồi.”

Batts vội tháo vòng cổ của tôi và ném xuống đất. Tuy nhiên, ánh sáng vẫn không dừng.

“Chết tiệt, mụ sắp quay lại rồi. Rick, Sasha, câu giờ đi.”

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ mình tôi đứng ngây ra đó.

“Làm gì thế, cậu đã bị trục xuất rồi, mau rời khỏi đây đi.”

Rick, luôn bình tĩnh và chưa bao giờ la lớn, lần đầu cao giọng.

“Đúng vậy, mau đi, anh không hợp làm mạo hiểm giả.”

Sasha đang truyền loại ma lực nào đó về phía chiếc chuông trên vòng cổ.

“Mọi người, chuyện này rốt cuộc.”

Nghĩ rằng có điều gì đó kỳ lạ. Những lời lẽ cay nghiệt mà mọi người thốt ra để trục xuất tôi, tất cả đều là đọc đơn điệu.

Ánh sáng phát ra từ chiếc chuông trên vòng cổ, bỗng, bừng lên.

“Định làm gì vậy? Đám các ngươi.”

Cô ấy đã đứng ở đó.

Đại hiền giả Nurhachi.

Tên thật là Nu Lucia Hashtar Tilt.

Người đứng đầu bất động trên bảng xếp hạng mạo hiểm giả được lập ra từ 100 năm trước.

Elf bất lão bất tử được cho là đã sống hơn một nghìn năm. Có đôi tai dài và nhọn đặc trưng của tộc Elf, mái tóc bạc dài ngang vai, đôi mắt màu xám trông hơi buồn ngủ và đôi môi căng mọng. Với khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo hơn con người rất nhiều và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, trông khoảng ngoài hai mươi.

Điều khiển đại ma pháp đến mức được gọi là nghệ thuật tối thượng, và thậm chí còn có truyền thuyết kể từng chiến đấu ngang sức với rồng cổ đại.

Nurhachi đó đang lườm chúng tôi với vẻ giận dữ.

“Bằng quyền hạn của mình, đã trục xuất Takumi khỏi tổ đội. Xin hãy để cậu ấy đi.”

“Đã đến giới hạn rồi, phép trị liệu của tôi cũng không theo kịp nữa, cứ thế này sẽ suy sụp mất.”

“Gã này là kẻ yếu nhất lịch sử. Không thể theo kịp tổ đội cấp cao như này được. Bà cũng hiểu mà, mụ chết tiệt.”

Mọi người, ra là vì nghĩ cho tôi, mà nhân lúc Nurhachi đi vắng, trục xuất tôi khỏi tổ đội sao?

Tuy nhiên, không cần phải làm như vậy, không nghĩ rằng Nurhachi lại cần một kẻ yếu đuối như tôi. Rời tổ đội bình thường không được sao?

“Không cho phép điều đó. Takumi sẽ sống cùng Nurhachi mãi mãi.”

Nurhachi tự gọi mình bằng tên.

Chính Nurhachi đã nhặt tôi, người trượt kỳ thi mạo hiểm giả, ép đạt yêu cầu và cho vào tổ đội. Tại sao Nurhachi lại chăm sóc tôi đến vậy? Điều đó vẫn luôn là một bí ẩn. Nurhachi cố gắng tiến gần tôi.

Nhưng, ba người họ đã đứng chắn trước mặt.

“Đừng cản đường, dù cả ba người hợp sức cũng không thắng được Nurhachi đâu.”

Đúng là như vậy.

Ngay cả Rick và những người khác ở hạng đầu bảng xếp hạng mạo hiểm giả cũng như một trời một vực với Nurhachi.

“Tại sao chứ. Không có Takumi thì tổ đội vẫn hoạt động được.”

“Đúng vậy, về mặt chiến lực thì không giảm một li nào đâu.”

“Kẻ làm vướng chân vướng tay biến mất, ngược lại, sẽ mạnh hơn chứ.”

Nước mắt không nhìn rõ phía trước.

Diễn. Đây chắc chắn là diễn để tôi thoát.

“Các ngươi chỉ nhìn sức mạnh bề nổi, thì hiểu gì về Takumi? Các ngươi đã bao giờ tự hỏi tại sao Alice, sở hữu sức mạnh to lớn, lại chỉ quấn quýt với mỗi Takumi chưa?”

Lý do Alice chỉ thân thiết với tôi sao?

Chẳng phải là vì tôi là người đầu tiên nhặt con bé sao?

“... Chạy đi, Takumi. Chúng tôi có thể câu giờ được một chút.”

“Cảm ơn. Đồ ăn lúc nào cũng ngon lắm.”

“Đi đi, và đừng quay đầu lại.”

Ba người không trả lời câu hỏi của Nurhachi.

“Thì ra là vậy, đã biết rồi sao? Vậy mà vẫn định buông tay Takumi sao?”

Ma lực của Nurhachi ngày càng tăng lên.

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng, tôi không lãng phí tâm huyết của những người bạn đang cố gắng để tôi trốn thoát.

“Cảm ơn mọi người. Tôi đi đây.”

Tôi đã bước vào thế giới này vì ngưỡng mộ các mạo hiểm giả.

Tôi, kẻ không có tài năng, có thể đi được đến đây là nhờ vào những người bạn đáng tin cậy. Bỏ lại tất cả những gì thuộc về thời mạo hiểm giả và hết sức dốc chạy.

“Chờ đã, Takumi. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể trốn thoát. Ba người các ngươi chỉ trong nháy mắt...!? Alice.”

Lần đầu tiên, Nurhachi cất giọng bối rối. Dường như Alice đã tỉnh dậy và bước ra khỏi lều. Quay lại nhìn Alice trong giây lát.

“Này, Takumi?”

Có lẽ vẫn còn ngái ngủ, cô bé vừa dụi mắt vừa nhìn quanh.

“Alice, Takumi bị Nurhachi bắt nạt nên đã bỏ chạy rồi.”

“Đúng, đúng vậy, tất cả đều do người này xấu.” “Làm, làm đi, đánh bại mụ chết tiệt đó.”

“Đồ, đồ khốn! Chờ chút, Alice, bình tĩnh nào. Nurhachi không có lỗi, đừng khóc, đừng khóc mà.”

“Oe.”

Một tiếng nổ lớn vang sau lưng, nhưng vẫn tiếp tục chạy mà không quay đầu lại.

“Takumi.”

Từ đó, tiếng gọi lớn của Nurhachi vang vọng.

“Dù ngươi có đi đâu, ta nhất định sẽ tìm ra.”

Sau đó, trong suốt mười năm, tôi sống gần như không xuống núi, nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại Nurhachi nữa. Tôi đã chủ quan nghĩ rằng đã từ bỏ việc tìm kiếm từ lâu. Nhưng, cô ta đã tìm tôi suốt mười năm.

“Takumi, mười năm này cảm giác còn dài hơn cả mấy nghìn năm đã sống từ trước đến nay đấy.”

Nhìn dáng vẻ không thay đổi của Nurhachi trước mắt, chợt nhớ về chuyện của mười năm trước như mới hôm qua.

“Nurhachi sẽ không bao giờ để Takumi đi nữa.”

Một lần nữa đối mặt với quá khứ đã quyết tâm từ bỏ.

Cuộc đối đầu định mệnh với đại hiền giả Nurhachi đã bắt đầu.