"Jupiter."
Đến gần, Reina nói một cách bình tĩnh.
"Hãy bình tĩnh lại."
"Bình tĩnh thế quái nào được?! Tại sao Bộ chỉ huy lại ra lệnh như vậy trong khi không hề xác minh rằng đây có thực là căn cứ quân sự hay không!"
"Quân du kích của Vương quốc Camilla vốn rất tàn nhẫn. Chúng có thể ẩn náu trong bất kỳ ngôi làng nào."
Reina khẽ gật đầu.
"Và ngay từ đầu, chúng ta cũng không có thời gian để xác định xem đó là quân du kích hay là dân thường vô tội."
"Cái gì?"
"Cuộc chiến với Vương quốc Camilla đã kéo dài được nửa năm rồi. Mùa đông đang đến gần. Việc duy trì tiền tuyến này đã trở thành gánh nặng quá lớn cho Bộ chỉ huy... Do đó, bọn họ đã quyết định phải nhanh chóng kết thúc chuyện này."
"Vì thế...?"
Jupiter lầm bầm một cách chán nản.
"Chỉ cần nghi ngờ là có quân du kích... thì mọi thứ sẽ ngay lập tức bị thiêu rụi?"
Reina gật đầu.
"Bởi vì nó hiệu quả."
"Hiệu quả?! Hiệu quả chỗ nào?! À đúng rồi, nó chắc chắn rất hiệu quả! Trong việc tàn sát dân thường vô tội!"
"Jupiter..."
Reina thở dài thườn thượt.
"Bà có biết Lữ đoàn ma thuật của chúng ta đã xóa sổ bao nhiêu quốc gia không?"
"..."
"Bà có từng nghĩ đến trong các cuộc chiến đó, có bao nhiêu thường dân đã phải bỏ mạng chưa?"
"Cái đó... việc dân thường thiệt mạng trong chiến tranh là điều không thể tránh khỏi..."
"Thế bà có từng nghĩ đến trong số tất cả các căn cứ mà chúng ta đã đốt cháy suốt 20 năm qua, có bao nhiêu cái thực sự là 'căn cứ quân sự'?"
Cơ thể của Jupiter bỗng trở nên cứng đờ.
Lúc này bà mới nhận ra. Bản chất thực sự của công việc bà ấy đang làm.
Reina vuốt tóc ra sau rồi cáu kỉnh phàn nàn.
"Bà đã làm rất tốt cho đến nay, nhưng tại sao đột nhiên lại tỏ ra như vậy! Đừng có làm mọi người khó xử!"
"Ực."
Jupiter che miệng lại,
"Ọeee!"
Và nôn mửa.
Nước mắt nước mũi của bà hòa làm một với dịch vị dạ dày và tạo thành một mớ hỗ độn.
'Tại sao.'
Tại sao suốt thời gian qua bà lại không hề nghi ngờ cả?
Bà chỉ đơn giản là bắn phá ma thuật theo mệnh lệnh của cấp trên. Sau khi thiêu rụi mọi người trong biển lửa, bà sẽ được nhận tiền lương.
Bà ấy tự hào về công việc của mình.
Bà ấy tự hào mỗi khi có thêm huy chương mới được gắn trên ngực.
Bà ấy tự hào vì mình đã đóng góp vào sự phát triển huy hoàng của Đế Quốc.
Nhưng trên thực tế. Toàn bộ chỉ là rác rưởi.
"Giống như bà nói ban nãy. Chúng ta ném ma thuật từ xa một cách an toàn nên không hề có bất kỳ vết sẹo nào. Đó chính là công việc của chúng ta. Nó rất dễ dàng và nhanh chóng."
Reina càu nhàu với vẻ mặt chua chát.
"Nhưng đây là thực tế khi tiến lại gần."
"..."
"Sau tất cả... Chúng ta chỉ đứng ở xa nên không thể tận mắt nhìn thấy."
Bỗng nhiên.
Uh-ahhh-
Tiếng khóc của trẻ con từ xa vọng lại.
"?!"
Jupiter đột ngột ngẩng đầu lên và vội vàng chạy về phía đó.
Có một Nhà thờ nhỏ ở rìa làng. Tiếng khóc phát ra từ đó.
Ở lối vào Nhà thờ đã bị thiêu rụi và sụp đổ.
Có một bé gái đang nằm bên dưới cái cây đang cháy.
"Hãy đợi một chút! Ta sẽ đưa cháu ra ngoài!"
Jupiter cố gắng hết sức nhấc khúc gỗ đang cháy lên. Bà ấy đã lôi đứa trẻ ra ngoài thành công.
Nửa cơ thể bên trái của cô bé bị bỏng nặng với mạch đập yếu ớt.
Jupiter nhìn khuôn mặt bất tỉnh của cô bé và cẩn thận ôm cô bé vào lòng.
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Thực lòng xin lỗi..."
Một giọng nói phát ra từ trong Nhà thờ.
"Ngài. . . Ngài có phải là thành viên của đội cứu hộ không?"
Giật mình, Jupiter liền quay về phía đó. Vẫn có một vài người còn sống sót trong Nhà thờ.
Một linh mục già và những đứa trẻ với toàn thân đều là máu, đang nhìn Jupiter với ánh mắt đầy sợ hãi.
"Thiên phạt đột nhiên giáng xuống. Tôi cứ nghĩ rằng mọi người ở đây đều sẽ chết..."
"..."
"Cảm ơn ngài vì đã tới cứu chúng tôi!"
Vị linh mục già đang cố gắng dẫn lũ trẻ ra khỏi Nhà thờ. Thấy vậy, Jupiter vội vàng xua tay.
"Không! Đừng ra ngoài!"
"Hả?"
"Trốn đi nhanh lên."
Nhưng đã quá muộn.
Những người lính đi theo Jupiter đã phát hiện ra bọn họ.
"Ở đây có người còn sống!"
Đến muộn sau Jupiter một bước, Reina tặc lưỡi.
"Bị bắn phá ma thuật ở mức độ đó mà vẫn có thể sống sót. Rốt cuộc là may mắn..."
Reina nghiêng đầu.
"Hay là xui xẻo đây?"
"Reina, làm ơn...!"
Jupiter cố gắng cầu xin, nhưng Reina phớt lờ và ra lệnh cho binh lính.
"Kéo hết bọn chúng ra ngoài."
"Rõ! Kéo chúng ra!"
Những người lính liền xông vào, tóm lấy vị linh mục và trẻ em, rồi lôi họ ra.
Linh mục và lũ trẻ la hét, quỳ trên bãi đất trống trước Nhà thờ.
Reina rút một gói thuốc lá mới từ trong túi, xé lớp vỏ bọc, rồi đưa một điếu thuộc lên miệng và từ từ châm lửa.
"Phù..."
Reina thở ra một làn khói dài trong khi quan sát toàn bộ ngôi làng.
"Tìm kiếm mọi ngóc nghách chưa? Đây có phải là tất cả?"
"Vâng. Không có ai còn sống trong ngôi làng."
"Anh có chắc chắc rằng mình không bỏ sót chỗ nào không?"
"Chúng tôi đã rà soát toàn bộ tầng hầm của các tòa nhà quanh đây. Ngôi làng này vốn nằm trên núi đá nên chắc chắn không có một lối thoát nào khác."
"Được. Vậy là đủ rồi."
Reina liền tiến đến gần vị linh mục già đang run rẩy trong khi ôm lấy lũ trẻ và cầu nguyện.
"Ông là một linh mục?"
"Vâng. Xin hãy rủ lòng thương xót. Lũ trẻ không có tội tình gì cả. Làm ơn, ít nhất hãy tha cho lũ trẻ."
"Sống hay chết sẽ tùy thuộc vào câu trả lời của ông. Do đó, hãy trả lời cho cẩn thận."
Reina lấy một điếu thuốc khác ra và hỏi.
"Quân đội của Vương quốc Camilla có ẩn náu trong ngôi làng này không?"
"Không có người lính nào trong ngôi làng này... Tất cả những người trẻ tuổi đều đã nhập ngũ từ lâu và không bao giờ trở lại. Đó là sự thật. Xin hãy tin chúng tôi."
"Thật sự?"
"Tôi xin thề với Thần, đó là sự thật."
"Ta hiểu rồi."
Whoosh-!
Khoảnh khắc tiếp theo, viên đạn gió bắn ra từ đầu ngón tay của Reina lao đến xuyên qua ngực của vị linh mục.
"Xin lỗi. Nhưng Thần của nước các ông khác với Thần của bọn ta. Không thể tin tưởng vào lời thề với vị thần khác ngay từ đầu."
Sau đó, vị linh mục đổ gục xuống mặt đất. Lũ trẻ liền la hét trong hoảng loạn.
Reina lặng lẽ chỉ đầu ngón tay về phía lũ trẻ đang la hét.
"Không ngờ mình lại phải tự tay làm điều này ..."
Ngay lập tức, ma thuật liền tập trung ở đầu ngón tay bà.
Jupiter vội vàng nhảy vào giữa Reina và lũ trẻ rồi thu thập mana để tạo ra một lá chắn.
Whoosh-!
"Ặc!"
Viên đạn gió xuyên qua lá chắn và đâm thủng mắt trái của Jupiter. Bà ấy nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Reina nghiến răng nhai điếu thuốc.
"Ngu xuẩn vừa thôi."
"Làm ơn đi, Reina."
Jupiter gầm gừ với khuôn mặt bê bết máu.
"Ngôi làng bị đốt cháy không phải tại vì quân du kích có thể ẩn náu quanh đây sao? Nhưng... những đứa trẻ này chỉ là dân thường."
"..."
"Tại sao lại cố giết họ? Giết người quá nhiều làm bà mất trí rồi à?"
"Jupiter."
Reina đưa bàn tay cầm điếu thuốc lên trán và xoa xoa cái đầu đau nhức.
"Ai là người chỉ huy cuộc chiến này?"
"Cái gì? Là..."
Jupiter ngập ngừng đáp.
"Là Bệ hạ."
"Đúng thế. Chính Bệ hạ đã đích thân chỉ huy cuộc chiến này. Và Bệ hạ thì?"
"...Hoàn hảo."
"Tức là bà cũng hiểu rất rõ điều đó. Bệ hạ một người không bao giờ phạm sai lầm."
Reina thở dài thườn thượt.
"Bộ chỉ huy đã phán đoán rằng ngôi làng này là một căn cứ quân sự của kẻ thù."
"..."
"Nhưng trên thực tế, đó chỉ là một ngôi làng bình thường, và đây là sai lầm của Bộ chỉ huy. Chẳng lẽ bà định báo cáo lại rằng Bộ chỉ huy đã nhầm lẫn dân thường với kẻ thù và ra lệnh tàn sát?"
Chỉ khi đó Jupiter mới hiểu tại sao Reina lại cố giết cả những người còn sống.
"Chẳng lẽ bà thực sự muốn lưu lại vết nhơ trên mệnh lệnh của Bệ hạ?"
"Ah..."
"Nếu Bệ hạ không sai, thì rõ ràng tất cả những người ở đây đều là kẻ địch."
"..."
"Vì vậy, ngừng làm tôi khó xử đi. Nếu bà không làm được thì hãy tránh sang một bên. Tôi cũng chả thích thú gì chuyện này."
Ở đầu ngón tay của Reina, mana đang tập hợp lại.
Nhìn Reina, Jupiter từ từ cúi đầu xuống.
Cô bé trên tay bà bị bỏng nặng và đang thở thoi thóp.
"...Chết tiệt."
Jupiter nghiến răng. Bà thốt lên với một giọng nói kìm nén,
"...Tôi sẽ."
"Cái gì?"
"Tôi sẽ để lại vết nhơ trên mệnh lệnh của Bệ hạ."
"..."
"Tôi sẽ phản ánh với cấp trên. Rằng phán đoán của Bộ chỉ huy là sai lầm. Và ngôi làng mà chúng ta đã đốt cháy chỉ có dân thường sinh sống."
Một cơn thịnh nộ sôi sục trong con mắt còn lại của Jupiter.
"Tôi sẽ làm chứng rằng mệnh lệnh của Bệ hạ là sai."
Reina đứng hình trong chốc lát vì điều đó nghe thật ngớ ngẩn. Bà ấy cười một cách chán nản.
"Con đĩ điên."
"Thế nào? Chẳng lẽ bà cũng định giết tôi?"
Jupiter liếc xéo những người lính và hiệp sĩ xung quanh.
"Vậy thì bà phải giết cả những người lính của Lữ đoàn ma thuật và Trung đoàn hiệp sĩ đang chứng kiến điều này. Bà sẽ phải giết tất cả những người có mặt ở đây."
"..."
"Bà không thể, đúng không?"
Trên hết.
Hai người họ là đôi bạn thân không thể tách rời.
Jupiter tin rằng Reina sẽ không giết bà ấy. Và thực sự đúng là như vậy.
"..."
Từ từ hạ cánh tay xuống, mặt Reina lạnh lùng như băng.
"Thích làm gì thì làm, Jupiter. Nổi loạn hoặc bôi nhọ Bệ hạ để cứu những đứa trẻ của quốc gia kẻ thù. Tôi sẽ không quản."
Reina quay lại với chiếc áo khoác quân phục tung bay trong gió.
"Nhưng bà sẽ sớm phải cởi bỏ bộ quân phục đó. Bà sẽ sớm phải từ bỏ mọi thứ mà bà đã phải làm việc vất vả cả đời mới có được."
"..."
"Bây giờ dù bà có rũ bỏ thói đạo đức giả và vờ vịt như không có chuyện gì xảy ra, thì cũng đã quá muộn rồi. Người bạn ngu ngốc của tôi."
Reina quay ra sau nhìn Jupiter lần cuối, rồi lại hướng ánh mắt về phía trước và tiếp tục bước đi.
"Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa. Chia tay thế này cũng thật đau khổ mà."
Jupiter thẫn thờ nhìn người bạn đã cùng mình chia ngọt sẻ bùi suốt 20 năm qua đang ngày một xa dần.
Quay lại trong khi ôm bé gái trong tay, bà ấy lặng lẽ quan sát những đứa trẻ với toàn thân dính đầy máu và bồ hóng.
Chúng là những sinh mệnh mới mà bà phải chịu trách nhiệm kể từ giờ.
***
Jupiter chính thức khiếu nại lên trụ sở chính.
Đây đã trở thành vụ thảm sát dân thường đầu tiên được ghi lại trong hồ sơ quân sự của Đế Quốc Everblack.
Sự cố này chính là sai lầm duy nhất của Bộ chỉ huy Quân đội Hoàng gia trong thời gian chiếm đóng Vương quốc Camilla.
Nó đã trở thành một vết nhơ trong cuộc hành quân do Hoàng đế trực tiếp chỉ huy.
Sau đó, Lữ đoàn ma thuật đã không còn được phép tham gia vào các chiến dịch dọn dẹp du kích.
Với việc thiếu đi hỏa lực của Lữ đoàn ma thuật, cuộc chiến đã bị kéo dài lâu hơn nhiều so với thời gian dự kiến của Bộ chỉ huy.
Phải mất vài năm kể từ khi Vương quốc bị chiếm đóng, lực lượng du kích của Vương quốc Camilla mới được loại bỏ hoàn toàn.
Không mất nhiều thời gian để Jupiter bị đuổi khỏi Lữ đoàn ma thuật và chuyển xuống vùng nông thôn.
***
Một tháng sau chiến dịch đó.
Công việc mới của Jupiter là bảo vệ một thị trấn nhỏ nằm ven biển ở Mặt trận phía Đông.
Thật ra, Đế Quốc không có Mặt trận phía Đông.
Phía đông chỉ có biển, đồng thời bên kia eo biển cũng không có quốc gia nào cả.
Đơn vị bảo vệ còn chưa tới 5 người lính.
Đó là một sự giáng chức rõ ràng. Ngay cả quân hàm của bà cũng bị hạ cấp.
Nhưng đối với bà, điếu đó đã không còn là vấn đề quan trọng.
Bà đã dành toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời để xây một ngôi nhà ở rìa làng, nơi có thể nhìn thấy biển.
Sau khi đến đây, những người thợ mộc cũng đang bắt tay vào làm việc.
Nhìn ngôi nhà mới và những cây cột đang được dựng lên, Jupiter quay lại.
"Chúng ta... sẽ sống ở đây cùng nhau."
"..."
Những đứa trẻ bị bỏng khắp người với chân tay cháy xém, ngơ ngác nhìn Jupiter với ánh mắt vô hồn.
Một bé gái có khuôn mặt bên trái bị bỏng đang đứng trước mặt lũ trẻ.
Cô bé ấy đang nhìn chằm chằm vào Jupiter với đôi mắt trong veo.
Cảm giác tội lỗi và mong muốn chạy đi mà không ngoảnh lại khiến bà ấy đau đớn đến xé lòng.
Nhưng, sau mọi nỗ lực gạt toàn bộ những điều đó ra khỏi tâm trí, bà ấy đã kìm nén được cảm xúc của mình và ngồi xuống ngang tầm mắt lũ trẻ.
"Có vẻ như ta vẫn chưa giới thiệu đầy đủ về bản thân. Tên ta là Jupiter."
Với chiếc bịt mắt rẻ tiền dùng để che đi con mắt trái bị hỏng, Jupiter mỉm cười.
"Từ giờ, mấy đứa hãy gọi ta là bà nội."