"Three, two, one——Khai hỏa (Fire)!"
Tay súng tỉa bóp cò, từ họng súng của khẩu súng trường điện từ, một viên đạn đầu cacbon với vận tốc đầu nòng 2157 mét/giây được bắn ra.
Người quan sát nhìn vào chiếc kính đơn quan sát điểm cố định để xác nhận tình hình.
Viên đạn bay đến ngay trước đầu của cậu thiếu niên ở khoảng cách 2,5km trong chưa đầy một giây, và——
——Không gian nổ tung ngay bên tai cậu thiếu niên.
…Bắt đầu đột kích——
"——Không, Thủ lĩnh (Omega), viên đạn đã bị chặn lại…! Có vẻ như phát bắn của đội 25 Yankee và 26 Zulu cũng không trúng mục tiêu. …Có ba khối lập phương màu xanh nhạt đang lơ lửng quanh cậu thiếu niên."
Người quan sát vội vàng liên lạc với các đội khác qua đường truyền nội bộ.
Theo kế hoạch, cậu thiếu niên đáng lẽ đã bị vô hiệu hóa, và đội du kích đã khống chế được Elwesii bị bỏ lại.
Báo cáo từ đội Mike. Hiện tượng Tinh Linh quan sát đã ghi nhận được một dao động phân tử không khí kỳ lạ trong không gian nơi mục tiêu tồn tại trong một khoảnh khắc. Nhưng quy mô của nó rất nhỏ, chỉ với thông tin này không thể phân tích được…
…Hừm, tiếp tục chiến dịch… Đội Alpha, Bravo, Charlie tiếp tục thực hiện việc trấn áp Elwesii… Lực lượng dự bị cũng tham gia. …Đội 24 X-Ray, 25 Yankee, 26 Zulu hãy bắn tỉa cậu thiếu niên để yểm trợ…
Tay súng tỉa, sau khi tinh chỉnh kính ngắm điện tử theo đúng giá trị điều chỉnh của người quan sát, bắn viên đạn tiếp theo nhắm vào đầu mục tiêu.
+++++
"Yuki-chan! Tiếp theo là chỗ này và chỗ này ạ!"
Phát bắn của kẻ địch rất chính xác.
Chúng luôn nhắm vào đầu của Kanae.
——Chính vì vậy, cậu mới có thể đối phó.
"Như thế này sao…!"
Yuki vươn tay, làm lạnh tức thì khí nitơ trong không gian được Levy chỉ định xuống dưới âm 210 độ.
Cô bé cố định khối tinh thể băng nitơ hình lập phương vừa tạo ra trong không gian, và——cùng lúc đó chặn đứng viên đạn bay tới.
Hai tiếng nổ vỡ vang lên gần sau gáy Kanae.
"Bọn chúng không sợ bị người trong thành phố nhìn thấy à! Đúng là không từ thủ đoạn nào mà!"
——Ngay sau khi phát súng đầu tiên vang lên, những kẻ mặc đồ đen đã không chút do dự tấn công Yuki ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Hòa vào đám đông đang hoảng loạn la hét, Kanae dắt tay trái của Yuki bỏ chạy.
Levy chạy song song bên cạnh Kanae, mắt không rời những phát bắn tỉa.
Đích đến là vành đai ngoài của thành phố.
Rẽ qua đám đông, họ chạy hết tốc lực trong thành phố.
Khi rẽ vào một con đường để cắt tầm bắn và đi ra một ngã tư vắng người, bốn kẻ mặc đồ đen đã chặn đường họ từ trước.
Mỗi tên đều đi cùng một Hiện tượng Tinh Linh mặc đồ đen với đôi mắt đỏ rực, chúng đồng loạt vung tay phải sang ngang.
Bụi carbon được phun ra từ găng tay bảo vệ hội tụ lại thành một hình dạng nhất định nhờ tương tác điện từ.
Những lưỡi dao đen lởm chởm vươn dài trong không trung, lập tức kéo dài ra đến quy mô hàng chục mét.
Vuốt đen dị dạng như quái vật vung xuống đầu Kanae.
"Kanae, nguy hiểm…!"
Yuki đưa tay phải ra tạo một khối tinh thể băng nitơ, đập vào hông của vuốt đen làm nó lệch quỹ đạo.
Vuốt đen đâm xuống con đường trải nhựa.
Nó khoét sâu vào mặt đường, tạo ra một tiếng nổ lớn và văng ra vô số mảnh vỡ.
"Yuki, đập băng vào thân của bọn chúng đi!"
"Em hiểu rồi…!"
…Tấn công những người đàn ông mặc đồ đen "một cách không gây chết người", chứ không phải Hiện tượng Tinh Linh mặc đồ đen hay FT liên kết với chúng.
Nghe theo lời thỉnh cầu của Kanae——Yuki lần đầu tiên tấn công con người.
Yuki tạo ra một cột băng khổng lồ và vung tay phải sang ngang.
Cùng lúc đó, cột băng cũng bị vung sang phải nhờ thao túng chuyển động.
Những kẻ mặc đồ đen vung vuốt đen lên để đối phó với cột băng.
Cột băng bị chém thành nhiều mảnh, nhưng việc bị chặn lại đã nằm trong dự tính.
Theo chỉ thị mà Kanae đã đưa ra từ trước, mặt đường từ lúc nào đã bị băng bao phủ.
Băng lan ra, tiến tới như những con sóng trên mặt đường, và đóng băng luôn cả chân của những kẻ mặc đồ đen đang mải chú ý đến cột băng đánh lạc hướng.
"Đập thêm lần nữa!"
"Em xin lỗi…!"
Lần này cô bé vung tay trái, cột băng cũng theo đó vung sang trái.
Nó hất văng cả nhóm mặc đồ đen đang loạng choạng vì không thể di chuyển.
Cơ thể của chúng bị cố định tại chỗ, khi mặt đường nơi vuốt đen tiếp xúc cũng bị đóng băng.
Vì Yuki có thể loại bỏ "sự lạnh lẽo" khỏi băng mà mình tạo ra, nên họ sẽ không bị bỏng lạnh hay chết cóng.
Tuy nhiên, việc bị hất ngã trong khi chân bị cố định vẫn không thay đổi.
Chân của tất cả bọn chúng đều bị bẻ gãy theo một hướng không tự nhiên.
"…Em đã, làm tổn thương người khác…, lại một lần nữa, đóng băng người khác…!"
"Em không có lỗi gì cả. Yuki đã giao kèo với anh, nên em không thể chống lại mệnh lệnh. ——Vì vậy, tất cả là lỗi của anh."
Những người dân chứng kiến trận chiến xôn xao bàn tán.
Tiếng ồn ào nhanh chóng lan truyền đi.
"G-giết người kìa!"
"Cái gì đây, quay phim à?"
"Hình như có cô bé nào đó tạo ra băng thì phải…"
Không quan tâm đến sự ồn ào, Kanae tiếp tục chạy.
Yuki được Kanae dắt tay trái, cũng bị kéo theo và bắt đầu chạy.
"Yuki-chan! Ra khỏi con đường này sẽ có một tầm bắn nữa, cẩn thận bị bắn tỉa ạ!"
Theo chỉ dẫn chính xác của Levy, Yuki tạo ra một khối tinh thể băng nitơ hình lập phương.
Đồng thời, không gian nổ tung ngay bên tai Kanae. Không quan tâm đến tiếng nổ chói tai, Kanae cố gắng hết sức chạy qua thành phố.
Nếu chỉ đối phó với một trong hai, bắn tỉa từ trên trần hoặc giao chiến với đội mặt đất, thì vẫn có thể xoay xở được.
Nhưng nếu bị tấn công từ cả hai phía cùng một lúc——chắc chắn Kanae sẽ bị giết.
Nhận được chỉ dẫn lộ trình chính xác từ Levy, cậu thỉnh thoảng cắt tầm bắn và giao chiến với đội mặt đất.
Mỗi khoảnh khắc đều là một màn đi trên dây đầy nguy hiểm, có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Thở không ra hơi, Kanae và Yuki chỉ biết chạy và chạy.
Họ rẽ vào những con hẻm nhỏ, cố tình đi lắt léo để cắt đuôi kẻ truy đuổi.
Và rồi, họ ra đến một nơi quang đãng.
"——Kanae-sama! Bây giờ cả tay súng tỉa lẫn kẻ truy đuổi, không ai nhìn thấy chúng ta cả!"
Phía trước nơi quang đãng là một bầu trời hoàng hôn màu hồng nhạt trải dài vô tận, vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm.
"Yuki, dốc hết sức lực cuối cùng đi! Dừng thời gian lại!"
Yuki nhìn về phía biển mây đỏ rực đang gợn sóng trong gió, và đọc lên lời cầu nguyện để dừng lại thế giới.
—— Bắt đầu triển khai Trường Ether vào khí quyển Trái Đất.
—— Nạp đầy hoàn tất, thiết lập mạch liên lạc với toàn bộ Hiện tượng Tinh Linh (Fairy).
—— Kích hoạt Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order) - Không Gian Tuyệt Đối (Terrestrial Globe).
—— Cứ đứng yên nhé——
Ngay khi giọng nói của Yuki vang lên trong đầu Kanae, khung cảnh bầu trời trước mắt đã hoàn toàn đứng yên.
Biển mây hoàng hôn không một chút lay động, như thể một thước phim bị đột ngột dừng lại.
Ngay lập tức, họ chạy đến hàng rào an toàn chống rơi.
(Tạm thời trốn xuống hai tầng dưới đã!)
Phương pháp không rõ, nhưng kẻ địch đã xác định được rằng họ đang ở Khu dân cư Tầng 197.
Trốn vào thành phố rất nguy hiểm.
Vậy thì, hãy trốn vào một khu rừng nguyên sơ, nơi hệ thống đô thị đã bị loại bỏ.
Ở Tầng 195 có Khu Giải phóng Tự nhiên, một khu rừng lá rộng "Rừng Dẻ Gai" có đường kính mười lăm cây số và cao hơn một trăm mét.
(Kanae-sama! Thức ăn và chỗ ngủ thì sao ạ!?)
(…Hồi tiểu học, anh thường một mình đến "Rừng Dẻ Gai" chơi. Anh biết cả sơ đồ của Tầng 195, lẫn căn nhà gỗ không người trong rừng. Thức ăn cũng có dự trữ, nên… tạm thời sẽ ổn thôi.)
——Sẽ không thể về nhà được nữa.
Kanae, Levy, và cả Yuki đều hiểu điều đó.
(…Em xin lỗi, thật sự… em xin lỗi——)
Yuki lẩm bẩm từng lời một.
Với một Yuki như vậy, Kanae xoa đầu cô bé qua chiếc mũ lưỡi trai.
(——Bây giờ lại trượt cột nữa đây. Đi thôi!)
Kanae kéo mạnh tay Yuki, trèo qua hàng rào.
Cậu cầm chiếc ba lô trên tay, thay vào đó Yuki sẽ được cõng trên lưng.
(Anh và Levy đều đã chuẩn bị tinh thần rồi. Đừng bận tâm.)
(Đừng bận tâm ạ!)
(Vâng…)
Nắm lấy "Cột Kết Nối" qua chiếc khăn đã mua ở tiệm kimono, Kanae bắt đầu trượt xuống.
Đó là cảnh tượng cậu đã thấy khi trượt cột sáng nay.
Khu văn phòng với những tòa nhà san sát, và xuyên qua nền đất đó là những cây dẻ gai tươi tốt.
Hai mươi sáu "Thang máy" rải rác, và những con sông chảy qua khu rừng.
Cây cối xanh tươi và những con sông trong vắt được ánh sáng chiếu vào, nhuốm màu đỏ.
Thiết bị chiếu sáng đang tạo ra ánh sáng mặt trời lúc hoàng hôn.
Trượt xuống một quãng đường 150 mét, họ đã đến ngay trước hàng rào an toàn chống rơi của Tầng 195.
Theo chỉ thị của Kanae, Yuki tạo ra một cây cầu trượt bằng băng dưới chân họ.
Kanae buông tay khỏi "Cột Kết Nối". Dọc theo cây cầu trượt băng, họ bị ném vào bên trong hàng rào.
(Thoát được rồi sao…! Yuki, được rồi đó em!)
—— Dừng Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order) - Không Gian Tuyệt Đối (Terrestrial Globe).
Ngay khoảnh khắc đó, cảm giác về thế giới trở lại như cũ.
Cơn gió thu hiu hiu thổi qua "Rừng Dẻ Gai".
Kanae nắm tay Yuki đang ngồi xổm, kéo cô bé đứng dậy và liếc nhìn tấm biển báo dựng trên hàng rào.
"Vị trí này là Đông-Đông-Nam một trăm hai mươi độ… vậy thì để đến được căn nhà gỗ——"
Và rồi, khi họ định trốn vào khu rừng lao xao tiếng gió,
"——Yuki-chan! Cúi xuống!"
Thay cho Yuki phản ứng chậm, Kanae đã đè Yuki xuống đất.
Một tiếng động sắc lẻm vang lên.
Chiếc mũ lưỡi trai rơi khỏi đầu Yuki khi cô bé ngã xuống——đã bị một con dao găm chặt xuống đất.
Từ sau bóng của một cái cây khổng lồ mà Levy đang lườm, một thanh niên và một cô gái xuất hiện.
"——Ồ, trúng số rồi."
"——Kẹp tóc hình hoa giọt tuyết (Elwesii) ở thái dương trái. Không nhầm được, nhưng mà…"
Người thanh niên có vẻ ngoài như một nhân viên kinh doanh tài ba.
Bộ vest công sở mỏng, mái tóc đen ngắn được vuốt ngược ra sau.
Có vẻ như cả hai tai đều bịt kín bởi tai nghe kéo dài từ trong túi.
Trong khi đó, cô gái mặc một bộ đồng phục thủy thủ đã được cách điệu.
Nhiều chỗ được thêu thùa, và váy cũng được cắt ngắn đến giữa đùi.
Gương mặt thông minh, cùng với vẻ sành điệu phù hợp với lứa tuổi.
Trên mái tóc đen dài thẳng là một gọng kính màu xanh nước biển, và một chiếc cài tóc hình cây nguyệt quế (Laurus).
"…Tóc ngắn, thời trang punk? Này này, nếu dữ liệu không sai thì Trạng thái Tiêu chuẩn của Elwesii là tóc bạc dài với váy ngắn trắng mà?"
"Có lẽ là đã bị chỉnh sửa rồi. …Ghê tởm thật."
"Khoan đã! Hai người hình như——"
——Người thanh niên rút ra một khẩu súng lục ổ quay từ dưới nách áo vest.
Hắn chĩa nó vào Kanae, người đang đứng che cho Yuki.
"Tóm lại, rất vui được gặp. ——Xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng nhóc có phải là chủ nhân của Elwesii không?"
Nhìn Kanae và Levy đang đứng yên không nói gì, cô gái mặc đồng phục cách điệu dường như đã nhận ra điều gì đó.
"…Ể? Khoan đã Tatsumi! Không phải là lần đầu gặp đâu! Cậu bé này, là cậu bé trượt cột sáng nay!"
"Kasane, cô nói gì vậy? ——Hả, thật sự là thằng nhóc thịt heo xiên que kìa."
+++++
"Chuyện đơn giản thôi. Đã giao kèo với nó thì nhóc phải có FT chuyên dụng đi đôi với nó. Nếu ngoan ngoãn đưa nó ra đây, bọn anh sẽ không làm gì nhóc đâu."
Cả hai bên đều đã nhận ra họ là những người đã gặp sáng nay.
Tuy nhiên, Tatsumi không hề hạ khẩu súng lục xuống.
Vẫn chĩa họng súng vào Kanae phía trước, hắn yêu cầu với giọng thân thiện.
"FT chuyên dụng…? Cái gì vậy?"
"Giả vờ cũng vô ích thôi. Không có cái này, nhóc không thể trở thành chủ nhân của Elwesii được đâu? Giao kèo với lũ này có quy tắc như vậy mà."
Tatsumi lấy ra chiếc điện thoại di động được nối với tai nghe từ trong túi áo vest.
Đó không phải là một chiếc điện thoại thông minh.
Một món đồ quá lỗi thời. Một chiếc điện thoại nắp gập Galapagos của thời đại cũ đã biến mất khỏi thị trường từ rất lâu rồi… thứ từng được gọi là Garake.
"——Oa, hoài niệm quá! Chỉ thấy trong sách giáo khoa thôi!"
Trước Kanae, người đã buột miệng bình luận, Tatsumi cười khổ.
Hắn khẽ lắc khẩu súng lục đang giơ lên.
"Đừng có lảng chuyện nữa. Ngón trỏ của anh sắp trượt rồi đấy."
"Không, tôi không biết! Thật sự không có chút manh mối nào cả!"
Kanae cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lời đe dọa của Tatsumi.
Không giống như những kẻ mặc đồ đen tàn nhẫn, cách đối xử của hắn có phần mềm mỏng.
"…Hai người…, không phải đến để giết tôi sao?"
Kasane, người đang tựa vào thân cây dẻ gai khổng lồ, đứng dậy một cách dứt khoát như thể đành chịu.
"Tatsumi, có vẻ cậu ta không hiểu, nói cho cậu ta biết đi."
"Đúng là bọn anh có nhận được nhiều mệnh lệnh từ cấp trên, nhưng chuyện đó giờ không quan trọng. Bọn anh có một chút việc riêng, ngoài công việc. …Dù sao thì, sau khi giết chủ nhân rồi vẫn có thể đạt được mục đích đó, nhưng giết một đứa nhóc như cậu thì ngủ không ngon. Cho nên, nếu ngoan ngoãn đưa ra FT chuyên dụng thì tốt quá. …Bọn anh sẽ phá hủy nó ngay trước mặt cậu."
"…Này…! Phá hủy FT liên kết với một Hiện tượng Tinh Linh có nghĩa là…!"
"Đúng vậy Kanae-sama! Con dao bay đến lúc đầu, hoàn toàn nhắm vào Yuki-chan đấy ạ!"
Kẻ địch mặc đồ đen cố gắng giết Kanae, nhưng đối với Yuki, chính sách của chúng là bắt sống chứ không phải giết.
Ngược lại, Tatsumi và Kasane dường như không có ác ý với Kanae, nhưng lại có ý định giết Yuki.
"Chỉ là dằn mặt thôi. Bọn anh không nghĩ Elwesii sẽ chết vì thứ đó đâu. Hiện tượng Tinh Linh trong trạng thái giao kèo… đặc biệt là lũ đó, có khả năng phục hồi vết thương cực kỳ kinh khủng. ——Mà, Yuki? Ai vậy?"
"Là cô bé, đứng sau lưng tôi. …Cái tên Elwesii mà hai người nói, là tên do chính con bé tự nhận…"
Kanae nói với Tatsumi, nhưng Kasane lại đáp lại bằng một giọng nói chứa đầy sự tức giận thầm lặng.
"Tự đặt tên cho mình, mặc quần áo như con người… cuối cùng còn được đối xử như một cô gái nữa chứ…!"
"Kha, khakha! Đúng là một kiệt tác! ——Này, Kasane! Nó đang làm y hệt cô đấy!"
"Tôi không nhớ đã được Tatsumi đối xử như một cô gái đâu!"
Kanae không hiểu ý nghĩa của cuộc trò chuyện đó.
Tatsumi và Kasane lục đục nội bộ trong chốc lát, rồi quay lại đối mặt với Kanae như thể bắt đầu lại.
Tatsumi vẫn giơ khẩu súng lục và nói.
"——Nói lại lần nữa. Đưa FT chuyên dụng ra đây. Nếu ngoan ngoãn tuân theo, sẽ có dịch vụ hậu mãi. …Nhóc đang bị Asgard truy đuổi. Bây giờ bọn anh sẽ giải quyết giúp cho."
Tập đoàn công nghiệp đa quốc gia Asgard Factory, sở hữu vốn lớn nhất thế giới đã xây dựng nên thành phố Kobe.
Họ đang bị chính Asgard đó truy đuổi.
Đó là câu trả lời cho cảm giác ớn lạnh mà Kanae đã mơ hồ cảm nhận được.
"Bọn anh sẽ che giấu nhóc ở một nơi an toàn cho đến khi mọi chuyện lắng xuống. Cho nên đưa FT chuyên dụng ra đây. Bọn anh sẽ bắn nát nó ngay tại đây, giết chết Elwesii và kết thúc. Bọn anh đạt được mục đích, còn nhóc thì giữ lại trò chơi mạo hiểm này như một kỷ niệm và quay trở lại cuộc sống thường nhật. Bình tĩnh suy nghĩ đi. Đây chắc chắn không phải là một đề nghị tồi đâu."
"…Không được. Tôi không thể, chấp nhận đề nghị của anh…"
Yêu cầu của Tatsumi quá coi thường mạng sống của Yuki. Hơn nữa, vốn dĩ——
"Nhóc nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi Asgard đó sao? Đã đến tầng này thì chắc là định ẩn náu trong "Rừng Dẻ Gai" rồi. Mới có một ngày đã bị tìm ra tung tích, mà vẫn còn suy nghĩ lạc quan thế à."
"…Vậy thì, chỉ cần trốn đến một nơi khác là được…"
"Một cuộc đào tẩu không có kế hoạch thì không hay đâu. Việc kiểm tra trên các phi thuyền cũng đã được tăng cường rồi. ——Nhóc cũng biết là trong ‘Thành phố Lộn ngược’ lơ lửng trên trời này, không còn nơi nào khác để trốn nữa, đúng không?"
Lời của Tatsumi là lẽ phải.
Từ sau lưng Kanae, người đang im lặng vì không thể phản bác, có tiếng nói vang lên.
"…Không thể để Kanae-sama gặp nguy hiểm được ạ! Nhưng, Yuki-chan thì——"
"…………Nếu Kanae bình an…, thì em…, em…………"
"Levy, anh hiểu rồi. Anh sẽ không bỏ rơi Yuki. Cho nên, Yuki cũng đừng nói những lời như vậy."
Kanae che Yuki và Levy bằng lưng mình, lần lượt đáp lại lời của họ, rồi nhìn chằm chằm vào Tatsumi.
"Này, mau từ bỏ đi và đưa thiết bị đầu cuối liên kết với Elwesii đây. Nhóc không muốn chết, đúng không?"
"Tôi không muốn chết. ——Cho nên, không thể đưa được. Thiết bị đầu cuối mà anh nói, có lẽ là ở ĐÂY."
Kanae quyết tâm đối đầu, cố gắng kìm nén bàn tay run rẩy, gõ nhẹ lên đỉnh đầu mình.
"……………………Hả? Ý nhóc là sao?"
"…Bẩm sinh, tôi có một thể chất đặc biệt, có thể nghe và hiểu được Strange Code."
Đó là ngôn ngữ của Hiện tượng Tinh Linh, và cũng là mã lệnh mô tả chương trình cốt lõi của FT.
"Tôi có thể giao kèo trực tiếp với Hiện tượng Tinh Linh mà không cần FT. Bằng chứng là Levy và Yuki đang ở đây. Bộ não này chính là FT, nên nếu tôi chết, hai người họ cũng sẽ chết cùng. Cho nên, tôi không muốn chết——không thể chết được."
Ánh mắt của Tatsumi và Kasane đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"…Kasane, một thằng nhóc nói những lời nhảm nhí như thế này, chúng ta nên xử lý thế nào đây? Dù có nói dối thì cũng phải có lý do nào đó khá hơn, như là làm rơi ở đâu đó chẳng hạn."
"Làm gì có chuyện xử lý thế nào, chỉ còn cách cho cậu ta nếm mùi đau đớn một chút rồi cưỡng ép đoạt lấy FT chuyên dụng thôi chứ? Trò hề này, tôi không thể chịu đựng được nữa——"
"——Không phải trò hề đâu! Nếu bên đó đã có ý định như vậy, thì chúng tôi đã sẵn sàng chiến đấu."
Vẻ mặt của Tatsumi và Kasane cứng đờ.
"——Ể? …Tại sao? Tại sao, cậu lại nghe được lời tôi nói…!?"
"Có gì mà cô ngạc nhiên thế? Tôi sẽ không chấp nhận yêu cầu của các người đâu!"
"Không phải chuyện đó! ——Cậu nói là cậu hiểu tôi đang nói gì sao!?"
"Thì, lời của cô vẫn hiểu được bình thường mà, có chuyện gì sao?"
"…Kasane, chức năng phiên dịch của FT chuyên dụng đáng lẽ chỉ có tác dụng với một cá thể đã giao kèo thôi, đúng không?"
"Đúng vậy, âm thanh phát lại qua tai nghe của Tatsumi, hay chữ trên màn hình, đều được thiết kế để chỉ có thể phiên dịch ngôn ngữ của cá thể tương ứng. Nói cách khác, chúng ta không thể nói chuyện với ai khác ngoài chủ nhân."
"…Mà thằng nhóc này, ngoài Elwesii ra, còn nói đã giao kèo với cả Hiện tượng Tinh Linh mặc đồ hầu gái kia nữa, đúng không? Này này, giao kèo đa thể với Hiện tượng Tinh Linh là chuyện chưa từng nghe thấy đấy."
"Nhưng sáng nay đúng là, bên cạnh cậu bé trượt cột có cô bé hầu gái… Không thể tin được…"
Nhóm Kanae hoàn toàn đứng ngoài lề cuộc trao đổi đó.
Tuy nhiên, không có lý do gì để Kanae bị cầm chân.
"Này! Tôi không biết hai người đang bàn chuyện gì, nhưng nếu định cản đường chúng tôi, nếu vẫn nói sẽ giết Yuki thì——Yuki, cho anh mượn sức mạnh——chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu với hai người đâu."
Kanae nắm tay trái của Yuki và kéo cô bé đứng dậy.
Yuki đứng bên trái, Levy bên phải.
Tatsumi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Ngược lại, má của Kasane chợt dịu dàng giãn ra.
"Hình như sáng nay, tôi đã nói với cậu. ——Trượt thử đi, đồ nhát gan… có phải không nhỉ?"
"…Nhắc mới nhớ, đúng là lời đã nghe sáng nay."
"Xin lỗi nhé. Tôi không có ý xấu đâu. Chỉ là, định nói một mình thôi."
"Không, tôi ngược lại còn cảm thấy biết ơn vì điều đó. …Dù không đúng lúc, nhưng… cảm ơn cô…"
Nếu không có lời của Kasane, Kanae đã không thể sử dụng "Cột Kết Nối" làm đường tẩu thoát.
Và, dù rất ngắn ngủi nhưng vẫn rất vui vẻ, cuộc sống thường nhật đó, cậu cũng đã không thể trải qua.
"…Cậu, tên là gì?"
"Murotsuki Kanae."
"Murotsuki… Kanae…? Kanae, có phải cậu sống một mình không? …Bố mẹ, không có à?"
"Đúng vậy nhưng… Mà này, sao cô lại khóc vậy?"
Kanae hỏi Kasane một cách nghi ngờ, nhưng không có câu trả lời.
Kasane dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt đọng lại bên trong gọng kính màu xanh nước biển, rồi nói với Tatsumi.
"…Không còn gì để nghi ngờ nữa rồi đúng không? Có sự trùng hợp nào như thế này không? Cậu bé đang đứng trước mặt chúng ta là một người giao kèo đa thể có thể giải mã Strange Code bằng não, nói cách khác là một kẻ dị biệt. Và Kanae chính là——tội lỗi của tôi."
"…Khó tin thật, nhưng có vẻ như chỉ có thể nghĩ như vậy thôi… Nếu vậy thì, có nên tiếp tục theo phương châm giết Elwesii đến khi khả năng phục hồi vết thương không theo kịp nữa không?"
——Nếu nhất quyết muốn giết Yuki.
"Đừng tưởng tôi sẽ ngồi đây nghe hai người nói nhảm mãi! Yuki, phong tỏa chuyển động của gã đó!"
"Chậc!"
Tatsumi chĩa khẩu súng lục vào Yuki, người vừa giơ tay về phía trước, và bắn không chút do dự.
Yuki khẽ điều chỉnh tọa độ tạo ra tinh thể băng nitơ và chặn đứng viên đạn.
"Nếu bên đó không dùng Hiện tượng Tinh Linh, thì tôi sẽ không ngần ngại đóng băng các người đâu!"
Như vậy lại càng tiện.
Kanae không muốn làm tổn thương Hiện tượng Tinh Linh.
Bởi vì cậu nghĩ rằng, Hiện tượng Tinh Linh không hề có ý chí chiến đấu, mà chỉ bị ép buộc sử dụng như vũ khí của con người.
Không gian phía trước bàn tay phải đang duỗi ra của Yuki bị làm lạnh, khí nitơ chuyển pha sang thể rắn.
Những tinh thể băng nitơ được tạo ra liên tiếp vươn về phía Tatsumi, vẽ nên một quỹ đạo lởm chởm như tia sét.
Giữa băng đang tiến tới và Tatsumi,
"Tôi ở đây."
Bàn tay của Kasane nhẹ nhàng đưa ra.
"Này, nguy hiểm——"
Không khí quấn quanh tay Kasane trở nên mờ ảo như ảo ảnh sa mạc.
——ROẸT ROẸT ROẸT ROẸT ROẸT ROẸT ROẸT ROẸT!
Những khối băng liên tiếp bị đập xuống mặt đất ngay trước khi chạm vào tay Kasane.
Băng chạm đất trước va chạm với băng đi sau, bị nén lại, và các mảnh vỡ bắn ra theo hình tròn đồng tâm.
"Kanae-sama! Một lượng lớn ‘hạt nhỏ li ti’ đang đè lên băng của Yuki-chan!"
Kanae không thể nhìn thấy những hạt nhỏ li ti mà Levy nói.
"Ồ? Lạ thật, cô bé hầu gái lại——nhìn thấy năng lực của tôi à."
"Năng lực…? Cô là cái gì!?"
"Này nhóc. Chẳng lẽ, vẫn chưa nhận ra sao?"
Tatsumi không hề bận tâm đến những tinh thể băng nitơ đã vỡ nát dưới chân, nói với Kanae một cách kinh ngạc.
"——Đúng vậy, tuy hơi muộn, nhưng hãy để tôi tự giới thiệu."
Kasane tắm mình trong ánh hoàng hôn đã đạt đến đỉnh điểm, nở một nụ cười tự giễu và thú nhận.
"Tên tôi là Kasane. …Một trong Thất Đại Tai Họa do Haiya Gien tạo ra. Mã định danh là Nguyệt Quế (Laurus), một vương miện kết từ những chiếc lá. Cùng một sự tồn tại với Hoa Giọt Tuyết (Elwesii) có ba cánh hoa trắng kia, và——một kẻ dị biệt không nên tồn tại trên thế giới này."
Kasane vươn tay phải lên trời, ngón tay cong vào trong như thể muốn nắm lấy hư không.
Ngay lập tức, Hư Không (Gravity) trên tay cô ta bị cắt ra khỏi xung quanh.
Khung cảnh nhìn qua Hư Không (Gravity) bị bóp méo một cách kỳ dị.
"Xin lỗi Kanae và cô bé hầu gái, nhưng chúng tôi có lý do phải giết Elwesii. ——Cho nên, có thể yên lặng ngủ một lát được không?"
Kasane nhẹ nhàng ném Hư Không (Gravity) đang lơ lửng trên lòng bàn tay lên trên đầu nhóm Kanae.
"——Nguy hiểm ạ! Những hạt li ti đó đang bị nén lại!"
Nhóm Kanae định chạy khỏi đó, nhưng đã quá muộn.
Hư Không (Gravity) bóp méo khung cảnh trên quỹ đạo của nó đã bay đến rất cao trên đầu họ, và đột ngột dừng lại.
Đồng thời, một áp lực vô hình không thể chịu đựng được đổ xuống.
Cảm giác đó giống như bị một bức tường vô hình đè nén.
Áp lực đè họ úp mặt xuống đất như bị đóng đinh.
Ngay cả việc ngẩng đầu lên cũng không thể.
"Cứ nằm yên như vậy đi."
Kasane cho tay trái vào túi váy ngắn, lấy ra bốn con dao rựa (bush knife) dài hơn ba mươi centimet, kẹp giữa các ngón tay.
Kasane thản nhiên vung tay trái, nhẹ nhàng ném bốn con dao rựa nặng trịch lên trên theo đường chéo.
Bốn con dao rựa được ném với góc độ đã được điều chỉnh——nhận lấy áp lực từ Hư Không (Gravity) đang lơ lửng trên không và bắt đầu rơi xuống một cách đột ngột——
"——Aaa…………á…! Ae…! …đ… đau…!"
"Này! Cô đã làm gì Yuki!?"
Levy, người đã cố gắng hết sức để quay mặt sang một bên, xác nhận được hình ảnh Yuki đang nằm trên đất rên rỉ.
"Ư ư… Kanae-samaaa…! Tay chân của Yuki-chan, đ-đang bị dao găm vào ạ…"
Bốn con dao rựa đã xuyên qua cả tay và chân của Yuki, ghim chặt cô bé xuống đất.
"…………Chết tiệt! Chết tiệt!"
Kanae định hét lên, nhưng cảm giác bất lực của bản thân đã khiến nó không thành tiếng.
"Kasane, đừng có lề mề."
"Tôi không có sở thích đó. Cần phải kiểm tra khả năng phục hồi vết thương của nó. …Đúng là Thất Đại Tai Họa, lớp da ngoài đã liền lại rồi. Tuy nhiên, nếu vẫn bị găm vào thì tổn thương bên trong cơ thể dường như vẫn được duy trì."
"Vậy thì, trước hết cứ duy trì tổn thương và từ từ bào mòn bên trong à?"
Cách nói như thể đang chinh phục boss game khiến Kanae chỉ biết câm nín.
Hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Kanae, thái độ lạnh lùng và tàn nhẫn không một chút cảm thông.
Kasane im lặng lấy ra tổng cộng tám con dao rựa từ cả hai túi váy ngắn——
"——Triển khai một bức tường băng mật độ cao trên toàn bộ đầu ạ!"
Ngay trước khi Kasane vào tư thế ném, Levy đã nói.
Kanae không còn cách nào khác ngoài việc tin vào lời nói đó.
"Yuki!"
"…Vâng…!"
Dù đang bị dày vò bởi cơn đau dữ dội xuyên qua tứ chi, Yuki vẫn cố gắng xoay cánh tay phải đang bị ghim xuống đất, không màng đến việc vết thương bị khoét sâu hơn, hướng lòng bàn tay lên trên.
Cô bé tạo ra một khối tinh thể băng nitơ hình hộp chữ nhật trên không, và cố định nó trong không gian ở cấp độ tọa độ phân tử.
Tinh thể băng nitơ nhận lấy áp lực của Hư Không (Gravity), đồng thời chặn đứng tám con dao rựa đã nhận được tốc độ rơi nhờ Hư Không (Gravity) và bị chúng đâm sâu vào.
Phòng thủ thành công… lợi ích từ chỉ thị của Levy không chỉ dừng lại ở đó.
"——Đứng dậy được rồi!? Áp lực biến mất rồi sao!?"
"Nhanh chóng rời khỏi đây đi ạ! Băng cũng không trụ được lâu đâu!"
Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Yuki bị ghim xuống đất, Kanae suýt nữa đã mất tự chủ.
Nhưng bản năng đã nói, phải cứu Yuki.
Kanae nói "xin lỗi", và nhanh chóng rút những con dao rựa đang ghim tứ chi của Yuki xuống đất.
Kanae bế Yuki lên và cùng Levy bỏ chạy.
Khi họ rời khỏi đó, tinh thể băng nitơ với những vết nứt trên toàn bộ cấu trúc đã rơi xuống và vỡ tan tành trên mặt đất.
"Yuki-chan! Em có sao không!? …Chuyện này, thật quá đáng…"
Kasane giơ tay về phía Hư Không (Gravity) vô dụng đang lơ lửng trên không, và làm tan biến vùng dị thường hình cầu.
"Hừm… Vậy ra, năng lực của tôi đã bị chặn lại sao?"
"Hơi ngoài dự tính nhỉ…"
Ngay cả Tatsumi, người đang theo dõi trận chiến, cũng nhíu mày và có cùng suy nghĩ với Kasane.
"——Đừng có đùa!! Các người, đã làm gì với Yuki vậy!"
Yuki trong vòng tay của Kanae run lên bần bật, và áp chặt mặt vào ngực cậu.
Nhìn qua, vết thương đã liền lại, chỉ còn máu dính đầy trên da và quần áo.
Nhưng nỗi đau đớn dữ dội mà Yuki phải chịu ở tứ chi sẽ tiếp tục khắc sâu trong tâm trí cô bé như một ký ức không thể xóa nhòa.
"Tôi đã nói nhiều lần rồi đúng không? Sẽ giết Elwesii. …Cô cũng mau rời khỏi Kanae đi. Nếu không thì không chỉ bị thương đâu. Không giống chúng tôi, con người chết rất dễ dàng. ——Hay là cô, định dùng chủ nhân của mình làm lá chắn?"
"…K-không…, tuyệt đối, không ạ…! Em, không muốn làm chuyện đó…!"
Yuki rụt rè đẩy tay Kanae ra, và nhẹ nhàng đẩy ngực cậu để lùi lại phía sau.
"…Em xin lỗi… Kanae và Levy, xin hãy lùi lại. …Một mình em, sẽ chiến đấu."
"Một quyết định sáng suốt. Tôi không có ý định làm tổn thương hai người đó. Tatsumi cũng vậy, đúng không?"
"Cố gắng hết sức thôi."
"Kanae, có thể ra lệnh cho em được không ạ? …Xin hãy, sử dụng em thật tốt."
Yuki van nài Kanae như thể nỗi đau đớn vừa phải chịu đựng không hề tồn tại.
"…! …Đ-được rồi…"
Kanae nhớ lại cuộc trao đổi trong cống ngầm.
Yuki, người gánh vác tất cả và rời đi, Kanae đã không thể đuổi theo.
Cậu đã hiểu.
Mình chỉ là một con người bình thường.
Dù vậy, cậu đã tự mãn.
Về sự đặc biệt của một người giao kèo đa thể có thể giải mã Strange Code.
Cậu đã nghĩ rằng mình có thể làm được điều gì đó đặc biệt.
Và bây giờ, cậu phải đối mặt với nó.
Rằng mình chỉ là một con người bất lực.
"…Kasane-san."
"Gì vậy? Đề nghị đầu hàng à?"
"——Ngược lại. Xin Kasane-san hãy đầu hàng. …Nếu không, tôi sẽ thật sự đánh bại cô."
Kasane bình tĩnh tháo chiếc kính màu xanh nước biển ra và cho vào túi váy ngắn, rồi đưa cả hai tay xuống dưới.
"Tôi cũng bị coi thường quá rồi. …Rất, rất là, nhục nhã!!"
Kasane tạo ra hai Hư Không (Gravity) trên lòng bàn tay và phóng chúng sang hai bên không gian.
Ngay sau đó, cô ta lấy ra tổng cộng mười sáu con dao rựa từ túi, mỗi ngón tay kẹp hai con, và ném chúng vào hai Hư Không (Gravity) ở hai bên.
Mười sáu lưỡi dao nhận được gia tốc kinh hoàng theo phương ngang, lao về phía Yuki.
Trong khi đó, Yuki duỗi tay phải ra và xoay cổ tay một vòng.
Trong một khoảnh khắc, mười sáu khối lập phương băng được triển khai trong không gian.
Những con dao rựa đang lao tới——đồng loạt phát nổ ngay trước khi tiếp xúc.
Phát nổ từ bên trong lưỡi dao, những mảnh kim loại của lưỡi dao bị phá hủy bắn ra theo hướng di chuyển.
Khói thuốc súng bao trùm xung quanh.
"Đó là dao giả (dummy knife). Đừng tưởng sẽ được chiến đấu một cách quang minh chính đại."
Vài giây sau, khói thuốc súng đang nghi ngút bị cơn gió chiều thổi bay đi.
Từ trong khói hiện ra hai tấm khiên băng hình tròn.
…Mười sáu khối lập phương băng được kết hợp lại đã che chắn ngay bên cạnh Yuki, chặn đứng không sót một mảnh kim loại nào.
Khiên băng không chỉ chặn được dao giả mà còn cả áp lực của Hư Không (Gravity).
"Không phải chặn theo điểm, mà là theo diện. …Em hiểu rồi."
"Vậy thì, cái này thì sao?"
Kasane rút ra một con dao rựa bằng tay trái, và đâm lưỡi dao của nó vào Hư Không (Gravity) được tạo ra bằng tay phải.
Hư Không (Gravity) liên tục tuần hoàn bên trong bị hút vào trong lưỡi dao.
Mang theo lưỡi dao không có vẻ gì thay đổi bên tay trái, cô ta thả lỏng người vào áp lực của Hư Không (Gravity) bên phải đã được tạo ra trước đó.
Thiết bị gia tốc của Hư Không (Gravity) sử dụng áp lực tác động theo phương ngang——đạt đến tốc độ tối đa trong một khoảnh khắc.
Yuki phóng ra một ngọn giáo băng (ice spear) hình nón có đáy là tấm khiên băng hình tròn được bố trí bên cạnh.
Lưỡi dao và ngọn giáo băng đối đầu nhau.
Kasane dùng tay trái cầm ngược con dao rựa, đâm vào đỉnh của ngọn giáo băng đang lao tới.
Sự việc sau đó khiến Yuki kinh ngạc.
Ngọn giáo băng vốn dĩ phải rất cứng chắc——lại bị con dao rựa đâm vào, cắt làm đôi như cắt bơ.
Lưỡi dao tiến tới cùng Kasane, sớm muộn gì cũng sẽ chạm đến cơ thể của Yuki.
"——Hủy bỏ cố định băng và chạy về phía trước!"
Yuki thực hiện hình ảnh mà Kanae đã hình dung ra.
Hủy bỏ cố định tọa độ của khiên băng.
Đồng thời, vòng tay ra sau lưng và phóng ra một ngọn giáo băng.
…Nhờ phản lực của ngọn giáo băng đâm xuống đất, Yuki đã thoát ra phía trước.
Khiên băng bị hủy bỏ cố định tọa độ, nhận lấy áp lực của Hư Không (Gravity) từ xa và bị thổi bay sang ngang, tấn công Kasane đang lao tới.
Kasane đâm con dao rựa vào giữa khiên băng và vung mạnh.
Khiên băng bị phá vỡ thành nhiều mảnh một cách vũ phu.
Kasane, với một vết cắt trên má do mảnh băng, quay sang nói với Yuki.
"Dưới chân hớ hênh quá đấy?"
——Trên mặt đất, lẫn trong băng vỡ là tám con dao giả.
Những con dao phục kích đã bị chặn lại bởi bức tường băng trước khi trận chiến bắt đầu, và Kasane đã giữ lại chưa cho phát nổ, giờ đây mới phát nổ.
Yuki không có thời gian để phòng thủ.
"——Ực…! …Á…!"
Yuki ngã xuống đất.
Dù vậy, cô bé không hề khuất phục trước Kasane, mà hướng về cô ta một ánh mắt thù địch màu Lam Pha Lê hình bông tuyết.
"Toàn bộ phần dưới cơ thể. Diện tích bị thương lớn thì có vẻ như việc phục hồi vết thương cũng mất thời gian nhỉ."
"Này, cái gì vậy. Cái kiểu chiến đấu vớ vẩn đó, rốt cuộc là cái gì vậy!"
"Những kiểu chiến đấu đẹp mắt như trong fantasy thì không hiệu quả đâu. …Dù cũng có một lý do khác."
"Lý do gì!? Tại sao một Hiện tượng Tinh Linh lại có thể làm những chuyện hèn hạ và tàn nhẫn như vậy!?"
"Chuyện đó cũng không cần phải trả lời, mà vốn dĩ trong một cuộc chiến sinh tử, không có hèn hạ hay tàn nhẫn gì cả. Ngây thơ quá đấy. …Câu chuyện đến đây là hết. Phải kết liễu Elwesii ngay trong lúc nó bị phong tỏa hành động…"
Kanae muốn chạy ngay đến bên Yuki và ôm cô bé dậy.
Tuy nhiên, cậu vẫn đứng yên tại chỗ.
Không phải vì sợ hãi.
…Bởi vì việc nói chuyện với Kasane để thu hút sự chú ý cũng là một phần của kế hoạch.
Đó là lúc Kasane chĩa con dao rựa trong tay trái về phía Yuki đang ngồi xổm trên đất.
"——Bây giờ! Nhốt nó lại!"
Yuki ấn hai tay xuống đất, nhìn Kasane với ánh mắt ngước lên đầy quyết tâm và nói.
"Cô cũng, dưới chân hớ hênh đấy…!"
Từ dưới chân Kasane——từ mặt đất nơi Yuki vừa ở——bụi kim cương phun ra như một mạch nước phun.
Khi đạt đến trần nhà cao hơn 100 mét, nó đột ngột ổn định hình dạng thành một khối băng hình trụ.
Bên trong cột trụ màu xanh nhạt trong suốt, Kasane đã đứng yên.
Như một hóa thạch bị nhốt trong hổ phách.
Đồng thời, Hư Không (Gravity) được triển khai trong không gian cũng tự nhiên biến mất như sương khói.
(Và Kanae, có thể ra lệnh cho em được không ạ? …Xin hãy, sử dụng em thật tốt.)
(…! …Đ-được rồi… Vậy thì… hãy kết thúc nhanh chóng bằng một đòn bất ngờ. Để không bị lộ ý đồ, hãy lén lút triển khai băng từ dưới chân qua mặt đất…)
"Đối phương vẫn còn sống ạ! …Không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm một chút ạ."
"…Tạm thời thì xong rồi nhỉ."
Kanae và Levy chạy đến bên Yuki đang ngồi xổm trên đất.
Đáp lại, Yuki cố gắng đứng dậy.
"Đau…! Aa…"
"Đừng cố sức! Cứ nằm yên một lát đi."
Yuki đã tả tơi. Cả chiếc áo thun ngắn và quần jean đều đã rách nát, da thịt từ thân dưới trở xuống nhuốm đỏ máu của chính mình.
Thỉnh thoảng, bề mặt da của Yuki lại co giật, và những mảnh kim loại còn sót lại bên trong cơ thể được đẩy ra nhờ khả năng phục hồi.
Mỗi lần như vậy, Yuki lại nhăn mặt vì đau đớn.
"Này này, tại sao lại không kết liễu Kasane?"
Tatsumi, người đang quan sát trận chiến, hỏi một cách thật sự khó hiểu.
Hắn chĩa khẩu súng lục về phía Yuki nhưng không có câu trả lời.
Tatsumi trượt họng súng sang ngang.
Ngay lập tức, Yuki giơ tay phải ra.
Ngay khi họng súng chĩa vào Kanae, cô bé đã vươn băng ra và đóng băng khẩu súng lục.
"…Kasane-san đã nói rằng sẽ không động đến Kanae, cho nên…"
"Dao đâm, mảnh kim loại. Cơ thể tái tạo, nỗi đau lặp lại. …Người thường thì đã phát điên từ lâu rồi."
"…Em, không biết gì cả. Hôm nay mới gặp Kanae, và Levy, em chỉ toàn được dạy bảo. Nhưng mà, chỉ có nỗi đau bị gây ra là em biết rất rõ. …Em, đã quen với nó rồi."
Là nói dối, Kanae nghĩ.
Khi cậu định cắt tóc cho cô bé, Yuki rõ ràng đã sợ hãi trước một nỗi đau chưa từng biết đến.
"…Anh cũng, không muốn làm tổn thương Hiện tượng Tinh Linh. Nếu có thể không làm vậy, anh muốn làm vậy…"
"Thật là, cả Elwesii và chủ nhân đều ngây thơ đến mức này thì không ngờ tới đấy."
Tatsumi lẩm bẩm một mình với giọng nhỏ——Chết tiệt, khó xử quá.
"Làm ơn, lui đi. Cô bé tên Kasane đó hoàn toàn không định sử dụng năng lực của Hiện tượng Tinh Linh. Nếu vậy thì, không thể thắng được băng của Yuki đâu. Tôi không muốn nói điều này, nhưng quy mô năng lực khác nhau."
Cách chiến đấu của Kasane vừa hiệu quả, vừa có phần như đang cố gắng bù đắp cho một năng lực còn thiếu sót.
"Nhóc nhầm rồi đấy? Chưa có gì, kết thúc cả."
"Đã phân thắng bại từ lâu rồi còn gì…"
Tatsumi không quan tâm đến Kanae, quay sang tuyên bố với Kasane đang đứng yên trong cột băng.
"Kasane, cho phép giải phóng Lực đẩy (Repulsion). Không cần phải nể nang. ——Hãy khoét sạch mọi thứ."
Từ phía sau Kanae, tiếng không gian bị xé toạc như tiếng roi quất vang lên liên tục.
Vội vàng quay lại, cậu thấy vô số khoảng trống chạy dọc theo bề mặt ngoài của cột băng, xuyên qua ánh hoàng hôn đang chiếu rọi.
Sự sụp đổ của cột băng xảy ra ngay sau đó.
——Kasane, với Hư Không (Gravity) giơ lên trên tay trái, đã gạt đi những tảng băng siêu khối lượng đang rơi xuống.
"…Nếu được thì tôi không muốn dùng cái này, nhưng… đành chịu thôi."
Từ đầu ngón tay phải của Kasane, năm vệt sáng đỏ rực như lửa vươn ra.
Những sợi chỉ phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ hơn cả hoàng hôn, được ngón tay điều khiển, lơ lửng và dao động xung quanh Kasane.
Được bao bọc bởi những sợi chỉ đỏ rực đang từ từ bung ra, cô ta nhìn xuống Yuki đang ngồi xổm trên đất.
"…Repulsion. Tên của cô bé chi phối lực đẩy, chắc cậu đã từng nghe rồi."
Sự tồn tại siêu thường được Haiya Gien triệu hồi trong bài giảng huyền thoại đó.
Đã định nghĩa lại quy luật của thế giới,
"…Hiện tượng Tinh Linh khởi đầu…!"
"Đây là——sức mạnh của chị gái chúng tôi."
Kasane cử động năm ngón tay phải, phóng những sợi chỉ đỏ rực có thể co giãn tự do về phía trước.
Những sợi chỉ đỏ rực không chút chùng xuống lao về phía Yuki ở xa.
Yuki, sau khi thấy cột băng bị cắt đứt, đã triển khai một tấm khiên băng dày có cấu trúc phân tử cực kỳ cứng chắc trước mặt, định đối đầu với những sợi chỉ đỏ rực——
"——Yuki-chan! Cái đó tuyệt đối không thể chặn được đâu ạ!"
"Ể——"
Kanae ôm lấy Yuki, người vẫn chưa lành vết thương, và nhảy mạnh sang một bên.
Những sợi chỉ đỏ rực xuyên qua tấm khiên băng dày, tạo ra một khoảng trống rộng mười centimet, và bay về phía "Rừng Dẻ Gai" ở phía sau.
Những tia sáng đỏ rực bay ngang qua không trung.
Kasane quay tay phải lại, kéo những sợi chỉ đỏ rực về.
"Kanae đã nói quy mô năng lực của tôi nhỏ, đúng không. ——Như thế này đã hài lòng chưa?"
Từ khu rừng, tiếng cây đổ làm rung chuyển mặt đất vang vọng.
Những cái cây trên một đường thẳng dài hàng trăm mét đã bị khoét một khoảng trống rộng mười centimet trong một khoảnh khắc, và đổ xuống như trò chơi Daruma Otoshi.
"Kanae-sama, những sợi chỉ đó là những hạt nhỏ li ti từ quả cầu bị ‘lật ngược’ đấy ạ!"
"…Đúng vậy. Thị lực ngang với thiết bị quan sát, không cần phải giấu giếm nữa. Những hạt nhỏ li ti mà cô bé hầu gái nói chính là trọng lực mà chúng ta đang phải chịu đựng, Hạt Graviton đấy."
——Trọng lực là lực mà các vật thể có khối lượng hút lẫn nhau, và là biểu hiện của sự cong vênh của không gian.
Và sự tương tác liên tục qua lại giữa các vật thể và truyền tải trọng lực, trong vật lý hạt cơ bản được định nghĩa là do Hạt Graviton.
Thao túng trọng lực thông qua Hạt Graviton chính là bản chất của bức tường áp lực mà Kasane tạo ra——Hư Không (Gravity).
"Ngược lại, những sợi chỉ đỏ này là những hạt ảo, Repulsion, có tính chất ngược lại với Hạt Graviton hút vật thể, được liên kết và kết hợp lại. Chuỗi Repulsion của tôi——không cho phép bất cứ thứ gì chạm vào."
Lực đẩy là lực đẩy và từ chối vật thể.
Quỹ đạo không gian của Repulsion, thứ đơn phương phát ra lực đẩy ra bên ngoài, sẽ làm tan biến và tiêu diệt mọi vật thể tồn tại trong bán kính năm centimet ở cấp độ cấu trúc hạt, và biến không gian dọc theo hình dạng sợi chỉ thành một khoảng chân không có đường kính mười centimet.
Đó là lưỡi dao vạn tử phủ định chính sự tồn tại.
Không cho phép bất cứ thứ gì chạm vào.
Nói cách khác, việc chặn Repulsion là không thể về mặt vật lý.
"Nào Elwesii, ——chúng ta hãy chiến đấu tay đôi đi?"
"…Em hiểu rồi… Kanae, em có thể tự đứng dậy được——á…! …Ực…"
"Chờ đã! Vẫn chưa lành hẳn mà——"
Yuki đẩy Kanae ra, và vung tay phải xuống, tạo ra một bức tường băng (ice wall) kéo dài vô tận giữa hai người. Cả hai bên bị chia cắt thành Yuki và Kasane, và Kanae, Levy, Tatsumi.
"…Chừng nào anh còn ở đó, chắc chắn anh sẽ an toàn. …Xin hãy, chờ em…"
Phía bên kia bức tường băng, Yuki nén đau đứng dậy, và rời xa Kanae.
Yuki đối mặt với Kasane, và trận chiến lại bắt đầu.
Đó là một cuộc chiến quá một chiều.
Năng lực tạo và điều khiển tinh thể băng nitơ của Yuki gần như là vạn năng, có thể sử dụng cho cả tấn công và phòng thủ.
Nhưng, băng của Yuki cũng gần như vô dụng trước chuỗi Repulsion mà Kasane vung ra.
Những sợi chỉ đỏ rực di chuyển theo đầu ngón tay phải của Kasane, và khoét sạch băng của Yuki trên quỹ đạo của chúng.
Yuki chỉ có thể cố gắng hết sức chạy và nhảy lùi, hoặc né tránh những sợi chỉ đỏ rực trong gang tấc bằng phản lực từ việc phóng ra giáo băng.
Kasane không hề nới lỏng đòn tấn công.
Cô ta triển khai nhiều Hư Không (Gravity) phát ra trọng lực theo các hướng khác nhau, và dùng tay trái còn lại ném dao rựa và dao giả vào để gia tốc.
Thậm chí, chính cô ta cũng thả mình vào Hư Không (Gravity), và bay lượn khắp không gian như thể đang chuyển từ trọng lực này sang trọng lực khác.
Tạo ra khiên băng. Tiếng nổ vang lên như bom dội.
Yuki không được phép giữ sức.
Khiên băng dễ dàng bị xé toạc bởi những sợi chỉ đỏ rực.
Trước cơn bão tấn công liên tục không khoan nhượng, Yuki cuối cùng cũng mất thăng bằng.
Kasane không bỏ lỡ khoảnh khắc sơ hở đó.
Năm sợi chỉ đỏ rực kéo theo một vệt sáng, lao tới định cắt đôi thân thể của Yuki đang loạng choạng——
Yuki, trong lúc ngã xuống đất, đã giơ cả hai tay ra, và dừng lại chuyển động của tất cả các hạt trước mặt theo hình dạng của một khối lập phương.
Yuki cắn chặt môi.
Đó là sự vận dụng tối đa năng lực với tất cả sức mạnh của mình.
"Không có khả năng học hỏi à?"
Những sợi chỉ đỏ rực chạm vào khối băng lập phương được hình thành.
Khi bị khoét đến một nửa——năm sợi chỉ đỏ rực đã bị đứt làm đôi.
Những sợi chỉ bị tách rời bay về phía bầu trời hoàng hôn sau lưng Yuki.
Chuỗi Repulsion đã thoát khỏi sự kiểm soát của Kasane, khoét sạch những "Cột Kết Nối" đang đứng lộn xộn bên ngoài thành phố, và bị hút vào biển mây đỏ rực ở phía xa.
Năm khoảng trống bị cắt vào biển mây, nứt ra như những vết rạn và ngày càng sâu hơn, cuối cùng xé toạc hình dạng của những đám mây.
"…Việc tiếp xúc vật lý với Repulsion đáng lẽ ra là không thể về mặt lý thuyết…"
Trước Yuki, người đã chặn được đòn tấn công tuyệt đối phủ định sự tồn tại, Kasane đã sững sờ một lúc.
"——Đừng hoảng loạn, Elwesii không phải đã chặn Repulsion bằng vật lý. Việc tạo ra băng thuộc về ‘Thao túng nhiệt lượng’. Bản chất của năng lực đó là ‘Thao túng gia tốc và giảm tốc của hạt’. Cho nên, nó đã có thể chặn được Hạt Graviton với tư cách là một hạt cơ bản, hoặc thậm chí là can thiệp trực tiếp và làm lệch hướng cả hạt ảo Repulsion."
Tatsumi, người đang bị ngăn cách bởi bức tường băng với Kasane, đã phân tích tình hình một cách bình tĩnh.
"Năng lực đúng là một mối đe dọa, nhưng bên ta vẫn có lợi thế. Không giống như Hạt Graviton, Repulsion không thể bị chặn hoàn toàn."
Repulsion đã sượt qua sườn phải của Yuki, khoét một khoảng trống to bằng nắm đấm.
Phần cơ thể bị tan biến đến cấp độ cấu trúc hạt không thể phục hồi kịp, và một lượng lớn máu chảy ra từ bụng, khiến cô bé lăn lộn trên đất.
Đau đớn đến mức không thể hét lên, cô bé chỉ có thể thở hổn hển và ho ra máu.
"Kết liễu nó đi trong lúc Elwesii đang yếu."
"Hiểu rồi. Tatsumi… cứ lo cho Kanae ở đó đi."
——Cạch, cạch, cạch, cạch…
Kanae đang dùng con dao rựa của Kasane rơi trên đất để cố gắng cạo bức tường băng.
Levy không thể can thiệp vào trận chiến, cũng không thể ngăn cản hành động liều lĩnh của Kanae, chỉ biết khóc nức nở.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! …Khoan đã…!"
Kanae dường như đã nhận ra điều gì đó, và nhìn chằm chằm vào Tatsumi với đôi mắt vằn lên tia máu.
"Anh là chủ nhân của Kasane đúng không!? Vậy thì mau ngăn hành động của Kasane lại ngay!"
Phía bên kia bức tường băng, Yuki vẫn đang cố gắng hết sức để chặn chuỗi Repulsion của Kasane trong gang tấc.
"Vâng, vâng, tôi sẽ nghe lời ngay, chắc chắn là không có chuyện đó rồi?"
"…Khẩu súng lục của anh, đã bị băng của Yuki làm cho vô dụng rồi!"
Kanae nắm chặt con dao rựa bằng hai tay run rẩy, và chĩa về phía Tatsumi.
"Nếu nghĩ vậy thì, cứ dùng vũ lực mà đến đây."
Tatsumi cười nhạt và khiêu khích.
Kanae cắn chặt môi, và hét lên một tiếng rồi lao tới.
"Uoooooooooooooo!"
Tatsumi đánh một cú đấm ngược chính xác vào hông của lưỡi dao đang lao tới, và hất nó văng ra khỏi tay Kanae.
Với một động tác liền mạch từ cú đấm ngược, Tatsumi xoay người như một đấu sĩ bò tót và né được cú lao tới.
Vào lưng của Kanae đang mất thăng bằng, hắn đâm một cú cùi chỏ phải được gia tốc bởi lực xoay.
"Ực!"
Kanae bị thổi bay về phía trước và ngã nhào.
"Vẫn còn muốn đánh nữa sao? Nếu từ bỏ ở đây, nhóc vẫn có thể quay trở lại cuộc sống thường nhật đấy?"
"Đừng có đùa! Cuộc sống thường nhật có được bằng cách bỏ mặc một cô gái quan trọng, tôi không cần thứ đó!!"
Kanae nhặt một con dao rựa khác rơi gần đó và lao về phía Tatsumi.
"Khakha, lại nhặt nữa à. Cách chiến đấu của Kasane cũng phải xem lại thôi."
Kanae nhăn mặt, và vung con dao rựa bằng cả hai tay.
Đối mặt với cậu, Tatsumi nở một nụ cười nhạt, và nhìn rõ quỹ đạo của lưỡi dao.
Hắn khẽ di chuyển sang trái để né lưỡi dao, đồng thời, đấm một cú đấm phải đã được nạp lực vào ức của Kanae như một cú lariat.
Dạ dày bị rung lắc, và một tiếng động như sóng vỗ vang lên.
"——Ực, ọe…! ọe…"
Ngay khi ngã xuống đất, Kanae đã làm bẩn mặt mình bằng chính chất nôn của mình.
Bánh kem dâu tây đã mất hình dạng, kem Thổ Nhĩ Kỳ, anmitsu trà xanh… những món ngọt đã ăn cùng Yuki và Levy, giờ đây bị nôn ra khỏi miệng như những thứ bẩn thỉu.
Cậu cảm thấy như những ký ức quý giá đang bị mất đi.
"…Hả, vẫn còn đứng dậy được à."
Kanae lau miệng một cách cộc lốc, và cầm lại con dao rựa rồi lao về phía Tatsumi.
Bước chân của cậu loạng choạng, và đòn phản công cũng chỉ là một hành động vô ích và vô nghĩa.
Lưỡi dao nhắm vào Tatsumi——cạch.
Bị kẹp lại một cách nhẹ nhàng bằng hai ngón tay.
Tatsumi rút con dao rựa ra, và ném nó vào bức tường băng.
Ngay sau đó, hắn gạt chân Kanae, nắm lấy cánh tay phải, và đè cậu úp mặt xuống đất.
"Gah…!"
"Kasane, bên đó xong chưa?"
Dù đang nằm trên đất, Kanae vẫn nhìn qua bức tường băng.
Yuki đang ngửa mặt lên trời, nhưng vẫn duỗi cả hai tay ra, chặn chuỗi Repulsion từ tay phải của Kasane.
Toàn thân cô bé đầy vết thương, và bộ quần áo cũ của Kanae đã rách nát.
Đặc biệt là phần khuyết hình khoang ở sườn phải, vì phải dồn tài nguyên cho năng lực nên vẫn chưa thể phục hồi, và máu tươi vẫn không ngừng chảy.
"Chưa xong, rốt cuộc nó cứng đầu đến mức nào vậy…"
Không chỉ Yuki mà cả Kasane không bị thương cũng có vẻ mệt mỏi.
"…Có lẽ, cách làm của chúng ta đã sai rồi."
Tatsumi lấy ra một con dao có vỏ từ túi áo vest bằng tay trái.
Hắn vung con dao và làm văng vỏ ra, rồi dí mũi dao hai lưỡi dài gần mười centimet vào gáy của Kanae đang bị khống chế trên đất.
" Elwesii, ngừng chống cự và ngoan ngoãn bị giết đi. Nếu không, ——chủ nhân của ngươi sẽ bị giết."
"…K-không…! Nếu, vậy… thì… K-Kana, e… thay… vì… em, sẽ…!"
"——Yuki, tuyệt đối không được chết!"
Kanae hét lên.
Mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối đối với Hiện tượng Tinh Linh.
Vì Kanae đã ra lệnh, dù ý chí của Yuki có thế nào, giờ đây Yuki không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ý định chết.
Tatsumi liếc nhìn FT chuyên dụng, nơi kết nối với tai nghe mà hắn đang đeo.
"Nói chuyện phiền phức thật… Thế này thì, chỉ còn cách giết thôi."
"Khoan đã Tatsumi! Đó không phải là dọa à!? Dù là chủ nhân của Thất Đại Tai Họa, anh đã nói là cố gắng không giết người mà! ——Hơn nữa Kanae là…!"
"Cố gắng thôi, hiểu không? Đành chịu thôi. Nếu không có FT chuyên dụng để phá hủy, nếu không còn cách nào khác——thì chỉ còn cách giết người thôi. Mệnh lệnh. Kasane, im lặng và xử lý Elwesii đi."
Kasane, không liên quan đến ý chí của mình, quay lại đối mặt với Yuki.
Tatsumi dí lưỡi dao vào gáy Kanae.
Đột nhiên, Tatsumi cảm nhận được một sự hiện diện nào đó và quay mặt về phía trước.
Trước mặt hắn, Levy đang lơ lửng.
"——Gì vậy? Con nhóc tí hon kia… à, nếu giết thằng nhóc này, thì ngươi cũng sẽ chết à."
Dù bị Tatsumi nói vậy, Levy vẫn đang đấu tranh nội tâm như thể chuyện của mình không quan trọng.
"…Cả Kanae-sama, và cả Yuki-chan, …ai chết cũng không được, cả hai cùng chết cũng không được, chuyện như vậy, chuyện như vậy! Em cũng không muốn đâuuuuuuuuuuuuuuuuuu!"
Tatsumi dùng chuôi dao đánh rơi Levy, người đang lao tới trong tuyệt vọng.
"Hí!"
Levy rơi xuống bên cạnh Kanae. Nó cố gắng hết sức bò bằng cơ thể nhỏ bé của mình, và chạm vào mặt Kanae.
"…Không chỉ, Kanae… mà cả… Levy, cũng… chết, em không muốn…! Cho nên… xin, xin, hãy…! Hãy bảo em, chết đi…!"
"Một là bỏ mặc một người, hai là cả ba cùng chết. Tôi nghĩ đó là một sự lựa chọn sinh tử rõ ràng."
"Làm sao mà dễ dàng bỏ mặc được! Làm sao mà dứt khoát được chứ!"
"Vậy à. ——Thật đáng tiếc."
Tatsumi vung con dao trong tay trái xuống.
Một tiếng động nặng nề vang lên, đánh vào đốt sống cổ.
Chuôi dao đã được ấn vào gáy của Kanae.
Một màu đỏ sẫm lan ra từ sau gáy, và nhỏ giọt xuống.
"…Kanae-sama? Kanae-sama? …Ể… không còn… cử động… nữa…"
Tatsumi nhanh chóng rút con dao lên, và màu đỏ dính trên lưỡi dao kéo theo một vệt dài như sợi chỉ.
Yuki mất hết sức lực, và hai tay đang chặn chuỗi chỉ đỏ rực đã buông thõng xuống đất.
Chân phải của cô bé bị chuỗi Repulsion đã được giải phóng khỏi sự giảm tốc của hạt làm cho biến mất từ gốc.
Nhưng Yuki, dường như không hề quan tâm đến máu đang phun ra.
"Có vẻ như có một khoảng thời gian trễ trước khi chết não. Kasane, cứ kết liễu nó cho chắc."
"…!"
Trái ngược với vẻ mặt vô cảm của Yuki, Kasane nhăn mặt và định vung những sợi chỉ đỏ rực——nhưng đã.
"——A, a… Aaa………… K-Kanae…"
Một cơn gió dữ dội dưới âm bảy mươi độ thổi qua.
Cơn gió dữ dội đập Kasane vào bức tường băng.
Toàn bộ khí hậu của "Rừng Dẻ Gai" đường kính mười lăm cây số, vốn được tái hiện bởi máy điều hòa khu vực, đã bị biến đổi thành một vùng cực lạnh như Siberia trong một khoảnh khắc.
Được chiếu sáng bởi ánh hoàng hôn đang lặn, khu rừng đóng băng.
Trong cơn bão tuyết, Yuki đứng dậy, khoác trên mình chiếc váy ngắn màu trắng tựa như lễ phục cô dâu phương Tây.
Chân phải đã biến mất, những vết cắt trên toàn thân, và khoảng trống ở sườn phải, tất cả đều đã biến mất.
Mái tóc bạc của Yuki đã dài trở lại đến thắt lưng, không hề lay động trong cơn bão tuyết, mà chỉ gợn sóng nhẹ nhàng theo bước đi.
"Phục hồi hoàn toàn vết thương sao… Nói là cưỡng ép thiết lập lại Trạng thái Tiêu chuẩn à…?"
Yuki hướng tay phải về phía Tatsumi, người đang đè lên Kanae qua bức tường băng.
────… Master Key…
Chiếc kẹp tóc hình hoa giọt tuyết (Elwesii) trang trí trên thái dương trái của Yuki phát ra một ánh sáng lân tinh màu xanh nước biển giống như đôi mắt Lam Pha Lê hình bông tuyết của cô bé.
Những tinh thể băng nitơ được chiết xuất từ không gian xung quanh tay phải của Yuki vẽ nên một vòng xoắn ốc, và hội tụ thành hình dạng của một thanh trường kiếm.
——Đó là một thanh trường kiếm băng vẽ nên những hoa văn hình học phức tạp và dày đặc.
Tay phải của Yuki vung ngang thanh kiếm băng một cách nhẹ nhàng như không có trọng lượng.
Thanh kiếm băng được vung ra, từ quỹ đạo của lưỡi kiếm, tạo ra một khối băng khối lượng lớn, và phóng ra một nhát chém băng.
Vội vàng, Kasane cắt bức tường băng bằng những sợi chỉ đỏ rực, và chạy đến bên Tatsumi.
Kasane điều khiển ngón tay phải, và cuộn những sợi chỉ đỏ rực thành một vòng tròn phía trước, tạo thành một tấm khiên tròn bằng lực đẩy từ chối mọi tiếp xúc vật lý.
Nhát chém băng đang lao tới dễ dàng cắt đứt bức tường băng, và va chạm với tấm khiên tròn đỏ rực, và rồi giằng co.
"Sức mạnh này là gì vậy…!?"
Hai bên giằng co nhau với những tiếng kêu ken két, nhưng nhát chém băng không có dấu hiệu biến mất.
Kasane bị đẩy lùi bởi sức mạnh đó và từ từ lùi lại.
Kasane tạo ra một Hư Không (Gravity) dưới chân, và nắm lấy cánh tay của Tatsumi.
Kasane và Tatsumi bay lên không trung nhờ trọng lực tác động lên phía sau và phía trên, và né được nhát chém băng dưới mắt.
Nhát chém băng lướt qua trên Kanae đang ngã trên đất, và cắt sạch cây cối trong rừng, khoét sâu vào mặt đất.
Kasane đang lơ lửng trên không, ôm Tatsumi, và đáp xuống một nơi xa.
Yuki bước đến bên Kanae, và đưa tay trái lên vai cậu, từ từ ôm cậu dậy.
"…………"
"Y-yuki-chan! A-à! Kanae-sama thì…!"
Levy cố gắng hết sức nói với Yuki, nhưng không có phản ứng.
Yuki chỉ vô cảm, và ném một cái nhìn trống rỗng về phía Tatsumi.
Vẫn ôm Kanae trong tay trái, cô bé từ từ cầm thanh kiếm băng trong tay phải.
"——Kasane, dùng Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order) đi."
"…Hiểu rồi. Nhưng, với lượng sức mạnh còn lại bây giờ, chỉ có thể dùng ở gần thôi…"
"Vậy à. Vậy thì…"
Nhận lệnh của Tatsumi, Kasane vung tay phải, và làm tan biến bốn sợi chỉ đỏ rực còn lại từ ngón tay.
"——Triển khai Trường Ether trong tầm nhìn.
——Thiết lập mạch liên lạc với các Hiện tượng Tinh Linh cục bộ.
——Tiếp theo, phát hiện đường trắc địa trọng lực (geodesic line).
——Hoàn tất, thay thế tham số afin (affine parameter) cong vênh không gian tối ưu.
——Đạt đến giá trị tới hạn——"
Yuki vung thanh kiếm băng.
Nhát chém băng khối lượng lớn sinh ra dọc theo quỹ đạo của lưỡi kiếm, lan rộng và bay tới.
"Kích hoạt Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order) - Chân Trời Sự Kiện (Apple-Eater).
——Tạm biệt, mọi người."
Một làn sương đen hình bán nguyệt mờ ảo xuất hiện với Kasane là trung tâm.
Nhát chém băng phồng lên theo chiều dọc và chiều ngang, khoét sâu vào mặt đất.
Nhát chém băng lan rộng với sức mạnh như một trận tuyết lở, bị nuốt chửng bởi làn sương đen, và biến mất.
"…A, ể…"
Nhát chém băng quy mô lớn đã biến mất——đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Yuki.
Đòn tấn công mà Yuki đã tung ra, đã được trả lại y hệt.
Với tốc độ và độ rộng được duy trì.
Yuki vội vàng dùng thanh kiếm băng trong tay phải để phòng thủ, nhưng bị nhát chém băng thổi bay, và bị đẩy đi cùng với Kanae và Levy.
Thanh kiếm băng nứt ra, và vỡ tan tành.
Và cứ thế, họ bị ném ra ngoài rìa thành phố——ra bầu trời lộn ngược nơi hoàng hôn đang lặn.
+++++
Trong thành phố lộn ngược nơi trọng lực bị đảo ngược.
Họ rơi về phía bầu trời cao.
Xa xa phía trên, mặt trời đang lặn dần ở cuối đường chân trời.
"Yuki-chan! Tỉnh lại đi! Yuki-chan! Kanae-sama thì…!"
Yuki ôm chặt lấy Kanae và Levy như thể đang bám víu vào họ.
Dù Levy có cố gắng gọi thế nào, Yuki khoác trên mình chiếc váy ngắn màu trắng vẫn vô cảm, và chỉ nhìn chằm chằm vào Kanae.
Kanae im lặng, và Yuki thì hồn bay phách lạc.
Chỉ có Levy là có thể cử động bình thường trong tình huống này.
Nhưng, với cơ thể nhỏ bé này, với giọng nói này, với sức mạnh này, nó không thể làm gì được.
Levy nghĩ.
Mình chỉ là một người có mắt tốt——
"Yuki-chan! Nghe em nói đi! Yuki-chan! Làm ơn đi!"
Mái tóc bạc dài của Yuki bay phấp phới như những đôi cánh, và át đi tiếng gọi của Levy.
"…Ư ư…! Cả Kanae-sama, và cả Yuki-chan, đã cố gắng đến thế mà——"
Yuki đã chiến đấu hết mình.
Dù có tả tơi đến mức không muốn nhìn, cô bé vẫn cố gắng sống.
Dù vậy, vì Kanae, Yuki đã định từ bỏ sự sống… Kanae đã tuyệt đối không cho phép.
Kanae đã đặt mình vào tình huống nguy hiểm, và đưa ra những chỉ thị chính xác.
Cậu đã chiến đấu với Tatsumi, và dù bị đánh bại bao nhiêu lần cũng vẫn đứng dậy.
Cậu đã không nghe những lời ngon ngọt được khuyên nhủ nhiều lần, và đã không từ bỏ sự sống của Yuki.
"——Tại sao mình lại, không làm được gì cả!"
Levy chỉ di chuyển theo chỉ thị của Kanae, và sau đó chỉ có thể im lặng quan sát tình hình.
Dù Yuki bị thương, dù Kanae lao vào trận chiến, Levy cũng không thể cử động.
Tất cả nguyên nhân là do thiếu sức mạnh.
Chỉ có mắt tốt, không có năng lực nào khác, một Levy nhỏ như búp bê có chống cự thì cũng không thể thay đổi được gì.
Với sự bất lực đó, Levy đã tự trách mình.
"Yuki-chan! Tỉnh lại đi!"
Levy vung tay hết sức và tát vào má Yuki, nhưng những ngón tay nhỏ bé của Levy lại bị độ đàn hồi của má Yuki đẩy lùi.
Levy tát vào má Yuki nhiều lần.
Mỗi lần như vậy, cảm giác vô dụng lại càng tăng lên.
Levy muốn thay đổi bản thân mình, người không thể thay đổi được gì.
Nó muốn có sức mạnh——để thay đổi thực tại lạnh lẽo này.
"——Mình không muốn, cứ mãi là đồ vô dụng!"
——Chát, một tiếng.
Tiếng tát vào má Yuki vang lên rõ ràng.
Vẻ mặt vô cảm, có thêm màu sắc.
Yuki chớp mắt, và ngạc nhiên khi thấy Levy trước mặt.
"…Levy…? …Lạ thật, có chuyện gì vậy. Tại sao cậu lại to như vậy——"
+++++
Cơn bão tuyết cực lạnh bao trùm "Rừng Dẻ Gai" đã tan, và hệ thống tái tạo khí hậu bằng máy điều hòa khu vực lại hoạt động.
Tatsumi đang ngắm nhìn bầu trời bình minh đang mất dần đi ánh sáng, và má của hắn.
Kasane đã tát một cái thật mạnh.
"——Tại sao anh lại giết Kanae!? Cả cô bé hầu gái nữa! …Kanae là người mà tôi phải chuộc lỗi…! Chắc chắn là có nhiều cách khác để làm mà…!"
"Bình tĩnh lại một chút đi. Lời hứa ‘không giết chủ nhân’ mà chúng ta đã giao kèo lúc đầu, tôi vẫn chưa phá vỡ đâu."
"…Ý anh là sao?"
Kasane buông tay khỏi cổ áo Tatsumi.
Tatsumi lấy ra một con dao được sơn màu đỏ đen từ trong túi, và rút ra rút vào lưỡi dao của nó trong chuôi dao.
Phía trên chuôi dao có một túi chứa máu giả, và một cây kim tiêm nhỏ để tiêm thuốc mê.
"Con dao đồ chơi có thể rút lưỡi vào được. Trò bịp bợm cũ rích này, tôi ít khi dùng lắm. Định làm Elwesii dao động để lợi dụng sơ hở… nhưng có vẻ như đã dẫm phải đuôi cọp rồi. Thế là lại phải làm lại từ đầu. Chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
"Làm lại từ đầu ư… Tôi đã đẩy Kanae rơi xuống trời, và giết cậu ấy rồi…"
"Này này, chính người trong cuộc mà lại không hiểu cấu trúc không gian đặc dị do Kobe Gravity Bound gây ra à?"
"Tôi không nhớ gì cả. …Có lẽ là vì muốn quên đi những gì mình đã làm."
"Có một mặt phẳng đảo ngược trọng lực ở độ cao hai mươi cây số so với mặt đất. Trọng lực ở đây tác động theo hướng bị hút về phía mặt phẳng đó. Và thành phố nhiều tầng Kobe này được xây dựng với mặt phẳng đảo ngược trọng lực đó làm nền, và được đắp thêm vào thang máy quỹ đạo. …Đến đây hiểu chưa?"
"Vượt qua mặt phẳng đảo ngược trọng lực đó thì tính chất của trọng lực sẽ thay đổi, đúng không."
"Nếu không bị vướng vào ‘Cột Kết Nối’, hoặc không đâm vào nền đất của thành phố bên dưới, thì việc chết vì rơi ở Kobe là rất hiếm. Và bọn chúng đã bị thổi bay ra ngoài rìa thành phố, ra bầu trời lộn ngược."
"Nếu vậy thì, Kanae và những người khác đang rơi, …làm sao để dừng lại?"
"Thì, chúng sẽ tự động đi qua đi lại mặt phẳng đó cho đến khi hết đà. …Giống như nhảy bungee vậy."
+++++
Trong ý thức mơ hồ, một hơi ấm nhẹ nhàng bao bọc lấy đầu cậu.
Có ai đó đang đặt cả hai tay lên cằm và trán cậu.
Khi khẽ lắc đầu, cậu cảm nhận được một sự đàn hồi mềm mại như đang lún vào ghế sofa.
"A! Kanae-sama tỉnh rồi! Ngài có sao không!?"
"…Ưm…?"
Kanae hé mắt ra.
Một bầu trời đêm không một gợn mây trải dài.
Bên cạnh là thành phố nhiều tầng "Thành phố Lộn ngược Kobe" sừng sững, vươn lên ngược lại với trọng lực.
Thành phố nhiều tầng có cấu trúc để ánh sáng của thành phố không bị rò rỉ ra ngoài, nên bầu trời đêm không bị át đi như ở các thành phố lớn.
Trên mặt biển nối liền với vòm trời của trái đất cách đó khoảng hai mươi cây số, một bầu trời sao và trăng tròn phản chiếu.
Và, ngay trên đầu Kanae là——
"——Ực!"
Mặt Kanae bị che khuất.
Yuki ôm chặt lấy Kanae như thể đang nằm dọc theo cơ thể cậu.
"Kanae…! Tốt quá…! Anh vẫn, còn sống…!"
"Tránh ra một chút đi! Ngực đè lên mặt rồi kìa!"
Yuki ôm chặt lấy Kanae bằng cả cơ thể như thể đang xác nhận sự hiện diện của cậu.
"Thiệt tình, Yuki-chan. Nặng quá đó."
"Mà tại sao mình lại còn sống nhỉ? …Mà, đây là đâu?"
"Là nơi thấp nhất của thành phố đó ạ! Ừm? …Vì Kobe là lộn ngược, nên có lẽ phải nói là nơi cao nhất!?"
Tiếng của Levy vọng lại qua cơ thể Yuki.
Hình như, giọng nói có vẻ to hơn bình thường.
"Ể?"
Cảm giác kỳ lạ.
Tầm nhìn của Kanae bị Yuki che khuất, nhưng dù không nhìn thấy, cậu cũng đoán được cảm giác mềm mại dưới đầu mình là gì.
Dù hơi ngượng, nhưng có vẻ như Kanae đang được gối đầu lên đùi ai đó.
——Ai vậy?
Yuki đang ôm chặt lấy Kanae bằng cả cơ thể.
Đó không phải là tư thế để gối đầu cho Kanae.
"Này Yuki, xin lỗi nhưng em có thể tránh ra một chút được không?"
"…Vâng ạ…"
Yuki lưu luyến rời khỏi, và một bóng người khác lo lắng nhìn vào Kanae.
"——Kanae-sama, ngài cảm thấy thế nào ạ? Những chỗ bị đánh, có đau không ạ?"
Trước mặt Kanae là một bộ ngực lớn dính sát vào quần áo.
Phía trên một chút là khuôn mặt của một cô gái trẻ đang nhìn Kanae.
Bộ váy dài màu đen ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô gái.
Trên đó là bộ trang phục hầu gái với tạp dề diềm xếp màu trắng.
Đôi mắt trong veo màu ngọc bích, và những hoa văn hình sao màu vàng lấp lánh.
Mái tóc vàng gợn sóng dài đến giữa lưng của cô gái, chạm vào má Kanae.
"Mình bị điên rồi sao…? ——Thấy Levy lớn lên thì phải."
"Đúng vậy ạ. Em là người hầu gái phục vụ Kanae-sama! Em là Levy của Kanae-sama!"
"Hả? Ể? Ể…? Ểhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"
Kanae bật dậy khỏi gối đầu của Levy, và bất giác lùi lại——và cảm nhận được cảm giác lơ lửng.
"Nguy hiểm đó ạ!"
Bên dưới là bầu trời đêm lộn ngược.
Levy đã kịp thời nắm lấy cánh tay phải của Kanae bằng cả hai tay, và kéo cậu lại như kéo co.
Kanae ngã ngồi xuống chỗ đứng, và nhận ra nó được làm bằng băng.
Chỗ đứng bằng băng được tạo ra nhô ra ngoài bầu trời đêm, nối liền với "Thiết bị xử lý vật rơi" ở phía xa.
Kanae nhớ lại cảm giác của cánh tay phải bị Levy nắm lấy.
Bàn tay của một cô gái có kích thước người thật.
Có vẻ như đây không phải là một giấc mơ.
"Kanae, ngẩn người ra thế, sao vậy? Hay là, vẫn còn đau ở đâu đó à…?"
Dáng vẻ của Yuki cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Cô bé khoác trên mình chiếc váy ngắn màu trắng, và mái tóc bạc vốn đã bị cắt ở nhà đã dài ra đến thắt lưng.
Đó là Trạng thái Tiêu chuẩn của một Hiện tượng Tinh Linh.
Giống hệt như lúc mới gặp.
"…Không, anh không sao… nhưng tạm thời hai em có thể cho anh biết tình hình hiện tại được không?"
+++++
Nhóm Kanae đang leo lên một cầu thang xoắn ốc bằng băng được xây dựng dọc theo vành đai ngoài.
Họ không thể cứ ở dưới bầu trời đêm chờ đến sáng, nên đã quyết định tạm thời đi lên.
Trên tường không có đèn đóm gì, nhưng ánh sáng từ bầu trời sao và trăng tròn dưới mắt là đủ.
Bên cạnh Yuki đang liên tục thêm những bậc thang băng, Levy kể chuyện cho Kanae.
"——Vì vậy, sức mạnh của Yuki-chan đã chảy ngược qua chủ nhân là Kanae-sama, và vào em đấy ạ! Thế là, em đã lớn như thế này! Yay!!"
"…Em đã xác nhận được một phần Trường Ether mà em sở hữu đã chuyển sang cho Levy. Ngoài việc là phương tiện đầu ra của Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order)… dường như còn có những tác dụng ngoài dự tính."
"Ước được mạnh hơn thì lại lớn lên. Chỉ có vậy thôi à… quá là đại khái rồi!"
"Quần áo bị rách, và em đã trần truồng giữa không trung, rất là khổ sở đấy ạ. Cứ đi qua đi lại mặt phẳng đảo ngược trọng lực như nhảy bungee, cả em và Yuki-chan đều rất vất vả. Sau khi bình tĩnh lại, em đã mở ba lô của Kanae-sama, và mượn đồ lót, giày, và bộ trang phục hầu gái đã mua ở cửa hàng đấy ạ!"
"À, ra vậy. …Ngực, bự——khụ! …, …Anh nghĩ là rất hợp đấy."
"Dù là size của Yuki-chan, nhưng cả giày và quần lót đều vừa vặn với em. Nhưng bộ trang phục hầu gái thì tà váy lại dài và thùng thình, thế mà phần ngực lại căng và rất chật ạ."
"Này Yuki, Levy vừa mới mỉa mai em đấy."
"Vậy sao ạ…? Em hoàn toàn, không nhận ra."
"Và áo lót cũng không vừa size, nên——em bây giờ không mặc áo lót đâu ạ."
"Phụt!"
"Lớn lên như thế này rồi, ngài đã tin chưa ạ? …Em, có đàng hoàng đấy ạ."
Levy không chút ngượng ngùng, nâng bộ ngực khủng của mình lên như thể đang dâng một món quà.
"Có rồi thì anh biết rồi! Từ trước đến giờ nghi ngờ là lỗi của anh! Cho nên hạ tay xuống đi!"
"Phản ứng của Kanae-sama, rất mới mẻ, và không hiểu sao lại thấy hơi vui vui——êi!"
Levy nở một nụ cười tinh nghịch, và định ôm chầm lấy Kanae.
Kanae bất giác né được, và trượt chân khỏi bậc thang băng.
Nếu Yuki không kịp thời tạo ra một chỗ đứng, có lẽ cậu đã rơi xuống rồi.
"Kanae, …đừng rơi nữa. Levy cũng, nguy hiểm lắm."
"Em xin lỗi! Em hơi phấn khích quá! …Giấc mơ, của em đã thành hiện thực…"
Levy cố gắng hết sức cúi đầu xin lỗi Kanae và Yuki.
Lời cuối cùng nhỏ quá nên không nghe rõ.
"Chuyện của Levy thì, không còn gì để nghĩ nữa rồi. Đã lớn lên, hết. …Còn Yuki thì sao?"
Đối với Kanae, đó là một chuyện không thể tin được, nhưng những sự kiện hôm nay quá kỳ lạ đến mức cảm giác của cậu đã tê liệt.
"…Thật ra, em không nhớ gì cả… Em đã tưởng rằng Kanae bị người tên Tatsumi đó… giết, và đầu óc em trở nên trống rỗng… Khi tỉnh lại, em đã ở trên trời với hình dạng này."
Yuki vuốt mái tóc bạc dài của mình, và cúi đầu xuống như thể có lỗi.
"Đ-đ-đúng vậy đó ạ! Đột nhiên Yuki-chan biến hình làm em ngạc nhiên lắm! Cứ thế chiến đấu, …rồi đột nhiên bị Kasane-san thổi bay một cái vèo! Và bị rơi ra ngoài thành phố cùng với Kanae-sama và em…"
Levy lắp bắp kể lại.
Lúc đó Kanae đang hôn mê, và Yuki cũng không có ký ức, nên sự thật của sự việc phải dựa vào Levy.
Tuy nhiên, Levy dường như đang giấu diếm điều gì đó.
"Levy…, em có gì đó——"
Levy làm một động tác "khóa miệng".
Nó đến gần Kanae và thì thầm vào tai cậu.
"…Chỉ với Kanae-sama thôi, lát nữa em sẽ kể ạ. Cho nên bây giờ…"
Vẻ mặt của Levy rất nghiêm túc.
Vì Yuki đang ngơ ngác nhìn về phía này, Kanae đã chuyển chủ đề.
"Mà này, rơi xuống trời thế này mà không lạnh lắm nhỉ. Yuki có dùng năng lực làm gì không?"
"…Không ạ, năng lực của em về cơ bản không thể tạo ra lửa, hay nhiệt từ các phân tử có tốc độ cao…"
"Kanae-sama, đó là vì cấu trúc khí quyển gần Kobe khác với những nơi khác ạ. Bình thường ở độ cao này sẽ xuống dưới âm bảy mươi độ, nhưng vì hiện tượng đảo ngược trọng lực nên bị cách ly với không khí bên ngoài ạ."
Levy bổ sung một cách tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên, và giơ ngón trỏ lên rồi kể một loạt những chuyện chuyên môn.
"May mà mặt phẳng đảo ngược trọng lực ở độ cao đúng hai mươi cây số. Suýt nữa thì làm thủng tầng ozone có nồng độ cao nhất được triển khai ở độ cao hai mươi lăm cây số rồi đấy ạ. …À, tầng ozone là tầng khí quyển hấp thụ và chặn các tia cực tím có hại từ vũ trụ chiếu xuống Trái Đất đấy ạ. Nếu không có tầng đó thì sẽ bị tia cực tím chiếu thẳng vào, và dù có xây thành phố ở Kobe thì cũng không ai có thể sống được đâu ạ."
"…Em không hiểu, Levy đang nói gì."
"Anh cũng chưa từng học cái này trong lớp… Hỏi một câu hơi thất lễ… Levy, em thông minh thế từ bao giờ vậy?"
"Ngài nói gì vậy ạ, em là đồ ngốc mà? …Nhưng từ trước, em đã có thể mơ hồ hiểu được tính chất của những thứ em nhìn thấy. Và thật bất ngờ là, ngay sau khi em lớn lên lúc nãy, em đã có thể hiểu rõ ràng tất cả mọi thứ, ‘có cái gì tồn tại ở đó và tồn tại như thế nào’ đấy ạ."
"Không phải là có thể gây ra một hiện tượng vật lý đặc hữu nào đó như Yuki, đúng không."
"Ư ư, đừng nói thế chứ ạ… Em không thể làm những chuyện hào nhoáng như một Hiện tượng Tinh Linh được, nhưng——em có thể trở thành một nhân vật tiện lợi có thể giải thích mọi thứ! Levy-san đây khi bạn cần ạ!"
"Không cần phải tự quảng cáo mình như thế đâu!"
"Tại vì em đã được Yuki-chan chia sẻ sức mạnh mà, ngoài ra em không còn gì khác…"
"Levy… món trà oải hương đã uống ở nhà Kanae, rất ngon ạ."
"Levy bây giờ, có lẽ có thể tự mình làm được cả trà và bánh kem từ đầu mà không cần anh giúp, đúng không?"
"Đồ tự tay Levy làm, em có thể ăn được không ạ?"
"…Kanae-sama, Yuki-chan… Vậy thì, chúng ta cùng nhau ở nhà——a."
"…Đúng vậy nhỉ…, nhà của Kanae, đã…"
Yuki và Levy dừng lại.
Kanae bây giờ không có nhà để về, và cũng không có nơi nào để đi.
Kanae đặt cả hai tay lên vai của Yuki và Levy, những người có chiều cao khác nhau, và đẩy họ đi về phía trước.
"Không phải ở nhà cũng được. Ba chúng ta, cùng nhau làm nhé. …Để làm được điều đó………… chuyện đó…"
Lời động viên của Kanae cũng bị ngắt quãng.
Cậu hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào để phá vỡ tình hình hiện tại.
Theo lời của Tatsumi, việc kiểm tra trên các phi thuyền đã được tăng cường.
Trong "Thành phố Lộn ngược" lơ lửng trên trời, ngoài phi thuyền ra không có phương tiện nào khác để rời khỏi Kobe.
Nhưng nếu cứ trốn chạy loanh quanh trong thành phố, kết cục đã rõ ràng.
Chỉ trong vài giờ, Asgard đã tìm ra Kanae ở cách đó chín mươi sáu tầng.
"…Trước hết, phải tìm một nơi có thể yên ổn dù chỉ trong một thời gian ngắn. Nếu cứ tiếp tục leo lên cầu thang băng này, ít nhất cũng sẽ đến được Tầng 1."
"Tầng 1 của thành phố này là một nơi như thế nào ạ?"
"Anh cũng không biết rõ. Chỉ có một ‘Thang máy’ đi qua thôi. Các tầng dưới của Kobe đã trở thành khu ổ chuột và an ninh rất kém, nhưng Tầng 1 thì hoàn toàn không có người ở. ——Nghe nói là một khu vực bị bỏ hoang."
"Híeeee! Có ma không ạ!"
"…? Ma là gì ạ?"
"Hai em giống ma còn gì. Mà, ma là…"
Những hiện tượng tâm linh và poltergeist được quan sát trước khi phát hiện ra Hiện tượng Tinh Linh.
Theo các nghiên cứu sau này, chúng được cho là do các Hiện tượng Tinh Linh được chiết xuất tự nhiên một cách không hoàn chỉnh gây ra.
"…Là những sinh vật đã chết, hiện hồn dưới dạng ‘linh thể’ như Yuki và Levy đấy."
Dưới bầu trời đêm, Kanae hào hứng kể chuyện.
Yuki chỉ gật đầu, còn Levy thì run rẩy.
"Ma, phần lớn là vì còn vương vấn chuyện gì đó ở trần gian nên mới ở lại. Ví dụ như một người nào đó bị ai đó giết trong một vụ án bất hạnh… và hiện hồn dưới hình dạng như thế này rồi lang thang, …oan… quá… đi…!"
"Không nghe thấy! Không nghe thấy! Không nghe thấy! Không nghe thấy! Không nghe thấy!"
"Oan…, quá…, đi…? …Là tiếng gì vậy ạ?"
"Có nghĩa là ‘oán hận’. Trong câu chuyện này, con ma đang oán hận kẻ đã giết mình."
"Vậy Kanae… những người bị ai đó giết, đều trở thành ma, và——mãi mãi, lang thang với lòng oán hận sao ạ…?"
Yuki hỏi với một giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết, khiến Kanae bối rối.
Cậu vội vàng điều chỉnh hướng của câu chuyện.
"Không phải con ma nào cũng buồn bã như vậy đâu. Vương vấn thì cũng có nhiều loại. Ví dụ như có những chuyện nhỏ nhặt chưa làm được khi còn sống, và muốn ai đó thực hiện giúp, nên sau khi chết vẫn ở lại dưới dạng ma."
"Nếu không có Kanae-sama, em đã trở thành một con ma thèm ăn đồ ngọt rồi nhỉ…"
"Một sự vương vấn tham ăn nhỉ… mà câu này anh cũng đã nói rồi. À mà Levy, ——bên cạnh có ma kìa!"
Kanae chỉ vào bức tường vành đai ngoài màu xám, và Levy đang sợ hãi quay phắt lại với tốc độ thần sầu.
Đương nhiên là không có gì ở đó, Kanae chỉ định dọa Levy thôi.
Vậy mà, ——cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch.
Có tiếng động từ bên trong bức tường.
"Pígyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?"
"Thật áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?"
Kanae và Levy đồng thời nhảy lùi, và lại một lần nữa trượt chân khỏi cầu thang băng.
Yuki, người không hề lay động, đã tạo ra một chỗ đứng bổ sung và mọi chuyện đã ổn.
"Cho nên, xin đừng rơi nữa. Em rất lo lắng."
"Không phải lúc lo chuyện đó đâu! Tại sao lại có tiếng động từ bên trong bức tường! ——Đây là trên không đấy!?"
"Kanae-samaaaa! Cái này thật sự là ma rồi!"
Kanae và Levy ngã ngồi trên chỗ đứng băng được thêm vào và lùi lại.
Đột nhiên, có tiếng nói vang lên.
——Hơi thở này là của Gien-sama?
Rep, cô đơn lắm ạ.
Trà mà Gien-sama thích——để em pha.
Tiếng động từ bên trong bức tường dần yếu đi.
Ít nhất là có cái gì đó, hoặc là ai đó ở đó.
"…Vừa rồi có nghe thấy giọng nói lắp bắp của một cô gái không?"
Yuki và Levy đồng loạt lắc đầu.
Giọng nói buồn bã này, có vẻ như chỉ có Kanae mới nghe thấy.
"Vậy Levy, tạm thời bình tĩnh lại một chút, rồi ‘nhìn’ kỹ bức tường này đi."
Một lúc sau, Levy bình tĩnh lại, và nhìn chằm chằm vào bức tường vành đai ngoài.
Những vì sao trong mắt Levy lấp lánh.
"——Kanae-sama! Cái này, là một cánh cửa được ngụy trang thành tường ạ! Và đây không phải là vành đai ngoài của thành phố nhiều tầng được xây thêm sau này, mà có vẻ như là phần lộ ra của ‘Thang máy Quỹ đạo’ làm nền móng ạ!"
"Mà tại sao lại có một cánh cửa ở độ cao hai mươi cây số trên không chứ… Bên trong có gì, em có biết không?"
"Cái đó thì em hoàn toàn không biết ạ. Chỉ có bức tường ở khu vực này là được làm bằng một vật liệu đặc biệt cản trở quan sát ạ."
Ngay cả Levy, người có thể nhận ra các hạt cơ bản như Hạt Graviton dưới dạng "hạt li ti", cũng bó tay.
"…Có nên mở không ạ?"
Yuki duỗi tay phải sang ngang, và tạo ra nhiều ngọn giáo băng xung quanh.
"Dừng lại! Nếu có ai đó ở trong thì nguy hiểm lắm! Nếu là cửa thì, không có cách mở chính thống sao?"
"Xin hãy chờ một lát ạ… hừm hừm… a! Ở đây có một thiết bị xác thực ạ!"
Levy đặt ngón trỏ phải lên tường, và vẽ một hình vuông có kích thước vừa vặn với lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.
"Nhưng mà, cuối cùng thì nếu không phải là người có thể vượt qua được thiết bị xác thực thì không thể mở cửa được đâu ạ."
Levy đặt tay lên tường và nói, nhưng không có phản ứng.
Yuki cũng làm theo và đặt tay lên, nhưng cũng không có phản ứng.
"Chết tiệt, cuối cùng vẫn phải nhờ Yuki phá thôi. …Nếu mà mở ra được một cách dễ dàng thì tốt biết mấy."
Kanae cũng tiện tay đặt tay lên tường.
——Identified. Class: Administrator.
Ngay sau đó, có tiếng động cơ vang lên từ bên trong cánh cửa.
"Mở rồi ạ."
"Thật á?"
Những khe hở với những đường lồi lõm góc cạnh xuất hiện trên bức tường màu xám, và từ từ mở ra hai bên.
——Có một giọng nói lắp bắp vang lên.
Một giọng soprano như một chiếc hộp nhạc bị hỏng, với những nốt nhạc bị thiếu ở nhiều chỗ.
"Chào mừng trở về, Gien-sama. ——Rep đã luôn, chờ đợi ạ."
Một cô gái có kích thước búp bê lơ lửng trong bóng tối.
Cô bé khoác trên mình chiếc váy diềm xếp màu nâu đỏ rách nát, và nhún chào bằng cách nắm lấy hai đầu của chiếc váy xòe.
Cơ thể của cô gái gầy gò và mất hết sức sống, da xanh xao một cách bệnh hoạn.
Mái tóc dài chạm đến sàn nhà có màu vàng úa như hoàng hôn.
Mọi thứ đều đã phai mờ, và tạo ấn tượng như thể sắp biến mất.
Cô gái rách rưới đột nhiên ngẩng đầu lên, và nhìn vào Kanae.
"Trà Earl Grey mà Gien-sama thích, em đã chuẩn bị rồi ạ. Trộn với lá trà từ Trung Quốc…"
Chỉ có đôi mắt của cô gái là vẫn còn đẹp, không bị thời gian bào mòn.
Với màu xanh lam đậm làm chủ đạo, những hoa văn hình học bí ẩn như được dệt từ pha lê được nhồi đầy trong con ngươi chỉ vài milimet.
…Kanae nhớ lại hình dạng trước đây của cô gái.
Chiếc váy đỏ.
Mái tóc dài màu hoàng hôn và đôi mắt xanh biếc như pha lê.
Sự tồn tại đã xuất hiện trong đoạn phim tư liệu về bài giảng huyền thoại đó của Haiya Gien, hoặc là dưới dạng móc khóa của một giảng viên,
và được Kasane gọi là "chị gái của chúng tôi".
Hiện tượng Tinh Linh khởi đầu, chi phối lực đẩy.
"Là Repulsion!? …Vậy thì, đây có lẽ là…!?"
Cậu nhớ lại những lời trong giờ học.
‘Phòng thí nghiệm mà Haiya Gien sở hữu cá nhân, ngoài Tokyo đã được công bố, tất cả những nơi còn lại cho đến nay vẫn chưa được phát hiện…’
"Vâng. Rep là người hầu cận của Gien-sama. ——Đây là ‘Căn cứ bí mật (Hide-Lab)’ ở Kobe đấy ạ?"