Ultimate Antihero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ankoku Kishi to Issho!

(Đang ra)

Ankoku Kishi to Issho!

Sasaki Sakuma

Với lối suy nghĩ được ông nội truyền lại, cùng bộ giáp đen tuyền và thanh đại kiếm nhuốm máu, Alba chấp nhận giúp họ chinh phục mê cung sâu thẳm ấy. Dựa trên truyền thuyết về Hắc Kỵ Sĩ, một huyền thoạ

21 1

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

(Đang ra)

Hôm nay cô tiểu thư ma nữ cũng đang cố gắng để sống sót.

总裁下放

Tôi xuyên vào thân một đứa con gái mồ côi ở khu nhà nghèo, ..."

11 4

Golden Time

(Đang ra)

Golden Time

Yuyuko Takemiya

Tada Banri, tân sinh viên của một trường luật tư thục tại Tokyo, đã hoàn toàn mất phương hướng sau lễ khai giảng khi đang cố tìm đường đến buổi sinh hoạt đầu khóa. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp Yanagisawa

79 1

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Đang ra)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

3 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

98 2244

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

12 36

Quyển 4 - Kẻ Mạnh Nhất - Chương 7: Chương 1.5

Ichinotani Chikori đang nguyền rủa chính mình. Nguyền rủa cái bản thân vô sỉ vẫn cứ sống sót trơ trẽn như vậy.

“Tôi… chẳng làm được gì cả.”

Không, nếu cô ấy chẳng làm gì cả thì còn tốt hơn.

Nếu chỉ đơn thuần là vô dụng, thì mọi chuyện đã khác.

Nhưng hiện thực thì sao đây?

Không phải là chuyện dễ thương như vô dụng.

“Tôi… đã giết chị Dorothy…”

Chỉ vì cô ấy đã làm điều gì đó ngu xuẩn mà chị Dorothy giờ đã chết.

Đã vậy, cô ấy còn chẳng thể báo thù cho chị Dorothy.

Cho đến cuối cùng, cô ấy chỉ là một gánh nặng, không đạt được bất cứ kết quả gì, chỉ sống sót một cách vô nghĩa.

――Thật đáng ghét.

Đây là lần đầu tiên.

Cô ấy cảm thấy hằn học với chính mình đến thế.

(Dũng giả gì chứ… Dũng giả sẽ bảo vệ mọi người ư.)

Một kẻ vô dụng như vậy, chi bằng không tồn tại thì hơn.

Chính vì thế,

“……Tôi sẽ không, chiến đấu nữa.”

Ichinotani Chikori cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Sumika mà nói ra câu đó.

Dẫu sao, nếu cô ấy ở đó, cũng chỉ là phiền phức mà thôi.

Về vấn đề này, Sumika quỳ xuống trước mặt Chikori và đặt tay lên vai cô bé để an ủi.

“Chikori-san. Xin đừng chỉ nhìn vào những gì mình đã mất. Cũng có những sinh mạng đã được cứu sống nhờ hai người cầm chân được Đặc Nhiệm Giả. Cuộc chiến gian khổ của Chikori-san và Dorothy-san tuyệt đối không phải là vô nghĩa.”

Đó là sự thật.

Nếu Chikori không chiến đấu hết mình, Đặc Nhiệm Giả Gimel chắc chắn đã giết hại nhiều người hơn nữa.

Trong khoảng thời gian Sumika bảo vệ thành phố trước khi cô ấy bắn Khẩu Pháo U Ám, chỉ vì Chikori đang chiến đấu mà người duy nhất trở thành vật hi sinh của Gimel chỉ là Dorothy.

Nhưng, …… đối với Chikori đang bị giam cầm bởi cái ý niệm "giá như" trong tưởng tượng, cô ấy không thể nghe lọt tai những lý lẽ đó.

“Đội trưởng, thật sự rất mạnh…”

Chikori lầm bầm, mặt vẫn cúi gằm.

“Tôi không làm được… Tôi không nhìn thấy gì ngoài những thứ đã mất…”

Chỉ có kết quả không thể cứu vãn cứ mãi giày vò trái tim cô ấy.

Những thứ như điều cô ấy đã bảo vệ, cô ấy thậm chí còn không có ý chí để nghĩ đến.

Hơn nữa――

“Đội trưởng không buồn sao…? Sư phụ đã…”

――Chết rồi.

Miệng Chikori, đang định nói ra điều đó, bỗng mím chặt lại.

Đó chỉ là một câu hỏi quá đỗi ngu ngốc, đến cả trái tim tan nát của cô ấy cũng nhận ra điều đó.

“……Tôi xin lỗi. Tôi, lại nói điều ngớ ngẩn…”

Nhưng, lời xin lỗi đó của Chikori, ――đã bị chính Sumika cắt ngang.

“Tôi cảm thấy uất ức.”

Với những lời ngắn gọn, như thể đang nặn ra từng chữ, cô ấy trả lời câu hỏi mà Chikori đã nuốt ngược vào trong.

“Uất, ức?”

Không phải buồn, mà là uất ức.

Chikori không thể hiểu rõ ý nghĩa của cảm xúc đó.

Chính vì vậy, Chikori ngẩng đầu lên hỏi đó là loại cảm xúc gì.

Hướng về phía Sumika,

“Đúng vậy. Bởi vì tôi ghét lối sống của Homura-san.”

Một câu trả lời được thốt ra đúng như cảm nhận của cô ấy.

“Cái lối sống ôm hết mọi gánh nặng vào mình, gánh vác mọi thứ trong cô độc, tôi thật sự rất ghét. Chính vì vậy, một ngày nọ, tôi đã nói với anh ấy. ……Sau một năm nữa, tôi chắc chắn sẽ trở thành một người có thể sánh bước bên anh ấy, tôi sẽ ép buộc anh ấy chia sẻ một nửa gánh nặng. ……Để lời tuyên bố đó không thành hiện thực, tôi không thể không cảm thấy uất ức. Bởi vì tôi… yêu Homura-san.”

“Đội trưởng…”

“Nhưng, ngay cả khi Homura-san giờ không còn ở đây nữa, điều đó không có nghĩa là lời hứa cũng biến mất. Lời hứa tôi đã trao đổi, chắc chắn vẫn còn tồn tại trong trái tim này. Chính vì thế, không có thời gian để chìm đắm trong nỗi buồn hay bất cứ điều gì. ――Chúng ta sẽ vượt qua khó khăn này mà không cần dựa dẫm vào Homura-san, ngay cả chúng ta cũng có thể làm được nếu cố gắng, tôi muốn nói điều đó với anh ấy.”

Bởi cô tin… đó là điều duy nhất có thể cứu rỗi Homura.

Thế nhưng――

“Nhưng, chỉ với sức của mình, tôi không tài nào làm được điều ấy.”

Nói rồi, Sumika một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Chikori và dõng dạc tuyên bố.

“Để làm được điều đó, cần đến sức mạnh của tất cả mọi người.”

Đúng vậy. Đối diện với tình thế hiểm nghèo này, chứng kiến từng người một đang cố gắng hết sức mình, Sumika đã hiểu ra.

{Sumika-chan. Cái khí phách muốn sánh vai cùng Homura-kun ấy thật đáng khen, nhưng đó là điều không tưởng. Chẳng ai có thể giống như cậu ta, vừa mang dòng dõi cao quý lại vừa sở hữu tài năng đối trọng với nó. ――Thế nhưng, điều đó chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt. Bởi sức mạnh thật sự của chủng tộc mang tên con người không nằm ở đó. ――Đó là điều mà con không được phép quên.}

Ý nghĩa thực sự của những lời từ Kẻ Hỗn Loạn Đang Bò Tới.

Quả thực, đúng như Kẻ Hỗn Loạn Đang Bò Tới đã nói, không hề có một dũng giả nào khác như Homura.

Cậu ta là Kẻ Tối Thượng. Sức mạnh [Cá Nhân] không thể nào sánh bằng cậu ta ngay từ đầu.

Nhưng điều đó không phải là một vấn đề.

Vì lẽ đó, chính vào lúc này, Sumika đã thấu hiểu.

Nếu không thể tiếp cận cậu ta bằng sức mạnh [Cá Nhân], cô có thể tiếp cận bằng sức mạnh [Tập Thể].

“Trước một chênh lệch sức mạnh áp đảo, chúng ta vẫn không từ bỏ mà cùng nhau đoàn kết đối mặt. Đó là sức mạnh mà cả thiên thần, ác quỷ, và ngay cả Homura-san cũng không có, thứ sức mạnh chỉ chúng ta những kẻ yếu đuối mới sở hữu. Và rồi, chính sức mạnh này, sẽ khoét một lỗ thủng vào sự tuyệt vọng đang bao trùm cả bầu trời…!”

Và rồi, phá tan sự tuyệt vọng.

Giống như một tổ kiến đơn độc, phá hủy cả một tòa thành kiên cố.

“Trong trận chiến đó, tôi muốn mượn sức mạnh của Chikori-san.”

Nói rồi, Sumika lấy thứ gì đó từ trong túi ra và đặt vào tay Chikori.

Khi Chikori mở tay ra tự hỏi đó là gì, cô thấy một viên kẹo bọc giấy.

Khi mở lớp giấy bọc, một viên kẹo tròn màu cầu vồng trông rất ngon miệng không nghi ngờ gì đang nằm gọn bên trong.

Nhưng――

“Đây là, khoan đã…, đừng nói là!”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, Chikori, một pháp sư, đã hiểu ra.

Sự hiện diện mà viên kẹo cầu vồng mang theo, cô biết câu chuyện vô cùng tàn khốc từ chính người sở hữu sự hiện diện này đã kể cho cô nghe.

Và rồi, sự nhận ra của cô gái hoàn toàn chính xác.

Tên của viên kẹo cầu vồng này là―― Viên Tiên Dược.

Đây là thứ đã đẩy tộc tiên vào tình cảnh bị dồn ép trong thế giới ma quỷ hỗn loạn, là thức ăn bổ sung ma lực được tạo ra từ chính sinh mệnh của loài tiên làm nguyên liệu.

Tại sao Sumika lại mang theo thứ này cơ chứ.

Sumika trả lời Chikori đang mở to mắt vì sốc.

“Elfiena-san và những người khác, sẽ chiến đấu cùng chúng ta.”

“……!”

Đúng vậy. Viên Tiên Dược này không gì khác chính là thứ Elfiena mang tới. Những tiên tộc suy yếu vì chạy trốn trong thời gian dài và không thể chiến đấu được nữa, đã tự nguyện kết tinh sinh mệnh của họ thành thứ này.

Nói cách khác, đây chính là hiện thân cho ý chí chiến đấu của họ.

Thứ đã cứu Sumika thoát khỏi tình trạng cạn kiệt ma lực cũng chính là ý chí của những tiên tộc đó.

Đó là lý do vì sao lần này, Sumika lại trao nó cho Chikori, và nói.

“Em không phải là cô gái sẽ mãi ủ rũ ở cái nơi như thế này đâu. Dù phải đối mặt với bao nhiêu lời chỉ trích, miệt thị, em vẫn chưa từng thất bại, chưa từng bỏ cuộc, vẫn cứ hiên ngang đứng đó cho đến tận cùng. Ngay cả khi ta còn chìm đắm trong sự mục ruỗng, linh hồn của em vẫn cao quý hơn bất kỳ ai, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác. Điều đó, ta hiểu rõ hơn ai hết. Chính vì vậy, ――ta sẽ đợi em ở chiến trường, cùng với tất cả mọi người…!”

Cô tin tưởng vào người bạn ấy.

Sumika quay người rời đi, bỏ lại những lời nói cuối cùng ấy.

“……Em, thì ra là…………, cho dù vậy, em vẫn là…………–……!”

[IMAGE: ../Images/..]

Mặt khác, Chikori lại một lần nữa vùi mặt vào đầu gối.

Cứ như thể muốn chối bỏ tất cả thực tại đang bày ra trước mắt.

Thế nhưng, dù cho có thế――

“…………-, ……”

Tay Chikori, vẫn siết chặt ý chí kiên cường, bất khuất mà Sumika đã gửi gắm, không hề buông lơi.