“Mình đã sai rồi. Cậu không hề vô dụng. Lời Homura nói hoàn toàn đúng.”
Trong lòng Sumika lúc này, cúi đầu xuống, tràn ngập sự hối hận và tội lỗi sâu sắc.
―Chẳng phải cô đã xem thường tất cả những điều đó sao?
Đúng như cậu ta nói.
Đáng lẽ cô phải là người theo dõi sát sao nhất.
Chikori đã nỗ lực đến nhường nào. Đã cố gắng hết sức ra sao.
Vậy mà cô, người đáng lẽ phải thấu hiểu sức mạnh của Chikori hơn ai hết, lại coi thường cô bé.
Đánh giá thấp, thậm chí còn buông lời gọi cô bé là vô dụng―
(―...!)
Cảm giác như trái tim cô đang bị xé nát bởi sự dằn vặt.
“…Mình, không đủ tư cách làm đội trưởng…!”
Hành động tự vệ vừa rồi chỉ là phản xạ.
Chính vì Sumika đã rèn giũa bản thân đến mức được xưng tụng là một pháp sư Hạng S, nên cô mới có thể ngay lập tức thực hiện hành động phòng thủ.
Sumika giờ đây không còn ý định tiếp tục trận đấu nữa.
Hơn ai hết, chính bản thân cô là người thấu hiểu sâu sắc sự bất tài của mình.
“Vì thế, trận đấu này―”
“DỪNG LẠI NGAYYYY!!!!”
Nhưng, những lời Sumika định nói ra để thừa nhận thất bại, thừa nhận sự bất tài của mình, đã bị chặn lại bởi giọng nói đầy giận dữ của không ai khác ngoài Chikori.
“Chikori-san…?”
“Đừng cúi đầu! Hoàn toàn không cần thiết! Bởi vì, con có thể trở nên mạnh mẽ thế này, tất cả là nhờ đội trưởng!”
“Nhờ mình sao…?”
“Đúng vậy! Khi mọi người bỏ rơi con, nói rằng con vô dụng, chỉ có đội trưởng ở bên con đến cùng! Người đã cùng con lo lắng― nếu đội trưởng không ở bên thì… nếu con thực sự chỉ có một mình… con tuyệt đối không thể cố gắng được như vậy. Thế nên, đừng cúi đầu hay gì cả―! Bởi vì Sumika-chan là đội trưởng tuyệt vời nhất đối với con―!”
Sumika hoàn toàn sững sờ.
Trong đôi mắt Chikori nhìn thẳng vào cô, ánh lên một tia tôn trọng dường như đang tuôn trào.
“Hơn nữa, trận đấu vẫn chưa kết thúc mà. Bởi vì đội trưởng vẫn chưa thực sự dốc hết sức với con, phải không?”
“…Chuyện đó…”
Sumika ngập ngừng không biết trả lời thế nào trước những lời đó.
Vì sao ư?
Bởi vì lời Chikori nói không nghi ngờ gì nữa là sự thật.
Sumika vẫn chưa hoàn toàn thể hiện sức mạnh của mình.
Vì lý do gì?
Thật đơn giản.
―Sự nghiêm túc của cô gái, suy cho cùng, là một sức mạnh quá lớn, quá phi lý để có thể hướng về một đồng đội, ngay cả trong một trận đấu tập.
Đó là lý do Sumika không dùng nó. Cô ngần ngại khi sử dụng nó. Nhưng―
“Sư phụ đã nói với con rằng anh ấy có thể khiến con mạnh hơn Đội trưởng chỉ trong một đêm, nhưng con nghĩ chuyện đó là không thể. Chắc chắn, con đã mạnh hơn ít nhiều, nhưng con không thể dồn Đội trưởng vào thế khó chút nào. ―Đó là lý do, hãy cho Sư phụ thấy rõ điều đó. Rằng người bạn mà con kính trọng, mạnh hơn rất, rấ―t nhiều so với những gì Sư phụ nghĩ!”
Chikori đang tìm kiếm chính sức mạnh đó.
Sức mạnh hùng vĩ, quá phi lý để hướng về một con người, một đồng đội.
Tất cả là vì danh dự của người bạn thân mà cô bé kính trọng.
“Chikori-san…”
Ngay khoảnh khắc này, Sumika lần đầu tiên nhận ra.
Chikori đã tin tưởng vào cô đến nhường nào. Chikori đã tự hào về Sumika đến mức nào.
(…Chắc chắn, mình có thể là một đội trưởng bất tài.)
Cô không thể che giấu sự non nớt của mình được nữa.
Chắc chắn với Homura đảm nhận vai trò đội trưởng của tiểu đội 101, tiểu đội có thể được vận dụng một cách khéo léo hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cho dù vậy―
Nếu một sự tin tưởng đến mức độ này được đặt vào cô, cô không thể đơn phương vứt bỏ nó.
Ít nhất, đội trưởng hiện tại của tiểu đội 101 là cô.
Vậy thì, nhiệm vụ của cô với tư cách đội trưởng là phải đáp lại sự tin tưởng đó từ cấp dưới bằng tất cả sức mạnh của mình―
“Đúng như cậu nói. Để người khác cứ nói mãi về mình, rốt cuộc cũng thật khó chịu.”
Chính vì vậy, Sumika đã hạ quyết tâm. ―Nàng sẽ phô diễn sức mạnh của mình, ngay tại đây!
"Vậy thì, tôi sẽ không khách khí đâu nhé, Chikori-san!"
Trong chớp mắt, Sumika niệm chú, triệu hồi một cái bìa đỏ tới tay trái nàng.
{Ối giời ơi! Con bé Hoshikawa đó thật sự nghiêm túc hả trời!}
{Kh-khốn rồi, cái thứ đó! Con bé định dùng cái đó với bạn học của nó sao-!?}
{Mọi người, chạy ngay đi mauuu! Kẻo bị vạ lây bây giờ―-!!}
Khoảnh khắc nhìn thấy vật phẩm kia, sắc mặt những người vây xem lập tức tái mét, rơi vào cảnh hoảng loạn tột độ. Họ, những kẻ đang chen lấn xô đẩy tìm đường thoát khỏi sân tập, đều hiểu rõ.
Cái bìa đỏ ấy chính là thứ đã khiến Sumika được mệnh danh là pháp sư cấp S – kết tinh của tài năng và sức mạnh phi thường nơi nàng.
Và dĩ nhiên, Chikori cũng hiểu điều đó, nhưng… cô nàng không hề bỏ chạy. Ngược lại, khóe môi cô còn cong lên, cứ như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
"Vậy thì, tôi tới đây! Leader–!!!!"
Đối mặt với Sumika đang tung ra con át chủ bài của mình, Chikori chẳng hề nao núng, kiên cường đón nhận.