[Eng mtl]
Phía bắc của Crossroad là dãy núi chưa được khai hoang trải dài.
Trong số các vùng đất phía bắc tiền tuyến, tất cả những chỗ có thể canh tác đều đã được sử dụng để sản xuất.
Mặc dù nó không màu mỡ như vùng đất phía nam tiền tuyến, nhưng để tồn tại và kiếm sống thì dù chỉ 1 cm2 đất cũng phải được tận dụng.
Nhưng kể cả trong tình huống con người phải tìm mọi cách để sinh tồn như vậy, khu vực này vẫn không được canh tác.
"Ở đây có vẻ hơi... gồ ghề.”
Đó là do địa hình hiểm trở.
Mặt khác, việc quy hoạch cơ sở hạ tầng đường bộ chưa được làm đúng cách. Do đó, khu vực này chỉ toàn là các con đường dốc thẳng đứng.
Vì tôi đã sống một cuộc sống nói không những sở thích ngoài trời như leo núi. Nên sau khi leo được một đoạn, tôi đã kiệt sức và bắt đầu thở hổn hển. Chết quách đi cho khỏe!
“Ngài có sao không, Chúa tể? Liệu có phạm thượng không nếu tôi cõng ngài đi đến đó?”
"Ồ, như vậy cũng được sao?”
Tôi liền cố leo lên lưng Lucas.
“…”
Ánh mắt sắc lạnh của Evangeline từ phía sau thực sự khiến tôi cảm thấy tổn thương sâu sắc.
“… Gì vậy, Hậu bối? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"
“Không, không có gì đặc biệt cả.”
Dù nói là không có gì, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục mở miệng.
“Chỉ là em đang cảm thấy ghen tị thôi. Anh có tài xế của riêng mình."
“…”
“Tất cả mọi người đều đang phải vất vả leo núi với mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trong khi đó, anh lại vô cùng thoải mái trên lưng tài xế. Đúng là Hoàng thất có khác."
“…”
Tôi liếc nhìn lại.
Tôi có thể nhìn thấy hàng chục người lính đang leo lên phía sau.
Lúc đầu tôi chỉ tính đi một mình, nhưng Lucas đã nhảy dựng lên và đòi đi theo.
Lúc tôi quyết định chỉ đi cùng Lucas, Evangeline đã nhảy cẫng lên sau khi nghe tin từ đâu đó.
Lúc tôi chỉ có ý định đi với hai người họ…
Mọi chuyện cứ lặp lại như vậy và đây là kết quả.
Tôi không mang Damian theo vì một vài lý do. Cậu ấy đã làm việc quá sức, và nếu đi theo, cậu ấy có thể phải bắn người khác.
Trong chuyến hành trình leo núi đầy bất ngờ lần này, tôi đang được tận hưởng những giây phút thoải mái trên lưng Lucas. Trong khi đó, những người còn lại đều đang gặp khó khăn. Evangeline mỉa mai tôi vì điều đó.
“Được rồi, vậy chúng ta hãy làm thế này.”
Tôi chỉ ngón trỏ về phía Evangeline, người đang chuẩn bị tiếp tục càm ràm.
“Tôi sẽ cõng em.”
"Hả?"
Đôi mắt của Evangeline mở to.
“Tiền bối sẽ cõng em trên lưng sao?!”
"Đúng thế. Còn Lucas thì cõng tôi.”
Vẻ mặt của cả Evangeline và Lucas đều trở nên chua chát sau lời nói nhảm nhí vô nghĩa của tôi. Tôi khoanh tay và cười hì hì.
“Vừa có thể chăm sóc cấp dưới, vừa có thể được tận hưởng những phút giây thoải mái. Một mũi tên trúng hai đích!”
"Đợi đã. Như thế thì chú Lucas sẽ rất vất vả!"
“Không, ngay từ đầu tôi đã không thể cõng cả hai người…”
Trong khi chúng tôi đang leo núi và cười đùa với nhau, một sĩ quan đi theo sau cúi đầu xuống rất thấp.
“Tôi không còn mặt mũi nào nữa, thưa Điện hạ… Đây là sai lầm của chúng tôi...”
Tôi liếc nhìn người đàn ông.
Sĩ quan này là đoàn trưởng của lực lượng hộ tống đoàn xe chở tù nhân.
Vụ việc xảy ra trong quá trình họ đang áp giải đoàn xe chở 5 tên tử tù đi đến Crossroad.
"Không không. Ta rất cảm kích là đằng khác. Nhờ các ngươi mà ta mới có được một buổi tập thể dục ngoài trời như thế này. Ôi ôi, cái lưng đế vương của ta.”
“T-T-Tôi vô cùng xin lỗi, thưa Điện hạ! Xin ngài hãy rủ lòng thương xót!”
Sau khi nghe tôi rên rỉ, viên sĩ quan hoảng hồn quỳ xuống và với cái đầu dính chặt trên mặt đất.
“Này, này. Ta nói đùa đấy. Cạn lời luôn rồi. Ông nghĩ ta sắp ăn tươi nuốt sống ông hay gì?"
Thấy tôi hoang mang, Evangeline bèn nhún vai.
"Đây là kết quả sau những gì Tiền bối đã làm ở thủ đô."
Ờ nhỉ. Trước khi bị tôi chiếm hữu, Ash không phải là người biết đùa cợt.
Đoàn trưởng và binh linh hộ tống đoàn xe vừa mới từ thủ đô xuống. Do đó trong mắt họ, tôi vẫn là một kẻ hung ác man rợ.
Việc ông ấy hoảng sợ như thế là điều có thể hiểu được.
“Dù sao thì, có phải những kẻ tử tù đã trốn đến ngọn núi này không?”
"Vâng. Như ngài có thể thấy, những dấu vết chúng để lại đều dẫn đến ngọn núi này.”
Ngoài những dấu chân thưa thớt trên con đường đồi núi gập ghềnh.
Còn có dấu vết như thể một cái gì đó nặng nề đã bị kéo lê.
“Nếu muốn chạy trốn, sao không chọn con đường bằng phẳng mà lại chọn con đường gồ ghề, hiểm trở như thế này. Đã thế còn không thèm xóa dấu vết.”
Câu hỏi của tôi đã được trả lời bởi Evangeline, một người bản địa ở đây.
“Có một nhóm thổ phỉ sống ở vùng núi phía bắc Crossroad. Chúng đã là một vấn đề nan giải trong thời gian dài.”
"Thổ phỉ?"
"Đúng thế. Chúng là những con ác quỷ tấn công và cướp bóc những người thương nhân hoặc người tị nạn chiến tranh.”
Evangeline nhặt một thứ gì đó bị bỏ rơi bên vệ đường.
Đó là một mảnh kính vỡ.
“Có vẻ như bọn thổ phỉ sống trên ngọn núi này.”
“Hmm.”
Tôi nhìn kỹ hơn xung quanh.
Đúng như dự đoán, có thể thấy lác đác vũ khí hỏng và bánh xe gãy xung quanh. Nơi này chắc chắn có người qua lại.
Nhặt dao kéo bị chôn vùi trong đất, Lucas nhíu mày.
“Lẽ nào, việc đám tử tù trốn đến đây có liên quan gì đó đến bọn thổ phỉ?”
"Hmm, trở thành vua thổ phỉ sau khi trốn thoát sao. Một khởi đầu cũng không tồi."
Có quá nhiều điểm tôi không thể hiểu được.
'Năm tử tù cựu quân nhân được áp giải từ thủ đô đồng thời bỏ trốn cùng một lúc. Sau đó, bọn họ chạy đến chính xác ngọn núi nơi những tên thổ phỉ đang tọa lạc... Thực sự.'
Thực sự rất đáng ngờ.
Tôi liếc nhìn vị đoàn trưởng một lần nữa.
“Báo cáo có hoàn toàn đúng sự thật không đấy?”
“V-Vâng! Tôi đâu to gan đến mức dám lừa dối Điện hạ.”
Đoàn trưởng lập tức xua tay.
Hmm, được rồi. Sớm hay muộn thì tôi cũng tìm ra câu trả lời thôi.
Sau khi leo núi thêm khoảng mười phút nữa, ánh mắt của Lucas, người đi đầu, lóe lên.
"Có gì đó đằng kia, thưa Chúa tể."
“Xem nào~”
Đi lại gần Lucas và đứng dọc trên sườn núi, tôi cũng có thể nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt mình.
Trên một ngọn núi.
Thành lũy của bọn thổ phỉ với hàng rào gỗ bao quanh đang tọa lạc. Nó được xây dựng trên một khu vực có địa hình bằng phẳng ở lưng chừng núi. Kích thước khá là lớn một cách đáng ngạc nhiên.
Ít nhất 30 người có thể sống ở đó.
“Có thể có kẻ thù.”
Schwing
Lucas rút thanh trường kiếm từ thắt lưng và đưa mắt ra hiệu với tôi.
“Tôi sẽ đi thám thính trước.”
"Hãy thận trọng. Đừng rút dây động rừng.”
"Em cũng sẽ đi!"
Evangeline cũng đi theo Lucas. Evangeline không rút cây giáo ra mà chỉ lấy chiếc khiên và gắn nó vào cánh tay trái của mình.
Hai hiệp sĩ dẫn đầu, tôi và những người lính còn lại chậm rãi theo sau.
Tôi đã lo lắng mưa tên sẽ trút xuống khi chúng tôi cố tiếp cận. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà lại không hề có bất kỳ dấu hiệu tấn công nào từ thành lũy đó.
Thay vào đó, càng đến gần, có một mùi ngày càng nồng nặc hơn. Đây là…
Huyết hương.
“Có mùi máu.”
Tôi gật đầu khi nghe Lucas thì thầm trên tuyến đầu.
Chẳng lẽ bên trong có xung đột?
Đứng cạnh hàng rào gỗ bao quanh thành lũy, Lucas siết chặt thanh kiếm trong tay. Còn Evangeline thì tinh chỉnh lại chiếc khiên.
“Chúng ta sẽ xông vào. Ba Hai...”
Một!
Bang-!
Đập vai vào cửa trước, Lucas lập tức xông vào.
Evangeline và binh lính tràn vào ngay sau đó.
Tôi lững thững bước đi sau cùng.
"Hmm."
Bên trong thành lũy... là một mớ hỗn độn.
Khắp nơi ngổn ngang máu, vũ khí hỏng và xác mấy tên cướp.
'Có vẻ như bọn thổ phỉ đã chết sạch.'
Đi qua nơi chìm trong biển máu này thực sự khiến tôi hơi khó chịu. Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của Lucas ở phía bên kia.
"Chúa tể! Ở đây vẫn có người còn sống!"
Sau khi vội chạy đến, tôi thấy Lucas đang bế một cậu bé thiếu niên đang run rẩy với khuôn mặt trắng bệch.
“Ư, ư, ư…!”
“Bình tĩnh đi, tiểu thổ phỉ. Bọn ta là quan chức.”
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc mà Lucas đang bế và cất giọng ấm áp.
“Tất nhiên tùy thuộc vào tội trạng của cậu mà ta sẽ đưa ra phán quyết treo cổ hoặc tù mọt gông. Nhưng yên tâm đi, ít nhất cậu sẽ không bị xử tử ngay tại chỗ đâu.”
Tên cướp trẻ tuổi run rẩy phun ra toàn bộ.
“C-C-Chúng tôi không phạm tội gì nặng cả…! C-Chúng tôi chỉ vừa mới cướp một toa xe đến từ thủ đô...”
"Các ngươi đã cướp toa xe?"
"Vâng! Đó là một toa xe trông có vẻ đắt tiền, nên chúng tôi đã nghĩ những thứ bên trong chắc hẳn cũng sẽ đắt tiền... Chúng tôi còn mơ tưởng sẽ phát tài nếu bán những thứ bên trong toa xe...”
Tôi tặc lưỡi.
“Nhưng khi cướp được toa xe và mở ra, không có gì khác ngoài một đám tù nhân. Đám tù nhân đó quay sang tấn công các ngươi, dẫn đến tình hình hiện tại. Tổng quan là vậy, có đúng không?”
Tên cướp trẻ tuổi lơ đãng gật đầu.
Tôi liếc nhìn đoàn trưởng.
“Đoàn trưởng. Không phải ngươi nói rằng các tù nhân đã tự mình bỏ trốn sao? Nhưng theo những gì người bạn này nói, có vẻ như đoàn xe đã bị cướp mất.”
"Đ-Đó...”
"Ta hiểu rồi. Đội quân của ngươi vốn đến từ kinh thành. Thật mất mặt nếu để người khác biết được đoàn xe bị cướp chỉ bởi mấy tên thổ phỉ đến từ một vùng miền quê. Vì thế ngươi mới có ý định che giấu chuyện này. Ta nói có sai không?”
"X-Xin hãy thứ tội cho tôi. Tôi vốn không hề có ý định lừa dối ngài...”
Tôi dữ tợn gầm gừ.
“Nhân tiện, Đoàn trưởng. Ta có thể bỏ qua việc ngươi để lũ tử tù trốn thoát, nhưng còn việc to gan dám báo cáo láo với ta? Đó là tội không thể dung thứ.”
“T-T-Tôi thật đáng chết, thưa Điện hạ! Xin ngài hãy rủ lòng thương xót.”
“Sai lầm thông thường có thể bỏ qua, nhưng tội khi quân thì không. Sẽ có một hình phạt thích đáng dành cho ngươi khi trở về. Hãy nhớ lấy điều đó.”
Đoàn trưởng run lẩy bẩy, quỳ sát mặt đất.
Biết trước sẽ bị bại lộ mà vẫn dám điêu ngoa xảo trá? Hay ông ta nghĩ tôi là kiểu người không đi chứng thực mà chỉ biết nghe người ta nói rồi tin răm rắp?
'…Có lẽ ông ta đã nghĩ như vậy.'
Dù sao bây giờ tôi cũng đã thấy được một chút của bức tranh toàn cảnh.
Đoàn xe bị bọn thổ phỉ phục kích trên đường đến Crossroad.
Bọn thổ phỉ chiếm giữ toa xe và đưa nó đến thành trì của chúng. Sau khi mở nó ra thì bị đám tù nhân bên trong chém giết không thương tiếc.
Lực lượng hộ tống đã báo cáo sai sự thật rằng các tù nhân đã tự mình trốn thoát. Sau đó, họ cố gắng bắt giữ và áp giải đám tử tù về thành phố càng sớm càng tốt để tránh nguy cơ bị bại lộ.
'Tình hình đã được làm rõ...'
Vì thế?
Năm tử tù hiện đang ở đâu?
"Tiền bối."
Sau đó, giọng nói của Evangeline liền vang lên.
“Họ ở đây, lối này! Đến đây nhanh lên!"
Tôi đứng dậy và đi về phía đó.
Bên trong, Evangeline đang đứng với vẻ mặt bối rối, đưa tay chỉ vào khoảng sân ở giữa.
"Anh nhìn đi."
“…!”
Tôi đã ngạc nhiên mở to mắt trước những gì đang chứng kiến.
Giữa trung tâm thành lũy hoang tàn.
Năm người mặc quân phục màu đen của Đế Quốc Everblack đang ngồi ở đó.
Không, không phải ngồi.
Shaking. Shaking.
Với xiềng xích trói chặt xung quanh.
Họ đang quỳ gối với mắt miệng bị buộc chặt.
Từng người một bước vào trung tâm thành lũy. Ai ai cũng trở nên chết lặng khi chứng kiến điều này.
“Hoan nghênh Hoàng tử Điện hạ. Và những người đến từ Crossroad.”
Trong số năm tù nhân, người đàn ông ngồi ở giữa chậm rãi mở miệng.
“Năm tử tù chúng tôi đang đợi mọi người đến.”
Anh ta là người duy nhất không đeo bịt mắt bịt miệng trong số các tù nhân, nhưng anh ấy vẫn bị xích trói chặt.
'Các người tự trói bản thân lại đấy à?'
Tại sao?
Nếu như có cơ hội trốn thoát, tại sao bọn họ không chạy trốn, mà lại chờ chúng tôi đến trong khi tự khống chế bản thân mình?
“Chúng tôi hoàn toàn không có ý định vượt ngục hay bỏ trốn. Chúng tôi muốn bản án được thi hành và báo cáo lên cấp trên càng nhanh càng tốt.”
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên.
Dưới mũ trùm của bộ quân phục Đế Quốc dính đầy vết bẩn, mái tóc xanh nhạt rực rỡ rủ xuống.
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên.
Chỉ có một chủng tộc trong trò chơi này có màu tóc đó.
'Elf?!'
"Điện hạ làm ơn."
Anh ấy cúi đầu xuống và nói lại điều đó một lần nữa.
“Hãy thi hành bản án tử hình càng sớm càng tốt. Trong trường hợp điều đó không khả thi, ngài có thể chém đầu chúng tôi ngay tại đây."
Những tù nhân còn lại cũng cúi đầu xuống thấp.
Họ liên tục phun ra những lời mà tôi không thể nào hiểu nổi.
“Hãy xử tử chúng tôi.”
“…”
Không, tôi giết các người để làm gì?
Tôi gào thét trong lòng.
'Các người là Tổ đội phụ của tôi! Làm sao tôi có thể để các người chết được!'