Tyrant of the Tower Defense Game

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

STAGE 5: Không thể tha thứ - ◈ 106 [Khám phá tự do] Thợ rèn ma thuật

Những kẻ thù mà chúng tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tiêu diệt được, đã hoàn toàn tan biến vào hư không như thể sương mù.

Đó là một kết quả cực kỳ khó hiểu và đáng thất vọng.

Liệu tình huống này có khiến cả 15 người chúng tôi đều sa sút tinh thần không?

May mắn là. Không.

Bởi vì nhờ sự xuất hiện không ngờ tới của một người.

"Lũ ngu đằng kia, bọn bây làm cái quái gì mà đến muộn thế!"

Ngay sau khi chúng tôi vừa đánh bại Dạ hành đội.

Một ông già mập mạp từ trong góc của Trại căn cứ lao đến, hét thẳng vào mặt chúng tôi.

"Bọn bây có biết đám côn đồ đó đã chiếm đóng nơi này bao lâu rồi không?! Đáng lẽ bọn bây nên đuổi chúng đi sớm hơn, chết tiệt!"

"...?"

Mọi người đều bối rối quay sang nhìn ông già.

Chiếc đầu trọc nhẵn nhụi không có lấy một cọng tóc. Hai con mắt sắc lẹm và cái mũi khoằm to bằng nắm tay.

Bên dưới cái mũi là một bộ râu màu nâu xám trải dài ra mọi hướng.

"Mấy tên khốn vô lại đó đã dập tắt ngọn lửa rèn của ta! Vì thế hãy đốt lửa trại lên ngay! Bọn bây không thấy lũ trẻ kim loại của ta đang phải run lên vì lạnh à?! Hử?!"

Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự xuất hiện đột ngột của ông già người lùn cùng với những tiếng hét cáu kỉnh khó chịu của ông ta.

Tuy nhiên, tôi ngay lập tức nhận ra người đó và cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

'Đó là Kellibey, thợ rèn ma thuật!'

NPC luôn túc trực và bảo vệ Trại căn cứ này. Thợ rèn Kellibey.

Là một nhà thám hiểm thuộc chủng tộc Elder Dwarf, ông ấy đã vào hầm ngục để tìm kiếm các loại quặng quý hiếm và không bao giờ rời đi.

Ông ấy luôn có xu hướng thân thiện.

Là một đồng minh đáng tin cậy. Là người sẽ sát cánh cùng người chơi bất kể họ có làm gì.

"Lũ vô dụng, vô tích sự và giòi bọ đằng kia! Bọn bây bị điếc à?! Đốt lửa trại lên ngay! Chẳng lẽ bọn bây thích ở ru rú trong bóng tối?!"

...Chà, ông già này có hơi thô lỗ một chút.

Rất nhiều người chơi đã không có thiện cảm với ông ấy. Bởi vì ông ấy đã chửi rủa và ra lệnh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Tuy nhiên, tôi đã quen với điều đó trong suốt quá trình chơi game của mình.

Lucas nhìn tôi với mấy chữ 'Chúa tể, tôi có nên xử ông ta không?' hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi cười toe toét và mở miệng.

"Được rồi mọi người! Nghe có vẻ điên rồ, nhưng trước hết hãy cứ làm theo lời của ông già này đi đã."

Trước phản ứng nằm ngoài dự kiến, Kellibey mở to mắt nhìn tôi.

Tôi nhanh chóng nhìn bao quát Trại căn cứ.

"Nơi này sẽ là căn cứ của chúng ta kể từ bây giờ. Hãy đốt lửa trại theo lời ông ấy và dọn dẹp mớ hỗn độn do kẻ thù gây ra."

"Hô hô hô!"

Sau khi bật ra những tiếng cảm thán kỳ lạ, Kellibey khịt mũi và tiến về phía tôi.

"Chà, chà, không ngờ trong đám giòi bọ vẫn có một kẻ sáng suốt! Tên cậu là gì?"

"Tên tôi là Ash, thưa Bậc thầy chế tạo."

"Một người luôn tuân theo các nguyên tắc lễ phép cơ bản. Ta thích!"

Lucas lườm Kellibey với vẻ mặt khó chịu.

"Sao ngươi dám vô lễ với Chúa tể của ta..."

Kellibey liền quay sang hét vào mặt Lucas.

"Này, không nghe thấy đội trưởng của ngươi vừa mới nói gì à?! Đi đốt lửa nhanh lên!"

"..."

Lucas quay sang nhìn tôi với khuôn mặt tội lỗi như một chú cún con. Tôi run rẩy đưa bàn tay toát mồ hôi lạnh ra hiệu.

"...Lucas. Hãy đi đốt lửa đi."

Nghe lời ông già này một chút. Rồi tôi sẽ bù đắp cho cậu sau.

"Vâng, thưa Chúa tể..."

Lucas liền đi đốt lửa xung quanh trại căn cứ với đôi vai rũ rượi. Tôi xin lỗi, anh bạn...

Cuối cùng, tất cả các thành viên còn lại trong nhóm của tôi cũng đều bắt đầu đốt lửa và dọn dẹp mớ hỗn độn theo lệnh của Kellibey.

"Hmm! Hmm!"

Trong khi Kellibey đang quan sát quang cảnh xung quanh với vẻ mặt hài lòng, tôi liền thận trọng tiếp cận ông ta.

"Liệu tôi có vinh dự được biết tên của ông không?"

Dù đã biết nhưng tôi vẫn phải hỏi. Vì như thế sẽ thuận lợi hơn trong việc giao tiếp.

"Thông thường, chỉ có những người đồng đội đáng tin cậy mới có quyền được biết tên ta."

Kellibey nhún vai một cách tự mãn.

"Nhưng trông cậu có vẻ lễ phép nên ta sẽ phá lệ một lần. Tên ta là Kellibey, thợ rèn giỏi nhất thế giới này."

Bất kỳ ai dám tuyên bố mình là người giỏi nhất đều chắc chắn sẽ bị xem là không biết trời cao đất dày. Nhưng ông già này hoàn toàn xứng đáng với điều đó.

Bởi vì ông ấy là người duy nhất có khả năng chế tạo các Trang bị độc quyền cho các nhân vật Hạng SSR. Và cũng chỉ có ông ấy mới có thể chế tạo các loại vũ khí ma thuật đặc biệt độc nhất.

'Mình cũng cần nhờ ông già này chế tạo các vật phẩm cần thiết để vượt qua Màn 5 sắp tới.'

Đầu óc nhảy số như chớp cùng với cái lưỡi uyển chuyển, những lời nịnh hót liên tục tuôn ra từ miệng tôi. 

"Thật vậy, vẻ ngoài đặc biệt này khó mà nhầm lẫn với người khác được...! Rất vinh dự khi được diện kiến ông, Kellibey, người mà tôi chỉ có thể được nghe đến như là một huyền thoại."

Trước lời tâng bốc của tôi, Kellibey mỉm cười hài lòng và vuốt râu.

"Một huyền thoại? Tên ta vẫn được lưu truyền ở thế giới bên ngoài mặc dù đã 50 năm trôi qua kể từ khi ta bước vào hầm ngục này?"

"Chắc chắn rồi. Ở đất nước chúng tôi, cái tên Kellibey được tôn thờ như là vị thần của cái đe và lò nung."

"Puhahaha! Là thật à? Cũng không có gì lạ khi vũ khí ta làm vốn rất tuyệt vời!"

Ông ấy hoàn toàn tin răm rắp lời nói dối trắng trợn của tôi.

Khi tôi tiếp tục tâng bốc ông ấy lên tận mây xanh với thái độ chân thành và lễ phép, chẳng bao lâu sau, Kellibey đã hoàn toàn mở lòng đối với tôi. Thật là một ông già dễ tính.

"Rồi, được rồi. Cậu tỏ ra ngoan ngoãn với ta như vậy..."

Khi tôi đưa túi vật tư cho Kellibey, ông ấy đã nhận nó với vẻ mặt cảm kích.

Trước tiệm rèn, ở trong một góc Trại căn cứ, Kellibey liền ngồi lên ghế, rồi vuốt râu và nháy mắt với tôi.

"Là vì muốn ta chế tạo gì đó, đúng không?"

"Vâng."

Không cần phải vòng vo. Từ giờ trở đi, đây là cuộc trò chuyện giữa thợ rèn và khách hàng.

Tôi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi cần vũ khí Tinh Bạc." {Raw là Thánh bạc nhưng để Tinh Bạc nghe hay hơn}

Khi tôi nhắc đến một trong những loại vũ khí cao cấp nhất, Kellibey liền tỏ ra nao núng.

"Cậu... cần bao nhiêu? Chúng không dễ làm đâu..."

"Mười lăm."

Hai mắt của Kellibey lập tức lồi ra ngoài. Tôi liền nhún vai.

"Tôi có thể cần nhiều hơn thế."

"Cậu có điên không đấy?! Cậu thực sự muốn ta rèn mười lăm vũ khí Tinh Bạc?"

"Không làm được?"

Tôi khoanh tay và khịt mũi.

"Tưởng thế nào, hóa ra chỉ là một ông già to mồm."

"Cậu nói cái gì? !"

"Chẳng lẽ huyền thoại về người thợ rèn giỏi nhất chỉ là bịp bợm? Sau cùng, những câu chuyện cổ tích vẫn thường hay có xu hướng bị phóng đại thái quá."

Kellibey đỏ mặt trước sự thay đổi thái độ cùng với sự khiêu khích của tôi. Ông ấy liền kêu lên.

"Vũ khí Tinh Bạc là vật phẩm trừ tà cao cấp nhất! Ngay cả khi chỉ rèn một cái thôi cũng đòi hỏi nỗ lực rất lớn rồi. 15 cái? Cậu định làm cái quái gì với chúng?"

"Vua ma cà rồng."

Những lời tôi thốt ra khiến Kellibey im bặt.

Nhìn chằm chằm vào bóng tối ở phía bên kia hầm ngục, tôi tuyên bố chắc nịch.

"No Life King Celendion sẽ sớm giáng thế. Những thứ này chính là để ngăn chặn hắn."

Có nhiều cách để đối phó với ma cà rồng, nhưng cách dễ nhất chính là sử dụng vũ khí làm bằng bạc.

Vì bạc được cho là có khả năng tẩy sạch những thứ ô uế.

Trong trò chơi, vũ khí bạc có hiệu ứng tăng gấp đôi sát thương gây ra cho ma cà rồng.

Tuy nhiên, hiệu ứng của vũ khí bạc sẽ bị giảm một nửa đối với các loại ma cà rồng cấp cao, hay còn được gọi là ma cà rồng quý tộc.

Vũ khí bạc đặc biệt chuyên dùng để đối phó với những tên khốn cao quý đó chính là vũ khí Tinh Bạc.

Chúng có khả năng biến mọi sát thương gây ra thành sát thương chuẩn lên ma cà rồng, vượt qua mọi lớp phòng thủ.

Chúng chỉ có thể được chế tạo trong lò rèn ma thuật này.

'Thường chỉ có thể rèn vũ khí Tinh Bạc vào giai đoạn giữa của trò chơi.'

Đó là điều tất yếu, bởi vì ma cà rồng cấp cao cũng chỉ xuất hiện vào giai đoạn giữa của trò chơi.

Nhưng mọi thứ đã trở nên vặn vẹo. Vua ma cà rồng mà lại xuất hiện ở Màn 5.

Do đó, loại vật phẩm cấp cao này chính là để đối phó với tình thế hiện tại.

"...Celendion, hắn đang chuẩn bị xâm lược thế giới bên ngoài?"

Im lặng một lúc, Kellibey lắp bắp hỏi lại. 

Tôi gật đầu.

"Đúng vậy."

"...Hầy."

Kellibey thở dài thườn thượt rồi nhìn chằm chằm vào chiếc lò nung đang tắt lửa.

"Cậu biết không, nhóc con? Vào cái ngày mới bước vào hầm ngục này, ta đã đi cùng với hai người anh trai."

Tôi liền chớp mắt ngạc nhiên. Vì đây là lần đầu tiên tôi nghe về quá khứ của Kellibey.

"Bọn ta đã liên tục tìm thấy nhiều loại khoáng sản quý hiếm trong hầm ngục này. Chưa bao giờ nghe nói đến chúng hoặc nhìn thấy chúng ở thế giới bên ngoài. Lúc đó, bọn ta đã rất phấn khích."

Kellibey đưa một cái tẩu thuốc vào miệng, lấy diêm đánh lửa và hút một hơi.

"Vì vậy, bọn ta đã mạo hiểm đi sâu hơn vào hầm ngục để tìm kiếm các khoáng sản quý hiếm mà không hề do dự."

Một nỗi sợ hãi lướt qua đôi mắt của người thợ rèn kiêu hãnh.

"Và ở đó, bọn ta đã gặp chúng."

"Ý ông chính là 'bọn chúng'?"

"Các Chúa tể ma cà rồng."

Kellibey cười cay đắng và nhả ra một làn khói.

"Và, trên hết, chính là Chúa tể Celendion."

"...!"

"Là lỗi của bọn ta khi đã quá thèm muốn các loại khoáng sản quý hiếm. Bọn ta đã chạm trán với chúng ở sâu trong hầm ngục này. Khi nhận ra mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng thì cũng đã quá muộn."

Bàn tay to lớn của người thợ rèn khẽ run.

"Cuối cùng, chỉ mình ta là người duy nhất trốn thoát, bỏ lại đằng sau sự hy sinh của những người anh trai. Kể từ đó, ta đã không còn dám vào sâu bên trong hầm ngục."

"..."

"Cậu có biết tại sao các anh trai của ta lại chấp nhận chết thay cho ta không?"

Đó là một câu hỏi nằm ngoài dự kiến. Tôi thận trọng trả lời.

"Bởi vì ông là thợ rèn giỏi nhất, có phải không?"

"Đúng thế! Chính là vì ta là người giỏi nhất trong việc chế tạo vũ khí để giết những con quái vật đó!"

Bật dậy khỏi chỗ ngồi, Kellibey liền bước vào một góc của tiệm rèn, mở két sắt và lấy ra một thứ.

Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, nó vẫn tỏa sáng như thể tuyết trắng lấp lánh dưới ánh trăng.

"Đây là một thứ kim loại thần thánh, được tìm thấy sâu bên trong hầm ngục chính nhờ sự hy sinh của anh em ta. Nó là bạc có nguồn gốc từ thế giới khác, rơi xuống từ các vì sao."{Nên mới gọi là Tinh Bạc}

Thump!

"Đây là tất cả những gì ta có."

Kellibey đặt miếng kim loại thần thánh lên đe rồi lườm tôi.

"Cậu đang yêu cầu ta biến mạng sống của những người anh em ta trở thành vũ khí. Cậu có đủ tự tin để trả giá không?"

Tôi cười toe toét.

"Tất nhiên."

"Ồ? Vậy cậu định dùng gì để trả giá?"

Câu trả lời của tôi rất ngắn gọn.

"Đầu của Celendion."

"..."

"Nếu ông cần, tôi sẽ dùng cả máu hoặc cơ thể hắn để trả giá."

Miệng Kellibey hơi há ra.

Tôi cười một cách tự tin. 

"Nó sẽ là một thứ tuyệt vời để an ủi linh hồn những người anh em đã khuất của ông, đồng thời cũng là một nguyên liệu tuyệt vời để chế tạo vũ khí, có đúng không?"

"Hahaha! Ta đã cho rằng cậu là một người hoàn toàn bình thường. Nhưng không ngờ cậu là một tên điên mất trí. Cậu thực sự định đưa đầu của Celendion cho ta?"

Kellibey lấy một tay lên che mắt và cười. Rồi ông ấy hít một hơi thật sâu và nhìn tôi.

"Ta vẫn chưa biết tên của cậu, tên khốn giòi bọ."

"Ash. Ash 'BornHater' Everblack."

"Ha! Thảo nào có mùi nham hiểm. Hóa ra cậu là thành viên của Hoàng tộc Everblack!"

Kellibey vỗ tay.

"Được rồi, hậu duệ của hoàng tộc loài người. Ta sẽ làm. Nhưng 15 là quá nhiều. Ta vốn không có đủ kim loại ngay từ đầu."

Những ngón tay mập mạp của ông già người lùn giơ lên.

"Ba. Ta sẽ chế tạo ba trong số những vũ khí Tinh Bạc tốt nhất. Thế nào?"

Tôi háo hức gật đầu.

"Nghe hay đấy. Ông hãy làm đi."

"Thương vụ giữa chúng ta đã xong! Tốt, ta sẽ chuẩn bị để chế tạo vũ khí ngay bây giờ..."

Kellibey rút trong túi ra một tờ giấy da, nhặt một ít than nằm gần lò nung rồi viết nguệch ngoạc một cách vội vàng. Sau đó, ông ấy liền ném tờ giấy da về phía tôi.

"Hãy đi lấy những nguyên liệu còn lại!"

[Nhiệm vụ chế tạo trang bị đặc biệt đã được kích hoạt!]

Tôi nhìn lướt qua tờ giấy da rồi nhanh chóng cất nó đi. Tôi không có cách nào đọc được chữ viết tay lộn xộn của ông ấy, nhưng điều đó không thành vấn đề vì nó đã được cập nhật trong hệ thống dưới dạng một nhiệm vụ.

"Tôi sẽ ghé qua đây thường xuyên, Bậc thầy chế tạo."

"Đó là điều đương nhiên. Nếu muốn tiến sâu hơn, cậu sẽ cần biến nơi này thành căn cứ."

Kellibey cười toe toét và nhìn quanh.

"Lần tới, một số người già ở trong thành phố sẽ quay về đây. Không có nơi nào thoải mái hơn nơi này trong hầm ngục. Và trên hết, cậu đã xử lý mấy tên côn đồ đeo mặt nạ chết tiệt đó."

Xử lý. Hmm.

Tôi cố gắng nhớ lại khung cảnh Dạ hành đội tan biến như sương mù.

Liệu tôi có thực sự đã 'xử lý' họ?

"Đi thu thập nguyên liệu đi. Chỉ cần có đầy đủ những thứ cần thiết, ta liền có thể bắt tay vào chế tạo."

"Tôi sẽ làm vậy."được 

Do dự một lúc, tôi mở miệng.

"Tôi có thể hỏi ông một chuyện không, thưa Bậc thầy chế tạo?"

"Hả? Cậu có câu hỏi à? Suy cho cùng, cậu cũng đã đến tuổi tò mò về thế giới này rồi. Rốt cuộc cậu muốn biết chuyện gì?"

"Chuyện là..."

Tôi liền đề cập đến sự cố sau khi chúng tôi đã đánh bại Dạ hành đội.

Mặc dù đã giết họ, nhưng họ nhanh chóng biến thành sương mù và tiêu tán.

Cái quái gì đã xảy ra?

Nhà thám hiểm Kellibey, người đã sống ở đây hàng chục năm trời liệu có biết nguyên do không? Trong trò chơi, không lời thoại nào của ông ấy có đề cập đến chuyện này.

Sau khi lắng nghe, ông ấy liền trả lời.

"Chúng không chết mà biến mất như sương mù? Đó là do lời nguyền mà chúng đã phải nhận lấy."

Kellibey cho tôi đáp án một cách dễ dàng. Tôi tròn mắt vì ngạc nhiên.

"Ông vừa nói... Lời nguyền?"

"HaHa. Cậu không biết chuyện đó à? Chuyện ba lời nguyền đã giáng xuống Vương quốc Hồ?"

Kellibey cười toe toét, dùng tay vuốt râu.

“Ngay cả ta cũng không biết hai trong số ba lời nguyền đó là gì. Nhưng ta biết rất rõ một cái. Những cư dân còn sống sót của vương quốc này đôi khi cũng ghé qua đây. Toàn bộ bọn họ đều dính phải lời nguyền này.”

"Và lời nguyền đó là gì?"

"Lời nguyền khiến bọn họ lang thang dưới đáy hồ hàng thế kỷ như những con ma. Còn có thể là gì nữa?"

Kellibey làm điệu bộ giống như đang tự siết cổ mình với đôi tay to lớn.

"Đương nhiên là lời nguyền trường sinh bất tử!"

{Chắc cũng có luật ko được thịt ông già. Nếu bọn kia thịt ông già thì main còn gì đâu mà khóc với sầu :D}