[Eng Mtl]
Buổi chiều muộn.
Trung tâm thành phố Crossroad.
Nhà thờ.
"..."
Tôi đan xen các ngón tay vào nhau trước cửa phòng điều trị.
Khi trở về sau công cuộc khám phá tự do, tất cả mọi người trong nhóm đều đến đây để được điều trị. Bởi vì ai cũng bị thương trong trận chiến vừa qua.
Trong số đó, vết thương của Jupiter đặc biệt nghiêm trọng.
Đó là hậu quả của việc chặn đòn tấn công gọng kìm của hai pháp sư có Cấp độ cao hơn.
"..."
Crack. Crack.
Tôi liên tục bẻ khớp ngón tay.
Đám người đó thực sự khiến tôi tức giận đến mức bầm tím ruột gan, nhưng mặt khác, sự bối rối tràn ngập trái tim tôi.
'Bọn họ tuy là đám NPC thù địch đã gây hấn với chúng ta. Nhưng sau tất cả, bọn họ vẫn là con người.'
Chiến đấu với con người.
Đây là một khía cạnh hoàn toàn khác so với những trận chiến trước đó.
Không.
Không chỉ khác biệt về mặt khía cạnh.
'Mà nó còn khiến mình băn khoăn về ý nghĩa của việc mình đang làm.'
Tôi chống tay lên cằm và cau mày.
'Những trận chiến trước đó, mình chiến đấu với quái vật để bảo vệ con người.'
Nhưng giờ đây tôi phải giết con người để bảo vệ con người.
'Vấn đề này không hề tương đồng với sự khác nhau giữa PVE và PVP. Cái này... '
Tôi cắn môi.
Đúng thế. Trong trò chơi, tôi đã chiến đấu chống lại các lực lượng NPC thù địch.
Tôi đã sử dụng cấp dưới của mình để đối phó với những kẻ đó sao cho hiệu quả nhất có thể. Đánh cướp vật phẩm của họ, thậm chí là giết họ để lấy điểm kinh nghiệm.
Nhưng, đây là hiện thực. Đồng nghĩa với việc.
Họ đang sống. Và đang thở.
Liệu tôi có thể ra tay với bọn họ giống như cách mà tôi đã đối phó với quái vật hay không?
"..."
Trong Màn 2, khi tôi ra lệnh cho Damian bắn tỉa Pied Piper. Cậu ấy đã do dự và không thể bóp cò.
Hiện tại tôi cũng có những lo lắng giống như Damian lúc đó.
Để có thể sống sót.
Để có thể hoàn thành trò chơi này.
Liệu có ổn không khi chiến đấu với con người?
Liệu có ổn không khi tước đoạt mạng sống của người khác?
"Điện hạ."
Lúc đó, Thánh Marherita và các linh mục bước ra khỏi phòng điều trị. Tôi nhanh chóng đứng dậy.
"Việc điều trị xong rồi à?"
"Vâng. May mắn là, không ai trong số họ gặp nguy hiểm".
Marherita dùng khăn lau bàn tay dính đầy máu của mình.
"Nhưng... Bà Jupiter hiện đang mắc phải triệu chứng Rối loạn mana. Đây là hậu quả của việc cưỡng ép sử dụng ma thuật một cách bất hợp lý."
"Rối loạn mana? Không phải triệu chứng này cực kỳ nguy hiểm sao?"
"Đúng vậy. Đó là trạng thái mana bị mất kiểm soát và ăn mòn cơ thể mỗi khi niệm phép. Người bị mắc triệu chứng này có khả năng sẽ không thể sử dụng ma thuật trong suốt phần đời còn lại."
Triệu chứng này tương tự như tẩu hỏa nhập ma* trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp.
{
Tẩu hỏa nhập ma phiên bản Hàn (주화입마) Khi vận nội công, 'ki' (khí) sẽ chảy khắp nơi trên cơ thể. Nhưng nếu 'ki' bị quá tải và không thể kiểm soát, họ sẽ rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Kết quả là họ mất gần hết sức mạnh của mình, thậm chí không thể đi lại.
Tẩu hỏa nhập ma phiên bản Trung (走火入魔) là một dạng tai biến trong quá trình tập luyện một phương pháp nào đó không đúng cách dẫn đến hiện tượng tâm thần hoang tưởng. Theo thời gian sẽ trở nên điên dại, đồng thời sức khỏe sẽ giảm sút.
}
Đó là triệu chứng nguy hiểm nhất trong tất cả triệu chứng mà một pháp sư có thể mắc phải trong trò chơi. Tại sao lại là nó.
"Bà ấy phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho đến khi hoàn toàn ổn định."
"Ta hiểu rồi..."
Tôi đã phải nếm trải vị đắng.
Jupiter vốn có vai trò quan trọng nhất trong màn chơi tiếp theo.
Tuy nhiên, do chấn thương này, bà ấy sẽ không thể tham gia trận chiến phòng thủ sắp tới. Nếu không may, bà ấy có thể phải nghỉ hưu.
'Thật không thể tưởng tượng nổi điều tồi tệ nhất lại xảy ra.'
Sau khi điều chỉnh biểu cảm của mình, tôi hỏi Marherita.
"Bây giờ ta có thể đi thăm bà ấy không?"
"Không được đâu, thưa Điện hạ. Hiện tại bà ấy vẫn đang trong tình trạng nguy kịch."
"Hiểu rồi... "
Tôi lúng túng nhìn về phía phòng bệnh.
Tôi không biết bây giờ bà ấy đang có cảm giác như thế nào. Bà ấy đã mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn khi đang làm nhiệm vụ. Và bây giờ, bà ấy có khả năng không thể sử dụng được phép thuật trong suốt quãng đời còn lại.
"Những người khác đã được điều trị xong. Họ đã đi ra ngoài một lúc trước."
"Ta rất cảm kích sau tất cả. Đây..."
Như thường lệ, sau khi cúng một khoản lễ vật khổng lồ, tôi rời khỏi Nhà thờ.
Lucas, Evangeline và Damian đang đợi tôi ở lối vào. Tôi tiến lại gần họ trong khi cố tỏ ra một vẻ mặt rạng rỡ.
"Mọi người đều đã làm rất tốt. Hiện tại tình hình của mọi người sao rồi?"
"Chúng tôi vẫn ổn. Còn quý bà Jupiter thì sao?"
Tôi trả lời một cách trung thực nhất có thể.
"Đó là một chấn thương khá nặng. Bà ấy sẽ không thể quay lại mặt trận trong một khoảng thời gian."
"Nghiêm trọng đến mức như vậy..."
"Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì mọi chuyện đã kết thúc thế này. Nếu không có sự hy sinh của bà ấy, tất cả chúng ta đều sẽ chết vào lúc đó."
Dù tôi đã cố gắng nói mấy lời an ủi như vậy, nhưng vẻ mặt của họ vẫn không khá hơn là bao.
Một thế lực thù địch không xác định sống trong hầm ngục. Và chúng khiến đồng đội của họ bị thương...
Cảm thấy khó chịu là điều có thể hiểu được.
Tôi khoanh tay lại và lên tiếng.
"Tôi hứa sẽ khiến bọn chúng phải nếm trải vị đắng giống như những gì chúng ta vừa mới trải qua."
Các thành viên mở to mắt nhìn tôi. Tôi nặng nề gật đầu.
"To gan đến mức dám động đến Hoàng tử của Đế quốc, Ash-sama và nhóm Hoàng gia của anh ta. Bọn chúng sẽ phải trả giá bởi chính hành động đó."
Tôi rất nghiêm túc.
Hoàn toàn có thể bỏ qua nếu bọn chúng chỉ là những con quái vật không hiểu được ngôn từ.
Tuy nhiên, nếu đối phương là con người, chúng ta phải trả thù cho đến khi bọn chúng không còn dám động đến chúng ta nữa.
'Tước đoạt mạng sống của người khác đúng là điều cần suy ngẫm...'
Nhưng ăn miếng thì phải trả miếng.
"Tuy nhiên, không phải bây giờ."
Việc cấp bách hiện tại là chuẩn bị hoàn hảo cho trận chiến phòng thủ sắp tới.
"Chúng ta sẽ tính đến chuyện trả thù sau khi vượt qua được trận chiến lần này."
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.
Tôi sẽ chuẩn bị một cách tỉ mỉ và hợp lý. Mài dao trữ đạn để tặng cho bọn chúng một màn trả thù ngọt ngào nhất có thể.
Các người cứ việc tận hưởng những giây phút yên bình cho tới lúc đó đi. Tạm thời ta đang bận chuẩn bị cho màn tiếp theo, không rảnh mà tính toán với các người.
"Vậy nên, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Đừng suy nghĩ quá nhiều."
Tôi ra lệnh giải tán nhóm.
Thấy những con người trẻ tuổi vẫn đang lưỡng lự không chịu di chuyển, tôi liền đuổi họ về nơi ở của mỗi người. Mau ăn cơm, lau chân rồi đi ngủ đi!
***
Tôi cũng trở về dinh thự và lê bước lên cầu thang về phòng.
"Hầy..."
Ban nãy chém gió ầm ầm với vẻ mặt hùng hồn. Nhưng giờ thì.
'Mình nên làm gì trong trận chiến phòng thủ lần này đây?'
Jupiter tạm thời bị loại khỏi đội hình của Tổ đội chính. Tuy Lily có thể lấp đầy chỗ trống đó nhưng...
"... Hmm. Liệu như vậy có thực sự ổn không?"
Viễn cảnh Lily khóc lóc nắm lấy đũng quần, cầu xin đừng đưa cô ấy lên tuyến đầu, hiện lên trong tâm trí tôi.
Nhưng mà tôi mặc kệ. Vì đó không phải vấn đề quan trọng.
Vấn đề thực sự là chênh lệch lực chiến.
'Lily cũng là một pháp sư giỏi, nhưng chắc chắn không mạnh và có nhiều kinh nghiệm bằng Jupiter.'
Và trên hết là hiệu quả của việc tiêu thụ MP.
Kỹ năng của Lily thiên về sát thương đơn mục tiêu. Mấy kỹ năng như thế thường phù hợp với đánh trùm hơn là quét sạch nhiều con quái thường cùng một lúc.
Chênh lệch số lượng mob bị tiêu diệt khi sử dụng cùng một lượng Mana giữa pháp sư đơn mục tiêu và pháp sư đa mục tiêu là rất lớn.
Đó cũng là lý do tại sao Jupiter, một pháp sư diện rộng có Hạng SR, vẫn được sử dụng trong Tổ đội chính cho đến nửa cuối năm thứ ba.
'Quân đoàn Gargoyle có khả năng phòng thủ vật lý cao trong khi phòng thủ phép thấp. Khả năng phòng thủ của chúng tương tự như Living Armor. Nếu không có Jupiter, chúng ta sẽ rơi vào tình thế phải đối đầu trực diện với bọn chúng và khó tránh khỏi thương vong. Nên làm thế nào đây.'
Khi tôi đang đi lên tầng hai với cái đầu nhức nhối,
"Chúa tể đáng kính ơiiiii!"
Aider không biết từ đâu chạy tới.
"Rắc rối, Rắc rối! Chúng ta gặp rắc rối to rồi!"
Tôi né sang một bên và đưa chân ra ngáng đường Aider. Hò dô.
"Whoaaaaaa"
Sau khi vấp ngã, Aider ngã lộn nhào trên sàn nhà.
Tôi đá vào mông của cái tên đang rên rỉ với cơ thể ưỡn ẹo khó coi của hắn và chế nhạo.
"Tên giám đốc khốn nạn kia, sao dạo này chẳng thấy tăm hơi anh đâu? Anh có đang làm việc tử tế không đấy?"
"V-vâng! Ngài cứ tin tưởng giao việc quản lý thành phố cho tôi! Không không, đó không phải là vấn đề trọng điểm!"
"Rốt cuộc là vấn đề gì mà theo anh, nó còn quan trọng hơn việc quản lý thành phố?"
"Quan trọng hơn nhiều! Đây có thể là sự kiện tồi tệ nhất diễn ra trong màn chơi lần này!"
"Nói rõ xem nào."
Tôi khịt mũi.
Liệu vấn đề đó có thực sự nghiêm trọng hơn việc pháp sư chính của chúng ta bị thương không?
Nhưng những từ tiếp theo khiến đôi mắt tôi mở to.
"Các tù nhân đã nổi loạn, không, họ đã trốn thoát!"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này.
"...Tù nhân?"
Tôi liền trợn tròn mắt hỏi lại.
"Tù nhân nào cơ?"
***
Sau khi nghe báo cáo của Aider, tôi liền ấn vào thái dương của cái đầu đau nhức.
"Vậy, sau những lần yêu cầu chi viện, đây là câu trả lời của thủ đô."
"V-vâng!"
"Thay vì gửi viện binh, họ lại gửi đến năm tên tử tù đến từ Quân đội Đế Quốc."
"V-Vâng!"
"Và 5 tên tội phạm ghê tởm bị kết án tử hình đó đã lật ngược chiếc xe ngựa, thứ đang giam giữ và chở bọn chúng đến Crossroad. Hiện tại 5 người bọn chúng đều đã tẩu thoát..."
Tôi liếc nhìn cửa sổ dinh thự. Trời đã tối rồi.
"...Việc đó diễn ra vào khoảng giữa trưa ngày hôm nay. Vẫn chưa thể bắt được tên nào kể từ lúc đó cho tới giờ. Tổng quan là vậy, có phải không?"
"Đúng vậy, Chúa tể! Ngài quả là ông hoàng tóm tắt!"
"Tên khốn rác rưởi, hiện giờ tóm tắt là vấn đề ở đây à?"
Tôi túm lấy cổ áo Aider và lắc qua lắc lại
Aider phát ra âm thanh 'Hieh-eh-eh-eh-eh' như quả bóng xì hơi.
"Tên giám đốc vô dụng chết tiệt! Tại sao thủ đô lại gửi tử tù đến đây thay vì quân tiếp viện! Tại sao đoàn xe chở chúng lại bị lật giữa đường! Tại sao anh không thể ngăn chặn điều này xảy ra!"
"Tôi không có sức mạnh nào trong thế giới này. Tôi thậm chí còn không thể đọc được tương lai!"
"Tên khốn thụ động kém cỏi! Vậy, nói với ta tất cả những gì anh biết đi! Có thông tin nào hữu ích không?"
Sự kiện giao nhận tử tù. Trước hết, đây là một sự kiện hoàn toàn mới đối với tôi. Nó vốn không xuất hiện trong trò chơi.
Liệu Aider có thể cung cấp thông tin nào hữu ích không?
"Tôi không biết thủ đô hiện đang xảy ra chuyện gì. Và tôi cũng không biết tại sao mọi thứ lại biến thành như thế này..."
Nhìn đôi mắt trợn ngược một cách hung tợn của tôi, Aider khẩn trương nói thêm.
"N-Nhưng tôi có thể cung cấp cho ngài thông tin về năm tử tù! Tôi đã đưa hồ sơ của bọn họ vào hệ thống. Bây giờ ngài có thể kiểm tra."
"Đáng lẽ anh nên nói điều đó ngay từ đầu."
Tôi mở cửa sổ hệ thống và bắt đầu tìm hồ sơ của các tử tù. Xem nào...
"Và."
Rồi Aider hạ giọng.
"Dù bọn họ là tử tù, nhưng bọn họ vẫn là những người được gửi đến với tư cách là 'quân tiếp viện' từ thủ đô."
Khi tôi liếc nhìn anh ấy, Aider mỉm cười khéo léo.
"Chúa tể cũng đang nghĩ giống tôi, đúng không? Trong trường hợp ngài có thể thuyết phục được bọn họ, 5 người đó thực sự sẽ trở thành 'quân tiếp viện' hữu ích."
"...!"
Trong quá trình tìm kiếm những tài năng mới để tuyển dụng, tôi đã nói rõ điều này.
Không phải người cũng không sao.
Ma, ác quỷ, xác sống hay thứ gì đó tương tự cũng được. Tôi sẵn sàng chiêu mộ họ miễn là họ có khả năng giết quái vật và không có ý thù địch.
Nhưng tử tù?
Không phải tốt hơn nhiều so với xác sống hay ma quỷ sao?
Và sau khi kiểm tra lý lịch của năm tử tù, tôi càng chắc chắn hơn về quyết định của mình
"Phải tóm lấy họ cho bằng được."
Sau khi nhanh chóng lướt qua hồ sơ, tôi nói với khuôn mặt bi tráng.
"Không có vấn đề gì hết, chúng ta sẽ tuyển dụng những tên khốn này."
"Cho dù bọn họ là những tên tội phạm xấu xa đến từ Quân đội Hoàng gia?"
"Thà đến từ Quân đội Đế quốc còn hơn đến từ các quốc gia thù địch. Thà là một đám tội phạm có thể nói chuyện còn hơn là những con quái vật không thể giao tiếp."
Những con Gargoyle sẽ tấn công chúng ta trong vài ngày tới.
Đám người mặt nạ trắng đang phục kích chúng ta ở dưới đáy hồ.
Vì vậy, tốt hơn hết là để những người bạn mới này có đất diễn.
'Không sao cả, mọi chuyện vẫn có thể giải quyết ổn thỏa.'
Cấp độ và khả năng.
Họ có rất nhiều.
"Vậy nên, tên giám đốc bất tài kia. Có thực sự là anh không hề biết gì về vị trí hiện tại của mấy kẻ này không?"
Bắt gặp cái liếc nhìn của tôi, Aider ngượng ngùng gãi đầu.
"Tôi đã cử người đi do thám khắp nơi từ buổi trưa. Và tôi cũng chỉ vừa mới nhận được báo cáo từ lúc Chúa tể trở về."
"Họ đang ở đâu?"
"Đó là một ngọn đồi phía bắc thành phố. Cũng không xa lắm, nhưng có chút hẻo lánh."
"Không cần phải trì hoãn. Dẫn ta đến đó ngay bây giờ."
Sau khi thu dọn quần áo, tôi nhếch mép cười.
"Đã đến lúc gặp gỡ những con người bị trục xuất khỏi thủ đô rồi."