Ngày hôm đó. Buổi chiều muộn.
Tôi đã quay trở lại biệt thự của Bá tước Cross.
"Bá tước! Ông có ở nhà không?"
Khi tôi bước vào trong khu vườn của căn biệt thự và gõ cửa, Bá tước Cross ngay lập tức từ trong nhà nhảy ra.
"Mày chán sống rồi à, con trai! Rõ ràng là ta đã cảnh báo rồi! Đừng làm phiền ta nếu không muốn mất mạng!"
Bá tước chĩa mũi thương khổng lồ về phía tôi. Nhưng cây thương trong tay ông ấy liền rơi xuống đất ngay sau khi ông ấy nhìn thấy chiếc xe kéo nhỏ bên cạnh tôi.
"Đó là gì?"
"Còn có thể là thứ nào khác được sao?"
Tôi khẽ cười và vén tấm vải phủ trên chiếc xe kéo.
"Chính là loại đồ uống ưa thích của ông đấy."
Đó là một chiếc xe chở đầy rượu.
Tắm trong ánh nắng hoàng hôn, những chai rượu lấp lánh tựa như cát trắng trên bãi biển.
"..."
Bá tước Cross bối rối nhìn tôi và mấy chai rượu.
***
Ash là một tên khốn hư hỏng.
Hắn là tay chơi khét tiếng với sở thích là rượu bia và ăn chơi tiệc tùng dù ở bất cứ đâu. Một nỗi ô nhục của Đế quốc.
Không đời nào một gã như vậy lại tay không khi đến một vùng miền quê. Chắc chắn hắn sẽ mang theo rất nhiều loại rượu thượng hạng.
Nhưng tôi không thích uống rượu. Và giữ thứ này bên người cũng chả có tác dụng gì.
Vì vậy, tôi đã đến gặp Bá tước cùng với tất cả các loại rượu đắt tiền mà Ash mang theo từ thủ đô.
"Bá tước, chúng ta hãy cùng nhau làm vài ly."
Từ trong xe kéo, tôi lấy ra một chai rượu và lắc nhẹ.
Đó là một chai rượu được bọc bên ngoài bởi một lớp giấy gói sang trọng. Phía bên trong là một thứ chất lỏng màu vàng óng ánh tuyệt đẹp.
Challang.Challang.
Chất lỏng khẽ rung động và phát ra âm thanh vui tai.
Đó hẳn là một lời đề nghị mà Bá tước Cross, một con bợm rượu, không thể chối từ.
Gulp.
Bá tước Cross nuốt một ngụm nước bọt. Tôi nhún vai và đặt cái chai tôi đang cầm trên tay trở lại chiếc xe kéo.
"Ông không muốn à? Vậy thì.."
"Không Không! Ta nói không muốn bao giờ?"
Bá tước Cross vội vàng mở cửa căn biệt thự.
"Vào đi, Hoàng tử Điện hạ. Và nhớ mang theo chúng vào!"
Thật tốt vì ông ấy là kiểu người dễ đoán.
Tôi kéo theo chiếc xe chở đầy rượu vào trong căn biệt thự.
"Chết tiệt!"
Khoảnh khắc vừa mới bước vào bên trong, tôi vô thức thốt lên một câu chửi thề.
Trong căn biệt thự, những chai rượu rỗng nằm lăn lóc khắp nơi trên sàn nhà.
"Cái quái gì thế này?"
Tôi lấy tay bịt mũi.
Nơi này kinh khủng đến mức tôi có thể cảm thấy hơi cồn đang bốc lên và trộn lẫn trong không khí.
'Ông già này không chỉ nghiện uống rượu, mà còn nghiện cả mùi rượu.'
Tôi bước vào phòng bếp của căn biệt thự trong khi tránh những chai rượu đang nằm trải thảm trên sàn nhà.
Bá tước Cross lấy hai chiếc ly từ trong tủ ra.
"Đã lâu rồi ta không uống rượu với người khác."
Sau khi nhận chiếc ly mà Bá tước đưa cho, tôi nghi ngờ kiểm tra kỹ cái ly.
"Cái này có sạch không?"
"Cho dù ngôi nhà có bừa bộn đến đâu, ly uống rượu vẫn phải sạch sẽ. Đó không phải là phép lịch sự tối thiểu đối với rượu sao?"
Sau khi tuôn một tràng triết lý kỳ cục về rượu, Bá tước giật lấy cái chai từ tay tôi.
"Để xem cậu mang đến loại rượu gì nào..."
Ngay sau đó, đôi mắt của bá tước mở to khi kiểm tra từng chữ được viết trên nhãn.
"Cái gì, là rượu whisky của Hoàng gia, 'Peacemaker' năm đầu tiên? Trời ơi, thứ này vô cùng đắt giá..!"
'Peacemaker' là tên đệm của Hoàng đế đang trị vì Đế quốc.(Traha 'Peacemaker' Everblack)
Nói cách khác, loại rượu này được làm ra để kỷ niệm năm lên ngôi của Hoàng đế. Nó cũng là một sản phẩm đặc biệt được ủ trực tiếp từ nhà máy sản xuất rượu bia của Hoàng gia.
Hương vị thơm ngon cùng với ý nghĩa tượng trưng sâu sắc.
Đó là lý do nó đắt một cách khủng khiếp.
'Vì tôi đã mang thứ đồ uống đắt tiền này cho ông, nên hy vọng chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện đàng hoàng.'
Ý định của tôi là quá rõ ràng dù tôi không hề truyền đạt bất kỳ ngôn từ nào.
Bá tước Cross nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, sau đó mở chai rượu whisky và rót nó vào 2 chiếc ly mà không hề do dự.
Một chất lỏng màu vàng dần dần lấp đầy bên trong hai chiếc ly của chúng tôi.
"Vậy thì... Cụng ly!"
Tôi định cụng ly trước khi uống, nhưng Bá tước Cross đã đưa thẳng chiếc ly lên miệng.
"..."
Tôi lúng túng hạ ly xuống.
Bá tước Cross uống một hơi cạn sạch. Rượu này khá nặng độ nhưng nhìn cái cách mà ông ấy uống, nó chẳng khác gì nước lã cả.
"Phà!"
Bá tước Cross nhìn xuống chiếc ly rỗng cùng với sự ngưỡng mộ.
"Quả nhiên là rượu thượng hạng! Nó thực sự khác biệt khi so sánh với các loại rượu rẻ riền thông thường."
"Ông không hề thưởng thức mà tống thẳng tất cả xuống bụng. Vậy thì làm sao ông đánh giá chính xác được?"
"Ta cũng uống các loại rượu rẻ tiền khác theo cách này. Thế nên đánh giá của ta rất chính xác và công bằng."
Chết tiệt, tôi không biết nhiều về rượu. Vậy nên tôi không thể biết được liệu ông già này đang nói thật hay đang nói tầm bậy.
Nhưng tôi đến đây hôm nay cũng không phải để thảo luận về rượu. Tôi đặt chiếc ly xuống dù chưa hề động vào bất kỳ giọt rượu nào.
"Dù sao thì, Bá tước. Tôi..."
"Đừng có đổi chủ đề!"
Bá tước Cross lập tức ngắt lời tôi. Sau đó ông ấy lại rót đầy chiếc ly của mình.
"Hôm nay chỉ có uống đến chết hoặc bàn về rượu. Nếu cậu định nói về điều gì khác, hãy rời khỏi đây ngay lập tức."
"Không, ý tôi là đồ nhắm đâu. Chẳng lẽ chúng ta uống rượu mà không có đồ nhắm sao..."
Rõ ràng ông già bợm rượu này chỉ đổ thẳng rượu xuống bụng mà thôi. Không chỉ không thèm thưởng thức mà ngay cả đồ nhắm cũng không có nốt.
Trước lời phàn nàn của tôi, Bá tước Cross miễn cưỡng mở tủ lần nữa và lấy ra một chiếc túi nhỏ.
"Này, nhận lấy."
"Cái gì đây?"
"Đó là trái cây khô. Chúng được thu hoạch từ vườn cây ăn quả của ta."
Bên trong túi là một đống trái cây khô được cắt nhỏ.
Tôi lấy một miếng ra và quan sát cẩn thận. Nó là xoài? Hay nho?
"Ông có một vườn cây ăn quả à?"
"Cậu có nhìn thấy nó ở bên ngoài cửa sổ không? Nó cũng không lớn lắm. Chỉ là thú vui tiêu khiển của ta thôi."
"Hmm, vậy thì thứ này chắc hẳn ngon lắm đây...Pfft?!"
Tôi nhổ nó ra ngay khi vừa mới đưa vào miệng.
"Cái thứ quái quỷ gì đây! Vừa đắng vừa chua thế này thì ăn kiểu gì?!"
"Tại sao cậu lại nhổ ra? Đó là hành vi cực kỳ thiếu tôn trọng đối với thứ quả mà ta đã phải làm lụng vất vả để trồng ra..."
Với vẻ mặt khó chịu, Bá Cross tự mình cắn lấy một miếng trái cây.
"Tweeeeee!"
Và cũng nhổ nó ra ngay lập tức.
"Thấy chưa, ông cũng có ăn được đâu mà bảo tôi!"
"Thật kinh tởm. Nó là đúng là một loại trái cây mà ta đã trồng, nhưng đáng tiếc là mùi vị của nó không khác gì rác rưởi."
Bá tước Cross nhanh chóng rót một ly nước, súc miệng rồi ném túi trái cây khô đó cho tôi.
"Đây là món quà ta tặng cậu. Hãy nhận lấy nó."
"Này, này. Tại sao ông lại tặng thứ mà ông xem là rác rưởi cho tôi hả?"
"Nếu nó không phải rác thì tặng cho cậu làm gì. Hãy ngừng nói những điều hiển nhiên."
Vớ vẩn chứ hiển nhiên chỗ nào hả, ông già. Nhưng không hiểu sao những lời ông ấy vẫn có sức thuyết phục ở một mức nào đó.
Nghiến răng, tôi cầm lấy túi trái cây.
Thôi kệ. Đằng nào thì nó cũng là một món quà đến từ vị cựu lãnh chúa. Dù có bất mãn ra sao thì cũng không thể ném nó đi được.
Bá tước thở dài khi nhìn vào miếng trái cây khô còn sót lại trên tay.
"Crossroad nằm ở cực nam của lục địa. Ánh sáng phong phú cùng với đất đai màu mỡ. Không có nơi nào phù hợp để trồng cây ăn quả hơn mảnh đất này."
Tôi chỉ vào túi trái cây khô và càu nhàu.
"Vậy thì tại sao nó lại thành ra như thế này?"
"Không chỉ mỗi cây ăn quả. Bất kỳ loại nông sản nào khác cũng vậy. Miễn là cậu trồng chúng ở mảnh đất này, chúng sẽ sớm đơm hoa và kết quả. Rồi cậu sẽ có được một mùa vụ bội thu."
Tôi định nói gì đó, nhưng tôi đã dừng lại sau khi nghe những lời tiếp theo của ông ấy.
"Giá như những con quái vật đó không tấn công nơi này thường xuyên."
"..."
"Giá như những con quái vật đó không phá hủy mùa màng và tàn sát những người nông dân"
"..."
"Chưa kể khi chúng chết đi, chúng còn gieo rắc đủ thứ mana độc hại lên mảnh đất này. Cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?"
Một nụ cười cay đắng nở trên đôi môi nhăn nheo của Bá tước.
"Toàn bộ khu vực xung quanh bị nhiễm độc. Và không còn có thể trồng được bất cứ thứ gì."
Bá tước nhìn thứ chất lỏng bên trong chiếc ly với ánh mắt phức tạp.
Loại rượu này được Hoàng gia sản xuất. Nó được làm từ ngũ cốc và trái cây, thứ vốn không thể thu hoạch được ở vùng đất này...
"Đó là lý do vì sao không có bất kỳ vùng đất canh tác nào xung quanh Crossroad. Ánh nắng mặt trời phong phú và đất đai màu mỡ thì có tác dụng gì? Cho dù có cố gắng làm việc chăm chỉ đến thế nào, tất cả mọi công sức đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong một cuộc xâm lược. Cuối cùng, vẫn chẳng thể trồng nổi thứ gì trên mảnh đất này."
"..."
"Đây là vùng đất bị nguyền rủa. Nó đã bị nguyền rủa trong quá khứ. Và nó sẽ tiếp tục như vậy ở hiện tại và tương lai."
Tôi quay đầu về phía cửa sổ.
"Vậy thì tại sao ông vẫn chăm sóc vườn cây ăn quả này?"
"Ai cũng có ít nhất một lần hối tiếc trong đời, đúng không?"
Ông ấy nhìn vườn cây với đôi mắt vô hồn, rồi nhắm mắt lại và uống cạn ly.
"Khu vườn đó chính là sự hối tiếc của ta."
Sau đó, chúng tôi không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào cho đến khi cái chai cạn sạch.
"Giá như ta có thể say hơn thế này."
Bá tước Cross vừa lẩm bẩm một mình vừa cố gắng vắt kiệt những giọt cuối cùng trong chai rượu rỗng.
Tôi lấy chai tiếp theo từ xe kéo, mở nắp và rót vào ly của Bá tước Cross.
"Bá tước, ông có biết tại sao hôm nay tôi lại tới đây không?"
Bá tước Cross lườm tôi với ánh mắt sắc bén.
"Ta đã cảnh cáo cậu một lần rồi. Nếu định nói về điều gì khác thì nhanh chóng cút ra khỏi đây."
"Việc cần nói thì tôi vẫn phải nói cho bằng được! Sau đó, nếu ông muốn đuổi tôi ra ngoài thì cứ việc."
Thịch.
Sau khi rót đầy ly của ông ấy, tôi đặt cái chai lên bàn và mở miệng.
"Những con quái vật đang bắt đầu hành động trở lại. Với quy mô vô cùng khủng khiếp."
"... "
"Cuộc xâm lược gần đây nhất là hơn 1.000 con Living Armor. Tôi đã chặn được cuộc tấn công này bằng cách nào đó. Nhưng tường thành đã bị hư hại nghiêm trọng cùng với tình trạng thiếu hụt quân số."
"..."
"Chúng tôi cần viện quân."
Bá tước Cross yên lặng lắng nghe.
"Bá tước. Tôi cần quân đội dưới sự chỉ huy của ông."
"Không có binh lính nào dưới quyền chỉ huy của ta cả."
"Tôi biết có một quân đội tư nhân thuộc về gia đình ông."
"Đúng là có những người chiến hữu mà ta đã chọn, đã dạy và đã sát cánh cùng ta trên tiền tuyến này trong suốt cuộc đời mình."
Bá tước Cross thở dài thườn thượt.
"Nhưng kể từ khi ta buông bỏ vị trí lãnh chúa. Kể từ khi ta buông bỏ ngọn giáo và chiếc khiên đó... Họ cũng đã buông bỏ vũ khí của mình và về hưu."
"Vậy xin hãy triệu tập họ lại."
"Làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Glug, glug.
Bá tước Cross lẩm bẩm với một giọng nói không rõ ràng, rồi rót đầy một ly và nốc cạn ngay tức thì.
"Đây là vùng đất không đáng được bảo vệ."
"Ông đang nói cái quá..."
"Đừng liều mạng một cách vô ích để bảo vệ tiền tuyến vô giá trị này. Tốt hơn hết là sơ tán mọi người và rời khỏi đây."
Từ tổ tiên xa xôi cho đến tận bây giờ.
Một người đàn ông có xuất thân từ một gia tộc danh giá có nghĩa vụ bảo vệ vùng đất này đã nói như vậy. Điều này quá đỗi bất ngờ khiến tôi sững người trong giây lát.
"Điện hạ, hãy nghĩ lại xem. Tại sao cậu lại đến nơi này?"
Nhẹ nhàng đối mặt với tôi, Bá tước Cross bình tĩnh thốt ra.
"Ở vùng đất này, mọi thứ đều đang chết dần chết mòn. Một vùng đất bị nguyền rủa, không có hy vọng hay tương lai."
"..."
"Đây là lời khuyên của ta, người đã dành cả cuộc đời để bảo vệ nơi này. Rời khỏi đây sớm nhất có thể. Trước khi bị nuốt chửng bởi lời nguyền của vùng đất này."
Cái quái gì đã xảy ra với ông già này vậy?
Điều gì đã khiến ông ấy phủ nhận cả cuộc đời mình?
Tôi muốn hỏi thêm. Nhưng Bá tước Cross đã quay đầu đi và chỉ tay về phía cửa.
"Được rồi. Biến đi. Ta mệt rồi... Hãy để ta nghỉ ngơi."
Có vẻ như hôm nay chỉ đến đây thôi. Tôi từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Bá tước, tôi sẽ trở lại."
"..."
"Lần tới tôi chắc chắn sẽ đến cùng với nhiều loại đồ nhắm."
"..."
Ông ấy vẫn chỉ hướng ánh mắt của mình về phía vườn cây ăn quả mà không buồn đáp lại.
Sau khi quay lại nhìn tấm lưng u sầu của ông già lần cuối, tôi rời khỏi căn biệt thự.
***
Bên ngoài căn biệt thự, Lucas đang đợi cùng với con ngựa của mình.
"Điện hạ, việc thuyết phục có thành công không?"
"Không. Dù thất bại nhưng ít nhất tôi vẫn có được một món quà."
Tuy món quà là một thứ có vị đắng chát và không thể ăn nổi. Nhưng vẫn có thể xem là có tiến triển.
Nhún vai, tôi ngồi lên yên.
"Trên đời vốn có nhiều chuyện không thể giải quyết trong vòng một ngày, phải không?"
"Ngài quyết định sẽ tiếp tục thuyết phục ông ấy sao, Điện hạ?"
"Nếu thành công, chúng ta có thể sẽ chiêu mộ được những chiến binh kỳ cựu, những người đã chiến đấu với quái vật trong suốt cả cuộc đời mình. Rât đáng để bỏ ra công sức."
Chúng tôi bắt đầu quay trở lại thành phố.
"Nhân tiện, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với Bá tước Cross không? Hình như ông ấy đã trải qua một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp thì phải?"
"Không. Tôi cũng không rõ..."
Lucas giống tôi. Chúng tôi đều sống ở thủ đô và mới chỉ đến miền nam này trong thời gian gần đây.
Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở vùng đất này.
"Aider nói với tôi hãy lắng nghe trực tiếp từ chính Bá tước... "
Hắn có vẻ không muốn tiết lộ bất cứ điều gì. Tên giám đốc ngu ngốc đó, tôi thực sự muốn đấm hắn.
"Dù sao chúng ta cũng sẽ làm bất cứ thứ gì có thể trong khả năng của mình..."
Sửa chữa các bức tường thành và chuẩn bị cho trận chiến phòng thủ tiếp theo.
Bất kể tôi gặp phải vấn đề gì, lũ quái vật vẫn sẽ kéo đến không ngừng nghỉ. Tôi phải giết quái vật sao cho hiệu quả nhất có thể, với khả năng tốt nhất của mình. Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của tôi.
Hướng ánh mắt về thành phố ở phía xa, tôi nói.
"Trở lại Crossroad thôi. Hiện tại chúng ta đang có rất nhiều việc phải làm!"