Vật Lý Học của Tinh Linh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

29 25

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

(Đang ra)

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

Elise

Một tân binh cấp Thiên Tai hoàn toàn không tự nhận thức được sức mạnh của mình, người luôn xông pha nơi tiền tuyến, đã ra đời như thế!!

5 2

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

(Đang ra)

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

Myojin Katou

Đây là câu chuyện fantasy về một cô gái tùy hứng dùng sức mạnh vô song để kết bạn!

4 4

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

51 312

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

217 772

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

40 341

One shot - Chương 2:「Băng tan, hoa nở──Mảnh vỡ mỏng manh──」

Tại ngoại ô Khu dân cư Tầng 202.

Kanae và Yuki đang tựa vào hàng rào an toàn chống rơi, thở hổn hển.

Người duy nhất còn có vẻ khỏe khoắn là Levy, đang lơ lửng bên cạnh Kanae.

Bình thường thì nó sẽ ung dung đậu trên vai Kanae, nhưng nó không thể làm nũng với một Kanae đã kiệt sức.

Chiếc váy ngắn màu trắng tựa như lễ phục cô dâu phương Tây mà Yuki đang mặc đã thấm đẫm máu ở nửa thân bên trái.

Vết thương đã được cầm máu bằng cách đóng băng, nhưng bộ trang phục nhuốm máu, dung mạo ấy, và đôi mắt mang màu Lam Pha Lê hình bông tuyết không thể có ở con người, dù nhìn thế nào cũng quá nổi bật.

Sẽ để lại ấn tượng cho bất kỳ ai.

…Để có thể cưu mang Yuki tại nhà, không thể để ai nhìn thấy bộ dạng này của cô bé.

"Yuki! Sắp dùng được cái đó chưa? Cái Tele-gì-đó, thứ làm ngưng đọng thời gian ấy!"

"Em dùng được thêm một lần nữa thôi."

"Chỉ một lần nữa thôi á!?"

"Kanae-sama! Người thường đang đến đây đó ạ! —— Xin chờ một chút!"

Levy nhoài người ra ngoài hàng rào, nhìn xuống dưới.

Toàn cảnh những "Cột Kết Nối" chằng chịt ngang dọc bên ngoài thành phố được phản chiếu trong đôi mắt chứa đựng vô số vì sao của nó.

"Cột Kết Nối thông đến Tầng 197 ở đây ạ!"

"Tốt, hiểu rồi. Đây sẽ là cây cột trượt cuối cùng. Trông cậy vào em đấy, Yuki!"

Kanae hít một hơi thật sâu căng đầy lồng ngực. Cùng lúc đó, lời của Yuki vang lên trong tâm trí cậu.

—— Tái nạp Trường Ether vào quyển Trái Đất.

—— Thiết lập mạch liên lạc với toàn bộ Hiện tượng Tinh Linh (Fairy).

—— Kích hoạt Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order) - Không Gian Tuyệt Đối (Terrestrial Globe).

—— Xin lỗi vì phải làm phiền nhiều lần, cứ đứng yên nhé——

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ Hiện tượng Tinh Linh (Fairy) tồn tại trong quyển Trái Đất đều bị đóng băng.

(—— Đi thôi!)

Bên trong không gian nơi thời gian đã ngưng đọng, Kanae, Yuki và Levy bắt đầu di chuyển.

Sau khi Levy xác định chính xác Cột Kết Nối, Yuki sẽ dừng thời gian, và mỗi lần như vậy, Kanae sẽ trượt xuống dọc theo Cột Kết Nối trong chừng mực hơi thở của cậu còn chịu đựng được.

Đây là phương thức tẩu thoát để không ai nhìn thấy bộ dạng của Yuki, và cũng là con đường chạy trốn ngắn nhất có thể nghĩ ra.

Kanae cõng Yuki, người không thể dùng cánh tay trái, trên lưng, trèo qua hàng rào và nắm lấy Cột Kết Nối cần thiết.

Sau khi giao kèo với Yuki, Kanae đã có thể di chuyển trong không gian ngưng đọng thời gian bởi Không Gian Tuyệt Đối (Terrestrial Globe).

Không rõ là do nhân quả gì, tác dụng đó còn ảnh hưởng đến cả Levy, người vốn đã giao kèo với Kanae từ trước.

Những tác dụng này là nhờ vào Bộ lọc Loại trừ, một chương trình chọn lọc những Hiện tượng Tinh Linh (Fairy) sẽ bị đóng băng.

Bằng cách khiến phạm vi hiệu lực của Bộ lọc Loại trừ tự động bám theo tọa độ không gian của nhóm Kanae, họ có thể hành xử như trong không gian bình thường ngay cả khi đang ở trong không gian tĩnh.

Đối tượng của Bộ lọc Loại trừ còn bao gồm cả photon (hạt ánh sáng), nên họ vẫn nhìn thấy cảnh vật ngay cả khi thời gian ngừng lại.

Tuy nhiên, Bộ lọc Loại trừ này có một khiếm khuyết chí mạng.

Đó là “không thể hô hấp khi thời gian ngưng đọng”.

(Em xin lỗi. Chỉ có mình Kanae phải chịu đựng cảm giác khó thở…)

(Đừng bận tâm nữa. Đành chịu thôi, đúng không?)

Giống như việc chỉ có thể hấp thụ dinh dưỡng từ đồ ngọt chứa đường, cơ chế của Hiện tượng Tinh Linh khác biệt với con người.

Vốn dĩ, Hiện tượng Tinh Linh là những sinh vật không cần hô hấp để duy trì sự sống.

Kanae rời chân khỏi mặt đất và bắt đầu rơi xuống.

Yuki nhẹ đến mức đáng sợ, nhưng gánh nặng phải chống đỡ cho hai người vẫn vô cùng lớn.

Cậu dùng bộ đồng phục với những sợi vải đã sắp tan chảy thay cho găng tay, dùng đôi giày cao su gia cố kẹp lấy Cột Kết Nối để hãm bớt tốc độ quá mức.

Cơn đau do nhiệt ma sát đốt cháy da thịt khiến cậu chỉ muốn buông tay ngay lập tức, nhưng những vật dụng thường ngày bền chắc do Asgard sản xuất sẽ không bị hư hại.

May mắn thay, bản thân việc trượt cột không hề đáng sợ.

Bởi lẽ, Kanae đã học được cách trượt Cột Kết Nối một cách điêu luyện bằng chính cơ thể mình.

Nhờ vào trò trượt cột sức bền địa ngục mà cậu đã thực hiện sáng nay…

(Đời người đúng là không biết cái gì sẽ có ích mà…)

Sau khoảng mười giây rơi xuống, cậu đã trượt qua bốn tầng. Đã đến được Tầng 197, đích đến của họ.

(Yuki! Tạo một chỗ đặt chân bằng băng đi!)

(Vâng…!)

Ngay cả giữa không gian tĩnh, Yuki vẫn có thể tự do thao túng các hiện tượng vật lý.

Vì bản thân sự tồn tại của cô bé là một Hiện tượng Tinh Linh, nên các hiện tượng vật lý mà cô bé điều khiển cũng được định nghĩa là một phần của Yuki, và Bộ lọc Loại trừ cũng được áp dụng tương tự.

Trong không gian nơi thời gian đã dừng lại, Kanae dùng cả tay và chân ghì chặt vào Cột Kết Nối để phanh lại.

Ngay bên dưới Kanae và Yuki, những người đã giảm tốc độ rơi, một mạng nhện bằng thủy tinh——một tấm lưới băng—được giăng ra.

Tấm lưới băng lơ lửng trong không gian mà không cần bất kỳ điểm tựa nào.

Việc tạo ra một khối băng có cấu trúc phức tạp, hơn nữa còn cố định nó trong không gian là một kỹ năng mà Yuki trước đây, khi chưa thể điều chỉnh năng lực của mình, không thể làm được.

Và rồi Kanae và Yuki lăn xuống tấm lưới băng không hề cho cảm giác lạnh lẽo.

Kanae rơi xuống trong tư thế làm đệm cho Yuki, nên cú va chạm đã đẩy hết lượng oxy quý giá ra khỏi phổi cậu.

Giới hạn thời gian bất ngờ ập đến.

Kanae vỗ hai má để lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn xuống khu dân cư bên dưới.

Tấm lưới băng này ở độ cao ba mươi mét so với mặt đất của Tầng 197.

Do giới hạn chiều cao xây dựng bắt nguồn từ sự tồn tại của trần nhà, cậu có thể nhìn bao quát mà không gặp chướng ngại vật nào.

Con người và các công trình kiến trúc bị cố định lại như một mô hình thành phố thu nhỏ.

Nếu nheo mắt nhìn, cậu có thể thấy một mái nhà màu đỏ một tầng quen thuộc ngự trị dọc theo con đường thẳng tắp ngay bên dưới.

(Làm tốt lắm, Levy!)

Kanae không chỉ đơn thuần trượt xuống dọc theo các Cột Kết Nối.

Từ giữa vô số Cột Kết Nối chằng chịt, cậu đã chọn ra một lộ trình giống như trò xổ số Amidakuji dẫn đến hướng Tây-Tây-Bắc ba trăm bốn mươi lăm độ.

Sáng nay, cậu đã chạy thẳng một mạch từ nhà đến đây.

Vậy nên, con đường ngược lại cũng——

(Sau đó, chúng ta làm gì ạ?)

(Từ đây về thẳng nhà luôn.)

(Ể!? Kanae-sama, như vậy là sao ạ…)

(Thời gian không dừng được nữa, mà anh cũng sắp hết hơi rồi. Nhưng nếu không về đến nhà trong lúc thời gian còn đang dừng thì game over. Cho nên, dùng cầu trượt! Yuki! Tạo ra băng đúng như những gì anh tưởng tượng đi!)

Kanae hình dung.

Tận dụng chênh lệch độ cao ba mươi mét, một lộ trình ngắn nhất đi thẳng từ nơi này đến ngôi nhà cách đó tám trăm mét——một cây cầu trượt bằng băng bắc ngang bầu trời.

Yuki, sau khi nhận thức được bản thiết kế hoang đường mà Kanae hình dung ra, bẽn lẽn thì thầm.

(…Kanae…, thứ như thế này, em không làm được…!)

(Sau khi giao kèo với anh, Yuki đã có thể kiểm soát năng lực của mình. Cho nên, chắc chắn em làm được.)

Lam pha lê hình bông tuyết trong đôi mắt nhìn Kanae khẽ dao động một cách rụt rè.

Khi Kanae dịu dàng mỉm cười, Yuki như đã quyết tâm, đặt hai tay xuống chỗ đứng và nhắm mắt lại.

—— Băng tuyết màu xanh nhạt vươn dài từ dưới chân Kanae với tốc độ như một cơn gió lướt qua.

Băng không gãy giữa chừng, mà đâm thẳng đến đích.

(Em làm được rồi…!)

Chỉ trong vài giây, một cây cầu trượt bằng băng nối thẳng từ bên ngoài thành phố, chéo xuống ngôi nhà của Kanae đã hoàn thành.

Cấu trúc được khoét sâu bề mặt thành hình bán nguyệt quả là một cây cầu trượt hoàn hảo.

(Nếu nói đúng hơn thì đây là tàu lượn siêu tốc thì phải…)

(Em xin lỗi. Em… không thể di chuyển được nữa…)

(Yuki, em đã cố gắng hết sức rồi. Không cần phải di chuyển nữa đâu.)

Nói rồi, Kanae vòng tay qua vai và đùi của Yuki, nhẹ nhàng bế cô lên từ phía trước.

(Aaaa! Chỉ có Yuki-chan được bế kiểu công chúa là ăn gian!)

(Giờ này mà còn nói được câu đó à! Nào, Levy cũng lại đây!)

Kanae gọi Levy lại rồi kẹp nó giữa tay phải và Yuki, sau đó lùi lại trên tấm lưới băng để lấy đà.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu chạy hết tốc lực và lao mình xuống con đường băng như thể đang nhảy xuống, mông tiếp đất trước.

(GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!)

Với tốc độ mà tàu lượn siêu tốc cũng phải chào thua, nhóm Kanae đang trượt chéo xuống trên bầu trời thành phố.

Chất liệu băng có hệ số ma sát gần như bằng không càng làm tăng tốc độ trượt một cách cấp số nhân.

(Woa! Cảnh đẹp quá đi mất!)

(Đây là… thành phố nhìn từ trên cao… Mọi người, đều đang sống…)

(Hai người bình tĩnh ghê haaaa! Tao còn chưa kịp lo chuyện hết hơi thì tim đã sắp ngừng đập rồi đây nàyyyy!)

Tốc độ tối đa mà nhóm Kanae đạt được thực sự đã vượt qua sáu mươi cây số một giờ.

Theo tính toán, họ sẽ hoàn thành cây cầu trượt trong bốn mươi lăm giây.

Vừa sít sao xem hơi thở của Kanae có cầm cự được không.

Điều kiện địa lý tình cờ là nhà cậu ở gần rìa thành phố đã phát huy tác dụng.

Chỉ có một vấn đề duy nhất…

(——Kanae-sama, làm sao để dừng lại đây ạ?)

(Xin lỗi! Sắp phải làm một chuyện hơi thô bạo đây!)

(Bây giờ mới nói thì muộn quá rồi đó ạ!)

(Kanae, cậu định làm gì…)

(Tạo thật nhiều “bức tường băng mỏng” ở cuối cầu trượt! Anh sẽ đạp xuyên qua chúng để giảm tốc!)

Yuki nghiến răng, nhìn thẳng về phía trước và vươn tay phải ra.

Cô bé tạo ra vô số những tấm băng mỏng hình vuông phẳng trên đường đi.

Kanae siết chặt bàn tay phải đang run rẩy của Yuki.

Sau khi liên tục sử dụng năng lực tạo ra vô số khối băng, cây cầu trượt băng vừa rồi, và cả việc dừng thời gian bằng Không Gian Tuyệt Đối (Terrestrial Globe), sức lực của Yuki đã đến giới hạn.

…Dù đã mạnh miệng tuyên bố sẽ cứu Yuki, nhưng ngay cả bây giờ, nếu không bắt Yuki gánh vác gánh nặng, cậu cũng chẳng làm được gì.

Nếu không có Levy, cậu đã không thể đến được đây.

Vì vậy, những gì mà một Kanae bất lực có thể làm, cậu sẽ thực hiện không chút do dự.

Thế nhưng, những gì Kanae có thể làm, chỉ là lấy thân mình ra che chở cho hai người họ mà thôi——

Kanae cuộn người lại, dang rộng hai tay che chắn cho Yuki và Levy.

Một cú sốc chạy dọc hai chân, cảm giác tê dại.

Những mảnh băng vỡ bắn ra, cứa rách má và chân tay của Kanae.

Ý thức của Kanae mờ dần vì thiếu oxy.

Cậu muốn giải trừ trạng thái ngưng đọng thời gian và hít thở ngay lập tức.

Tốc độ trượt của họ chắc chắn đã giảm dần.

Kanae chuẩn bị cho cú va chạm cuối cùng sắp tới, khéo léo xoay người ngay cả khi đang trượt, đổi vị trí với Yuki.

Cậu quay lưng về hướng di chuyển.

Và rồi cây cầu trượt băng kết thúc ngay trước cửa nhà——nhóm Kanae bị ném vào cổng.

Đà lao tới còn sót lại ngay cả sau khi đã đạp vỡ những bức tường băng đã không thương tiếc đập mạnh Kanae vào cổng.

(……………Các em không sao chứ…? Có bị thương ở đâu không…)

(Em không sao… nhưng Kanae, anh không ổn…)

(Kanae-sama mới là người gặp chuyện đó ạ!)

Yuki và Levy lo lắng nhìn Kanae, người đang thả lỏng cơ thể ở cổng, với vẻ mặt như sắp khóc.

Kanae nén đau ngẩng đầu lên, sau khi xác nhận họ vẫn an toàn, cậu nở một nụ cười gượng gạo thảm hại.

Mặt Kanae vì thiếu oxy đã chuyển từ đỏ sang tái xanh.

(Có vẻ không sao rồi… Yuki, công việc lớn cuối cùng đây. Xóa sổ toàn bộ số băng đó đi.)

Yuki nhìn chằm chằm vào quần thể kiến trúc bằng băng được dựng lên trên không trung với một ý chí mạnh mẽ——bằng cách tách rời các hạt cấu tạo băng với Thao túng Chuyển động Phân tử——toàn bộ số băng mà Yuki tạo ra đã tan biến vào không gian như sương khói, trở về với khí quyển.

——Bản chất của băng mà Yuki điều khiển là tinh thể băng nitơ ở thể rắn.

Cô bé sử dụng Thao túng Chuyển động Phân tử để làm chuyển pha khí nitơ, chiếm 78% khí quyển, sang thể rắn và tự do điều khiển nó.

Ngay cả những thao tác chỉ định tọa độ đơn giản như cố định hay bắn băng cũng có thể được kiểm soát bằng Thao túng Chuyển động Phân tử.

Và lý do nhóm Kanae có thể tiếp xúc trực tiếp với tinh thể băng nitơ có điểm đông đặc là âm 210 độ C là vì ngay cả "sự lạnh lẽo" trên bề mặt tinh thể băng nitơ cũng bị nén vào bên trong.

Nhiệt lượng tỏa ra như một sự trao đổi tương đương trong quá trình làm lạnh không được tạo ra bởi năng lực của Yuki.

Cô bé có thể tự do kiểm soát chỉ các phân tử có tốc độ thấp mà không can thiệp vào các phân tử có tốc độ cao.

Với tư cách là một Hiện tượng Tinh Linh, Yuki là một sự tồn tại vượt qua cả Ác quỷ Maxwell của Động cơ Vĩnh cửu, một con quái vật tưởng tượng ở cuối thí nghiệm tư duy nhằm phá vỡ Định luật Entropy thứ hai của Nhiệt động lực học.

Tấm lưới băng giăng trên Cột Kết Nối, cây cầu trượt băng dài 800 mét treo lơ lửng trên không trung, tất cả đều bị tách rời từng hạt cấu tạo bởi Thao túng Chuyển động Phân tử của Yuki.

Các tinh thể băng nitơ bị phá vỡ liên kết giữa các phân tử đã chuyển ngược từ thể rắn sang thể khí, tan vào không khí và biến mất.

Đồng thời, hiệu ứng của Không Gian Tuyệt Đối (Terrestrial Globe) cũng kết thúc, thời gian đã dừng lại bắt đầu trôi đi một lần nữa——

"——Hộc… hộc… hộc… hộc… hộc… hộc…"

Tựa vào cổng, cơ thể Kanae không ngừng khao khát được hít thở.

Cậu rơi vào hội chứng tăng thông khí tạm thời.

Nước mắt trào ra từ khóe mắt, nước dãi chảy xuống từ mép môi.

Dù vậy, cậu vẫn phải nói.

"…Anh về rồi đây…"

+++++

Quần áo của nhóm Kanae đã rách tả tơi.

Đặc biệt là chiếc váy ngắn trắng tinh của Yuki bị vấy bẩn bởi máu, và bộ đồng phục của Kanae, nên cho họ thay trước thì hơn.

Tuy nhiên, Kanae không có tâm trí cho việc đó.

"Anh chẳng biết gì về Yuki cả. Cho nên anh muốn hỏi nhiều thứ nhưng…"

Trong phòng khách đóng kín, Kanae và Yuki đối mặt nhau qua một chiếc bàn nhỏ hai người ngồi.

Trên bàn là một bình trà trong suốt và hai chiếc cốc, cùng một chiếc cốc dùng cho nhà búp bê của Levy.

Bên trong chúng chứa đầy một chất lỏng màu tím.

"Đây là…?"

"Trà thảo mộc oải hương đó ạ! Vừa ngon lại vừa có tác dụng giảm đau đấy ạ!"

"Levy đang lo cho cánh tay trái của em đó."

Phần bắp tay trái của Yuki được quấn bằng một lớp băng gạc thấm máu.

Không thể đưa Yuki đến bệnh viện.

Chỉ có một điều may mắn là, Hiện tượng Tinh Linh trong trạng thái giao kèo có tốc độ hồi phục vết thương cực kỳ nhanh.

"Còn anh thì đang tức giận trước cả khi kịp lo lắng đây này. Đừng bao giờ làm thế nữa nhé."

"Kanae, Levy, em xin lỗi…"

"Đối tượng cậu cần xin lỗi không phải bọn anh. Anh nghĩ em nên xin lỗi chính bản thân mình, người đã làm cậu bị thương. Cái kiểu suy nghĩ rằng vì không muốn làm tổn thương ai nên bản thân mình bị thương bao nhiêu cũng được ấy, bỏ đi nhé…"

"…Vâng ạ… Em, xin lỗi."

Yuki xin lỗi chính mình đang phản chiếu trong chiếc cốc.

Rồi cô bé nhấp một ngụm trà thảo mộc.

Dù ngạc nhiên trước hơi ấm của nó, cô bé vẫn chỉ hơi nghiêng cốc và nhấp một chút vào miệng.

"…À mà, câu hỏi đây, tại sao Yuki lại có thể ‘dừng thời gian’?"

Trong lúc chạy trốn, cậu đã quá mải mê nên không có thời gian để suy nghĩ, nhưng nghĩ lại thì vẫn thấy lạ.

Sự tồn tại của Yuki đã vượt ra ngoài phạm trù của một Hiện tượng Tinh Linh.

"Năng lực Thao túng Chuyển động Phân tử——điều khiển băng, và việc dừng thời gian bằng Không Gian Tuyệt Đối (Terrestrial Globe) là hai thứ khác nhau. Cái trước là hiện tượng vật lý với tư cách là một Hiện tượng Tinh Linh. Cái sau là quyền hạn can thiệp vào các Hiện tượng Tinh Linh khác."

"…Quyền hạn can thiệp? Ý em là một Hiện tượng Tinh Linh có thể ra lệnh cho một Hiện tượng Tinh Linh khác sao?"

"Đúng vậy ạ. Thông qua Trường Ether được triển khai trên quyển Trái Đất, em có thể can thiệp vào các Hiện tượng Tinh Linh. Những mệnh lệnh đặc biệt được phát ra thông qua đó được gọi là Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order)."

"Cái Ether đó là gì?"

"Là môi trường… một thứ lấp đầy một khu vực bằng một chất lỏng vô hình, và truyền tải thông tin đã nhập vào dưới dạng dao động đến tận nơi xa."

"Nói tiếng Nhật giùm cái đi."

"Em và Levy đều không nói được tiếng Nhật ạ…"

"À, không phải hai người nói tiếng Nhật, mà là do mình tự động phân giải Strange Code thì phải… Cái vừa rồi, tóm lại là giống kiểu ném một viên sỏi xuống mặt nước rồi sóng lan ra ấy hả?"

"‘Imperial Order’ là gì ạ?"

"Nghe chữ ‘Imperial’ có vẻ oai ghê nhỉ… Mệnh lệnh của người có chức quyền lớn?"

Kanae nhăn mặt, xâu chuỗi thông tin về Yuki trong đầu.

Một Hiện tượng Tinh Linh can thiệp vào các Hiện tượng Tinh Linh khác.

Cậu chưa từng nghe chuyện như vậy, nhưng vốn dĩ, dù đã mười năm trôi qua kể từ khi Hiện tượng Tinh Linh ra đời, các nghiên cứu vẫn chẳng tiến triển gì.

Mọi thứ đều còn nguyên sơ và chưa được khám phá. Do đó, chỉ vì Kanae không biết, cậu cũng không thể phủ nhận câu chuyện đó.

"…Tóm lại, Yuki, em là một người rất có quyền thế à? Em là một sự tồn tại đặc biệt trong số các Hiện tượng Tinh Linh, và nhóm đồ đen đó đuổi theo em là vì nhắm vào năng lực ‘dừng thời gian’ siêu phàm của em à?"

Nếu vậy, thì việc họ đã dừng thời gian để chạy trốn hẳn cũng đã bị nắm thóp.

"…Họ không biết về quyền hạn đặc hữu của Mệnh lệnh Tối thượng (Imperial Order) dành riêng cho em. Ngay cả em cũng hôm nay mới lần đầu kích hoạt khẩn cấp và biết được nội dung của nó…"

"Vậy à, thế thì tốt rồi——Khoan đã."

Kanae, người vừa thở phào nhẹ nhõm, đã hiểu ra ý nghĩa của những từ ngữ rời rạc và cảm thấy chóng mặt.

"Bọn đồ đen không biết về năng lực dừng thời gian——vậy có nghĩa là còn có lý do khác khiến Yuki bị truy đuổi sao?"

"…………"

"‘Aegenfried-Lab’ nơi Yuki trốn thoát là một cơ sở trực thuộc Asgard. Cả thành phố Kobe này cũng là do Asgard xây dựng, vậy Yuki đang bị chính Asgard truy đuổi à? Cái gã khốn nạn mà cậu liên lạc trong cống ngầm có nói đến ‘Haiya Gien’ và ‘Thất Đại Tai Họa’ đúng không? Những từ đó có liên quan gì đến Yuki? Rốt cuộc thì Yuki bị nhắm đến vì bao nhiêu lý do vậy? Có rất nhiều kẻ thù nguy hiểm sẵn sàng giết người không do dự ngoài bọn đồ đen đó nữa sao?"

"——Kanae-sama! Bình tĩnh lại đi ạ!"

Levy đang lơ lửng đã ngăn Kanae, người bất giác đứng dậy, lại.

Levy dang rộng hai tay hết mức, vẻ mặt buồn bã.

"…Yuki-chan đang sợ đó. Mạnh bạo như vậy không giống Kanae-sama chút nào…"

Mái tóc bạc lấp lánh che khuất đôi mắt khi cô bé cúi đầu.

Yuki đang run rẩy nhè nhẹ.

"A… Xin lỗi…"

Cậu ngồi lại xuống ghế, nhấp một ngụm trà oải hương.

Giống như Yuki, cậu cúi đầu và nhìn đi chỗ khác.

Được Levy khuyên bảo, Kanae vô cùng xấu hổ vì sự mất kiểm soát của mình.

Kanae đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

"À này… chuyện đó… ờm…"

Kanae cố gắng nói với Yuki để chữa ngượng, nhưng thật đáng thương là cậu không thể nói tiếp được.

Dù Yuki không nói nhiều, cậu cũng phần nào đoán được hoàn cảnh của cô bé từ trước đến nay.

Chắc hẳn cô bé đã bị rất nhiều người làm tổn thương đến mức không thể hơn được nữa.

…Vậy mà mình lại cùng họ làm tổn thương Yuki thì còn ra thể thống gì.

Chẳng phải mình đã quyết định sẽ trở thành đồng minh của Yuki, người chỉ toàn có kẻ thù hay sao.

"——Kanae-sama muốn biết nhiều hơn về Yuki-chan. Dĩ nhiên là em cũng muốn biết ạ. Nhưng, em nghĩ đó chắc hẳn toàn là những chuyện đau khổ và buồn bã đối với Yuki-chan. Cho nên, không cần phải là ngay bây giờ đâu ạ. Sau khi bình tĩnh lại, lần sau hãy kể cho bọn em nghe nhé. …Bởi vì từ nay về sau, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mà… Phải không ạ? Kanae-sama."

"À, đúng vậy… Cảm ơn cậu, Levy."

Với lời của Levy "từ nay về sau sẽ luôn ở bên nhau", Kanae không thể khẳng định một cách mạnh mẽ.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện bị gián đoạn.

Khi im lặng, Kanae lại toàn nghĩ đến những điều không hay.

Những câu hỏi mà cậu vừa trút lên Yuki giờ đây lại quay cuồng trong đầu cậu.

Asgard, Haiya Gien, Thất Đại Tai Họa, vô số lý do Yuki bị truy đuổi, vô số kẻ thù truy đuổi Yuki.

Mỗi một từ ngữ đó đều là những thứ có quy mô mà một cá nhân không thể đối phó.

Vốn dĩ, Kanae chỉ định cưu mang một Hiện tượng Tinh Linh có kích thước thông thường như Levy.

Dù tỏ ra tự tin trước mặt Yuki, nhưng chẳng có cơ sở nào để cậu có thể tiếp tục sống ở Kobe này cả.

Kanae băn khoăn không biết phải làm sao.

Cậu chỉ mong ít nhất có thể thay đổi được bầu không khí u ám này, thì——

——Grùuuu gù gù gù gù.

Kanae nhìn về phía phát ra âm thanh, và thấy Yuki đang cúi đầu ôm bụng.

+++++

"Kanae-sama ơi, không còn chút đồ ngọt nào cả! Bánh kem cũng là miếng cuối cùng ăn sáng nay rồi ạ!"

"Thiệt hả… Đúng là từ trước đến giờ, mình chỉ nghĩ cần có đủ phần của Levy là được rồi…"

Không có món ăn nào có thể cung cấp cho một Hiện tượng Tinh Linh có kích thước con người như Yuki.

"Kanae, ngoài cửa có cây mía kìa."

"Đương nhiên là không được rồi!"

Để Yuki ở nhà một mình để đi mua sắm thì không yên tâm.

Nhưng cũng không thể nhờ Levy đi mua sắm được.

"Gọi giao hàng vậy."

Cậu tìm kiếm các tiệm bánh ở Tầng 197 bằng điện thoại thông minh và gọi điện cho từng tiệm một.

“Đến trưa là chúng tôi bán hết rồi ạ.”

“Bên em giờ đang thiếu nhân viên bán thời gian nên không nhận giao hàng đâu anh ơi.”

“Đầu bếp với chủ quán đang cãi nhau nên không rảnh đâu ạ.”

“Bọn anh bỏ bán bánh, chuyển sang bán ramen rồi. Làm bát không cưng?”

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không có.”

"Chết tiệt!"

Kanae ném điện thoại lên giường.

Có vẻ như đã đến đường cùng.

Có lẽ không đành lòng nhìn Yuki với vẻ mặt trống rỗng xoa bụng, Levy đã đưa ra một đề nghị.

"——Hay là chúng ta dẫn Yuki-chan đi ăn cùng luôn ạ?"

"Không, xin lỗi, cái đó thì không được…"

Cậu không hề có ý định nhốt Yuki trong nhà mãi mãi.

Cậu muốn lựa thời cơ để đưa cô bé ra ngoài. Nhưng, một người lạc quan như Kanae cũng phải nói rằng, hôm nay thì không ổn chút nào.

"Không sao đâu ạ. Cống ngầm tối om nên họ không nhìn thấy mặt Kanae-sama đâu. Hơn nữa, từ kính bảo hộ của những người mặc đồ đen đó không hề có sóng điện từ hình ảnh nào được truyền đi đâu ạ. Sóng điện từ được truyền và nhận chỉ có âm thanh thôi. Mà em đã phá hỏng hết mấy cái kính đó rồi, nên tạm thời cứ yên tâm ạ!"

"Khoan, sóng điện từ? Sao em lại biết được chuyện đó. Chẳng liên quan gì đến việc mắt Levy tốt cả, đúng không?"

"Ể? —— Sóng điện từ không nhìn thấy được sao ạ?"

"HẢ!?"

Phần lớn sóng điện từ là bức xạ điện từ mà con người không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Và những sóng điện từ cụ thể có thể nhìn thấy được gọi là ánh sáng.

"Nếu nheo mắt lại, em có thể thấy rất nhiều màu sắc mờ nhạt ạ. Dựa vào loại màu sắc, em có thể biết đó là loại sóng điện từ nào ạ!"

"Không, người thường không thấy được sóng điện từ đâu! Mà sao cậu không nói cho mình biết!?"

"Ểể!? Em cứ tưởng đó là chuyện đương nhiên..."

"Levy, chị cũng không thấy được sóng điện từ."

Không chỉ con người, mà ngay cả Yuki, một Hiện tượng Tinh Linh, cũng không thể nhìn thấy sóng điện từ.

"…Levy, có lẽ em không thể gây ra hiện tượng vật lý với tư cách là một Hiện tượng Tinh Linh, nhưng thực chất em vẫn đang chi phối một hiện tượng vật lý nào đó đúng không? Mà nói đi cũng phải nói lại, đã là Hiện tượng Tinh Linh thì bản thân nó đã là một hiện tượng vật lý rồi. Thật ra, Levy, không phải em là đồ vô dụng, mà thực chất là một người rất cừ khôi đúng không…"

"Levy, rất cừ."

"Ểhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!? Em, không phải là đồ vô dụng!?"

Levy phấn khích bay vòng quanh phòng khách.

Những vì sao trong mắt nó tỏa sáng rực rỡ nhất từ trước đến nay.

"Lần tới phải nhờ cô Nozomi kiểm tra Levy mới được."

Từ trước đến nay, trong phòng thí nghiệm cũ của trường, chỉ có Kanae là vật thí nghiệm.

"À mà Kanae-sama, chuyện ở trường thì sao ạ?"

"Để cuối tuần này tính đi. Mà, chuyện đó để sau——"

Kanae giờ đây không còn nghi ngờ lời của Levy nữa.

Trong cuộc tẩu thoát, Levy đã đóng góp nhiều hơn Kanae rất nhiều.

Cậu thậm chí còn cảm thấy thuyết phục rằng đôi mắt tinh tường đó bắt nguồn từ một năng lực đặc biệt nào đó.

"——Đi ăn món ngon thôi. Từ khu nghiên cứu đến đây cũng cách nhau khoảng một trăm tầng rồi."

"Hoan hô!"

"À, Kanae…, em ra ngoài có được không ạ?"

Yuki rụt rè ngước nhìn Kanae.

Khi ngước lên, mái tóc bạc xõa sang hai bên, thấp thoáng hé lộ đôi mắt màu lam pha lê mang hình bông tuyết."Trong sự dao động của đôi mắt ấy, cùng với cảm xúc bất an, dường như còn có cả một chút mong đợi.

"Đương nhiên là được rồi. Chỉ là, phải làm gì đó với bộ dạng này đã… Cải trang chăng?"

+++++

"Kyaa~ đây là quần sịp của Kanae-sama!"

Qua cánh cửa, Kanae nghe thấy tiếng hét của Levy.

"Cậu nghĩ tôi tiện tay có sẵn quần lót nữ chắc!? Chịu khó mặc tạm cái quần sịp hồi tiểu học của tôi đi."

"Cảm giác lạ quá ạ… Không mặc, có được không ạ?"

"Mặc vào cho tôi! Không mặc quần lót tôi cũng thấy bận tâm đấy!"

"Yuki-chan! Dang rộng chân ra rồi kéo cái này lên ạ!"

——Yuki không biết cách mặc quần áo.

Hiện tượng Tinh Linh được "trích xuất" với kiến thức về thế giới này.

Tuy nhiên, việc có thể ứng dụng kiến thức đó hay không lại là một chuyện khác.

Và từ trước đến nay, Yuki đã sống chỉ với một chiếc váy ngắn trắng tinh tựa như lễ phục cô dâu.

Khi Hiện tượng Tinh Linh hiện diện trong thế giới thực, họ có thể cấu thành cả quần áo cùng với cơ thể.

Trạng thái ban đầu này được gọi là Trạng thái Tiêu chuẩn.

Đáng lẽ ra, những hư tổn trên quần áo mà Yuki mặc cũng phải được tự động sửa chữa, nhưng trong tình trạng mệt mỏi kiệt quệ, nguồn tài nguyên sửa chữa ít ỏi được đổ dồn vào việc ưu tiên vết đâm ở cánh tay trái.

"Kanae-sama! Còn áo lót thì sao ạ!?"

"Đã bảo là không có! Mà, ngực của Yuki thì cần cái đó làm gì."

"Ngài nói gì vậy ạ! Rõ ràng là cũng có nhấp nhô đấy chứ? Dù không bằng em."

"Thật á!? …Dù có nói vậy thì không có vẫn là không có thôi."

"Thiệt tình! Em cũng có ngực đàng hoàng mà!"

"Không phải nói cậu! …Yuki, xin lỗi, quần lót và mấy thứ đó để sau mua, giờ cứ tạm không có nhé…"

"Vì vậy nên Yuki-chan không mặc áo lót đâu ạ! Hai tay giơ lên trời nào!"

"Giơ lên trời…? Như thế này ạ?"

"Tóc của Yuki-chan dài quá nên không mặc áo thun vào được! Vén hết lên trên đầu đi ạ!"

Giọng của Yuki và Levy, nếu nghe từ bên ngoài, cứ như hai chị em thân thiết.

Có điều, trái ngược với ấn tượng khi gặp nhau trong cống ngầm, trong tình huống hiện tại thì Levy là chị, còn Yuki là em.

"Tóc bạc của Yuki-chan mềm mượt quá đi mất! Giờ em sẽ kéo áo thun xuống nhé!"

"Á… Đau… Kanae, chỗ ngực bị cọ xát, rát quá ạ…"

"Dán băng urgo vào cho con bé đi!"

Kanae đi đi lại lại trong phòng một cách vô nghĩa để giữ tâm trí trống rỗng.

"——Kanae-sama! Xong xuôi hết rồi ạ!"

"Thật á… Rõ ràng mình chỉ đưa mấy bộ đồ vớ vẩn mà…"

Trước vẻ ngoài hợp đến không ngờ của Yuki, trước vẻ đẹp trai của cô gái tomboy ấy, Kanae đã chết lặng.

Chiếc áo thun trắng có hình bộ xương đen mà Kanae mặc hồi tiểu học trông cực kỳ hợp với cô bé.

Kanae cũng đưa cho Yuki chiếc quần short jean màu xanh navy mà cậu cũng mặc hồi tiểu học, vừa vặn với vòng eo thon của cô bé.

Nhờ đã cũ nên vải ở vài chỗ đã sờn, nhưng khi Yuki mặc vào, nó lại biến thành một chiếc quần short ngắn rách có chủ ý.

Cả áo thun và quần jean, khi kết hợp với thân hình mảnh mai của Yuki, lại càng làm nổi bật độ ngắn cũn cỡn của chúng.

Áo thun ngắn đến trên rốn, còn quần jean thì để lộ một cách táo bạo gần đến gốc đùi.

Vòng eo thon thả tinh tế thấp thoáng, cùng với đôi chân tay thon dài.

Làn da trắng như tuyết nguyên sơ đã khắc sâu vào võng mạc của Kanae.

Và đúng như Levy nói, tuy nhỏ nhưng vẫn có thể thấy rõ sự nhô lên của bộ ngực thiếu nữ qua lớp áo thun.

"——Kanae, sao cậu lại đứng đơ ra vậy?"

Yuki nhìn Kanae và nghiêng đầu.

Mái tóc bạc dài đến thắt lưng nhẹ nhàng rủ xuống.

"…Không, ờm…, chuyện đó… À đúng rồi! Vừa nãy anh đang nghĩ. Nếu cải trang thì có lẽ nên cắt phăng mái tóc bạc dài đó đi thì hơn."

"Kanae-sama! Như vậy thì quá đáng lắm ạ! Tóc là sinh mệnh của người con gái đó!?"

Hiếm khi Levy lại phản đối Kanae.

"Nhưng mái tóc vàng dài của Levy cũng bị cắt phăng đi còn gì? Mà giờ nó cũng đang mọc lại rồi."

Mái tóc vàng gợn sóng của Levy, từng được cắt ngang gáy, sau nửa năm đã dài đến giữa lưng.

"…Tại vì lúc đó, Kanae-sama đã nói là nên cắt ạ!"

"Đó là vì Levy ngủ nướng quá, tóc cứ bị vướng vào chuông báo thức mấy lần liền, trông tội nghiệp quá thôi."

"Ư ư, ra là có lý do hậu trường như vậy sao ạ… Nhưng mà, còn Yuki-chan thì sao ạ?"

"Nếu Kanae nói vậy, em sẽ làm. Em… muốn làm theo lời Kanae nói…"

"Quả nhiên Yuki-chan cũng giống em nhỉ."

"Giống cái gì chứ? Chẳng hiểu gì sất."

Mặc kệ Yuki và Levy đang đồng lòng một cách khó hiểu, Kanae nói một cách cộc lốc.

"Tóm lại là anh sẽ cắt tóc cho Yuki. Xin lỗi, nhưng nhà không có cái mũ nào đủ lớn để che hết được mớ tóc đó. Mái tóc bạc dài và đẹp đến thế, dù ở thành phố Kobe có nhiều người nước ngoài cũng quá nổi bật."

"Tóc dài thì, đẹp sao ạ…?"

"Không không, Yuki thì tóc dài hay tóc ngắn cũng đều đẹp… Ài, thôi! Đợi chút đi!"

Kanae cố tình bước đi tạo ra tiếng động để che giấu sự ngượng ngùng của mình, tiến về phía tủ quần áo.

Từ ngăn kéo thứ tư từ trên xuống của tủ, cậu lấy ra một chiếc kéo bằng thép không gỉ, một bình xịt rỗng, một chiếc khăn trắng dài và một chiếc gương nhỏ gấp được.

Tiếp theo, cậu đến nhà bếp, tráng nhẹ bình xịt rồi đổ đầy nước lọc vào, tiện tay vớ lấy một cái túi nilon từ trên kệ.

Cậu trải túi nilon ra khoảng không giữa bàn và chiếc giường đơn, rồi đặt một chiếc ghế lên trên như vật chặn giấy.

Cuối cùng, cậu điều chỉnh góc của chiếc gương nhỏ để Yuki ngồi trên ghế có thể nhìn thấy mặt mình rồi đặt lên bàn.

"Rồi, Yuki, ngồi vào đó đi."

Yuki nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

Cô bé đặt hai tay lên đầu gối đang khép lại và nhìn Kanae trong gương.

"Kanae-sama cắt tóc rất giỏi đấy ạ! Nấu ăn cũng tự mình làm được hết! …Nhưng mà, không phải là thợ cắt tóc, tại sao anh lại tự cắt ạ?"

"…Từ nhỏ đã chẳng có bạn chơi cùng, nên những gì có thể tự làm thì anh đều làm để giết thời gian. …Nấu ăn cũng vậy, có lẽ sở thích của anh là những thứ có thể tự mình mày mò đến tận cùng thế này."

"Nói cách khác, Kanae là một người cô độc…"

"Này, đừng có thương hại anh! Em cũng có hơn gì đâu, cũng là một đứa cô độc mà."

"Hya… Em xin lỗi…"

Kanae vừa nói đùa vừa xoa rối mái tóc bạc mềm như lụa của Yuki.

…Cậu hơi hối hận.

Mái tóc của Yuki, dù chắc chắn chưa từng được dùng dầu gội, vẫn tỏa ra một "mùi hương con gái" nồng nàn đến mức khiến người ta phải ngoảnh mặt đi.

Có lẽ lực điều chỉnh của Hiện tượng Tinh Linh muốn trở về Trạng thái Tiêu chuẩn đã giữ cho mái tóc luôn sạch sẽ.

Khi khứu giác bị lấp đầy một cách không thể cưỡng lại, một vật gì đó cứng chạm vào tay cậu.

Đó là chiếc kẹp tóc hình hoa giọt tuyết có ba cánh hoa trắng được cài trên thái dương bên trái của Yuki.

"Yuki, xin lỗi nhưng em có thể cất cái kẹp tóc này đi bằng cách linh thể hóa được không?"

"…Em không thể. Đối với em, chiếc kẹp tóc này được quy định là một phần của cơ thể."

Trong cống ngầm, máu của Yuki cũng đã văng lên chiếc kẹp tóc.

Kanae không nhớ đã lau nó đi, nhưng trên những cánh hoa trắng không hề có màu đỏ.

Giống như vết đâm ở cánh tay trái, nó đã được sửa chữa như một vết thương của cơ thể.

"Theo em thấy thì, kẹp tóc của Yuki-chan, về mặt cấu trúc là không thể tháo ra được đâu ạ."

"Để nguyên cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc cắt tóc. Chỉ là, sau này nên che nó đi thì hơn."

Nói rồi, Kanae bắt đầu công việc.

Cậu quấn một chiếc khăn quanh cổ thon của Yuki để tóc không lọt vào trong áo thun.

Tiếp theo, cậu dùng bình xịt phun sương nước lọc để làm ẩm và gỡ rối mái tóc bạc.

Tóc của Yuki dài, nhưng vì định cắt ngắn đi nhiều nên chỉ cần làm ướt phần tóc từ vai trở lên là đủ.

Kanae cầm chiếc kéo thép không gỉ có lỗ tay cầm chỉ vừa một ngón tay vào tay phải và nhìn Yuki qua gương.

"Anh không biết kiểu tóc con gái đâu, nên sẽ cắt giống kiểu của Levy nhé."

"Hãy làm theo ý của Kanae."

"Yuki-chan, tóc cậu sẽ ngắn hơn cả tớ đấy!"

Kanae nhìn vào mái tóc bạc của Yuki như thể đang tìm đường cắt.

Và rồi, như cầm ngược ly rượu vang, cậu kẹp một lọn tóc ở giữa gáy vào giữa những ngón tay trái.

Sau khi giơ lên rồi thả tay ra, mái tóc ẩm ướt trôi đi suôn mượt.

Thứ lọt qua kẽ tay giống như một vốc cát sa mạc.

"…Kanae, anh đang làm gì vậy?"

Kanae, người đã gần như quên mất mục đích và lặp đi lặp lại việc bắt và thả mái tóc bạc, bừng tỉnh.

Yuki, người đang ngồi yên không cử động, đang nhìn Kanae trong gương một cách kỳ lạ.

"À, xin lỗi, tại vì, anh chưa từng chạm vào tóc con gái bao giờ, cảm giác thích thật đấy…"

"Kanae-sama ơi! Ngài quên sự tồn tại của em rồi sao!"

Levy lườm Kanae, ưỡn tấm thân nhỏ bé của mình ra để phản đối.

"Không, Levy cao 30cm, mà tóc em cũng không kẹp được bằng ngón tay nên không biết cảm giác thế nào."

"Ư ư, em hơi ghen tị với Yuki-chan đấy. Nếu em cũng to như Yuki-chan thì đã được Kanae-sama cắt tóc cho đàng hoàng rồi. …Được ngài nhận ra là con gái rồi."

"Thôi thôi, anh sai rồi. Dù nhỏ như búp bê, Levy cũng là con gái giống như Yuki."

"Không sao đâu ạ. Chắc chắn Levy cũng sẽ lớn lên thôi."

Dù lời nói của Yuki hoàn toàn không có căn cứ, Levy vẫn được cổ vũ rất nhiều.

Chủ yếu là khi nhìn vào ngực mình.

"À mà, tóc của Levy thì làm sao ạ…? Cái kéo đó, hơi lớn."

"Anh đã mua một cái kéo mỹ phẩm dùng để tỉa lông mày."

Có lẽ Yuki không hiểu ý nghĩa của từ đó.

Cái đầu vừa vặn trong lòng bàn tay Kanae nghiêng sang trái.

"Này, đừng cử động nữa. Kéo mà lệch thì nguy hiểm lắm. Ngồi yên một lúc đi."

"…Vâng…!"

Không hiểu sao Yuki lại nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi căng thẳng như thể đang chuẩn bị cho điều gì đó sắp xảy ra.

Kanae, người đã nhắm được đường cắt trong lúc nghịch mái tóc bạc của Yuki, kẹp phần tóc ở khoảng xương bả vai bằng những ngón tay trái.

Cậu đặt chiếc kéo của tay phải dọc theo mặt trong của những ngón tay đó và từ từ khép lại.

——Xoẹt.

Lọn tóc bạc không còn là của Yuki trong khoảnh khắc đó đã nhẹ nhàng rơi xuống tấm túi nilon trải trên sàn.

"…Ể…? Bị cắt mà, không đau ạ…"

"Làm gì có chuyện đó. Tóc là một phần của cơ thể, nhưng không có dây thần kinh nên không cảm thấy đau đâu. Chẳng lẽ——em nghĩ là sẽ đau, và vẫn định chịu đựng sao?"

"…Vì bị kéo tóc rất đau… em xin lỗi."

Yuki nói một cách có lỗi.

Levy, có lẽ đã nhớ lại cảnh trong cống ngầm, mắt ngấn lệ.

"——Đồ ngốc. Nếu Levy là Tinh Linh mít ướt, thì Yuki là Tinh Linh xin lỗi à. Đừng có xin lỗi nhiều lần như thế, Yuki không làm gì sai cả. Và cũng đừng có chịu đựng nữa, nếu cảm thấy mình sắp bị tổn thương thì hãy nói với anh."

"……………………Vâng ạ…"

Kanae nở một nụ cười như thể đành chịu, và nhẹ nhàng xoa đầu Yuki.

Cậu tiếp tục công việc.

Một khi đã bắt đầu cắt tóc, Kanae sẽ không dừng lại.

Đối với Kanae, người đã tự cắt tóc cho mình và cả cho Levy có kích thước búp bê, việc chinh phục mái tóc của Yuki dễ dàng một cách bất ngờ.

Đầu tiên, cậu cắt một cách sơ bộ như thể đang vẽ một đường viền tổng thể.

Không cần phải lo lắng về những phần không cần thiết.

Kanae, Yuki và Levy đều im lặng.

Chỉ có tiếng xoẹt, xoẹt nhẹ nhàng vang lên.

"…Kanae, thật kỳ lạ. Em cảm thấy dễ chịu, lâng lâng."

Khi Yuki bắt chuyện, một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua mà không ai hay biết.

Mái tóc bạc dài giờ đã ngắn đến ngang vai.

Trên tấm túi nilon dưới chân, tóc bạc rải rác như lông vũ.

"Anh nghĩ là khi cắt tóc, rung động của chiếc kéo truyền qua tóc và kích thích nhẹ da đầu."

Kanae khoe kiến thức vặt của mình, nhưng Yuki không nghe.

Vẻ mặt vô cảm của Yuki, vốn có chút gì đó khó gần, dường như đã trở nên dịu dàng hơn một chút, dù vẫn là vô cảm.

Levy ngồi ở mép bàn, duỗi hai chân ra, chống cằm bằng hai tay, mỉm cười theo dõi Kanae và Yuki.

Tiếng xoẹt, xoẹt vang lên.

Trong phòng khách yên tĩnh đóng kín cửa sổ, chỉ có tiếng kéo và tóc tạo nên nhịp điệu kéo dài vô tận.

Trên đường viền đã được cắt một cách sơ sài, Kanae tỉ mỉ chỉnh sửa.

Cậu kẹp một chút tóc vào ngón tay, rồi dùng kéo đặt trên ngón tay để cắt đi.

Cắt một chút rồi lại lặp đi lặp lại việc điều chỉnh.

Mái tóc bạc còn sót lại dọc theo đường vai của Yuki ngày càng ngắn đi theo thời gian.

Khi tóc bạc ngắn lại, nhịp điệu cắt kéo của Kanae cũng nhanh hơn.

Sắp kết thúc rồi.

────────Xoẹt.

"…Phù… Xong rồi đấy, Yuki."

"…………"

Nhìn chiếc đồng hồ gothic bên cạnh giường, kim chỉ ba giờ.

Tính ra, chỉ mới một tiếng rưỡi trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ trong cống ngầm.

Cảm giác như đó là một ký ức xa xôi.

Kanae lùi lại một chút, nheo mắt kiểm tra thành quả mái tóc ngắn của Yuki.

Thành quả khá là vừa ý.

Mái tóc bạc được cắt ngang gáy, phần đuôi được tỉa cẩn thận tạo cảm giác bồng bềnh nhẹ nhàng.

Bằng cách giữ lại độ dày và tạo sự tương phản cho phần tóc ở sau gáy và hai bên thái dương, kết hợp với phần tóc mai ôm từ tai xuống má, cậu đã tạo nên chiều sâu và cảm giác bồng bềnh cho toàn bộ mái tóc

Khi Yuki còn để tóc dài, Kanae đã nghĩ rằng chất tóc của cô bé là tóc thẳng, nhưng có vẻ như chỉ là do trọng lượng của mái tóc dài đến thắt lưng làm nó trông thẳng ra.

Sau khi trở thành mái tóc ngắn đã loại bỏ được sức nặng của tóc, ấn tượng về mái tóc bạc của Yuki đã hoàn toàn thay đổi, tóc xù lên bồng bềnh như kẹo bông.

"Yuki-chan, dễ thương quá đi mất!"

Levy vui mừng như thể đó là chuyện của chính mình.

"Không, vẫn còn tóc mái. Yuki, nhắm mắt lại một chút đi."

"…………"

Kanae vòng ra phía trước Yuki, định xử lý phần tóc mái dài che khuất mắt cô bé.

"…Ủa, ngủ rồi à?"

Lúc đó, Kanae mới nhận ra Yuki đang ngủ.

Yuki tựa sâu vào ghế, vai khẽ nhấp nhô trong tư thế thư giãn.

Nếu lắng tai nghe, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều đáng yêu.

Dù gọi là tiếng thở, nhưng Hiện tượng Tinh Linh không cần hô hấp để duy trì sự sống, nên đây chỉ đơn thuần là việc tuần hoàn không khí trong cơ thể mà thôi.

Kanae vừa cắt tóc mái cho Yuki, vừa nói nhỏ với Levy để không đánh thức cô bé đang lim dim.

"Levy, Yuki ngủ từ khi nào vậy?"

Cậu kẹp một chút tóc mái vào ngón tay trái, rồi cắt ngắn đi, xoẹt xoẹt.

"Yuki-chan đã ngủ từ lâu rồi ạ. Tại Kanae-sama đang tập trung quá."

Kanae nhìn Yuki đang ngủ yên bình trước mặt, vừa vui mừng vừa có chút ngượng ngùng.

"Nhưng mà, tại sao đang cắt tóc lại ngủ được nhỉ. Em lần trước cũng ngủ mất."

"Anh vừa nói rồi còn gì? Lúc cắt tóc cảm giác lâng lâng dễ chịu. Nhưng mà, chỉ vậy thôi chắc cũng không ngủ được. Chắc cũng có phần do mệt mỏi nữa… Dù vậy, nếu không phải là người mà mình có thể tin tưởng giao phó những nơi quan trọng, thì anh nghĩ sẽ không thể ngủ được khi đang cắt tóc. Có thể chỉ là anh tự nghĩ vậy thôi——nhưng anh cũng từng như thế."

Yuki đã tin tưởng Kanae rồi.

Điều đó làm Kanae vui mừng.

"Kanae-sama vừa tự cắt tóc cho mình vừa ngủ được luôn ạ. Khéo tay quá đi mất!"

"Khéo tay quá đáng rồi, cái đó là loại mộng du gì vậy. Anh cũng được cắt cho mà… Mẹ anh, ngày xưa."

"Mẹ của, Kanae-sama…?"

"A, xong rồi."

Kanae lại lùi lại một chút, kiểm tra mái tóc ngắn bạc của Yuki.

Cậu cảm thấy phần tóc mái hơi lệch về phía mắt trái của Yuki rất hợp với phần tóc mai bồng bềnh.

Vẫn chưa kết thúc.

Bây giờ Yuki đang nhắm mắt, nhưng đôi mắt ẩn sau mí mắt là những hoa văn Lam pha lê hình bông tuyết không thể có ở con người.

Không cắt tóc mái cũng được, nhưng đã làm đến đây mà lại không đụng đến nơi quan trọng nhất thì Kanae không thể cho phép.

Vì vậy, phải che nó đi.

Kanae tiến đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc mũ cũ từ ngăn kéo dưới cùng, rồi cẩn thận phủi bụi.

Cậu nhẹ nhàng đặt nó lên đầu Yuki đang ngủ say.

Chiếc mũ lưỡi trai có họa tiết kẻ ô vuông màu xám và đen đơn giản được đội lên trên mái tóc ngắn bạc, che khuất đôi mắt.

Chiếc mũ lưỡi trai sành điệu đã làm tăng thêm vẻ đẹp trai của cô gái tomboy Yuki.

"Kanae-sama cũng có mũ à? Vừa nãy ngài nói không có mũ nào đủ lớn để che tóc dài mà…"

"Mũ đủ để che mắt thì anh vẫn cất giữ từ lâu rồi. Đó là, của bố anh."

"Mẹ của Kanae-sama, và bố của ngài… Bây giờ họ đang ở đâu ạ?"

"Anh chưa nói à. Một trong 136 người thiệt mạng trong thảm họa Kobe Gravity Bound bảy năm trước là mẹ anh… Hình như đó đúng là khu vực sơ tán bị chậm trễ. Lúc đó anh đang đi cắm trại ở trường nên thoát nạn. Bây giờ anh có thể sống một mình tàm tạm là nhờ có tiền được chuyển vào hàng tháng dưới danh nghĩa tiền bồi thường. Hình như danh nghĩa là từ chính phủ thì phải…"

Kanae nói như không có gì.

Nói rằng không hận chính quyền thành phố, nơi đã gián tiếp giết mẹ mình, là nói dối.

Nhưng sự căm hận đó cũng hướng về sự tồn tại của Hiện tượng Tinh Linh, những kẻ đã gây ra Thất Đại Tai Họa.

Kanae không thể hận họ được.

Vì vậy, cậu đã quyết định để những cảm xúc đó phai mờ đi.

"…………Còn bố của anh thì sao ạ?"

"Anh không nhớ gì cả, và cũng không biết bây giờ ông ấy đang làm gì. Anh lớn lên gần như trong một gia đình đơn thân, sau khi ông ấy chia tay mẹ anh lúc anh còn nhỏ. Mẹ anh rất ghét bố anh, nhưng không hiểu sao bà lại đưa cho anh chiếc mũ lưỡi trai của đàn ông đó như là kỷ vật duy nhất của ông ấy."

"…Em là hầu gái của Kanae-sama mà lại, không biết gì về anh cả… hức, hức…"

"Xin lỗi nhé, nói chuyện buồn quá——À, cảm ơn em."

"Ể?"

Kanae không thể trách Levy, người đã khóc vì mình, là Tinh Linh mít ướt được.

Nhưng có lẽ vì bị Levy hỏi lại nên ngượng, Kanae đã đề nghị để lảng sang chuyện khác.

"…À, Levy cũng ngủ một chút đi. Giờ là ba giờ đúng không? Bốn giờ mình sẽ ra ngoài. Khoảng đó thì vết thương ở tay trái của Yuki cũng lành rồi."

"Tại sao lại là bốn giờ ạ?"

"Sáng nay mình đã hứa rồi còn gì. Bánh kem dâu tây ngập tràn của tiệm bánh ngọt Pháp ba sao ‘Lune Belle Monde’."

"A, Lune đóng cửa sớm lắm ạ!"

"Yuki nói ngoài mía trồng ven đường ra chưa ăn gì khác mà…"

"Em cũng muốn thấy vẻ mặt vui mừng của Yuki-chan! Vậy thì, em xin phép chợp mắt một lát ạ."

Levy nhẹ nhàng đáp xuống đùi trần của Yuki đang ngồi trên ghế, rồi nắm lấy tay Yuki như thể làm nũng và cùng chìm vào giấc ngủ.

Trong nháy mắt, hai tiếng thở đều đều yên tĩnh đã lọt vào tai Kanae.

"Ngủ nhanh quá đấy!"

Kanae ngồi vào chiếc ghế còn lại của chiếc bàn hai người, trông chừng Yuki và Levy đang ngủ say sưa bên nhau.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi.

Kiểm tra người gọi đến——

"——Ặc, cô Nozomi…"

 

Nhóm Kanae đang ở trên đường phố Kobe của Tầng 197.

Levy đậu trên vai trái của Kanae, còn Yuki đi sau Kanae một chút về phía bên trái.

Yuki, như thể đang sợ hãi ánh nhìn của xung quanh, dùng tay trái kéo sâu vành chiếc mũ lưỡi trai có họa tiết kẻ ô vuông màu xám và đen xuống.

"Vết thương ở tay trái, không sao chứ?"

"Vâng, không có vấn đề gì ạ… Hơn nữa, từ nãy đến giờ mọi người cứ nhìn chằm chằm vào đây."

Nhìn qua, Yuki là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần theo phong cách tomboy.

Cô bé mặc một chiếc áo thun trắng có hình bộ xương đen, chỉ dài đến rốn, và một chiếc quần short ngắn rách có chủ ý.

Vào một buổi chiều cuối hè đầu tháng chín, làn da mềm mại như tuyết nguyên sơ trái mùa được phơi bày không chút tiếc nuối. Màu tóc cũng thu hút sự chú ý.

Cùng với mái tóc ngắn màu bạc bồng bềnh được cắt ngang gáy, vẻ ngoài của cô bé không có gì lạ nếu bị nhầm là một người mẫu nước ngoài nào đó.

Dù ánh mắt đã được che giấu bởi vành mũ đội sâu, nhưng nhìn vào đôi má và đường viền cằm tạo nên khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi thẳng, đôi môi hồng căng mọng, không thể không nhận ra vẻ đẹp của Yuki.

Và Kanae, trong bộ trang phục cực kỳ bình thường là một chiếc áo hoodie mỏng màu nâu và quần cargo đen, lại đi kè kè bên cạnh một Yuki như vậy. Có lẽ trông thật không xứng đôi.

Cùng với số lượng ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Yuki là những ánh mắt ghen tị "tại sao lại là thằng đó" hướng về Kanae.

"…Kanae… à, Kanae… có phải em, không giống con gái không ạ?"

Yuki rụt rè nép vào Kanae.

Trong một khoảnh khắc, cậu giật mình và suýt nữa đã lùi ra xa.

"…Không, à thì, đúng là không phải kiểu ăn mặc của một cô gái chính hiệu, nhưng khi một cô gái như Yuki mặc đồ con trai, ngược lại lại càng nhấn mạnh vẻ nữ tính, hay nói sao nhỉ…"

"KA-NA-E-SA-MA! Ngài hãy nói rõ cho Yuki-chan đi ạ!"

Levy ngồi trên vai trái, lườm Kanae đang ấp úng để khiển trách.

Thực ra, nên trả lời một cách thành thật.

Yuki hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của những ánh mắt hướng về mình và đang thực sự lo lắng.

"À, thì, tóm lại là vì Yuki đẹp quá, nên mọi người đều ngẩn ngơ ngắm nhìn đấy."

Levy làm một vòng tròn bằng hai tay như thể khen ngợi.

Kanae che giấu sự ngượng ngùng của mình, sải bước về phía trước.

Đi được một đoạn, cậu quay lại và nhận ra Yuki đang đứng yên.

"Kanae-sama! Yuki-chan bị tán tỉnh kìa!"

Hai thanh niên có vẻ ngoài du côn đang bám lấy Yuki, người đang cúi đầu, má đỏ bừng và cứng đờ người, tấn công bằng lời nói.

"Con bé này dáng ngon vãi chưởng!? Tóc bạc là tóc tự nhiên thật à!?"

"Đi uống trà với bọn anh không? Mà cái mũ này vướng quá, tháo ra được không? Không thấy mắt đâu cả."

"…………"

Yuki nhìn xuống chân của hai thanh niên, vai run lên bần bật như một chú sóc con.

Yuki không thể từ chối họ.

Vốn dĩ, ngôn ngữ phát ra từ miệng Yuki là Strange Code mà chỉ có Kanae mới hiểu được. Nếu bị nghe thấy giọng nói, bị nhìn thấy mắt thì coi như xong.

Ngay khi một trong hai thanh niên định đưa tay lên chiếc mũ lưỡi trai đội sâu của Yuki——Kanae không thể chịu đựng được nữa và lao tới.

Cậu chen vào giữa hai thanh niên và dứt khoát nói một câu.

"——Đây là bạn gái của tôi!"

Kanae nhanh chóng nắm lấy tay trái của Yuki, kéo cô bé ra khỏi vòng vây của hai thanh niên.

"Hả!? Một thằng mờ nhạt như mày mà xứng với một con bé dễ thương thế này à! Biến đi!"

"Mà con bé đó có nói câu nào đâu. Nếu mày nói nó là bạn gái mày thì bắt nó nói gì đi xem nào."

"…………"

Hai thanh niên tỏ vẻ bất mãn, định đuổi theo nhóm Kanae đang vội vã rời đi.

"Yuki, chạy một chút nhé! Không cần nhìn về phía trước đâu, chỉ cần chú ý dưới chân thôi!"

"…Kanae, cảm ơn anh…"

Kanae nắm tay Yuki, rẽ qua đám đông.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mát lạnh của Yuki trong tay, Kanae nhớ lại lời dạy của Nozomi được truyền thụ qua điện thoại vài giờ trước.

——Hãy đĩnh đạc lên và tự tin vào. Cậu phải là người dẫn dắt, Kanae-kun.

+++++

——Tóm lại, Kanae-kun bị cuốn vào vụ náo loạn sơ tán ở Tầng 293, nhưng ngoài ra không có gì khác? Tôi có thể tin lời đó thật không?

"Thật mà! Mà tại sao, từ nãy đến giờ cô cứ nghi ngờ em thế!"

Ở khu nghiên cứu mới nhất mà lại xảy ra chuyện đến mức phải hạ "Vách ngăn", đúng không? Chuyện như vậy, chắc chắn là "Thảm họa Tiên Linh" rồi. Nếu vậy, một người yêu thích "Hiện tượng Tinh Linh" như Kanae-kun, dù không cần thiết cũng cố nhúng mũi vào thì cũng chẳng có gì lạ. Ngược lại, cậu đã có tiền án rồi. Chính là quá khứ đã liên tục làm những chuyện ngốc nghếch đến mức bị đưa vào trại giáo dưỡng đấy.

"Đúng là vậy, nhưng lần này không sao đâu! Thật sự, thật sự… em không làm gì cả!"

Cậu không nói dối.

Chỉ là Kanae đã tự mình dấn thân vào mà thôi.

Nếu cậu đã nói đến thế thì tôi sẽ bỏ qua cho. …Hơn nữa, tôi muốn nghe tiếp câu chuyện lúc nãy.

"Ừm… làm thế nào để, con gái vui lòng ạ…"

Không ngờ, Kanae-kun đã có bạn gái từ lúc nào rồi nhỉ. Ở trường ai cũng biết Kanae-kun có tiền án, nên chắc là cô bé ở nơi khác đúng không? Cậu đã dụ dỗ cô bé thế nào vậy?

"Em không có dụ dỗ, mà cũng không phải bạn gái đâu ạ!"

Kanae-kun cắt tóc cho một cô gái, và cô bé đó còn ngủ ngon lành trong lúc đó. Một cô gái đã tin tưởng Kanae-kun đến mức đó, mà cậu lại nói không phải là bạn gái sao? Như vậy không phải là thất lễ với cô bé sao. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu đâu có được con gái vây quanh đến mức có thể bẻ gãy flag đâu. Nếu không chớp lấy cơ hội này, cậu sẽ làm trai tân đến hết đời cho xem.

"Ư ư… Tạm gác chuyện trai tân sang một bên, xin hãy chỉ cho em. Em phải làm gì bây giờ ạ?"

Trước hết, hãy nói đặc điểm của cô gái đó đi. Chuyện bắt đầu từ đó.

"…À, cô đừng cười nhé. Cô ấy rất xinh đẹp và dễ thương, nhưng có vẻ không tự ý thức được điều đó, thậm chí còn hoàn toàn không quan tâm đến bản thân, quần áo thì mặc đi mặc lại, chỉ ăn một món duy nhất… Cảm giác như, cô ấy không biết gì cả."

Tóm lại, cô gái đó không biết rằng mình là một cô gái. Điều đó giống như một "Hiện tượng Tinh Linh" thuần khiết, ngây thơ nhỉ. ——Cô gái đó, có phải là người thật không?

"Cô nói gì vậy! Là người đàng hoàng đấy ạ! Em không có hứng thú với kích thước búp bê như giảng viên môn Hiện tượng Tinh Linh học đâu!"

Thời nay thì đó là một tính cách hiếm có. Nhưng, có lẽ chính vì vậy mà cô bé mới thích Kanae-kun. Một cô gái có thể nhìn nhận Kanae-kun của hiện tại mà không có thành kiến là rất quý giá đấy. Có thể nói là loài có nguy cơ tuyệt chủng.

"Vậy, cô Nozomi, rốt cuộc em phải làm gì đây ạ…?"

Đừng nói với giọng van nài như thế, đối tượng để cậu làm nũng không phải tôi đâu. Mà chuyện này đơn giản thôi. Cô gái đó không biết gì, đúng không? Vậy thì, Kanae-kun hãy dạy cho cô bé. Chính là, niềm vui khi được làm một cô gái.

"Một lúc làm hết từng đó chuyện thì em không thể đâu…"

Vậy thì, hãy thực hiện ba điều cậu vừa nói. Cùng nhau chọn quần áo dễ thương, cùng nhau ăn những món ngon, và để cô gái đó biết rằng mình là một cô gái thực thụ.

"Cái cuối cùng, để cô bé biết, thì phải làm sao ạ…"

Đè cô bé ra.

"Không thể nào!"

Vô dụng quá nhỉ, vậy thì hôn đi. Đúng vậy, quần áo, đồ ăn và hôn. Nhân tiện, đây được gọi là ba nguyên tắc cơ bản của một buổi hẹn hò một cách kỳ lạ. Ăn, Mặc, Hôn… hehe.

"Chắc chắn là cô vừa mới bịa ra đúng không! Cái cuối cùng em không làm đâu, nhưng hai cái còn lại thì em sẽ làm. Mà, sau đây em cũng định đi ăn cùng cô ấy rồi."

Vậy thì sau khi ăn xong, hãy cùng nhau chọn và mua quần áo. Vừa nãy tôi nói đùa thôi, không cần phải mạnh bạo đâu. Chỉ cần ở bên cạnh nhau là được. Thời gian rồi sẽ biến cô gái đó——thành một cô gái thực thụ.

"…Em không nghĩ mình có giá trị đến mức đó đâu…"

Cậu mà còn tự hạ thấp giá trị của mình thì còn ra thể thống gì nữa. Nghe nói, cô gái đó có vẻ thiếu tính tự chủ. Vậy thì ít nhất Kanae-kun hãy đĩnh đạc lên. Dẫn dắt cô bé cho tốt.

+++++

Kanae và Yuki, vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai, được dẫn đến một bàn dành cho các cặp đôi ở góc trong cùng của ‘Lune Belle Monde’. Xung quanh không có khách khác, nên không phải lo lắng giọng nói của Yuki bị nghe thấy.

"Hai phần bánh kem dâu tây ngập tràn của quý khách đây ạ."

Một cô gái mặc bộ trang phục hầu gái cách điệu của Lune mang hai đĩa bánh và đồ uống đến một cách vững chãi, nhanh nhẹn trải khăn ăn và bày biện dao nĩa bạc. Levy ngồi ở mép bàn không ngớt lời khen ngợi.

"Em cũng muốn trở thành một người hầu gái chu đáo như vậy."

"Levy đã rất chu đáo rồi. Chị rất tin tưởng em."

Yuki, ngồi đối diện Kanae và Levy, nói với giọng rất nghiêm túc.

Tuy nhiên, ánh mắt của Yuki không hướng về Levy, mà dán chặt vào chiếc bánh kem trước mặt.

Cô bé khịt khịt mũi trước mùi hương ngọt ngào lan tỏa.

"Mà này Yuki, nếu muốn thì cậu cũng có thể ăn những thứ khác ngoài mía mà, đúng không?"

Kanae tò mò hỏi, Yuki cúi mắt xuống. Vẻ mặt vô cảm của cô bé thoáng một nét buồn khi kể.

"…Tình huống như vậy, đã có vài lần. Nhưng, em nghĩ rằng, đó là điều không được phép…"

Yuki luôn tự trừng phạt mình. Kanae nghĩ rằng không nên ép buộc thuyết phục cô bé.

Bây giờ chưa phải lúc.

Vì vậy, cậu dựa vào mạch lạc trong lời nói của Yuki, dẫn dắt cô bé theo hướng phải ăn.

"Vậy thì, anh cho phép. Đây là bánh kem anh mua. Và anh muốn Yuki ăn nó. Nhân tiện, nếu không ăn chiếc bánh đó, anh sẽ không cho phép đâu."

"Em cũng không cho phép Yuki-chan nếu cậu không ăn bánh kem một cách ngon lành đâu ạ!"

"…Hai người, bất ngờ lại mạnh bạo nhỉ…"

"Đừng có lằng nhằng nữa, ăn nhanh lên."

Kanae cắt một miếng bánh của mình đặt lên đĩa nhỏ.

Cậu đẩy nhẹ đến chỗ Levy ở mép bàn, Levy vỗ tay vui sướng "Woa! Woa! Woa!" và nắm lấy chiếc nĩa nhỏ dành cho tiên linh.

"Yuki, trước khi ăn, người ta nói thế này này. Itadakimasu."

"…I-itadakimasu…? Như thế này ạ?"

"Itadakimasu!"

Levy nói chưa dứt lời đã cắm chiếc nĩa nhỏ vào miếng bánh.

Nó xúc như máy đào rồi đưa vào miệng, tự mình thốt lên những lời cảm thán như "Ng-ngon quá!", "Hạnh húc!", "Tan chảy luôn!".

Những vì sao trong mắt nó tỏa sáng, lạc vào thế giới của chiếc bánh kem dâu tây ngập tràn đầy mê hoặc.

"Levy ăn nhỏ tiếng một chút đi… Mà, Yuki sao không ăn vậy?"

Yuki cầm ngược chiếc nĩa như một sát thủ, hướng vẻ mặt bối rối về phía Kanae.

"Phải ăn, như thế nào ạ?"

"À, chưa từng ăn thì không biết là phải rồi. Cái vật nhọn màu bạc này, gọi là nĩa. Khi ăn bánh kem, em cầm cái nĩa này, giống như cầm bút bi vậy."

"Bút bi là…?"

"Bút bi cũng không biết nốt! Ừm, giữa ngón cái và ngón trỏ… giống như cầm một khúc mía!"

Mình đang nói cái quái gì vậy, Kanae tự trách mình.

Tuy nhiên, có vẻ như Yuki đã hiểu được cách cầm nhờ những lời đó.

Yuki, dù còn lóng ngóng, đã cầm được chiếc nĩa và hướng mũi nhọn của nó về phía những lát dâu tây được xếp đầy trên bánh.

Yuki, với vẻ mặt vừa sợ hãi vừa tò mò, đâm thủng một lát dâu tây bằng chiếc nĩa——rồi cứ thế đâm sâu xuống, xé toạc chiếc bánh làm đôi.

Lớp mousse đỏ chảy ra từ vết cắt, những lát dâu tây vương vãi trên đĩa.

"…À… Kanae, cái vật gọi là nĩa này, em không dùng được…"

Đẩy, đâm và đưa lên. Ngay cả việc điều chỉnh lực cũng là điều mà Yuki, người lần đầu tiên làm mọi thứ, không thể biết được.

Yuki chán nản.

Như đổ thêm dầu vào lửa, tiếng bụng kêu grù gù gù gù vang lên.

Có vẻ như Yuki cũng không thể chịu đựng được nữa, cô bé đặt chiếc nĩa xuống khăn ăn——rồi dí sát mặt vào chiếc bánh đã bị nát.

"Dừng lại! Chờ đã! Dừng lại!"

Kanae vội vàng ngăn Yuki lại.

Kanae muốn Yuki sống như một cô gái loài người.

"Kanae, em đói, và khó chịu quá…"

Cậu không muốn cô bé ăn như một chú chó, nhưng cũng không có thời gian để dạy cách ăn.

"Cho anh mượn nĩa."

Kanae cầm lấy chiếc nĩa của Yuki, đâm vào chiếc bánh kem "còn nguyên vẹn" trước mặt mình.

Kanae vẫn chưa ăn miếng bánh này, chỉ mới cắt một phần cho Levy.

Cậu đặt miếng bánh vừa ăn lên chiếc nĩa trong tay phải và đưa đến miệng Yuki đang đói lả.

"Hôm nay anh sẽ đút cho, nhưng từ lần sau phải dùng nĩa ăn đấy. Anh sẽ dạy cho đàng hoàng."

"…Làm phiền anh…"

Yuki không hề cúi mặt xuống chiếc nĩa trước mặt, mà chỉ hé miệng nhỏ tại chỗ.

Vẻ mặt ngước lên của cô bé giống như một chú chim non đang chờ mồi.

Đúng như lời nói, có vẻ Yuki định để được đút cho ăn.

Kanae không thể rút lại lời nói của mình được nữa, đành đưa miếng bánh vào trong miệng đang hé nhỏ của cô bé.

"…………!"

——Yuki chớp mắt ngạc nhiên.

Yuki từ trước đến nay chỉ hấp thụ lượng đường tối thiểu cần thiết từ mía để duy trì sự sống. Vì vậy, có lẽ cô bé đang ngạc nhiên trước vị ngọt đậm đà của chiếc bánh kem lần đầu tiên được nếm.

"Không ăn à?"

Nghe vậy, Yuki rụt rè ngậm miệng lại.

Kanae rút chiếc nĩa ra khỏi kẽ môi và quan sát Yuki đang từ từ nhai miếng bánh trong miệng.

Vẻ mặt ngước lên nhìn Kanae của cô bé vẫn vô cảm như thường lệ, nhìn qua không có gì thay đổi.

Kanae hơi thất vọng. Cậu muốn thấy vẻ mặt vui mừng của Yuki.

Kanae im lặng quan sát Yuki thì——Yuki bất ngờ chao đảo về phía trước.

"Này, không sao chứ!"

Cậu dùng hai tay đỡ lấy vai Yuki ngay khi cô bé sắp đập vào bàn.

Chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống bàn.

"Yuki-chan có sao không ạ!?"

Levy, người đang đắm chìm trong thế giới bánh kem dâu tây, nhận ra sự việc và lo lắng cho Yuki.

"Yuki ăn bánh kem xong đột nhiên ngất đi!"

"À… Nếu vậy thì Yuki-chan không sao đâu ạ."

"Là sao!?"

"Chắc là, cô bé bị sốc đấy ạ. Hiện tượng Tinh Linh khi đang rất đói mà ăn đồ rất ngọt thì sẽ ngon đến mức suýt nữa thì bất tỉnh đó ạ."

"Cái gì vậy… Nhưng đúng là, hồi mới gặp Levy cũng có ký ức như vậy thì phải…"

"Việc thật sự bất tỉnh thì em cũng ngạc nhiên lắm ạ! Nhưng Kanae-sama, quan trọng hơn là phải gọi Yuki-chan dậy nhanh lên! Nhân viên sắp đến đây rồi!"

Kanae vội vàng vòng ra ngay bên cạnh Yuki.

Cậu lay vai Yuki đang gục trên bàn nhưng không có phản ứng gì——trong lòng thầm xin lỗi——rồi búng một cú trời giáng vào trán Yuki.

"…………Ể? Kanae, em đang làm gì… Lạ quá, tại sao em lại, khóc ạ…?"

Sau một khoảng thời gian, Yuki bắt đầu khóc nức nở.

Cảnh tượng Lam pha lê hình bông tuyết trong mắt ngấn lệ cũng khiến Kanae cảm thấy xúc động.

Nhưng bây giờ, cậu đội lại chiếc mũ đã rơi để che đi đôi mắt đó.

Cậu nhanh chóng quay lại chỗ ngồi.

"——Thưa quý khách, có chuyện gì vậy ạ?"

"Xin lỗi, cho tôi hai ly trà sữa được không! Cho thêm ống hút nhỏ dành cho tinh linh nữa nhé!"

"Vâng. Tôi hiểu rồi ạ."

Dưới chiếc mũ lưỡi trai, Yuki lặng lẽ khóc.

Chỉ im lặng, không nói một lời, không một tiếng nức nở.

"……………………Xin nhờ anh."

Một lúc sau, Yuki nói với Kanae như vậy, rồi lại ngước mắt lên và hé miệng nhỏ.

Kanae đặt một miếng bánh vừa ăn lên nĩa và đưa vào miệng Yuki.

Cậu rút nĩa ra khỏi kẽ môi, rồi lại cắt một miếng bánh vừa ăn và lặp lại.

"Thế nào?"

"…Ngon, ạ…"

"Thiệt tình! Chỉ có Yuki-chan được Kanae-sama đút cho ăn là ăn gian!"

"Vậy thì, đây."

Lần này, cậu đưa một mẩu bánh nhỏ đến miệng Levy.

Hăm, Levy ngoạm lấy mẩu bánh.

"Cùng một chiếc bánh, nhưng được Kanae-sama đút cho thì ngon hơn gấp mấy chục lần ạ."

"Vậy sao…?"

Yuki và Levy cùng uống trà sữa được mang đến từ cùng một chiếc cốc bằng ống hút.

Yuki đang lóng ngóng thực hành cách sử dụng "chỉ cần ngậm và hút là được".

Levy đứng bên cạnh cốc, hạnh phúc nhấm nháp từng chút một bằng chiếc ống hút nhỏ có đường kính bằng que tăm.

Chỉ có điều, Levy đã cho vào một lượng đường que khiến Kanae phải rùng mình, nên trà sữa đã trở nên đặc sệt đến mức không muốn nhìn.

"Kanae, xin nhờ anh."

Có vẻ như trong đầu Yuki, chỉ cần nói câu đó là bánh kem sẽ được đưa vào miệng.

"Này Yuki. Thật ra, bánh kem không phải ăn như thế này đâu."

Kanae cười khổ đáp lại, nhưng chiếc nĩa trong tay phải vẫn di chuyển qua lại giữa đĩa bánh và miệng Yuki.

"Con người, không được đút cho ăn sao ạ?"

"Hầu hết mọi người đều tự ăn thì phải."

"Vậy thì, con gái thì sao…? Con gái, không được đút cho ăn như thế này sao ạ?"

"…A."

À mà đây là bàn dành cho các cặp đôi. Kanae lúc này mới đỏ mặt vì ý nghĩa của hành động đó.

+++++

Vào một ngày thu còn sót lại chút nắng hè, một cơn gió mát thổi qua thành phố.

"——Cái thứ dẻo dẻo đó là gì vậy ạ…?"

"Em cũng muốn ăn thử ạ!"

Yuki và Levy kéo tay áo Kanae, chỉ vào chiếc xe bán kem Thổ Nhĩ Kỳ.

"Cho cháu một cây kem lựu đỏ rực ở đó ạ."

"HAI MAIDOARI! ATOMI! CÔ BẠN GÁI DỄ THƯƠNG, QUÝ TRỌNG NHA!"

Anh chàng da ngăm nở một nụ cười thân thiện, vỗ vai Kanae một cách thân mật.

"Kanae, xin nhờ cậu."

Kem Thổ Nhĩ Kỳ rất dẻo, nên Yuki, người không thể dùng thìa, không thể tự ăn được.

"Em nữa, em nữa! A~!"

Yuki ngồi xuống chiếc ghế có sẵn, Levy ngồi gọn trên đùi trần của cô bé.

Kanae chăm chỉ đưa kem lần lượt vào miệng của hai người ở hai độ cao khác nhau.

Những ánh mắt ghen tị từ xung quanh hướng về Kanae, có vẻ như một cô gái tomboy xinh đẹp và một chàng trai bình thường trông thật không xứng đôi.

"——Kanae, cái thứ trong suốt, rung rinh đó là gì?"

"Tiệm anmitsu ở đó ngon lắm đấy ạ! Yuki-chan có mắt nhìn ghê!"

"Từ nãy đến giờ ăn khỏe thật đấy… Đi thôi."

Khi Kanae nói vậy, Yuki đưa tay trái ra cho Kanae.

Yuki thường đột ngột dừng lại giữa đường và đứng ngẩn ngơ, và còn bị tán tỉnh nhiều lần.

Để cô bé đi một mình thì không yên tâm, nên từ lúc nào không hay, Kanae đã nắm tay trái của Yuki và dẫn đường.

Điều đó đã trở thành lẽ thường.

"Chào mừng quý khách. Quý khách đã chọn món chưa ạ?"

Cách nói thì cổ xưa, nhưng người phụ nữ mặc kimono đang nói lại là một mỹ nhân tóc vàng người Đức.

"Kanae-sama! Ở đây mình gọi món anmitsu trà xanh rưới siro đường đen như mọi khi đi ạ!"

Yuki nói với giọng nhỏ đến mức suýt không nghe thấy: "…Em muốn, ăn món đó…"

"Vậy thì món đó——à không! Cho tôi một phần anmitsu trà xanh rưới siro đường đen."

"Hả? Cảm ơn quý khách đã gọi món. Mời quý khách ngồi đây."

Bàn được chỉ định là bàn bốn người, và không giống như ở Lune, bàn đó được bao quanh bởi những người già có vẻ là khách quen.

Để Yuki có thể nói với giọng nhỏ nhất có thể, Kanae cho Yuki ngồi cạnh mình.

Levy ngồi xen giữa.

"Ôi chao, ấm áp quá nhỉ. Nào nào, ăn cho ngon miệng nhé."

Levy sốt ruột vỗ vào đầu gối Kanae, nên cậu đã lấy ra một phần vào đĩa nhỏ trước.

Cậu nghiền nhỏ và cắt ra, làm thành kích thước dễ ăn cho Levy rồi đặt một chiếc thìa nhỏ bên cạnh.

"Kanae, xin nhờ anh."

Yuki hiện tại chắc chắn không thể tự xúc được đậu và thạch.

"…Thử tự ăn một lần đi. Mất bao lâu cũng được."

"…Kanae đã nói rằng ‘hôm nay sẽ đút cho ăn’."

"Tai thính lạ thường nhỉ… Được rồi, thật sự, chỉ hôm nay thôi đấy."

Kanae tỏ vẻ bó tay, dùng thìa xúc đậu, thạch và siro cùng lúc, rồi đưa vào miệng Yuki ngay bên cạnh.

Yuki vẫn ngước mắt lên, ngậm miệng lại và từ từ thưởng thức.

Kanae âm thầm vật lộn với sự xấu hổ.

Yuki không quan tâm, quay sang phía Kanae và tiếp tục nhai nhóp nhép.

Những người già khách quen ngồi xung quanh thích thú trêu chọc.

"Ôi chao, tuổi trẻ thật là tốt."

"Bảy mươi năm trước, tôi cũng từng đút cho bà Tome ăn đấy."

"Mà thằng nhóc đó trông mờ nhạt thật."

"Được rồi mà, đàn ông quan trọng là nội tâm. Đừng có chê bai lựa chọn của phụ nữ."

Những ánh mắt ấm áp còn khó chịu hơn cả những ánh mắt chỉ trích. Không thể chịu đựng được nữa, Kanae nói.

"Sắp no rồi đúng không? Vậy thì, ăn xong món này mình đi mua quần áo."

+++++

"Tèn ten ten! Đây là Yuki-chan đã biến thành một tiểu thư trong sáng!"

Từ phòng thử đồ cách âm, Yuki và Levy xuất hiện.

Yuki, được một người hầu gái nhỏ mặc tạp dề diềm xếp dẫn dắt, rụt rè mở cửa phòng thử đồ, khoác trên mình chiếc váy liền không tay màu trắng tinh dài đến đầu gối.

Vẻ ngoài đội một chiếc mũ rơm sâu vành quả thật mang phong cách của một tiểu thư đang nghỉ dưỡng ở một khu nghỉ mát.

"Cô bé cũng mặc đồ lót dễ thương đàng hoàng đấy ạ! Quần sịp của Kanae-sama vứt đi rồi ạ!"

Có lẽ hưởng ứng lời nói đó của Levy, Yuki dùng hai tay vén tà váy dài đến đầu gối lên.

"Em vứt đi rồi."

"Bỏ tay xuống! Không ai bảo em khoe quần lót cả!"

Yuki buông tà váy ra, rồi cố gắng thì thầm thật nhỏ để không ai ngoài Kanae nghe thấy.

"Em cũng đã thử mặc thứ gọi là áo lót. Cảm giác bị che phủ ở ngực, hơi lạ ạ."

Lần này cô bé nắm lấy cổ áo, kéo xuống một vị trí khá nhạy cảm.

"Cũng không ai bảo em khoe áo lót thay thế đâu!"

Kanae day thái dương, băn khoăn không biết từ nay về sau sẽ dạy dỗ Yuki về lẽ thường tình như thế nào.

"…Vậy, mặc thử cái đó Yuki thấy thế nào? Anh thì, thấy hợp đấy."

"Em cảm thấy nó giống với thứ em đã mặc… Điều đó, đối với em…"

Từ trước đến nay, Yuki đã mặc chiếc váy ngắn màu trắng tựa như lễ phục cô dâu phương Tây, đó là Trạng thái Tiêu chuẩn của cô bé.

Giống như một trang bị bị nguyền rủa, cô bé không thể cởi nó ra, đã mặc nó suốt một thời gian dài.

"Vậy thì đổi cái khác đi. Levy, thay đồ cho con bé lần nữa nhé."

"Cứ giao cho em! Nào Yuki-chan! Chúng ta sẽ làm cho cậu dễ thương hơn nữa!"

Levy kéo Yuki trở lại phòng thử đồ.

Trong không gian kín cách âm, không biết họ đang làm gì với nhau.

Chắc hẳn họ đang vui vẻ đùa giỡn với nhau.

"——Vậy còn cái này thì sao!? Bộ kimono có thêu hình cá vàng, đây là Yuki-chan mỹ nhân Nhật Bản chính hiệu!"

Trên mái tóc bạc, một chiếc mũ retro màu đỏ gợi nhớ đến thời đại Taisho được đội lên.

"Với chiếc mũ có vành rộng này, việc che mắt cho Yuki-chan cũng hoàn hảo ạ!"

"Khoan đã! Cái mác này có ghi giá đến sáu con số lận!"

"Em đã bị Levy cởi quần lót và áo lót. Cảm giác rất thoáng mát ạ."

"Không cần phải làm đến mức đó đâu! …Vậy, bộ đó thì sao?"

Kanae vẫn hỏi thử.

"Quần áo, nặng quá ạ…, và, cái đai thắt quanh bụng này, chật chội và hơi khó chịu ạ…"

"Ăn nhiều như vậy thì phải rồi. Vậy Levy, lại nhờ em nhé."

Trong phòng thử đồ, một lượng lớn quần áo đã được gom lại để làm ứng cử viên mua sắm.

Trong đó, Yuki trở thành búp bê thay đồ của Levy.

Cô bé trình diễn như một buổi biểu diễn thời trang cho Kanae xem, rồi lại quay trở lại phòng thử đồ để thay đồ.

Sau đó, dù Kanae có khen ngợi những bộ trang phục mà Yuki thay, cô bé vẫn không gật đầu đồng ý.

Vấn đề không phải là hợp hay không hợp, mà có lẽ cô bé đang phán đoán bằng một cảm giác riêng mà không ai có thể diễn tả được.

Kanae muốn trân trọng sự tự chủ nhỏ bé của Yuki.

Dù có vẻ khó khăn trong việc tự quyết định, Yuki cũng đã gật đầu ba lần.

"——Giống hệt của em! Nào, Yuki-chan cũng hãy phục vụ Kanae-sama đi ạ!"

Bộ trang phục hầu gái giống hệt Levy.

Vẻ ngoài mặc chiếc váy liền dài màu đen bên trên là tạp dề diềm xếp màu trắng, từ độ dài cho đến cách vẽ diềm xếp đều có thể nói là giống hệt nhau.

Trên mái tóc bạc của Yuki có buộc một chiếc mũ diềm xếp màu trắng.

"Giống hệt, Levy…, phục vụ, Kanae… Cái này, có thể mua được không ạ?"

Lần gật đầu thứ hai của Yuki, có thể nói là không ngoài dự đoán, là một bộ trang phục giống với đồ cũ của Kanae.

Trên chiếc áo tank top trắng hở rốn——kích thích hơn cả chiếc áo thun cũ của Kanae——là hình một bộ xương mục nát.

Quần là một chiếc short ngắn màu xanh navy được xử lý rách một cách tỉ mỉ.

Vẻ ngoài đội chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc trông rất hợp.

"Kanae, em muốn cái này. Mát mẻ, và rất thoải mái. Hơn nữa, hoa văn trông rất đẹp ạ."

Ký ức đầu tiên về một điều gì đó thường ảnh hưởng sâu sắc đến việc hình thành giá trị quan.

"…Mình có cảm giác đã thất bại ngay từ đầu… Lẽ ra nên cho con bé mặc đồ đàng hoàng hơn…"

"Kanae? Tại sao, cậu lại có vẻ mặt bối rối vậy?"

Và lần thứ ba.

Bộ quần áo mà Yuki đồng ý đã khiến ngay cả Kanae cũng phải ngạc nhiên.

"Thế nào ạ Kanae-sama! Đây là bộ trang phục mùa đông theo tên của Yuki-chan!"

Chiếc áo khoác duffle màu xám dài đến đầu gối, cùng với chiếc váy xòe màu đỏ đậm gần như đen.

Chân được bao bọc bởi đôi tất lùng thùng màu trắng, và trên đầu là chiếc mũ len dệt kim màu đỏ thẫm rực rỡ được đội sâu vành.

Yuki đeo đôi găng tay len vào cả hai tay và vỗ nhẹ để kiểm tra cảm giác, trông rất hợp.

"Giờ mới là tháng chín thôi đấy!? Sao lại mặc đồ nóng nực thế này…"

"Kanae, bộ quần áo rộng thùng thình này, dùng để làm gì ạ?"

"Thì là, để mặc ở những nơi lạnh có tuyết rơi. Yuki đâu có kế hoạch như vậy, đúng không?"

Khi Kanae nói vậy, Yuki nhìn chằm chằm vào đôi tay đang đeo găng tay của mình rồi lẩm bẩm.

"…À… có thể mua cho em cái này được không ạ?"

"Hửm? Ừ thì, nếu Yuki đã nói vậy."

Kanae đã mua tổng cộng ba bộ trang phục với sự kết hợp kỳ lạ là bộ hầu gái, áo tank top và short ngắn, cùng với bộ trang phục mùa đông.

Giá cả khá đắt, nhưng dù sao cũng là tiền bồi thường mà một mình cậu không thể dùng hết.

Nếu có thể làm cho ai đó hạnh phúc thì sẽ tốt hơn, Kanae cảm thấy có chút hài lòng.

Nhét những bộ quần áo đã được nén lại bằng túi hút chân không vào một chiếc ba lô lớn, nhóm Kanae rời khỏi cửa hàng. Phía trước một chút là rìa thành phố, có thể thoáng thấy màu trời đỏ nhạt.

Đồng hồ chỉ 18 giờ 30. Vào đầu tháng chín, ở mặt đất chắc hẳn hoàng hôn đã lặn mất rồi.

Tuy nhiên, màu sắc của hoàng hôn nhìn từ đây mới chỉ bắt đầu.

Ở "Thành phố Lộn ngược Kobe" tồn tại ở độ cao hàng chục km, do góc tới của mặt trời, thời gian và tính chất của hoàng hôn hoàn toàn khác biệt.

Kanae dắt tay trái của Yuki. Levy ngồi cân bằng trên tay của Kanae và Yuki.

"——Ểể? Kanae-sama, không có chút gió nào cả. Có gì đó, không ổn sao ạ…?"

Trong thành phố Kobe, mỗi tầng đều tái hiện một khí hậu cụ thể bằng máy điều hòa khu vực.

Đúng là, trước khi vào cửa hàng, đã có gió thu thổi hiu hiu.

"Em nghĩ nhiều quá rồi? Nào, giày cũng mua rồi, quần áo cũng đủ rồi, về nhà trước khi hoàng hôn lặn thôi.

Trước đó phải đi mua tích trữ đồ ăn đã… Mà, cũng phải quyết định xem từ giờ sẽ làm gì nữa…"

Giữa chừng, lời nói của Kanae đã trở thành độc thoại, Yuki lắp bắp chen vào.

"…À… Kanae… Levy…, em…, từ… bây… giờ… cũng——"

+++++

"——Đây là Phonetic, đội 24 X-Ray. Đã phát hiện Elwesii ở khoảng cách 2,5km."

"Đội 25 Yankee, đội 26 Zulu cũng đã khóa mục tiêu. Bắt đầu đếm ngược khai hỏa. Three, two, one——"