Bởi vì trời đã khuya nên tôi quyết định sẽ ăn uống và nghỉ ngơi. Việc nghe báo cáo cụ thể sẽ được tiến hành vào sáng ngày mai. Tôi không muốn sau một ngày dài mệt mỏi, lại phải trằn trọc suy nghĩ cả đêm để tìm ra giải pháp.
Dù sao đó cũng không phải là vấn đề mà tôi có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Sau khi lăn lộn trong hầm ngục cả ngày, tôi đã rơi vào giấc ngủ ngay khi vừa đặt lưng xuống tấm đệm. Thật tuyệt khi đêm đó tôi có thể ngủ ngon mà không hề mơ về bất cứ thứ gì.
Sáng hôm sau.
Ngay khi vừa mới thức dậy, tôi liền gọi Aider đến phòng khách.
"Không có viện quân, ý anh là sao?"
Khi tôi đặt câu hỏi, Aider đảo mắt một lúc, rồi nhìn tôi và trả lời.
"À, ừm. Ngài có biết về cuộc chiến gần đây với kẻ thù ở Mặt trận phía Tây của Đế Quốc không?"
"Chuyện đó thì liên quan gì?"
"Họ nói rằng họ đang tập hợp tất cả lực lượng dự bị không chỉ từ thủ đô mà còn từ nhiều nơi khác đến Mặt trận phía Tây. Do đó, sẽ không có bất kỳ viện quân nào được gửi đến Mặt trận Quái vật ở đây."
"..."
Tôi nheo mắt lại. Có gì đó không đúng.
Đế quốc lúc nào mà chả có chiến tranh. Quanh năm suốt tháng. Bất kể ngày hay đêm, Đế quốc đều tranh chấp với các nước láng giềng.
Nhưng tại sao họ đột nhiên rút quân ra khỏi các thành phố ở phía Nam xa xôi này?
Và thật 'tình cờ', điều này lại diễn ra ngay đúng lúc tôi đang yêu cầu viện quân.
"..."
Thực sự có gì đó đáng ngờ, nhưng tôi có thể làm gì đây?
Tôi chỉ là một chỉ huy của Mặt trận Quái vật. Tôi không hề có bất cứ quyền hạn nào liên quan đến việc kiểm soát Quân đội Hoàng gia. Tất cả những gì tôi có thể làm là yêu cầu viện trợ.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải dựa vào những người lính đánh thuê.
"Còn những người lính đánh thuê thì sao? Anh đã tuyển dụng thêm được bao nhiêu?"
"Tôi đang cố gắng tuyển dụng bất kỳ ai đến từ Công hội lính đánh thuê. Tuy nhiên, vì vẫn chưa có nhiều người mới đến nên…"
Aider lẩm bẩm.
Chỉ mới vài ngày trôi qua kể từ trận chiến gần đây nhất. Thật vô lý nếu liên tục yêu cầu lực lượng lính đánh thuê từ Công hội.
Tôi đau đầu rên rỉ.
"Hmm…"
Tôi nên làm gì? Bổ sung quân số là điều cực kỳ quan trọng để chuẩn bị cho màn tiếp theo.
Chính vào lúc đó. Aider nhìn tôi và nở một nụ cười tinh quái. Cái quái gì vậy?
"Này, có gì vui mà cười? Nếu anh có cách tuyển binh thì nôn ra nhanh lên!"
"Vâng. Đúng là có, nhưng…"
"Nếu có thì anh nên nói với ta ngay từ đầu. Muốn ăn đòn hay sao mà cứ giấu giấu giếm giếm thế? Giải thích đi, nhanh lên."
"Nhưng nó sẽ khiến ngài đau đầu lắm đó."
"Đau đầu có phải là vấn đề quan trọng ở đây không? Việc quan trọng nhất bây giờ là chuẩn bị cho màn tiếp theo. Nói cho ta ngay. Chúng ta có thể tuyển binh ở đâu?"
Aider, vẫn với nụ cười tinh quái đó, ra hiệu cho tôi đi theo anh ta.
"Thôi được rồi. Theo tôi."
Aider đi trước dẫn đường và tôi nhanh chóng theo sau.
"Điện hạ, ngài tỉnh rồi sao?"
Vào lúc đó, Lucas, người đã ngủ quên vì lý do nào đó, chạy đến và tham gia cùng chúng tôi với cái đầu không khác gì tổ quạ.
Tôi ấn nắm đấm vào cái đầu rối bù của Lucas.
"Chào buổi sáng, Lucas. Tối qua ngủ có ngon không?"
"Tôi xin lỗi vì đã đến muộn, thưa Điện hạ. Lẽ ra tôi nên làm tốt hơn với tư cách là hiệp sĩ hộ tống của ngài…"
"Sao lúc nào cũng xin lỗi thế? Đi thôi. Có vẻ Aider muốn dẫn chúng ta đến một nơi nào đó."
Cả ba chúng tôi đều bước ra khỏi dinh thự. Không khí buổi sáng khá se lạnh vì mới chớm xuân.
Aider đi thẳng đến chuồng ngựa và lôi ra ba con ngựa.
“Không xa lắm đâu, nhưng chúng ta cần phải ra khỏi thành phố."
Sau khi lên ngựa, Lucas hỏi.
“Phụ tá Aider, chúng ta đang chuẩn bị đi đâu đây?"
“Đi gặp vị lãnh chúa tiền nhiệm.”
Lucas và tôi trố mắt vì ngạc nhiên. Aider liền lặp lại một lần nữa.
"Chúng ta sẽ đến biệt thự của Bá tước vùng biên cương Cross!"
* * *
Bá tước vùng biên cương là gì?
Nói một cách đơn giản, đó là một Bá tước bảo vệ ở khu vực giáp với biên giới.
Ban đầu, Bá tước là một quý tộc địa phương và là lãnh chúa cai trị một khu vực.
Tuy nhiên, Bá tước vùng biên cương có quyền lực nhiều hơn một chút so với các Bá tước thông thường.
Điều này là do ngoài việc cai trị lãnh địa, bá tước vùng biên cương còn có nhiệm vụ bảo vệ biên giới khỏi kẻ thù, quái vật và các loại thảm họa.
Nói tóm lại, đó không chỉ là một quý tộc địa phương mà còn là một vị chỉ huy quân sự chịu trách nhiệm phòng thủ khu vực đó.
"Kể từ khi những người đầu tiên định cư tại Crossroad, gia đình Bá tước Cross đã cai trị nơi này."
Ra khỏi thành phố trên lưng ngựa, chúng tôi đi thẳng về phía đông nam. Aider tiếp tục giải thích.
"Pháo đài này được đặt tên theo họ của Bá tước."
Con đường (Road) được xây dựng bởi gia tộc Cross.
Pháo đài này được xây dựng trên con đường đó nên nó được đặt tên là Crossroad.
"Đó là một gia tộc danh giá đã bảo vệ nơi này suốt một thời gian dài kể từ khi pháo đài bắt đầu được xây dựng."
"Vậy thì tại sao ông ấy lại từ bỏ vị trí lãnh chúa?"
Tôi nghiêng đầu vì tôi không thể hiểu được tại sao.
Đây là rìa phía nam cách xa trung tâm của Đế quốc.
Thẳng thắn mà nói, Bá tước vùng biên cương có quyền lực lớn hơn cả Hoàng đế tại nơi này. Người cai trị vùng đất này không ai khác chính là Bá tước Cross.
Tuy nhiên, ông ấy đã từ bỏ vị trí lãnh chúa của mình và giao lại quyền cai trị vùng đất này cho chính quyền trung ương.
Và đó cũng là lý do Hoàng tử Ash đến nơi này vào đầu trò chơi.
Từ bỏ mảnh đất mà gia tộc ông ấy đã cai trị qua bao thế hệ? Tại sao?
“Lý do thực sự khá phức tạp. Tốt hơn hết ngài nên tự mình tìm hiểu."
Aider lại lộ ra nụ cười tinh quái. Không rõ là hắn có biết gì về chuyện này hay không.
Nhưng việc cái tên khốn này cứ tỏ ra bí hiểm thực sự khiến tôi muốn đấm hắn vài cú.
"Chúng ta đã đến nơi."
Vậy là đã tới nơi sau khi cưỡi ngựa được khoảng 30 phút. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn quanh.
Một căn biệt thự cũ được xây dựng trên ngọn đồi.
Ở xa xa phía sau có thể nhìn thấy một rừng sồi.
Dây thường xuân mọc dày đặc trên những bức tường đã ngả sang màu xám của căn biệt thự. Những ô cửa sổ bám đầy bụi đến nỗi tôi không thể nhìn thấy gì ở bên trong. Có vẻ như căn biệt thự này không được chăm sóc và bảo dưỡng trong một thời gian dài.
"Ban đầu nó được xây dựng để dành cho nữ bá tước Cross. Sau khi từ bỏ vị trí lãnh chúa của mình, Bá tước cũng đã chuyển đến đây."
"Có người sống ở đây thật sao…?"
"Tất nhiên rồi! Tôi thường xuyên gửi nhu yếu phẩm đến đây mà."
Tôi xuống ngựa. Lucas và Aider cũng xuống cùng với tôi. Tôi cẩn thận tiến đến gần ngôi biệt thự cũ.
Tại sao Bá tước, người đáng lẽ ra nên cai trị như vua của vùng đất này, lại từ bỏ vị trí lãnh chúa của mình và quyết định sống ẩn dật tại một nơi như ở đây?
Hiện tại có rất nhiều câu hỏi liên tục hiện lên trong tâm trí của tôi.
Nhưng vào lúc đó, thời điểm tôi vừa bước vào sân qua hàng rào của căn biệt thự, một giọng nói khàn khàn vang lên.
"Bọn bây là ai?!"
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy một ông già gầy gò bước ra khỏi biệt thự và hét vào mặt chúng tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
"Bọn bây có biết đây là đâu không mà dám bước vào đây?”
Đó là một ông già rất gầy. Ông ấy có một bộ râu dài xù xì cùng với đôi mắt đỏ ngầu.
Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể của ông ấy. Có vẻ như ông ấy vừa mới uống rượu.
Ông già lắc mạnh chai rượu rỗng trong tay từ bên này sang bên kia.
“Ra khỏi đây ngay! Cút ra khỏi nhà ta!”
Trong khi tôi và Lucas đang đứng hình vì bối rối, Aider nhanh chóng lao lên phía trước.
"Ôi chao~ Bá tước! Ngài có khỏe không? Là tôi, Aider đây!"
"Hửm? Đây không phải người bạn phụ tá của ta sao. Lâu rồi mới gặp lại cậu."
Khi thấy Aider, thái độ của ông già dịu đi rõ rệt.
Nhưng chờ chút, Aider vừa gọi ông già này là gì? Bá tước?
'Vậy ông già say xỉn tệ hại này chính là... Bá tước Cross? Cựu lãnh chúa của thành phố?'
Aider và Bá tước tiếp tục trò chuyện.
"Tôi đến để thăm ngài. Điều này có làm phiền ngài không?"
"Ta vẫn khỏe… Nhưng ta cần thêm rượu. Tháng sau cậu nhớ gửi thêm cho ta một xe chất đầy rượu."
"Nhưng ngài đã uống quá nhiều rồi. Nếu uống nhiều hơn nữa thì có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe."
"Nếu rượu có thể giết ta thì càng tốt. Ngừng ngay việc nói mấy điều vô nghĩa và gửi thêm rượu cho ta đi."
Aider nhanh chóng thay đổi chủ đề sau khi tranh cãi với ông già về rượu.
“Nào, nào, Bá tước Cross! Đoán xem ai tới này! Tôi đã mang đến cho ngài một vị khách!"
"Cái gì? Khách? Không phải ta đã nói với cậu rằng đừng để ai đến đây rồi à?"
"Ngài thử nói chuyện với họ đi. Chỉ một lúc thôi mà, Bá tước."
Aider chỉ vào tôi và giới thiệu tôi.
"Đây là vị lãnh chúa mới được bổ nhiệm! Đó là Hoàng tử, Ash 'BornHater' Everblack!"
Đôi mắt của Bá tước mở to khi nghe thấy tên tôi.
Sau khi ánh mắt của hai chúng tôi giao nhau, tôi liền cúi đầu chào ông ấy.
"Rất vui khi được gặp ông, Bá tước Cross. Tôi là Ash, con trai út của Hoàng đế. Tôi vừa mới được bổ nhiệm làm tân lãnh chúa của Crossroad."
Dù Ash có điên khùng tới cỡ nào, tôi nghĩ hắn cũng không dám thất lễ với Bá tước vùng biên cương.
Điều đó không khác gì một thiếu úy mới chuyển đến đơn vị mà dám vô lễ với thiếu tá chỉ huy cả.
Vì vậy, tôi đã cố gắng lịch sự hết mức có thể. Thậm chí tôi còn cố ý tỏ ra hơi lúng túng một chút.
"Hôm nay tôi đến đây để nói về…"
"Cút ra khỏi đây ngay."
"Hả?"
"Không nghe rõ à? Cút ra khỏi đây ngay!"
Bá tước đưa tay ra hiệu với khuôn mặt dữ tợn. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được sát khí mơ hồ phát ra từ hai con mắt của ông ta.
Không nói nên lời, tôi liền trừng mắt nhìn Bá tước.
Ông ta đã vượt quá giới hạn.
Đế Quốc Everblack là một quốc gia có chế độ quân chủ hà khắc.
Ngay cả khi gia tộc Cross đã chân chính thống trị nơi đây từ đời này qua đời khác, ông ta cũng không được phép bất kính với Hoàng tử. Vậy mà ông ta dám thô lỗ ra lệnh cho thành viên thuộc Gia đình Hoàng gia phải rời đi ngay lập tức?
"Bá tước, ngươi muốn chết hay sao mà dám vô lễ với ta! Nếu ngươi đã quên thì để ta nhắc lại khoảng cách cấp bậc giữa hai chúng..."
Cạch!
Tôi chưa kịp dứt lời, Bá tước đã chộp lấy thứ gì đó nằm ở lối vào biệt thự.
Đó là một cặp khiên và thương kỵ binh khổng lồ. Ông già nâng chúng lên dễ dàng ngay cả với cơ thể gầy gò của mình.
"...À thôi không cần. Bỏ đi…"
Tôi lùi lại ngay lập tức.
Một người dám chĩa vũ khí về phía thành viên thuộc Gia đình Hoàng gia ở Everblack, một quốc gia theo chế độ quân chủ, thì chứng minh cho điều gì?
Nếu không phải phản loạn thì chỉ có thể là bị điên.
Nhiều bài học xương máu đã chỉ ra rồi. Đừng gây sự với người điên nếu không muốn rước họa vào thân. Chết tiệt.
"Cút khỏi đây ngay lập tức."
Bá tước gầm gừ đe dọa với ngọn thương trong tay.
"Cút khỏi tầm mắt của ta ngay khi ta vẫn còn giữ được bình tĩnh! Nhanh lên!"
Lucas vô cùng tức giận và định bước tới. Nhưng tôi đã đưa tay ra cản anh ấy lại.
"... Tôi sẽ quay lại lần sau, Bá tước. Hy vọng lúc đó chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện đàng hoàng."
Chúng tôi rời khỏi biệt thự. Lucas với vẻ mặt bất mãn và Aider với vẻ mặt hoảng sợ đi theo sau tôi.
Bá tước tiếp tục la hét với giọng khàn khàn đằng sau lưng chúng tôi.
"Đừng bao giờ quay lại nếu vẫn còn quý trọng cái mạng của mình! Để ta yên, hiểu chưa?!"
* * *
Bá tước vùng biên cương, Cross. Tên đầy đủ của ông ấy là Charles Cross.
Là một nhân vật chưa từng xuất hiện trong trò chơi..
Nhưng dù vậy, lý do tôi vẫn nhớ được ông già đó là vì ông ấy là cha đẻ của Tanker mạnh nhất trò chơi, 'Evangeline Cross'.
Evangeline là một trong những anh hùng SSR phổ biến nhất trong <Bảo vệ Đế Quốc>
Vì khả năng vượt trội, nhân vật này đã được xếp hạng một trong số năm nhân vật hàng đầu mà người chơi muốn tuyển dụng.
Tôi cũng rất muốn nhân vật này đến nỗi tôi đã từng đọc kỹ hồ sơ của cô ấy để tìm hiểu xem, liệu có bất kỳ gợi ý nào về điều kiện tuyển dụng hay không.
Không có bất kỳ gợi ý nào trong hồ sơ, nhưng cái tên Charles Cross, cha của Evangeline, được viết trên đó.
Đó là lý do tại sao tôi nhớ tên ông ấy.
'Phải tìm mọi cách để thuyết phục ông già say xỉn này.'
Trong khi đang trên đường quay trở lại Crossroad, tôi chìm đắm trong suy nghĩ.
'Vấn đề quan trọng nhất cần phải đối mặt hiện tại chính là tình trạng thiếu hụt quân số. Nhưng nếu điều này có thể giải quyết thì nó cũng sẽ giúp ích cho việc chiêu mộ Evangeline.'
Giống như bất kỳ nhân vật anh hùng SSR nào khác, Evangeline cũng rất khó tuyển dụng.
Cơ hội xuất hiện rất thấp, và tỷ lệ tuyển dụng thành công cũng rất thấp. Tôi đã không thể chiêu mộ được Evangeline trong lượt chơi cuối cùng.
Nhưng cha cô ấy đang ở ngay đây.
'Thông qua ông ấy, mình có thể đạt được điều gì đó và đặt nền móng cho việc tuyển dụng cô ấy sau này.'
Crossroad đã có thể được nhìn thấy từ xa. Tôi quay người lại nhìn hai người ở phía sau.
"Vậy ông già đó sẽ giải quyết vấn đề thiếu hụt quân số của chúng ta như thế nào?"
Câu trả lời của Aider rất rõ ràng.
"Bá tước sở hữu một đội quân tinh nhuệ của riêng mình, những người chỉ thể hiện lòng trung thành với gia tộc Cross."
"Hừm."
"Nếu chúng ta có thể thuyết phục được Bá tước, quân đội của ông ấy cũng sẽ được chuyển giao dưới quyền kiểm soát của ngài. Và vấn đề thiếu hụt quân số sẽ được giải quyết."
"Có vẻ như chúng ta sẽ phải thuyết phục ông ấy bằng mọi giá…"
Tuy nhiên, Lucas có vẻ không hề hài lòng với ý tưởng này.
"Chúng ta có thực sự cần sự giúp đỡ từ một người xấc xược như vậy không? Bên cạnh đó, vì họ là người bản địa của vùng đất này, họ hoàn toàn có thể can thiệp vào quyền điều hành thành phố trong tương lai."
"Dù chuyện đó có xảy ra thì vẫn phải lôi kéo ông ấy cùng đội quân đó về phe chúng ta"
Những điều bất lợi hoàn toàn có thể sẽ phát sinh trong tương lai nếu làm như vậy. Tuy nhiên sống sót mới là mục tiêu quan trọng nhất cần được đặt lên hàng đầu. Những chuyện khác cứ từ từ tính sau.
"Liệu có cách nào giải quyết bài toán này không? Ông già đó thậm chí còn không chịu trò chuyện với chúng ta."
"Tôi có một cách nè."
"Ồ, anh nói ra thử xem."
Aider, với nụ cười trên môi, dùng tay tạo hình chiếc cốc và làm động tác uống nó.
"Đôi khi chỉ bạn nhậu mới có thể thấu hiểu được nỗi lòng của nhau."
Ý nghĩa của cử chỉ và lời nói đó đã quá rõ ràng đối với tôi.
Với vẻ mặt cáu kỉnh, tôi chửi thề.
"Chết tiệt!"
Tôi muốn sống một cuộc sống lành mạnh, không rượu bia hay hút thuốc. Nhưng cái thế giới khốn nạn này cứ không cho phép tôi làm điều đó. Chết tiệt!
邊境伯爵/ Margrave