[Eng Mtl]
Quản lý thành phố cũng là một phần của trò chơi này, <Defend the Empire>.
Trong thời gian ba năm, người chơi cần quản lý các vấn đề nội bộ và phát triển thành phố Crossroad theo cách riêng của mình.
Bởi vì khi thành phố phát triển.
Lợi nhuận sẽ tăng lên.
Mọi người sẽ đổ xô đến đó.
Rồi thành phố sẽ phát triển hơn nữa và một vòng tuần hoàn mới lại tiếp diễn.
Có một số phương pháp.
Bạn có thể cải tạo toàn bộ đất đai trong khu vực để tập trung vào ngành nông nghiệp là chính.
Hoặc phát triển theo hướng công nghiệp hóa bằng cách tận dụng lợi thế ban đầu của Crossroad, chế biến ma thạch.
Hoặc biến nó thành một thành phố thương mại, tuy nhiên vị trí địa lý không thuận lợi sẽ khiến bạn gặp không ít khó khăn.
Hoặc kết hợp nhiều yếu tố lại với nhau sao cho hiệu quả.
Tóm lại là tùy sở thích của người chơi.
Khi chơi đi chơi lại trò chơi này 742 lần, tôi thường quản lý các thành phố theo hướng công nghiệp chuyên môn hóa.
Đó cũng là con đường thông dụng để kiếm được nhiều tiền nhất trong nửa cuối năm thứ hai về sau.
Lần này cũng tương tự. Tôi vẫn sử dụng mô hình công nghiệp chuyên môn hóa, với mức độ lành nghề và thông thạo cao.
Nhưng một vấn đề phát sinh.
Đó là nguồn cung anh hùng ở thời điểm hiện tại không được tốt lắm. Và không có gì đảm bảo rằng tình trạng này sẽ được giải quyết sau này.
Trong khi đang tìm kiếm giải pháp, tôi đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch phát triển thành phố mà tôi chưa từng thử trước đây.
Một cơ sở dành riêng cho du lịch.
Phát triển theo hướng du lịch là một chiến lược xây dựng các cơ sở khác nhau nhằm thu hút du khách đến thành phố.
Tuy nhiên trong trò chơi, đó là một mô hình mà hầu như không có người chơi nào thử qua.
Crossroad là một ngôi làng hẻo lánh nằm ở vùng ngoại ô cực nam của lục địa.
Hơn nữa, việc quái vật thường xuyên xâm lấn đã khiến mức độ nguy hiểm của thành phố luôn nằm trong tình trạng báo động.
Vì thế, chẳng ai điên đến mức đến đây chỉ để tham quan, ngoại trừ những người ăn gan hùm hoặc thích cảm giác mạnh.
Cho dù các cơ sở du lịch được xây dựng với chi phí đắt đỏ và chất lượng cao như thế nào đi nữa, lượng du khách vẫn luôn không đủ.
Do đó, tôi đã không nghĩ đến việc phát triển theo hướng du lịch dù chỉ một lần trong lần chơi thứ 742.
Trong nửa sau năm thứ hai của trò chơi, một vài cơ sở du lịch đã được xây dựng nhằm thu hút những anh hùng cấp cao, những người chỉ đến khi có cơ sở chất lượng cao về mặt công nghệ du lịch.
'Các cơ sở du lịch đắt đỏ và hiệu quả thấp về mặt công nghiệp, nhưng... Tăng đáng kể xác suất xuất hiện của một số anh hùng!'
Đó là lý do tại sao chúng thường được xây dựng vào giai đoạn cuối của trò chơi. Nhưng tôi lại có một ý tưởng ngược lại.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn xây dựng một cơ sở du lịch trong giai đoạn đầu?
'Điều kiện xuất hiện của những anh hùng đó đã được đáp ứng. Vì vậy, kiểu gì cũng có người bị dụ đến đây!'
Một lý do khác, hầu hết các anh hùng được các cơ sở du lịch dụ đến đều là cấp cao.
Điều này sẽ giúp bạn xây dựng được một đội hình chất lượng.
'Tất nhiên, việc đầu tư cho các cơ sở du lịch trong giai đoạn đầu không khác gì ném tiền qua cửa sổ.'
Cơ sở vật chất phục vụ cho ngành du lịch rất đắt đỏ so với các loại cơ sở vật chất khác.
Hơn nữa, chúng còn không hề gắn kết với các ngành công nghiệp thiết yếu trong thành phố này. Nếu bạn có ý định xây dựng thành phố theo xu hướng tối ưu hóa, đó là một ý tưởng tồi gây lãng phí tiền bạc.
Nhưng ở lần chơi này,
'Mình có rất nhiều tiền.'
Một tình huống mà ngân sách cho phép.
Tôi vẫn chưa tiêu hết số tiền bán ma thạch kiếm được trong Màn hướng dẫn.
Mặc dù đã rót một lượng tiền khổng lồ để điều hành thành phố, nhưng tôi vẫn còn dư lại một khoản kha khá.
Xây dựng một cơ sở đáp ứng các điều kiện cần thiết để thu hút các anh hùng với lượng tiền tối thiểu.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định xây dựng một khách sạn.
Nó sẽ là một khách sạn sang trọng với các sòng bạc ở bên trong.
Ở Hàn Quốc, sòng bạc thực sự rất nhàm chán và có cảm giác như đó chỉ là nơi tụ tập của những kẻ nghiện cờ bạc. Nhưng ở nước ngoài, có khá nhiều sòng bạc là địa điểm tuyệt vời để giao lưu gặp gỡ.
Tôi muốn xây dựng khách sạn theo hướng này.
"Đi thôi, Lucas."
Ở ghế lái, Lucas vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc. Tôi đặt mông lên ghế xe ngựa và cười nhẹ.
"Tôi sẽ giải thích. Hãy nghe cho kỹ."
Lucas vẫn không hiểu kể cả khi tôi đã giải thích tường tận về 'kế hoạch dẫn dụ anh hùng cấp cao'.
"Ý ngài là những anh hùng kiệt xuất sẽ tụ tập lại tại một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này chỉ vì một khách sạn?"
"Đúng vậy. Trên đời vốn tồn tại những kẻ biến thái như thế."
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ ra kế hoạch thu hút nhân tài này.
"... Chúa tể. Nếu cần người tài, tại sao chúng ta không thành lập một trường đào tạo hiệp sĩ?"
Lucas nói trong khi lái chiếc xe ngựa đến nơi tôi chỉ dẫn.
"Thay vì tuyển dụng những kẻ vô lại đến đây chỉ để giải trí, tôi nghĩ những tài năng được ngài nuôi dưỡng ngay từ đầu sẽ có chất lượng vượt trội hơn."
"Những gì cậu nói hoàn toàn đúng nếu nhìn ở góc độ dài hạn."
Nhưng tôi chỉ có 3 năm.
Sẽ mất ít nhất 10 năm để xây dựng trường đào tạo hiệp sĩ, phát hiện người tài và hoàn thành huấn luyện họ. Khi đó thì trò chơi đã kết thúc từ đời nào rồi.
"Điều chúng ta cần ở hiện tại chính là những chiến binh có thể sẵn sàng để triển khai ngay lập tức."
"..."
"Bởi vì chúng ta không còn nhiều thời gian..."
Lucas im lặng một lúc. Rồi anh ấy chậm rãi thì thầm.
"Vậy thì tôi sẽ làm tất cả."
"Hả?"
"Tôi sẽ đảm nhận vai trò của những anh hùng khác. Ngài chỉ cần một mình tôi là đủ rồi."
"..."
"Tôi sẽ hoàn thành bất cứ mệnh lệnh nào ngài đưa ra."
Tôi phá lên cười.
"Ha ha. Quyết tâm của cậu rất đáng khen đấy, anh bạn. Nhưng cậu phải suy nghĩ thực tế."
"..."
"Có nhiều chuyện không thể làm một mình trong chiến tranh. Đó là lý do chúng ta cần thêm binh lực."
Tuy Hạng của Lucas là SSR, đồng thời anh ấy là nhân vật chính đáng kính nhất. Nhưng những gì một người có thể làm luôn có hạn. (Tất nhiên trừ mấy thằng main bá cân cả thế giới)
Việc mở rộng binh lực với chất lượng tốt là điều không thể tránh khỏi.
Lucas không nói gì thêm và lái xe trong im lặng. Còn tôi thì vùi lưng vào ghế và suy ngẫm.
***
Trung tâm thành phố Crossroad.
Có một nhà trọ duy nhất ở đây, cũng là một trong những nơi tấp nập nhất tại ngôi làng xa xôi hẻo lánh này.
Tên của nó là 'Mật ong của Etty', một nhà trọ đã hoạt động hơn 100 năm và đã trải qua 4 thế hệ.
Mặc dù nhỏ, nhưng nó nổi tiếng với lòng hiếu khách nồng hậu và bữa sáng ngon miệng.
"Cũng rất ngon đấy."
Khi tôi bước vào, bà chủ hốt hoảng bưng đồ ăn và cà phê tới, mặc dù hiện tại không phải giờ ăn sáng.
Tuy nhiên, tôi cũng không chối từ mà lịch sự nhận lấy. Do đi loanh quanh nhiều giờ liền nên tôi cảm thấy hơi đói. Và tôi cũng không phải loại người từ chối tấm lòng của người khác.
Bà chủ cười tươi khi thấy tôi đẩy chiếc đĩa trống về phía trước*. (Đẩy chiếc đĩa về phía trước ý muốn nói là 'tôi ăn xong rồi')
"Thật may mắn, không, thật vinh dự khi được ngài tán thưởng, thưa Lãnh chúa!"
Chủ nhà trọ là một bà thím ngoài năm mươi tuổi.
Nhìn vào nụ cười đó, tôi có thể đoán được bà ấy là một người có trái tim rộng lượng.
"Tôi đã rất lo lắng vì không biết nó có phù hợp với khẩu vị của Hoàng thất hay không. Thật nhẹ nhõm khi ngài thích nó!"
"Đó là nhờ tay nghề khéo léo của bà."
Nó phù hợp với khẩu vị với tôi, một công dân bình thường ở Hàn Quốc. Nhưng nó có lẽ không phù hợp với Hoàng tử Ash.
Tôi vốn ưa thích những món ăn dân dã.
"Nhưng."
Tôi nói thêm trong khi dùng khăn lau khóe miệng.
"Ta nghĩ bà cần chú ý hơn đến vấn đề vệ sinh."
"Thứ lỗi cho tôi?"
"Bắt đầu từ chiếc khăn ăn này."
Tôi vẫy chiếc khăn ăn.
"Chiếc khăn này trông rất cũ. Nếu bà thay thế khăn ăn thường xuyên, những vết ố này sẽ không tồn tại, đúng không?"
Chiếc khăn ăn tuy sạch sẽ, nhưng dấu hiệu của tuổi tác quá rõ ràng.
Trước sự bối rối của bà chủ, tôi càng khắt khe hơn.
"Dụng cụ ăn uống rất mất vệ sinh. Chúng có được rửa mỗi ngày không? Đặc biệt là đĩa ăn. Nó khá là bẩn."
"Không, nhưng..."
"Và."
Tôi lướt ngón tay qua khung cửa sổ kế bên. Một lớp bụi nhạt bám trên đầu ngón tay.
"Khăn trải bàn được giặt lần cuối khi nào? Ít nhất cũng nên vài ngày dọn dẹp nhà trọ một lần, không phải sao?"
"Tại vì...!"
"Ta muốn xem sổ sách để biết thông tin về lượng khách đã ở lại nhà trọ cho đến nay. Nơi này là thuộc địa phận quản lý của ta. Ta có quyền được xem, đúng không?"
Trước câu hỏi đột ngột của tôi, bà chủ trở nên như người mất hồn.
Tôi tặc lưỡi.
"Mật ong độc quyền có vẻ rất ngọt nhỉ? Ngay cả khi nhà trọ này kém chất lượng, khách hàng sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại đây."
"..."
Bà chủ im lặng một lúc rồi cố gắng tìm cách bào chữa.
"C-Chúng tôi đã cố gắng chào đón khách hàng một cách nồng nhiệt nhất có thể, trong một bầu không khí thân thiện..."
"Không khí thân thiện? Ý bà là mất vệ sinh và phục vụ thiếu chuyên nghiệp?"
Sau đó tôi thổi sạch bụi trên đầu ngón tay. Sắc mặt bà chủ tái nhợt.
Được rồi, hãy bàn về công việc của ngày hôm nay.
Bắt chéo chân và đặt tay lên trên đùi, tôi từ từ nghiêng cằm sang một bên.
"Ta muốn xây dựng một khách sạn quốc doanh ở thành phố này."
"... Vâng?"
"Ta sẽ xây nó thật lớn và lộng lẫy. Đủ để chiêu đãi không chỉ những du khách bình thường mà cả những vị khách của Gia đình Hoàng gia."
Tôi nhếch một bên khóe miệng lên một cách mỉa mai và nháy mắt.
"Nhưng nếu điều đó xảy ra, nhà trọ của bà chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề. Ai sẽ ở trong một nhà trọ cũ kỹ, tồi tàn như thế này? Mọi người sẽ đến khách sạn của ta."
Bà chủ lấy tay vỗ vào ngực.
"N-Nhà trọ của tôi vẫn đủ sức cạnh tranh!"
"Cứ cho là bà có thể cạnh tranh được đi. Nhưng không biết tổn thất sẽ nghiêm trọng như thế nào nếu một nửa khách hiện tại bị lấy đi? Ngay từ đầu vốn có rất ít người từ bên ngoài đến thăm thành phố này."
"..."
Bà chủ nghiến chặt răng hỏi với giọng run run.
"Rốt cuộc ngài muốn gì ở tôi, lãnh chúa? Tại sao ngài lại đe dọa tôi như vậy? Chẳng lẽ ngài định ép tôi nghỉ kinh doanh và đuổi tôi ra khỏi thành phố?"
"Không không. Bà chủ. Hoàn toàn ngược lại."
Tôi nhẹ nhàng thay đổi tông giọng.
"Ta tới để tuyển bà."
"Sao cơ?"
"Ta có một đề xuất. Bà có nghĩ đến việc đảm nhận vị trí tổng giám đốc của khách sạn chuẩn bị được xây không?"
Đôi mắt của bà chủ mở to. Tôi gật đầu.
"Ta muốn tuyển dụng tất cả nhân viên tại nhà trọ này. Tất nhiên, ta sẽ thuê thêm nhân viên tùy theo quy mô của khách sạn."
"Xin ngài hãy cho tôi suy nghĩ một chút. Vì yêu cầu này quá đột ngột nên..."
"Ta có thể đảm bảo rằng bà sẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ. Tuy nhiên, bà sẽ phải chịu nhiều trách nhiệm hơn. Vệ sinh, dọn dẹp, đón tiếp khách, quản lý..."
Tôi đưa ra đề xuất như vậy không phải vì tôi tin tưởng người này.
Đó là do bà ta là người duy nhất có kỹ năng kinh doanh nhà trọ ở ngôi làng xa xôi này.
Như tôi đã từng đề cập, tôi không có ý định phát triển Crossroads thành một thành phố chuyên về du lịch.
Xây khách sạn chỉ là để thỏa mãn điều kiện xuất hiện của một số anh hùng.
Nói cách khác, ngay cả sau khi xây dựng một khách sạn, tôi vẫn muốn giữ chi phí vận hành ở mức tối thiểu.
Nếu thuê những người có học thức tốt về ngành khách sạn từ thủ đô thì việc vận hành sẽ hiệu quả hơn. Nhưng đổi lại sẽ tốn kém hơn.
"Sẽ không có lần thứ hai. Quyết định ở đây ngay lập tức."
Tôi thúc đẩy bà chủ, người đang bối rối vì không biết nên làm thế nào.
"Bà sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình trong nhà trọ nhỏ bé tồi tàn này. Hay bà sẽ bắt đầu một thử thách mới dưới quyền của ta?"
***
Bà chủ đã chấp nhận lời đề nghị của tôi.
Tôi quyết định quay lại kiểm tra chất lượng của nhà trọ vào 10 ngày sau.
Đó là một bài kiểm tra tối thiểu để xem xem bà ấy có xứng đáng với vị trí tổng giám đốc của khách sạn mới hay không.
Nếu ở mức độ chấp nhận được, bà ấy sẽ được giao phó công việc này.
'Dù sao cũng cần thời gian để xây xong khách sạn.'
Lên xe trở về biệt thự.
Chống cằm trong khi nhìn ra cửa kính xe, tôi lắc đầu.
Ngay cả khi lấy được công nghệ xây dựng ma thuật của Vương quốc Hồ và đưa vào sử dụng, vẫn sẽ mất nhiều thời gian để xây xong nó.
Do đó việc tuyển dụng các anh hùng được khách sạn thu hút là chuyện của sau này.
'Dù có nhanh thế nào cũng phải sang năm thứ hai.'
Nếu vậy thì nguồn cung anh hùng hiện tại có thể kiếm được ở đâu...
'Liệu mình có thể tuyển thêm được ai đó trong giai đoạn Khám phá tự do?'
Có ít hơn 100 NPC sống trong hầm ngục dưới hồ.
Nhưng trong số họ, chưa đến một nửa là thân thiện.
'Kiểu gì cũng phải kiếm được ít nhất một người!'
Tôi đã quyết định. Mục đích chính của cuộc Khám phá tự do sắp tới là gặp gỡ các NPC thân thiện và thu hút họ về phe chúng tôi.
'Sau khi vượt qua ba khu vực của hầm ngục, một khu vực an toàn được gọi là 'trại căn cứ' sẽ xuất hiện.'
Nó sẽ trở thành đầu cầu và bàn đạp cho việc khám phá hầm ngục trong tương lai.
Đây cũng là nơi tụ tập của một số NPC sống trong hầm ngục dưới hồ.
Hy vọng rằng sẽ có ít nhất một hoặc hai người trong số họ đồng ý đề nghị của tôi. Nếu cần thiết, tôi sẽ tuyển dụng bằng cách dùng tiền, vật phẩm hoặc làm theo yêu cầu của họ"
'Mình muốn bắt đầu ngay bây giờ, nhưng...'
Tôi nhìn xuống cánh tay trái đang bó bột.
Không chỉ tôi mà mắt của Damian vẫn chưa khỏi. Evangeline cũng bị thương nhẹ.
Jupiter và Lucas chắc hẳn vẫn còn đang mệt mỏi.
'Không được nóng vội.'
Tuy có cảm giác bất an, nhưng tình hình hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Đầu tiên cần đặt một bàn đạp chắc chắn, rồi cẩn thận bước từng bước một về phía trước.
'Vậy đầu tiên nên thời gian cho việc hồi phục cái đã, chiêu mộ anh hùng mới từ hầm ngục nên để sau.'
Nghĩ vậy, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Mà không hề bận tâm tới những gì sẽ xảy ra trong cuộc khám phá tự do lần này.